Học kỳ hai vào học chưa được bao lâu, Lục đại Thiên Hậu của phòng 402 đã có sự thay đổi. Lục Nha ngay từ đầu đã tuyên bố quyết không yêu trong trường đại học, nhưng sau vài lần gặp gỡ, hội họp với bạn bè đồng hương đã bị anh chàng học năm thứ ba cùng trường tán đổ. Lúc đầu, anh chàng này liên tục mượn cớ mời cô đi ăn cơm, đi chơi công viên, từ trước tới nay Duy Quyên luôn có con mắt tinh tường đã khẳng định, chắc chắn anh chàng này phải có âm mưu đen tối, chỉ có điều Lục Nha khăng khăng phủ nhận, nói chỉ là bạn thân mà thôi.
Các cuộc “Hội họp đồng hương” của Lục Nha diễn ra thường xuyên đã khiến Trịnh Vi thắc mắc suốt một thời gian dài; cô hỏi riêng Nguyễn Nguyễn: “Nhà Lục Nha ở ngoại ô, đi xe cũng chỉ hai tiếng đồng hồ là về đến nhà, tại sao lại liên tục họp đồng hương?”
Nguyễn Nguyễn liền cười, nói: “Cứ bình tĩnh quan sát xem thế nào”.
Quả nhiên sau đó không lâu, tình cảm giữa Lục Nha và anh chàng đồng hương đã thăng hoa nhanh chóng, đi đâu hai người cũng thường cặp kè bên nhau rất tình tứ. Đến lúc này, Lục Nha không thể không ngượng ngùng thừa nhận, đúng là cô đã ngả lòng trước sự theo đuổi của sư huynh.
Vì chuyện này mà Duy Quyên – người vốn thân thiết với Lục Nha tỏ ra bất bình một thời gian. Trong mắt cô, anh chàng nọ dáng không cao, tướng mạo không có gì nổi bật, mà lại còn là con nhà sống ở nông thôn, mặc dù gia đình Lục Nha cũng ở nông thôn, nhưng trong điều kiện có thể lựa chọn tốt hơn, dù gì cũng phải tìm người có hoàn cảnh tốt hơn anh chàng đó. Khi Duy Quyên nói ra những điều này, Lục Nha chỉ im lặng lắng nghe, không nói gì, cuối cùng chỉ hạ giọng nói một câu: “Tớ thấy anh ấy rất tốt với tớ”.
“Cậu ngốc thế, lúc anh ta theo đuổi cậu thì đương nhiên là phải tốt với cậu rồi, nhưng tốt thì để làm gì, đi theo một thằng đàn ông kém cỏi, suốt đời mình cũng có gì khá hơn”. Duy Quyên có phần bực mình vì sự nhu nhược của bạn. Trong hội sinh viên cô sống rất vui vẻ, bản thân lại thông minh sắc sảo, nhan sắc cũng không đến nỗi tồi, vì thế cũng có không ít người theo đuổi, nhưng cô có yêu cầu rất cao, phương châm của cô là: lựa chọn bạn đời là sự lựa chọn số phận lần thứ hai của phụ nữ sau lần đầu thai. Sau khi cô tuyên bố anh nào gia cảnh không tốt sẽ không để lọt vào tầm ngắm, không ít kẻ theo đuổi đã phải lặng lẽ rút lui.
Từ trước tới nay Tiểu Bắc vốn không ưa gì Duy Quyên, nghe thấy chối tai bèn nói: “Theo tớ thì nồi nào nên úp vung ấy, phù hợp là được. Cũng không phải không có các công tử giàu có, nhưng người ta cũng chẳng ngốc đâu, tội gì người ta phải thích cậu – dĩ nhiên rồi, cái từ “Cậu” mà tớ nói đến ở đây là một khái niệm rộng, không chỉ riêng ai. Tóm lại, Lục Nha, tớ ủng hộ cậu, thích yêu ai thì yêu, quan tâm làm gì nhiều”.
Mặc dù nói như vậy nhưng sau đó không lâu, Tiểu Bắc đã gây ra một chuyện nực cười, hôm đó cô đi lấy nước nóng, đúng lúc về đến phòng thì nhìn thấy Lục Nha cùng mấy ngươi đang say sưa xem ảnh, cô liền xúm đến, liếc qua rồi nói: “Lục Nha, người đứng bên cạnh cậu là bố cậu hả, trông còn trẻ quá nhỉ”.
Trịnh Vi lập tức ôm bụng cười rũ rượi, Lục Nha mặc dù không nói gì, nhưng trên gương mặt điềm đạm cũng lộ rõ vẻ ngượng ngùng, Tiểu Bắc còn đang ngơ ngác chưa hiểu đầu đuôi thì nghe thấy tiếng Nguyễn Nguyễn: “Tiểu Bắc, chắc cậu không đeo kính đúng không, người đứng bên cạnh Lục Nha là người yêu cậu ấy. Chỉ có điều mặc dù cậu không nhìn rõ, nhưng có một điểm là cậu nói đúng, Lục Nha và anh ấy trông khá giống một đôi vợ chồng”.
Tiểu Bắc có vẻ hơi xấu hổ, biết là mình đã đoán sai. Hậu quả của sự việc này là một thời gian dài, dù học cùng lớp nhưng Lục Nha rất lạnh nhạt với Tiểu Bắc, mãi sau này nghĩ lại, mới cười nói với Tiểu Bắc. Từ đó trở đi Tiểu Bắc cũng cẩn thận hơn trong lời ăn tiếng nói, nhưng trong bụng vẫn ấm ức, cô nói với Trịnh Vi và Nguyễn Nguyễn: “Đúng là anh chàng người yêu của Lục Nha nhìn cũng có vẻ già dặn mà, thế mới khiến tớ nhìn gà hóa cuốc chứ, giờ nghĩ lại thấy Duy Quyên nói đúng, tội gì mà cậu ấy phải yêu người như thế?”
Nguyễn Nguyễn nói: “Tử phi ngư yên tri ngư chi lạc[1]”, người ta cần tìm người như thế nào chỉ có người ta mới biết rõ nhất”.
Trịnh Vi cũng gật đầu liên hồi: “Đúng đấy, chỉ cần Lục Nha cảm thấy thích là được, tớ mà đã thích ai thì bất kể ra sao, cứ phải túm được chàng trong tay đã rồi sẽ tính sau”.
