Tục ngữ nói đúng: Con dâu xấu vẫn phải gặp cha mẹ chồng, Đỗ Lôi Ty cuối cùng vẫn phải gặp mẹ sếp tổng mà không tránh né được! Vì thế, lòng cô cũng căng thẳng, hồi hộp.
Trước khi về nhà, trong đầu cô đã tưởng tượng vô số cảnh có liên quan đến mẹ chồng. Từ mẹ của Đạo Minh Tự trong “Vườn sao băng”, đến mẹ của Ninh Mậu Xuân trong “Mẹ chồng độc ác của tôi” của TVB, sau đó lại nhớ đến hoàng hậu trong “Hoàn Châu cách cách”, người nào cũng hung ác, dữ tợn, kén cá chọn canh.
Nếu lỡ mẹ của sếp tổng cũng là dạng đó thì sao? Nghĩ đến đó, trong lòng Đỗ Lôi Ty bỗng thấy lo lắng.
Nhưng cô nghĩ lại thì từ ngày mình và sếp tổng kết hôn đến giờ, có lần nào lại không đảo ngược được tình thế? Chưa biết chừng mẹ sếp tổng và lão phu nhân cùng yêu thích c
Còn nữa, cô cũng đâu kém cỏi! Tuy gia thế bình thường, tướng mạo bình thường, ngực cũng hơi bình… bình… nhưng chí ít cũng dễ nuôi mà!
Nghĩ đến đó, lòng tự tin của cô lại trở về, chẳng qua là gặp mẹ chồng thôi mà! Chứ có phải gặp yêu quái đâu, không cần sợ, không cần sợ…
Sau khi thôi miên mình một trăm lần, Đỗ Lôi Ty tràn đầy tự tin chuẩn bị gặp mẹ chồng.
Ai ngờ một câu của sếp tổng lại bắn sập lòng tự tin khó khăn lắm mới tạo nên của cô: “Lát nữa gặp mẹ anh, cố gắng nói ít thôi.”
Đỗ Lôi Ty nuốt nước bọt, tim như hẫng xuống từng chút một: “Mẹ anh… chắc không nghiêm khắc quá chứ?”
Liêm Tuấn tỏ ra nghiêm túc: “Một chút.”
Tim lại hẫng xuống: “Mẹ anh… chắc sẽ không đến nỗi không thích em chứ?”
“Khó nói.”
Tim lại nặng trĩu.
“Khoan đã!” Đỗ Lôi Ty bỗng ý thức ra, “Không lẽ anh chưa nói mẹ anh biết chúng ta đã kết hôn rồi?””>“Chưa.”
“…”
Đỗ Lôi Ty cảm thấy nặng nề, cô ủ ê mặt mày hỏi Liêm Tuấn: “Vậy em phải làm sao?” Lát nữa gặp mẹ chồng, cô nên nói gì? Không thể cứ tự giới thiệu con là con dâu mẹ chứ? Cũng kỳ quặc quá…
Thấy cô như vậy, Liêm Tuấn buồn cười, vẻ mặt vốn nghiêm túc cũng dịu lại: “Có gì lo lắng đâu? Là anh cưới em, chứ có phải mẹ anh cưới em.”
Lúc anh nói có vẻ thoải mái, nên sự phiền muộn của Đỗ Lôi Ty cũng bình lặng lại như kỳ tích.
Đúng thế! Trời sụp thì cũng có sếp tổng che chắn, sợ gì?
Hai người lúc đến cổng nhà thì lão Dư đã cung kính đợi sẵn ở đó, thấy họ, ông cúi người trước rồi tỏ vẻ bí ẩn: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, phu nhân đã đợi trong nhà rất lâu rồi.” Nói xong dẫn hai người vào trong phòng khách.
Liêm Tuấn ung dung đi phía trước, Đỗ Lôi Ty lại rụt đầu như đà điểu theo sau.
Lúc gần đến, Liêm Tuấn bỗng khựng lại, đưa tay nắm lấy “móng vuốt” đang run run của Đỗ Lôi Ty. Tay anh vì mới truyền nước nên rất lạnh.
