Bài học thứ bảy:
Hãy tôn trọng những đặc điểm nổi bật của anh ấy.
Không có điều gì một quý ngài thích hơn là được khen ngợi vì sức mạnh, trí thông minh và quyền lực tột bậc của anh ta. Giả vờ lờ đi và cho phép quý ngài của bạn nắm quyền kiểm soát, anh ấy sẽ là của bạn. Hãy tạo một số cơ hội nhỏ cho anh ấy hỗ trợ bạn: Nếu ngón tay bạn bị cháy sém khi chơi trò Snap Dragon, hãy để anh ấy chăm sóc vết thương của bạn; khuyến khích những kỹ năng vượt trội trong chơi bài và các trò chơi trong nhà khác; và, khi có thể, hãy khen ngợi nguồn kiến thức phong phú và đặc biệt là sức mạnh của anh ấy.
Pearls & Pelisses, tháng Sáu năm 1823
“Ai là người cuối cùng nhìn thấy cô ấy?”
Câu hỏi của Isabel rất ngắn gọn và có hiệu quả cao khi nàng bước vào bếp của ngôi nhà Minerva, lấy một cuộn giấy lớn từ Gwen và tiến thẳng đến cái bàn ở giữa phòng.
Nick để ý Rock bước vào từ phía đối diện căn phòng, trở lại sau chuyến đi vào thị trấn. Anh đáp lại ánh mắt bạn mình và đọc được sự khẩn trương ở chúng trước khi quay đi, ngay lập tức bị phân tâm bởi những người còn lại trong bếp. Và hơi bị choáng ngợp.
Đây là ngôi nhà Minerva.
Có mười hai người phụ nữ, mỗi người đều mặc trang phục đàn ông, quần ống túm, áo sơ mi lanh, bốt Hessian, tóc được quấn bên trong chiếc mũ lưỡi trai. Họ đứng lên khi Isabel xuất hiện, như thể nàng chính là Wellington. Vào giây phút đó, nàng có thể là ông ấy. Với sự bình tĩnh và điềm đạm của một nhà chiến lược lâu năm, Isabel trải cuộn giấy lên giữa bàn, giữ lấy nó bằng một khuôn bếp lớn, một lọ muối và hai chiếc bát gỗ. Nick tiến lên một bước, nhận ra nó là một tấm bản đồ của khu điền trang, trải rộng trước nàng giống như một bản đồ chiến đấu.
Đây là không phải là lần đầu tiên chuyện như thế này xảy ra.
“Tôi nhìn thấy cô ấy cuối cùng”, Jane nói, đứng đối diện với Isabel bên kia bàn. “Cô ấy đã đi đến hiệu giặt mang theo vài bộ quần áo của James.”
Nick nhìn vào mắt Rock đối diện căn phòng. Người đàn ông Thổ Nhĩ Kỳ chỉ cửa ra bên ngoài, một câu hỏi xuất hiện trong mắt anh. Nick lắc đầu.
Anh muốn chứng kiến công việc của nàng.
“Khi nào?”
“Có thể nửa tiếng trước đây? Có thể là bốn mươi phút?
“Và?”
“Meg đã tìm thấy quần áo bị vứt lại trên đường”, Jane nói, chỉ vào một cô gái gần đó.
“Khi nào?” Nick bước đến và nói, không thể giữ im lặng hơn, thu hút sự chú ý của cả phòng. Anh không thể thuyết phục Isabel tin tưởng anh, nhưng Chúa ơi, anh có thể giúp nàng tìm cô gái đó.
Người rất có khả năng bị bắt cóc bởi vì anh.
Thật đáng ghét khi cô gái được gọi là Meg không trả lời anh ngay mà quay sang phía Isabel như hỏi ý. Khi Isabel gật đầu, Meg nói, “Không đến hai mươi phút trước thưa ngài”.
“Bây giờ quần áo ở đâu?” Nick hỏi.
