Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức

Chương 26 – Mặt trái của thời gian
Trước
image
Chương 26
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
Tiếp

“Sao anh lại tặng em cái này?” Tư Đồ giở mánh khoé ra hỏi Diêu Khởi Vân.

“Vì anh không có cái gì khác.” Diêu Khởi Vân đang tìm trạm xe bus trở về, đang tìm khắp nơi thì phát hiện không biết từ khi nào cô đã không còn bên cạnh nữa, vì thế hoảng hốt quay đầu lại, hoá ra cô đang ngắm chiếc vòng trên tay, vô tình chậm bước, bị bỏ lại phía sau.

Diêu Khởi Vân tức giận chờ cô đến, kéo cánh tay cô vẫn đang giơ ngang chừng xuống: “Em đừng nhìn nó mãi thế, để tâm nhìn đường đi. Nếu người lạc nhau, còn muốn chiếc vòng này làm gì?”

“Anh tặng em thì là đồ của em, em thích nhìn thế nào thì nhìn chứ.” Tư Đồ Quyết không phục đáp lại.

Diêu Khởi Vân cười: “Là anh tặng em sao? Hình như có người nào đó đang thanh minh về đồ trên tay mình nha.”

“Em đã bán em cho anh để đổi lấy cái này, vậy cũng coi như không nợ gì nhau nha.”

Tư Đồ Quyết cười hihi, giống như thật sự vừa làm một cuộc giao dịch vô cùng công bằng vậy. Diêu Khởi Vân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm chặt tay cô vào trong lòng bàn tay mình.

Trạm xe bus mới dựng chỉ có bọn họ, đèn đường vừa sáng làm bóng hai người kéo dài ra, có một thứ cảm giác ấm áp cô độc, giống như sự nương tựa lẫn nhau trong thế giới mất mát, chỉ có nhau và không thể thay thế.

Cảm giác này trước đây Tư Đồ Quyết chưa từng cảm thấy bao giờ.

Xưa nay, cô là người nhiệt tình, tuỳ tâm sở tại, nếu đã muốn ở bên Diêu Khởi Vân thì sẽ ở bên cậu, niềm vui hôm nay là của hôm nay, còn điều của tương lai vẫn xa xôi như kiếp sau ấy. Tựa như cô ngoan cố tìm kiếm sự chấp nhận của Diêu Khởi Vân, chẳng qua cũng chỉ là thái độ đồng ý của cậu, còn thực sự ý nghĩa phía sau sự chấp nhận cũng không quan trọng. Tuy nhiên, chỉ là một cái vòng rẻ mạt vô cùng mà giờ lại khiến cô có cảm giác “trách nhiệm”, giống như cậu đã dành cái gì đó cho cô, mà cô cũng đã đem thứ gì đó gắn chặt lên người cậu. Tất cả không thay đổi, nhưng dường như tất cả lại không như cũ nữa. Tư Đồ Quyết trẻ tuổi bỗng nhiên cảm thấy nếu lúc này cô ngẩng đầu lên sẽ thấy Diêu Khởi Vân vẫn đang nắm chặt tay mình đã thành ông già tóc điểm muối sương, nếp nhăn hằn sâu, quần áo vẫn gọn gàng tỉ mỉ, điều này thật sự là chuyện khiến cô hạnh phúc.

Mấy chiếc xe bụi bẩn đi qua đều không đi về hướng họ muốn đi, đợi thêm một lúc nữa, Tư Đồ Quyết mất kiên nhẫn, liền đề nghị không đợi nữa, đi bộ về phía quảng trường náo nhiệt phía trước, ở đó có rất nhiều xe đi về phía gần nhà của họ.

Diêu Khởi Vân nhìn giày cô, nhắc nhở: “Vài con đường nữa đấy, lúc đó đừng bắt anh cõng em nha.”

“Em là loại người đó sao?” Tư Đồ Quyết nói. Trước khi Diêu Khởi Vân trả lời thì cô đã kiễng chân đưa tay bịt mắt cậu lại, ý bảo cậu nhắm mắt.

“Giờ đến lượt anh làm người không thấy đường rồi, để em dẫn anh đi.”

Cô nghiêm túc kéo cánh tay cậu đi về phía trước, vẫn an ủi Diêu Khởi Vân đang muốn ngoan cố chống lại: “Em dẫn đường, anh yên tâm đi.”

