Mitia bước những bước dài vội vã tới sát gần bàn.
– Thưa các vị, chàng nói to, gần như hét lên, nhưng lắp bắp – Tôi.… tôi chẳng làm gì đâu! Đừng sợ, – chàng kêu lên,
– tôi chẳng làm gì đâu, chẳng làm gì đâu, – chàng bỗng quay về phía Grusenka, nàng ngồi ghế bành, nghiêng về phía Kanganov và níu chặt lấy tay anh ta. – Tôi… tôi cùng trên đường đi. Tôi dừng ở đây đến sáng thôi. Thưa các vị, tôi là khách qua đường… có thể ở đây với các vị đến sáng được không? Chỉ đến sáng thôi, lần cuối cùng, ngay trong căn phòng này.
Mấy câu chót đó chàng nói với người beo béo hút ống tẩu ngồi trên đi văng. Gã rút ống tẩu khỏi miệng với vẻ quan trọng và nghiêm giọng nói:
– Panie(1), phòng này chúng tôi thuê riêng. Còn có những phòng khác.
– Ô sao lại hỏi thế, anh Dmitri Fedorovich, cần gì phải hỏi thế? Kanganov bỗng lên tiếng. – Ngồi xuống đây với chúng tôi, chào anh!
– Chào bạn quý mến… con người vô giá! Tôi xưa nay vẫn kính trọng anh… – Mitia mau miệng đáp lại một cách vui vẻ, chìa tay cho anh ta qua bàn.
– Ái anh nắm chặt quá! Làm gãy ngón tay người ta rồi còn gì! – Kanganov bật cười.
– Anh ấy vẫn bắt tay như vậy đó, bao giờ cũng thế! – Grusenka vui vẻ lên tiếng, mỉm cười vẫn còn rụt rè, nhìn Mitia, hình như nàng biết chắc là chàng sẽ không phá đám, nàng nhìn chằm chằm vào chàng, hết sức tò mò và vẫn còn lo lắng. Ở chàng có cái gì khiến nàng hết sức sửng sốt, nàng hoàn toàn không ngờ chàng vào đúng lúc này với thái độ như thế và nói năng như thế.
– Chào ông, – cả điền chủ Maximov ở phía bên trái cũng lên tiếng một cách ngọt ngào. Mitia đâm bổ tới chỗ ông ta.
– Xin chào, thì ra ông cũng ở đây, tôi vui mừng vì ông cũng ở đây! Thưa các vị tôi.… – chàng lại nói với pan(2) hút ống tẩu, rõ ràng chàng coi y là người có vai trò chính ở đây. – Tôi đã bay tới đây. Tôi muốn sống giờ cuối cùng và ngày cuối cùng trong căn phòng này, trong chính căn phòng này,… nơi tôi đã tôn thờ… bà hoàng của tôi! Thứ lỗi cho tôi panie. – Chàng kêu lên với giọng cuồng loạn. – Tôi bay tới và tôi đã thề rằng… Ôi, đừng sợ, đêm cuối cùng của tôi! Chúng ta sẽ uống để dàn hoà với nhau, panie!
Người ta sẽ đưa rượu nho lên ngay bây giờ… Tôi đã đem theo trong xe. – Chàng bỗng rút tập giấy bạc ra, chẳng rõ để làm gì. – Xin phép pamél Tôi muốn có nhạc, đàn hát om sòm, đúng y như lần trước Những con sâu, con sâu vô dụng sẽ bò trên mặt đất, rồi không còn nó nữa! Trong đêm cuối cùng tôi sẽ nhớ đến ngày vui sướng của tôi…
Chàng gần như ngạt thở. Chàng muốn nói nhiều điều, nhưng chỉ buột ra toàn những lời cảm thán lạ lùng. Pan Ba Lan ngồi không nhúc nhích, nhìn chàng, tập tiền của chàng, nhìn Grusenka và băn khoăn ra mặt.
– Nếu Krulova của tôi cho phép… – Gã bắt đầu nói.
– Krulova là cái quái gì, tiếng ấy nghĩa là hoàng hậu phải không? – Grusenka ngắt lời. – Nghe các anh nói, tôi thấy nực cười cho các anh. Anh Mitia ngồi xuống đây, anh nói gì vậy? Xin đừng làm chúng tôi sợ. Anh sẽ không làm chúng tôi hoảng sợ chứ phải không? Nếu anh không làm cho chúng tôi sợ thì tôi sẽ rất vui mừng…
– Tôi mà lại làm cô sợ ư? – Mitia bỗng kêu lên, giơ hai tay lên cao. – Ô, cứ đi đi, cứ đi đường của cô đi, tôi không gây trở ngại đâu! Đột nhiên, bất ngờ cho tất cả mọi người, và cố nhiên chính chàng cũng không ngờ, chàng gieo mình xuống ghế và nước mắt tuôn trào, quay đầu về phía tường đối diện, hai tay giữ chặt thành ghế, như ôm lấy nó.
– Kìa, lại thế nữa, anh lại thế rồi! – Grusenka thốt lên bằng giọng trách móc. – Trước đây anh ấy đến chỗ tôi cũng hệt như vậy: bỗng nhiên nói một thôi một thốc, tôi chẳng hiểu gì cả. Một lần anh ấy cũng khóc như thế này, lần này cũng lại khóc, xấu hổ quá chừng! Cớ gì anh khóc kia chứ? Còn có gì để khóc nữa kia chớ? – Nàng bỗng nói thêm với vẻ bí ẩn và dằn mạnh từng tiếng.
– Tôi… tôi không khóc. Nào thôi, xin chào! – Chàng quay phắt lại trên ghế và bỗng bật cười, nhưng không phải là tiếng cười khô khan ngặt nghẽo của chàng, mà là cười một thôi dài, không thành tiếng, nóng nảy và rung động.
– Đấy, lại thế rồi… Nào, anh hãy vui lên, vui lên đi chứ! – Grusenka khuyên nhủ chàng. – Tôi rất vui sướng, vì anh đã đến, rất vui sướng, Mitia, tôi rất vui sướng, anh nghe thấy chứ? Tôi muốn anh ấy ngồi đây với chúng ta, – nàng nói như ra lệnh với tất cả mọi người tuy rõ ràng là chỉ cốt nói với người ngồi trên đi văng. – Tôi muốn, tôi muốn! Nếu anh ấy bỏ đi thì tôi cũng bỏ đi, tôi cũng sẽ bỏ đi, thế đấy! – Nàng nói thêm, mắt rực lên.
– Bà hoàng của tôi muốn thế nào thì đấy là luật lệnh! – Pan Ba Lan nói, hôn tay Grusenka một cách phong nhã. – Xin mời pan chung vui với chúng tôi! – Gã nói với Mitia một cách lịch thiệp.
