Lý Tư Kỳ từng gọi cha mình là “Yến Trước Đường” trước giới truyền thông, ý là bất kể ông có danh tiếng vang xa vạn dặm cỡ nào, kiếm cả núi vàng núi bạc ra sao đều không vào được phòng khách, chỉ có thể đứng chờ ngoài đường mà thôi.
Khi ấy cậu mới tốt nghiệp Học viện Sân khấu Điện ảnh, vừa ra mắt công chúng và đang chuẩn bị tham gia đóng phim. Là cậu cả của công ty xây dựng hệ thống chữa bệnh qua mạng lớn nhất cả nước, cộng thêm cái tính ăn nói bỗ bã thường xuyên xuất khẩu kinh người, từ bé Lý Tư Kỳ đã được truyền thông chú ý rất nhiều.
Trong buổi họp báo ra mắt phim, có người hỏi cậu: “Ông Lý Tuân ba cậu có ý kiến gì khi cậu lựa chọn con đường diễn viên này không?”
Lý Tư Kỳ cười hề hề trả lời: “Ba tôi có rất nhiều ý kiến, tôi chỉ nghe thoáng qua rồi thôi.”‘
Đối phương lại hỏi: “Ông Lý Tuân là một trong những chuyên gia lập trình tài ba nhất đương đại, đã cống hiến rất nhiều cho việc phát triển khám chữa bệnh qua mạng cho Trung Quốc, ông ấy chưa từng đề cập đến việc yêu cầu cậu thừa kế sự nghiệp sao?”
“Đề cập đến thì sao?” Lý Tư Kỳ hất mặt lên, chỉ vào mình nói, “Anh nói ba tôi tài ba nhưng tôi còn tài ba hơn ba tôi nữa kìa! Nếu không phải nhờ tôi dẻo mồm dẻo mỏ, đời này ba tôi đừng có hòng bước chân vào nhà vợ lấy nửa bước.”
Anh ký giả giật mình, trong lòng thầm nhủ Lý Tư Kỳ quả thật là máy sản xuất tin tức sống mà, chỉ tùy tiện hỏi một câu liền có một đống tin tư liệu.
Sau đó Lý Tư Kỳ còn bị Chu Vận mắng một trận vì không biết giữ mồm giữ miệng khi trả lời phỏng vấn. Nhưng từ bé đến lớn cậu đã bị chửi chán chê rồi nên chẳng buồn quan tâm.
Lúc Lý Tư Kỳ lên cấp Hai, Lý Tuân mới được bước chân vào cổng nhà Chu Vận lần đầu tiên. Kể từ ngày họ kết hôn đến khi ấy, tính sơ sơ thì cũng đã mười mấy năm trôi qua, mẹ Chu Vận đã bảy mươi tuổi.
Trước đó họ từng tình cờ gặp nhau trong vài trường hợp, nhưng mẹ Chu Vận không hề nói với Lý Tuân lấy một lời. Thậm chí trong khoảng thời gian họ mới kết hôn, ba mẹ chưa bao giờ liên lạc với Chu Vận, mãi cho đến khi họ biết được sự tồn tại của Lý Tư Kỳ.
Khi Lý Tư Kỳ được hơn ba tháng, Chu Vận gọi điện thoại báo cho ba mẹ biết. Mẹ cô vẫn chờ tin cô và Lý Tuân ly hôn nhưng không ngờ con cũng đã có, thế là bà lại mắng chửi Chu Vận một trận, còn tuyên bố đòi cắt đứt quan hệ mẹ con.
Cậu em họ Tiểu Phong của Chu Vận đi công tác bên này, tiện đường đến thăm cô. Tiểu Phong nhỏ hơn Chu Vận một tuổi, sống chung với bạn gái đã nhiều năm, cũng sắp sửa kết hôn. Anh vừa chơi với Lý Tư Kỳ vẫn còn trong bọc tã lót vừa nói: “Cháu trai em đáng yêu thật.”
Cậu bé Lý Tư Kỳ hơn ba tháng tuổi đã thoát khỏi tình cảnh da nhăn như củ khoai tây, mắt cũng tròn xoe, khuôn mặt phúng phính, nằm trong cũi thường xuyên quơ tay quơ chân, nhưng cổ vẫn chưa đủ cứng để cử động. Chu Vận vẫn kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ nên thể trạng Lý Tư Kỳ khỏe mạnh, tiếng khóc cũng rõ to.
“Miệng của nó giống chị.” Tiểu Phong vịn vào cũi em bé, mắt to trừng mắt nhỏ với Lý Tư Kỳ, “Mắt mũi thì giống ba nó.”