Mới đầu Tư Đồ Quyết còn thành thật dẫn Diêu Khởi Vân đi chầm chậm trên lối đi bộ, sau khi đi được một đoạn, cô bắt đầu “không đi đường bình thường” nữa, nhanh chậm không nói, có khi còn cố ý dẫn đi một vòng tròn. Trước mắt tối đen, Diêu Khởi Vân chỉ có thể cảm thấy cánh tay cô, sự mất phương hướng này khiến bản năng con người sinh ra một chút cảm giác mơ màng và bất lực.

Cậu nói với chính mình rằng không có việc gì, chẳng lẽ ngay cả A Quyết cậu còn không tin sao? Mặc dù cô thích liều lĩnh, nhưng vẫn luôn có chừng mực.

Nhưng khi tiến vào quảng trường ồn ào đối lập với sự yên tĩnh khi nãy, đường bắt đầu có chút gồ ghề, vừa phải tránh một bãi nước thải, rồi dưới chân lại va phải vài hòn đá nhỏ, rồi còn tiếng xe cộ gào thét như sát bên tai.

Đoạn đường này Diêu Khởi Vân đã từng đi qua vài lần, cậu nhớ mang máng là có một đoạn khu vực thi công không bằng phẳng như vậy… Nếu cậu nhớ không nhầm thì sau khi đi qua đây sẽ gặp một nơi địa hình bậc không dài lắm nhưng dốc đứng lại.

“Hay là chúng ta đừng chơi nữa.” Cậu nói với Tư Đồ Quyết.

“Vì sao vậy, đoạn này nhanh hết lắm, phía trước rất dễ đi.” Tư Đồ Quyết không đồng ý: “Em cảnh cáo anh nha, không cho phép anh nhìn trộm đâu đấy.”

Sau đó không lâu, họ rẽ phải khiến Diêu Khởi Vân vẫn luôn cảm giác tốt về phương hướng chứng minh được suy đoán của mình, dường như cậu có thể xác định chỗ bậc thềm kia ở phía trước không xa, bước chân Tư Đồ Quyết lại càng lúc càng nhanh. Cậu nghĩ hình như trong lòng cô có chút không yên phận, còn tính cách tuỳ hứng không khuôn phép xưa nay nữa, cảm giác không chắc chắn này dần bắt đầu lớn lên. Cuối cùng, khi cách bậc thềm kia chưa đến một mét, Tư Đồ Quyết vẫn đang đi về phía trước, Diêu Khởi Vân vùng tay cô ra.

“A Quyết, em điên rồi sao, thế này rất nguy hiểm đấy!” Cậu ngừng chân, mở to mắt đang có chút khó chịu, trách mắng.

Tư Đồ Quyết dừng lại bên cạnh bậc, sững sờ, nói: “Không phải anh nói là sẽ tin em sao?”

“Một bước nữa là đến khoảng không rồi mà em vẫn còn đi về phía trước, em bảo anh làm sao tin em đây?”

“Nhưng nếu anh tin em, căn bản anh sẽ không nhìn trộm, lại còn biết phía trước là khoảng không nữa?”

Diêu Khởi Vân trầm mặc, cậu đúng là vì sự chuyển biến không yên mà nghi ngờ hơi hé mắt, nếu không cho dù khả năng nhớ đường của cậu tốt cũng không cách nào may mắn có thể dừng lại trước bậc thềm đó một bước, đây chính là bản năng tránh nguy hiểm của cậu.

Nhưng đồng thời cậu cũng hiểu, dựa vào tính cách của Tư Đồ Quyết, nếu cậu tiếp tục truy vấn đề này tiếp thì thật sự là điều không sáng suốt.

“Được rồi, cẩn thận một chút cũng không sai. Đi thôi, chúng ta đến phía trước uống gì đi.” Cậu nhẹ giọng lại, cười cười xoa đầu cô.

Tư Đồ Quyết quay đầu, né tránh tay cậu, một mình nhanh bước xuống dưới bậc thềm.

Diêu Khởi Vân đành đi phía sau cô: “Được rồi, không phải vì chuyện nhỏ xíu xíu này mà em giận dỗi đấy chứ?”

“Diêu Khởi Vân, anh mở mắt nghĩa là không tin em có thể dừng ở nơi nguy hiểm. Anh quên rồi sao, khi anh dẫn em đi, em có nghi ngờ anh không?”

