Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 15
Trước
image
Chương 15
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
Tiếp

Cuối tháng tư, cái nắng dường như ngột ngạt cả một mùa đông, hôm nay ngọn lửa tích tụ, cháy bao lâu thì cháy.

Lâm Ôn đang đối mặt với ánh mặt trời, làn da nóng đến mức không thể mở mắt. Một giọt mồ hôi chảy xuống gáy, cô cảm thấy mình cần quay mặt mới có thể tiếp tục kiên trì.

Cả trăm cái ghế đều đã chật kín, lãnh đạo vẫn chưa tới, người dẫn chương trình đang lật xem bản thảo trên bục cao, bên trái bãi cỏ có nhân viên công tác đang phát nước khoáng.

Từng thùng Nông Phu Sơn Tuyền không dễ phát từng chai, nhân viên công tác đặt cái thùng bên cạnh vị trí đầu tiên hàng đầu, cúi xuống lấy hai chai nước khoáng, bảo khách chuyền tay nhau.

Có mười chỗ ngồi liên tiếp từ trái sang phải, Lâm Ôn đứng thứ năm ở hàng thứ mười, cô háo hức nhìn nhân viên công tác đi đến hàng thứ hai, hàng thứ ba…

Cuối cùng cũng đến hàng thứ mười, sau khi Lâm Ôn chờ khách bên trái chuyển cho cô, cô lại chuyển qua bên phải.

Tốc độ rất nhanh, chuyển xong năm chai cô mới lấy được nước, nhận được chai nước khoáng thứ năm, Lâm Ôn đưa cho bên phải nhưng vẫn nhìn chằm chằm bên trái, chờ mong chai của mình.

Các ghế ngồi khá cách nhau, khi đưa tay cô gần như duỗi thẳng, lúc này cánh tay cô vừa mới cong sang phải thì bị một lực giữ chai nước khoáng.

Lâm Ôn cầm chai nước của cô, quay đầu lại nhìn, một bóng người cao lớn đang đứng bên cạnh cô.

Lâm Ôn kinh ngạc: “Chu Lễ?”

Trên cánh tay của Chu Lễ có treo áo vest, tay kia cầm chai Nông Phu Sơn Tuyền, ánh mắt rơi vào thẻ công tác trên ngực Lâm Ôn, vốn muốn hỏi một câu liền đổi sang cách hỏi khác.

Anh trêu cô: “Em đang ‘sử dụng quyền lực vì lợi ích cá nhân’?”

Lâm Ôn cười gượng yếu ớt khi nghe vậy.

Lần này công ty cô đảm nhận “Đại hội giao lưu tài năng trẻ cấp cao” do thành phố tổ chức.

Ngày hôm qua Lâm Ôn rất bận rộn ở công ty.

Vừa tới nơi làm việc đã bị đồng nghiệp kéo vào nhóm WeChat dành cho khách, sau khi công bố quá trình hoạt động, cô xác nhận từng cái với khách, chẳng hạn như ai tự lái xe, ai sẽ tập hợp đi chung.

Ngoài ra còn nhiều việc linh tinh, cô làm thêm đến 9 giờ rưỡi tối mới được về nhà.

Sáng nay cô không dậy trước 6 giờ, vội vàng đến toà thị chính lúc 7 giờ.

Cái gọi là “Tài năng trẻ cấp cao” thực chất là dùng để chỉ nhân viên trong hệ thống, đại hội giao lưu lần này là do chính phủ muốn cho các nhân viên độc thân thoát ế.

Điểm hẹn được đặt tại bãi đậu xe cổng phía tây của toà thị chính.

Sáng sớm trời không nóng, Lâm Ôn mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, bộ đồ này vừa chuyên nghiệp, di chuyển dễ dàng, vải trơn ôm sát vào người, gió thổi vào cơ thể cảm thấy mát mẻ.

Hai chiếc xe buýt hai tầng đã đợi sẵn trong bãi đậu xe, Lâm Ôn đứng bên cạnh xe, gửi vị trí cho cả nhóm. Không bao lâu sau, mọi người lần lượt tới, Lâm Ôn hỏi tên họ, sau đó kiểm tra danh sách.

Thời gian tập hợp là 7h45, Lâm Ôn chờ đến giờ kiểm tra danh sách, vẫn còn vài người chưa tới, cô gọi điện thoại cho từng người một. Một người nói rằng đang tạm thời chuẩn bị cho việc tự lái xe, một người nói anh ta đến trễ một chút, còn có một người chậm chạp không nghe điện thoại.