Nghe đồn rằng trường Đại học G không có cô nữ sinh nào không được nam sinh theo đuổi, câu nói này hoàn toàn chính xác, kể cả những cô bị liệt vào hàng khủng long cũng có thể tìm thấy chàng kỵ sĩ của mình, huống hồ là Lục đại Thiên Hậu ngời ngời sắc hương. Người đứng dưới sân túc trực hết hàng này đến hàng khác, đằng sau mỗi Thiên Hậu đều có ít hoặc nhiều ứng cử viên, trong đó dĩ nhiên ứng cử viên của Nguyễn Nguyễn chiếm đông nhất. Chỉ có điều ngay từ đầu cô đã tuyên bố mình đã có người yêu, mặc dù chơi với đám con trai cô vẫn cười nói vui vẻ, nhưng luôn gây cho người ta cảm giác chỉ có thể đứng ngắm từ xa chứ không thể mạo phạm, ngoài mấy anh chàng tự cho rằng điều kiện của mình không tồi và có tính bền bỉ, nhẫn nại theo đuổi, còn phần lớn các anh chàng khác đều chỉ biết đứng nhìn mà trách mình không có số đào hoa. Trác Mĩ là người thành phố G, thường xuyên về nhà, thời gian ở trong trường không nhiều, cô là người ngại va chạm, nói như lời Trịnh Vi, là một “Con lười”. Mục tiêu của cô là được tốt nghiệp suôn sẻ, sau đó người nhà sẽ giới thiệu cho cô một người môn đăng hộ đối rồi lấy chồng, tiếp tục sống một cuộc sống lười biếng, vì thế cô cũng không để ý lắm đến mọi người xung quanh. Thích Tiểu Bắc là những anh chàng tính tình thẳng thắn giống cô, trong đó có không ít anh chàng đẹp trai cao 1m80, nhưng theo cô tiết lộ, mẫu người mà cô thích lại là các anh chàng điềm đạm nho nhã; cậu bạn mà cô yêu thầm từ hồi cấp một thuộc mẫu người đó, cậu bạn đó thi đỗ vào một trường đại học ở Tân Cương, vì thế đương nhiên hai người đã phải chia tay nhau, nhưng cô chưa thấy xuất hiện người nào phù hợp.
Nhân vật được đánh giá là sáng giá nhất phải kể đến Ngọc diện Tiểu Phi Long, những cô gái trong sáng hồn nhiên với tính cách sôi nổi, nhiệt tình như cô thực sự là đối tượng được đưa vào tầm ngắm của mọi anh chàng dù già hay trẻ. Một lần Nguyễn Nguyễn nhìn thấy cô bày lần lượt từng con bài trong bộ tú lơ khơ mới tinh ra giường, mồm còn lẩm bẩm gì đó, bèn hỏi cô định giở trò gì. Trịnh Vi liền nói rằng cô đang bận đánh số thứ tự và sắp xếp vị trí cho những anh chàng theo đuổi mình. Nghe vậy Nguyễn Nguyên liền bật cười, ngồi xuống nghe cô giới thiệu từng ứng cử viên, điều kiện kém nhất là con hai rô, Trịnh Vi nói đó là anh chàng học ở khoa Văn, viết tặng cô một bài thơ hiện đại mười bốn dòng, khiến mấy ngày liền cô ăn không ngon. Nguyễn Nguyễn cảm thấy khá có hứng thú với con K cơ. “Anh chàng này chắc là công tử họ Hứa phải không?”
Trịnh Vi cũng không hề tỏ ra xấu hổ, hỏi với vẻ khâm phục: “Sao cậu lại biết?”
Nguyễn Nguyễn nói: “Tớ thấy trong số những người này, người có điều kiện tốt nhất, tính tình hợp với cậu nhất chính là anh ấy, ngoài Hứa Khai Dương ra, còn ai có thể lấy được con K cơ?”
Trịnh Vi cầm con K cơ trong tay, mồm lẩm bẩm: “Anh chàng Khai Dương này rất hợp khẩu vị của tớ, nhưng vì hai bên ăn nhịp với nhau quá, tự nhiên lại cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó”.
Lần đầu tiên quen Hứa Khai Dương dĩ nhiên cũng là quen ở câu lạc bộ cờ vây của Lão Trương. Lão Trương là hội trưởng, sau khi Trịnh Vi gia nhập câu lạc bộ, Lão Trương cũng đã giữ lời hứa, trao chức hội phó cho cô. Trong các câu lạc bộ, đây là điều rất hiếm gặp, nhưng hội viên ở câu lạc bộ cơ vây không nhiều, chỉ khoảng 20 người, toàn là con trai, trước cách giải quyết của Lão Trương, không ai thắc mắc gì.
Sau khi khấp khởi vì được bầu làm hội phó câu lạc bộ, Trịnh Vi mới biết đây thực sự là một vị trí khổ sai, không những mang cái danh hão chả đem lại lợi lộc gì, mà còn phải liên tục đi họp thay Lão Trương, phiền hà vô cùng. Tiếp xúc nhiều với công việc trong câu lạc bộ, cô mới phát hiện ra rằng, sở dĩ câu lạc bộ cờ vây đến nay vẫn còn tồn tại, chủ yếu là nhờ vào tài xoay sở của Lão Trương, anh ta đề Trịnh Vi tham gia các cuộc họp của các câu lạc bộ cũng là một quyết định sáng suốt, kể cả mấy câu lạc bộ khác vốn hay kèn cựa với họ, thấy một cô hội phó xinh xắn đến tham gia, cũng không ai nỡ lòng nói câu gì nặng. Ngay cả khi Ban chấp hành Đoàn trường cấp kinh phí, trước ánh mắt ra hiệu của Lão Trương, Trịnh Vi liền bám riết lấy anh bí thư chi đoàn, cuối cùng khoản kinh phí được cấp đã phá kỷ lục của câu lạc bộ cờ vây so với các năm về trước, và Trịnh Vi cũng nghiễm nhiên trở thành hoa khôi của câu lạc bộ cờ vây. Vì cô mà các hội viên cũ trong câu lạc bộ còn tổ chức cuộc thi đấu cờ vây tranh cúp “Tiểu Phi Long” giữa các sinh viên mới; trên thực tế, sinh viên mới tham gia thi đấu chỉ có mỗi mình Trịnh Vi, và đến lúc này cô mới nắm được thế nào là các góc, thế nào là các sao trong cờ vây.
Có lẽ Trịnh Vi thực sự không có năng khiếu chơi cờ vây, trong câu lạc bộ cờ vây, mặc dù sư phụ của cô khá đông, và cao thủ cũng không thiếu, nhưng đều lần lượt bại trận trong quá trình truyền thụ kiến thức cho cô, ngay cả Lão Trương – người được mệnh danh là ông vua nhẫn nại cũng không thể chịu đựng được nữa mà nói thẳng ra rằng, gỗ mục không thể chạm khắc. Cuối cùng chỉ còn lại một anh chàng khôi ngô, ít nói, tiếp tục tìm tòi, khám phá cùng Trịnh Vi, anh chàng này chính là Hứa Khai Dương.
Trịnh Vi đã có ấn tượng đầu tiên về Hứa Khai Dương trong một lần nghe Duy Quyên nói chuyện với Lục Nha, công tử họ Hứa trong truyền thuyết[4] là một chàng công tử bột hào hoa đỏm dáng, phong lưu hời hợt, không ngờ ngoài đời lại là một chàng sinh viên phong độ, tính tình vui vẻ như vậy.
