11 Tai Tiếng Hạ Gục Công Tước

Chương 13
Trước
image
Chương 12
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 12
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
Tiếp

Bất hạnh không dành cho những người thiếu giáo dục.

Quý cô tao nhã phải đối mặt với tất cả những trở ngại ảnh hưởng tới vẻ duyên dáng.

– Một luận thuyết trên chuyên đề

“Nét tinh tế của những quý cô”

Tiền thưởng cho mùa thu hoạch năm nay thiếu thốn một cách đáng kinh ngạc…

– Trang báo về những vụ tai tiếng

Tháng Mười, 1823

******

Buổi tối kinh khủng của cô chưa kết thúc.

Bennett, lão quản gia phục vụ mấy đời Hầu tước Ralston, đã tỉnh giấc khi cô về đến nhà, một sự việc hiếm hoi khi ông đã lớn tuổi và nhiều người hầu trẻ hơn có khả năng chờ chủ nhân trở về.

Nhiều năm kinh nghiệm khiến Bennett không phản ứng trước tình trạng của Juliana, không áo choàng vì cô đã vội vã rời khỏi buổi khiêu vũ – cô sẽ tìm ra cách để lấy lại nó – và bị bao phủ bởi thịt bí ngô, xen lẫn với những thứ khác.

Thực tế, ông khẽ cúi người khi cô bước vào nhà – cô ắt hẳn đã trêu ông nếu không quá kiệt sức, mong mỏi đi tắm và lên giường ngủ.

“Bennett, làm ơn gọi người chuẩn bị bồn tắm cho ta. Như ông có thể thấy, ta cần nó ngay”, cô nói, di chuyển đến cầu thang rộng bằng đá cẩm thạch nằm ngay trung tâm nhà.

“Quý cô Fiori, xin thứ lỗi cho tôi”, ông do dự và cô xoay người đối mặt với ông, chờ đợi. “Cô có khách, thưa cô”.

Sự phấn khích lóe lên, ngắn ngủi và hấp dẫn, khi ngay tức khắc cô nghĩ rằng Simon đến gặp mình. Nhưng không… không có cách nào để anh có mặt tại Dinh thự Ralston – nếu như anh không chạy khỏi buổi công bố đính ước. Cô biết mình tốt hơn không nên nghĩ về nó. Simon sẽ không bao giờ làm một việc quá tai tiếng như thế.

Cô phớt lờ thực tế rằng mới lúc nãy, họ đã một khoảng thời gian khá chấn động.

“Một vị khách? Của ta?”

Gương mặt vị quản gia trở nên tối đi, lộ ra thứ cảm xúc mà Juliana không thích. “Vâng, thưa cô, người ấy là mẹ của cô”.

Khiếp sợ, Juliana lắc đầu. “Không, ta quá mệt để tiếp chuyện bà ấy tối nay. Bà ấy có thể chờ anh Gabriel trở về”.

“Phu nhân nói bà ấy ở đây là để gặp cô.”

“Ta không tiếp, bà ấy sẽ phải đến thử lần nữa thôi.”

“Ta thấy ấn tượng đó. Con đã lớn lên thành một quý cô trẻ có ý chí thật mạnh mẽ.”

Juliana bất động vì những từ đó, nó được nói bằng tiếng Ý một cách hoàn hảo. Cô nhìn thẳng vào mắt của Bennett, đôi mắt chứa đầy sự hối tiếc và vẫy tay bảo ông có thể rời đi, cô hy vọng nụ cười của mình có thể khiến ông ta an tâm trước khi xoay người đối mặt với mẹ mình.

Người cô đã không nói chuyện trong mười năm qua.

Ánh mắt của bà lướt khắp người cô, từ kiểu tóc bị hư, bộ váy bị hủy hoại và hàng mớ những thứ ghê tởm không thể nhận ra bám trên người và ngay lập tức Juliana nhớ lại con gái của Louisa Harthbourne phải thế nào – cho dù không phải là người nhận được sự thờ ơ lạnh nhạt thì cũng phải tắm mình trong sự chán ghét. Mẹ chưa bao giờ hài lòng về cô. Tất cả những lần cô chứng minh bản thân xứng đáng nhận tình yêu của Louisa… nhận được sự tự hào của bà… nhưng cô chưa lần nào có được.

“Đừng nghĩ bà có thể làm gì với tính cách của tôi.”

“Ta sẽ không mơ mộng về nó đâu, Juli.”

Từ gọi tắt ấy – từ yêu thích của cha – khiến Juliana cảm thấy vừa đau xót vừa tức giận. “Đừng gọi tôi như thế.”

Mẹ cô bước vào phòng khách, duỗi một tay về phía Juliana. “Con cùng vào với ta chứ? Ta muốn nói chuyện với con. Ta chờ con khá lâu rồi đấy.”

“Và cảm giác chờ một ai đó trở về là thế nào? Tôi hình dung nó thật mới lạ.”

Louisa cười mỉm đầy bí ẩn. “Ta đáng nhận điều đó.”