“Không sao đâu.” Anh nói.
“Dạ.” Đỗ Lôi Ty gật gật, có thêm vài phần can đảm.
Được sếp tổng nắm tay đi vào phòng khách, Đỗ Lôi Ty thấy ngay bà Liêm An Na đang ngồi trên ghế sofa, cô hơi ngẩn ra, sau đó bất giác thấy sầu thảm.
Tại sao dáng người mẹ chồng chuẩn quá, còn đẹp hơn cô? Quá tàn nhẫn!
Đúng, bà Liêm An Na mặc một bộ lễ phục vai hẹp màu đen được cắt rất khéo, trông vừa phóng khoáng lại tôn vẻ xinh đẹp. Sợi dây chuyền nạm kim cương lấp lánh trên cổ bà khiến Đỗ Lôi Ty cứ ngẩn người ra.
Mẹ ơi! Quý phu nhân nhà giàu tiêu chuẩn là đây!
Nghe tiếng động, bà Liêm An Na quay lại nhìn về phía họ, bà chăm sóc dung nhan rất kỹ lưỡng, chỉ khóe mắt là nhận ra dấu vết của thời gian. Hoàn toàn có thể tưởng tượng khi còn trẻ hẳn bà xinh đẹp động lòng người đến nhường nào.
Nhưng những điều đó đều không quan trọng với Đỗ Lôi Ty, mà quan trọng là đôi mắt bà, sâu thẳm, sắc bén, khiến người ta không suy đoán được. Giống hệt lần đầu gặp sếp tổng! Trong ánh mắt ấy, cô lại thấy sợ hãi, nắm chặt lấy tay Liêm Tuấn.
Cùng lúc, ánh mắt bà cũng chiếu thẳng vào đôi tay nắm chặt của họ, đột nhiên bà trở nên sâu xa đến không lường được.
“Mẹ.” Liêm Tuấn tiến đến, hỏi, “Sao mẹ lại bỏ Ý về đây?”
Liêm An Na thu ánh nhìn lại, đáp gọn, “Mấy hôm nữa là ngày không ngoại con, mẹ về xem thế nào?”
“Rất tốt, đã ký được mấy hợp đồng…”
Hai mẹ con, mẹ một câu, con một câu hỏi và đáp, Đỗ Lôi Ty đứng cạnh nghe mà mù mờ.
Mẹ con nhà giàu lâu không gặp, gặp rồi đều nói những chuyện này ư? Nghe có vẻ… sao giống đang bàn việc công?
Thế là Đỗ Lôi Ty tự nhiên nghĩ đến “mẫu vương” nhà mình, nếu họ lâu không gặp như thế bà mẹ cô chắc chắn sẽ đánh phủ đầu một câu: “Con bé xấu xa, có nhớ mẹ mày không? Nếu không nhớ thì không cần vào nhà nữa!”
Khí thế biết bao! Hào sảng biết bao! Có giống mẹ của sếp tổng đâu, thấy con trai, ngay cả cười cũng không, dường như chẳng có tí niềm vui mẹ con trùng phùng nào cả…
Đỗ Lôi Ty đang băn khoăn thì đối thoại của hai mẹ con lại kết thúc đột ngột!
Liêm Tuấn đứng lên khỏi ghế sofa, định đi.
Đỗ Lôi Ty cuống lên, sếp tổng tại sao lại quên mất chuyện quan trọng nhất? Cô vẫn chưa chào hỏi mẹ chồng mà!
“Chuyện đó…” Đỗ Lôi Ty mở miệng yếu ớt, “Con là Đỗ Lôi Ty.”
