9 Tuyệt Chiêu Tóm Kẻ Phóng Đãng

Chương 6
Trước
image
Chương 6
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
Tiếp

Đối với một người quan sát bình thường, Hầu tước Ralston, người đang thả hồn trên ghế bành trong căn phòng trang nhã ở Brooks – câu lạc bộ dành cho các quý ông, là hiện thân rõ nét hình ảnh giới quý tộc hư hỏng – xoải chân phóng túng, giày sáng bóng theo hướng lò sưởi cẩm thạch lớn, cà vạt nới lỏng nhưng không tháo hẳn, tóc rối một cách nghệ sĩ, mi mắt khép hờ dõi theo những tía lửa cháy tí tách. Một chai rượu scotch đung đưa trên tay, nhưng hai ngón tay trên chiếc ly chứa thứ chất lỏng màu hổ phách lại rất lơ đãng, chực chờ nhỏ rượu xuống tấm thảm xanh dày.

Một người thiếu kinh nghiệm sẽ nhận thấy đây là chân dung một chàng công tử bột lười nhác.

Tuy nhiên, quan sát đó sẽ là một dối trá vĩ đại vì tư thế trì trệ của Ralston che lấp hình dáng thật sự của anh – não căng ra suy nghĩ làm vẻ điềm nhiên của anh trở thành một trận chiến của ý chí.

“Em có linh cảm sẽ tìm thấy anh ở đây.”

Gabriel rời mắt từ ánh lửa sang em trai. “Nếu chú ở đây để thông báo sự tồn tại của một đứa em St. John nào khác thì nên tìm lúc thích hợp hơn nhé.”

“Lạy Thánh Ala, chúng ta vẫn là bộ ba khốn khổ. Khó tin quá nhỉ.” Nick thở dài, ngồi xuống bên cạnh Gabriel. “Anh đã nói chuyện với Nastasia chưa?”

Ralston hóp một ngụm rượu lớn. “Rồi.”

“À há. Chuyện đó giải thích tâm trạng của anh. Cố gắng xử lý nhiều năm trác táng trong vòng vài giờ là một việc không dễ dàng gì.”

“Anh có thay đổi cách sống đâu, chỉ tăng thêm sự thận trọng thôi.”

“Khá đủ”, Nick thích thú nghiêng đầu. “Đó là một khởi đầu, em nghĩ thế, với sự nghiệp của anh.”

Ralston cau mày. Nhiều năm sau cái chết của cha, anh đã tung hoành ngang dọc khắp London, xây dựng danh tiếng lêu lổng và trụy lạc, hiện nó đã vang dội hơn nhiều so với sự thật.

“Con bé trông rất giống mẹ chúng ta.”

Gabriel xoay đầu. “Vì lợi ích của mọi người, anh hy vọng đó là điểm tương đồng duy nhất giữa hai người họ. Bằng không, tốt hơn chúng ta nên gửi con bé trở về Ý ngay bây giờ. Anh nghĩ danh tiếng của mẹ là một trở ngại quá lớn rồi.”

“Thật may là anh giàu sang và có tước hiệu. Juliana sẽ không thiếu thiệp mời cho những sự kiện ồn ào nhất mùa hội. Tất nhiên anh sẽ phải tham dự những sự kiện đó cùng với con bé.”

Gabriel dửng dưng uống rượu, không chịu mắc bẫy em trai. “Và chú em định sẽ thoát khỏi số mệnh tương tự ra sao?”

Nick nhoẻn miệng cười. “Sẽ không ai chú ý đến sự vắng mặt của con trai thứ nhỏ bé nhà St. John đâu.”

“Họ sẽ không có cơ hội đó vì chú sẽ đến dự tất cả mọi sự kiện, Nicholas.”

“Thật ra em đã được yêu cầu tham gia một chuyến đi về phía bắc để đến Yorkshire. Lieghton tin rằng kỹ năng của em sẽ rất cần thiết cho việc tìm kiếm một bức tượng đã bị thất lạc của ông ta. Đảm nhận yêu cầu đó với em cũng như đi chơi thôi.”