Người đến muộn lúc 7h50 cuối cùng cũng tới, nhưng người không nghe máy vẫn không liên lạc được.

Lâm Ôn bước lên xe buýt và thông báo cho tài xế xuất phát, đồng thời tiếp tục liên lạc với người nọ suốt chặng đường.

Hơn nửa tiếng sau, hai chiếc xe buýt đến Hoán Nhạc Cốc, khách xếp hàng, đăng ký ở bàn đôi ngay lối vào, nhận một tờ biển số để dán trên quần áo, màu xanh dành cho nam, màu hồng nhạt dành cho nữ.

Có 50 khách mời nam và nữ, biển số sẽ được phát ngẫu nhiên, nếu nhận trùng số thì tạm thời kết thành một cặp, đến lúc đó rất nhiều trò chơi liên kết sẽ do bọn họ phối hợp hoàn thành.

Đội ngũ dần dần rút ngắn, Lâm Ôn vẫn tiếp tục gọi điện thoại, cuối cùng cũng thông, cô gái nói thẳng rằng cô ấy có việc nên không tới.

Lâm Ôn báo cáo tình hình với tổ trưởng, tổ trưởng nhíu mày: “Thiếu một người là không được.”

Không thể để bạn nam một mình, như vậy quá khó coi và ảnh hưởng đến tính toàn vẹn của sự kiện này.

Tổ trưởng nảy ra một sáng kiến: “Vậy tìm người thay thế đi.”

Lâm Ôn hỏi: “Tìm ai?”

Tổ trưởng nhìn xung quanh: “Công ty chúng ta có nhiều nhân viên nữ.”

Dưới mái hiên của bãi cỏ có vài bộ bàn ghế, thùng nước khoáng chất thành đống bên cạnh, Lâm Ôn và vài đồng nghiệp đang ở dưới mái hiên.

Ánh mắt của tổ trưởng tuần tra đến Bành Mỹ Ngọc, Bành Mỹ Ngọc đang ôm bữa sáng ngồi trên ghế, khi nhìn thấy thì cô hơi nghiêng người, tránh tầm mắt của tổ trưởng hết mức có thể.

Bành Mỹ Ngọc thì thầm với Lâm Ôn: “Tổ trưởng sẽ không đáng tin cậy như vậy phải không, anh chàng kia có thù oán với chị ấy à? Cho nên chỉ muốn phái tui đi?”

“… Ai lại nói bản thân mình như vậy?”

“Tui tự biết mình.” Bành Mỹ Ngọc lầm bầm.

Cô gái thực tập sinh bên kia tình nguyện đứng lên: “Hay để em đi nhé!”

Tổ trưởng xua tay, đột nhiên gọi: “Lâm Ôn, em tới thay.”

Lâm Ôn ngẩn người: “Em?”

Bành Mỹ Ngọc cũng sửng sốt, nói: “Đừng mà tổ trưởng, nếu để anh chàng kia của Lâm Ôn biết, chẳng phải sẽ khiến họ mâu thuẫn hay sao?”

Tổ trưởng nói: “Nếu cô ấy nói không đi thì em thay thế.”

Bành Mỹ Ngọc cắn bữa sáng và ngừng nói.

Tổ trưởng gọi Lâm Ôn sang một bên, nói với cô: “Cơ hội này khá tốt, em tiếp xúc với người khác nhiều chút, thất tình không có gì quan trọng, phải thoát ra sớm một chút biết không?”

Lâm Ôn cuối cùng đã hiểu.

Vài tháng trước, Lâm Ôn đã đăng cửa hàng mới khai trương của Tiêu Bang trong vòng bạn bè.

Tổ trưởng năm nay mới ngoài 30 tuổi, rất hứng thú với điều mới lạ, sau khi nhìn thấy vòng bạn bè, cô tranh thủ đi thử cùng cùng bạn thân và thích ngay lập tức, sau đó cô sẽ đến khi nào có thời gian, cô cũng quen thuộc với các nhân viên trong cửa hàng.

Hai ngày trước, tổ trưởng lại đến đó lần nữa, nói chuyện với nhân viên Tiểu Đinh về ông chủ của bọn họ, sau đó nói rằng lần này ông chủ đi nghỉ với bạn bè, Lâm Ôn cũng đi cùng.

Tiểu Đinh ngày thường ở trong cửa hàng rất lâu, anh nghe được rất nhiều, cũng biết Lâm Ôn thất tình, hôm đó lỡ miệng đã nói ra chuyện này.