Chu Vận ngồi trên sô pha bên cạnh, đọc quyển sách trong tay: “Đừng giống chị, con trai giống chị không đẹp, mày rậm mắt to trông chán lắm.”
Tiểu Phong quay đầu nhìn cô: “Nhà mình ai cũng mày rậm mắt to mà, sao lại không đẹp. Đừng giống mắt của anh rể, trông nghiêm khắc quá, anh ấy vừa nhìn em, em liền không dám hó hé.”
Tiểu Phong thừa dịp cô không chú ý liền làm mặt quỷ với Lý Tư Kỳ rồi mới lườm Chu Vận một cái. Anh cầm đồ chơi đùa với Lý Tư Kỳ, thuận miệng nói: “Hôm đám cưới em, chị và anh rể bế theo cháu cùng đi đi.”
Rốt cuộc Chu Vận ngước mắt khỏi quyển sách.
Tiểu Phong: “Chắc chắn ba mẹ chị cũng tới dự, đến lúc đó để chú dì gặp mặt đứa bé luôn. Có họ hàng nói giúp không chừng mẹ chị sẽ chấp nhận anh ấy.”
Chu Vận nói: “Khả năng không lớn.” Cô rất hiểu mẹ, tính cách hai mẹ con cô khá giống nhau, rất cố chấp với nhận định của mình. Lý Tuân gần như là điểm thất bại duy nhất trong đời mẹ cô, bà không thể nào dễ dàng bỏ qua vậy đâu.
Tiểu Phong: “Thế cũng phải đến, đây là cháu ngoại của họ, không thể nào không biết mặt được.”
Buổi tối Lý Tuân tan việc về nhà, mệt mỏi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Chu Vận mặc đồ ngủ tựa vào cửa, thuật lại lời mời của Tiểu Phong cho anh biết.
“Anh muốn đi không? Nếu công ty bận quá thì mình em dẫn con đi cũng được.”
Lý Tuân nhanh chóng rửa mặt, Chu Vận đưa khăn mặt cho anh, Lý Tuân lau sơ qua rồi nói: “Đi chứ, hôm nào?”
Chu Vận nói ngày cho anh biết, cô hơi ngập ngừng: “Đến lúc đó nếu mẹ em…” Cô còn chưa nói hết, Lý Tuân đã vứt khăn mặt vào bồn rửa tay, anh đứng sát vào cô, cúi đầu hít hà cổ cô, thản nhiên tiếp lời, “Không sao, em đừng lo.” Anh luồn tay vào áo ngủ của cô.
Chu Vận sinh xong, còn đang trong thời gian cho con bú, mấy ngày ở cữ được nuôi trắng trẻo nõn nà, da mềm mại căng mọng.
Cô tựa lưng vào vách tường, Lý Tuân hôn một hồi trở nên mất khống chế, thở dốc nặng nề, hỏi cô: “Qua tám tuần chưa?”
Chu Vận bị anh ép sát gần như không thở nổi: “Gì cơ?”
“Qua tám tuần chưa?”
Bác sĩ nói sau khi sinh xong phải hết tám tuần mới được sinh hoạt vợ chồng, Lý Tuân tự hỏi tự đáp: “Chắc chắn là rồi, mẹ kiếp, anh cảm thấy như là đã cả năm vậy.” Anh bế Chu Vận vào phòng, cằm Chu Vận đặt lên cổ anh, nói khe khẽ: “Làm gì đến một năm kia chứ…”
Đám cưới Tiểu Phong, cả gia đình Chu Vận đều đến dự. Lý Tuân mừng cậu em họ bên vợ này một bao lì xì khá dày.
Chu Vận chạm mặt với mẹ trong khách sạn, mẹ cô đang thưởng thức ban nhạc kéo đàn violin, thím Ba ở bên cạnh thấy cô trước liền cười với cô rồi ra hiệu cho mẹ Chu Vận.
Mẹ cô quay đầu lại thấy gia đình Chu Vận, mặt mày lạnh tanh. Thím Ba ở bên cạnh cười khuyên nhủ, mẹ cô tức giận quay đầu đi. Thím Ba đến nựng Lý Tư Kỳ rồi nói với Chu Vận: “Ba cháu cũng đến, cháu bế con sang chào hỏi đi. Mẹ cháu ngoài miệng cố chấp thế thôi, thật ra rất quan tâm đến bọn cháu đấy. Lúc trước Tiểu Phong về bà ấy còn lén lút hỏi rất nhiều chuyện về cháu ngoại.” Thím Ba lại nhìn sang Lý Tuân, do dự nói, “Cậu Lý tạm chờ ở đây một chút nhé.”