“Không. Chú sẽ không vội vã rong chơi với những bức tượng cẩm thạch của mình và bỏ anh lại dè chừng lũ sói.”

Nick nhướng một bên mày. “Em cố không cảm thấy bị xúc phạm bởi sự đánh giá anh dành cho công việc của em.., bao lâu nữa anh mới cho phép em được tự do?”

Gabriel uống cạn ly rượu. “Chú nghĩ chừng nào con bé kết hôn?”

“Điều đó phụ thuộc vào việc chúng ta có thể sớm dẹp bỏ ý tưởng không nên kết hôn của con bé hay không. Ảnh hưởng của mẹ chúng ta tác động quá lớn đến con bé, Gabriel. Anh có thể trách nó được sao? Người đàn bà đó đã để lại sẹo trên mỗi chúng ta. Và đây là cây thập tự Juliana phải gánh chịu.”

“Nó chẳng giống mẹ chúng ta. Nỗi sợ của nó chứng minh điều đó.”

“Tuy nhiên, người cần phải được thuyết phục là nó và toàn thể London chứ không phải chúng ta.” Hai anh em chìm vào im lặng một lúc lâu, “Anh có nghĩ Juliana là mẫu người chờ đợi hôn nhân đến từ tình yêu không?”.

Ralston gầm gừ cáu bẳn. “Chắc chắn anh hy vọng cô bé đó có lý trí một chút.”

“Phụ nữ có xu hướng tin rằng tình yêu là quyền lợi của họ. Đặc biệt là các cô gái trẻ.”

“Anh không thể tưởng tượng Juliana quỵ lụy mấy câu chuyện cổ tích kia. Chú quên rằng chúng ta được cùng một người đàn bà nuôi dạy… đơn giản Juliana không thể khao khát tình yêu sau khi đã chứng kiến những tổn hại mà tình yêu có thể gây ra.”

Hai anh em lại im lặng một lúc lâu trước khi Nick lên tiếng. “Vì lợi ích của chúng ta, em hy vọng anh nói đúng.” Ralston vẫn không nói, Nick bồi vào, “Tiểu thư Calpurnia là sự lựa chọn tuyệt vời cho vai trò người hướng dẫn”.

Ralston vô ý càu nhàu.

“Anh làm thế nào bảo đảm cô ấy sẽ giúp đỡ?”

“Có gì liên quan không?”

Nick nhướng mày. “Bây giờ thì em cảm thấy liên quan rất lớn rồi đấy”, thấy Ralston không nói gì, Nick đứng lên sửa lại cà vạt, “Marbury đang tổ chức một ván bài ở kế bên. Muốn tham gia cùng em không?”

Ralston lắc đầu và nhấp một ngụm rượu scotch.

Nick gật đầu rồi bỏ đi. Ralston quan sát dưới rèm mi, thầm rủa khả năng quái gở trong việc nhìn thấu bản chất vấn đề nhạy cảm của đứa em trai song sinh.

Tiểu thư Calpurnia.

Anh nghĩ – cô gái có danh tiếng vẹn toàn ấy đột nhiên xuất hiện. Cô ta là giải pháp hoàn hảo cho việc hướng dẫn Juliana trong mùa hội đầu tiên – anh đã nghĩ thế. Nhưng anh lại hôn cô ta.

Và nụ hôn đó khá ư là bất thường.

Ý nghĩ đó làm anh sặc rượu. Anh kiệt sức và mù quáng vì sự xuất hiện của em gái. Bất kỳ nụ hôn nào cũng là một sự phân tâm được chào đón.

Đặc biệt là nụ hôn được dâng hiến bởi một đối tượng nhiệt tình, ấm áp và thú vị như thế.

