Vì sự việc lúc nãy, sau khi ra khỏi phòng tắm, Giản Duy hơi ngại ngùng khi thấy Giang Ngật. Anh lại giống như không có việc gì mà nói: “Chuẩn bị một chút, anh đưa em đi ăn cơm.”
Ra khỏi khách sạn mới phát hiện tuyết đã rơi, rơi suốt nửa ngày, mãi từ lúc nửa đêm đến sáng. Một con sông nhỏ uốn lượn quanh thị trấn, bên bờ sông là những ngôi nhà thấp bé nhấp nhô không đều với tường trắng ngói đen. Bàn đá trên đường phủ một lớp tuyết đọng thật dày, vùng sông nước Giang Nam này bỗng nhiên trở thành một thế giới băng tuyết lung linh như pha lê.
“Đẹp quá!” Giản Duy không nhịn được khen.
Cô mặc áo khoác bành tô màu trắng, trên cổ áo có một vòng lông, làm nổi bật lên khuôn mặt trong sáng. Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc súng do pháo trúc đốt tối qua lưu lại. Giản Duy lớn như vậy nhưng ngoài Thành Đô cũng mới chỉ đến Bắc Kinh mừng năm mới, lần này chạy đến nơi xa như thế không khỏi cảm thấy rất mới mẻ. Đôi giày da dê dẫm trên tuyết, mỗi bước đi đều vang lên sàn sạt, cô nghịch vui vẻ vô cùng.
Giang Ngật mặc chiếc áo bành tô màu đen, thân người cao lớn, anh nắm lấy tay Giản Duy hỏi: “Trước kia em chưa từng đến những trấn cổ thế này sao?”
“Em đã từng tới rồi, nhưng lúc đó không có tuyết bay ngập trời như thế này. Dường như mới đó mà phong cảnh nơi này đã biến thành cảnh sắc thơ văn miêu tả, đẹp đến mức muốn đi đến giữa hồ thưởng tuyết.”
Hai người đi dọc bờ sông, dọc theo đường đi cũng không thấy nhiều người qua lại. Khi đi đến con phố nhỏ, Giản Duy bỗng lấy lại tinh thần nói: “Chúng ta như vậy có khi nào bị chụp lại không?”
Cô thấy hơi lo lắng, muốn rút tay lại, Giang Ngật lại nắm chặt: “Hôm nay là mùng một, phóng viên cũng phải nghỉ ngơi.”
Giản Duy nhẹ nhàng thở phào rồi lại cười nói: “Thế là không chuyên nghiệp rồi? Sớm muộn bọn họ cũng mất việc.”
Giang Ngật đưa cô đến nhà hàng ở đầu cầu dùng bữa sáng. Giản Duy biết nơi đó, ba ngày trước, Giang Ngật còn từng chụp ảnh ở đó đăng Weibo. Theo lời anh thì trong nửa tháng nay anh chỉ sống nhờ nhà hàng ấy, mỗi ngày đều nhờ trợ lý đi mua bữa sáng. Bà chủ là người địa phương, làm vằn thắn cực kì giỏi, hơn nữa tính cách thành thật, dùng nguyên liệu tươi, làm sợi mì mỏng vô cùng, còn ngon hơn rất nhiều quán ăn nổi tiếng.
Giản Duy nghe anh miêu tả đến thèm thuồng, chỉ muốn được ăn ngay, nhưng khi đi đến đầu cầu, hai người chỉ thấy cánh cửa gỗ đóng chặt, ghế ngồi và bàn được đặt trong góc, xung quanh không có ai.
Im lặng một lúc, Giản Duy thở dài nói: “Anh vừa rồi cũng nói, mùng một, đến phóng viên đều phải nghỉ ngơi, huống chi bà chủ của một quán vằn thắn? Sao lại ngốc vậy nhỉ?”
Cô gõ gõ đầu như đang tự trách bản thân mình thật ngốc. Giang Ngật cũng tự thấy rất buồn cười, anh muốn cùng cô ăn bữa sáng nhưng lại quên mất việc này, thật đúng là… hơi ngốc.
Anh gật gật đầu đáp: “Phải, em lây bệnh cho anh dấy.”
