Họ đang đi vào vùng ngoại ô Naples. Những căn nhà cũ nằm dọc theo các đường phố chật hẹp, quần áo phơi hầu như khắp các mặt trước ngôi nhà, làm cho những toà nhà như thể là những quả núi bằng bê tông treo những lá cờ đầy màu sắc.
– Anh đã bao giờ đến Naples chưa? – Pier hỏi.
Có một lần. – Giọng Robert nghẹn lại. Susan đang ngồi bên anh, khúc khích. Em nghe nói Naples là một thành phố tinh quái. Chúng mình có thể làm nhưng điều tinh quái ở đây được không, anh yêu? – Chúng ta sẽ sáng tạo ra cái gì đó mới lạ, Robert hứa.
– Anh có sao không đấy? – Pier nhìn anh.
– Tôi không sao cả. – Robert trở lại với hiện tại.
Họ đang chạy dọc theo bờ vịnh, trước pháo đài Ovo một pháo đài cổ bỏ hoang nằm sát bên bờ biển.
Khi họ tới phố Toledo, Pier nói với vẻ hồi hộp.
– Rẽ chỗ nầy.
Họ đang hướng tới khu Spaccanapoli, khu phố cổ của Naples.
– Ngay trước mặt. Rẽ trái vào phố Benedetto Croce. – Pier nói.
Robert lái xe rẽ sang. Đường bắt đầu đông hơn và tiếng còi xe inh ỏi. Anh đã không nhớ là Naples ồn ào như thế nào. Anh cho xe chạy chậm lại để tránh đâm vào những người đi bộ và những con chó chạy ngang mũi xe như thể là chúng được phú cho sự bất tử vậy.
– Rẽ phải ở chỗ nầy. – Pier hướng dẫn, – Vào khu Plebiscito.
Giao thông ở đây còn tệ hơn và nhà cửa san sát.
– Dừng. – Pier kêu lên.
Robert dừng xe lại bên lề đường, trước một dãy những cửa hiệu tồi tàn.
– Đây là nơi mẹ cô sống à? – Robert nhìn quanh.
– Không. – Pier nói. – Tất nhiên là không.
– Cô ta nhoài người ra và nhấn còi xe. Một giây sau, một phụ nữ trẻ bước ra khỏi một cửa hiệu. Pier chạy đến chỗ chị ta. Họ ôm chầm lấy nhau.
– Trông em thật là tuyệt. – Người phụ nữ kêu lên. – Hẳn là em làm ăn được.
– Đúng thế. – Pier chia cổ tay ra. – Nhìn cái vòng mới của em nầy.
– Ngọc thật à?
– Tất nhiên là thế.
– Anna. Ra ngoài nầy. Xem ai đây nầy. – Người phụ nữ kia gọi ai đó trong cửa hiệu.
Robert nhìn, không thể tin được.
– Pier…
– Một phút thôi mà, anh yêu. – Cô ta nói. – Em phải chào bạn bè một chút.
Chỉ trong vài phút, gần một chục người phụ nữ đã vây quanh Pier, thán phục chiếc vòng đeo tay của cô trong khi Robert ngồi nghiến răng, bất lực.
– Anh ấy phát điên lên vì em. – Pier tuyên bố. – Cô ta quay về phía Robert.
– Đúng không anh?
Robert chỉ muốn bóp cổ cô ta, nhưng anh không thể làm gì được.
– Đúng thế. – Anh nói. – Pier, bây giờ chúng ta có thể đi được chưa hả?
– Một phút nữa.
– Ngay bây giờ. – Robert nói.
– Cũng được. – Pier quay sang đám phụ nữ. – Chúng tôi phải đi bây giờ. Chúng tôi có một cuộc hẹn quan trọng. Xin chào.
– Xin chào.
Pier chui vào trong xe ngồi cạnh Robert, và những người phụ nữ đứng nhìn theo họ.
– Họ là những người bạn cũ. – Pier nói một cách sung sướng.
– Tuyệt lắm. Nhà của mẹ cô ở đâu?
– Ồ, bà không ở trong thành phố.
– Cái gì?
– Bà sống ở bên phía ngoài thành phố, trong một trang trại nhỏ cách đây nửa giờ xe chạy.
Trang trại đó nằm ở ngoại ô phía nam Naples, một ngôi nhà xây bằng đá cách xa mặt đường.