Tổ trưởng ghi nhớ trong lòng, hôm nay tình cờ có “cơ hội tốt”, đương nhiên muốn giúp một chút.

Vì thế trong chốc lát, trên cánh tay trái của Lâm Ôn đã dán một tờ số “48” màu hồng nhạt, bước ra khỏi mái hiên và ngồi dưới ánh mặt trời thiêu đốt.

Ngồi cho đến bây giờ, vốn dĩ cảm thấy quần áo mát mẻ, hiện tại giống như kín gió.

Giờ phút này Lâm Ôn cầm chai nước khoáng, cuối cùng cảm giác một chút mát lạnh trong lòng bàn tay.

Cô giải thích tương đối đơn giản với Chu Lễ: “Có một cô gái không tới vì có việc, sự kiện lần này đã tính cặp, em đành tạm thời thay thế.”

Chu Lễ liếc nhìn mái hiên đằng xa và nói: “Nhiều người như vậy sao lại để em thay thế?” Dừng một chút, anh cười nói thêm một câu, “Đây coi như là tăng ca?”

Lâm Ôn không để ý câu hỏi trước của anh, cũng cười nói: “Không trả tiền làm thêm.” Sau đó hỏi anh, “Sao anh ở đây?”

Chu Lễ ra hiệu hướng cửa vào, Lâm Ôn nhìn qua thì thấy có người xách theo camera.

“Tôi đến đây để phỏng vấn.” Chu Lễ nói.

Lâm Ôn gật đầu.

Chu Lễ hỏi: “Khi nào thì hoạt động của em kết thúc?”

Lâm Ôn trả lời: “Nếu thuận lợi thì xong lúc hai giờ rưỡi chiều.”

“Em ăn ở đây phải không?”

“Dạ, ăn ở căn tin đằng kia.” Khi Lâm Ôn nói đến đây, ánh mắt đột nhiên chuyển về phía sau Chu Lễ.

Chu Lễ quay đầu lại, thấy có một anh chàng đứng sau lưng anh từ lúc nào.

Chàng trai đeo kính cận, ngũ quan đoan chính, lịch sự, vóc dáng không cao lắm, khoảng chừng 1m70, còn trẻ, biểu tình nhút nhát.

“Chai nước này… Có thể đưa cho tôi được không?”

Chu Lễ liếc nhìn số “48” màu xanh lam trên cánh tay trái của chàng trai, đưa chai Nông Phu Sơn Tuyền trên tay cho đối phương.

Chàng trai nói với anh: “Cảm ơn anh.”

Có người đã ngồi xuống hàng ghế đầu của ghế lãnh đạo trên bãi cỏ, Chu Lễ quay đầu lại nói với Lâm Ôn: “Sắp bắt đầu rồi.”

Lâm Ôn liếc mắt nhìn phía trước, xắn tay áo sơ mi đã tuột xuống, thở dài: “Cuối cùng cũng sắp bắt đầu.”

Chu Lễ thấy hành động “thô lỗ” của cô, rõ ràng đã bị phơi nắng tàn nhẫn. Anh cười nói: “Vậy em chơi vui nhé, tôi đi trước.”

“Ừm, anh đi đi.”

Lâm Ôn nhìn theo nhóm của Chu Lễ đi vào công viên, không biết bọn họ phỏng vấn ở đâu.

Sau khi tiếng nhạc mở màn vang lên, Lâm Ôn thu hồi ánh mắt, ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn phía trước nhưng bên dưới lại làm động tác nhỏ.

Cô không uống nước, vì vậy cô lăn qua lăn lại chai nước khoáng lạnh trên cánh tay.

Sự kiện bắt đầu, màn hình điện tử đầu tiên phát một đoạn về thành tựu xây dựng của thành phố Nghi Thanh trong những năm qua, sau đó phát sóng chính sách giới thiệu nhân tài, cuối cùng là chủ đề của sự kiện lần này.

Không nói rõ ràng là coi mắt, nhưng mục đích của sự kiện là để các tài năng trẻ của thành phố có cơ hội tìm hiểu nhau và cùng tiến bộ.

Vài vị lãnh đạo lần lượt đi lên phát biểu, chai nước khoáng của Lâm Ôn dần dần lên tới cổ rồi đến mặt.

Cô để bên trái một chút, bên phải một chút, cho đến khi nước khoáng cũng trở nên nóng, lãnh đạo mới phát biểu xong, mọi người đứng lên, hoạt động chính thức bắt đầu.

