Ngày thứ ba, Bern, Thuỵ Sĩ
Thứ tư ngày 17 tháng Mười
Bern là một trong những thành phố mà Robert yêu thích nhất. Nó duyên dáng, đầy những tượng đài thật đáng yêu và những ngôi nhà cổ bằng đá tuyệt đẹp được xây dựng từ hồi thế kỷ 18. Nó là thủ đô của Thuỵ Sĩ, là một trong những thành phố phồn vinh nhất của nước nầy, và Robert cứ băn khoăn không biết những chiếc xe điện màu xanh lá cây có liên quan gì tới màu sắc của đồng tiền không. Anh thấy rằng người dân ở Bern dễ chịu hơn những người dân ở các vùng khác của Thuỵ Sĩ. Họ đi lại khoan thai hơn, nói năng chậm rãi hơn và nhìn chung là điềm đạm hơn. Trước đây anh đã có mấy lần làm việc ở Bern với Cục An ninh Thuỵ Sĩ, trong trụ sở Waisenhauspoatz của họ. Anh có bạn bè có thể giúp ích ở đó, nhưng những chl thị đối với anh là rõ ràng.
Khó hiểu, nhưng rõ ràng. Phải mất mười lăm phút gọi điện thoại Robert mới tìm ra được cái gara đã chữa xe của tay thợ ảnh kia. Đó là một xưởng nhỏ ở Fribourgstrasse, và người thợ máy, Fritz Mandel, cũng đồng thời là ông chủ. Mandel có lẽ vào cuối tuổi bốn mươi, với một khuôn mặt dễ sợ, đầy mụn trứng cá, một thân hình gầy gò và một cái bụng phệ ra vì bia. Khi Robert đến, ông ta đang làm việc trong cái kho chứa dầu mỡ.
– Xin chào, – Robert lên tiếng.
Mandel ngẩng lên.
– Xin chào. Tôi có thể làm gì cho ông?
– Tôi quan tâm tới một chiếc xe mà ông đã mang về đây hôm chủ nhật.
– Đợi một chút, để tôi làm xong cái nầy đã.
Mười phút sau, Mandel chui ra và chùi hai bàn tay đầy dầu mỡ vào một cái giẻ bẩn thỉu.
– Chính ông là người đã gọi điện sáng nay? Có chuyện phàn nàn về việc ấy à? – Mandel hỏi. – Tôi không chịu trách nhiệm về…
– Không, – Robert đảm bảo với ông ta. – Không có gì cả. Tôi đang tiến hành một điều tra và tôi quan tâm tới người lái chiếc xe đó.
– Mời vào văn phòng!
Hai người đi vào một văn phòng nhỏ và Mandel mở một tủ đựng giấy tờ.
– Ông nói chủ nhật trước à?
– Đúng vậy.
Mandel lấy ra một tấm các.
– À! Cái tay đã chụp tấm hình trước cái vật thể bay lạ đó chứ gì.
Hai bàn tay Robert chợt ướt đẫm mồ hôi.
– Ông đã nhìn thấy cái vật thể bay lạ đó à?
– Phải. Tôi gần như chết lặng.
– Ông có thể mô tả lại không?
Mandel nhún vai.
– Nó – nó dường như đang hoạt động.
– Ông nói gì cơ?
– Ý tôi nói, có một thứ ánh sáng quanh nó. Nó liên tục thay đổi màu sắc. Nó có màu xanh da trời… rồi xanh lục trong không biết. Rất khó mô tả. Và có những sinh vật nhỏ bé trong đó. Không phải là con người, nhưng… – Ông ta ngừng bặt.
– Bao nhiêu?
– Hai.
– Họ còn sống không?
– Tôi thấy họ như đã chết. – Ông ta nhíu mầy. – Tôi sung sướng là ông đã tin tôi. Tôi đã nói với bạn bè, song họ đều cười nhạo tôi. Ngay cả vợ tôi cũng nghĩ là tôi đã say. Nhưng mà tôi biết tôi đã nhìn thấy gì chứ.
– Về cái xe mà ông đã kéo đi… – Robert nói.
– À. Chiếc Renault. Nó bị chảy dầu và những đệm lót bị cháy. Việc kéo nó đi phải trả một trăm hai mươi lăm francs. Chủ nhật, tôi tính gấp đôi.
– Người lái xe trả bằng séc hay thẻ tín dụng hả?
– Tôi không nhận séc cũng như thẻ tín dụng. Anh ta trả bằng tiền mặt.
– Francs Thuỵ Sĩ chứ?
– Đồng bảng.
– Ông có chắc không?
– Chắc. Tôi nhớ là đã phải kiểm tra tỉ giá hối đoái mà.
– Ông Mandel, ông có tình cờ biết gì về cái biển số của chiếc xe đó không?
– Tất nhiên. – Mandel liếc nhìn tấm các. – Đó là một chiếc xe đi thuê. Avis. Anh ta thuê nó ở Geneva.
– Ông có thể cho tôi cái số xe đó không?
– Được có gì đâu? Ông ta viết những con số lên một mẩu giấy và trao nó cho Robert. – Mà có chuyện gì vậy? Cái vật thể bay lạ kia à?
– Không, – Robert nói với một giọng chân thành nhất. Anh móc ví và lấy ra một tấm thẻ chứng minh. – Tôi ở IAC, Câu lạc bộ ô tô Quốc tế. Hãng của tôi đang làm một nghiên cứu điều tra về những xe kéo.
– Ồ.
Robert rời khỏi cái gara, trong lòng bàng hoàng.
Có vẻ như chúng ta có trong tay một vật thể bay lạ khốn kiếp và hai sinh vật lạ chết trên đó. Vậy thì tại sao tướng Hilliard nói dối anh khi mà ông ta biết Robert sẽ phát hiện rằng đó là một chiếc đĩa bay bị đâm xuống đất?
Chỉ có thể có một lời giải thích, và đột nhiên Robert cảm thấy rùng mình ớn lạnh.