– Ai bảo anh thế?
Tư Đồ Quyết nghi hoặc hỏi lại.
Diêu Khởi Vân đáp:
– Đáng lẽ em phải trả lời anh đã rồi hãy hỏi lại chứ?
Cô đành thừa nhận ngay:
– Phải, em đã tới tìm ông ta. Chẳng đợi anh đáp, cô đã vội nói thêm. Nhưng em có mấy điều cần bổ sung. ‘tối qua’ mà anh nói, thật ra còn chưa tới 8 giờ; em tới vì chuyện lưu ban của Tiểu Căn, chỉ đứng ngoài cửa nói chuyện với ông ta một lát thôi, cũng ko vào nhà. Trước đó em có gọi điện cho ông ta, ông ấy nói lần này về chỉ ở lại một đêm nên em mới phải vội vàng đi giao cho ông ấy giấy chứng nhận bệnh viện của Tiểu Căn ngay tối qua
Cô ghét nhất coi phim gặp phải những đoạn đôi tình nhân đau khổ hiểu lầm nhau sâu xắc, một người đau khổ gào lên: “ Anh nghe em giải thích, nghe em giải thích đã…” còn kẻ kia thì lắc đầu quầy quậy: “ Tôi không nghe, tôi không nghe…” . Sau đó bọn họ xông ra màn mưa mịt mù, để lại một hình ảnh buồn vô hạn trong lòng khán giả. Mỗi khi coi tới đoạn đó, cô đều muốn nhảy ngay vào trong màn hình, nắm lấy vạt áo nhân vật chính thay bọn họ giải thích với nhau. Cô luôn tin rằng, vấn đề có thể giải thích thì chưa phải là vẫn đề,bởi vì lần này cô chẳng nói hết mọi chuyện ra.
Diêu Khởi Vân gỡ cánh tay cô đang quành quanh eo mình ra, quay lại nhìn cô:
– Sao em không kể với anh.
Cô cười nói:
– Chuyện mới hôm qua thôi mà, anh về muộn, sáng nay chúng mình đã nói được mấy câu đâu. Vả lại cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì, hàng ngày anh đi đâu cũng đâu có báo cáo lại với em.
– Đâu có giống nhau.
Diêu Khởi Vân nửa tin nửa ngờ, có điều sắc mặt anh đã dịu lại: “ Em đừng ngoài cửa nói với ông ta mấy câu, ông ta lại chịu cho Tiểu Căn cơ hội thi lại à”
– Chắc thế!
Cô tưởng rằng chuyện này như vậy là đã xong, nào ngờ Diêu Khởi Vân lại lắc đầu cười
– Tư Đồ Quyết, em vẫn có chuyện giấu anh. Nếu không có chuyện gì thì khi biết Tiểu Căn được thi lại, em đã hớn hở điện thoại cho anh ngay, chứ không im thin thít đâu.
Cô không phản bác. Cô chưa hề nghĩ tới mặt này, nhưng anh đã nói vậy, cô cũng thừa nhận anh nói đúng. Trên đời chẳng còn ai hiểu cô hơn Diêu Khởi Vân, dường như anh đi guốc trong bụng cô, khiến cô chẳng giấu diếm được chuyện gì. Nhưng sự thấu hiểu của anh vào lúc này lại khiến cô bực bội vô cùng!
– Anh đừng làm bộ ông chồng đi bắt gian thế…
Cô vòng tay quanh cổ anh, thân mật cười. Nhưng khi chạm vào người anh, cô chợt nhận ra anh hơi ngả ra sau tránh né. Lúc này , nhìn rõ ánh mắt anh, cô chợt thấy dường như kẻ đứng trước mặt chẳng còn là người thân thiết nhất của mình nữa, mà là chàng trai trầm lặng năm xưa bước vào một thế giới lạ lẫm với hai bàn tay trắng, luôn hết sức cẩn thận và cảnh giác để tự bảo vệ mình, sợ đến mức không dám khẳng định, bởi vì ngay từ đầu trong lòng anh đã chọn phủ định.
Ánh mắt đầy vè hoài nghi và xét nét của anh khiến Tư Đồ Quyết nổi giận, cô tự rụt tay lại, ấm ức nói:
– Lẽ nào anh muốn em nhận rằng tối qua em tới đó ngủ với ông ta, anh mới vừa lòng?