Lúc đầu chơi cờ riêng với Hứa Khai Dương, Trịnh Vi để ý đến con người anh nhiều hơn. Hứa Khai Dương rất đẹp trai, một vẻ đẹp đường hoàng đĩnh đạc, vừa nhìn đã biết đó là một cậu bé ngoan, không hề giống với những gì Trịnh Vi tưởng tượng lúc đầu. Mỗi lần bị Trịnh Vi nhìn chằm chằm, Hứa Khai Dương lại đỏ bừng mặt; ngay cả Lão Trương cũng phải ca ngợi tài đánh cờ của anh, nhưng trước mặt Trịnh Vi lại phải đi lại hết lần này đến lần khác, mỗi lần như vậy, Trịnh Vi chỉ muốn cười thật to và trêu anh chàng thêm một trăm lần nữa.
Hứa Khai Dương thích Trịnh Vi, đây là điều mọi người trong câu lạc bộ đều ngầm hiểu tuy không ai nói ra, đôi trai gái này ở bên nhau, trông chẳng khác gì Tiên Đồng – Ngọc Nữ, vì thế ngay cả Lão Trương cũng đánh giá cao họ. Bình thường, ngoài thú đánh cờ, Hứa Khai Dương không còn sở thích nào khác, cũng chẳng để ý nhiều đến con gái, nhưng chỉ sau khi gặp Tiểu Phi Long vốn tính đành hanh, anh đã giơ tay xin hàng. Bất kể Trịnh Vi mỉm cười hay nghịch ngợm, hoặc giở trò hay nổi cáu, Khai Dương đều thấy cô thật đáng yêu. Trịnh Vi cũng đoán được suy nghĩ của anh, cô cũng rất thích Hứa Khai Dương, một người thuần tính rất dễ hòa nhịp; họ cùng ăn cơm; cùng đánh cờ; cùng đi dạo phố; những lúc ở bên nhau, cả hai đều vui đùa thoải mái như trẻ con. Nhưng đây là tình yêu ư? Trịnh Vi cảm thấy những tình cảm mà cô dành cho Hứa Khai Dương giống như tình cảm dành cho cha, mẹ, ông nội, bà nội và Nguyễn Nguyễn, nhưng lại khác với tình cảm mà cô dành cho Lâm Tĩnh. Hồi còn thích Lâm Tĩnh, tâm trạng của cô giống như ngồi trên chiếc xe đang leo núi, lúc lên lúc xuống, lúc thấp lúc cao, còn những cái mà Khai Dương đem lại cho cô thì chỉ là những niềm vui bất tận, là một người bạn để vui đùa rất tâm đầu ý hợp.
Lâm Tĩnh đã xuất ngoại được hơn nửa năm, từ đó đến nay anh không liên lạc gì với cô, dần dần cô cũng không còn nhớ đến anh, nhưng cô vẫn biết, cho dù không có Lâm Tĩnh, thì những tình cảm mà cô dành cho Khai Dương cũng không phải là tình yêu.
“Ngay cả mua quần lót tớ cũng đưa anh ấy đi cùng, cảm giác như hai chị em vậy, tớ thầm nghĩ nếu tớ hôn anh ấy thì thấy mình như đang mắc tội loạn luân, thế đâu có được?” Khi Nguyễn Nguyễn hỏi về cảm giác của Trịnh Vi đối với Hứa Khai Dương, Trịnh Vi đã trả lời như vậy.
Tóm lại, Hứa Khai Dương vẫn chưa bày tỏ thái độ gì, Trịnh Vi cũng vẫn tiếp tục làm bạn với Khai Dương trong sự mơ hồ, có lúc cán cân trong lòng nghiêng về phía anh, nhưng phần lớn vẫn nghiêng về bên chưa biết nhiều hơn.
“Rốt cuộc, cậu định tìm một người như thế nào?” Nguyễn Nguyễn hỏi.
Trịnh Vi nói: “Tớ luôn cảm thấy, người mà tớ cần tìm phải là một người làm cho tớ hết mình vì anh ấy. Tớ không yêu người yêu tớ, chỉ yêu người mà tớ yêu”.
Rất nhiều năm sau nhớ lại câu nói này, trên môi Trịnh Vi lại xuất hiện nụ cười đau khổ như Nguyễn Nguyễn lúc này. Cô nghĩ, hồi đó cô thực sự là một đứa trẻ hư hỏng vì quá được nuông chiều.
Sau khi đã làm quen với các con đường trong vườn trường, cảm giác mới mẻ ở câu lạc bộ cũng đã phai dần, phòng 402 lại rộ lên “phong trào xem phim mới”. Lúc đàu là do một lần Trịnh Vi vô tình bắt gặp Lão Trương lén lút cầm một gói gì đó được bọc bằng giấy báo, mặt mũi hớn hở đi trên đường, tò mò cô liền chặn lại đòi kiểm tra, kết quả mới phát hiện ra bên trong toàn đĩa VCD – “Món ăn tinh thần” được sinh viên nam ưa chuộng. Trịnh Vi lập tức tỏ ra nghiêm khắc, tịch thu ngay đám cỏ độc đó. Sau khi về phòng, việc đầu tiên là chốt chặt cửa trong, tranh thủ lúc Duy Quyên không có nhà, gọi ngay Tiểu bắc và mấy người khác, “Mau lại đây, mau lại đây, có cái này xem hay lắm”.
Trong phòng toàn là các cô gái 18, 19 tuổi, đã bao giờ xem những thứ này, trông thấy những hình ảnh đó, họ lập tức sững người, mặt đỏ tía tai tim đập thình thịch, xen lẫn cảm giác hồi hộp vì làm chuyện bậy bạ. Từ đó trở đi có “Cái gì hay”, Lão Trương cũng biết chủ động cống nạp cho Trịnh Vi; một thời gian dài, việc này đã trở thành một trong những chương trình kinh điển của phòng 402. Chỉ có Duy Quyên không bao giờ tham gia vào phong trào xem phim điên cuồng của bọn họ, thỉnh thoảng bắt gặp chỉ buông một câu: “Một đám lưu manh”.
Khi đã xem quá nhiều, các tình tiết tương tự và mấy trò xóc lọ nhạt nhẽo đã khiến mọi người dần dần mất đi hứng thú, chỉ có Trịnh Vi và Tiểu Bắc vẫn xem không biết mệt, và trình độ thưởng thức bộ môn “Nghệ thuật” này nhập môn ban đầu dần dần nâng lên một tầm cao mới, và cũng biết thêm được một số nam nữ diễn viên xuất sắc, người nào không có làn da tươi trẻ và các chiêu bất ngờ để đánh thắng thì thường không thể lọt vào mắt xanh của bọn họ, đến cả Lão Trương phụ trách cung cấp nguồn đĩa cũng phải than thở rằng, để thỏa mãn khẩu vị ngày càng kén chọn của bọn họ thật không dễ dàng gì.