Lời cô nói rất đúng. Khi Tư Đồ Quyết nhắm chặt mắt để Diêu Khởi Vân dẫn đi, Diêu Khởi Vân không chỉ một lần trêu cô. Cậu thi thoảng kêu lên “Trời ơi”, hoặc cố ý lừa cô “Tư Đồ Quyết, lên bậc thang.” Sau đó cô cũng ngốc nghếch nhấc cao chân lên, lập tức giẫm phải mặt đất bằng phẳng, rồi tức giận chu mỏ lên, ra sức véo tay cậu.

Nhưng bất kể cô tức giận thế nào, chỉ cần cậu vẫn còn nắm tay cô, chỉ cần cậu không dừng lại thì bất kể phía trước là đường gì, cô vẫn tiếp tục cất bước đi. Trước kia Diêu Khởi Vân chưa từng nghĩ tới cô lại sẽ cả gan làm loạn, lẽ nào xưa nay cô chưa từng thấy bất an sao? Khi cô thấy bất an lẽ nào không do dự sao? Nếu cô cũng từng do dự thì dựa vào cái gì mà cô vẫn còn tuyệt vọng tin vào người đang dắt cô kia? Vì cô chưa từng chịu tổn thương? Vì cô không tin người kia có thể làm tổn thương cô? Hay vì trước nay cô không biết một người rất hiểu chuyện và luôn dè dặt thì đối với người ấy, người có thể dựa vào ở nơi mịt mù nhất mãi mãi chỉ có thể là chính người đó thôi? Diêu Khởi Vân cũng phải thừa nhận, Tư Đồ Quyết thoạt nhìn rất thông minh nhưng lại là một cô gái ngốc nghếch rất cứng đầu.

Nhưng đối với đồ ngốc nghếch này, cậu lại hoàn toàn không hơn một chút nào. Cậu không hiểu sao lại oán giận chính mình, vì sao lại không thể giống với đồ ngốc nghếch ấy?

Diêu Khởi Vân đứng cuối bậc thềm, nói với cô đang quay lưng lại: “A Quyết, chúng ta làm lại lần nữa đi.”

Tư Đồ Quyết nghe vậy không nói gì, tiến về phía trước.

Cậu nhoài người kéo tay cô, nhưng cô kiên quyết quay mặt đi. Cậu không còn cách nào khác đành nhắm chặt hai mắt, đứng nguyên tại chỗ. Sự quen thuộc truyền đến, cậu nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh bước qua người, tiếng bàn luận thì thầm, có lẽ còn kèm theo ánh mắt kinh ngạc của những người xa lạ, nhưng những điều này cậu cũng mặc kệ, nếu đã biết rõ đuổi cũng không làm cô quay trở lại, chí ít cậu vẫn có thể đứng đợi cô quay đầu.

Người nhắm chặt mắt chỉ thấy bóng tối cũng giống như đoạn tuyệt nhân gian, thời gian cũng trôi đi theo nhịp bước vốn có của nó, cậu đợi rất lâu, cũng có thể chỉ là một cái chớp mắt, nhưng lại dài như cả một đời. Mãi đến khi cậu cảm thấy đôi tay ấm áp kia quay trở lại bên cạnh người mình, tuy cô không khách khí đã véo cậu đến mức phải nhăn mặt nhăn mũi lại, cậu vẫn giương khoé miệng lên cười.

Giọng Tư Đồ Quyết oán hận: “Anh đừng vội vui mừng, đường tiếp theo còn dài đấy.”

Cô kéo cậu trở lại đường lớn, đầu tiên là chạy nhanh một đường, tiếp theo lại chậm lại. Những áng mây nhiều màu nơi xa đang dần nhạt. Có điều gì có thể khiến người ta động tâm vui sướng hơn là con đường dài mãi như này?

Cuối cùng họ dừng lại trung tâm quảng tường náo nhiệt, đèn vừa bật sáng, vô số những người trung tuổi yêu thích ca múa đang nhảy múa dưới nhạc, điệu nhạc sôi nổi bên tai lúc này khiến người ta tràn đầy cảm giác ấm áp.

Diêu Khởi Vân dường như bị Tư Đồ Quyết kéo đến trước một quầy hàng lưu động bán đồ uống lạnh, bà chủ hàng có giọng nói của người ngoài địa phương khi trả lại tiền lẻ cho Tư Đồ Quyết còn vô cùng thương xót nói: “Chàng trai đứng đắn thế này, sao mắt lại…”

“Bẩm sinh ạ, cũng đành chịu vậy.” Tư Đồ Quyết trôi chảy nói tiếp lời, sau đó tận tuỵ dẫn tên “trẻ tuổi tàn phế” qua một bên.

