Ai Hiểu Được Lòng Em

Chương 71 – Tôi tình nguyện cho rằng cô đã chết
Trước
image
Chương 71
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
Tiếp

Sau khi Mạc Tu Lăng vô cớ nổi đóa lên một trận, cũng không có gì thay đổi. Cuộc sống gia đình của bọn họ vẫn yên ổn như trước. Giang Nhân Ly nghĩ mãi không ra Mạc Tu Lăng nổi giận là vì cái gì nhưng nghĩ mãi cũng không ra. Cuối cùng cô cảm thấy mình đúng là đã biến thành ngốc rồi! Giang Nhân Ly vẫn cho rằng sau lưng Giang Nhân Đình hẳn là đã hành động. Nhưng nghĩ lại, cô lại cảm thấy cô ta chỉ là khiến cô phải lo lắng sau đó suy đoán linh tinh.

Con người đôi khi chính là như vậy, lúc mình không hạnh phúc, nhất định sẽ không muốn nhìn thấy người khác hạnh phúc. Cái ích kỷ này pha trộn lẫn vào vô số thứ, giống như là thổi hơi vào quả bóng vậy, từng chút từng chút một căng phồng lên

Hạnh phúc là gì? Thực ra rất đơn giản, lúc vui có người chia sẽ, lúc buồn có người lắng nghe, lúc đau khổ có người làm bạn, như vậy là đủ.

Giang Nhân Ly yêu cầu cũng không nhiều, hiện tại với cô như vậy là tốt lắm rồi. Rảnh rỗi thì cùng Tần Ngả Trữ ra ngoài shopping, về nhà sẽ nấu cơm, giặt giũ, một ngày cứ như vậy trôi qua rồi kết thúc, quay đầu nhìn lại cũng cảm thấy không tồi.

Mạc Tu Lăng gần đây tâm trạng cũng rất tốt, ngay cả Chương Tâm Dật cũng nhìn ra anh ngày càng cười nhiêu hơn. Có điều cô không cho đó là vì công ty hoạt động có lợi nhuận, trước đây công ty kiếm được cũng không thấy anh vui vẻ như vậy. Ông chủ tâm trạng tốt, cô làm thư ký đương nhiên cũng thấy thoải mái.

Mạc Tu Lăng lại còn mời mọi người đi ăn, tăng cường tình cảm nhân viên. Nói chung, hai tháng nay anh vô cùng dễ chịu. Anh cả đời này cũng không có gì cần chiếm đoạt. Có lẽ là có thứ anh muốn, nhưng không phải tuyệt đối.

Anh không đến làng quê kia nữa. Giang Nhân Ly nói đúng, anh ra mặt sẽ chỉ làm cho cả hai gia đình mất đi sự yên bình. Con người không nên quá cố chấp.

Hai tháng nay, Diệp Tư Đình vẫn đi làm bình thường, làm việc vô cùng chăm chỉ. Mạc Tu Lăng biết cô đã rất cố gắng cho nên quyết đinh tăng lương cho cô.Diệp Tư Đình cũng không từ chối, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt có vẻ thâm trầm.

Tan tầm, Diệp Tư Đình đi tới phòng làm việc của Mạc Tu Lăng. đây là lần đầu tiên cô vào phòng làm việc của anh không phải vì chuyện công. Mạc Tu Lăng biết cô có chuyện muốn nói.

Anh chỉ nhìn cô, không khách khí, ý muốn cô nói thẳng.

“Mạc tổng, hôm nay sinh nhật em, có thể mời anh được không?”

Anh khẽ cười: “Được!”

Cô sửng sốt. Cô vốn tưởng anh sẽ hỏi một câu “Sao lại thế?”, vì lúc trên sân bóng rổ cô đã từng nói với anh ngày sinh nhật của Diệp Tư Đình. Là anh quên, hay giả vờ không nhớ?

Giang Nhân Đình không rõ lắm nhưng chỉ cần anh đáp ứng là tốt rồi.

Mạc Tu Lăng ngồi xuống bàn ăn mới biết rằng cô chỉ mời mình mình.

Ở đây cũng không có gì hoa lệ, có chút cách điệu đặc biệt, màu sắc xanh nhạt là gam chủ yếu. Vào đây cho dù là tâm trạng vốn dĩ khó chịu cũng sẽ được thả lỏng phần nào.

Diệp Tư Đình ngồi đối diện anh.

Trên bàn đã bày đầy đủ món ăn, có món anh thích, cũng có món cô thích.

Diệp Tư Đình đưa cho anh một chén rượu: “Mạc tổng, cảm ơn anh hôm nay đồng ý đến dự sinh nhật em.”

Anh nhận ly rượu: “Cô có thể gọi tôi là Mạc Tu Lăng, hay Tu Lăng cũng được.”

Diệp Tư Đình kinh ngạc nhìn anh. Anh chỉ cười: “Có điều, chỉ trong giới hạn là tối hôm nay.”

Cô gật đầu, hai chữ “Tu Lăng” cô thế nào cũng không nói ra lời.