Hai người cùng số ngồi cạnh nhau, ghép đôi số “48” với Lâm Ôn là chàng trai đeo kính tên là Từ Hướng Thư, tự giới thiệu mình đang làm việc trong một bộ phận nào đó.

Bãi cỏ sắp được mở cửa miễn phí cho các trò chơi, Lâm Ôn và mọi người di chuyển ghế sang một bên, cô dừng lại khi nghe thấy điều này.

Từ Hướng Thư nghĩ rằng Lâm Ôn không di chuyển ghế được, anh sốt sắng muốn giúp cô: “Để tôi, cô đừng di chuyển nó.”

“Không cần, không cần.” Lâm Ôn cười hiền lành.

Từ Hướng Thư đỏ mặt, xách ghế đi theo sau Lâm Ôn.

Trò chơi tương tác tập thể quá mệt, khi thì kéo co, khi thì xem tranh đoán chữ, khi thì mười người, trán Lâm Ôn lấm tấm mồ hôi, tóc dính lên mặt.

Đối tượng phỏng vấn của Chu Lễ là Đàm Thắng Thiên, sếp tổng của tập đoàn Đàm thị.

Một nhóm giám đốc điều hành đi theo sau Đàm Thắng Thiên. Các giám đốc điều hành vẫn mặc vest trong một ngày nắng nóng. Đàm Thắng Thiên có mái tóc hoa râm, trên mặt đã có những đốm đồi mồi tuổi già, mặc trang phục vải lanh dài tay kiểu truyền thống màu xám nhạt, trông ông là người ngầu nhất trong nhóm.

Đoàn người đi vòng quanh công viên đến bãi cỏ, theo sau là camera và chụp hình, cuộc phỏng vấn còn tiếp tục.

Đàm Thắng Thiên nhìn thấy khung cảnh sôi động trên bãi cỏ, cười nói: “Sự giàu có tất nhiên là quan trọng, ngay cả ở tuổi của tôi cũng cảm thấy như vậy. Những người kiếm được nhiều tiền nói rằng tiền không quan trọng là quá đạo đức giả. Nhưng tôi phải thừa nhận một điều, càng lớn tuổi, vị trí của tiền tài sẽ dần tụt lại sau lưng tôi, không gì sánh được với sức khỏe, hiện giờ tôi hâm mộ những người trẻ tuổi này nhất.”

Trò chơi tương tác trên bãi cỏ đang diễn ra cho đến khi có mười người, mười người xếp thành hàng cột, có dây buộc vào chân, đội ngũ di chuyển như một con rết.

Lâm Ôn đứng ở vị trí đầu tiên, phía sau cô là Từ Hướng Thư, huấn luyện viên dạy họ cách đi, để mọi người vịn vai người đứng trước, hô khẩu hiệu và tiến về phía trước.

Từ Hướng Thư đặt hai tay lên vai Lâm Ôn, vệt đỏ lan từ cổ đến lỗ tai.

Anh không cao hơn Lâm Ôn bao nhiêu, lại cách quá gần, hơi thở phun vào gáy Lâm Ôn khiến Lâm Ôn có chút khó chịu.

Cô quay lại nhìn Từ Hướng Thư, không thể nói người ta lùi lại bởi vì dây buộc ở cổ chân quá gần.

Thấy cô quay lại, Từ Hướng Thư hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Ôn lắc đầu: “Không có gì.”

Ở phía xa Chu Lễ nhìn hai người nói nhỏ, thần thái và giọng điệu chuyên nghiệp tiếp tục hỏi vấn đề tiếp theo.

Một lúc sau, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.

Chu Lễ đi được một đoạn rồi quay đầu lại, mười mấy người cũng sắp đi hết, các vị khách đang háo hức thành công, bước chân đột nhiên hỗn loạn, đội ngũ ngã về phía trước, ngực Từ Hướng Thư đè lên lưng Lâm Ôn.

Có người ở bên cạnh hỏi: “Nhìn cái gì vậy, có người quen à?”

Chu Lễ thu hồi ánh mắt, cười nhẹ: “Không có gì.”

Đàm Giang Vưu ở phía sau hai bước, quay đầu lại nhìn theo tầm mắt Chu Lễ lúc trước nhưng không nhìn thấy cái gì.

Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa, Lâm Ôn lấy tờ giấy ghi lộ trình hoạt động làm quạt.

Trên tờ giấy có đánh dấu vài địa điểm, bọn họ cần phải đục lỗ và đóng dấu từng vị trí một sau bữa trưa để hoàn thành tất cả nhiệm vụ.