– Em thừa biết rằng anh không có ý đó. Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, tai tiếng của Trâu Tấn không hay lắm, dù chỉ là đồn đại thì em cũng cần gì tạo cớ cho người ta đơm đật chứ. Đáng lẽ nội quy phải công bằng, tại Tiểu Căn thất tình chán đời mà lỡ thi lại, dù bị lưu ban cũng không trách ai được. Em vì cậu ta nhưng vấn đề là sao Tiểu Căn không tự đi tìm Trâu Tấn mà lại là em? Huống hồ mọi người đâu ai để tâm đến chuyện đó. Trong mắt họ, em có khác gì những nữ sinh khác nửa đêm nửa hôm đến nhà thầy giáo đâu.
Khởi Vân cũng thấy nói vậy hơi quá đáng, nhưng chẳng chịu rút lại, chỉ lặng lẽ nhìn ánh đèn xe xa xa, lấp lánh như một dải ngân hà.
Tư Đồ Quyết giận run người:
– Diêu Khởi Vân, anh có giỏi thì cứ nói luôn là em tới ngủ với viện phó để xin cho bạn được thi lại đi….
– Em bé bé cái miệng cho anh nhờ, em muốn làm ầm lên đến tai mọi người dưới nhà, nhưng anh không muốn. Diêu Khởi Vân khẽ nói rồi thở dài. Anh không muốn nói vậy nhưng người khác…
– Em mặc kệ người ta, em chỉ hỏi anh một câu, anh không phải rất hiểu em sao? Hóa ra trong lòng anh em là hạng người như vậy, đây chính là lòng tin anh dành cho em đấy à?
– Còn em thì sao? Em muốn anh tin em, sao lại không nói thật với anh? Tư Đồ Quyết, niềm tin phải từ hai phía chứ?
– Em muốn nói với anh, nhưng rồi lại sợ. Em sợ anh sẽ mắng em như vừa nãy, kết quả chứng minh em nghĩ không sai! Em còn muốn kể với anh rằng Trâu Tấn là kẻ lưu manh giả danh tri thức, lúc đứng ngoài cửa, ông ta còn đặt tay lên tay em nói yêu em. Anh thông minh, anh đoán đúng cả, nếu em kể cho anh những chuyện này ngay từ đầu, phản ứng của anh cũng như khi nãy thôi. Anh sẽ căn vặn em rằng thật ông ta chưa làm gì được không, rồi lặp đi lặp lại rằng anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi. Em biết em ngu em khờ, em chỉ mong có người chịu nghe em thuật lại đầy đủ toàn bộ câu chuyện rồi nói với em rằng: “ Thôi được rồi, không sao rồi “, chứ không phải mắng mỏ “ Em không nghe lời, em sai rồi “ như vậy.
Anh cười nhạt:
– Thôi được rồi, không sao rồi.
Anh nói hệt giọng điệu Ngô Giang, chẳng nhẽ anh lại là người như vậy.
– Anh đi chết đi!
Tư Đồ Quyết nổi điên xô một cái làm anh lùi lại quay bước, lưng tựa vào lan can. Cô run rẩy chỉ thẳng mặt anh
– Anh nói như vậy mà nghe được à?
Ngón tay cô suýt chọc vào má khiến anh nghiêng mặt tránh:
– Mẹ em dạy em cư xử như thế đấy hả?
Sau này anh rất hối hận vì mình nói năng thiếu suy nghĩ, nhưng mỗi lời cô nói ra đều như chiếc chùy nặng nề đập xuống đầu anh. Ghen tức, giận dữ, mất mát…còn cả sự mệt mỏi vô chừng.
Hai người làm thinh không nói không rằng, nhờ ánh đèn đường đằng xa, anh thấy mắt cô đã đỏ hoe, một hòn đá tình cờ đã khuấy động mặt hồ tĩnh lặng, nhờ những đợt sóng ấy, bọn họ mới cảm nhận những dòng xoáy ngầm cuộn trào bên dưới….Có lẽ vấn đề vốn không liên quan tới Ngô Giang hay Trâu Tấn cả, thậm chí Trâu Tấn cũng không phải mấu chốt cuối cùng.