Mitia lại nhỏm dậy, rõ ràng định tuôn ra một tràng nữa, nhưng té ra không phải vậy.
– Ta uống đi, panie! – Chàng chỉ buột ra như thế. Mọi người bật cười.
– Trời ơi! Thế mà tôi cứ tưởng anh ấy lại muốn diễn thuyết. – Grusenka thốt lên bằng giọng xúc động. – Này anh Mitia, – nàng nói thêm một cách khẩn khoản, – anh đừng chồm chồm lên nữa nhé còn anh mang sâm banh đến thì tuyệt quá. Em sẽ uống sâm banh, chứ rượu mùi thì em không chịu nổi. Hay nhất là anh đã đến đây, không thì đang chán chết đi được. Anh đến lại để ăn chơi vung tàn tán lên chứ gì? Cất tiền vào túi đi! Anh kiếm đâu ra lắm tiền thế?
Mitia vẫn nắm một đống giấy bạc nhàu nát trong tay, mọi người đều để ý, nhất là mấy người Ba Lan, chàng ngượng ngùng đút ngay số tiền vào túi. Chàng đỏ mặt. Đúng lúc ấy chủ quán đem vào một chai sâm banh đã mở nút để trên chiếc khay cùng với mấy cái cốc. Mitia cầm lấy chai rượu, nhưng bối rối đến nỗi không biết làm gì. Kanganov đỡ lấy và thay chàng rót rượu ra cốc.
– Đưa nữa lên, một chai nữa! – Mitia lớn giọng nói với chủ quán và quên chạm cốc với pan mà chàng đã trịnh trọng mời uống với chàng để dàn hoà, chàng uống một hơi cạn cốc, không đợi ai cả. Gương mặt chàng bỗng khác hẳn.
Không kính trọng và bi thảm như lúc chàng vào, mà có vẻ ấu trĩ. Chàng dường như hết sức nhún nhường và hạ mình. Chàng nhìn mọi người với vẻ rụt rè và vui sướng, cứ khúc khích cười một cách kích động, với vẻ biết ơn của một con chó con có lỗi lại được vuốt ve và cho vào nhà. Chàng dường như quên hết mọi sự và nhìn tất cả mọi người với niềm thán phục, với nụ cười trẻ thơ. Chàng cứ vừa cười vừa nhìn Grusenka không dứt và xích ghế của mình tới sát cạnh ghế dài của nàng. Chàng chăm chú nhìn kỹ cả hai pan, tuy chàng còn ít hiểu họ. Pan ngồi trên đi văng khiến chàng chú ý vì phong thái chững chạc, ngữ điệu Ba Lan và nhất là chiếc ống tẩu. “Thì có sao đâu, gã hút tẩu cũng tốt chứ sao”, – Mitia nghĩ. Khuôn mặt hơi phị, nom đã ngót bốn chục tuổi, với cái mũi rất nhỏ, bên dưới là hai hàng ria cực mảnh, nhuộm màu, nom trâng tráo, khuôn mặt ấy tạm thời chưa khiến cho Mitia thắc mắc gì cả.
Thậm chí cả bộ tóc giả rất xấu xí, sản phẩm của Sibir với hai hàng tóc mai chải lật về phía trước nom đến lố bịch cũng không làm cho Mitia sửng sốt lắm: “Gã đeo tóc giả, như vậy là cần phải như thế ” – chàng tiếp tục nghĩ một cách khoan khoái. Pan kia, ngồi sát tường, trẻ hơn pan trên đi văng, nhìn mọi người trong phòng với vẻ xấc xược và hăm hở, lẳng lặng nghe mọi người nói chuyện với vẻ khinh miệt, hắn làm Mitia ngạc nhiên chỉ vì tầm vóc hắn rất cao, chẳng tương xứng chút nào với pan ngồi trên đi văng. “Hắn mà đứng lên thì có lẽ đến năm mét!” – chàng thoáng nghĩ. Chàng cũng thoáng có ý nghĩ rằng gã cao lớn này có lẽ là bạn và thủ hạ của pan trên đi văng, tuồng như “vệ sĩ” của gã, cố nhiên pan trên đi văng chỉ huy pan cao lớn. Nhưng Mitia cảm thấy tất cả những điều đó hết sức hay và chí phải. Tất cả cảm giác cạnh tranh quy tụ trong con chó con. Chàng vẫn chưa hiểu gì về Grusenka và cái giọng bí ẩn của nàng khi nàng nói mấy câu đó. Lòng rộn nàng, chàng chỉ hiểu rằng nàng dịu dàng với chàng, nàng “tha thứ” cho chàng và đến ngồi gần chàng. Chàng mê thích vô cùng khi thấy nàng hớp từng ngụm rượu vang. Thế nhưng mọi người đều im lặng khiến chàng ngạc nhiên, chàng nhìn tất cả bọn họ bằng con mắt chờ đợi:
“Sao chúng ta lại cứ ngồi không thế này, phải bắt đầu làm trò gì đi chứ, các vị?” – cái nhìn tươi cười của chàng dường như nói vậy.
– Ông ta chuyên môn bịa chuyện, làm cho chúng tôi cứ cười suốt! – Kanganov nói và trỏ Maximov, dường như đoán được ý chàng.
Mitia nhìn quanh về phía Kanganov, rồi nhìn Maximov.
– Bịa chuyện ư? – Chàng cất tiếng cười khô khan, cụt lủn, như có điều gì vui thú. – Ha ha!
– Đúng thế. Các ông tưởng tượng xem, ông ta nói chắc rằng tất cả kỵ binh của ta vào những năm hai mươi đều lấy vợ người Ba Lan; nhưng đấy là chuyện cực kỳ vô lý, phải không?
– Lấy vợ người Ba Lan à? – Mitia phụ hoạ và tỏ ra rất khoái trá.