“Tôi khẳng định bà đáng nhận nhiều hơn thế.”

Cô cân nhắc đến việc phớt lờ lời yêu cầu của mẹ. Cân nhắc đến việc tìm về phòng ngủ và mặc kệ người phụ nữ trong phòng khách kia cho đến khi bà ấy cảm thấy chán nản và bỏ về.

Nhưng ở một nơi nào đó trong sâu thẳm, Juliana vẫn là cô bé mười tuổi. Một người vội vã làm theo yêu cầu của mẹ trong hy vọng nhận được sự chú ý của bà.

Cô ghét bản thân khi theo bà vào phòng khách. Căm ghét bản thân khi ngồi vào chỗ đối diện bà. Căm ghét chính mình khi chờ đợi người phụ nữ đã lấy đi quá nhiều thứ của cô.

Thời gian chính là thứ cô không muốn trao.

“Ta xin lỗi về chuyện của Sergio. Ta không biết việc ông ấy đã qua đời.”

Juliana muốn hét lên khi nghe thấy tên của cha mình được thốt ra từ miệng của kẻ độc ác này. Thay vào đó cô hòa nhịp theo sự bình tĩnh của mẹ và cất tiếng nói. “Làm thế nào bà có thể? Một khi bà đã bỏ đi mà chưa từng quay đầu nhìn lại.”

Louisa cúi đầu thừa nhận. “Tất nhiên, con nói đúng.”

Xin lỗi. Juliana nghĩ, từ đó gào thét trong tâm trí cô. Bà không thấy hối tiếc sao?

Họ ngồi trong im lặng một lúc lâu, cho đến khi Juliana sẵn sang rời đi. Nếu Louisa nghĩ cô muốn nói chuyện thì bà ấy đã sai trầm trọng. Cô vừa đứng lên thì mẹ cô cất tiếng nói lần nữa.

“Ta mừng vì con đã tìm thấy Gabriel và Nick.”

“Tôi cũng thế.”

“À, vậy con thấy đấy, có vài điều tốt đẹp sẽ đến khi ta là mẹ của con.” Lời nói thật tự mãn. Dĩ nhiên, đúng như thế. Louisa chưa bao giờ ngừng chỉ ra những thứ tốt đẹp về chính mình.

Có lẽ bởi một vài thứ trong số chúng là đúng.

“Đã có lúc nào tôi nói rằng mình cảm thấy biết ơn việc bà đã bỏ rơi tôi như thế nào chưa? Cả việc bà bỏ rơi hai anh ấy?”

Ít nhất bà ấy không biết trả lời câu hỏi này. “Con muốn ta nói gì hả, Juli?”

Giọng cô trở nên cứng rắn. “Đầu tiên, tôi muốn bà ngưng sử dụng cái tên đó.”

“Tại sao? Ta cũng góp phần đặt tên con mà. Cả ta và cha con đều gọi con như thế.”

“Chỉ có cha tôi mới được gọi thôi.”

Vẻ mặt Louisa trở nên khó chịu. “Vô lý. Ta đã cho con cuộc sống. Điều đó khiến ta có quyền gọi con bằng bất cứ tên nào mà ta thích. Nhưng được thôi, Juliana, trả lời câu hỏi kia đi.” Bà chuyển sang hỏi bằng tiếng Anh. “Con muốn gì ở ta?”

Tôi muốn bà giải thích. Tôi muốn bà cho tôi biết tại sao bà bỏ rơi tôi. Tại sao lại bỏ rơi chúng tôi. Tại sao bà lại quay về.

Juliana khẽ cất tiếng cười không mang chút hài hước, sau đó trả lời bằng tiếng Anh. “Việc bà hỏi tôi câu đó thật nực cười.”

“Con muốn ta xin lỗi sao?”

“Đó sẽ là một khởi đầu tuyệt đấy.”

Đôi mắt xanh của Louisa trở nên lạnh lung, giống như con người bà ấy, dường như chúng đang nhìn xuyên thấu cô. “Chúng ta sẽ ngồi đây thật lâu nếu như đó là điều con muốn.”

Juliana nhún một bên vai. “Rất tốt, vậy chúng ta đã nói xong.” Cô đứng dậy.

“Cha con đã từng làm thế. Nhún vai. Ta ngạc nhiên khi thấy nước Anh không khiến con bỏ thứ đó. Đó là thói quen bất lịch sự nhất.”

“Nước Anh không tác động gì lên tôi cả.”

Đột nhiên, những từ đó dường như không đúng.

“Không sao? Bọn họ đã đối xử quá tốt với một người không quan tâm đến văn hóa của họ. Ta nói thật. Ta thấy ngạc nhiên khi Gabriel nói cho ta biết con ở đây. Ta hình dung việc sống sót với xã hội này chẳng dễ dàng gì cho con.” Juliana vẫn yên lặng, không muốn để Louisa thích thú khi biết rằng bà đã đúng. Mẹ cô nói tiếp. “Ta cho rằng mọi việc tương tự như với ta. Khó khăn. Con thấy đó, con gái, mẹ con ta không quá khác nhau.”