Lát sau anh mới ngoảnh lại ôm hết đống quần áo trên mắc lên:
– Tối rồi, trên này lạnh lắm, chẳng phải em nói bị cảm nhẹ sao? Em xuống nghỉ đi.
Tư Đồ Quyết không hề nhúc nhích, nước mắt cứ lã chã rơi xuống.
Anh thầm nghĩ cô đã muốn thì cứ để cô một mình ở lại trên này. Nhưng khi ngang qua cô, anh mới nhận ra mình không làm ngơ nổi trước những giọt nước mắt của cô. Tư Đồ Quyết là kẻ rất kiêu ngạo, từ lúc quen nhau rất hiếm khi anh thấy cô tủi thân khóc lóc trước mặt người khác. Gần đây, mấy lần cô khóc đều dính dáng tới anh.
Diêu Khởi Vân đành đưa tay lau nước mắt cho cô:
– A Quyết, anh xin lỗi, anh không rộng lượng như em nghĩ đâu. Không phải anh không tin em, anh chỉ xin em đừng để anh thấp thỏm lo sợ như thế nữa. Em có thể bất chấp nguy hiểm vì bạn bè, vậy còn anh, thỉnh thoảng em cũng phải nghĩ đến cảm nhận của anh chứ!
Tư Đồ Quyết lạnh lùng đẩy anh ra:
– Phải rồi, anh là gì của em? Anh nói xem, anh là gì của em? Em muốn nghe chính miệng anh nói ra, anh nói to lên, anh có dám không?
Đối diện với vẻ giễu cợt của cô, anh lại từ từ buông tay xuống, quay đi. Đi được mấy bước, anh chợt nghe cô gọi giật giọng:
– Đợi đã!
Anh không ngoảnh lại nhưng chân đã dừng khựng lại.
– Em hỏi anh lần nữa, ai kể với anh chuyện tối qua?
Diêu Khởi Vân thản nhiên nói:
– Em đừng hỏi thì hơn. Nếu em hỏi, người hẹp hòi như anh sẽ hỏi ngược lại rằng: hẳn là em chột dạ nên mới quan tâm ai nói ra như thế chứ?
– Em chỉ muốn biết là kẻ rỗi việc nào đê tiện đến như thế thôi!
“Tai vách mạch rừng”, đạo lý này cô rất hiểu, nhưng cô không chấp nhận được cái bức vách có tai như vậy, mới qua một đêm mà đã nghe những điều cô không mong muốn nhất.
Từ đầu đến cuối chỉ có ba người biết chuyện này….phải là năm người. Nhưng trong đó có hai người nhất định sẽ không ngu đến nỗi đem chuyện nhơ nhớ mà mình đóng vai chính ra kể với ngoài ngoài, trừ hai người này ra, chỉ còn lại Ngô Giang, Tiểu Căn và cô.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định đi hỏi Tiểu Căn.
Tiểu Căn vừa thi xong, trông thấy cô liền nói ngay:
– Mình đang định tìm cậu đây, Tư Đồ , cậu nói xem, sinh nhật Ngô Giang mình tới tay không có phải rất ngại không?
– Gác chuyện đó lại, mình hỏi cậu một câu đã.
Cô không muốn vòng vo.
– Tiểu Căn, chuyện mình tới gặp thầy Trâu xin cho cậu thi lại, cậu có kể với người khác không?
– Không có không có, chẳng phải cậu dặn mình đừng nói sao. Tiểu Căn đáp ngay,
– Thật không, vậy thì được….
Cô định hỏi thẳng cậu ta có phải đã lắm lời để lộ ra không nhưng thấy khó xử lại thôi. Lúc chào tạm biệt, cô lại thuận miệng nói:
– Khách sáo làm gì, Ngô Giang có thiếu gì đâu, nếu không muốn đi tay không thì tặng anh ấy một tâm thiệp là được rồi.
– Ừm….
Tiểu Căn gật đầu. Thấy cô định đi, cậu ta vội đuổi theo, chặn lại rồi lắp bắp nói với vẻ ngượng ngùng:
– Chuyện đó… Tư Đồ à, mình nhớ ra một chuyện, cậu đừng giận nhé….