Ralston cương cứng, nhớ lại cái cách Callie trong vòng tay mình, sự mềm mại, tiếng thở dài êm ái, cách buông thả trong nụ hôn. Anh tự hỏi sự phấn khích của nàng cho nụ hôn có chuyển hóa thành những hành động đam mê khác không. Trong chốc lát, Hầu tước cho phép mình mường tượng hình ảnh nàng trên giường, cặp mắt nâu to tròn và đôi môi đầy đặn mời mọc, không một mảnh vải che thân và hé nở nụ cười tươi tắn.

Tràng cười nổ ra ở bên kia phòng kéo Hầu tước ra khỏi ảo mộng. Anh nhích người trên ghế để xoa dịu cảm giác chật chội của chiềc quần bó, lắc đầu xóa tan viễn cảnh vừa khơi gợi và tự nhắc bản thân nhanh chóng đi tìm một cô nàng sẵn sàng.

Anh uống thêm một ngụm rượu scotch, quan sát thứ chất lỏng cay nồng lắc lư trong ly lúc hồi tưởng lại chuỗi sự kiện kỳ quặc tối hôm trước. Anh không phủ nhận tiểu thư Calpurnia Hartwell, vốn luôn là một kẻ chầu rìa nhàm chán bên sàn khiêu vũ với cái tên lạ đời – người mà thú thật, anh đã không bao giờ nghĩ đến – khá hấp dẫn. Nàng rõ ràng không phải loại phụ nữ mang đến cho anh sự hứng thú. Thực tế, nàng khá trái ngược với tiêu chuẩn của anh – độc đáo, tự tin và sành sỏi.

Vậy thì tại sao nàng lại hấp dẫn được anh nhỉ?

Ralston không cần trả lời câu hỏi đó vì một tiếng ồn khàn đục vừa nổ ra phía bên kia căn phòng. Mong kéo mình khỏi những ý nghĩ phiền nhiễu, anh đưa mắt hướng về đám đàn ông đang hối hả đặt cược. Finney, người giữ sổ sách, cố gắng nguệch ngoạc những trận cá cược vào sổ cược câu lạc bộ Brooks càng nhanh càng tốt.

Chúi người tìm góc nhìn tốt hơn, Ralston nhanh chóng suy ra đối tượng được đám đông quan tâm là Nam tước Oxford. Oxford là trung tâm của ván cược, hiển nhiên chủ đề hẳn phải là hành trình tìm vợ tưởng như dài vô tận của anh ta. Nhiều tháng ròng, Oxford nợ ngập đầu vì thói bài bạc, đã thông cáo rộng rãi với các thành viên ở Brooks là anh ta mong mỏi kết hôn với cô dâu nào đó càng giàu có càng tốt.

Lẽ thường, Ralston chỉ cảm thấy khó chịu với việc Oxford ồn ào hay say khướt, nhưng với tình trạng cần sự giải khuây, ngài Hầu tước xem việc lần này là một ngoại lệ. Anh đứng lên và tiến lại gần nhóm người kia.

“Mười guinea[1] cho Prudence Marworthy.”

[1] Một loại tiền kim khí cổ của Anh.

“Cô ta có khuôn mặt giống một con ngựa!” Oxford tự nói.

“Của hồi môn của cô ta cũng, đáng để tắt đèn lắm chứ!” Một giọng vang lên từ phía sau đám đông. Ralston là người duy nhất trong phòng không cười nổi.

“Tôi cá hai mươi guinea là không ai ngoài còn gái Berwick chịu lấy ông!” Bá tước Chilton ném tiền cược của mình lên sàn và thu về một rừng tiếng rên rỉ bất ngờ trước mức độ vung tiền đặt cược của ông ta.

“Cô ta có thể giản dị”, Oxford vừa nói vừa cười, “nhưng cha cô ta là người giàu nhất nước An”.

Không cảm thấy hứng thú với cuộc trò chuyện hèn hạ kia, Ralston quay lưng rời khỏi phòng. Anh gần như đã đến cửa thì một giọng nói vang lên.