Bọn họ cùng nhau ăn cơm, Diệp Tư Đình nói cho anh ý nghĩa mấy món ăn, còn có một chút phong tục địa phương. Anh trước sau im lặng nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi một hai câu. Bất tri bất giác đã uống được ba tuần rượu, thức ăn cũng đã ăn không ít.

Lúc này một người bồi bàn đẩy ra một chiếc bánh ga-tô. Diệp Tư Đình sững sờ.

Mạc Tu Lăng để cho anh ta vào, anh trực tiếp đẩy bàn bánh lại: “Đây là tôi đã đặt, sinh nhật sao thể thiếu bánh ga-tô?”

Anh thắp sáng các ngọn nến, sau đó đẩy đến trước mặt Diệp Tư Đình: “Thổi nến và ước đi.”

Diệp Tư Đình nhìn ánh sáng trước mắt, hỗn loạn, giống như giấc mộng. Khóe mắt cô bắt đầu ướt. Cô cúi đầu ước, sau đó thổi tắt nến.

Anh đi bật đèn: “Chúc mừng. Đã hai lăm tuổi rồi! Không còn là trẻ con nữa!”

Viền mắt cô nước mắt đã rơi ra. Cô ngồi xuống. Anh cắt bánh, đặt một phần trước mặt cô, một phần trước mặt anh. Đó là vị ô mai, vị mà Giang Nhân Đình thích nhất.

Cô ăn được vài miếng, lúc này mới có đủ dũng khí: “Thật ra hôm nay em có một chuyện quan trọng muốn nói với anh.” Cô dừng lại một chút, dường như cần rất nhiều dũng khí: “Không phải anh nói có một em gái tên Giang Nhân Đình ư?”

Anh cười: “Đúng. Cô ấy là một cô bé lương thiện, xinh đẹp, hồn nhiên. Là cô bé thuần khiết nhất tôi từng gặp. Mười hai tuổi tôi quen cô ấy. Lúc tôi mở cửa nhà ra, cô ấy đứng bên ngoài nhìn tôi không chớp mắt. Cô ấy thuần khiết như vậy. Dù thành tích học tập không phải tốt nhất, khiêu vũ không phải giói nhất, IQ cũng không phải cao nhất, nhưng tôi chắc chắn, cô ấy là một người nỗ lực nhiều nhất. Lúc tôi khổ sở cô ấy sẽ ở bên khuyên tôi, nếu như có thể tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ nguyện ý ở bên tôi, chỉ cần tôi có thời gian. Nhưng, cô ấy đã chết, đã thuộc về quá khứ.”

Diệp Tư Đình liên tục run lên: “Đã chết, đã thuộc về quá khứ.”

Mạc Tu Lăng gật đầu: “Ba năm trước, tự sát ở bệnh viện. Không thể cứu chữa.”

Diệp Tư Đình giật mình: “Trong lòng anh không ai có thể thay thế cô ấy phải không?”

Anh gật đầu: “Trên thế giới này không ai có thể thay thế Giang Nhân Đình.”

Cả người cô run lên, cô mạnh mẽ đứng lên: “Thực ra, Giang Nhân Đình không…”

“Cô ấy đã chết!” Anh cắt đứt lời cô. “Ba năm trước, cô ấy đã chết. Và không bao giờ có thể sống lại nữa!”

Cô nhìn anh, nước mắt tuôn trào.

Anh đưa cho cô khăn tay. Anh nhìn đồng hồ, đã chín giờ. Anh đứng dậy: “Muộn rồi, tôi phải đi.”

Anh thật sự đi.

Giang Nhân Đình nhìn theo anh, cho đến khi anh ra đến cửa, cô đột nhiên mở miệng: “Nếu Giang Nhân Đình vẫn còn sống thì sao?”

Mạc Tu Lăng thở dài, anh không quay đầu lại: “Tôi tình nguyện cho rằng cô ấy đã chết!”

Anh cười. Thực ra, cô sớm đã chết. Giang Nhân Đình thuần khiết thánh thiện kia sớm đã chết!

Giang Nhân Đình cả người run lên. Cô nhìn anh rời đi. Hóa ra, anh sớm đã biết.

Cô hẳn là nên phát hiện ra ngay từ lúc anh nói “Chúc mừng. Đã hai lăm tuổi rồi! Không còn là trẻ con nữa!”

Cô từng nói với anh, chỉ cần cô chưa đến hai lăm tuổi thì cô vẫn còn là một đứa trẻ. Hóa ra anh vẫn nhớ kỹ.

Tất cả những việc cô làm còn nghĩa lý gì nữa?

Tốn bao nhiêu tâm huyết như vậy, bao nhiêu thời gian như vậy, tất cả chỉ đổi được một câu “Tôi tình nguyện cho rằng cô ấy đã chết!”. Sao mà cô thật đáng thương, thật buồn khổ. Cô cầm ly rượu, rót đầy rượu vào ly, cô muốn làm mình say, mãi không tỉnh lại!

Trước
image
Chương 71
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!