Tư Đồ Quyết nôn nóng giục ngay:
– Cậu mà cứ lằng nhằng không chịu nói rõ, mình sẽ giận thật đấy
Tiểu Căn vặn vẹo tay, khó khăn lắm mới mở miệng lên tiếng:
– Thiếu Thành từ quê lên lại tới tìm mình, cô ấy xin lồi mình,,,,thật ra chuyện cũng chẳng dính dáng gì tới cô ấy…mình, mình bèn bảo cô ấy đừng lo lắng quá, chuyện này đã giải quyết xong rồi, nhưng cô ấy không tin….
– Rồi cậu lại kể ra là mình đã thay cậu tới gặp thầy Trâu chứ gì?
Tư Đồ Quyết ngây người, hỏi tiếp.
Tiểu Căn luống cuống gật đầu.
– Cậu ….cậu bảo mình nói thế nào đây!
Cô nhớn nhác mắng Tiểu Căn, nhưng giờ có nổi giận cũng chẳng giải quyết được chuyện gì, cô đành chán nản xua tay rồi quay đầu bỏ đi.
– Tư Đồ, xảy ra chuyện gì rồi? Mình chỉ nói với mỗi cô ấy thôi, cậu đừng giận mà….
Tiểu Căn phát hoảng lên hỏi với theo cô.
Cô càng rảo bước nhanh hơn.
– Nếu cậu không muốn bị tôi đá xuống hồ thì tránh xa tôi ra.
Buổi tối cô tới “Đằng sau thời gian” đúng lúc quán vừa đông khách. Anh phục vụ A Nguyên quen thuộc đang thuỗn bộ mặt dài ngoẵng ra, trông thấy cô liền hất hàm : “ Bạn em đến trước rồi kìa”
Cô đi về phía phòng VIP mà A Nguyên chỉ, cũng là phòng VIP duy nhất trong quán. Ngô Giang đã đặt phòng này, anh cố tình chọn quán cô thích để tổ chức sinh nhật, ai nấy đều thấy ý muốn cầu hòa của anh.
Thật ra giận anh được mấy hôm, cô đã nguôi rồi. Lúc bình tĩnh nghĩ lại, cô nghĩ Ngô Giang sai ở đâu chứ? Anh có lựa chọn, có quyết định riêng của mình, chỉ là cô đã quá lời thôi. Chỉ có điều Ngô Giang sau mấy lần nếm mùi đau khổ từ cô đã khôn ra, thấy cô tức tối là lẩn như chạch, Tư Đồ Quyết lại không chịu xuống nước làm hòa với anh, đôi bên cứ thế cả tuần lễ. Đây là lần hai người không nói chuyện lâu nhất với nhau kể từ đợt Ngô Giang theo cha là quan chức lớn ra nước ngoài “Khảo sát” mười ngày hồi học cấp 3. Tuy chuyện này khiến cô và Diêu Khởi Vân mâu thuẫn, nhưng cô không thể mặc kệ Ngô Giang được. Nếu phớt lờ anh, vậy khi có tâm sự cô biết tìm ai để giãi bày chứ. Thỉnh thoảng cô cũng phải thừa nhận, dôi khi những thứ logic lạ lùng và triết lý tắc tị của Ngô Giang cung xcos tác dụng vỗ về an ủi.
Chẳng phải cô không có bạn bè, nhưng càng lớn lên, những người thực sự có thể cởi lòng cởi dạ liệu còn được bao nhiêu? Cô rất hiểu, những người bạn thân từ nhỏ như Ngô Giang chính là thứ tài nguyên vô giá không thể phục hồi! Nếu mất đi rồi sẽ không sao tìm về được nữa. Vậy nên khi không đoán nổi là ai đã mach lẻo với Diêu Khởi Vân, cô thà hoài nghi mình ú ớ nói mơ mà tiết lộ ra còn hơn là nghi ngờ Ngô Giang. Chẳng vì gì cả, cũng vì một ý nghĩ rằng anh sẽ không làm thế. Sinh nhật mình, Ngô Giang ddieenj thoại cho cô, tuy cô nói cứng ngoài miệng nhưng sao có thể không tới.
Từ xa, cô đã thấy Ngô Giang đợi ngoài phòng VIP.
– Bà cô ơi, em mà không tới thì anh không thọ được đâu
Ngô Giang cười nịnh nọt ra đón.
– Không tới kiếm cớ chèn anh một trận thì em làm sao ngủ được chứ?