Kanganov rất hiểu quan hệ của Mitia với Grusenka, anh ta cũng đoán biết cả về gã Ba Lan, nhưng chẳng quan tâm lắm, thậm chí chẳng quan tâm chút nào, anh ta chú ý nhất đến Maximov. Anh ta cùng Maximov đến đây là do tình cờ và gặp các pan ở quán trọ này lần đầu tiên trong đời. Grusenka thì anh ta đã biết từ lâu, thậm chí đã có lần cùng một người khác đến nhà nàng. Lần ấy nàng không ưa anh ta. Nhưng ở đây thì nàng nhìn anh ta rất dịu dàng. Trước khi Mitia đến, thậm chí nàng còn tỏ ra âu yếm với anh ta, nhưng anh ta vẫn lãnh đạm. Đấy là một chàng trai tuổi chưa quá hai mươi, y phục sang trọng, gương mặt trắng trẻo rất dễ ưa, có bộ tóc màu hạt dẻ sáng, dày rậm, rất đẹp. Trên gương mặt trắng trẻo ấy, đôi mắt màu xanh quyến rũ biểu lộ sự thông minh, đôi khi sâu sắc thậm chí không hợp lứa tuổi, mặc dù chàng trẻ tuổi có lúc nói và nhìn hệt như một đứa con nít và tuyệt nhiên không lấy thế làm ngượng ngùng, dù biết rõ như thế. Nói chung anh ta rất đặc sắc, thậm chí tính khí thất thường lộ vẻ đờ đẫn và ương bướng: anh ta nhìn, nghe mà dường như mải mê mơ tưởng điều gì. Khi thì anh ta uể oải lười nhác, khi thì bỗng nhiên xúc động, đôi khi có lẽ vì một nguyên nhân hết sức không đâu.
– Ông tưởng tượng xem, đã bốn ngày nay tôi đi đâu cũng cho ông ta theo. – Anh ta nói tiếp, kéo dài từng tiếng dường như uể oải nhưng không hề vênh váo, mà hoàn toàn tự nhiên. – ông nhớ chứ, từ ngày mà ông em của ông đẩy văng ông ta ra khỏi xe ấy mà. Từ đó tôi rất để ý đến ông ta, tôi đưa ông ta về quê, nhưng bây giờ ông ta luôn luôn nói dóc, đến nỗi đi với ông ta đâm ra xấu hổ. Bây giờ tôi đưa ông ta trở lại…
– Ông chưa từng nhìn thấy phụ nữ Ba Lan nên mới nói cái điều không thể có được – pan hút tẩu nói với Maximov.
Pan hút tẩu nói tiếng Nga vốn rất sõi. Ít ra cũng sõi hơn nhiều chứ không như gã vờ ra như vậy. Những từ tiếng Nga, nếu gã có dùng thì cũng phát âm chệch đi theo kiểu Ba Lan.
– Thì chính tôi đã lấy một pani Ba Lan mà, – Maximov cười hi hí đáp lại.
– Ồ thế ông cũng đã phục vụ trong kỵ binh à?
– Chính ông vừa nói về kỵ binh mà. Ông cũng là kỵ binh à? – Kanganov xen vào.
– Phải, cố nhiên, ông ta mà là kỵ binh ư? Ha ha! – Mitia kêu lên, hau háu nghe và chuyển nhanh cái nhìn tò mò của mình sang từng người đang nói, chỉ có trời biết chàng mong chờ nghe được điều gì ở mỗi người.
– Không, ông ạ. – Maximov quay về phía chàng, – tôi nói là các cô gái Ba Lan… đến là xinh… các cô nhảy điệu mazurca với cánh kỵ binh chúng tôi… khi một cô nàng đã nhảy mazurca với một kỵ binh là cô nàng tót ngay lên đùi anh chàng… như một con mèo cái… trắng xinh… cha mẹ có thấy cũng làm ngơ… làm ngơ… còn chàng kỵ binh thì sáng hôm sau đến cầu hôn… thế đấy… cầu hôn, hi hi! – Maximov cười hi hí, dứt lời.
– Ông này thật là kẻ đáng khinh! – Pan cao lớn ngồi trên ghế bỗng cằn nhằn và vắt chân nọ lên chân kia. Mitia chỉ để ý đến chiếc ủng cực to, bẩn thỉu, đế cũng to và bẩn. Nói chung cả hai pan áo quần đều khá lem nhem.
– Hừ! Cớ gì anh ta mạt sát người khác nhỉ? – Grusenka bỗng nổi giận.
Pani Agrippina, ở Ba Lan ông ta chỉ mới gặp những phụ nữ hèn hạ, chứ chưa thấy những phụ nữ quý phái. – Pan hút tẩu nói với Grusenka.
– Tôi có thể cả quyết như vậy! – Pan cao lớn ngồi ghế nói xẵng giọng một cách khinh miệt.
– Lại thế nữa! Để cho ông ấy nói! Người ta nói thì can gì mà ngăn cản người ta? Có họ thật là vui vẻ. – Grusenka cấm cẳn.
– Tôi có ngăn cản đâu, Pani – Pan mang tóc giả nói với giọng đầy ý nghĩa, nhìn Grusenka hồi lâu, im lặng với vẻ quan trọng, rồi lại bắt đầu hút ống tẩu.
– Ồ không, không, điều bạn vừa nói là đúng sự thật. – Kanganov lại nổi nóng, có trời biết nguyên do tại sao. – Ông ấy chưa từng sang Ba Lan, làm sao ông ấy nói về Ba Lan được. Ông không hề lấy vợ ở Ba Lan, phải không?
– Không, tôi lấy vợ ở tỉnh Smolensk. Có điều là cô ta, người vợ sau này của tôi, trước đó đã được một kỵ binh Nga đưa đến đấy cùng bà mẹ và bà dì, cùng một bà họ hàng khác nữa với đứa con trai lớn, họ được đưa từ Ba Lan tới, từ chính Ba Lan… và anh ta nhường cho tôi. Đấy là một trung úy của chúng ta, chàng trẻ tuổi rất tốt. Thoạt đầu anh ta muốn lấy cô nàng, nhưng rồi bỏ ý định ấy vì hoá ra cô nàng thọt…
– Vậy ra ông lấy người vợ thọt à? – Kanganov kêu lên.
– Thọt! Hồi ấy cả hai cũng đã lừa gạt tôi một chút và giấu tôi.
– Tôi thấy cô nàng nhảy ton ton lên… cứ nhảy ton ton lên, tôi lại ngờ rằng cô nàng nhảy nhót vì vui…
– Vui vì được lấy ông chăng? – Kanganov la lên bằng giọng lanh lảnh như trẻ con.
– Vâng, vì vui mừng. Nhưng thật ra vì một cớ khác. Rồi sau, khi chúng tôi kết hôn, ngay sau khi làm phép cưới, tối hôm ấy cô nàng thú nhận và xin lỗi một cách hết sức tình cảm, rằng thời thanh xuân, có lần nàng nhảy qua vũng nước và bị gãy chân, hi hi!
Kanganov cười sằng sặc như trẻ con và gần như lăn ra đi văng. Grusenka cũng cười phá lên. Mitia hạnh phúc tột đỉnh.
– Ông ạ, lần này thì ông ta nói thực, lần này thì ông ta không nói dối! – Kanganov kêu lên, nói với Mitia. – Mà ông biết không, ông ta lấy vợ hai lần, đấy là ông ta nói về người vợ thứ nhất, còn người vợ thứ hai thì đã bỏ trốn và hiện giờ vẫn còn sống, ông biết không?