“Tôi đoán ra rồi! Con gái nhà Allendale!”

Anh dừng bước rồi quay lại nghe tiếp. Người phụ nữa đó đang ám ảnh anh.

“Không hay rồi. Cô ta vừa đính hôn với Rivington”, ai đó lên tiếng. “Nếu các người nghĩ Thiên thần Allendale sẽ chịu lấy Oxford thì các người mất trí rồi.”

“Không phải cô nàng xinh đẹp… người còn lại cơ mà.”

“Cô nàng mũm mĩm hả?”

“Với cái tên hết sức buồn cười.”

Thái độ nghênh ngang của Oxford có vẻ là do tác động của rượu, và gã đang tận hưởng từng giây từng phút. “Rivington đã nhanh trí đặt tay vào gia tài Allendale… Tiểu thư Cassiopeia sẽ không phải cái kết tồi nhất trong câu chuyện của tôi.”

“Calpurnia.” Ralston ôn tồn gọi lại đúng tên, quá dịu dàng để có thể nghe thấy, cùng lúc một gã khác đã sửa lời Oxford.

Nam tước tiếp tục huơ ly loạn xạ. “Tên gì cũng được, tôi sẽ lại giàu có – đủ giàu để nuôi một cô nhân tình ngon lành và không cần bận tâm đến vợ. Ngoại trừ cho cô ta một người thừa kế và thời gian rỗi. Tôi nghĩ ở tuổi cô ta”, gã nhấn mạnh một cách tục tằn, “cô ta sẽ biết ơn bất kỳ thứ gì tôi mang lại cho cô ta”.

Tuyên bố của Oxford thổi lên một tràng cười chối tại.

Sự ghê tởm không có căn cứ quét qua Ralston. Không đời nào Calpurnia Hartwell chịu cưới Oxford. Người phụ nữ với sự đam mê như thế sẽ không chịu an phận với một tên khốn. Trong đời mình, Ralston chưa bao giờ cảm thấy chắc chắn hơn lúc này.

“Ai sẵn lòng nhận kèo cô ta sẽ là của tôi trước tháng Sáu nào?”

Vài người bạn của Oxford gia nhập cuộc chơi, những người khác thì cược Bá tước Allendale sẽ ra mặt từ chối cuộc hôn nhân, ít nhất một người đặt cược Oxford sẽ trốn đi kết hôn với tiểu thư Calpurnia hòng đạt được mục đích.

“Tôi sẽ nhận tất cả kèo.” Lời Ralston tuy lặng lẽ phát ra từ phía bên kia phòng nhưng đã làm câm lặng những người khác, từng người một quay lại nhìn ngài Hầu tước.

Oxford cười toe toét. “A, Ralston. Tôi đã không thấy anh. Anh muốn đặt cược về cô dâu tương lai của tôi ư?”

Ralston không thể hình dung cô gái hiên ngang vào nhà mình tối qua lại không nghĩ Oxford là một mối phiền toái. Anh chưa bao giờ thấy một ván cược dễ thắng đến vậy.

Dễ như lấy kẹo của con nít. “Quả vậy. Oxford. Tôi sẽ chấp nhận mọi ván cược về tiểu thư Calpurnia. Không đời nào cô ta lấy anh đâu.” Anh quay sang tay ghi sổ sách. “Finney, nhớ lời ta. Nếu Oxford có một cơ hội ngỏ lời với tiểu thư Calpurnia thì hầu như chắc chắn cô ấy sẽ từ chối.”

Đám đông xì xầm hoang mang còn Finney thản nhiên hỏi, “Bao nhiêu, thưa ngài”.

Ralston nhìn vào mắt Oxford và nói. “Để thêm hứng khởi, ta nghĩ một ngàn bảng là được rồi”, anh quay gót rời phòng, bỏ lại đám đàn ông hoàn toàn điếng hồn.

Găng tay thách đấu đã được ném ra.

Trước
image
Chương 6
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!