Cô lườm anh, hai người tươi cười bước vào phòng.
Trong phòng chỉ có một người đang ngâm nga tự hát theo nhạc đệm. Cũng chẳng có gì bất ngờ, ngày trọng đại của Ngô Giang sao có thể vắng mặt Khúc Tiểu Uyển được, có điều dường như khách mời tối nay không chỉ một hai người, mà hai người bọn họ trước đây chưa từng công khai sánh vai xuất hiện trước mặt bạn bè, tối nay xem như là lần đầu tiên. Tư Đồ Quyết vẫn kinh ngạch vì “Quan Âm tỷ tỷ” thanh cao nhường ấy cũng mặt dày măyf dạn quá mức, sau khi bạn thân của Ngô Giang phát hiện chuyện nhơ nhớp giữa cô ta và Trâu Tấn, sao cô ta vẫn có thể trơ trẽn đứng bên anh như chưa có chuyện gì vậy nhỉ? Hơn nữa, thấy cô bước vào phòng, cô ta vẫn thản nhiên hát tiếp
Đợi Tư Đồ Quyết ngồi xuống, Ngô Giang liền hỏi:
– Sao em đi có một mình à? Chẳng phải anh mời cả Diêu Khởi Vân sao, cậu ta chịu để em đi một mình chắc?
– Thôi đi, em giúp anh báo với anh ta, có điều anh ta rới hay không em cũng chịu.
– Hai người cãi nhau à? Dạo này em nóng tính thế, có cần một chén trà lạnh không?
Cô gượng cười:
– Stress trước khi thi thôi
– He, em cần lo gì chứ, trăng đến rằm trằng tròn thôi mà.
– Nghe nói đỗ được vào làm thạc sĩ của giáo sư Cao đâu có dễ.
– Em đổi giáo sư rồi sao?
– Ừm.
– Em không định làm một chén trà hạ hỏa thật hả?
Quả nhiên Ngô Giang đã khui một lon trà lạnh ra, chuyển chủ đề đúng lúc khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Giọng ca của Khúc Tiểu Uyển cũng nhỏ dần rồi tắt hẳn theo tiếng nhạc, cô vừa buông micro Ngô Giang đã ân cần đưa chén trà cho cô.
– Trời lạnh thế này uống trà lạnh làm gì?
Khúc Tiểu Uyển cười nói.
Ngô Giang gãi gãi đầu:
– Em đợi một chút, anh đi hỏi sao Lục trà của em còn chưa có, quán này ít phục vụ quá.
Anh nói xong liền mở cửa đi ngay, trong phòng chỉ còn lại Tư Đồ Quyết và Khúc Tiểu Uyển. Tư Đồ Quyết tự thấy lương tâm trong sạch, nhưng nghĩ tới chuyện hôm đó cũng thấy ngượng ngùng.
Hôm đó Khúc Tiểu Uyển đã khóc, những giọt lệ của cô ấy không có vẻ hoảng sợ vì bị phát hiện mà chỉ có sự tuyệt vọng khôn cùng. Dẫu sao tình huống khi đó cũng rất khó giải thích, có khi cô ta sẽ cho rằng Tư Đồ Quyết là nguyên nhân khiến quan hệ giữa cô ta và Trâu Tấn rạn nứt.
Tư Đồ Quyết cũng chẳng ngại cô ta gây chuyện, nhưng lại sợ làm ầm ỹ khiến Ngô Giang, chủ nhân buổi sinh nhật hôm nay phải khó xử.
Quả nhiên Khúc Tiểu Uyển đi quanh quẩn một vòng rồi tới ngồi cạnh cô.
Tư Đồ Quyết giữ vẻ thản nhiên nhưng trong lòng lại thầm đề phòng:
– Ngô Giang kể rằng chỗ này là cô mách anh ấy. Tôi đã nói mà, chỗ hay thế này đâu phải gu của Ngô Giang.
Khúc Tiểu Uyể không hề hung hổ hung hăng như cô tưởng mà ngược lại còn thong thả nói như bạn bè thân thiết tán gẫu cùng nhau. Thâtk ra mấy năm nay Ngô Giang và Khúc Tiểu Uyển âm thầm qua lại với nhau, nhưng Tư Đồ Quyết không mấy thân thiết với cô ta vì không hợp chuyện.