Thời gian đó, Trịnh Vị bắt đầu học tiếng Nhật cấp tốc, đầu giường, túi xách, đâu đâu cũng thấy cuốn Sổ tay tiếng Nhật giao tiếp cấp tốc, cô còn tự tay làm một tờ biểu, trên đó ghi chi chít lời thoại thường xuất hiện trong các bộ phim AV[5] của Nhật Bản bằng cả tiếng Trung và tiếng Nhật, đầy đủ từ cách phát âm đến dịch nghĩa. Cô đưa cho Nguyễn Nguyễn xem như người hiến dâng báu vật, Nguyễn Nguyễn nói: “Nếu tiếng Anh mà cậu cũng có tinh thần học tập như thế này, tớ dám chắc cậu cũng sẽ qua được cấp 8”.
Trịnh Vi hai tay chống sườn cười thích thú.
Lúc không xem phim lại thấy buồn, Trịnh Vi cũng lôi tiểu thuyết của Nguyễn Nguyễn ra đọc, nhưng không có nhiều cuốn cô thích. Một hôm năm trên giường đọc cuốn Tuyển tập Lâm Yến Ni, vô tình giở tới truyện Vừa gặp Dương Quá lỡ dở một đời.
Trịnh Vi nói: “Tớ đã từng đọc Thần điêu hiệp lữ của Kim Dung, chỉ có điều tớ chẳng thấy Dương Quá có gì hấp dẫn cả, tại sao lại hớp hồn được Trình Anh, Lộc Vô Song, Công Tôn Lục Ngạn như thế nhỉ, Quách Tương còn khổ hơn, lỡ làng cả một đời”.
“Thế cậu cảm thấy dưới ngòi bút của Kim Dung, ai là người hấp dẫn hơn cả?” Nguyễn Nguyễn đang ngồi làm bài tập ở bàn giường dưới ngẩng đầu lên hỏi.
“Cậu nói trước đi”. Trịnh Vi tinh quái vặn lại.
“Tớ thì tớ thích Quách Tĩnh, hiền lành thật thà, là một người chồng mẫu mực, chung thủy, một lòng một dạ với Hoàng Dung, lấy chồng phải lấy ngươi như thế”. Nguyễn Nguyễn trả lời.
“Tớ thích nhất là Mộ Dung Phục, tuyệt chiêu Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi ư bỉ thân (Lấy cái sở trường của địch mà trị địch) thật tuyệt biết bao”. Trịnh Vi say sưa nói.
Nguyễn Nguyễn tỏ vẻ không thèm chấp: “Trẻ con như cậu mà gặp gã đàn ông như Mộ Dung Phục thì e sẽ bị gã xơi tái chẳng chừa lại xương, còn chẳng bằng Dương Quá, mặc dù tàn tật, nhưng chi ít cũng một lòng với Tiểu Long nữ”.
“Tớ không thích Dương Quá, vì trong các nhân vật nữ của Kim Dung, tớ thích nhất Quách Tương, Quách Tương đáng yêu biết bao, thế mà cuộc đời lại dang dở vì Dương Quá, cuối cùng phải làm ni cô”.
Nguyễn Nguyễn nói: “Thực sự câu nói vừa gặp Dương Quá lỡ dở một đời của Lâm Yến Ni viết rất đúng, chắc là có rất nhiều cô gái trong đời đã gặp một Dương Quá nhưng không thể lấy được chàng”.
Trịnh Vi nói vẻ cương quyết: “Tớ không tin là tớ lại không lấy được”. Nói xong câu này, cô liền nhớ đến Lâm Tĩnh, bất giác lòng hơi chùng xuống, nhưng lập tức lại tỏ ra hào hứng lên ngay: “Nhất định tớ sẽ tìm được một người đáng để tớ yêu hơn Lâm Tĩnh.”
Năm thứ hai đại học, vào học chưa được bao lâu thì đến ngày Lễ Tình Nhân, đối với các sinh viên vừa yêu sự lãng mạn, ngày lễ này đặc biệt được coi trong. Vừa ăn xong cơm tối, Trịnh Vi phát hiện có không ít các bạn cùng tầng đã quần áo chỉnh tề chuẩn bị xuất phát, Lục Nha cũng mất tích một cách bí hiểm sau buổi chiều tan học. Hôm đó người được mọi người chú ý nhiều nhất trong khu ký túc xá phải kể đến Nguyễn Nguyễn, anh người yêu ở xa ngàn dặm của cô đã gọi điện thoại cho một cửa hàng hoa trong thành phố và đặt tặng cô 99 đóa hồng, trong cuộc sống bần hàn thời sinh viên, một bó hoa hồng lớn như vậy thật xa xỉ biết bao. Nguyễn Nguyễn lặng lẽ ký tên nhận bó hoa trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, cô không nói gì, nhưng Trịnh Vi có thể nhìn thấy ánh mắt cô cũng rạng ngời hạnh phúc, dường như mọi nỗi nhớ nhung xa cách nghìn trùng đều được bù đắp trong giấy phút này. Kể cả Trịnh Vi – người từ trước tới nay luôn chê hoa hồng không sang, nhưng khi nhìn thấy những đóa hồng tươi tắn, rực rỡ ở góc phòng, lòng cũng vô cùng ngưỡng mộ. Con gái đúng là động vật đơn giản, chỉ cần một bó hồng là có thể khiến lòng nở hoa. Trịnh Vi thầm nghĩ, biết đến bao giờ mình mới có thể nhận được một bó hoa hồng giống như thế của người mình yêu thương nhỉ? Không, chỉ cần một bông cũng được.
Thực ra ngày hôm nay, không thiếu chàng trai muốn tặng hoa hồng cho cô, sau 6h30 chiều đã có mấy cú điện thoại gọi đến, thăm dò xem cô có muốn đi chơi cùng không, trong đó có cả Hứa Khai Dương, Trịnh Vi đều từ chối hết. Sau 8h tối, cô bắt đầu cảm thấy lẻ loi, bạn bè cùng phòng người thì có hẹn với người yêu, người thì về nhà, còn một người không biết đã đi đâu. Nguyễn Nguyễn thì ngồi chat với người yêu, chỉ còn cô và Tiểu Bắc đưa mắt nhìn nhau. Trịnh Vi bắt đầu bất bình, tại sao thế giới lại tồn tại ngày lễ vô nhân đạo như ngày Lễ Tình Nhân?
Chuông điện thoại réo vang, cô và Tiểu Bắc tranh nhau nhấc máy, cuối cùng Tiểu Bắc đã thắng vì nhanh tay hơn một chút. Cô nhấc máy với vẻ đắc ý, nhưng mặt liền xị ngay xuống, “Trịnh Vi, tìm cậu”.