Nói xong câu đó, Đỗ Lôi Ty gần như xấu hổ đến độ muốn tát mình một cái làm gì có cô con dâu nào lần đầu gặp mẹ chồng lại nói tên mình ra trước? Chí ít cúng phải lên tiếng chào đã chứ? Hơn nữa, mẹ chồng biết cô tên Đỗ Lôi Ty, liệu có cảm thấy cô đang kể chuyện tiếu lâm bậy bạ không…
Đúng lúc Đỗ Lôi Ty cuống đến mức không biết làm sao thì Liêm An Na lại bình thản hỏi Liêm Tuấn: “Trông sắc mặt con không tốt, bệnh à?”
“Cũng ổn, chỉ ăn uống bị đau bụng thôi ạ.”
Liêm An Na lạnh mặt: “Đồ ăn thức uống không được ăn bậy bạ, chẳng lẽ con không biết?”
Đỗ Lôi Ty giật bắn mình trước câu chất vấn đột ngột đó, đến khi hoàn hồn lại thì phát hiện ra Liêm An Na như đang nói câu đó với cô, rõ ràng ý tứ trong câu là: Thân là vợ mà tại sao không chăm sóc tốt chuyện ăn uống của chồng?
Đỗ Lôi Ty nhất thời đần người, lắp bắp: “Cái đó… con…”
Khi cô không biết phải trả lời ra sao, Liêm Tuấn bỗng đỡ lời hộ cô: “Không biết.” Ngừng lại, rồi anh nói, “Mẹ nên nói sớm với con thì con sẽ biết ngay.”
Thần sắc Liêm An Na nặng nề nhìn Đỗ Lôi Ty vẻ thâm ý sâu xa, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Theo sếp tổng về phòng, Đỗ Lôi Ty cứ thấp thỏm không yên, lại thêm dáng vẻ thản nhiên của Liêm Tuấn, cô càng không kìm được: “Chúng ta lên lầu thế này chắc không ổn lắm?”
“Có gì không ổn?”
“Thì là…” Đỗ Lôi Ty không biết diễn đạt thế nào, “Mẹ… mẹ là mẹ anh, tại… tại sao hai người trông như có thù oán vậy?” Nói xong, cô lén lút nhìn anh, đôi mày anh cau lại, vẻ mặt như nặng nề thêm.
Anh im lặng, rồi nói: “Không có đâu, em đừng nghĩ nhiều. “Vừa nói vừa đi về phía phòng tắm.
Đỗ Lôi Ty túm lấy anh bịt miệng: “Anh nói dối!”
Liêm Tuấn dừng chân, trong ánh mắt có vẻ kỳ dị.
Đỗ Lôi Ty bị anh nhìn có phần e sợ, nhưng đã nói rồi thì cho dù có phải gồng lên, cô nhất định cũng phải nói tiếp: “Dù sao thì vẫn là mẹ anh, cho dù mẹ có làm gì sai thật đi nữa, anh cũng không thể đối xử thế được! Thiên hạ làm gì có cha mẹ nào không yêu con cái? Em nghĩ hai người nên nói chuyện nhiều hơn, chưa biết chừng hiểu lầm sẽ được xóa bỏ…” Đỗ Lôi Ty càng nói càng nhỏ giọng, vì ánh mắt anh nhìn cô mỗi lúc một thâm trầm!
Đỗ Lôi Ty cảm thấy trong lòng hơi buồn, chắc anh không chê cô quá nhiều lời chứ? Dù sao anh cũng là sếp tổng cao xa vời vợi, từ bao giờ lại đến lượt cô dạy dỗ? Nhưng nói sao thì cô cũng là vợ anh, vợ chồng trao đổi, chuyện trò thì có gì sai?
Sắc mặt Liêm Tuấn dịu lại, anh kiên nhẫn giải thích.
“Thật sự không nghiêm trọng như em nghĩ.”
Còn phỉnh phờ cô à, rõ ràng là không muốn nói cô biết! Đỗ Lôi Ty bực dọ bàn tay nắm vạt áo anh càng ghì chặt hơn.
Liêm Tuấn có vẻ bất lực: “Ngoan, buông tay ra, anh muốn đi tắm.”
Nghĩ hay nhỉ, không buông đấy!