Một mình Chu Vận bế Lý Tư Kỳ sang bàn của mẹ, cả bàn họ hàng đều bị đứa bé thu hút, vây lại xem. Chu Vận chào mẹ, mẹ cô chỉ hờ hững ừ một tiếng, cô thấy ánh mắt bà luôn nhìn Lý Tư Kỳ đăm đăm liền đưa cậu bé cho bà bế.
Sau này nghĩ lại, hình như thật sự toàn nhờ vào công lao của Lý Tư Kỳ mới khiến mọi sự căng thẳng giữa cô và gia đình dịu đi. Đứa bé hơn ba tháng tuổi bị người ta vây xem như trong vườn thú, lại hoàn toàn không sợ người lạ, người ta vừa cù cậu, cậu đã cười khanh khách.
Cậu bé cười lên, ba mẹ cô và tất cả người xung quanh đều cười theo. Chu Vận quay đầu lại, Lý Tuân cũng đang mỉm cười nhìn họ từ đằng xa.
Cả buổi hôn lễ mẹ cô đều ôm rịt lấy Lý Tư Kỳ, ngay cả lúc Tiểu Phong và cô dâu đeo nhẫn cưới cho nhau bà cũng không ngẩng đầu lên xem.
Sau hôm đám cưới, mỗi khi Chu Vận gọi về, mẹ cô đều hỏi thăm đến tình hình của cậu bé. Trước Tết, Chu Quang Ích gọi đến, bảo Chu Vận bế con về nhà.
“Chỉ có hai mẹ con con thôi.” Ông nhấn mạnh.
Lý Tuân không có ý kiến gì về việc này, anh nói: “Về đi, mẹ con em cả năm không về nhà được mấy lần, ba mẹ em nhớ em cũng phải thôi.”
Trong lòng Chu Vận hơi bùi ngùi, nhưng cô không dám biểu hiện ra. Đối với Lý Tuân, hai chữ “gia đình” là song cửa giấy mỏng manh, ẩn chứa vô vàn tiếc nuối và đau thương. Cô bảo anh: “Giao thừa anh đừng làm việc, cùng đi với mẹ con em, ở khách sạn gần nhà chờ em. Em dẫn con đi ăn bữa cơm đoàn viên, đến khi ba mẹ em ngủ rồi thì sang với anh.”
Lý Tuân nhìn Lý Tư Kỳ đang ngủ ngon lành, trầm ngâm nói: “Nó đang ngủ nhỡ đâu bị đánh thức thì sao?”
Chu Vận ngồi thẳng lên. Lý Tuân không từ chối đề nghị của cô chứng tỏ anh đã động lòng, anh không muốn ăn Tết một mình. Cũng dễ hiểu thôi, đâu ai có vợ có con mà muốn ăn Tết một mình bao giờ. Cô nhìn Lý Tư Kỳ đăm đăm, dứt khoát nói: “Tỉnh thì lại cho ngủ, có gì ghê gớm đâu.”
Lúc trước vì gặp anh, cô phải mặc váy trốn ra khỏi nhà vào đêm giao thừa giá rét, hôm nay đổi lại là con trai cô, chỉ ngủ ít một chút thì có là gì.
Sau đó điều này đã trở thành một trong những lý do được Lý Tư Kỳ thường xuyên nhắc đến.
“So với ba tôi, tôi chẳng là đinh gì.”
Lý Tư Kỳ thổ lộ nỗi khổ tâm với báo chí: “Không phải có một vấn đề kinh điển đã được truyền miệng nhiều năm sao. Anh hỏi mẹ tôi thử xem, nếu tôi và ba tôi đồng thời rơi xuống nước thì bà sẽ cứu ai. Tuyệt đối là cứu ba tôi đấy!”
Mỗi lần cậu nhắc đến tuổi thơ liền than ngắn thở dài.
“Ôi, tôi đã từng cống hiến bao nhiêu công sức cho gia đình, nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục trước uy quyền của ba tôi thôi! Tôi từng muốn nắm tay mẹ tôi, khuyên bà cùng tôi đứng lên khởi nghĩa…”
Ký giả liền vội hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó á?” Lý Tư Kỳ trợn mắt, “Còn có sau đó sao?”
Ký giả á khẩu.
Lý Tư Kỳ uống một hớp nước, ổn định lại tâm trạng.
Ký giả lại hỏi: “Cậu nói cậu cống hiến rất nhiều cho gia đình, chủ yếu là phương diện nào?”