Giản Duy không phục, kéo cánh tay anh muốn kháng nghị thì di động lại vang lên. Cô nhìn đến tên người gọi, vẻ mặt liền như gặp phải đại địch, ra dấu tay “trật tự” với Giang Ngật rồi nghe máy: “Alo, bố ạ…”
Giang Ngật nghe thấy người gọi là ai, lông mày khẽ nhúc nhích.
Giản Duy: “Dạ, con dậy rồi, con còn ra ngoài rồi cơ. Bố mẹ đang ở đâu? Los Angeles bây giờ sắp tối, bữa tối bố mẹ ăn gì vậy?”
Bố nói: “Đương nhiên là bố tự nấu bữa tất niên rồi. À, đúng rồi, có cá kho chua ngọt con thích nhất đấy.”
Lại có cá kho chua ngọt! Giản Duy ghen tị. Những món khác bố nấu đều khá bình thường, nhưng cá kho chua ngọt lại đặc biệt hợp với khẩu vị cô. Tính từ khi nghỉ hè thì đã nửa năm cô chưa được ăn rồi.
Bố nói: “Hối hận không? Ai bảo con không sang đây cùng bố mẹ.”
Giản Duy mếu máo không vui.
“Thực ra vừa rồi mẹ con nói chuyện với bố, bà ấy hoài nghi con… Con đừng nói cho mẹ biết bố lén nói cho con nha. Mẹ con hoài nghi lần này con nhất quyết không đi theo chúng ta, có phải hay không đã có bạn trai rồi?”
Giản Duy biến sắc, nói: “Bạn… bạn trai, con làm sao có bạn trai được!”
“Đó, bố cũng cảm thấy như vậy, con còn nhỏ như vậy, làm sao có bạn trai được! Bố còn cùng mẹ con cá cược, 500 đồng đó, biết con không có là bố yên tâm rồi! Dù sao thì tiền riêng của bố cũng không nhiều lắm….”
Bố, thật xin lỗi. 500 đồng – tiền riêng của bố có lẽ không giữ được rồi…
Giản Duy cúp điện thoại, cảm khái thật sự là không ai hiểu con bằng mẹ, hơn nữa mẹ của cô vốn sâu sắc, nhạy bén. Từ nhỏ đến lớn, lớn lên dưới sự quan sát của mẹ thật sự rất khó khăn, muốn giấu điều gì còn khó hơn lên trời.
Vẫn là bố có vẻ dễ lừa hơn…
Vừa quay đầu lại, cô đã nhìn thấy Giang Ngật đang khoanh tay đứng dửng dưng nhìn cô.
Giản Duy đối diện với ánh mắt bình tĩnh, không dao động của anh, không khỏi sửng sốt.
Sao vậy, anh đang mất hứng ư? Bởi vì cô nói với bố mình chưa có bạn trai nên anh tức giận sao?
Nhưng rõ ràng tối hôm qua anh đã nói, anh không phải là người không biết chừng mực… Nghĩ đoạn, Giản Duy đúng lý hợp tình mà đứng thẳng lưng. Cô vốn không làm sai, dù anh có nói gì, cô cũng không thể nhận thua trước.
Giang Ngật: “Nói dối thành thạo như vậy, như Cuội luôn rồi, vậy mà còn dám nói anh là kẻ lừa đảo.”
Giản Duy: “…???”
Bỗng nhiên bị công kích cá nhân, Giản Duy đơ ra một lúc. Giang Ngật lắc đầu cảm khái: “Thì ra bố mẹ không biết em đến tìm anh. Anh biết tỏng mà, sao bọn họ có thể đồng ý với chuyện này, rộng lượng quá đi.”
“Chẳng lẽ em lại nói thẳng cho họ biết em đến tìm bạn trai à?”
“Vậy em liền hãm hại anh? Anh không biết tí gì, nhỡ bị bắt gặp còn bị nói là cùng em làm việc xấu, chưa gặp mặt đã bị ghi tội… Chậc chậc, oan như Thị Mầu mà.”
Giản Duy thẹn quá thành giận gắt: “Anh mà oan uổng cái gì. Không phải vì anh sao! Không phải vì đi tìm anh, em cũng không cần nói dối, có lẽ bây giờ em đã ở Los Angeles, ăn cá kho chua ngọt của bố em rồi.”