Meg chỉ vào đống quần áo trên một chiếc ghế đẩu gần đó. “Tôi hy vọng tôi đã đúng khi mang theo chúng, Isabel.”
“Cô làm rất tốt, Meg.” Isabel di chuyển, cầm chúng lên, nhanh chóng và cẩn thận kiểm tra từng vật một. Nàng nhìn sang Nick. “Chúng chỉ hơi ướt.”
Sự ngưỡng mộ xuất hiện. Nàng hiểu ẩn ý bên trong các câu hỏi của anh. Với lượng mưa rơi trong hai ngày qua, đống quần áo bị vứt trên mặt đất sẽ nhanh chóng bị thấm nước. “Cô ấy chưa đi xa đâu.”
Isabel quay lại tấm bản đồ, nói nhanh. “Tôi đoán cô ấy đi được tầm hai mươi lăm phút, nhiều nhất là ba mươi. Họ phải đi bộ, hoặc Kate sẽ thấy những con ngựa.” Nàng quay sang nhìn người giữ ngựa đang lắc đầu.
“Họ sẽ không đưa cô ấy đi vào ban ngày.” Nick xen vào. “Không thể nếu như họ không muốn bị bắt gặp.”
Isabel ngước lên nhìn anh, cân nhắc về câu nói của anh. Nàng gật đầu. “Điều đó có nghĩa cô ấy có thể đang bị giấu trong điền trang.”
Nick khẽ thở. Nàng đang đặt niềm tin lên anh.
Một sai lầm.
Anh xóa bỏ giọng nói vang lên trong tâm trí anh khi Isabel tiếp tục.
“Sự thông thạo về điền trang sẽ là thế lợi để chúng ta đi tìm cô ấy. Kate, Meg, Regina sẽ kiểm tra đám bụi cây ở đồng cỏ phía đông. Jane, Caroline, Frannie, đi về phía cổng tây, qua vùng đất Marbury… hãy chú ý các lán trại để cỏ khô của Marbury.”
Nàng chia các cô gái còn lại thành nhiều nhóm một cách hiệu quả, đánh dấu các khu vực họ sẽ tìm kiếm trên bản đồ mà nàng khoanh vùng. Nick để ý thấy người đầu bếp mở một cái tủ nhỏ và phân phát kèn đi săn cho mỗi người trong nhóm. “Cầm theo kèn này. Nếu các cô thấy bất kỳ điều gì lạ, hãy thổi kèn báo hiệu. Đừng làm mà không có những người khác. Tôi muốn mọi người khi quay về đều tốt lành cả. Như trước, Gwen ở đây. Nếu các cô cần gì, cứ nói vói cô ấy.”
Khi kết thúc phần giải thích kế hoạch cho các cô gái, nàng đứng dậy và Nick tự hỏi về cái cách mà những thành viên khác của ngôi nhà đứng thẳng hàng trước sự xuất hiện của nàng, vai đẩy về phía sau và xương sống thẳng như bất kỳ người lính nào, hy vọng gây ấn tượng cho người chỉ huy. Ngay lập tức Nick hiểu ra, giống như một người lính, họ tuân theo mệnh lệnh của nàng mà không có thắc mắc gì.
Và anh thấy bản thân anh cũng sẵn sàng làm như vậy.
“Lara và tôi sẽ tìm kiếm khu vực giữa ngôi nhà và con đường chính. Có ai có câu hỏi nào không?”
Anh sẽ không cho phép nàng đi tìm cô gái đó mà không có anh. “Quý cô Isabel. Ta sẽ tìm kiếm ở khu vực nơi mà Georgiana đã bị bắt.”
Nàng lắc đầu. “Chúng ta không có thời gian.”
Anh biết sự rủi ro của mình khi đặt câu hỏi trước mặt những cô gái; anh cũng biết anh có thể đẩy nhanh quá trình tìm kiếm của họ. Anh phải chứng minh cho nàng thấy điều đó và đặt câu hỏi về quá trình tìm kiếm. Đó không phải là một câu hỏi. “Ta đã được huấn luyện như một người truy tìm dấu vết.”