– Nó đấy. – Pier kêu lên. – Có đẹp không?
Đẹp. Ngôi nhà ở xa trung tâm thành phố làm cho Robert thấy thích. Sẽ không có lý do nào cho bất kỳ ai đến tìm anh ở đây. Pier nói đúng.
Đó là một ngôi nhà tuyệt đối an toàn.
Họ bước đến cửa trước, và khi còn chưa tới thì cánh cửa bật mở và mẹ của Pier đứng đó, mỉm cười với cô gái. Bà ta là một hình mẫu khi về già của cô con gái, mảnh mai, tóc bạc và khuôn mặt đầy những nếp nhăn suy tư.
– Pier, con gái của mẹ. Mẹ nhớ con quá.
– Mẹ, con cũng nhớ mẹ. Đây là người bạn mà con đã gọi điện thoại báo cho mẹ là con sẽ mang về nhà.
Bà mẹ đã không hề ngập ngừng gì.
– A! Vâng, xin được đón tiếp anh.
– Jones. – Robert nói.
– Vào đi, vào đi!
Họ đi vào trong phòng khách. Đó là một căn phòng lớn tiện nghi và ấm cúng với đầy đồ đạc.
Một cậu bé chừng hai mươi bước vào phòng. Cậu ta thấp, với nước da thẫm và khuôn mặt gầy, ủ rũ, cặp mắt nâu buồn thảm. Cậu ta mặc quần bò và một cái áo khoác ngắn trên có hàng chữ Diavoh Rossi. Mặt cậu ta sáng lên khi nhìn thấy chị.
– Pier.
– Chào Carlo.
Họ ôm chầm lấy nhau.
– Chị về làm gì thế?
– Bọn chị về thăm nhà một vài ngày. – Cô quay sang Robert. – Đây là em trai em, Carlo. Đây là anh Jones.
– Chào Carlo.
– Xin chào. – Carlo tò mò nhìn khách.
– Ta sẽ dọn một cái buồng xin đẹp ở phía đằng sau cho cặp uyên ương. – Bà mẹ nói.
– Nếu như không phiền… nghĩa là, nếu bà còn có một phòng ngủ thừa thì tôi muốn có một phòng riêng cho mình. – Robert nói.
Có một thoáng lúng túng. Cả ba người nhìn Robert chòng chọc.
Bà mẹ quay sang Pier.
– Đồng tính luyến ái à?
Pier nhún vai. Con không biết. Nhưng cô ta biết rằng anh không phải là một người như vậy.
– Tuỳ anh thôi. – Bà mẹ nhìn Robert. Bà ta lại ôm lấy Pier. – Mẹ thật sung sướng là lại được thấy con. Đi vào trong bếp. Mẹ sẽ pha cà phê cho cả nhà.
Trong bếp, bà mẹ kêu lên:
– Tuyệt vời. Làm sao con lại gặp anh ta? Anh ta trông có vẻ rất giàu. Và cái vòng mà con đang đeo. Nó phải đáng cả một gia tài. Ơn Chúa. Tối nay, mẹ sẽ làm một bữa thịnh soạn. Mẹ sẽ mời tất cả hàng xóm để họ có thể gặp…
– Không, mẹ. Mẹ không được làm thế.
– Nhưng con ạ, vì sao chúng ta lại không báo tin mừng của con cho mọi người? Tất cả bạn bè của chúng ta sẽ hài lòng.
– Mẹ, anh Jones chỉ muốn nghỉ một vài ngày. Không tiệc tùng. Không hàng xóm gì hết.
– Cũng đành. Con muốn thế nào cũng được. – Bà mẹ thở dài.
Mình sẽ dàn xếp để ông ta bị bắt ở xa nhà để mẹ khỏi bị phiền phức.
Carlo cũng đã chú ý đến cái vòng.
– Cái vòng đó. Chúng là ngọc thật hả? Ông mua nó cho chị tôi à?
Ở thằng bé có cái gì đó mà cho Robert không thích.
– Hãy hỏi cô ấy.
Pier và bà mẹ từ trong bếp đi ra. Bà mẹ nhìn Robert.
– Anh thật không muốn ngủ với Pier à?
– Cám ơn. Không. – Robert lúng túng.