– Thật ư? – Mitia quay nhanh về phía Maximov, vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên.
– Đúng thế, bà ta bỏ nhà trốn đi, tôi đã vấp phải một chuyện rầy rà như thế. – Maximov xác nhận một cách nhũn nhặn. – Nhưng điều quan trọng nhất là trước hết bà ta đã sang tên cho mình toàn bộ sản nghiệp của tôi. Bà ta bảo: anh là người có học, anh sẽ tự kiếm được miếng ăn. Bà ta đã đặt tôi vào tình cảnh như thế đấy. Có lần một giám mục rất đáng kính đã bảo tôi: một bà vợ của anh thì thọt, còn bà vợ kia lại lẹ chân quá, hi hi!
– Này, các vị ơi! – Kanganov sôi lên, – khi ông ta nói dối, mà ông ta thường hay nói dối, thì chỉ là vì ông ta muốn làm cho mọi người vui thú, đấy không phải là điều hèn hạ, không phải là điều hèn hạ, phải không? Các vị ạ, đôi khi tôi yêu mến ông ta. Ông ta rất hèn hạ, nhưng ông ta hèn hạ một cách tự nhiên, phải không? Các vị nghĩ sao? Có người cư xử hèn hạ vì một lẽ gì đó để kiếm lợi, còn ông ta thì tự nhiên thế thôi… Chẳng hạn, các vị tưởng tượng xem, ông ta cứ một mực cho rằng hôm qua ông ta đã tranh cãi suốt dọc đường, rằng trong “Những linh hồn chết” Gogol đã viết về ông ta. Các vị nhớ chứ, ở đấy có địa chủ Maximov bị Nozdriov đánh bằng roi và Nozdriov phải ra toà: “về tội trong lúc say rượu đã dùng roi xúc phạm đến nhân thân địa chủ Maximov”, các vị nhớ chứ? Thế đấy các vị tưởng tượng xem, ông ta cứ muốn cho rằng đấy chính là ông ta, chính ông ta đã bị quất bằng roi! Có thể nào như thế được? Tritrikov đi tu hành muộn lắm là khoảng đầu những năm hai mươi, như vậy tính năm ra thì không thể có chuyện ấy. Ông ta không thể bị đánh đòn. Không thể được, phải không?
Khó mà tưởng tượng được vì sao Kanganov nổi nóng như vậy, nhưng anh ta nổi nóng thực tâm. Mitia hoàn toàn đứng về phía anh ta.
– Ờ, nếu như ông ta quả có bị đánh thì sao? – Chàng cười rộ la lên.
– Không hẳn là bị đánh, mà là nói thế thôi. – Maximov bỗng chen vào.
– Nói thế thôi là làm sao? Có bị đánh hay không?
– Mấy giờ rồi, panie? – Vẻ chán ngán, pan hút tẩu nói với pan ngồi ghế. Người kia nhún vai đáp lại cả hai đều không có đồng hồ.
– Có gì lại không nói kia chứ? Hãy để cho người khác nói. Các anh buồn chán thì người khác phải im mồm à? – Grusenka lại sồn sồn lên, rõ ràng nàng cố ý gây sự. Mitia dường như lần đầu tiên thoáng nảy ra một ý trong óc. Lần này pan Ba Lan trả lời, cáu kỉnh ra mặt:
– Tôi không chống đối, tôi có nói gì đâu.
– Thế thì tốt, ông cứ kể tiếp đi, – Grusenka nói to với Maximov. – Sao các người đểu im lặng cả thế.
– Nhưng cũng chẳng có gì mà kể nữa, toàn là chuyện dớ dẩn thôi mà. – Maximov đỡ lời, khoái chí ra mặt và hơi làm điệu chút ít. – Với lại trong truyện của Gogol, tất cả đều mang hình thức ngụ ý, bởi vì tất cả họ tên người đều có ngụ ý: Nozdriov thực ra không phải là Nozdnov mà là Noxov, còn Kuvsinllikov thì hoàn toàn không có gì na ná tên thật, vì tên hắn là Skvomev kia. Còn Fenardi thì đúng là Fenardi, song không phải là người Ý, mà là người Nga. Đó là Petrov, còn mamzen(3) Fenardi thì thật xinh đẹp, đôi chân trong bộ quần nịt cũng đẹp, chiếc váy ngắn lóng lánh, cô nàng xoay mình làm duyên, nhưng không phải bốn tiếng đồng hồ, mà chỉ bốn phút… làm cho mọi người mê tít…
– Nhưng vì sao ông bị đánh, vì sao ông bị đánh đòn? – Kanganov gào lên.
– Vì Piron, – Maximov đáp.
– Vì Piron nào? – Mitia kêu lên.
– Piron, nhà văn Pháp nổi tiếng. Lần ấy bọn tôi uống rượu vang cùng một nhóm đông trong quán rượu, giữa kỳ hội chợ. Họ mời tôi, vào đầu tôi đọc câu thơ trào phúng: “Anh đấy ư. Boalo, trang phục gì mà kỳ cục vậy?”. Còn Boalo trả lời rằng ông ta đi dự hội hoá trang, nghĩa là đi nhà tắm, hi hi, họ cho rằng tôi nói xỏ họ. Thể là tôi liền đọc ngay một bài trào phúng khác, cay độc, mà tất cả những ai có học đều biết rất rõ:
Anh là Xafo,
Tôi là Faon
Chuyện ấy khỏi phải bàn
Nhưng buồn cho tôi một nỗi
Anh chẳng biết đường ra biển khơi
Họ càng bực tức hơn và mắng tôi tàn tệ, và thật là khốn cho tôi, để cứu vãn tình thế, tôi liền kể một chuyện tiếu lâm cho những người có học, về việc Piron không được nhận vào Viện Hàn lâm khoa học Pháp, và để trả miếng, ông đã cho khắc trên bia mộ của mình:
Nơi đây an nghỉ Piron
Chẳng ra thằng, chẳng ra ông
Cái hàm viện sĩ cũng không.
Thế là họ dùng roi quật tôi.
– Nhưng vì sao, vì sao kia chứ?
Vì học thức của tôi. Thiếu gì cớ để người ta có thể đánh một con người. – Maximov kết luận một cách hiền lành và hàm ý dạy đời.
– Thôi đủ rồi đấy toàn là những chuyện bậy bạ, vậy mà tôi tưởng là sẽ có chuyện gì vui. – Grusenka bỗng cắt ngang.
Mitia hoảng sợ và tức khắc thôi cười. Pan cao lớn đứng lên và với vẻ mặt cao kỳ của một người chán ngán vì lọt vào một nhóm người không hợp với mình, bắt đầu đi lại từ góc phòng này sang góc bên kia, hai tay chắp sau lưng.