Qua vai nàng, anh thấy Rock nhướng mày ngạc nhiên. Nick lờ anh ta đi. Nàng nhìn vào mắt anh và ở có một khoảng dài khi nàng cân nhắc câu nói của anh. Nàng gật đầu. “Em sẽ đưa ngài đến đó. Anh Durukhan, anh sẽ làm bạn đồng hành cùng Lara đi tìm khu vực sân phía trước được không?”
Rock cúi đầu. “Dĩ nhiên.”
“Tốt lắm.” Nàng quay lại phía những người còn lại. “Hãy nhanh lên. Cẩn thận nhé. Và trở về trước khi trời tối.”
Ngay khi nhận được lệnh, các cô gái rời khỏi phòng giống như một tiểu đoàn chuyên nghiệp. Isabel đưa ra mệnh lệnh cuối cùng cho Gwen khi Nick và Rock khẽ trao đổi.
“Họ không thể đi về phía con đường đó”, người Thổ Nhĩ Kỳ nói, lấy ra một khẩu súng lục từ cạp quần và đưa nó cho Nick.
“Không.”
.Ánh mắt của Rock sẫm lại. “Cậu sẽ nói với cô ấy tại sao chúng ta ở đây chứ?”
Nick lắc đầu, đút nhanh khẩu súng lục vào bên trong áo ghi lê. “Không, nếu tôi có thể tránh được chuyện đó.”
Rock gật đầu. “Tôi sẽ không ở cách xa đâu.”
Họ bắt tay và Nick quay lại phía Isabel. “Nào đi thôi.”
Nàng mở cửa và họ rời khỏi ngôi nhà.
Nơi Georgiana bị bắt cóc chỉ cách ngôi nhà vài bước, được đánh dấu bằng một chiếc áo ghi lê bẩn mà Meg để lại khi vội vàng lên tiếng báo động. Nick cúi thấp xuống, quan sát các dấu chân trên con đường đầy bùn.
Isabel quan sát một lúc, rồi kiểm tra mặt đất. “Ngài có tìm thấy điều gì không?”
“Hai người đàn ông. Có vẻ cô ấy đã vật lộn với họ.” Anh quay đi và lầm bầm chửi thề, sau đó chỉ về phía nam nơi hướng đến một bụi cây phía xa. “Lối đó. Có nơi trú ẩn nào ở đây không?”
“Có một căn nhà gỗ đốn củi bị bỏ hoang. James thích chơi ở đó.”
“Đó là nơi họ sẽ đến đầu tiên. Họ đang chờ đến đêm để đưa người thứ ba đi.” Anh dừng lại. “Có cơ hội nào để ta thuyết phục nàng chờ ở đây với Gwen không?”
Nàng đã sẵn sàng rồi, đôi chân dài nhanh chóng đưa nàng băng sang mảnh đất bên kia. “Không có đâu. Ngài đã học truy tìm dấu vết như thế nào?”
Anh cho phép nàng thay đổi chủ đề, đôi mắt đầy kinh nghiệm nhìn vào hàng cây xa xa. “Khi ta còn ở lục địa, ở đấy có chiến tranh.”
Họ đi bộ một lúc trước khi nàng nhận ra anh không nói gì thêm. “Thật ư? Có chiến tranh đang diễn ra sao?”
“Có chuyện gì sao?”
“Ai dạy ngài?”
“Một sĩ quan tuyệt vời của Cơ quan Tình báo Anh.”
“Nhưng ngài không phải là một người lính.”
“Không.” Anh thay đổi chủ đề. Con đường này chứa đầy nguy hiểm. “Nàng đã lên kế hoạch tìm kiếm và giải cứu bao nhiêu lần?”
Nàng nhún vai, bước đi nhanh hơn. “Vài lần.”
“Vài lần là bao nhiêu lần?”
“Em không nhớ.”
“Hãy cố nhớ lại. Một lần? Hay năm mươi lần?”