Trịnh Vi như viên tướng quân giành chiến thắng, chạy ra nghe điện thoại, hóa ra là Lão Trương. Lão nói chỗ lão đang có một “cái hay” mới, bảo cô sang phòng lấy.
Đúng lúc Trịnh Vi đang rầu rĩ vì rỗi rãi, thầm nghĩ, có cái gì xem để giết thời gian cũng tốt, bèn thay giầy vội vàng xuống tầng. Dương như bầu không khí khu ký túc xá toát lên một vẻ ngọt ngào lãng mạn; còn khá nhiều anh chàng vẫn đang kiên nhẫn đứng gác, có anh cầm hoa, có anh cầm thú bông, còn có anh cầm cả chùm bóng bay màu hồng phấn hình trái tim, dáng vẻ rất nực cười, lúc đi ngang qua anh chàng, Trịnh Vi còn cố tình đứng lại nhìn.
Ký túc xá nam mà Lão Trương ở cách khu ký túc xá của Trịnh Vi không xa, đây không phải là lần đâu tiên Trịnh Vi đến, nên cô liền chạy thẳng lên phòng. Trường G có một quy định kỳ lạ, nghiêm cấm sinh viên nam ra vào ký túc xá của các sinh viên nữ, nhưng buổi tối trước thời gian đóng cửa – 11 giờ 30 – sinh viên nữ có thể thoải mái đến phòng sinh viên nam. Mặc dù có rất nhiều nam sinh bày tỏ phản đối trước quy định bất bình đẳng này, nhưng quy định vẫn là quy định, phải chấp hành.
Ký túc xá nam hôm nay vắng vẻ hẳn đi, người ở lại trực chốt chắc đều là những kẻ độc thân. Lúc Trịnh Vi đến, trong phòng chỉ còn lại Lão Trương đang ngồi chơi điện tử; nhìn thấy cô, câu đầu tiên của Lão Trương là: “Ngày vui như thế này mà không đi chơi à?”
Trịnh Vi bĩu môi: “Em không thích cái trò đó, ngày lễ của bọn tây có gì là hay?”
“Hứa công tử vừa nãy không mời được em, có vẻ buồn lắm”.
“Anh đừng nói linh tinh nữa, đưa đồ cho em, bản cô nương lập tức đi ngay”.
“Em đợi chút đã, vừa nãy phòng bên mượn rồi, đợi anh sang lấy về cho em”. Lão Trương bảo cô ngồi xuống đợi, còn mình thì đi ra ngoài.
Trịnh Vi đâu có phải là người chịu ngồi yên một chỗ, hai mắt tròn xoe liếc ngang liếc dọc khắp phòng, mọi người phòng 402 đều nói giường của cô bừa bộn như giường sinh viên nam, nhưng họ chưa bao giờ được chiêm ngưỡng nơi ở của họ. Cái gì được gọi là ổ chó? Chính là chốn này. Tất hôi quăng khắp nơi, quần áo bẩn thì khỏi phải nói, phòng của Lão Trương giống như một đống rác khổng lồ; chỉ có một chiếc giường hết sức gọn gàng, đồ đạc cũng ít, nổi bật hơn hẳn so với cả phòng, trên chiếc bàn học kê trên giường có đặt một mô hình kiến trúc. Trịnh Vi rất muốn xem, bèn lại gần ngó nghiêng, mô hình tòa nhà vừa dùng để kinh doanh vừa dùng làm nhà ở này đã hoàn thành được già nửa, các tấm bìa đã cắt xong xuôi, chỉ còn một phần nhỏ chưa gắn chặt. Cô thử sờ tay vào, phát hiện phần mái trang trí mô hình trên có thể nhấc ra được, thấy thú vị, bèn nhấc ra. Đang định xem tiếp còn phần nào nhấc được ra nữa không, đột nhiên nghe thấy sau lưng có người nghiêm giọng quát: “Cậu làm gì vậy?”
Trịnh Vi đang chăm chú quan sát, mà tiếng quát đó lại quá gần, bất giác cô giật nảy mình, tay run lên, vội quay người lại, trong lúc bối rối không may cùi tay huých ngay phải mô hình trên bàn, lập tức mô hình đó khẽ nghiêng, chỉ tích tắc nữa là rơi xuống đất. Trong khoảnh khắc đó Trịnh Vi cũng biết mình đã gây ra một tội tày trời, kêu lên một tiếng thất thanh, người vừa quát sau lưng cô đẩy cô sang một bên, rồi dướn người lên, nhanh tay đỡ lấy mô hình trước khi nó rơi xuống đất.
Vì không hề có sự chuẩn bị nên khi bị đẩy mạnh như vậy, Trịnh Vi liền ngã, hai mông rơi “Bịch” xuống nền nhà, cú ngã trời giáng khiến cô cảm thấy tê tái. Trong giây phút đó, cảm giác dữ dội hơn cảm giác đau đớn là sự không thể tin vào mắt mình, thực sự không thể tin vào mắt mình. Không ngờ, không ngờ lại có người vì một cái mô hình vớ vẩn mà đẩy Ngọc diện Tiểu Phi Long tiếng tăm lẫy lừng như ném một thứ đồ bỏ đi!
Độ cao mực nước biển của sống mũi kẻ gây sự cao hơn không ít so với đỉnh đầu của cô, không những anh ta không hề tỏ ra sợ hãi hay ngại ngùng trước cơn thịnh nộ của Tiểu Phi Long, mà còn lạnh lùng đáp lại một câu: “Nếu không nể cô là con gái, tôi không chỉ dừng lại ở việc đẩy cô đâu”.
Giây phút này đây, không chỉ có ngón tay Tiểu Phi Long run rẩy, mà cả cơ thể cô cũng run lên bần bật, ngay cả chiêu bài chủi bới như súng liên thanh mà cô vốn tự hào nhất cũng lẩn mất tăm, chỉ có một suy nghĩ đang rừng rực bốc cháy trong đầu cô, rốt cuộc thằng cha đáng tội chết này là ai nhỉ?
“Anh giỏi lắm! Có gan thì anh để lại tên của anh đi!” Không may bị cô nói trúng tim đen, đối phương không những có gan mà còn rất có gan.
“Cậu nghe cho rõ đây, tôi là Trần Hiếu Chính”.
Trịnh Vi tức nổ đom đóm mắt. “Tôi không cần biết anh là Chính hay là Oai[6], anh phải xin lỗi ngay lập tức!” Sau khi quát xong câu đó, dường như cô nghe thấy một tiếng cười thầm ở đâu đó, nhưng cô không thể khẳng định có phải nó phát ra từ miệng gã đáng ghét này hay không, vì sau khi nói tên xong, gã một mực quay lưng về phía cô, chăm chú chỉnh sửa lại mô hình.