Lâm Ôn và Từ Hướng Thư ngồi xe đưa đón đến nhà ăn để ăn trưa, vừa ăn vừa thảo luận về lộ trình sau đó.

Từ Hướng Thư cũng đã quá mệt, thấy buổi chiều còn phải đi bộ nhiều như vậy, anh nói: “Tôi ngồi trong văn phòng cả ngày, đã lâu không hoạt động mạnh như hôm nay.”

Lâm Ôn nói chuyện phiếm với anh: “Bình thường cuối tuần cũng không hoạt động gì sao?”

“Tôi thường đọc sách và xem phim trong thời gian nghỉ, hiếm khi chơi thể thao ngoài trời, nhưng khi có kỳ nghỉ dài tôi sẽ đi du lịch, đã đến chơi rất nhiều nơi.” Từ Hướng Thư hỏi thăm, “Còn cô, có thường đi du lịch không?”

“Thỉnh thoảng.”

“Cô đã đi những đâu?”

Lâm Ôn kể ra vài địa danh.

Từ Hướng Thư nói: “Nơi xa nhất trong nước mà tôi đã đến là Vân Nam, muốn tìm cơ hội đi Tây Tạng và Nội Mông.”

“Có thể đi vào kỳ nghỉ dài.”

“Không có cơ hội, chúng tôi phải trực trong nghỉ dài, đôi khi nhiệm vụ ở giữa kỳ nghỉ, vì vậy không thể đi đâu trừ khi từ chức.” Từ Hướng Thư lấy di động ra và chia sẻ, “Tôi có hai đồng nghiệp đã từ chức để đi du lịch, rất tuyệt, tôi cho cô xem.”

Từ Hướng Thư mở ra vòng bạn bè của một người đồng nghiệp, thời gian là được phát vào đầu tháng này, bức ảnh chụp cảnh trời xanh mây trắng, cô gái dựa vào đầu xe jeep tự chụp, có một người đàn ông đứng rất xa phía sau, thấy một bên mặt của người đàn ông, anh ta cũng giơ camera lên chụp ảnh.

Dòng chữ phía trên bức ảnh là:

“Di động sắp tắt máy, tôi muốn từ chối mọi tương tác xã giao, muốn đi thì tôi rời đi!”

Từ Hướng Thư hâm mộ: “Hai người bọn họ thật sự đã tắt điện thoại, có cơ hội thì tôi cũng muốn rời đi như vậy.”

Lâm Ôn nhìn thấy Nhậm Tái Bân trong bức ảnh, hỏi Từ Hướng Thư: “Bọn họ là một cặp à?”

Từ Hướng Thư nói: “Bọn họ lần lượt từ chức, hình như chưa xác định quan hệ trước khi từ chức, hiện tại thì không rõ lắm.”

Nhà ăn có điều hòa, Lâm Ôn lại cảm thấy nóng lên, cô hít một hơi thật sâu, cầm tờ giấy hoạt động quạt hai cái.

Sau 12 giờ, buổi phỏng vấn của Chu Lễ cuối cùng cũng kết thúc, nói xong vài câu anh chạy tới nhà ăn trong công viên, không thấy bóng dáng của Lâm Ôn.

Chu Lễ lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Lâm Ôn.

Lúc này Lâm Ôn mới ngồi xuống trong phòng chế tác, nội dung của buổi chế tác là làm một cái giỏ tre nhỏ trước, sau đó trồng những cây xương rồng vào trong giỏ tre để tạo thành chậu hoa mọng nước.

Còn chưa bắt đầu, di động hiển thị tin nhắn mới, Lâm Ôn nhìn thấy APP kịch bản giết người đẩy đưa, sửng sốt một chút mới nhớ ra.

Nhấp vào xem, câu hỏi của Chu Lễ chỉ đơn giản hai chữ:

“Ở đâu?”

Lâm Ôn tưởng anh có chuyện gì, trả lời cho anh: “Phòng thủ công.”

Không bao lâu sau, Chu Lễ bước vào cửa phòng thủ công, nhìn thấy Lâm Ôn và chàng trai đeo kính ngồi cùng nhau, hai người đang cầm cái giỏ tre nghiên cứu.

Chu Lễ đi tới: “Lâm Ôn?”

Lâm Ôn quay đầu lại: “Anh tới rồi, có chuyện gì hả?”

Chu Lễ nhìn thấy tờ giấy hoạt động trên bàn có đánh dấu thông tin tuyến đường, anh trả lời: “Không có gì, tôi muốn dạo một vòng ở đây, nghĩ em có thời gian thì tìm em làm bạn.”