– Thật sao? Tên phòng VIP này cũng rất đặc biệt, chị cũng nghe rồi nhỉ, gọi là “Góc khuất thời gian”.
Cô điềm nhiên đáp, xem cô ta còn muốn giở trò gì.
Nào ngờ Khúc Tiểu Uyển gật đầu, rồi chẳng nói thêm gì nữa. Tiếng nhạc lại vang lên dù chẳng ai hưởng ứng, vẫn là bài hát vừa nãy cô ta hát. Tư Đồ Quyết chán ngán nhìn lời bài hát, nhớ lại lần đầu gặp cô ta tại trại hè năm đó.
Dường như lúc đó cô ta cũng hát bài này.
– Ngô Giang thích bài này.
Khúc Tiểu Uyển lẩm nhẩm hát theo, giọng hát lay động lòng người.
Tư Đồ Quyết cười:
– Ngô Giang cái gì cũng tốt, có điều hay thích những thứ lạ lùng.
– Phải, tôi cũng thấy thế.
Khúc Tiểu Uyển nhướn mày, vui vẻ tỏ ý tán đồng:
– Đặc biệt là tôi.
Cô ta cắn môi dưới cười cười, dường như đang bỡn cợt chính mình.
Tư Đồ Quyết nhún vai nghĩ thầm: cô ta sẽ không vì chịu bao nhiêu đả kích mà nổi khùng chứ.
– Tôi đã cãi nhau với anh ấy suốt một buổi tối vì cô.
Khúc Tiểu Uyển cúi đầu vén tóc, Tư Đồ Quyết ngẩn ra một lát mới hiểu “anh ấy” là ai.
– Hôm sau trời còn chưa sáng anh ấy đã gói ghém đồ đạc ra sân bay. Còn lại một mình ở đó, tôi đập phá rất nhiều thứ, rồi lại từ từ dọn sạch chúng. Thật ra tôi biết anh ấy nói thật, chuyện này chẳng liên quan gì tới cô. Anh ấy thích cô giống như thích tôi hồi xưa vậy, nếu năm xưa tôi cũng tránh xa anh ấy thì có lẽ hiện giờ vẫn là vì sao lấp lánh trên bầu trời của anh ây. Nhưng tôi ngu ngốc hơn cô, một khi dính vào rồi thì còn chẳng bằng thiên thạch nữa, chỉ là một đống bùn nhơ mà thôi.
– Vậy Ngô Giang là gì đây, dù sao cũng đều dẫm phải bùn cả, lẽ nào còn chẳng bằng con tôm con tép?
Tư Đồ Quyết bĩm môi.
Khúc Tiểu Uyển mỉm cười không đáp.
– Tư Đồ Quyết, tôi muốn cảm ơn cô.
– Cảm ơn gì chứ, cảm ơn tôi đã không chấp nhận ông ta sao? Tôi bỏ qua chẳng phải là tán thành với chị đâu.
– Tôi chẳng cần ai tán thành cả. Đi hay ở đều là chuyện riêng của cô. Cô tưởng rằng bây giờ trong mắt anh ấy chỉ có cô, là vì cô mạnh hơn tôi chắc? Thật ra nếu cô đáp lại anh ấy thì kết cục cũng chẳng tốt hơn tôi đâu. Anh ấy là hạng người như vậy, khi yêu thì yêu rất chân thật, khi hết yêu thì cũng rất phũ phàng, chỉ có vĩnh viễn không với tới mới là đẹp đẽ nhất.
Hiện giờ Tư Đồ Quyết có thể nhận định rằng Khúc Tiểu Uyển về cơ bản đã bình thường, vì giọng điệu cô ta vẫn xóc óc như vậy.
– Ngô Giang đúng là một tên ngốc, bị người ta giỡn quay như chong chóng lại còn vỗ tay nữa.
Nụ cười châm biếm của Khúc Tiểu Uyển khiến Tư Đồ Quyết rất phản cảm, đành nhẫn nhịn làm thinh.
– Tôi cảm ơn bởi cô đã không kể chuyện hôm đó với anh ấy, bất kể cô vì lý do gì, ít ra tại thời điểm tôi bi đát nhất, gã ngốc đó cũng luôn ở bên tôi. Dù một ngày nào đó anh ấy biết chuyện và ra đi, thì tôi cũng phải cảm ơn cô vì khoảng thời gian này,.