“Nhiều hơn một lần. Ít hơn năm mươi lần.”
Cô gái này đang thử thách sự kiên nhẫn của anh. “Lần nào cũng thành công?”
Nàng lại nhún vai. “Luôn luôn.”
“Thậm chí bây giờ, chúng ta sắp kết hôn, ta đang giúp cô gái đó quay lại, nàng vẫn không tin ta.”
Cô gái thông minh. Trong đầu anh khẽ vang lên âm thanh đó.
“Không phải thế.”
Không phải? “Vậy là gì?”
Nàng không trả lời.
“Georgiana, người đã bị bắt là ai?”
Hãy nói cho ta, Isabel.
“Em không thể nói cho ngài biết được.”
“Isabel, ta đã phát chán vì câu trả lời đó.”
“Đó không phải thông tin của em để có thể chia sẻ được.”
“Nàng có thể nói cho ta điều gì?”
Nàng nhìn anh một lúc lâu mà không dừng lại. Quay sang chú ý đến những bụi cây xa xa và nói, “Em có thể cho ngài biết cô ấy không đơn giản chỉ là một gia sư, nhưng ngài đã biết điều đó rồi. Em có thể cho ngài biết cô ấy xuất thân từ một gia đình rất lớn. Và em có thể cho ngài biết khi nhận cô ấy, em biết ngày này sẽ đến chỉ là vấn đề thời gian thôi”.
“Tại sao lại nhận cô ấy?”
Câu trả lời của anh thật dịu dàng và nghiêm túc. “Em chưa bao giờ quay lưng lại với một cô gái. Em sẽ không làm thế với cô ấy.
Anh để nàng đi trước anh vài bước, quan sát dáng vẻ cao ráo và uyển chuyển di chuyển trên mặt đất đi về phía các bụi cây phía trước. Nàng đã thay trang phục đàn ông từ trước đó, trên đường xuống bếp, nhận thấy chiếc quần dài cho phép nàng tự do di chuyển tốt hơn. Anh không thể kìm nén nụ cười khen ngợi khi nhìn nàng. Chiều nay, nàng trông đẹp hơn.
Anh ngẫm nghĩ một lúc trước khi nhận ra tại sao lại như vậy. Không có điều gì cho thấy sự do dự trong chuyển động của nàng – không có điều gì cho thấy nàng lo lắng hay chần chừ về điều sắp tới. Thay vào đó, nàng đi đứng với dáng vẻ bình tĩnh và chắc chắn, sẵn sàng làm bất kỳ điều gì.
Anh chưa bao giờ biết một cô gái nào giống nàng.
Và anh nhận ra rằng, trong giây phút đó, anh đã hoàn toàn bị thu hút bởi sự kết hợp sâu sắc giữa mạnh mẽ và yêu đuối ở nàng, cô gái điên cuồng này đã dành quá nhiều thời gian trên mái nhà và đi khắp vùng quê Yorkshire để đuổi theo những kẻ bắt cóc… và vẫn có thời gian để nghi ngờ hành động và đặt câu hỏi về giá trị của nàng.
Không ngạc nhiên anh sẽ cưới nàng.
Nàng rất đặc biệt.
Đúng vậy, anh có thể bảo vệ nàng, bảo vệ ngôi nhà Minerva, gửi James đến trường học… tất cả mọi việc. Anh có tiền, có gia đình và hậu thuẫn để làm những chuyện đó.
Và anh biết rằng anh khá thích ý tưởng đó.
Tuy nhiên, sẽ không thể thuyết phục nàng thích ý tưởng đó, nếu lý do tại sao anh đến Yorkshire bị phơi bày
Họ tiến đến hàng cây và anh nhìn lướt qua một căn nhà nhỏ cách đó vài mét. Anh túm lấy tay Isabel và giữ nàng lại. “Ta muốn nàng ở lại đây và để mình ta vào bên trong.”
Nàng lắc đầu và mở miệng phản đối. Anh đưa tay lên. Nếu họ có vũ khí, Isabel… chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Em đã từng đốì mặt với vũ khí rồi.”