– Em sẽ chỉ phòng ngủ cho anh. – Pier nói.
Cô ta dẫn anh đi về phía cửa sau của ngôi nhà tới một phòng ngủ lớn, tiện nghi với một cái giường đôi ở giữa phòng.
– Robert, anh ngại là mẹ sẽ nghĩ gì khi chúng ta ngủ với nhau à? Bà biết em làm gì mà.
– Không phải thế. – Robert nói. – Đó là… – Anh không có cách nào để giải thích. – Tốt xin lỗi, tôi…
– Không sao cả. – Giọng Pier lạnh tanh.
Cô ta cảm thấy bị xúc phạm một cách vô lý. Đến giờ là hai lần ông ta từ chối ngủ với cô. Mình nộp ông ta cho cảnh sát cũng đáng, cô nghĩ.
Song tuy vậy cô vẫn cảm thấy hơi tội lỗi. Thực sự là ông ta tử tế.
Nhưng năm mươi nghìn đôla là năm mươi nghìn đôla.
Trong bữa ăn tối, bà mẹ nói nhiều, còn Pier, Robert và Carlo thì im lặng và mải theo đuổi những ý nghĩ riêng.
Robert thì khẩn trương tính toán kế hoạch trốn chạy của mình. Ngày mai, anh nghĩ, mình sẽ ra bên cảng và tìm một con tàu rời khỏi đây.
Pier thì nghĩ tới cú điện thoại mà cô ta đang tính gọi. Mình sẽ gọi từ trong thành phố để cảnh sát không thể tìm tới đây được.
Carlo thì quan sát người lạ mặt mà chị cậu ta đã lôi tha về nhà. Hẳn là có thể kiếm chác chút gì.
Sau bữa ăn, hai người phụ nữ đi vào trong bếp.
Robert ngồi một mình với Carlo.
– Ông là người đàn ông đầu tiên mà chị tôi đưa về đây. – Carlo nói. – Chị ấy chắc phải thích ông lắm.
– Tôi rất thích cô ấy.
– Thế hả? Ông sẽ chăm sóc chị ấy chứ?
– Tôi nghĩ là chị cậu có thể tự chăm sóc lấy mình.
– Phải. Tôi biết. – Carlo cười.
Người lạ ngồi trước mặt cậu ta ăn mặc rất lịch sự và rõ ràng là giàu. Vì sao ông ta lại ở đây trong khi ông ta có thể ở một khách sạn đàng hoàng nào đó? Lý do duy nhất mà cậu ta có thể nghĩ tới là người đàn ông nầy đang lẩn trốn. Và điều đó mang lạ một điểm thú vị. Khi một người người giàu có đang lẩn trốn, dù là thế nào, cách nào, thì cũng có thể kiếm tiền từ chuyện đó.
– Ông từ đâu tới thế? – Carlo hỏi.
Chẳng từ nơi nào cụ thể cả. – Robert nhẹ nhàng đáp. Tôi đi lại rất nhiều.
– Tôi hiểu. – Carlo gật đầu.
Mình sẽ tìm hiểu qua Pier xem ông ta là ai. Có thể ai đó sẽ sẵn sàng trả nhiều tiền để đổi lấy ông ta, và mình cùng Pier có thể chia chác số đó.
– Ông có làm việc không? – Carlo hỏi.
– Nghỉ hưu.
Cũng không khó khăn gì để buộc người đàn ông phải mở miệng, Carlo nghĩ. Lucca, lãnh tụ của băng Diavoli Rossi, có thể nghiền nát ông ta một cách nhanh chóng.
– Ông sẽ ở với chúng tôi bao lâu?
– Thật khó nói.
Sự tò mò của thằng bé bắt đầu làm cho Robert để ý.
Pier và bà mẹ từ trong bếp đi ra.
– Anh có muốn uống thêm chút cà phê không? – Bà mẹ hỏi.
– Không, cảm ơn. Một bữa tối thật là ngon.
– Có gì đâu Ngày mai tôi sẽ chuẩn bị cả một bữa tiệc cho anh. – Bà mẹ mỉm cười.
– Tuyệt. – Lúc đó thì anh đã đi rồi. Anh đứng dậy. – Nếu bà không phiền, tôi muốn đi nghỉ, tôi hơi mệt.
