Tới cửa phòng, Chu Lễ đặt người xuống. Vòng qua người cô, Chu Lễ rút | chìa khóa cô đang nắm chặt trong tay, trực tiếp mở cửa.
Vừa đẩy cửa ra, Chu Lễ nói sau lưng cô: “Đêm nay anh ở đây.”
Trước đây Chu Lễ làm gì, đại khái sẽ hỏi ý cô, ví dụ như lần đầu tiên Chu Lễ kêu dì giúp việc đem quần áo đến nhà cô, anh cũng hỏi cô trước.
Nhưng lần này Chu Lễ nói đêm nay ở đây, đây là câu trần thuật.
Lâm Ôn không nói lời nào, vặn vẹo một chút trước ngực anh.
Chu Lễ chặn phía sau, không cho cô chạy.
Lúc này Lâm Ôn mới nói: “Em muốn xẹp dù…”
“…”
Chu Lễ lấy dù khỏi tay cô, giống như sợ cô xuyên không, anh đẩy cô vào cửa trước, sau đó tự mình xẹp dù cho cô.
Dù nhỏ nước, Chu Lễ đặt dù dưới đất ngay cửa. Cả đoạn đường này anh không che dù, cho dù đi nhanh thì trên người vẫn ướt.
Căn phòng chỉ lớn chừng này, bởi vì không gian nhỏ, chỉ có một cái bàn đầu giường, giường được kê sát cửa sổ, cuối giường là một cái tủ. Lâm Ôn không có chỗ đứng, nên cô đứng ở lối đi nhỏ giữa đuôi giường và tủ.
Lâm Ôn vốn tưởng rằng mình sẽ tiếp tục hoảng loạn, sau đó từ chối, hoặc là ngượng ngùng vặn vẹo, bất an, nhưng khi Chu Lễ đặt dù xuống, đứng thẳng dậy, cô nhìn mặt người kia, mở miệng nói: “Anh đi tắm đi.” Cảm thấy câu này không thích hợp, cô lại giải thích thêm, “Cả người anh đều ướt.”
Ngoại trừ vành tai ửng đỏ, vẻ mặt của Lâm Ôn vẫn như thường, giọng điệu cũng bình tĩnh, làm như kêu người ta đi tắm là chuyện tự nhiên.
Điều này không giống như tính cách mà cô thường thể hiện với thế giới bên ngoài, nói cách khác, cô của hiện tại càng giống người uống rượu trắng một mình giữa đêm khuya trong quán ăn khuya nóng nực và ồn ào.
Chu Lễ nhìn cô không chớp mắt một đỗi, sau đó “Ừm” một tiếng.
Móng tay Lâm Ôn cào mạnh lên cạnh tủ, chỉ chốc lát trong phòng tắm vang lên tiếng vòi sen, cô từ từ thở ra, kéo vành tai nóng rực của mình.
Kéo rèm cửa lên, cô ngồi ở đuôi giường mười mấy giây, sau đó mở di động ra, đọc tin tức.
Cô đọc không vô nên bật TV lên.
Tốc độ tắm của đàn ông tương đương với tốc độ đánh răng, Lâm Ôn mới chọn xong chương trình muốn xem, cửa phòng tắm mở ra.
Nước trên tóc và trên người Chu Lễ chưa khô, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh hông. Dáng người anh gầy nhưng rắn chắc, không có cơ bụng phô trương, nhưng trên người anh có dấu hiệu tập thể dục hằng ngày rõ ràng, vai rộng, eo hẹp, làn da săn chắc, lông bụng giống như đường ranh giới, cơ thắt lưng mạnh mẽ.
Ánh mắt của Lâm Ôn song song với thắt lưng của anh, nhìn thấy cơ bắp của anh nhẹ nhàng lên xuống theo nhịp thở và bước đi, Lâm Ôn quay đầu cái vèo, chăm chú nhìn TV.
Chu Lễ đến gần, giọng nói ngưng lại trên đỉnh đầu cô, “Tắm đi em.” Anh nói.
“… Ờ.” Lâm Ôn đặt điều khiển từ xa xuống, đứng lên.
Chu Lễ đứng ở lối đi nhỏ, Lâm Ôn không qua được, cô cầm bộ quần áo, ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt “nhìn tít trên cao”, tránh phía dưới cổ.
Chu Lễ và cô nhìn nhau vài giây, anh từ từ nghiêng người qua một bên để nhường đường cho cô.
Cửa phòng tắm đóng lại, Chu Lễ ngồi dựa vào tủ, nhìn chằm chằm cánh cửa.
Cách âm kém, không che giấu được âm thanh, anh nghe người bên trong kéo cửa kính, đóng lại, sau đó là tiếng nước chảy ào ào.