Câu nói đó làm anh tức giận hơn mong đợi. Thật ngu ngốc – nàng đã có cách gì để bảo vệ chính mình không?” Nàng dừng lại. “Không.”
Anh cân nhắc đến việc dạy nàng sử dụng súng lục. “Vậy? Nàng lên kế hoạch làm gì rồi? Làm họ điên lên đến khi họ giao ra cô ấy? Công việc này dành cho ta… nhưng ta nghĩ điều đó cần phải chuyên nghiệp.”
Nàng nhìn anh tức giận. “Thường thì đề cập đến ngài Bá tước, là họ đã chạy toán loạn.”
“Nàng đùa à.”
Nàng quay đi. “Không.”
“Isabel. Từ vài điều ít ỏi mà nàng kể với ta về Georgiana, nàng có nghĩ rằng những người đang đuổi theo cô ấy sẽ sợ hãi em trai nàng sao?”
Nàng không trả lời.
“Được rồi.” Anh bắt nàng ở lại phía sau một bụi cây. “Nàng sẽ ở đây. Không đi đâu đến khi ta quay lại tìm nàng.”
“Nếu có chuyện gì xảy ra với ngài thì sao?”
Anh thở dài. Có phải người phụ nữ này không có niềm tin ở anh một chút nào không? “Nếu ta không quay lại trong vòng mười phút, hãy thổi chiếc kèn đáng ghét này lên. Và hãy đưa các chiến binh Amazon tới.”
Nàng mỉm cười. “Họ khá giống chiến binh Amazon phải không nào?”
Khóe miệng anh nhếch lên vì sự thích thú. “Ta rất vui vì có thể làm cho nàng vui.” Anh rút khẩu súng ra và kiểm tra đạn.
“Nick!” Anh quay đi, nhưng nàng thì thầm.
“Sao?”
“Em…” Nàng dừng lại, ngỡ ngàng trước khẩu súng. “Hãy cẩn thận.”
Chỉ với hai sải chân, anh bước lại gần nàng, nâng niu khuôn mặt nàng trong bàn tay ấm áp và mạnh mẽ kéo nàng về phía anh. Anh hôn nàng, nhanh và da diết, vuốt ve và gợi lên cảm giác thích thú trong vòng tay của nhau. Lùi lại, anh nói, “Chắc chắn ta sẽ quay lại. Sau chiều nay, chúng ta vẫn có chuyện chưa kết thúc”.
Nàng đỏ mặt và quay đi. “Đi đi.”
Anh rời khỏi hàng cây và hướng đến ngôi nhà. Không lâu sau anh đã khẳng định được nghi ngờ của mình, có hai người đàn ông đang giữ Georgiana bên trong. Cô gái đã cố gắng vật lộn với sợi dây thừng trói cô ấy và anh có thể nghe thấy tiếng khóc giận dữ và bị nghẹn lại của cô qua tấm khăn nhét trong miệng. Một điều rất đúng, cô gái đã làm rất tốt quy tắc đầu tiên để sống sót khỏi một vụ bắt cóc – là vẫn kêu to và tức giận. Cô chỉ có giá khi không hề hấn gì – và cô biết điều đó. Nick nhìn qua cửa sổ, khoái chí, khi một trong hai tên bắt cóc phải xoa xoa hai thái dương vì tiếng ồn này.
“Gel”, tên kia nói với giọng đặc sệt thuộc khu dông London, “Cô chỉ làm đau chính mình thôi. Chúng tôi sẽ đưa cô về. Chúng tôi sẽ đưa cô quay về nhà”.
Như anh dự đoán.
Anh ghi nhớ việc Leighton làm vì không tin một mình Nick có thể tìm thấy em gái anh ta.
Câu nói của tên bắt cóc chỉ làm Georgiana nỗ lực gấp đôi. Cô đập mạnh chân xuống sàn của căn nhà cũ và Nick thắc mắc liệu rằng sàn nhà cũ này có chịu đựng được một cú đập dữ dội như thế hay không.