– Nom anh ta đi đứng mới dài chưa kìa! – Grusenka khinh miệt nhìn y. Mitia lo lắng, hơn nữa chàng nhận thấy pan trên đi văng nhìn chàng với vẻ cáu kỉnh.
– Mời ngài – Mitia lớn tiếng nói, – ta uống với nhau đi! – Chàng mời cả gã Ba Lan kia nữa. – ta chạm cốc đi, các ngài – Chàng đẩy ngay ba cái cốc lại và rót sâm banh.
– Vì nước Ba Lan, panovie, tôi uống vì nước Ba Lan của các ngài, vì đất nước Ba Lan! – Mitia reo lên.
– Tôi rất vui lòng, các quý ngài, ta cùng uống – pan trên đi văng thốt lên với vẻ quan trọng và thiện ý và cầm lấy cốc của mình.
– Còn ngài kia nữa, ông ấy tên gì nhỉ, Iaxnevelmojnyi, xin mời nâng cốc! – Mitia tíu tít.
– Ngài Vrublevsky. – Pan trên đi văng nhắc.
Pan Vrublevsky ngật ngưỡng tới gần bàn, đứng đón lấy cốc rượu của mình.
– Vì nước Ba Lan, mời các ngài! – Mitia nâng cốc, reo lên.
Cả ba cùng uống, Mitia vơ lấy cái chai và lại rót ba cốc nữa.
– Bây giờ thì chúc mừng nước Nga, các ngài, chúng ta kết nghĩa anh em.
– Rót rượu cả cho chúng tôi nữa chứ, – Grusenka nói, – tôi muốn uống mừng nước Nga.
– Cả tôi nữa, – Kanganov nói.
– Tôi cũng muốn… uống mừng nước Nga thân yêu, bà già Nga phúc hậu. – Maximov cười hi hi.
– Tất cả đều uống, tất cả. – Mitia reo lên. – ông chủ quán, cho một chai nữa!
Người ta đưa lên ba chai còn lại trong số Mitia đem tới.
Mitia rót rượu.
– Chúc mừng nước Nga! – Chàng lại tuyên bố. Tất cả đều uống, trừ hai gã Ba Lan, Grusenka làm một hơi cạn cốc. Hai gã Ba Lan không đụng đến cốc của mình.
– Sao lại thế, thưa ngài – Mitia kêu lên. – Sao các ông lại thế?
Pan Vrublevsky cầm cốc, nâng lên và nói oang oang như lệnh vỡ:
– Chúc mừng nước Nga trong ranh giới từ năm 1772 về trước!
– Hay lắm! – Gã Ba Lan kia tán thành và cả hai cùng cạn cốc.
– Các người là đồ ngốc! – Mitia buột thốt lên.
– Thưa ngài! – Cả hai gã Ba Lan cùng quát lên, vẻ dậm doạ, nhìn chòng chọc vào Mitia, hung hăng như hai con gà trống. Sôi sục nhất là pan Vrublevsky.
– Lại không được yêu xứ sớ của mình hay sao? – y la lên.
– Im đi! Đừng cãi nhau! Không được để xảy ra chuyện cãi cọ!
Grusenka quát lên bằng giọng ra lệnh và đặt mạnh chân cốc xuống bàn. Mặt nàng đỏ rực lên, mắt lóe sáng. Cốc rượu vừa uống đã có tác dụng. Mitia khiếp sợ.
– Xin lỗi ngài! Đấy là lỗi tại tôi, tôi sẽ không thế nữa. Pan Vrublevsky, tôi sẽ không thế nữa!…
– Ít ra anh cũng im mồm đi chứ, ngồi xuống, ngốc ơi là ngốc! – Grusenka hằn học mắng chàng.
Mọi người đều ngồi xuống, tất cả đều im lặng, nhìn nhau.
– Thưa các vị nguyên do là tại tôi cả! – Mitia lại lên tiếng, vẫn chưa hiểu gì câu la lối của Grusenka. – Mà tại sao chúng ta lại cứ ngồi không thế nhỉ? Ta bày trò giải trí gì… cho vui đi, lại vui vẻ chứ hả?
– Ôi, chao, quả là buồn tẻ khiếp đi được. – Kanganov nói lý nhí, giọng uể oải.
– Ta chơi bài faraon như ban nãy đi… – Maximov bỗng cười hi hi.
– Chơi bài à? Tuyệt lắm! – Mitia tiếp lời. – Miễn là các ngài…
– Puzơno, paniel (Khuya rồi, thưa ông!) – pan ngồi đi văng đáp, vẻ miễn cưỡng.
– Đúng thế. – Pan Vrublevsky hùa theo.
Puzơno? Puzơno nghĩa là gì? – Grusenka hỏi.
– Nghĩa là khuya rồi, pani ạ, khuya rồi, khuya khoắt rồi. – Pan ngồi đi văng giải thích.
– Lúc thì khuya rồi, lúc thì không nên! – Grusenka bực tức, gần như rú lên. – Họ buồn chán thì người khác cũng phải buồn chán. Mitia ạ, trước khi anh đến đây, tất cả bọn họ đều cũng im lặng như thế này và bực tức với tôi…
– Nữ thần của tôi ơi! – Pan ngồi đi văng kêu lên. – Tôi thấy em hờ hững, vì thế mà tôi buồn. Tôi sẵn lòng. – Câu sau cùng gã nói với Mitia.
– Bắt đầu đi, panie! – Mitia đỡ lời, rút tiền trong túi ra và lấy trong đó hai tờ một trăm đặt lên bàn.
– Tôi muốn ăn của ông thật nhiều pan ạ. Lấy bài đi và ông cầm cái.
– Dùng bộ quân bài của chủ quán, panie ạ. – Pan nhỏ bé nói nhất quyết, vẻ nghiêm trang.
– Đấy là cách hay nhất – Pan Vrublevsky hùa theo.
– Dùng bài của chủ nhà ư? Được, tôi hiểu, thì dùng bài của chủ nhà, ông đưa ra ý ấy hay đấy, panovie! Đem bài ra đây – Mitia ra lệnh cho chủ quán.
Chủ quán mang đến một cỗ bài chưa bóc và trình với Mitia rằng bọn gái ca xướng đã tụ tập ở đây, những người Do Thái chơi đàn ximbalum chắc cũng sắp đến, còn xe chở thực phẩm vẫn chưa tới. Mitia đứng phắt dậy và chạy sang phòng bên để cắt đặt mọi việc. Nhưng chỉ có ba cô gái, lại chưa thấy có Marra.