Mẹ con ta không quá khác nhau. Những từ đó khiến cô khiếp sợ. Những từ cô đã khẩn cầu cho nó không phải là sự thật. “Chúng ta chẳng có gì giống nhau cả.”

“Con có thể lặp đi lặp lại điều đó nhiều lần. Nhưng nó không làm thay đổi sự thật.” Louisa tựa lưng vào ghế. “Hãy nhìn con xem. Có lẽ vừa từ buổi khiêu vũ trở về nhưng cả người bao phủ bởi những thứ cho thấy con đã không có một buổi tối đúng nghĩa nhất. Con đã làm gì thế?”

Juliana nhìn xuống người mình. Cô kháng cự thôi thúc gạt nhanh những thứ khô cứng bám trên quần áo. “Đó không phải việc của bà.”

“Đó không phải là vấn đề quan trọng. Vấn đề chính là con không thể kháng cự lại việc phiêu lưu. Con không bằng lòng tránh xa bất cứ niềm vui cám dỗ nào. Ta biết điều đó kể từ lúc con mới chào đời. Cứ bác bỏ nếu con thích nhưng ta là mẹ con. Ta ở trong con. Con càng sớm ngừng chống lại nó, con sẽ cảm thấy vui hơn.”

Không.

Nó không phải là sự thật. Mười năm kể từ lần cuối Louisa nhìn thấy Juliana… trong mười năm, Juliana đã có cơ hội trưởng thành, thay đổi và chống lại những phần của mẹ nằm im lìm bên trong cô.

Cô không tìm kiếm sự phiêu lưu, tai tiếng hay sự hủy hoại.

Nhưng đúng thế không?

Những ký ức lóe lên: Cuộc rượt đuổi xuyên qua khu rừng tối tăm, trốn trong cỗ xe ngựa xa lạ, cưỡi ngựa qua Hyde Park trong trang phục của nam giới, bước trên một khúc gỗ lớn ra giữa hồ để lấy một chiếc nón có thể mua lại, xô ngã đám rau củ trang trí, chờ Simon bên ngoài câu lạc bộ đàn ông, hôn Simon trong chuồng ngựa, hôn Simon trong phòng kính ở nhà vị hôn thê của anh.

Hôn Simon.

Trong một tuần qua, cô thực sự suýt tạo ra những vụ bê bối – và trước đó nữa, kể từ khi đặt chân đến London, cô có thể không tìm kiếm sự phiêu lưu nhưng chắc chắn không gạt bỏ khi nó cất tiếng gọi.

Chúa ơi.

Cô nhìn mẹ, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh quá giống mắt mình, đôi mắt sáng đầy hiểu biết mà Juliana từng sợ và căm ghét.

Bà ấy đúng.

“Bà muốn gì từ chúng tôi?” Cô nghe thấy giọng mình run run và ước gì nó không thế.

Louisa không nói gì một lúc lâu, không cử động, đôi mắt lạnh lùng quan sát Juliana. Sau một vài phút, Juliana đã chịu đủ. “Tôi đã dành quá nhiều thời gian trong cuộc đời để chờ đợi bà rồi.” Cô đứng lên. “Tôi đi ngủ đây.”

“Ta muốn cuộc sống của mình trở lại.”

Không có bất cứ sự buồn rầu nào trong những từ đó, hối tiếc cũng không. Sẽ không có. Mẹ cô sẽ không bao giờ có những cảm giác ấy. Hối tiếc chỉ dành cho những ai có cảm xúc.

Không thể ngăn bản thân, Juliana ngồi xuống lần nữa, ngay mép ghế và nhìn người phụ nữ đã sinh ra mình thật lâu. Vẻ đẹp của bà – món quà mà bà đã ban cho cả ba đứa con – đang mang dấu thời gian. Mái tóc đen của bà đã lốm đốm bạc, đôi mắt xanh không còn trong suốt như xưa. Một vài nếp nhăn đã xuất hiện trên mặt và cổ, vết chân chim đã hằn lên một bên thái dương. Hàng lông mày cũng nhạt đi, bớt hoàn hảo hơn.

Năm tháng đã đối tốt với Louisa Harthbourne, nhưng tuổi tác làm cho người phụ nữ đẹp nhất nghĩ bà ta mất tất cả mọi thứ.

Cô không có bất cứ cảm giác gì về ý nghĩ đó.

“Bà nên biết…” Juliana nói, “… bà không thể xóa bỏ quá khứ kia.”

Mặt của mẹ cô lộ vẻ bực tức. “Dĩ nhiên ta biết điều đó. Ta không trở về vì tước vị của ta. Hay vì căn nhà này. Cũng chẳng phải vì Gabriel hay Nicholas.”

Và chắc chắn không phải vì tôi, Juliana nghĩ.