“Anh muốn uống gì?” Diêu Khởi Vân nghe thấy cô hỏi.

“Có gì có thể lựa chọn?” Cậu cảm thấy mình thật sự có chút khát nước.

Tư Đồ Quyết đưa hộp đồ uống đến bên môi Diêu Khởi Vân, cậu nhấp một ngụm, là nước cocacola lạnh băng.

“Cái này được không?”

“Tốt nhất là vẫn còn đồ uống khác.”

Mùi vị của đồ uống thứ hai vừa vào trong miệng, Diêu Khởi Vân đã chau mày như cũ, đó là trà sữa mà đám con gái mới thích. Cậu thường ngày không thích uống những thứ này, không gì tốt hơn một bình nước cả.

Tư Đồ Quyết dường như đã sớm nhìn thấu sự bắt bẻ của cậu, trên môi mang theo ý cười, hỏi: “Còn muốn thử nữa không?”

Diêu Khởi Vân vẫn đang nhắm chặt mắt vui sướng gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Cậu đợi chờ đợi như trời hạn gặp mưa, nhưng không ngờ kề sát môi cậu lại là đôi môi còn mang hương vị trà sữa của cô, như gần như xa, nhẹ nhàng đặt trên môi cậu, mang vị ngọt chết người.

Cậu nghĩ, cho dù những ánh mắt xung quanh đang chăm chú nhìn họ, bọn họ hẳn cũng sẽ tha thứ cho thái độ của một thanh niên không nhìn thấy gì.

Lúc này Tư Đồ Quyết lại làm cậu mất hết cả hứng, né tránh tay cậu, một lần nữa hỏi: “Còn nữa, anh không muốn thử nữa sao?”

Diêu Khởi Vân không biết phải thử đến lần thứ mấy mới có thể có được nước khoáng mà cậu muốn, nhưng cậu cũng rất thoả mãn nói: “Cảm ơn, loại thứ ba đã rất tốt rồi.”

Đám người ồn ào nhốn nháo kia, không ai tới quấy rầy họ, nhưng tiếng chuông trên quảng trường ngân nga đã khiến đôi tình nhân bừng tỉnh. Tiếng chuông kia ở gần họ, trong lúc bất ngờ không để ý, không chỉ tai mà ngay cả trong lòng họ cũng đều vang vọng sự run rẩy. Diêu Khởi Vân mở hai mắt ra mới phát hiện bên cạnh chỗ bọn họ đứng cuối quảng trường là một chiếc đồng hồ to lớn, tháp đồng hồ mang tính biểu tượng đó cao, kim giờ đã chỉ đến hướng tám giờ tối.

Tuy đã gọi điện về nhà báo đi xem sách nên không về ăn cơm, nhưng đến giờ này, Diêu Khởi Vân và Tư Đồ Quyết mới nhớ đến việc mình làm thế nào để giải quyết vấn đề bữa tối đây. Bọn họ đang định tìm nơi nào đó gần đấy để an ủi cái dạ dày, vừa rẽ vào một ngõ nhỏ phía sau chiếc đồng hồ đã thấy một quán cơm nhỏ có biển hiệu màu xanh lạnh, có một cái tên rất thú vị, có thể vì nó đối diện với lưng chiếc đồng hồ vì thế mới có tên “Mặt trái của thời gian”.

Diêu Khởi Vân kéo Tư Đồ Quyết vào quán “Mặt trái của thời gian”, không ngờ phát hiện cái quán nhìn không ra gì này bên trong lại rất rộng, nhưng lúc này người ăn cơm không nhiều, đa số là nhóm khoảng ba đến năm người ngồi nói chuyện phiếm.

Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, họ tìm được một vị trí khá yên tĩnh, bắt đầu tò mò nhìn ngắm bốn phía, ánh sáng của cả quán đều có một màu xanh lạnh như tấm biển bên ngoài. Nói thật, ánh sáng như vậy khiến họ cảm thấy thị giác khó thích ứng, lại thêm không khí khác thường trong quán, không có bất cứ loại âm nhạc làm nền nào, bên tai chỉ nghe thấy tiếng bộ đồ ăn va chạm và tiếng trò chuyện thì thầm của mọi người, ở lâu trong cảnh này rất dễ sinh ra ảo giác đảo điên không thật.

Diêu Khởi Vân vừa trải qua thời gian dài nhắm chặt mắt đã phải thấy thứ ánh sáng này cảm thấy ăn không tiêu, cậu nhỏ giọng hỏi Tư Đồ Quyết: “Hay là chúng ta tìm nơi khác đi?”