Chính chàng cũng chưa biết nên thu xếp thế nào và mình chạy ra đó để làm gì: chàng chỉ bảo lấy các thứ kẹo trong hòm ra chia cho các cô. “Đem vodka cho Andrei, vodka cho Andrei! Chàng vội vã ra lệnh. – Ta đã làm cho Andrei phật ý!”. Đột nhiên chàng đẩy vào vai Maximov đã chạy ra theo chàng.
– Cho tôi năm rúp, – ông ta thì thầm với Mitia. – Tôi cũng muốn thử chơi cầu may một chuyến, hi hi!
– Hay lắm, tuyệt! Cầm lấy mười rúp này! – Chàng lại rút cả tập giấy bạc trong túi ra và tìm tờ mười rúp. – Thua thì lại đến tôi cho thêm…
– Vâng. – Maximov sung sướng thì thầm và chạy vào phòng.
Mitia lập tức trở lại và xin lỗi đã để mọi người phải chờ đợi. Các pan đã ngồi xuống và đã bóc bộ bài. Họ coi bộ niềm nở hơn nhiều gần như dịu dàng. Pan ngồi đi văng châm một tẩu thuốc mới và chuẩn bị xáo bài. Mặt gã thậm chí hơi trịnh trọng.
– Ai về chỗ nấy, xin các ngài! – Pan Vrublenh tuyên bố.
– Không, tôi không chơi nữa, – Kanganov lên tiếng, – ban nãy tôi đã thua họ năm chục rúp rồi.
– Pan ban nãy không may, lần này có thể pan lại gặp may. Pan ngồi đi văng quay về phía anh ta, nói.
– Nhà cái có bao nhiêu? Đặt bao nhiêu? – Mitia bốc lên.
– Thưa ngài, có thể một trăm, có thể hai trăm, tuỳ ông.
– Một triệu! – Mitia phá lên cười.
– Pan đại uý, có lẽ ông có nghe nói về pan Podvyxotsky chứ?
– Podvyxotsky nào?
– Ở Vacsava, ai đặt bao nhiêu nhà cái cũng chơi. Pan Podvyxotsky đến, nhìn thấy một nghìn zloty, ông ta đặt: bao cả ván(4). Nhà cái thưa: “Panie Podvyxotsky, ông đánh tiền mặt hay na honor?(5) – “Na honor, panie”. – Podvyxotsky nói. “Cũng tốt, panie”. Nhà cái trao bài, Podvyxotsky được một nghìn zloty. “Chờ đã, panie, – nhà cái nói, rút ngăn kéo đưa ra một triệu, – ông cầm lấy, panie, Đây là của ông! Nhà cái có một triệu. “Tôi không hề biết điều đó” pan Podvyxotsky nói. “Panie Podvyxotsky, – nhà cái nói, – ông chơi bằng danh dự, chúng tôi cũng chơi bằng danh dự”. Podvyxotsky lấy một triệu.
– Việc đó không thật. – Kanganov nói.
– Ngài Kanganov, giữa những người tử tế không ai nói năng như vậy!
– Một con bạc Ba Lan mà lại có thể trả ngay một triệu tiền thua bạc dễ dàng như thế! – Mitia kêu lên, nhưng lập tức nghĩ ra. – Xin lỗi ngài, tôi lại có lỗi, người đó sẽ chịu trả, sẽ trả một triệu, na honor, na polsky danh dự! Ông thấy tôi nói tiếng Ba Lan thế nào chứ, ha ha! Đây tôi đặt mười rúp vào con bồi.
– Còn tôi đặt một rúp vào con đầm, đầm cơ, cô nàng xinh đẹp, một panoska, hi hi! – Maximov lại cười hi hi, đẩy con đầm của mình ra phía trước và như thể muốn che khuất nó khỏi tầm mắt mọi người, ông ta dịch sát lại gần bàn và vội vàng làm dấu chữ thập dưới gầm bàn. Mitia được. Maximov cũng trúng.
– Tôi đặt gấp đôi! – Mitia la lên.
– Tôi lại đặt một rúp, tôi chơi cò con thôi, tôi là con người nhỏ bé, chơi cò con thôi. – Maximov lầu bầu một cách khoái trá, hết sức vui sướng và được một rúp.
– Thua rồi! – Mitia kêu lên. – Tôi đặt gấp đôi nữa. Lại thua nữa.
– Thôi dừng lại đi. – Kanganov bỗng nói.
– Tôi đặt gấp đôi, gấp đôi. – Mitia quyết chơi lớn, nhưng vẫn thua. Còn Maximov đặt một rúp thì lại ăn.
– Tôi đặt gấp đôi. – Mitia điên tiết gào lên.
– Ông thua hai trăm, thưa ngài. Ông đặt thêm hai trăm nữa chứ? – Pan trên đi văng hỏi.
– Sao, thua hai trăm rồi à? Thế thì thêm hai trăm nữa! Lại gấp đôi nữa! – Mitia rút tiền trong túi ra, toan đặt hai trăm lên con đầm thì Kanganov bỗng đặt tay che con bài.
– Đủ rồi! – Anh ta la lên, giọng lanh lảnh.
– Sao lại thế? – Mitia nhìn chằm chằm vào anh ta.
– Đủ rồi, tôi không muốn! Anh sẽ không chơi nữa.
– Tại sao?
– Thế thôi. Phế cái trò này đi và đi nơi khác, thế đấy. Tôi không cho chơi nữa.
Mitia ngạc nhiên nhìn anh ta.
– Thôi đi Mitia, có lẽ anh ta nói đúng đấy: anh thua đã nhiều lắm rồi. – Grusenka nói, giọng nghe kỳ lạ. Cả hai pan đột nhiên đứng dậy, vẻ hết sức bực tức.
– Ngài đùa đấy à? – Pan nhỏ con thốt lên, nghiêm nghị nhìn Kanganov.
– Sao ngài dám như thế! – Pan Vrublesky cũng quát Kanganov.
– Không được hét lên, không được hét! – Grusenka quát. – Cha cha, những con gà trống tây!
Mitia lần lượt nhìn từng người trong bọn họ; nhưng vẻ mặt Grusenka bỗng có cái gì khiến chàng sửng sốt, liền đó một ý nghĩ mới mẻ nảy ra trong óc chàng, một ý nghĩ mới mẻ kỳ lạ!
Pan Agrippina! – Pan nhỏ con lên tiếng, mặt đỏ gay và hăm hở, đúng lúc ấy Mitia đột nhiên tới gần vỗ vai gã.
– Iaxnevelmojnyi, tôi có đôi lời muốn nói.
– Ông cần gì?
– Sang buồng bên kia, qua bên đó, tôi có đôi lời muốn nói với anh, những lời tốt đẹp nhất, anh sẽ hài lòng.