“Nhưng để sống như những gì ta đã sống chẳng dễ chút nào.”

Cô bắt đầu hiểu ra. “Và bà nghĩ anh Gabriel sẽ giúp bà có được một cuộc sống khác.”

“Thằng bé đã trở thành một Hầu tước. Trở thành người bảo vệ gia đình bằng mọi giá. Con nghĩ tại sao ta nói với cha con hãy gửi con đến đây nếu có bất cứ điều gì xảy ra với ông ta chứ?”

Juliana lắc đầu. “Bà đã bỏ rơi ông ấy.”

“Đúng thế.” Một lần nữa, cô bị hạ gục bởi câu trả lời thiếu đi sự hối tiếc kia.

“Anh ấy sẽ không bao giờ chu cấp cho bà.”

“Rồi chúng ta sẽ thấy.” Có điều gì đó hiện lên trong mắt bà ấy – một nhận thức sắc bén được sinh ra từ những năm tư lợi và mưu mẹo chèo kéo.

Rồi tất cả trở nên rõ ràng.

Đây là xã hội London, nơi thanh danh lấn át tất cả – thậm chí là đối với Hầu tước Ralston. Đặc biệt là với Hầu tước mới của Ralston, có một vợ, cô em gái và một đứa con chưa sinh cần bảo vệ.

Juliana nheo mắt lại. “Bà đã biết. Bà biết mình sẽ gây ra một vụ tai tiếng. Bà biết anh ấy sẽ làm bất cứ điều gì để làm lắng bớt hiểm họa. Không phải bất lợi cho bà… mà cho chúng tôi. Bà nghĩ anh ấy sẽ trao cho bà sự ổn định. Một thứ giữ bà cư xử trong chừng mực mà bà đã quen thuộc.”

Mẹ cô cười nửa miệng và gạt hạt bụi ra khỏi váy – mẫu thiết kế cách đây vài năm. “Con dự đoán chiến lược của ta khá nhanh đấy. Như ta đã nói, con và ta, chúng ta không quá khác nhau.”

“Tôi sẽ không quá chắc chắn như thế đâu, thưa mẹ.” Tiếng nói của Ralston đến từ ngưỡng cửa và Juliana xoay người về phía anh trai và chị Callie, họ đang vội vã đi đến chỗ cô. “Bà không hiểu những gì tôi nói sao, ‘Bà không được lại gần Dinh thự Ralston một lần nữa.’?”

Louisa ngước nhìn, miệng mỉm cười. “Thôi nào, con trai cưng, ta đã vắng mặt ở nước Anh này gần hai mươi năm. Gặp rắc rối trong việc hiểu ra ý nghĩa cũng tăng theo.” Bà giơ tay chào Callie. “Cô chắc hẳn là Hầu tước phu nhân. Ta xin lỗi, tối qua ta được hộ tống rời khỏi phòng nhanh quá nên chúng ta không được giới thiệu chính thức với nhau.”

“Không. Bà không cần làm thế.” Ralston kéo dài giọng.

“Anh biết vì sao bà ấy ở đây ư?” Juliana ngắt lời, cảm giác bị xúc phạm khiến cô đứng bật dậy. “Anh biết bà ấy muốn anh chu cấp tiền cho bà ấy, phải thế không?”

“Đúng thế.” Gabriel nói như thể đấy là sự thật hiển nhiên trước khi chú ý đến bộ váy của Juliana. “Chuyện quái gì xảy ra với em thế?”

“Em nghĩ bây giờ không phải lúc để thảo luận chuyện đó đâu, Gabriel” Callie ngắt lời.

“Anh sẽ không đưa cho bà ấy phải thế không?” Jullian rít lên, lờ đi tất cả ngoại trừ vấn đề quan trọng duy nhất kia.

“Anh chưa quyết định.”

“Anh Gabriel!” Cô kháng cự lại thôi thúc giậm mạnh chân.

Anh phớt lờ cô. “Tôi muốn bà rời khỏi đây. Nếu bà cần gặp chúng tôi thì gửi lời nhắn đến. Những người hầu của Nick được đào tạo rất chuyên nghiệp. Họ biết làm thế nào để liên lạc với chúng tôi.”

“Bà ấy đang sống ở nhà anh Nick sao?” Juliana nói. “Anh ấy sẽ nổi điên lên khi phát hiện ra chuyện đó!”

“Vô lý. Nick luôn là đứa con ta yêu thích nhất.” Louisa nói một cách hờ hững, đứng lên và hướng ra cửa. “Ta tự hỏi không biết Bennett có đốt mất cái áo khoác của ta hay không. Ông ta luôn căm ghét ta.”

“Tôi nghi ngờ ông ấy có sở thích vượt trội như thế.” Juliana nói, không thể ngừng bản thân im lặng.

“Thôi đi, Juliana, người ta sẽ nghĩ con không được dạy dỗ tử tế đấy.”

“Lúc nhỏ tôi thiếu sự dạy dỗ từ người mẹ.”