Không có dư chỗ ngồi, Chu Lễ đứng phía sau Lâm Ôn và Từ Hướng Thư, Từ Hướng Thư cảm thấy Chu Lễ quá cao, cảm giác quá áp bách, anh vừa thất thần thì bị giỏ tre cắt ngón tay, máu chảy ra ngoài.

Lâm Ôn lập tức rút tờ khăn giấy trong túi nhỏ, Chu Lễ chỉ vào hồ nước bên ngoài nói: “Đi ra kia rửa một chút.”

Vừa rồi Lâm Ôn không để ý có hồ nước ở đây, nghe Chu Lễ nói, cô cũng nói: “Anh đi rửa một chút thì tốt hơn.”

Từ Hướng Thư gật đầu, đứng dậy rời chỗ ngồi. Anh vừa đi, Chu Lễ tự nhiên ngồi xuống, rút một thanh tre hỏi: “Chơi thế nào?”

Lâm Ôn nói thật: “Quá mệt.”

“Không thể về sớm à?”

“Không được, bắt buộc phải kiểm tra ở một số địa điểm.”

Chu Lễ đánh giá: “Bị giày vò công cốc.”

Lâm Ôn mỉm cười: “Không tính là công cốc, ít ra sau khi làm xong chậu hoa này có thể mang về nhà, không uổng công một ngày.”

“Em biết đan giỏ không?” Chu Lễ hỏi cô.

“Không biết, đang nghiên cứu các bước.”

“Tôi coi thử.”

Chu Lễ lấy thêm vài thanh tre, nhìn các bước thao tác dán trên bàn, anh bắt đầu tự mình bắt tay vào làm.

Lâm Ôn phụ cho anh.

Từ Hướng Thư rửa ngón tay từ bên ngoài trở về, nhìn thấy chỗ ngồi của mình bị chiếm, đối phương không có ý đứng dậy nhường, anh đành phải dọn một chiếc ghế khác, miễn cưỡng chen vào phía bên kia Lâm Ôn. Một lúc sau, anh nói chuyện phiếm với đồng nghiệp ở bàn đối diện.

Mỗi đơn vị của sự kiện lần này đều cử người, có người tình nguyện đăng ký, có người bị bắt buộc. Đơn vị của họ cử tới hai người, anh là bị ép buộc phải tới, đồng nghiệp tự nguyện tới đây.

Giày vò hồi lâu, Chu Lễ đã làm xong một chậu hoa nhỏ mọng nước, cái giỏ cầm trên tay rất nhẹ nhàng, Lâm Ôn rất thích.

Chu Lễ cầm cho Lâm Ôn, đi cùng cô tới cửa đóng dấu giấy hoạt động, thấy đồng nghiệp của Từ Hướng Thư cũng vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, Chu Lễ dẫn Lâm Ôn đi theo phía sau đồng nghiệp.

Đồng nghiệp và đối tác của Từ Hướng Thư hoàn toàn không nhìn nhau, sau khi đi được một lúc thì tốc độ dần bằng Từ Hướng Thư.

“Đội ngũ” dần dần bị hủy, Từ Hướng Thư và đồng nghiệp vừa đi vừa trò chuyện, Lâm Ôn và Chu Lễ đi cùng nhau.

Sau khi đánh dấu xong ở tất cả các địa điểm, vài người quay lại bãi cỏ, Lâm Ôn ngẩng đầu nhìn khi đi ngang qua đường cáp treo trên không, phía trên có rất nhiều người đội mũ bảo hiểm đang đi, lắc qua lắc lại thoạt nhìn lung lay như sắp rớt.

Một chiếc xe buýt đang chạy trên đường, Đàm Giang Vưu ngồi trên xe quay đầu lại.

Giám đốc điều hành ngồi bên cạnh Đàm Giang Vưu hỏi: “Sếp Đàm, có chuyện gì vậy?”

Đàm Giang Vưu mỉm cười: “Nhìn thấy một điều thú vị.”

Đàm Giang Vưu năm nay 35 tuổi, mái tóc xoăn ngắn màu đen, vóc dáng cao gầy, mặc trang phục chuyên nghiệp màu đen trắng, ít khi nói cười ở chỗ làm việc nhưng rất bình dị dễ gần trong chuyện riêng tư.

Giám đốc điều hành nhìn thấy nhóm của Chu Lễ đi phía sau và nói: “Ủa, cậu ta phỏng vấn xong còn chưa đi?”