Hơi nóng dường như lan tràn ra ngoài, Chu Lễ nhéo gáy, ngửa đầu nhìn trần nhà, yết hầu lăn lộn.
Tiếng nước bị gián đoạn, một lúc lâu sau mới tiếp tục, một lát sau lại gián đoạn, rồi lại tiếp tục.
Trước khi đi làm anh sẽ dành thời gian rất lâu trong phòng tắm, không sấy tóc thì dưỡng da, nhưng anh không kiên nhẫn đối với những việc này, cho nên anh luôn tắm tốc chiến tốc thắng.
Phụ nữ hoàn toàn khác với đàn ông.
Chu Lễ nhắm mắt, thở dài. Anh bỏ tay xuống, kéo khăn tắm ngang hông ra, thay áo thun và quần dài.
Anh không có đồ ngủ, ngày mai sẽ mặc bộ quần áo này.
Khi Lâm Ôn mặc đồ ở nhà bảo thủ bước ra, cô nhìn thấy một người đàn ông cũng mặc đồ bảo thủ như mình.
Cô đang cầm khăn lông túm đuôi tóc, động tác ngừng lại một chút.
“Sao em không sấy khô tóc?” Chu Lễ cầm điều khiển từ xa, dựa vào đầu giường hỏi.
“… À, tóc còn nhiểu nước, em lau khô rồi đi sấy.” Lâm Ôn nói.
“Ừm.” Chu Lễ tiếp tục xem TV.
Một lát sau, Lâm Ôn đi vào phòng tắm để sấy tóc, lúc trở ra, Chu Lễ đứng bên tủ TV uống nước khoáng.
Lâm Ôn lấy đồ sạc ra, đặt điện thoại trên bàn đầu giường để sạc.
Chu Lễ uống nước, đứng ở cuối giường nói với cô: “Em ngủ bên trong đi.”
Lâm Ôn cởi giày, bò lên giường.
Chu Lễ vặn nắp chai nước chưa uống xong, đặt cái chai lên bàn đầu giường, rồi lên giường.
Chỉ có một cái chăn, Chu Lễ không đắp, anh hỏi: “Xem chút TV nhé?”
“Dạ.” Lâm Ôn nói.
Hai người dựa vào gối, cùng xem bộ phim truyền hình tối hôm trước.
Xem xong hai tập, Chu Lễ hỏi: “Em xem tiếp không?”
“Không.” Đã 10 giờ rưỡi, Lâm Ôn nói, “Ngày mai còn phải dậy sớm.”
Chu Lễ tắt TV, rồi tắt đèn, căn phòng chìm trong bóng tối, anh nằm thẳng trên giường.
Giường rộng khoảng 1 mét 5, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một người, trong bóng tối Lâm Ôn ném chăn qua một chút, góc chăn che được bụng Chu Lễ.
Chu Lễ đặt tay lên tấm chăn mềm mại: “Trương Lực Uy nói rằng hôm qua em chạy trốn khỏi trò chơi, vừa mới gửi WeChat cho anh.”
Lâm Ôn mím môi: “Ờ.”
Chu Lễ nói: “Anh ta bộc tuệch, ông bà cụ Trịnh rất thích anh ta.”
Lâm Ôn nhớ tới những lời nói và hành động của Trương Lực Uy, cô mỉm cười và đồng ý “Ừm”.
Hai người tán gẫu vài câu rồi ngừng, nhắm mắt lại.
Khoảng chừng hơn mười phút sau, bàn ở đầu giường rung vài cái, căn phòng tối lập tức sáng lên.
Chu Lễ mở mắt, rờ di động nhìn một cái, sau đó rút đồ sạc, cầm di động, chọc vào mặt Lâm Ôn, nhắc nhở: “WeChat.”
Lâm Ôn mở mắt ra, di động lại tự động mở khóa, tên của Nhậm Tái Bân giống như tơ liễu hồi tháng tư, làm người ta khó chịu.
Chu Lễ liếc một cái rồi nằm yên, Lâm Ôn nhìn anh, di động nhanh chóng tự động tắt, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Một lúc lâu sau, có người nói chuyện.
“Em có bao nhiêu bạn trên WeChat?”
“… Hở?”
“Em có bao nhiêu bạn trên WeChat?”
“Một trăm năm mươi.”
“Nhớ rõ như vậy à?”
“Dạ.”
“… Định luật một trăm năm mươi?”
Lâm Ôn sửng sốt, quay người qua phía anh.
Nước mưa đập vào cửa sổ, rèm bị kéo, không nhìn thấy gì cả.
Rất hiếm người giống cô, vậy mà cũng biết điều này.