Tư Đồ Quyết đang muốn gật đầu thì chữ viết trên tấm thiệp gây sự chú ý với cô. Đó không phải là giới thiệu đồ ăn hay thực đơn thức uống của quán, mà là một câu hỏi đơn giản.

“Bạn có tin thời gian có thể quay lại không, nếu có thể quay lại, bạn sẽ làm gì?”

Cô định cầm tấm thiệp lên nhìn cho rõ, nhưng lại phát hiện nó bị gắn chặt cố định trên bàn, hơn nữa đế của nó cũng rất đặc biệt, một chiếc hộp nhỏ hình vuông mờ đục, giống như chất liệu kim loại gì đó, bốn phía đóng kín, duy nhất phía trên có một khe hở nhỏ, chỉ có thể để lọt cỡ hai đồng xu, giống như một cái hộp dự trữ vậy. Tư Đồ Quyết ưỡn cổ nhìn bàn bên cạnh, trừ số bàn thì giống nhau như đúc.

Lúc này người phục vụ có một khuôn mặt dài đến đưa menu thức ăn, trong lúc chọn đồ ăn, Tư Đồ Quyết cố ý hỏi về sự tồn tại của câu hỏi kia và chiếc “hộp dự trữ” đó. Người phục vụ hiển nhiên không phải lần đầu đối diện với câu hỏi này, anh ta chỉ chỉ chiếc hộp: “Bên trên không phải đã viết sao? Chính là muốn biết cô có tin hay không tin.” Sau đó, anh ta lấy tay gấp giấy lại, rồi đặt xuống, cười tinh ranh: “Cô có thể đem đáp án của mình nói với chiếc hộp này, không chừng thật sự có thể đến cánh cửa không gian, thực hiện nguyện vọng của cô đấy.”

Tư Đồ Quyết cuối cùng cũng hiểu được lời nói của đối phương, nói phức tạp và thần bí như vậy thực ra cũng chỉ muốn những tên ngốc tin tưởng người ta có thể xuyên không gian viết những lời lẽ của mình, nhét vào trong hộp mà thôi.

Sớm biết sự cạnh tranh khốc liệt trong buôn bán, xem ra không tìm mánh khoé và thủ đoạn thì khó sống được. Tư Đồ Quyết cười: “Tôi cảm thấy có chút hứng thú chính là các anh xử lý thế nào với những tờ giấy khách hàng viết đó, chiếc hộp nhỏ thế này không chứa đủ thì làm thế nào? Ném đi à? Đó có thể là “giấc mộng không gian” của người khác đấy.”

Người phục vụ vô cùng tự nhiên quay đầu chỉ: “Dạ, tất cả đều để bên kia ạ.”

Tư Đồ Quyết nhìn theo hướng tay anh ta chỉ vẫn không nhìn thấy có gì đặc biệt, rồi bỗng giật mình mới nhận thấy thứ anh ta chỉ cô xem là một loạt những hình vuông đen tuyền, cô vốn nghĩ đó là sự trang trí nghệ thuật để ngăn cách không gian của quán ăn này, thì ra đó lại là một loạt “hộp dự trữ”.

“Điều này thật thú vị.” Cô tự đáy lòng cảm thán.

Gọi đồ ăn xong, người phục vụ đến trước mặt hai người, để lại một cây bút, thuận tiện nói: “Cô à, nếu cô có nhã hứng như vậy, có thể đến bên kia nhìn xem, rất nhiều người đều có thể quay đầu tìm lại giấc mộng của họ đó.”

Tư Đồ Quyết làm sao còn ngồi được nữa, xúi giục Diêu Khởi Vân cùng cô đi đến bên cạnh chỗ xếp hộp đó. Mỗi một hộp đều có kích cỡ giống nhau, chỉ là trên mặt đó có khắc năm khác nhau, phía trên hộp không chỉ để một khe hở mà còn để một lỗ tròn để một bàn tay có thể chui vào.

Chiếc hộp gần bọn họ nhất là năm 1999.

Tư Đồ Quyết không chút nghĩ ngợi liền thò tay vào hộp, ngay cả Diêu Khởi Vân ngăn cũng không kịp, cô đã bốc được một vài tờ giấy rút ra.

Tờ đầu tiên là một tờ giấy ăn, trên đó là dòng chữ viết ngoáy: “Tôi muốn trở lại năm 1980, mua hai nghìn cổ phiếu.

Vợ à, như thế anh có thể mua một căn hộ lớn cho em rồi.”

