Mối hiểm hoạ treo lơ lửng đâu đây dường như thật rõ ràng, và Robert cảm thấy như anh có thể với tay ra và chạm vào nó. Khu bến cảng tấp nập hoạt động như một cái tổ ong với nhan nhản những con tàu bốc và dỡ hàng. Nhưng thêm vào đó còn có một điểm khác nữa: Những chiếc xe cảnh sát chạy lên chạy xuống với những cảnh sát mặc thường phục và những thám tử trông thật lộ liễu thẩm vấn nhưng công nhân và những thuỷ thủ. Cuộc săn người khẩn trương nầy làm cho Robert hoàn toàn ngạc nhiên. Dường như thể họ đã biết anh ở Naples, bởi lẽ nếu không thì họ không thể nào cùng lúc ráo riết như thế nầy trong việc săn lùng anh ở tất cả các thành phố lớn của Italia.
Thậm chí anh đã chẳng buồn ra khỏi xe.
– Anh quay xe lại và rời khỏi khu cảng. Điều mà anh đã nghĩ là một kế hoạch đơn giản – lên một chiếc tàu hàng đi Pháp – giờ đây đã trở thành nguy hiểm. Bằng cách nào đó họ đã lần theo anh tới đây. Anh rà lại các lựa chọn của mình. Đi bằng xe thì dù ngắn dài cũng đều quá nguy hiểm. Lúc nầy thì hẳn sẽ có những trạm kiểm soát xung quanh thành phố. Các bến cảng đều được canh gác. Điều đó có nghĩa là ga xe lửa và sân bay cũng sẽ bị giám sát chặt chẽ. Anh đang ở trong một gọng kìm và nó đang khép lại.
Robert nghĩ đến đề nghị của Susan. Bọn em ở ngay ngoài khơi Gibralta. Bọn em có thể vòng lại và đón anh ở bất kỳ chỗ nào anh muốn. Đó có thể là khả năng thoát duy nhất của anh đấy? Anh không hề muốn kéo Susan vào chuyện nguy hiểm, vậy mà anh không còn nghĩ được đến một sự lựạ chọn nào khác. Đó là cách duy nhất thoát khỏi cái bẫy mà anh đang bị kẹt ở trong. Họ sẽ không tìm kiếm anh trên một du thuyền tư nhân. Nếu mình lên được Thanh Bình, anh nghĩ, họ có thể thả mình gần bờ biển Marseilles, và mình có thể tự lên bờ. Bằng cách đó họ sẽ không bị nguy hiểm.
– Anh dừng lại trước một tiệm ăn nhỏ bên đường và đi vào để gọi điện thoại.
Sau năm phút, anh được nối liên lạc với du thuyền Thanh Bình.
– Xin cho gặp bà Banks.
– Tôi sẽ nói là ai đang gọi ạ?
Monte có một thằng quản gia khốn kiếp trực điện thoại trên du thuyền.
– Cứ nói là một người bạn cũ.
Một phút sau, anh nghe thấy tiếng Susan.
– Robert, anh đấy à?
– Thứ đồ bỏ đây.
– Họ… họ chưa bắt được anh hả?
– Chưa, Susan. – Nói ra cái đề nghị kia với anh thật khó khăn. – Lời đế nghị của em vẫn còn giá trị chứ?
– Tất nhiên rồi. Khi nào…?
– Em có thể đến Naples vào đêm nay được không?
Susan lưỡng lự.
– Em không biết. Chờ em một tí.
Robert nghe thấy tiếng trao đổi. Rồi Susan trở lại bên máy.
– Monte nói là có trục trặc một chút về động cơ, nhưng chúng em có thể đến Naples sau hai ngày.
Quỷ tha ma bắt. Anh ở đây thêm ngày nào là thêm khả năng bị bắt ngày đó.
– Được. Thế cũng tốt.
– Bọn em sẽ tìm anh như thế nào?
– Anh sẽ liên lạc với em.
– Robert, xin anh hãy cẩn thận.
– Anh đang cố gắng. Đúng là như thế.
– Anh sẽ không để chuyện gì xảy ra cho anh chứ?
– Không, anh sẽ không để chuyện gì xảy ra cho mình. Và cả cho em nữa.
Khi Susan gác máy, cô quay lại mỉm cười với chồng:
– Anh ấy sẽ lên thuyền.
…
Một giờ sau, ở Rome, Francesco Cesar trao một bức điện cho đại tá Frank Johnson. Bức điện được gửi từ du thuyền Thanh Bình. Nội dung: Bellemy sẽ lên thuyền Thanh Bình. Sẽ thông báo cho các ông. Bức điện không có người ký.
– Tôi đã thu xếp hánh lý để giám sát tất cả các liên lạc đi và đến từ tàu Thanh Bình. – Cesar nói. Ngay khi nào Bellamy lên thuyền, chúng ta sẽ tóm hắn.