Chu Lễ dường như đã hiểu mọi chuyện.
Lâm Ôn cắn môi, nhịp tim tăng nhanh không giải thích được, khuôn mặt cũng nóng lên, cô thở trên gối, lúc thì lạnh, lúc thì nóng, một lúc lâu sau, ngón tay cô gõ nhẹ vào màn hình, căn phòng tối om bị đuổi đi, cô thấy Chu Lễ.
Chu Lễ mặc áo thun và quần dài, đây là đồ mặc khi đi ra ngoài, không thích hợp làm đồ ngủ.
Anh nằm nghiêng, luôn nhìn về phía cô.
Hai người nhìn nhau trong ánh sáng yếu ớt, Chu Lễ đưa tay vén tóc dính vào má cô.
Gương mặt hơi ngứa, nhiệt độ không thuộc về mình xâm chiếm cô, màn hình lại tắt, Lâm Ôn thì thầm trong bóng tối: “Lần sau Trương Lực Uy nhờ anh tìm em, anh đừng để ý đến cậu ta.”
Chu Lễ nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao?”
Lâm Ôn im lặng một lúc mới nói: “Hồi học trung học cơ sở… em bị các bạn nữ trong lớp cô lập.”
Lâm Ôn chưa từng đề cập chuyện này với ai, giờ phút này cô bị mê hoặc, giống như ở quán bar bốn ngày trước, giống như hai tiếng đồng hồ trước, cô để Chu Lễ bước vào phòng này.
Lời kể của Lâm Ôn ngắn gọn và súc tích, mấy câu đã kết thúc ba năm trung học cơ sở của cô.
Chu Lễ có thể đoán được điều gì đó từ thái độ của Lâm Ôn đối với Trương Lực Uy trước đó, nhưng điều anh đoán khác với những gì được nghe từ chính Lâm Ôn. Chu Lễ vẫn đặt tay trên mặt Lâm Ôn, chờ cô nói xong, Chu Lễ hỏi: “Vì sao em không nói cho ba mẹ em biết?”
Lâm Ôn há miệng.
Chu Lễ rờ tóc cô.
Lâm Ôn chậm rãi nói: “Em có một người anh trai, đã qua đời trước khi em được sinh ra… Anh ra đi vào mùa hè của năm thứ hai trung học, hôm đó anh ở trên xe buýt của trường đi đến trại hè, trên xe còn có các bạn học của anh ấy.” Dì Lý, người dẫn ba mẹ cô đến chùa, con trai của bà là một trong những người bạn của anh trai cô.
Vụ tai nạn xe là do tài xế không chuyên tâm lái xe, mẹ Lâm Ôn chạy tới hiện trường tai nạn đã ngã quỵ và ngất xỉu. Khi tỉnh lại, bà đang nằm trong bệnh viện, ba Lâm Ôn nói với bà, bác sĩ kiểm tra thân thể của bà, cho biết bà đã mang thai.
Mẹ Lâm Ôn không dám tin, sau khi bình tĩnh lại, bà đã khóc to vì cực kỳ đau khổ.
Để dưỡng thai, mẹ Lâm cắn răng nuôi sống bản thân, nhưng lý trí là một chuyện, bà không kiểm soát được trạng thái tinh thần, mỗi ngày nằm trong ngôi nhà quen thuộc, bà mơ màng vật vờ như cái xác không hồn.
Sau đó hai vợ chồng đã niêm phong ngôi nhà đầy ắp kỷ niệm, trở về quê, khi Lâm Ôn ra đời, mẹ Lâm luôn nơm nớp lo sợ về việc nuôi cô.
“Ba em nói rằng, lúc đó mỗi ngày mẹ em đều thức dậy rất nhiều lần vào giấc sáng sớm, tỉnh lại là rờ mũi em để xem em còn thở hay không.”
Lúc mới ba bốn tuổi, Lâm Ôn rất ham chơi, sau đó bởi vì sự lo lắng của mẹ nên cô rất ít khi ra khỏi nhà, cô trở nên trầm lặng và ngoan ngoãn, sau khi lớn lên thì trở nên dịu dàng.
Từ nhỏ cô cũng không dám bị thương, không dám ăn đồ bên ngoài, mẹ cô quá nhạy cảm và yếu ớt, tình yêu bà dành cho cô cũng phức tạp và nặng nề.
Từ lúc nhớ mọi chuyện, Lâm Ôn đã biết phải quan tâm đến cảm xúc của ba mẹ, họ không thể thoát khỏi nỗi đau, đó không phải là lỗi của họ, họ cũng không thể kiểm soát được, giống như họ đã dành cho cô quá nhiều sự quan tâm và tình yêu, điều này càng không phải là chuyện sai.