Pan nhỏ con ngạc nhiên nhìn Mitia với vẻ e dè. Tuy vậy gã đồng ý ngay, song với điều kiện nhất thiết là pan Vrublevsky phải đi cùng với gã.
– Vệ sĩ hả? Ừ thì để anh ta cùng sang, được thôi! Thậm chí nhất định phải có anh ta! – Mitia kêu lên. – Cất bước, thưa ông!
– Các anh đi đâu đấy? – Grusenka hỏi, giọng lo ngại.
– Chúng tôi trở lại ngay thôi mà. – Mitia trả lời. Mặt chàng bỗng ngời lên vẻ can đảm, hào hứng bất ngờ, hoàn toàn không phải là vẻ mặt khi chàng bước vào căn phòng này một giờ trước đây. Chàng đưa các pan sang căn phòng nhỏ bên phải, không phải căn phòng lớn mà các cô ca xướng đã tụ tập và đã bầy bàn, mà là buồng ngủ ở đó có đặt rương hòm lớn nhỏ và hai chiếc giường lớn, trên mỗi giường xếp một chồng gối vải hoa. Trong góc buồng, trên chiếc bàn con bằng gỗ ván mỏng, một ngọn nến cháy sáng. Pan nhỏ con và Mitia ngồi đối diện nhau bên bàn, còn pan Vrublevsky cao to thì đứng bên cạnh họ, hai tay chắp sau lưng. Hai gã Ba Lan coi bộ nghiêm khắc, nhưng tò mò ra mặt.
– Tôi có thể phục vụ gì cho ông đây? – Pan nhỏ con nói thủ thỉ.
– Thế này, ông ạ, tôi sẽ không nhiều lời: đây là tiền của anh, – chàng rút xấp giấy bạc trong túi ra. – Anh muốn có ba ngàn thì hãy cầm lấy và đi đâu thì đi.
Ông này tròn mắt đầy vẻ tò mò, nhìn xoáy vào mặt Mitia.
– Ba nghìn, thưa ngài – Gã đưa mắt trao đổi với Vrublevsky.
– Ba nghìn, thưa ngài, ba nghìn! Anh nghe đây, tôi thấy anh là người biết suy nghĩ. Hãy cầm lấy ba nghìn và phót đi đâu thì đi, đem theo cả Vrublevsky nữa, anh nghe thấy chứ? Nhưng phải đi ngay bây giờ, tức khắc, mà đi biệt, anh hiểu chứ, đi mãi mãi, ra qua cửa này. Anh còn thứ gì ở đấy: bành tô, áo lông à?
– Tôi sẽ đem ra cho anh. Người ta sẽ đóng ngay cho anh cỗ xe tam mã, thế là do Vitxenia, ngài ưng chứ?
Mitia vững tâm chờ câu trả lời. Chàng không hồ nghi gì cả.
Trên mặt gã Ba Lan thoáng lộ vẻ hết sức kiên quyết.
– Thế tiền đâu, thưa ngài?
– Tiền thì thế này, năm trăm rúp đưa anh ngay để đặt cọc còn hai ngàn năm trăm rúp thì ngày mai, ở thành phố, thề danh dự, sẽ có, dù phải moi dưới lòng đất lên tôi cũng xoay đủ cho anh! – Mitia nói lớn.
Hai gã Ba Lan lại nhìn nhau. Mặt gã hút tẩu trở nên cau có.
– Bẩy trăm, bẩy trăm chứ không phải năm trăm, trao ngay, liền tay! – Mitia tăng thêm tiền đặt cược, cảm thấy có cái gì chẳng lành. – Sao thế, ngài không tin à? Tôi không thể trao ngay cho anh ba ngàn. Tôi sẽ trao, ngày mai anh đến nhà nàng. Bây giờ tôi không có sẵn ba ngàn ở đây, tiền tôi để ở nhà, trong thành phố kia. – Mitia ấp úng, đâm hoảng, cứ mỗi lời lại thêm mất tinh thần, – thề có trời, tiền giấu ở nhà…
Phút chốc, ý thức tự hào khác thường lộ rõ trên mặt pan nhỏ con:
– Anh còn muốn xin gì tôi nữa không? – Gã hỏi với giọng mỉa mai.
– Nhục nhã! Ôi chao, nhục nhã! – và gã nhổ bọt, pan Vrublevsky cũng nhổ bọt.
– Ngài nhổ bọt đấy à, – Mitia thốt lên, tuyệt vọng, chàng hiểu rằng thế là hỏng hết, – là vì anh tưởng sẽ bòn được ở Grusenka nhiều hơn. Cả hai đều là những con gà thiến, thế đấy!
– Tôi bị lăng nhục hết cấp rồi đó! – Gã Ba Lan nhỏ con bỗng đỏ mặt lên như tôm luộc và cực kỳ phẫn nộ, như không muốn nghe gì nữa, lao ra khỏi buồng. Vrublevsky ngất ngưỡng theo ra.
Mitia cũng ra, ngượng ngùng và chưng hửng. Chàng sợ Grusenka, chàng linh cảm thấy rằng bây giờ gã Ba Lan sẽ la lối lên. Đúng như thế. Pan vào phòng và đến trước Grusenka, điệu bộ như trên sân khấu.
– Pani Agrippina! Tôi bị lăng nhục hết cấp rồi đó! – Gã kêu lên, nhưng Grusenka bỗng mất hết bình tĩnh, như bị đụng vào chỗ đau đớn nhất.
– Nói bằng tiếng Nga, nói bằng tiếng Nga đi, không chen một tiếng Ba Lan nào! – Nàng quát gã. – Trước đây anh vẫn nói tiếng Nga, chẳng lẽ mới năm năm anh đã quên rồi sao! – Nàng tức giận, mặt đỏ gay lên.
– Pani Agrippina…
– Tôi là Agrippina, tôi là Grusenka, nói bằng tiếng Nga, không thì tôi không nghe anh nữa đâu.
Nghẹn thở vì danh dự tổn thương, bằng thứ tiếng Nga trọ trẹ, gã nói nhanh, đầy vẻ khoa trương.
– Pani Agrafena, tôi đến đây để quên đi quá khứ, và tha thứ cho nó, để quên đi tất cả những gì đã có trước hôm nay…
– Tha thứ là thế nào? Anh đến đây để tha thứ cho tôi ư? – Grusenka ngắt lời và chồm lên.
– Đúng thế! Tôi không nhát gan, tôi rộng lượng. Nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy những người tình của em. Ở căn buồng kia, pani, Mitia đã đưa tôi ba nghìn rúp để tôi rời khỏi đây. Tôi đã nhổ vào mặt anh ta.
– Sao? Anh ấy đưa tiền cho anh để mua tôi à? – Grusenka gào lên như điên. – Có thật thế không, Mitia? Sao anh dám làm như thế? Tôi là đứa bán mình à?