Thờ ơ, đây là nỗi sỉ nhục trên cả hành động chửi bới và xô ngã, một vẻ khiêu khích lớn lao đối với cơn thịnh nộ của Trịnh Vi. Cô lại gần gã đó, “Anh nói đi, tại sao anh lại đẩy tôi, thế mà anh cũng đòi làm đàn ông à, lại dám đẩy một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, sao lại có chuyện như vậy chứ, đây không phải là một hành động biến thái thì còn là gì? Anh câm à, đừng tưởng giả ngốc như vậy là xong đâu!” Trịnh Vi thấy nước bọt của mình sắp bắn sang cả mặt anh ta, anh ta vẫn hoàn toàn coi như cô không tồn tại, cô bèn đẩy gã một cái.
Cuối cùng gã ta cũng nhìn cô, nói rành rọt từng chữ: “Tôi đẩy cậu vì suýt nữa cậu đã làm hỏng đồ của tôi, và còn chặn đường để tôi cứu nó. Tôi cảnh cáo cậu, bất kể cậu được ai trong phòng này đưa về, cậu cũng phải lưu ý một điều rằng, tôi không thích người khác động vào đồ của tôi, càng căm ghét những kẻ chỉ vào mũi tôi”.
“Anh…” Trịnh Vi đang đinh làm tới thì Lão Trương quay về, kịp thời kéo cô sang một bên, “Làm gì vậy, làm gì vậy hả, tôi đi chưa được bao lâu mà đã ra nông nỗi này, Vi Vi, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói, đừng nổi cáu, đừng nổi cáu”.
“Không nổi cáu thì không phải là người! Lão Trương, phòng các anh sao toàn đầu trâu mặt ngựa ở thế này, chuyên đi bắt nạt con gái”. Vừa nhìn thấy Lão Trương, Trịnh Vi càng bực mình hơn.
Lão Trương chưa kịp hiểu đầu đuôi ra sao, nhìn sang cậu bạn đang đứng đối diện Trịnh Vi, “Chính, xảy ra chuyện gì vậy?”
Cậu bạn liếc Trịnh Vi một cái, “Thôi tôi không muốn nói nữa, Lão Trương, nếu đã là bạn của cậu đưa về thì chuyện này cho qua, nhưng tốt nhất đừng để có lần sau, và còn điều này nữa, tiện thể anh bảo với cậu ta, không phải cái gì cũng động vào được đâu”.
Rõ ràng anh ta nhìn cô, nhưng lại bảo Lão Trương chuyển lời, khác gì không thèm chấp với cô.
“Anh nói thế có nghĩa là gì, kể cả việc tôi động vào mô hình của anh trước là không đúng, nhưng làm gì đến mức vì cái mô hình vớ vẩn đó mà anh phải đẩy tôi ngã dúi dụi xuống đất, cái đồ này thì có gì là ghê gớm chứ? Anh có còn đáng là nam nhi nữa không?”
Cuối cùng Lão Trương đã đoán ra được đầu đuôi câu chuyện qua lời đối thoại giữa hai người, bèn nói: “ Hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm mà thôi, thôi hai người đừng cãi nhau nữa, Vi Vi, anh đưa em về”.
“Không được, em muốn anh ta phải xin lỗi em”. Trịnh Vi ngang bướng trợn mắt nhìn anh chàng đó.
Lão Trương liếc cậu bản với vẻ khó xử, cậu bạn nhìn Trịnh Vi cười khẩy, “Tại sao tôi phải xin lỗi? Mặc dù cái này không có gì là ghê gớm, nhưng trong mắt tôi nó còn đáng giá hơn cậu nhiều”.
Vừa dứt lời, Lão Trương phải lấy hết sức bình sinh mới ngăn được Trịnh Vi đang định xông lên quyết đầu với cậu bạn.
“Anh có phải là con người nữa không? Lão Trương, anh tránh ra, em phải giết tên này!” Trịnh Vi đã tức đến mức không còn để ý đến mình là con gái nữa, chỉ muốn xé xác tên gây sự trước mắt này ra thành ngàn mảnh.
“Các ông cố bà cố của tôi ơi, mỗi người bớt đi một câu… Vi Vi, chúng ta đi thôi, anh xin lỗi em thay cậu ấy được chưa, kệ cậu ấy, nào ngoan nào, anh đưa em về…Chính, cậu cũng câm ngay mồm cho tôi nhờ!” Lão Trương vừa kéo vừa đẩy Trịnh Vi ra khỏi chiến trường khói lửa này.
Cho đến khi đã xuống dưới sân, Trịnh Vi mới gạt Lão Trương ra, “Bình thường nói thì hay như khướu, đến lúc quan trọng không những chẳng giúp gì được em, lại còn hùa theo kẻ xấu bắt nạt em”.
Lão Trương thấy cô mặc dù tức tối, nhưng đã không còn định xông lên phòng, mới thở phào kêu oan: “Làm sao anh không giúp em chứ? Chỉ có điều tính khí cậu ta dở hơi như thế, mô hình đó lại là việc làm thêm của cậu ta ở một Công ty bất động sản, chắc chắn cậu ta sợ hỏng là phải, hai kẻ đầu gấu chạm mắt nhau. Chỉ tại anh, anh không nên để em một mình ở đó, thôi, nguôi giận đi, coi như bị chó cắn một miếng, chả lẽ em lại còn quay lại để cắn nó? Anh sẽ mời em đi ăn kem”.
“Em thèm vào ăn”. Trịnh Vi đi phía trước, vẻ mặt cương quyết, “Bị chó cắn thì đương nhiên em sẽ không cắn trả lại nó mà em muốn ăn thịt chó! Trần Hiếu Chính, gã đó tên Trần Hiếu Chính phải không, em nhớ rồi, mọi người hãy đợi đấy”.
Gió đêm lướt nhẹ qua cô, tâm trí cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều, đến giờ bắt đầu cảm thấy may mắn vì vừa nãy trong lúc quá giận mất khôn được Lão Trương ngăn lại, nếu không thì cô cũng không biết sẽ gây ra chuyện gì. Xông lên đánh vớ đầu anh ta? Nhìn vào vẻ hung hăng của anh ta, có thể đoán rằng, một người biết đẩy con gái sẽ không thể nhường cô trong lúc đánh nhau, nếu cô không đánh nổi anh ta thì sẽ thế nào? Hoặc giả nếu may mắn cô chiến thắng, đánh vỡ đầu anh ta thì cô có phải ngồi tù không? Không được, không được, cô không thể chỉ vì một phút nóng giận mà hủy hoại tiền đồ tươi sáng của mình, hảo hán không bao giờ làm những điều dại dột, huống hồ là nỗi nhục lớn lao như thế này, càng phải suy nghĩ thấu đáo, mặc dù tạm thời cô chưa biết làm thế nào, nhưng tên họ, vẻ mặt, dáng người của gã, cô đã nhớ, chắc chắn không thể dễ dàng cho qua như vậy.