Nhưng Lâm Ôn đôi khi bối rối, thỉnh thoảng cũng không thở nổi, cô dường như lớn lên trong một cái khuôn có hình dạng cố định, ba mẹ thích cái khuôn kia, nhưng không gian chật chội đã hạn chế sự tạo hình của cô.
“Cho nên em không dám nói cho ba mẹ biết, giống như lúc trước chân em bị thương, em cũng không dám để cho họ biết.” Lâm Ôn cọ cái gối, nhẹ nhàng nói, “Thật ra cũng không sao, sau khi lên trung học, em từ từ kết bạn.” Cho dù là do cô tự ép mình phải kết bạn.
Chu Lễ cầm bàn tay đang đặt trên gối của cô.
Lâm Ôn dùng tay kia gõ vào màn hình di động, cô trực tiếp vào WeChat để cho Chu Lễ xem.
Chu Lễ nhìn màn hình.
Giao diện của sổ địa chỉ WeChat được hiển thị trên màn hình, có một dòng ký tự nhỏ màu xám ở cuối giao diện…
“150 người bạn và địa chỉ liên hệ.”
Định luật một trăm năm mươi còn được gọi là con số Dunbar, một nhà nhân chủng học tên là Robin Dunbar nói rằng, số lượng người trên một mạng xã hội ổn định nên được kiểm soát trong vòng 150 người.
Từ góc độ chỉ số thông minh của con người, con số này nằm trong phạm vi mà mọi người có thể đối phó được, một khi con số này bị vượt quá, giao tiếp giữa các cá nhân sẽ trở nên tương đối rắc rối.
Lâm Ôn ghét những mối quan hệ phức tạp, cô hy vọng tình yêu của ba mẹ đối với cô đừng trộn lẫn những thứ khác, cô cũng hy vọng mối quan hệ giữa các bạn cùng lớp thật đơn giản.
Vì vậy cô luôn tuân thủ nghiêm ngặt định luật số của Dunbar, con số ổn định của cô được kiểm soát chặt chẽ trong vòng 150 người.
Hiện tại là con số này, cô sẽ không thêm bạn nữa.
Ngón tay Lâm Ôn lướt nhẹ màn hình, Chu Lễ nhìn cô di chuyển cho đến đầu chữ “R” rồi mới dừng lại, sau đó nhấp vào, ở góc trên cùng bên phải, chọn xóa bỏ.
Lâm Ôn nhìn Chu Lễ: “Số WeChat của anh là số di động phải không?”
“… Không phải.”
Chu Lễ lấy di động của cô, thêm số WeChat của mình, sau đó lấy di động của mình, đồng ý lời xin kết bạn.
WeChat vang lên, trên màn hình hiện dòng chữ “Bạn đã thêm Ôn, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện”.
Chu Lễ mở di động, nhìn Lâm Ôn dưới ánh sáng mờ nhạt, trầm giọng nói: “Em có biết hiện tại em trông thế nào không?”
“… Hở?”
“Giống lúc em uống rượu…”
Trầm lặng dịu dàng, nhưng lại có sự uất ức nặng nề, sự bướng bỉnh và sự tùy hứng tiềm ẩn mà không ai có thể phát hiện được.
Con người là sinh vật phức tạp nhất trên thế giới, làm sao có thể chỉ có một loại tính cách.
Có điều không ai phát hiện con người thật của cô, cô cũng không để ai nhìn thấy chính mình.
Chu Lễ cầm chai nước khoáng trên bàn đầu giường, uống hết nửa chai còn lại, nhưng vẫn không dập tắt được cơn khát.
Anh hít sâu một hơi, vén chăn lên, ôm Lâm Ôn.
Không bật đèn, xung quanh nhanh chóng trở nên đen kịt, Lâm Ôn bị trói tay chân ở dưới người anh, Chu Lễ toát mồ hôi trong căn phòng có điều hòa.
Chu Lễ lật người Lâm Ôn lại, cắn vào gáy cô, hơi thở gấp gáp và nặng nhọc, giống dã thú đang ngậm con mồi, chỉ còn một bước nữa là có thể xé xác cô ra.
Bước cuối cùng đó, anh vẫn tha cho cô.
Chu Lễ xuống giường, đi vào phòng tắm, một lúc sau bên trong mới có tiếng động, Lâm Ôn đỏ mặt tía tai, vùi mình vào trong chăn.
Từ phòng tắm đi ra, Chu Lễ mang theo hơi nước lạnh trên người, anh ôm người vào trong lòng trước, ngay sau đó lập tức đẩy người ra xa đến sát tường, anh nằm ngủ ở bên cạnh bàn đầu giường.