Anh nghĩ những tên bắt cóc này sẽ không cảm thấy phiền khi tống khứ được khoản tiền thưởng khó bảo của chúng. Với giá cả hợp lý. Anh thở dài. Thật nghiệp dư.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Dĩ nhiên.
Anh nên biết Isabel sẽ theo sau anh. Nhưng tiếng nàng thì thầm ngay sau vai anh cũng không làm anh ít tức giận hơn. Anh quay lại đối mặt với nàng. “Ta đã yêu cầu nàng làm gì?”
“Em…”
“Không, Isabel. Ta đã yêu cầu nàng làm gì?”
“Nick, em không phải một đứa trẻ.”
“Thật sao? Bởi vì dường như nàng gặp vấn đề trong việc tuân theo các hướng dẫn.”
“Điều đó không công bằng! Ngài không thực sự nghĩ em có thể để ngài xông vào đây mà không có sự trợ giúp của em ư?”
“Nàng có từng nghĩ tới nếu ta lo lắng cho nàng thì chỉ làm việc này thêm khó khăn hơn không?”
Đôi mắt màu nâu của nàng mở lớn ngạc nhiên vô tội. “Tại sao ngài lo lắng cho em? Em hoàn toàn có đủ khả năng chăm lo cho chính mình.”
Anh lắc đầu. “Ta mệt mỏi vì cuộc nói chuyện như thế này. Ở lại đây, nàng phải làm thế. Nhưng đừng cố gắng ra khỏi nơi này đấy được không?”
Anh bắt đầu vòng qua góc căn nhà, tiến đến lối vào, lờ đi lời thì thầm. “Ngài đang làm gì thế?”
Anh sẽ kết thúc bài tập thể lực lố bịch này.
Và có khả năng nhận cơn thịnh nộ của Isabel trút xuống đầu anh.
Anh tiến đến cánh cửa và dứt khoát gõ cửa ba lần. “Hãy mở cửa ra, các quý ông. Tôi muốn cô gái này và tôi sẽ không đi mà không có cô gái đó. Nói chuyện đi nào?”
Ngay sau đó là sự im lặng và Nick quay lại thấy Isabel đang đứng cách vài bước, miệng mở lớn vì choáng. Anh nhếch một bên mày. “Ta thích tiếp cận trực tiếp.”
Nàng ngậm miệng lại và nói. “Em cũng thấy điều đó.”
Cánh cửa mở ra, Isabel thở gấp và Nick thấy mình đã kết thúc chuyện này bằng một khẩu súng lục. Anh dừng lại, cân nhắc tên đội mũ len có mùi hơi khó chịu đang cầm vũ khí trên tay. “Tao không nghĩ chúng ta cần mang theo súng lục đâu, phải không?”
Gã đứng sau tên đội mũ len, bên trong căn nhà, cười toe toét với hàm răng xỉn màu và gật đầu về phía khẩu súng của Nick. “Dường như thế thưa ngài quý tộc Anh.”
Nick hạ vũ khí, sau đó đề phòng. “Công bằng. Tốt thôi, chúng ta sẽ cố gắng tránh đổ máu phải không nào?” Gã đó nhún vai. Nick coi đó như một dấu hiệu tích cực. “Ngài ấy trả cho bọn mày bao nhiêu?”
“Tao không biết mày đang nhắc đến ai.”
Nick nheo mắt. “Chúng ta đều không phải là những kẻ ngu. Chúng mày đã bị chơi khăm. Công tưóc Leighton đã trả cho chúng mày bao nhiêu để đưa em gái ngài ấy quay về?”
Anh nghe thấy tiếng Isabel thở hổn hển phía sau anh. Cố gắng lờ đi. Phải lờ đi.
“Một trăm đồng bảng Anh.” Gã Mũ Len nhìn gã Răng Xỉn, rồi sang Nick. “Mỗi người.”