– Các ngài! – Mitia la lên, – nàng trong sạch và chói ngời, tôi chưa bao giờ là người tình của nàng! – Anh nói lại…
– Sao anh dám bênh vực cho tôi trước anh ta, – Grusenka gào lên, – tôi trong sạch không phải vì có đức hạnh, cũng không phải vì sợ Kuzma, mà vì tôi kiêu hãnh với anh ta, cốt là để tôi có quyền bảo anh ta là thằng đểu cáng khi gặp anh ta. Chẳng lẽ anh ta không nhận tiền của anh sao?
– Có chứ, có! – Mitia kêu lên, – nhưng gã muốn lấy luôn đủ cả ba ngàn kia, mà tôi chỉ đưa trước có bẩy trăm.
– Thế thì hiểu rồi: anh ta nghe phong thanh tôi có nhiều tiền, vì thế mới về để cưới tôi.
– Pani Agrippina, – gã Ba Lan quát lên, – tôi là một trang nghĩa hiệp, một người quý tộc, chứ không phải là kẻ khốn nạn! Tôi đến để cưới em làm vợ, nhưng tôi thấy một pan mới, không phải như trước, mà một kẻ ngang ngược và vô liêm sỉ.
– Anh hãy cút về cái nơi anh ở trước khi đến đây đi! Tôi sẽ bảo người ta tống cổ anh ra ngay bây giờ và người ta sẽ tống cổ anh ra! – Grusenka điên tiết la lên. – Tôi là một con ngu, vì đã năm năm tôi tự giày vò mình! Nhưng không phải vì anh ta mà tôi tự giày vò mình, tôi tự giày vò vì căm tức! Mà con người này hoàn toàn không phải là anh ta! Anh ta hồi ấy có như thế đâu? Đây là một ông bố của anh ta! Anh đặt làm bộ tóc giả ấy ở đâu vậy? Người ấy là con chim ưng, còn đây là con vịt đực. Người ấy cười và hát cho tôi nghe… Vậy mà tôi đã khóc hết nước mắt trong năm năm ấy, tôi là con ngốc đáng nguyền rủa, tôi là con đàn bà hèn hạ, trơ trẽn.
Nàng vật mình xuống chiếc ghế bành và hai tay bưng mặt.
Lúc ấy, ở phòng bên trái vang lên nàng đồng ca của các cô gái Mokroe rốt cuộc đã đến đông đủ – một vũ khúc hùng tráng.
– Thật là khả ố – Pan Vrublevsky gào lên.
– Súc sinh hả? Thế vừa rồi anh chơi bài như thế nào? Tôi đưa cho anh cỗ bài, anh ém giấu cỗ bài của tôi đi! Anh lấy cỗ bài có đánh dấu ra chơi! Về tội chơi bài gian như thế tôi có thể cho anh đi Sibir, anh biết đấy, cái trò đó cũng chẳng khác gì làm bạc giả… – ông ta tới gần đi văng, thọc ngón tay vào khe giữa lưng đi văng và chiếc gối, lôi ra cỗ bài còn nguyên gói.
– Đây là cỗ bài của tôi, chưa bóc giấy bao ngoài! – ông ta giơ lên cho mọi người xem. – Tôi nhìn thấy anh ta nhét cỗ bài của tôi vào khe và tráo cỗ bài của anh ta thay vào. Anh là thằng bịp bợm, chứ không phải là một pan!
– Tôi nhìn thấy pan đó hai lần tráo bài như thế nào – Kanganov lớn tiếng nói.
– Ôi, xấu hổ biết bao, xấu hổ biết bao! – Grusenka kêu lên, đập hai tay vào nhau và thực sự đỏ mặt lên vì xấu hổ. – Trời ơi, con người lại đổ đốn thế ư!
– Tôi cũng đã ngờ như thế. – Mitia thốt lên. Nhưng chàng chưa kịp nói nốt thì Vrublevsky bẽ mặt và nổi khùng, quay về phía Grusenka, giơ nắm đấm đe nàng và quát lên:
– Con đĩ!
Hắn vừa mở miệng là Mitia nhảy xổ tới, hay tay ôm lấy hắn, nhấc bổng lên và trong nháy mắt đã đem hắn sang căn buồng bên phải mà ban nãy chàng vừa dẫn cả hai gã vào.
– Tôi đã đặt hắn xuống sàn nhà! – Chàng cho biết ngay khi vừa trở lại, thở hổn hển vì xúc động, – hắn vùng vẫy ra trò, chắc hắn sẽ không ra khỏi đấy đâu! – Chàng đóng một cánh cửa, để mở cánh kia, kêu lên với pan nhỏ con:
– Iaxnevelmojnyi, ông nên sang bên ấy chăng? Tôi mời ông đấy!
– Thưa ông Dmitri Fedorovich, – Trifon Borisưch kêu lên, – ông đòi lại tiền của ông đi, số tiền ông thua bạc cho chúng nó ấy mà. Như thế có khác gì chúng nó ăn cắp của ông.
– Tôi không muốn lấy lại năm mươi rúp của tôi. – Kanganov bỗng lên tiếng.
– Còn hai trăm của tôi, tôi cũng chẳng thiết! – Mitia kêu lên, – Chẳng thèm lấy lại làm gì, cho hắn được an ủi một chút.
– Hoan hô Mitia! Anh cừ lắm, Mitia! – Grusenka kêu lên, tiếng kêu của nàng thể hiện sự cảm giận ghê gớm. Pan nhỏ con giận đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn không mất vẻ đường bệ, toan đi ra cửa, nhưng dừng lại và nói với Grusenka.
– Pani, nếu muốn đi với tôi thì ta cùng đi, không thì vĩnh biệt!
Và thở hổn hển vì tức giận và tự ái, gã đi ra cửa, dáng bộ trịnh trọng. Gã là người kiên nghị: sau tất cả những gì đã xảy ra, gã vẫn chưa mất hy vọng là pani sẽ đi theo gã: gã tự đánh giá mình rất cao. Mitia sập cửa lại khi gã vừa ra khỏi.
– Khoá cửa nhốt chúng lại. – Kanganov nói.
Nhưng có tiếng khoá cửa từ phía bên kia, họ tự khoá cửa lại.
– Hay lắm! – Grusenka lại la lên với giọng căm giận, không chút thương xót. – Tuyệt! Đáng kiếp chúng!
Chú thích
(1) Thưa ông (tiếng Ba Lan)
(2) Người quý tộc Ba Lan (N.D)
(3) Mademoiselle (tiếng Pháp), nghĩa là “cô gái”
(4) Đặt tiền bằng tổng số vốn của nhà cái
(5) bằng danh dự.