Nhắc đến là muốn khóc, cá kho chua ngọt của cô!
Vì anh. Lý do này thật là dễ nghe.
Giang Ngật nhướng môi cười, nắm tay cô bước đi.
Giản Duy hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Đổi sang chỗ khác, đi tìm cá kho chua ngọt cho em. Đừng về nhà mách với cô chú anh bạc đãi em là được.”
Mới sáng sớm, bọn họ đương nhiên sẽ không ăn cá kho chua ngọt, Giang Ngật đi mua cháo hải sản. Cháo được nấu bằng nồi đất, thơm ngon vô cùng, mùi hải sản thấm vào từng hạt gạo, thế mà không hề tanh chút nào. Sau khi ăn xong, cả người đều ấm lên, hai người thỏa mãi thở dài, cùng nhau trở về khách sạn.
Ai ngờ vừa xuống đến đại sảnh lầu một liền nhìn thấy một người không ngờ tới. Anh ta gần 30 tuổi, thân cao gầy, đeo một chiếc kính không độ – người đại diện mới của Giang Ngật, Hạ Phương Minh.
Giản Duy đã đọc tin tức trên mạng, biết Hạ Phương Minh trong giới rất có năng lực, từng đưa một ngôi sao nam tiến ra thế giới. Các fan đều rất kích động, cảm thấy Giang Ngật may mắn gặp được một đại nhân vật, tương lai nhất định sẽ rất đáng mong đợi!
Anh ta bước ra từ thang máy, vốn đang gọi điện thoại, nhìn thấy Giang Ngật liền bấm tắt máy nói: “Thì ra cậu ở đây.”
Giang Ngật nói: “Anh Phương Minh, sao anh lại ở đây?”
“Có chút việc, thuận đường nhìn xem cậu ở tổ phim thế nào rồi. Không nghĩ tới trong khách sạn không có ai, gọi điện thoại cho tổ phim, họ cũng nói không thấy cậu tới. Rất rảnh rỗi nhỉ!”
Anh ta nói xong, ánh mắt lướt qua Giang Ngật, nhìn xuống cô gái bên cạnh.
“Giản Duy?”
Giản Duy bỗng thấy căng thẳng. Có Chu Tĩnh làm ví dụ, cô hiểu được sự tồn tại của chính mình đối với đoàn đội của Giang Ngật chính là một nhân tố nguy hiểm. Xem ra Hạ Phương Minh biết rõ cô là ai, vậy anh ta có khi nào cũng không thích cô?
Có phải lời nói lúc nãy của hắn là đang trách cứ Giang Ngật không? Anh ta có cảm thấy cô ở gần khiến cho Giang Ngật không chịu làm việc đàng hoàng…
“Xin chào anh Hạ, em là Giản Duy. A Ngật vừa mới bị em kéo ra ngoài ăn sáng, cảnh diễn của anh ấy tận giữa trưa, bây giờ đang chuẩn bị đi qua.”
Cô bình tĩnh mỉm cười, tay còn ấn Giang Ngật, ý bảo anh đừng nhúc nhích, dáng vẻ phải giúp anh nói chuyện với quản lý.
Chuyện gì đây, con thỏ nhỏ muốn bảo hộ đại hồ ly?
Hạ Phương Minh bật cười: “Hai người ăn gì?”
Giản Duy: “Dạ?”
“Bữa sáng của hai người có gì? Anh lái xe đến đây từ sáng sớm, chỉ mới ăn bừa một chút thôi.”
Giản Duy hơi ngây người: “Cháo cá viên…”
Hạ Phương Minh thở dài: “Ngon vậy, vậy mà không đem về cho anh một chén.”
Giang Ngật nói: “Anh cũng có bảo sẽ đến đâu, lần sau nói sớm nhé.”
Đến lúc này, Giản Duy ngẩn cả người rồi, Hạ Phương Minh cười nói: “Xin chào Giản Duy, tuy rằng anh đã biết em, nhưng anh vẫn muốn tự giới thiệu một chút. Anh là Hạ Phương Minh, là người đại diện của A Ngật.”