“Ta đoán tức là anh ấy trả cho cả hai một trăm bảng Anh, nhưng ta không muốn chơi chữ. Ta sẽ đưa cho cả hai hai trăm bảng Anh ngay bây giờ nếu bọn mày để cô gái lại cho ta và gửi một tin nhắn đến Leighton.”
Hai gã nhìn nhau, rồi nhìn Georgiana, quay lại Nick. Chúng biết đây là một vụ trao đổi quá hời. “Tin nhắn gì?”
“Hãy nói với ngài ấy rằng St.John có cô ấy.”
“Thế thôi à?”
“Vậy thôi.”
Mất một lúc người đàn ông cân nhắc câu nói của Nick. Sau đó gã ra hiệu bằng khẩu súng lục. “Tiền mặt?”
“Rock?” Nick gọi to, không quay lại.
Trong bụi cây phía sau anh có sự di chuyển và Rock đứng bên cạnh anh trong vài giây. “Đây.”
“Tước lấy vũ khí của hai gã này và hộ tống chúng tới ranh giới của điền trang. Ngay khi đó, đưa tiền cho chúng và để chúng đi.”
Rock nhìn từ gã này sang gã khác, mỗi tên đều mở tròn mắt trước kích thước khổng lổ của anh ta và tên Mũ Len đặt khẩu súng của hắn xuống. Rock mỉm cười. “Rất hân hạnh.”
Nick chộp lấy tên Mũ Len, dồn hắn vào chân tường, xách hắn lên cao. “Hãy nghe đây. Nếu bọn mày quay lại khu vực này, ta sẽ dùng đến khẩu súng của mình. Và hãy nhớ ta là một tay thiện xạ.”
“Chắc chắn rồi.”Gã đàn ông nhỏ bé gật đầu và Nick thả hắn ra vào trong nhà và cúi thấp xuống bên cạnh Georgiana, rút tấm vải lanh ra khỏi miệng cô. Cô chuyển động quai hàm và nói, “Cảm ơn”.
Anh tháo dây thừng ra khỏi tay cô. “Quý cô, cô nên cẩn thận hơn.”
Cô đỏ mặt. “Ngài đã biết tôi bao lâu rồi?”
Anh nghĩ đến việc nói dối. Nhưng rồi quyết định nói thật. “Từ trước khi tôi đến đây.”
“Ngài đến vì tôi ?”
Nick không nói gì.
“Simon gửi ngài đến ư?”
“Ngài ấy rất lo lắng cho cô.”
Mắt cô phủ đầy nước và Nick biết trong giây phút đó cô ấy không sợ anh trai mình. Anh nhận ra nỗi nhớ nhà khi anh nhìn thấy ánh mắt đó. Bản thân anh cũng thường cảm thấy như vậy.
“Tôi cũng có một em gái, thưa quý cô Georgiana. Tôi sẽ không muốn mất cô ấy.”
“Có phải ngài – ngài sẽ đưa tôi trở về, phải không?” Trong giọng cô ẩn hiện nỗi sợ hãi mơ hồ.
“Không.” Bàn tay cô được giải phóng và anh di chuyển đến phía chân. “Anh trai cô yêu cầu tôi tìm cô. Không yêu cầu đem cô về.”
“Cảm ơn”, cô lại thầm thì, xoa xoa vết trầy xước trên da cổ tay.
“Cô biết đấy, cô sẽ không thể trốn anh ấy vĩnh viễn.”
Georigiana gật đầu. “Không lâu hơn việc ngài có thể giấu Isabel.”
Anh cau mặt. “Tôi không nghĩ bây giờ tôi còn được cô ấy yêu thích nữa.”
“Dường như là vậy.”
Anh nhìn theo ánh mắt của cô qua vai anh thì thấy Isabel đang đứng ở lối ra vào của căn nhà. Rock và hai gã kia đã đi và Nick ước anh đã đi cùng với họ.
Anh không thích cái nhìn đó trong mắt nàng.
Cái nhìn buộc tội anh vì hành động tồi tệ nhất – phản bội.