– Tất nhiên. – Bà mẹ nói. – Chúc ngủ ngon.
– Chúc ngủ ngon.
Họ nhìn theo Robert đi về phía phòng ngủ.
– Ông ta không nghĩ là chị đáng ngủ với ỏng ta, phải không? – Carlo cười.
Lời nhận xét đó làm cho Pier đau nhói, đúng với nghĩa đen của nó. Cô ta sẽ chẳng bận lòng nếu như Robert là một kẻ đồng tính luyến ai nhưng cô ta nghe thấy anh nói chuyện với Susan và cô ta biết rõ. Mình sẽ thử xem.
Nằm trong giường, Robert nghĩ về bước đi tiếp theo của mình. Tạo ra một cái đuôi giả cộng với cái thiết bị dấu trong tấm thẻ tín dụng kia sẽ dành cho anh thêm một chút thời gian, nhưng anh không quá trông vào điều đó. Bây giờ hẳn là họ đã tìm được chiếc xe tải màu đỏ kia rồi.
Những kẻ săn đuổi anh rất tàn nhẫn và thạo nghề. Liệu những người đứng đầu các chính phủ có dính vào vụ bưng bít lớn nầy không? Hay đó là một tổ chức bên trong một tổ chức, một nhóm cao cấp trong cộng đồng tình báo đang tự tiện hành động một cách bất hợp pháp.
Robert càng nghĩ thì càng thấy rằng có nhiều khả năng là nhưng người đứng đầu các chính phủ có thể không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Một ý nghĩ loé lên trong anh.
Dường như anh luôn luôn thấy kỳ quặc với việc Đô đốc Whittaker đột nhiên phải rời khỏi Cục Tình báo hải quân và bị đưa tới một nơi kiểu như Siberia. Nhưng nếu như có ai đó buộc ông ta phải nghỉ bởi vì họ biết rằng ông ta sẽ không bao giờ dính vào một âm mưu, thì điều đó bắt đầu có ý nghĩa. Mình phải liên hệ với đô đốc, Robert nghĩ. Ông ta là người duy nhất anh có thể tin cậy để lần tới sự thật về những gì đang xảy ra. Ngày mai, anh nghĩ. Ngày mai. Anh nhắm mắt lại và thiếp đi.
Tiếng kẹt của cánh cửa phòng ngủ đã làm anh thức giấc Anh ngồi dậy trên giường, lập tức đề phòng.
Có ai đó đang đi lại phía giường. Robert căng người ra, sẵn sàng bật dậy. Anh ngửi thấy mùi nước hoa và cảm thấy cô gái trườn vào giường, bên cạnh anh.
– Pier… Cô làm gì?
– Yên nào. – Thân thể cô áp chặt vào người anh. Cô hoàn toàn trần truồng. – Em cô đơn quá. – Cô thì thầm, và áp sát vào anh hơn nữa.
– Tôi xin lỗi, Pier, tôi không thể làm gì cho cô được.
– Không ư? Vậy thì để em làm gì đó cho anh. – Pier nói. Giọng cô ngọt ngào.
– Không ích gì đâu. Cô không thể. – Robert chán chường ghê gớm. Anh muốn tránh cho cả hai người sự lúng túng về cái điều sẽ không xảy ra nầy.
– Anh không thích em ư, Robert? Anh không nghĩ là em có một tấm thân đẹp à?
– Có chứ.
Và cô bắt đầu. Anh cảm thấy thân thể nóng ấm của cô ta áp lên anh chặt hơn.
Cô bắt đầu vuốt ve anh một cách dịu dàng, những ngón tay cô ta mơn trớn trên ngực anh, và nhẹ nhàng lần xuống phía dưới.
Anh phải chặn cô lại trước khi sự thất bại đầy xúc phạm kia được lặp lại.
– Pier, tôi không thể làm tình. Tôi đã không thể gần một người đàn bà kể từ… một thời gian dài.
– Anh không phải làm gì cả, Robert. – Pier nói. – Em chỉ muốn chơi một chút. Anh có thích được cùng chơi với em không?
Anh không cảm thấy gì cả. Quỷ tha ma bắt Susan. Cô ta đã rời bỏ anh không chỉ với bản thân mình mà cả một phần đàn ông của anh nữa.
Pier đang trườn xuống phía thân thể anh.