Giản Duy một lúc sau mới đáp: “Xin chào, Hạ tiên sinh…”
“Gọi anh là Phương Minh, hoặc là anh Phương Minh, không cần khách sáo như vậy.” Anh ta cười tủm tỉm nói: “Nhân tiện, người thật đẹp hơn ảnh nhiều.”
Giang Ngật nói: “Chiếm lợi cái gì? Chạy đường xa tới đây vì muốn em gọi một tiếng anh đó.”
Hạ Phương nói rõ: “Nếu không phải tôi chạy từ xa tới, tôi còn không biết người nào đó ở tổ phim lại chơi trò Kim Ốc Tàng Kiều. Chậc chậc, xem ra năm mới này vui vẻ thật nhỉ.”
Nghe họ nói chuyện, Giản Duy dần bình tĩnh lại. Xem ra người đại diện mới của Giang Ngật cũng không phản đối cô, thậm chí còn rất thân thiện. Cô nhớ lần trước khi chat video, Giang Ngật có nói sẽ xử lí ổn thoả mọi việc, giờ mới thấy anh đúng là làm rất tốt.
Giang Ngật sợ Hạ Phương Minh trêu chọc quá mức sẽ làm cho Giản Duy ngượng ngùng. Nhìn sang bên cạnh lại thấy cô đang tập trung nhìn mình, hai má ửng đỏ, ánh mắt sáng trong tràn ngập hình bóng mình, không muốn xa rời.
Cho nên, nghe thấy “Kim Ốc Tàng Kiều”, cô rất vui vẻ?
Giang Ngạt nhướng mày, cô vậy mà lại thích kiểu này.
Hạ Phương Minh muốn dẫn Giang Ngật tới phim trường, cũng mời Giản Duy đi cùng, cô nói: “Để em mang khẩu trang đã.”
Giang Ngật nói: “Không cần.”
Giản Duy có chút kinh ngạc: “Vậy có lộ liễu quá không?”
Ở phim trường có nhiều người, bí mật sẽ khó giữ được. Ngoại hình của cô lại rất đặc biệt, cô thật sự không muốn mọi người bàn tán lung tung.
Giang Ngật nói: “Tối hôm qua là không nghĩ em sẽ bị người ở bên ngoài chụp được, đến tổ phim, mọi người biết cũng chẳng sao, chỉ kinh ngạc một chút thì thôi. Không có việc gì, không cần giống như kẻ trộm thế.”
Giản Duy còn đang chần chừ, Giang Ngật đã bổ sung, “Lúc trước quay “Nếu như không có tình yêu”, em còn nuôi Tròn Ung Ủng ở trong tổ phim, cũng có xảy ra nhiễu loạn gì đâu?”
Lần đó còn chưa loạn à? Rõ ràng đã xảy ra rất nhiều chuyện hỗn loạn!
Hạ Phương Minh đứng bên cạnh không nói chuyện, giống như không cảm thấy lời nói của Giang Ngật có gì không đúng, Giản Duy ngẫm nghĩ, rồi không khăng khăng một mực nữa. Lâm Hạo mở cửa xe bảo mẫu, mọi người cùng nhau đến chỗ quay phim hôm nay.
Mặc dù là mồng một Tết nhưng tổ phim cũng đã khởi công từ sáng sớm, cảnh quay đặt tại một toà đại trạch bên cạnh bờ sông, là nhà cũ kiểu Minh Thanh, bức tường cao cao, mái hiên vểnh lên, nghe nói có hơn một trăm năm lịch sử. Trong đình viện trồng hai gốc thông, tuyết trắng động đầy trên cành lá, lại vẫn ngạo nghễ hiên ngang.
Quay buổi sáng là Dương Sâm và một nam diễn viên khác, phó đạo diễn đang giải thích cảnh quay cho họ. Nhìn thấy Giang Ngật lại gần, nhân viên công tác đều chào hỏi: “Chào anh Ngật!”
Còn có người nói: “Anh Phương Minh cũng tới à, năm mới vui vẻ!”
Hạ Phương Minh xua tay nói: “Không có lì xì cho cậu đâu, có chúc cũng vô dụng.”
Mọi người đều nói nói cười cười, không khí tương đối hòa hợp.