Âm Mưu Ngày Tận Thế

Chương 48
Trước
image
Chương 48
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
Tiếp

Chính cái ánh chớp sáng loà đã cứu mạng cho Robert. Ngay cái lúc Lee Po xiết cò, ánh chớp bên ngoài cửa sổ bừng lên đột ngột đã làm cho ông ta bị phân tán trong giây lát. Robert dịch người và viên đạn đã trúng vào vai phải anh chứ không phải vào ngực.

Khi Lee nâng nòng súng để bắn nữa, Robert co chân đạp mạnh, đánh bật khẩu súng khỏi tay ông ta. Lee chồm về phía trước và đấm mạnh vào chỗ vai bị thương của Robert. Đau một cách khủng khiếp. Cái áo khoác của anh thấm đầy máu. Anh bất ngờ đánh mạnh cùi chỏ về phía trước.

Lee thét lên đau đớn. Ông ta trả đòn, bắt một cú chặt cổ chết người, và tránh được. Hai người đàn ông thủ thế với nhau, cả hai đều thở dốc, cố tìm một chỗ hở của đối phương để ra đòn. Họ lặng lẽ chiến đấu như trong một trận quyết đấu có tính nghi lễ từ thời tiền sử và mỗi người đều biết rằng chỉ một người còn được sống mà bước ra khỏi chỗ nầy. Robert đang đuối sức đi. Vết thương ở vai anh mỗi lúc một đau, và anh có thể nhìn thấy cả máu mình đang nhỏ giọt xuống sàn nhà.

Thời gian đứng về phía Lee Po. Mình phải dứt điểm nhanh chóng, Robert nghĩ. Anh bước tới với một cú đá chính diện nhanh. Thay vì né người, Lee hứng chịu toàn bộ sức nặng của cú đá và đủ gần để đánh thẳng khuỷu tay vào vai Robert. Robert lùi lại. Lee sấn tới với một cú đá hiềm hóc, và Robert loạng choạng. Lee chồm tới ngay lập tức, đấm liên tiếp, hết cú nầy đến cú khác vào vai anh, dồn anh ngang qua phòng. Robert đã quá yếu để có thể ngăn được trận mưa những cú đấm kia. Mắt anh bắt đầu mờ đi. Anh đổ vào người Lee, túm lấy ông ta và hai người ngã xuống, làm vỡ tan cái mặt bàn bằng thuỷ tinh. Robert nằm trên sàn, kiệt sức. Thế là xong, anh nghĩ. Chúng đã thắng.

Anh nằm đó gần ngất đi, chờ Lee kết liễu mạng sống của anh. Không, có gì cả. Chậm chạp, đau đớn, Robert ngẩng đầu dậy. Lee nằm bên cạnh anh trên sàn nhà, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần. Một mảnh kính lớn đâm vào ngực ông ta như một lưỡi dao găm trong suốt.

Robert cố ngồi dậy. Anh rất yếu vì mất máu. Vai anh đau buốt. Mình phải kiếm một bác sĩ, anh nghĩ.

Có một cái tên – ai đó mà cơ quan nầy thường dùng ở Paris – một người nào đó ở bệnh viện Mỹ. Hilsinger.

Đúng rồi. Leon Hilsinger.

Bác sĩ Hilsinger đang sắp rời khỏi phòng làm việc lúc cuối ngày thì điện thoại gọi tới. Cô y tá của ông đã về nhà nên ông phải tự nghe điện. Giọng nói ở đầu đằng kia líu lại.

– Bác sĩ Hilsinger phải không?

– Vâng Đây là Robert Bellamy… Cần có sự giúp đỡ của ông. Tôi bị thương nặng lắm. Ông sẽ giúp tôi chứ?

– Tất nhiên. Anh ở đâu?

– Khỏi lo chuyện đó. Tôi sẽ gặp ông tại Bệnh viện Mỹ sau nửa giờ. – Bác sĩ… đừng nói về cú điện thoại nầy với bất kỳ ai.

– Anh cứ tin ở tôi.

Máy bị gác.

Bác sĩ Hilsinger quay một số máy.

– Tôi vừa nói chuyện điện thoại với sĩ quan Robert Bellamy. Tôi sẽ gặp anh ta tại Bệnh viện Mỹ sau nửa giờ nữa…

– Cảm ơn bác sĩ.

Bác sĩ Hilsinger đặt máy xuống. Ông ta nghe thấy tiếng cửa phòng bật mở và nhìn lên. Robert Bellamy đang đứng đó với một khẩu súng trong tay.

– Tôi đã nghĩ lại. Robert nói. – Có thể là tốt hơn nếu bác sĩ chữa cho tôi ở đây.

Ông bác sĩ cố giấu vẻ ngạc nhiên.

– Anh, anh cẩn đến một bệnh viện.

– Quá gần vởi nhà xác. Băng bó cho tôi nhanh lên. – Anh chỉ nói cũng thấy khó khăn.

Ông ta toan phản đối, rồi nghĩ tốt hơn là làm theo.

– Được Tuỳ anh thôi. Tốt nhất là tôi cho anh một mũi gây tê. Nó sẽ…

Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa. Robert nói. – Đừng mẹo. – Anh cầm khẩu súng trong tay trái. Nếu tôi không sống mà ra khỏi đây thì ông cũng đừng hòng. Hỏi gì nữa không? – Anh cảm thấy choáng.

– Không. – Bác sĩ Hilsinger nuốt nước bọt.

– Vậy thì làm đi…

Bác sĩ Hilsinger dẫn Robert vào phòng bên cạnh, một phòng khám với đầy các thiết bị y tế. Chậm chạp và thận trọng, Robert cởi áo khoác ra. Cẩm súng trong tay, anh ngồi xuống bên bàn. Bác sĩ Hilsinger có một con dao mồ trong tay và những ngón tay Robert nắm chặt báng súng.