Lúc đi đến gần ký túc xá, Lão Trương còn định khuyên cô, nhưng cô lại vỗ vai Lão Trương: “Em thật ngại quá, Lão Trương, chuyện này anh chẳng có gì sai cả, vừa nãy em giận cá chém thớt, em xin lỗi nhé, anh về đi, em không sao đâu”. Trịnh Vi luôn tự hào vì đức tính biết sai để sửa của mình.
“Có đúng là không sao đâu thật không đấy?” Lão Trương có phần ngỡ ngàng, mọi người đều nói lòng dạ con gái như chiếc kim dưới đáy biển, chiếc kim trong lòng cô gái này còn giấu tận trong đường ngầm dưới đáy biển, khiến người ta không biết đâu mà lường, nói xong là xong. Chỉ có điều, Lão Trương hiểu tính cách đó của Trịnh Vi, mặc dù hơi nóng, nhưng cũng không phải là người không biết điều, cô đã nói như thế thì chắc vấn đề cũng không còn nghiêm trọng nữa.
“Đúng là không có chuyện gì liên quan đến anh, anh là anh, gã là gã, thôi em lên đây, bye bye”. Trịnh Vi vẫy tay tạm biệt rồi chạy thẳng lên tầng, Lão Trương đi được vài bước, mới nghe thấy Trịnh Vi nói lớn ở hành lang trên tầng hai, “Lão Trương, ngày mai đừng quên đưa cho em mấy cái đĩa đó nhé”
Tối hôm đó, Nguyễn Nguyên vừa kết thúc cuộc chat với bạn trai trong sự ngọt ngào, thấy Trịnh Vi từ phòng Lão Trương trở về với một gương mặt đỏ gay bất thường, hai mắt như hai ngọn lửa, hai bàn tay nắm chặt thành hai nắm đấm, giống như vừa kết thúc cuộc thi chọi gà.
Nửa đêm, Trịnh Vi nằm trên giường trằn trọc mãi không sao ngủ được, trong đầu luôn hiện ra gương mặt nhìn chỉ muốn đánh đó, cô lại nhớ đến lúc đó trước khi rời khỏi phòng, ánh mắt không thèm chấp của gã đối với cô, bất giác đấm mạnh mấy quả xuống gối, thù này không trả sẽ không phải là quân tử, huống hồ Ngọc diện Tiểu Phi Long vốn là người thù dai nhớ lâu.
Vẻ lãng mạn của ngày Lễ Tình Nhân đã bay mất tiêu, chỉ còn mùi khói nồng nặc đọng lại trong lòng Trịnh Vi.
Sáng sớm hôm sau, khi Trịnh Vi còn đang mắt nhắm mắt mở, Tiểu Bắc đã nói với cô: “Tối qua cậu nằm mơ thấy gì vậy, nói linh tinh một hồi”.
“Tớ nói gì vậy?” Trịnh Vi ngơ ngác.
“Tớ cũng không nghe rõ”. Duy Quyên nói, “Hình như nói đến chính chính gì đó, lại còn đánh giết nữa…”
Trịnh Vi lấy ngón tay chải lại mái tóc hơi rối của mình, “Chắc là tớ nằm mơ”.
Lúc đi lên giảng đường, Nguyễn Nguyễn cảm thấy tâm trạng của Trịnh Vi hơi bất thường. Tối hôm qua vừa về đến phòng, Trịnh Vi đã lôi Nguyễn Nguyễn ra hành lang, phẫn nộ kể hết mọi chuyện xảy ra ở phòng Lão Trương, Nguyễn Nguyễn cũng tỏ vẻ đồng tình sâu sắc và khinh thường gã xấu xa kia. Chỉ có điều, mọi khi tính khí Trịnh Vi chóng giận cũng chóng nguôi, lần này đã qua đêm mà vẫn khắc sâu trong lòng, chắc là vấn đề thực sự vô cùng nghiêm trọng. Vì thế, lúc Trịnh Vi nói bằng giọng đay nghiến với một cậu nam sinh đang đứng chờ người yêu dưới sân ký túc: “Bóng bay đâu? Bay rồi phải không? Tối qua lúc em đi, anh đã đứng ở đây đợi, quay về vẫn thấy anh đứng đợi, còn sớm thế này mà anh đã đến, thật đúng là vô tích sự”. Nguyễn Nguyễn chỉ biết dồn ánh mắt ái ngại về phía anh chàng tội nghiệp.
“Toàn bọn chẳng ra gì”. Thấy Nguyễn Nguyễn cười lén, Trịnh Vi bèn ngại ngùng buông một câu.
“Để trêu tức được cậu như thế này cũng khó lắm dấy, tớ rất muốn xem cao nhân đó ở chốn nào”. Nguyễn Nguyễn nói.
“Tên khốn kiếp đó, đừng để tớ nhìn thấy một lần nữa. Trời, sao lại thiêng thế này, Nguyễn Nguyễn, cậu đợi tớ một chút”. Mắt Trịnh Vi tự nhiên bám riết lấy một điểm trong dòng người đi lên lớp, nhét ngay sách đang cầm vào tay Nguyễn Nguyễn, rồi lao đi như tên lửa.
Đối với Trịnh Vi, không phải là khó để nhận ra người khiến cô căm hận thấu xương trong dòng người. Trần Hiếu Chính không đi với bạn bè cùng lớp hay cùng phòng, một mình cầm sách bước đi thoăn thoắt, người cao chân dài nên dễ nổi bật; Trịnh Vi phải chạy khá lâu mới đuổi kịp gã rồi đột ngột vòng lên trước mặt gã. Trần Hiếu Chính đang chăm chú rảo bước không ngờ lại gặp ngay địch thủ giữa đường, suýt nữa đâm sầm vào cô, may mà gã phản ứng nhanh, dừng chân kịp thời, ngơ ngác nhìn vào vật thể lạ xuất hiện đột ngột trước mặt mình.
Trịnh Vi ngẩng đầu nhìn gã, “Này nhóc, đừng tưởng đeo kính thì ta không nhận ra nhà người, chuyện hôm qua vẫn chưa xong đâu, ta cho ngươi một cơ hội, bây giờ ngươi xin lỗi, người quân tử như ta không thèm chấp kẻ tiểu nhân như người, chuyện này coi như cho qua”.
Trần Hiếu Chính nghĩ lại một lát, mới nhớ ra cô nàng đằng đằng sát khí này là ai, đứng trước văn võ bá quan, gã đã lựa chọn im lặng để đối phó với sự khiêu chiến của cô, tự động vòng qua chướng ngại vật, tiếp tục rảo bước.
Vẻ lạnh lùng của gã càng trêu tức Trịnh Vi hơn, cô cảm thấy mình giống như một đống phân bò chặn ngang trước mặt gã, khiến gã phải vội vàng tránh xa.
“Đứng lại!” Trịnh Vi đuổi theo, hét lên sau lưng gã.