“Mmm.” Louisa quan sát Juliana thật kỹ. “Nói ta nghe… con nghĩ nếu ta còn ở Ý thì tối nay con vẫn để mình bị bao phủ bởi hạt bí ngô và lúa mì, đúng không?”

Bà xoay người và rời khỏi phòng, Juliana nhìn trân trối phía sau bà, ước gì mình có cơ hội nói móc lại lần cuối.

Khi Louisa rời khỏi phòng, Callie xoay người nhìn họ và nói. “Em không thể tin được là cả hai anh em lại có thể cư xử quá bình thường với một người mẹ như thế.”

“Thưa nữ hoàng(*) của anh, anh không cảm thấy bình thường quá mức gì cả. Và anh chắc Juliana cũng thế.”

(*) Cách gọi người yêu ngọt ngào.

Callie nhìn cô cười gượng. “Điều bí mật lớn nhất của buổi tối nay đã được sáng tỏ. Em là người đã xô ngã những vật trang trí rau củ của phu nhân Needham, đúng không?”

Anh trai quay người về phía Juliana và nhướng mày. “Chúa ơi, em đã bỏ chạy như một đứa trẻ gây ra sai lầm như thế sao?”

Juliana cắn môi dưới. “Có thể ạ.”

Anh quắc mắt.

“Em phải làm gì chứ? Nó ắt hẳn sẽ hủy hoại buổi tối của tất cả mọi người.”

Anh thở dài, sau đó đi đến tủ búp phê và rót cho mình một ly scotch. “Chỉ một lần thôi, Juliana, anh muốn em cố kìm nén không gây ra tai tiếng. Không cần lúc nào cũng thế. Chỉ cần một lần.”

“Anh Gabriel,” Callie nói một cách bình tĩnh. “hãy cẩn thận lời nói.”

“Thôi nào, đó là sự thật. Chúng ta đã thảo luận gì trước khi đến buổi khiêu vũ đó? Tất cả chúng ta cần cư xử hoàn hảo để cố gắng thoát ra khỏi cơn bão táp do mẹ gây ra.”

Juliana co rúm người vì sự tuyệt vọng trong lời nói của anh trai. “Em không cố ý để nó xảy ra, anh Gabriel…”

“Dĩ nhiên em không định làm thế. Em không định rơi xuống hồ Serpentine hay bị bắt chuyện trong vườn của nhà chúng ta hoặc gần như bị Leighton làm tổn hại, anh đoán thế.”

“Gabriel!” Lần này Callie không thể bình tĩnh được nữa.

Hai gò má của Juliana tái nhợt. “Không. Em không muốn thế. Nhưng em thấy rằng anh không tin.”

“Em gái, em phải thừa nhận chính em đã khiến chuyện đó trở nên khá khó khăn.”

Cô biết anh trai đang tức giận. Biết rằng anh ấy bị mắc kẹt giữa việc mẹ họ trở về, lời yêu cầu của bà và những mối hiểm họa cô gây ra cho thanh danh của gia đình, mạnh mẽ như kéo đường thành sợi. Cô biết mình đáng lẽ không nên thấy đau khổ vì lời chỉ trích. Biết rằng anh đang mắng chửi như tát nước vào cô bởi vì anh ấy có thể.

Nhưng cô đã mệt mỏi với việc bị mọi người chỉ ra những thiếu sót.

Đặc biệt là khi bọn họ nói đúng.

“Buổi tối nay chẳng dễ dàng gì với em. Bên cạnh việc rơi xuống những bậc thang và có buổi nói chuyện đầu tiên trong suốt mười năm với mẹ, em đã tranh luận với anh, hủy đi bộ váy của mình, chạy ra khỏi buổi khiêu vũ và nhìn…”

Nhìn Simon tuyên thệ lời hứa với một người con gái khác.

“Nhìn?” Anh thúc giục.

Đột nhiên, cô cảm thấy quá mệt mỏi. Mệt mỏi vì ngày hôm nay, vì tuần qua, vì bảy tháng trước. Mệt mỏi với người dân London.

Cô lắc đầu. “Không có gì cả.”

Anh dừng lại ngó cô một lúc lâu và cô thận trọng tránh ánh mắt anh trai cho đến khi anh ấy cuối cùng thở dài. “Thôi được, anh đã có đủ thảm họa cho một ngày rồi.”

Anh rời khỏi phòng.

Callie nhìn chồng đi trước khi thở dài thườn thượt. “Em biết anh ấy không có ý thế mà. Anh ấy chỉ… bà ta khiến mọi việc chẳng dễ dàng gì.”

Juliana nhìn thẳng vào ánh mắt đầy thân thiện của chị dâu. Callie luôn là người xoa dịu cơn thịnh nộ của anh Gabriel. “Em biết. Nhưng anh ấy không hoàn toàn sai.” Họ ngồi im lặng bên nhau trong vài phút trước khi Julliana không thể giữ yên lặng lâu hơn.

“Leighton sẽ kết hôn.”