“Đừng nói nữa.” Lý Tư Kỳ đặt cốc nước xuống, “Vừa nhắc đến chuyện này tôi lại tức giận. Hồi tôi học cấp Hai, mẹ tôi hay ép tôi học hành, nhưng tôi thật sự không thích học. Tôi liền hỏi mẹ tôi, ‘mẹ tin con có cách để ba có thể cùng về nhà ngoại ăn Tết với chúng ta không’, mẹ tôi đáp không tin. Thế là tôi và bà đã đánh cược với nhau, nếu tôi thắng thì sau này bà sẽ không ép tôi học nữa.”
Ký giả: “Mẹ cậu đồng ý à?”
Mắt Lý Tư Kỳ nheo lại: “Dĩ nhiên là đồng ý rồi, không phải tôi đã nói rồi sao, mẹ tôi lúc nào cũng để tâm đến những chuyện liên quan với ba tôi hết.”
Ký giả: “Vậy cậu đã làm gì?”
Lý Tư Kỳ vỗ đùi đen đét: “Đương nhiên là mặt dày mày dạn trò chuyện tâm sự với bà ngoại tôi rồi. Bà ngoại tôi là đại ma vương trong nhà, bà thật sự dùng hành động thực tế để chứng minh bà rất ghét ba tôi. Bất kể ba tôi có đạt được giải thưởng gì, kiếm được bao nhiêu tiền, bà không thích thì vẫn là không thích. Khí phách thế đấy!” Cậu chỉ vào mình, nói với ký giả, “Năm ngoái bà ngoại tôi qua đời, khi đó tôi mới hai mươi tuổi. Anh có biết rằng trong suốt hai mươi năm cuộc đời tôi, mỗi khi bà ngoại gọi tên tôi không bao giờ gọi họ cả, một lần cũng không có.”
Ký giả sửng sốt.
Lý Tư Kỳ lẩm bẩm: “Đáng tiếc tôi phí bao nhiêu công sức để ba tôi có thể ăn tết với gia đình, thế nhưng vừa ngoảnh lại mẹ vẫn cứ ép tôi học. Anh nói xem, sao dân kinh doanh lại không biết giữ chữ tín thế chứ.”
Ký giả lấy lại bình tĩnh, nói: “Ba mẹ cậu thật ra không phải là dân kinh doanh, hẳn là nghiên cứu khoa học, họ đối với…”
“Được rồi, được rồi, dừng đi.” Lý Tư Kỳ xua tay nói, “Tôi không muốn đã cách xa ngàn dặm còn bị phỏng vấn về tác phẩm siêu việt của họ.”
Cậu dựa vào ghế, nhìn ra ngoài. Ký giả bỗng thấy vẻ mặt thờ ơ này của cậu rất giống với hình ảnh của Lý Tuân hồi trẻ.
Lý Tuân và Chu Vận có ba đứa con, hai trai một gái. Hai đứa con nhỏ đều được di truyền thành công chỉ số thông minh cao của ba mẹ, nhất là đứa con gái út, mới 16 tuổi đã tốt nghiệp đại học, ra nước ngoài học chuyên sâu. Chỉ có mình Lý Tư Kỳ, có mỗi trường Học viện Sân khấu Điện ảnh mà phải thi những hai lần, năm nhất còn trượt môn đại cương nữa.
Nhưng trong ba đứa con này, Lý Tư Kỳ là giống ba cậu nhất. Cả về khuôn mặt, dáng người hay thần thái đều giống hệt với Lý Tuân thời còn trẻ. Cho nên mỗi khi mọi người nhìn cậu, thỉnh thoảng sẽ liên tưởng đến ba cậu, giống như thời gian đảo ngược vậy.
Cuối cùng ký giả hỏi: “Thế trước khi cậu lên cấp Hai, mỗi lần Tết đến ba cậu đều ở khách sạn chờ sao?”
Lý Tư Kỳ điềm nhiên nói: “Không, ba tôi chờ trong xe.”
Để gần mẹ con họ hơn một chút, và để mẹ con họ có thể đến bên anh nhanh hơn một chút, dù sao trong xe cũng mở điều hòa, bên ngoài có đổ tuyết thế nào cũng không lạnh.
Lý Tư Kỳ vắt tay sau gáy, ung dung nói: “Mỗi lần mẹ tôi và tôi đều trốn ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất mà vẫn bị ba tôi oán trách đợi đến mức chán ngán. Nhưng bảo ông về khách sạn trước thì ông lại không chịu.” Cậu đung đưa chiếc ghế, khẽ cười, “Quả thật trông ông lúc đó giống như một con chim yến đang rối rít bay tìm tổ ấm ngoài đường kia.”