Dường như gã không nghe thấy lời cô nói, cô càng hét, gã càng đi nhanh. Trịnh Vi tức nổ đom đóm mắt, lúc đầu cô đuổi theo gã chỉ là muốn chửi gã vài câu cho bõ tức thôi. Ai ngờ phản ứng của gã khiến cô ôm cục tức ở đó, tiến không được lùi không xong, làm sao có thể cho qua một cách dễ dàng như vậy.
Xem ra địa điểm mà gã chuẩn bị tới cùng hướng với giảng đường của cô di, đến trước khu giảng đường lạnh lẽo của Học Viện Công trình Kiến Trúc, Trịnh Vi đã đuổi kịp gã, rút kinh nghiệm lúc nãy, cô túm chặt gã từ phía sau, bắt gã phải dừng lại, cau mày xoay người.
Cuối cùng Trần Hiếu Chính không còn cách nào khác đành đứng lại, “Cậu có thôi ngay đi không?”
“Anh quá mất lịch sự đấy, bảo anh dừng lại, anh không nghe thấy sao? Tôi còn chưa nói hết”. Cuộc rượt đuổi khiến hai má Trịnh Vi đỏ rực, nhưng thái độ vẫn ương ngạnh.
“Tôi không có gì để nói với cậu, đề nghị cậu tránh ra, tôi phải lên lớp đây”.
“Tôi nói cho anh biết, anh không xin lỗi thì không xong đâu”.
Mặt gã lộ rõ vẻ cố gắng kìm chế nỗi bực mình và khó chịu. “Tôi chưa bao giờ gặp đứa con gái nào như cậu, chỉ có điều tôi cũng cho cậu biết rằng, tôi chẳng có gì sai cả, vì thế không thể xin lỗi cậu, và cậu cũng đừng nói chuyện lịch sự với tôi, nếu cậu hiểu phép lịch sự thì cũng không nên lôi lôi kéo kéo con trai trước mặt mọi người”. Nói xong, gã lấy hai ngón tay nhấc tay áo cô lên, hất mạnh ra.
“Anh…” Không ngờ gã lại làm ra vẻ gặp phải ruồi, ngay cả chạm vào tay cô cũng không chịu. Trong giây phút đó Trịnh Vi không nói gì, nghiến răng nhìn gã bằng bằng ánh mắt căm thù, gã cũng không hề tỏ ra chịu thua, nhìn cô với vẻ lạnh lùng. Hai người cứ giằng co như vậy trên bậc tam cấp trước khu giảng đường của Học viện Công trình Kiến trúc. Lúc này đang là giờ cao điểm lên lớp, đã có không ít người đi qua để ý đến họ, cuối cùng Nguyễn Nguyễn cũng đã đuổi kịp, cô nhìn Trần Hiếu Chính với vẻ ngạc nhiên, rồi nói với Trịnh Vi: “Thôi, sắp muộn rồi đấy, bọn mình đi đi”. Trịnh Vi không nói gì cả, vẫn nhìn chằm chằm vào gã, dường như muốn xả thân hắn ra thành trăm mảnh. Cũng có một số bạn bè quen biết Trần Hiếu Chính dừng chân đứng nhìn, trong đó có người còn cất tiếng hỏi: “Chính, có chuyện gì vậy?” Gã có phần ngại ngùng, bèn không thèm đếm xỉa tới cô nữa, tự bỏ đi.
Mặt Trịnh Vi tái đi một chút, nhưng vẻ ngại ngùng thoáng qua vừa nãy của gã đã khiến cô túm ngay được một chút điểm yếu của kẻ địch, cô cười với vẻ ranh mãnh rồi hét lớn sau lưng gã: “Trần Hiếu Chính, tôi nói lại một lần nữa, anh năn nỉ thế nào với tôi cũng chẳng ăn thua, về sau đừng bám riết lấy tôi như thế!”
Đúng như mong đợi, câu nói này của cô đã khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía gã, và cô cũng hả hê khi nhận ra rằng gã hơi khựng lại, mặc dù chỉ trong tích tắc, tiếp đó gã lại thoăn thoắt bước đi với tốc độ nhanh hơn rồi biến mất ở đoạn rẽ trên giảng đường, nhưng cô biết trò chơi khăm của mình đã thành công. Gã trai đáng ghét này cứng mềm không sợ, kiếm dao không ăn thua, nhưng lại thích sĩ diện. Quá hay, Trịnh Vi không có nhiều ưu điểm, điều đáng nói nhất là mặt dày, nếu gã không xin lỗi, về sau sẽ cho gã biết tay.
Trong lúc đi về giảng đường, Nguyễn Nguyễn thắc mắc: “Cái gã đáng ghét mà cậu nói hôm qua là hắn à?”
Trịnh Vi hơi sững lại, “Cậu quen tên khốn kiếp đó à?”
Nguyễn Nguyễn lắc đầu, “Không đến mức là quen, chỉ có điều tớ đã gặp hắn mấy lần trong câu lạc bộ tiếng Anh của trường, và cũng nói một hai câu với hắn, chỉ có điều không biết tên, chỉ biết hình như là sinh viên năm thứ hai khoa Kiến trúc của Học viện mình, nói tiếng Anh rất tốt, nghe nói môn ngoại ngữ và chuyên ngành của hắn ở khoa đều rất xuất sắc”.
“Sao cậu lại biết?” Trịnh Vi nhìn Nguyễn Nguyễn với vẻ lạ lùng.
“Lúc đó tớ nghe các cô bạn khác ngồi cạnh nói, hắn nói tiếng Anh rất tốt, trông lại đẹp trai, chắc là ở đó được khá nhiều người chú ý, chỉ có điều không hay chơi với mọi người lắm, bình thường chỉ nói chuyện với mấy ông thầy nước ngoài”.
“Xí!”, Trịnh Vi tỏ rõ vẻ bất bình, “Càng là loại người học giỏi thì nội tâm càng lập dị, cũng chẳng có gì ghê gớm mà phải kiêu căng như thế? Nguyễn Nguyễn, cậu không được giao lưu với loại người đó đâu đấy”.
“Cậu nói gì vậy? Cậu ngốc quá!” Nguyễn Nguyễn liền cười, “Nhưng nói đi rồi phải nói lại, hãy biết dừng đúng lúc, vừa nãy cậu cũng khiến hắn tức nổ đom đóm mắt rồi, cần gì phải tị nạnh với hắn nữa, coi như hòa rồi nhé”.
Trịnh Vi lấy sách trên tay Nguyễn Nguyễn, “Cũng không hiểu tại sao, cứ nhìn thấy thằng cha đó là tớ lại cáu tiết, tớ chưa bao giờ ghét người nào như thế”.
Nguyễn Nguyễn nói với vẻ điềm nhiên, “Ghét một người sẽ phải mất công suy nghĩ biết bao”.
Giọng Trịnh Vi vẫn tỏ rõ vẻ căm hận, “Mất công thế nào đi nữa cũng chẳng sao, gã không để cho tớ được yên, tớ cũng sẽ không để gã yên ổn”.