Callie gật đầu. “Tiểu thư Penelope là đối tượng tốt để kết hôn.”

“Nhưng cô ta không yêu ngài ấy.”

Callie nghiêng đầu. “Không, chị nghĩ cô ấy không yêu.”

Im lặng tồn tại giữa họ cho đến khi Juliana không thể chịu đựng thêm. Nhìn xuống hai tay đang siết chặt, cô nói. “Khi nào họ sẽ kết hôn ạ? Có thông báo gì không chị?”

“Chị nghe nói là cuối tháng Mười một.”

Một tháng nữa.

Juliana gật đầu, hai môi mím lại.

Mọi việc đã xong. Anh đã đi.

Cô hít một hơi dài.

“Em nghĩ mình sẽ rời khỏi London.”

Hai mắt của Calllie mở to. “Mãi mãi sao?”

“Ít nhất là trong lúc này.”

Simon cần uống rượu.

Hơn một ly.

Anh ném mũ và găng tay cho người hầu đang chờ mình trở về, vẫy tay ý chỉ giảm bớt cho anh ta những nhiệm vụ còn lại trong tối nay, rồi anh giật mở cửa thư viện, tận hưởng cách cánh cửa sổ gỗ sồi đập mạnh vào bức tường bên trong.

Hình như anh là người duy nhất bị ấn tượng bởi tiếng đập đó. Leopold ngước đầu rồi khụt khịt mũi một cách trầm tư, trước khi nhận ra toàn bộ việc kia không có gì hứng thú.

Simon đi đến tủ búp phê và tự rót cho mình một ly scotch, ngay lập tức uống cạn thứ chất lỏng cay nồng đó.

Anh đã đính hôn.

Anh rót thêm một ly khác.

Anh đã đính hôn và tối nay, anh gần như hủy hoại một người phụ nữ không phải cô dâu tương lai của mình.

Anh nhìn bình rượu giây lát trước khi chụp lấy nó và hướng đến ghế. Quắc mắt nhìn con chó, anh dung tong giọng ra lệnh hống hách nhất của mình. “Xuống khỏi đó.”

Con vật ngáp dài và sải bước rời khỏi ghế như thể nó tự quyết định làm thế.

Giờ anh đã trở thành một gã Công tước không có khả năng khiến con chó của mình phục tùng.

Anh ngồi vào ghế, phớt lờ cách con chó duỗi người nằm trước lò sưởi cháy bập bùng.

Anh thở dài, dường như anh đã kìm nén từ đầu buổi tối nay… kể từ khoảnh khắc Hầu tước Needham và Dolby hò hét thông báo lễ đính hôn của con gái ông ta và Simon cầm lấy tay của tiểu thư Penelope, đưa nó lên môi và hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Rồi anh cảm thấy áp lực của gánh nặng. Anh không những chịu trach nhiệm về mẹ, em gái và tước hiệu Công tước mà bây giờ là cả tiểu thư Penelope. Cuộc hôn nhân sắp tới của anh lẫn sự hủy hoại treo lơ lửng trên đầu không phải là điều chiếm cứ những suy nghĩ của anh.

Mà đó là Juliana.

Anh nhận ra cô rời đi. Anh nhìn qua khóe mắt lúc cô và Nữ công tước Rivington len lỏi qua đám đông cho đến khi họ tới lối ra. Nếu có thể di chuyển nhanh hơn thế, ắt hẳn cô sẽ bỏ chạy.

Không phải là anh khiển trách cô.

Anh ước gì mình cũng có thể rời khỏi căn phòng khiêu vũ đó. Nếu được, anh sẽ rời khỏi đó nhanh hết mức có thể mà không kéo sự chú ý về phía mình.

Rồi cô xoay người và nhìn anh… nhìn thẳng vào anh.

Điều gì đó trong ánh mắt ấy, ám ảnh và quyến rũ, khiến anh hoảng sợ.

Anh uống cạn ly rượu lần nữa, nhắm mắt ngăn lại những gì đã xảy ra đêm nay. Nhưng làm thế chỉ khiến ký ức về cô dày đặc hơn. Mái tóc, đôi mắt, làn da, cách cô dịch người áp vào anh như cô là một phù thủy.

Anh không định làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Không định chạm vào cô. Không muốn kéo cô đến gần sự hủy hoại hơn nữa. Vì chúa, anh không phải là người đàn ông đó! Anh không phải là một kẻ trác tang. Đúng, đôi khi anh có tình nhân, yêu đương tán tỉnh nhưng anh chưa bao giờ hủy hoại một cô gái. Thậm chí chưa bao giờ đến gần ranh giới đó.

Anh luôn tự hào việc bản thân là một quý ông.

Cho đến khi gặp người phụ nữ làm anh muốn vứt bỏ vẻ quân tử của mình rồi kéo cô xuống sàn và chiếm lấy cô.

Trước khi tuyên bố đính ước của mình với một người phụ nữ khác.

Anh đã trở thành gì thế này?