Tờ thứ hai lại là nửa trang giấy ghi từ trên xuống dưới, nét chữ xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là nét chữ viết tay của một cô gái: “Năm 1996, bố à, nếu con biết tối đó bố sẽ đi, thì ngay sau giờ tự học, con đã về nhà sớm hơn.”

Tờ cuối cùng rõ ràng viết trên vé máy bay một chiều đã quá hạn: “Nói cho Phó Kính Như của những thời khắc trước ngày hôm nay biết: hễ cảm thấy khổ cực thì tất cả đều là gượng ép.”

“Hễ cảm thấy khổ cực, thì tất cả đều là gượng ép.” Tư Đồ Quyết lẩm bẩm lại nội dung trên tờ giấy. Diêu Khởi Vân lúc này lại nhẹ nhàng đoạt lấy tờ giấy trên tay cô, thả lại vào hộp. “Quay lại ngồi đi, món đậu ván ra rồi.”

Tư Đồ Quyết lưu luyến quay lại chỗ ngồi, uống một ngụm canh nóng phục vụ vừa bưng ra, dừng lại hỏi Diêu Khởi Vân: “Anh nói xem, nếu thời gian có thể quay lại, anh sẽ muốn đi đâu?”

Diêu Khởi Vân đã từng nghĩ qua điều này, vô tình nhớ lại khó khăn khi còn nhỏ, khuôn mặt bố bị bệnh vàng vọt, bóng dáng mẹ nhẫn tâm vứt bỏ gia đình dứt khoát, rồi sự tuyệt vọng của cậu khi chôn cất người thân, đã khiến cậu rùng mình từ sâu trong đáy lòng. Cậu nói: “Vấn đề này trước hết phải được xây dựng trên cơ sở mà anh tin đã, nhưng đáng tiếc, anh cảm thấy đề bài này căn bản rất nhàm chán.”

“Không phải người khác nhàm chán, mà là anh vô vị ấy!” Tư Đồ Quyết bĩu môi nói: “Có chút tưởng tượng thì cũng không thể chết được đâu.”

“Mỗi một người thành công không phải đều nên quen hướng về phía trước sao?” Cậu đương nhiên không nói ra, rằng nếu con người thật sự có thể xuyên không gian, cậu tuyệt đối không muốn quay trở lại quá khứ, mà là hy vọng vượt qua năm tháng chờ đợi lâu dài, đi đến tương lai, khi cô dựa sát vào người cậu, cậu không còn cảm giác mình giống một tên trộm nữa, mà là thản nhiên hạnh phúc.

Tư Đồ Quyết lúc này cũng không để ý đáp trả cậu nữa, tâm tư của cô đều đang suy nghĩ, nếu thật sự có thể quay ngược thời gian, việc cô muốn làm nhất là gì? Đầu óc rối bời, ước muốn lại quá nhiều, nhất thời không biết nên quyết định thế nào.

Là thời điểm năm nhất sơ trung, khi lấy lại quyển sưu tập tem đã đem tặng Ngô Giang, hay là lần đầu tiên gặp Diêu Khởi Vân ở quê, muốn được nhìn thấy anh ấy nhiều hơn. Không đúng, nếu chỉ có cơ hội được một lần, cô nên vào đúng ngày đầu tiên Diêu Khởi Vân chính thức đến nhà cô, nói với anh ấy, về sau không sớm thì muộn anh cũng sẽ theo cô, vì thế ngay từ đầu hãy đối xử tốt với cô một chút…

Cứ như vậy, Tư Đồ Quyết cầm chiếc bút trầm ngâm, ngay cả ăn cơm cũng như nhai rơm. Đến khi Diêu Khởi Vân gọi phục vụ tính tiền cũng vẫn chưa nghĩ ra kết quả.

Vẫn là người phục vụ có khuôn mặt dài kia, anh ta nhận tiền từ Diêu Khởi Vân, vẫn không quên cười nói với Tư Đồ Quyết: “Cô à, cô thật sự không muốn trở lại bất kì phút giây nào của quá khứ, vậy hãy đi làm việc cô muốn làm đi.”

Tư Đồ Quyết chán nản đặt bút xuống, nhưng trong nháy mắt từ bỏ ấy, cô lại cảm thấy thoải mái.

Khởi Vân đang ngồi đối diện mỉm cười với cô.

Cô nghĩ, có thể nơi cô muốn đi nhất chính là hiện tại này.

Trước
image
Chương 26
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!