Tư Đồ Quyết định nói: “ Chị tưởng rằng anh ấy chẳng biết gì hết á?”
Nhưng cuối cùng cô vẫn giữ kín, chỉ nói:
– Rốt cuộc ai ngốc hơn ai chưa thể nói rõ được.
– Đương nhiên anh ấy ngốc hơn, tôi hỏi anh ấy rằng: đến em còn chẳng chịu nổi tính khí của mình, sao anh không đánh em. Cô đoán xem đồ ngốc ấy nói sao, anh ấy nói: “ Nếu một cô gái coi mình là công chua, vậy người đàn ông bên cạnh cô ấy sẽ cảm thấy mình là hoàng tử, ngược lại nếu cô ta coi mình là nữ tì thì người đàn ông đó chỉ là nông dân. Cô xem, còn câu nào ngốc hơn câu đó chứ?
Đây đúng là giọng điệu của Ngô Giang, Tư Đồ Quyết cúi đầu cười khổ.
– Lúc mới tới, phục vụ quán có hỏi tôi có tin rằng thời gian có thế quay ngược không, nếu có thể, tôi sẽ trở về quá khứ làm gì. Tôi đều đã nhét vào mỗi chiếc hộp ghi năm một tờ giấy, để tôi trong quá khứ biết rằng, thế nào cũng có một ngày, có một gã ngốc nói với tôi một câu ngớ ngẩn khiến tôi cứng họng không đáp được. Dù ở trong vũng bùn tôi cũng thấy vui, vì gã ngốc đó đang đợi tôi trong tương lai.
Cô ta vẫn cười vô tư như vậy, khiến Tư Đồ Quyết phải vờ không thấy anh nước lấp loáng trong mắt cô.
Gã ngốc kia dẫn theo cả mấy người bạn thân vào, trên tay còn bưng một bình Thiết Quan Âm vừa pha. Khúc Tiểu Uyển nhắp được vài ngụm đã đòi về, Ngô Giang hỏi sao không nán lại thêm lát nữa, cô ta bèn đáp rằng đông người quá, chẳng khác nào phiên chợ quê. Mọi người nghe vậy chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, không ai nói được lời nào.
Ngô Giang ngượng ngập cười với mọi người, nói phải đưa Tiểu Uyển về nhưng cô ta lại nhã nhặn chối từ để anh ở lại tiếp bạn.
– Tư Đồ à, cô ngồi đây từ nãy rồi, hay là đi ra cửa gọi xe với tôi được không?
Khúc Tiểu Uyển quay sang nói với cô
Ngô Giang chợt đớ người ra, không hiểu sao Khúc Tiểu Uyển đột nhiên lại nhìn Tư Đồ Quyết bằng con mắt khác.
Tư Đồ Quyết cũng nể mặt đứng dậy theo cô ta ra ngoài khiến anh kinh ngạc.
Thật ra bọn họ cũng chẳng nói với nhau mấy, chỉ lặng lẽ sánh vai đi ra cửa quán, đúng lúc một chiếc taxi đỗ xịch ngay bên cạnh.
Khúc Tiểu Uyển ngoảnh mặt, mái tóc ngược chiều gió thổi bay tung lên phơ phất, che hết gương mặt.
– Tư Đồ Quyết, cô cũng phải cẩn thận một chút.
– Sao cơ?
Tư Đồ Quyết không hiểu câu nói đột ngột của cô ta.
– Tôi cũng chẳng biết nên cẩn thận chuyện gì, có điều cô cứ tránh xa Trâu Tấn ra, tránh càng xa càng tốt. Chút bùn nhơ chẳng đáng kể gì, chỉ e đằng sau là cả đầm nước thối, ngay cả ông ta cũng….
Đoạn sau Khúc Tiểu Uyển nói gì Tư Đồ Quyết nghe không rõ. Dù cô ta nói đằng sau lưng cô là vực sâu vạn trượng thì lúc này cô cũng chẳng để tâm. Tư Đồ Quyết đã trông thấy hai người một trước, một sau bước xuống khỏi chiếc taxi vừa dừng lại.
Đương nhiên hai người đó cũng nhìn thấy cô.