– Nằm sấp xuống đi – Cô nói.
– Pier, không ích gì Tôi…
Cô ta lật anh lên, và anh nằm đó nguyền rủa Susan, nguyền rủa sự bất lực của chính mình. Anh có thể cảm thấy đầu lưỡi của Pier đang lần dọc trên sống lưng anh, mơn trớn và dịch dần xuống thấp mãi, thấp mãi.
Những ngón tay của cô ta vuốt ve trên da thịt anh.
– Pier…
– Yên nào.
Anh đành nằm im, mắt nhắm lại, thấy đầu lưỡi của cô mềm và ấm, thấy đôi vú cô rà lướt trên da thịt mình. Rồi anh bắt đầu thấy bị kích thích hơn.
Rồi, anh nghĩ. Rồi. Ôi, rồi. Và anh bắt đầu cứng đơ ra, cho đến khi anh không còn chịu được nữa, anh túm lấy Pier và lật ngửa cô ra.
Cô sờ vào đó và kêu lên.
– Lạy Chúa, thật đáng nể. Em muốn có anh ở trong em.
Robert đi vào trong cô và rồi nữa, nữa. Anh dường như thấy mình được hồi sinh. Pier rất thành thạo, đầy cuồng nhiệt, và Robert miệt mài với cái phần thân thể mềm mại như nhung của cô đêm đó. Đêm đó họ làm tình với nhau đến ba lần. Sau cùng, họ ngủ thiếp đi.
…
Ngày thứ mười tám Naples, Italia.
Sáng ra, khi luồng sáng nhẹ chiếu qua cửa sổ, Robert thức giấc. Anh ôm Pier chặt trong vòng tay mình và thì thầm.
– Cám ơn em.
– Anh thấy thế nào? – Pier mỉm cười ranh mãnh.
– Tuyệt vời. – Robert nói. Và thực là như vậy.
– Anh là một con thú. – Pier rúc vào người anh.
Robert cười.
– Em hợp với điều đó. – Anh nói.
Pier ngồi thẳng dậy và nói với vẻ nghiêm túc:
– Anh không phải là một kẻ buôn lậu ma tuý chứ?
– Không. Một câu hỏi ngây thơ.
– Nhưng Cảnh sát Quốc tế truy lùng anh?
– Đúng. – Điều đó có ý nghĩa hơn.
– Mắt cô ta sáng lên.
– Em biết. Anh là một điệp viên. – Cô ta hồi hộp cứ như một đứa trẻ. – Thật à?
Robert phải bật cười. Và anh nghĩ. Từ miệng của những cô gái trẻ…
– Thú nhận đi. – Pier khăng khăng. – Anh là một điệp viên phải không?
– Phải. – Robert trầm giọng nói. – Anh đúng là một điệp viên.
– Em biết mà. – Mắt Pier sáng lên. – Anh có thể kể cho em nghe một vài bí mật được không?
– Loại bí mật gì hả?
– Anh biết đấy, những bí mật gián điệp – mật mã, và những thứ như thế. Em thích đọc truyện tình báo lắm. Và em chỉ đọc loại đó.
– Thế hả?
– Ồ, vâng. Nhưng đó chỉ là những chuyện bịa. Anh biết những chuyện thật, phải khỏng nào? Chẳng hạn những tín hiệu mà các điệp viên hay dùng. Anh có được phép nói cho em biết một tín hiệu không?
Robert nói một cách nghiêm túc:
– Ồ, thực ra là không nên, nhưng anh cho rằng một thì được. Mình có thể nói điều gì để cô ta tin nhỉ? – Đó là cái tín hiệu rèm cửa cũ kỹ.
– Tín hiệu rèm cửa cũ kỹ à? – Cô ta tròn mắt.
– Phải. – Robert chỉ vào một cái cửa sổ phòng ngủ. – Nếu mọi thứ bình thường thì người ta sẽ để tấm rèm treo lên. Nhưng nếu rắc rối người ta hạ một tấm rèm xuống. Đó là một tín hiệu báo đề đồng nghiệp của mình tránh đi.
– Tuyệt thật. Em chưa bao giờ đọc được điều đó trong một cuốn tiểu thuyết nào. – Pier nói một cách sôi nổi.
– Tất nhiên. – Robert nói. – Đó là điều rất bí mật.