Hai giờ rưỡi chiều, Lâm Ôn và mọi người trở lại bãi cỏ, hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn. Nhưng công ty còn rất nhiều việc phải hoàn thành, Lâm Ôn vẫn phải ở lại làm việc.

Chu Lễ cầm chậu hoa mọng nước rời đi.

Khi trời tối, anh ra khỏi tòa nhà phát thanh và truyền hình, lên xe hút điếu thuốc một lúc, quay đầu nhìn chậu hoa trên ghế phụ, gửi một tin nhắn cho Lâm Ôn.

“Tan việc chưa? Em quên lấy chậu hoa, bây giờ tôi đang rảnh, sẽ đem tới cho em.”

Anh đợi rất lâu mới nhận được hồi âm.

“Còn chưa xong việc, lần sau em sẽ lấy chậu hoa.”

Chu Lễ gõ chữ: “Còn ở công ty à?”

“Còn ở Hoán Nhạc Cốc, lần sau anh đưa nó cho em.”

Chu Lễ ngậm điếu thuốc, gửi tin: “Chờ chút, tôi tới ngay.” Sau đó anh đạp ga phóng ra khỏi đài truyền hình.

Lâm Ôn không thấy tin nhắn cuối cùng của anh, cô bỏ điện thoại lại trong túi.

Thật ra cô đã tan việc, các đồng nghiệp đã đi hết, một mình cô đong đưa trên đường cáp treo trên không mà cô đã nhìn thấy ban ngày.

Công viên đóng cửa lúc 9 giờ rưỡi tối, bây giờ là thời gian sau khi ăn xong, khách du lịch nhiều hơn ban ngày.

Sau khi trời tối, gió bắt đầu mạnh hơn, đường cáp treo lắc lư nhiều hơn ban ngày, cô nhìn bên dưới, tim đập nhanh hơn một chút.

Gió thổi một hồi, Lâm Ôn xắn tay áo, hùng hổ đi về phía trước.

Cô leo lên cầu thang, đội mũ bảo hiểm, thắt dây an toàn, run rẩy tiến về phía trước dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên.

Đường cáp treo rất rộng, có thể cho nhiều người đi cùng lúc, đường đi quanh co uốn lượn thành hình vòng cung, đường cáp rất dài, khoảng cách giữa các bàn đạp dưới chân lúc to lúc nhỏ, cách mặt đất quá xa, khi nhìn xuống thì nhịp tim của cô vẫn đập hơi nhanh, vừa lên tới nơi, máu trên người cô dường như đông cứng lại.

Lâm Ôn không dám đi, nhưng không muốn từ bỏ như vậy, giữ chặt dây an toàn thật lâu.

Khi Chu Lễ tìm được người thì thấy cảnh này.

Trước đó anh đã đi vòng quanh công viên nửa vòng rồi gửi tin nhắn cho Lâm Ôn, cô không trả lời, cũng không thấy cô, anh còn tưởng rằng Lâm Ôn đã đi rồi.

Anh ở dưới nhìn một lúc, ngẫm nghĩ, mỉm cười, xoay người rời đi, không bao lâu sau trở lại, anh đội mũ bảo hiểm và leo lên cầu thang.

Đường cáp treo trông hiểm trở, nhưng thật ra nó được thiết kế khéo léo và rất an toàn, có thể đi dạo ở trên mà không thấy nguy hiểm khi nhắm mắt lại.

Nhưng không ai lại nhắm mắt khi đi trên đó, tốc độ của Lâm Ôn có thể so với con rùa, lúc này mới đi khoảng hai mét, Chu Lễ vừa đi lên thì thấy huấn luyện viên trước mặt đang nhăn nhó, Lâm Ôn vẫn nhẹ giọng nói: “Đừng vội, đừng vội.”

Giọng điệu nhẹ nhàng này được kết hợp với những bước đi nhỏ của cô, không biết là đang nhắc nhở bản thân hay là nhắc nhở đối phương.

Huấn luyện viên có vẻ mặt táo bón, nhìn phía sau Lâm Ôn nói: “Phía sau có người tới.”

Lâm Ôn muốn tránh sang một bên, chưa kịp di chuyển, dây an toàn đã bị ai đó túm chặt.

“Lại làm thêm giờ?” Giọng của người đó trêu chọc.

Lâm Ôn sửng sốt: “Sao anh lại tới đây?”

“Không phải em nói em còn ở đây à?”

Một khách du lịch khác đến từ phía sau, Chu Lễ buông dây an toàn của Lâm Ôn ra, đưa cô sang một bên.

Chân Lâm Ôn không ổn: “Ây da.”