Cô đã đúng khi từ chối lời cầu hôn của anh đêm qua. Ralston cũng thế.

Nhưng Chúa biết anh muốn cô.

Và một thời điểm khác, khi là người đàn ông khác, anh ắt hẳn sẽ có được cô. Không chút do dự. Là người tình… và hơn thế.

Là vợ của anh.

Anh nguyền rủa, lớn và chói tai, kéo lấy sự chú ý của con chó.

“Ồ, xin lỗi, tao đang phá giấc ngủ của mày phải không?”

Leopold thở dài nhẫn nhịn và ngủ trở lại.

Simon rót cho mình một ly rượu khác.

“Mày không cần làm thế.”

Anh cười lớn, âm thanh phá tan sự yên tĩnh trong phòng.

Mẹ đã theo anh về nhà.

Dường như buổi tối kinh khủng này vẫn chưa kết thúc.

“Đã hai giờ sáng rồi đấy ạ.”

Bà phớt lờ anh. “Con đã rời tiệc quá sớm.”

“Không sớm đâu ạ. Thực tế, bây giờ đã quá trễ để mẹ con ta nói chuyện, mẹ không nghĩ thế sao?”

“Ta đến để nói rằng con đã làm điều đúng đắn.”

Không, con không thấy thế. Nhưng con vui vì mẹ nghĩ vậy.

“Mẹ không thể đến vào thời điểm phù hợp để nói điều đó sao ạ?”

“Không.” Bà đi lướt ngang phòng rồi ngồi xuống ghế đối diện với anh. Bà nhìn chiếc ghế của anh với vẻ mặt chê trách. “Cái ghế đó cần nhồi lại nệm.”

“Con sẽ cân nhắc lời khuyên của mẹ.” Anh uống một hớt rượu, phớt lờ sự chán ghét rõ ràng của bà đối với hành động đó.

Anh tự hỏi mình phải ngồi đây bao lâu trước khi bà rời đi.

“Leighton…”, bà bắt đầu nói và anh cắt ngang lời bà.

“Mẹ chưa bao giờ gọi tên con.”

Bà nhíu mày và anh cảm thấy thích thú với việc khiến bà bối rối. “Con nói sao cơ?”

“Simon. Mẹ chưa bao giờ gọi con bằng cái tên ấy.”

“Tại sao ta phải làm thế chứ?”

“Nó là tên của con.”

Bà lắc đầu. “Con có tước vị. Những trách nhiệm. Con đáng nhận được sự tôn trọng mà chúng mang lại.”

“Khi còn nhỏ, mẹ cũng không gọi con là Simon.”

“Khi đó con cũng có tước vị đấy. Hầu tước Hastings”, bà nói thêm, như thể anh là kẻ khờ khạo. “Có chuyện gì sao, Leighton?”

Anh nhận thấy sự bực tức trong giọng bà. “Không có gì.”

“Tốt.” Bà gật đầu trước khi chuyển chủ đề. “Ngày mai bà Hầu tước và ta sẽ lên kế hoạch tổ chức đám cưới. Dĩ nhiên, trong tháng tới con phải hộ tống tiểu thư Penelope đến những nơi công khai càng nhiều càng tốt. Và không nhận thêm lời mời nào đến Dinh thự Ralston. Ta thực sự không biết có chuyện gì xảy ra với con. Trước đây con chưa bao giờ kết giao với những kẻ… có dòng dõi đáng nghi ngờ như thế, và bây giờ tên tuổi của chúng ta vẫn không có gì để chê trách, con lại lang thang kết giao với Ralston và gia đình… thấp kém của hắn ta.”

Anh nhanh chóng quay phắt về phía bà. “Ralston đã kết hôn với em gái Bá tước Allendale và là anh rể của Nữ công tước Rivington.”

Mẹ anh tùy tiện vẫy tay gạt đi. “Bây giờ chuyện đó không còn quan trọng một khi bà mẹ đã trở về. Và cả cô em gái của hắn ta.” Bờ môi trên của bà cong lên như thể vừa nuốt phải thứ gì đó khủng khiếp. “Cô ta là sự ô nhục.”

Anh bất động, làn sóng tức giận quét qua người vì những lời nói khinh người, châm chọc kia. Không có thứ gì về Juliana là nỗi ô nhục. Cô xinh đẹp, rạng rỡ và đúng thế, có lẽ đôi khi quá táo bạo nhưng cô thật tuyệt diệu. Và anh muốn ném mẹ mình ra khỏi đây vì đã nói điều ngược lại.

Anh giữ ly rượu chặt đến mức những đốt ngón tay trắng bệch. “Con sẽ không nghe mẹ nói quá mức về một tiểu thư như thế.”

Nữ công tước nheo mắt nhìn anh. “Ta không biết con dành sự kính trọng nhiều như thế cho quý cô Fiori đấy.” Anh không bỏ lỡ việc mẹ sửa lại tước vị của Juliana. Khi anh giữ im lặng, bà nói thêm, sự hiểu biết lạnh lùng hiện ra trong giọng. “Đừng nói với ta là con muốn cô gái đó.”