– Em sẽ không nói với ai. – Pier hứa. – Còn gì nữa?
– Gì nữa hả? Robert nghĩ một chút.
– Ồ có một trò chơi điện thoại.
– Kể cho em nghe đi. – Pier xích lại bên anh.
– Ồ giả dụ một bạn điệp viên gọi điện thoại cho em để biết mọi chuyện có ổn thoả không. Anh ta sẽ hỏi gặp Pier. Nếu như mọi chuyện đều ổn, em nói: “Đây là Pier”. Nhưng nếu có bất kỳ trục trặc gì thì em nói: ông nhầm số máy rồi.
– Kỳ diệu thật. – Pier kêu lên.
Những huấn luyện viên của mình ở Trang trại hẳn là sẽ đau tim nếu họ nghe thấy mình nói ra thứ ngớ ngẩn nầy.
– Anh có thể kể cho em gì nữa không? – Pier hỏi.
– Anh nghĩ thế là đủ những điều bí mật cho một buổi sáng rồi.
Robert cười lớn.
– Thôi được.
Cô cọ thân thể mình dọc theo người Robert.
– Anh có thích tắm một chút không? – Pier hỏi.
– Thích.
Họ xoa xà phòng cho nhau dưới làn nước ấm và khi Pier dang chân Robert ra để rửa cho anh, anh thấy mình lại cứng lên.
Họ làm tình dưới vòi hoa sen.
Trong lúc Robert mặc quần áo, Pier khoác lên người chiếc váy mặc ở nhà và nói:
– Em sẽ gặp anh vào lúc ăn sáng.
Carlo đang đợi chị ở trong phòng ăn.
– Hãy nói với tôi về người bạn của chị đi. – Cậu ta bảo.
– Về cái gì?
– Chị gặp ông ta ở đâu?
– Ở Rome.
– Chắc ông ta rất giàu nên mới mua cho chị cái vòng kia.
– Ông ta thích tao. – Cô nhún vai.
Carlo nói:
– Chị có biết tôi nghĩ gì không hả? Tôi nghĩ là người bạn chị đang lẩn trốn điều gì đó. Nếu chúng ta nói ra đúng chỗ, có thể có một khoản tiền thưởng lớn.
Pier bước lại gần thằng em trai, mắt cô ta long lên:
– Đừng có dính vào chuyện nầy, Carlo.
– Vậy là ông ta đang chạy trốn…
– Thằng nhóc con nghe đây, tao cảnh cáo mầy. Hãy lo việc của mầy ấy.
Cô ta không có ý định chia phần tiền thưởng với bất kỳ ai.
Carlo nói với vẻ trách móc:
– Bà chị nhỏ bé, chị định vơ cả cho mình chứ gì?
– Không. Mầy không hiểu, Carlo.
– Không à?
Pier nói với vẻ nghiêm chỉnh:
– Nói thật với mầy, anh Jones đang lẩn tránh bà vợ của anh ấy. Bà ta thuê một thám tử để săn lùng. Đó là tất cả câu chuyện.
– Sao chị không nói trước? Vậy thì chẳng phải thứ to tát tôi sẽ quên chuyện nầy đi. – Carlo mỉm cười.
Tốt. – Pier nói và Carlo nghĩ, mình sẽ phải tìm hiểu xem thực sự ông ta là ai.
…
Janus đang nói chuyện điện thoại.
– Các anh có tin tức gì chưa?
– Chúng tôi biết rằng sĩ quan Bellamy hiện ở Naples.
– Các anh có người ở đó không?
– Có. Lúc nầy họ đang tìm kiếm hắn ta. Chúng tôi có một manh mối. Hắn ta đang đi cùng với một con điếm có gia đình ở Naples. Chúng tôi nghĩ chúng có thể đến đó. Chúng tôi đang theo sát.
– Báo cáo kịp thời cho tôi.
…
Tại Naples, Phòng Nhà cửa đô thị đang bấn bíu tìm kiếm nơi ở của bà mẹ Pier Valli.
Hơn một chục nhân viên an ninh và lực lượng cảnh sát Naples đang lộn trái thành phố ra để tìm kiếm Robert.
Carlo thì mải miết tính các kế hoạch đối với Robert.
Pier thì chuẩn bị gọi lại cho Interpol.