– Thư giãn một chút. Bác sĩ Hilsinger nói một cách sợ hãi. – Tôi sẽ cắt miếng áo sơ mi của anh.

Vết thương trần trụi và đỏ sậm máu.

– Cái đầu đạn vẫn còn ở trong nầy. – Bác sĩ Hilsinger nói. – Anh sẽ không chịu nổi trừ phi tôi cho anh…

– Không. – Anh sẽ không để cho mình bị tiêm thuốc mê. – Cử lấy nó ra.

– Tuỳ ý anh.

Robert nhìn viên bác sĩ bước lại chỗ máy khử trùng và cho vào đó một chiếc panh. Anh ngồi ghé vào mép bàn, cố chống lại cơn choáng ngất đang đe doạ trùm lên mình. Anh nhắm mắt lại trong một giây và bác sĩ Hilsinger đã đang đứng trước mãt anh với chiếc panh trong tay.

– Nào bắt đầu. – Ông ta đưa panh vào chỗ vết thương và Robert thét lên vì đau đớn. Mắt anh toé hoa cà hoa cải. Anh suýt ngất đi.

– Ra rồi. – Bác sĩ Hilsinger nói.

Robert ngồi yên, run rẩy và hít mạnh cố lấy lại sự tỉnh táo.

– Anh có sao không đấy? – Bác sĩ Hilsinger chăm chú nhìn anh.

Phải mất một giây, Robert mới có thể cất lời:

– Không sao… Băng vào đi.

Viên bác sĩ rót nước ôxy già vào vết thương và Robert lại muốn ngất đi. Anh nghiến chặt răng. Cố nào. Sắp xong rồi. Và sau cùng, ơn Chúa, cơn đau đớn nhất đã qua. Viên bác sĩ băng bó kỹ cái bả vai cho Robert.

– Đưa cho tôi cái áo khoác. – Robert nói.

Bác sĩ Hilsinger nhìn anh chòng chọc.

– Anh không thể đi bây giờ được. Thậm chí là anh không thể bước nổi nữa.

– Đưa cho tôi cái áo khoác lại đây. – Anh hầu như không nói lên lời. Anh nhìn viên bác sĩ đi qua phòng để lấy cái áo khoác, và hình ảnh ông ta nhoè đi thành hai.

– Anh đã mất nhiều máu. Bác sĩ Hilsinger lưu ý. Anh đi bây giờ sẽ rất nguy hiểm.

Và nếu ở lại thì còn nguy hiềm hơn, Robert nghĩ.

Anh cẩn thận mặc áo vào và cố đứng vững. Hai chân anh muốn nhũn xuống và anh vội túm lấy mép bàn.

– Anh sẽ không thể đi được. – Bác sĩ Hilsinger nói.

– Tôi sẽ đi. – Robert nhìn cái bóng nhoè trước mắt.

Nhưng anh biết rằng ngay khi anh bước ra là bác sĩ Hilsinger sẽ lại nhấc điện thoại lên. Robert để mắt tới cuộn băng phẫu thuật dày mà bác sĩ Hilsinger đã sử dụng.

– Ngồi xuống ghế. – Giọng anh líu lại.

– Sao? Anh tính…

– Ngồi xuống. – Robert nâng khẩu súng lên.

Bác sĩ Hilsinger làm theo. Thật khó khăn khi nhặt cuộn băng lên bởi vì anh chỉ có thể dùng được một tay. Anh kéo một đầu băng và bắt đầu gỡ nó ra. Anh bước lại gần bác sĩ Hilsinger.

– Hãy ngồi yên và ông sẽ không đau đớn gì cả.

Anh buộc hai đầu băng vào ghế, và rồi quấn nó quanh hai tay viên bác sĩ.

– Việc nầy thật sự không cần thiết. – Bác sĩ Hilsinger nói. – Tôi sẽ không…

– Im đi. – Robert tiếp tục trói viên bác sĩ vào ghế.

Những cố gắng của anh làm cho cơn đau lại bắt đầu trở lại. Anh nhìn viên bác sĩ và khẽ níi:

– Tôi không thể ngất được…

Anh ngất đi.

Anh đang lơ lửng trong không gian, bập bềnh không trọng lượng trong những tầng mây trắng, thanh thản. Tỉnh dậy. Anh không muốn tỉnh dậy nữa. Anh muốn cái cảm giác tuyệt vời nầy kéo dài mãi mãi.

Tỉnh dậy. Có cái gì đó đang tì mạnh bên sười anh.

Cái gì đó trong túi áo khoác của anh. Mắt vẫn nhắm nghiền, anh thò tay vào túi và cầm nó ra tay. Đó là một bộ phận bằng tinh thể thuỷ tinh. Anh lại trôi vào giấc ngủ.

Robert. Đó là một giọng phụ nữ, mềm mại và dỗ dành. Anh đang ở trên một cánh đồng xanh đáng yêu, và không gian đầy tiếng nhạc, nắng rực rờ trên đầu.

Một phụ nữ đang đi lại gần anh. Cô ta cao và đẹp, với một khuôn mặt trái xoan dịu dàng và làn da mịn, nõn nà. Cô mặc một bộ váy áo trắng tinh. Giọng cô dịu dàng, âu yếm.

“Robert, không còn ai làm cho anh đau đớn nữa. Đến với em. Em đang chờ anh đây”.

Robert từ từ mở mắt. Anh nằm yên đó một hồi lâu rồi ngồi dậy, đột ngột chìm trong một cảm giác hồi hộp. Giờ đây anh đã biết ai là nhân chứng thứ mười một và anh biết phải gặp cô ấy ở nơi nào.

Trước
image
Chương 48
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!