Anh không nói. Cũng không nhìn mẹ mình. “Ta thấy điều đó.” Sau khi tạm dừng một lúc, bà nói. “Cô ta không là gì cả, Leighton. Không tên tuổi, không dòng dõi, không có gì để giới thiệu cô ta ngoại trừ mối quan hệ với Ralston, thậm chí tới bản thân hắn ta hầu như không được kính trọng vì bà mẹ gây tai tiếng của họ đã trở về. Chúa tôi, chúng ta thậm chí không chắc ô ta có phải là người mà cô ta đã nói không! Lần nữa, tin đồn dấy lên rằng cô ta là con hoang. Thậm chí bây giờ mối quan hệ với Allendale và Rivington cũng sẽ không thể cứu lấy thanh danh của gia đình đó…” Nữ công tước rướn người ra trước và giọng trở nên lạnh lùng. “Cô ta quá thấp kém so với con, cô ta còn không đủ tư cách làm một tình nhân.”

Cơn thịnh nộ lướt qua người anh. Đúng thế, anh từng có lần nói rằng Juliana sẽ hợp làm tình nhân của anh nhưng đó là cách đây lâu rồi, trước khi anh nhận ra… Cô mới đặc biệt làm sao.

Nữ công tước nói tiếp, sự nhàm chán chứa đựng trong giọng bà. “Hãy tìm một kẻ khác để làm ấm giường của con, Leighton. Con có thể tìm kẻ nào đó… xứng đáng hơn.”

Anh tiếp nhận những lời nói đầy căm ghét kia, để chúng quét qua người.

Và nhận ra mình sẽ không bao giờ tìm thấy bất cứ ai đáng giá như Juliana.

Anh sẽ không bao giờ có được cô. Nhưng, trước Chúa trời, anh sẽ không cho phép cô bị phỉ báng.

“Ra khỏi đây.” Lời nói lạnh nhạt và anh bị ấn tượng vì khả năng kiểm soát của mình.

Hai mắt bà mở to, giọng nói thể hiện cảm giác bị xúc phạm. “Sao cơ?”

“Mẹ nghe con nói rồi đó.”

Bà không nhúc nhích. “Leighton. Thực sự, không cần kịch hóa như vậy. Kể từ khi nào con trở thành kẻ tẻ nhạt như thế hả?”

“Không có gì tẻ nhạt cả. Tối nay con đã làm mọi thứ như ý của mẹ. Mẹ đã nhận được những gì mình muốn. Con sẽ kết hôn với tiểu thư Penelope – thanh danh không chút tì vết và vô cùng danh giá. Con đã làm theo mệnh lệnh của mẹ trong thời gian qua.”

Nữ công tước đứng dậy, vươn thẳng người. “Con nên nhớ rằng ta là mẹ của con, Leighton, và được nhận sự kính trọng của địa vị đó.”

“Vậy mẹ cũng nên nhớ con là một Công tước, thưa mẹ, và suốt thời gian qua con đã làm theo những mệnh lệnh của mẹ. Hãy về phòng đi ạ trước khi con nói ra điều gì đó khiến con hối tiếc.”

Họ chằm chằm nhìn nhau trong một lúc lâu, không ai thoải mái cho đến khi có tiếng gõ khe khẽ phát ra từ cửa thư viện.

Đêm nay chưa kết thúc hay sao?

Simon xoay người tránh mẹ. “Khốn kiếp! Chuyện gì thế?”

Boggs bước vào, gương mặt đầy bối rối. “Thưa Đức ngài, tôi xin lỗi. Có một tin nhắn khẩn gửi cho Công tước. Nó được gửi từ Yorkshire.”

Simon lạnh người, cầm lấy bức thư và cho quản gia lui.

Anh xé dấu niêm phong và mở tờ giấy ra, biết rằng sẽ là thứ anh vẫn sợ hãi thời gian qua – một thứ sẽ thay đổi tất cả.

Anh đọc nó thật nhanh, sau đó gập lại, để nó vào trong túi. Suốt thời gian qua, anh vẫn chờ đợi… chuẩn bị nhận tin nhắn này và kèm theo đó là hàng loạt những cảm xúc – tức giận, sợ hãi, lo lắng, phát cáu.

Nhưng anh thấy mình hoàn toàn bình tĩnh.

Anh đứng dậy hướng ra cửa.

“Leighton…”, mẹ gọi với theo và anh dừng lại, quay lưng về phía bà. Có phải giọng bà lộ ra sự sợ hãi hay không? Anh ngó qua vai, chú ý làn da của bà như giấy da, đôi mắt xám, hai gò má hõm vào.

Trông bà có vẻ mệt mỏi.

Và cam chịu.

“Có tin tức gì sao?”

Tin tức mà họ vẫn mong đợi.

“Mẹ đã trở thành bà ngoại.”

Trước
image
Chương 12
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 12
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!