Chu Lễ nắm cánh tay cô, đợi cô đứng vững, anh hỏi: “Đi được không?”

Lâm Ôn thở một hơi: “Chờ em một chút.”

Chu Lễ móc một chai từ trong túi ra đưa cho cô: “Uống một ngụm không?”

Lâm Ôn: “…”

Lâm Ôn không bao giờ ngờ rằng, Chu Lễ sẽ đưa một chai Giang Tiểu Bạch cho cô ở giữa không trung.

“… Anh lấy ở đâu?”

“Mới mua ở nhà ăn.”

“…”

“Uống không?”

Lâm Ôn nắm hàng rào lưới, Chu Lễ mở nắp chai cho cô.

Hương rượu tràn ra, Lâm Ôn nhìn Chu Lễ, Chu Lễ chờ cô cầm lấy. Một lúc sau, Lâm Ôn chậm rãi duỗi tay ra, sau đó uống một ngụm nhỏ.

Huấn luyện viên quả thực được đổi mới tam quan, sau một hồi mất bình tĩnh, ngồi xổm bên cạnh nhìn một nam và một nữ uống rượu và trò chuyện trên trời dưới đất ở giữa không trung.

Chu Lễ chờ Lâm Ôn uống xong vài ngụm, gõ nhẹ ngón tay vào hàng rào, đột nhiên hỏi: “Từ Hướng Thư ở cùng đơn vị với Nhậm Tái Bân à?”

Lâm Ôn ngưng lại.

Buổi chiều Từ Hướng Thư nói chuyện phiếm với mọi người, đương nhiên nói ra tên đơn vị, Chu Lễ ở bên cạnh cũng nghe được, không có gì phải giấu.

“Đã lâu như vậy, em còn chưa đi ra được?” Chu Lễ nhìn chằm chằm Lâm Ôn, giọng điệu cố gắng nhẹ nhàng, “Còn nghĩ về cậu ta?”

Lâm Ôn ban đầu hơi sững sờ, rõ ràng chuyện này mới xảy ra vài ngày.

Một lúc sau, cô cảm thấy hơi xấu hổ.

Đây là lần đầu tiên Chu Lễ thẳng thắn hỏi cô về vấn đề tình cảm, cô nói chuyện với Viên Tuyết, nhưng chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ nói với Chu Lễ.

Không hiểu vì sao, Lâm Ôn đột nhiên nhớ tới ngày đó, ở nơi hoang vu rộng mở kia, Chu Lễ quay đầu lại, nói câu cuối cùng đó với cô.

Lâm Ôn nhìn Chu Lễ, bắt gặp ánh mắt của anh.

Vào ban đêm ở vùng ngoại ô, những ngôi sao tỏa sáng, lay động giữa không trung, bóng tối có thể chạm vào bàn tay của một người như thể người ta có thể chạm vào các vì sao.

Ánh mắt Chu Lễ giống như xoáy nước sâu thẳm, cánh cửa trong lòng Lâm Ôn như bị hút mở ra một chút.

“Từ Hướng Thư cho em coi một tấm ảnh.” Lâm Ôn nhẹ nhàng nói.

Tính tình Lâm Ôn ngoan ngoãn từ trước đến nay, nhưng sau khi xem bức ảnh đó, một ngọn lửa nhỏ dường như bùng cháy trong máu cô.

Cô thật sự nghi ngờ ánh mắt nhìn người của mình.

Giọng nói của Lâm Ôn mềm mại, trong giọng điệu có chút bối rối và bất mãn, rượu trên môi cô vẫn còn ướt, khuôn mặt hơi nhướng lên dưới những vì sao.

Chu Lễ nắm cánh tay cô trong khi cô đang nói chuyện, dẫn cô đi về phía trước, huấn luyện viên đứng lên, yên lặng theo sau họ.

Đường cáp treo thoạt nhìn dài, cứ đi tới, chốc lát sau đã gần đến lối ra.

Chu Lễ lúc này mới dừng lại.

“Chuyện này có gì to tác đâu.”

Anh nhẹ nhàng xé miếng dán số “48” trên cánh tay Lâm Ôn.

“Về sau bớt quen lung tung, tìm người tiếp theo cho đúng.”

Nói xong, anh vò miếng dán thành một cục, ném theo chiều gió.

Lâm Ôn đứng ở lối ra trên cao, tay phải cầm chai rượu lạnh, tay trái bị Chu Lễ nắm đến nóng bỏng.

Ánh trăng trên đỉnh đầu, gió thoảng ở dưới chân…

Trước
image
Chương 15
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!