“Đỗ Đỗ.” Liêm Tuấn thở dài, “Em muốn tắm chung với anh thế sao?”
“…” Cô nhanh chóng buông móng vuốt.
“Anh không ngại đâu.” Anh cười cười.
Sếp tổng đại nhân, anh đứng ức hiếp em quá đáng.
Cuối cùng tất nhiên không tắm chung, vì tắm chung hồ uyên ương thực sự khiến người ta khó kiềm chế, nhưng ai kia hôm nay thực không có sức đâu ăn thịt người nữa. Vậy nhưng không có nghĩa là anh không thể đùa bỡn cô, sau khi chọc Đỗ Lôi Ty mặt đỏ tía tai rồi, Liêm Tuấn hài lòng bỏ vào trong phòng tắm.
Trong khoảnh khắc đóng cửa, đôi mắt lấp lánh nụ cười của anh sa sầm.
Có lẽ, nên chọn cơ hội để nói rõ tất cả…
Hôm sau là cuối tuần.
Do tối quá bị ám ảnh bởi nói của mẹ chồng. Đỗ Lôi Ty cả đêm ngủ không ngon, lăn lộn khó ngủ, đến khi tờ mờ sáng mới thiếp đi. Khi tỉnh dậy thì đã là chín giờ sáng.
Dụi dụi đôi mắt kèm kèm, cô theo thói quen nhìn sang cạnh, sếp tổng quả nhiên đã đi mất.
Chắc anh lại bận rộn trong thư phòng? Đỗ Lôi Ty nghĩ thế, xuống giường, rửa mặt, đánh răng, sau đó xuống lầu.
Trên bàn còn phần bữa sáng, thím Ngô đang đứng cạnh.
“Thiếu phu nhân, chào buổi sáng.” Thím Ngô cười, chào cô.
“Chào buổi sáng.” Đỗ Lôi Ty gật đầu, bỗng thấy đầu hơi đau, có lẽ tối qua ngủ không ngon.
“Thiếu gia để phần điểm tâm cho cô, dặn do cô ăn ngay lúc còn nóng.” Thím Ngô vừa nói vừa bê một bát cháo đậu đỏ nóng hổi đến cho cô.
Đỗ Lôi Ty hớp một ngụm, bỗng nhớ đến bệnh của Liêm Tuấn, cô hỏi: “Thím Ngô, thiếu gia hôm nay có ăn sáng không?”
Thím Ngô gật đầu: “Có, nhưng rất ít.”
Ăn rất ít? Xem ra cơ thể anh vẫn còn yếu, Đỗ Lôi Ty thấy đau lòng, muốn đi thăm anh, liền hỏi: “Vậy thím có biết anh ấy đang ở đâu không?
“Thiếu Gia và phu nhân đang phòng.”
Sếp tổng đang ở thư phòng, với mẹ? Đỗ Lôi Ty hơi ngạc nhiên, dù sao hôm qua Liêm Tuấn và mẹ không hòa nhợp nhau lắm, như có gì ngăn cách vậy… Nhưng sếp tổng lại cứ không nói cô biết là đã xảy ra chuyện gì, khiến cô ù ù cạc cạc.
Đỗ Lôi Ty băn khoăn lắm, bỗng liếc nhìn thím Ngô đứng cạnh.
Thế là cô ngoắc tay bí ẩn với thím Ngô, hạ giọng hỏi: “Thím Ngô, cháu hỏi thím chuyện này.”
Thím Ngô vốn có tính hóng chuyện, thấy Đỗ Lôi Ty tỏ vẻ bí ẩn thì mặc kệ quan hệ chủ tớ, vội chồm đến: “Thiếu phu nhân, cô muốn hỏi gì?”
“Quan hệ của thiếu gia và phu nhân… không được tốt phải không?”
“Thiếu gia và phu nhân?” Thím Ngô ngẫm nghĩ rồi lắc đầu bất lực. “Thiếu phu nhân, cái này cô phải hỏi lão Dư, lúc tôi vào nhà này thì phu nhân đã dọn ra nước ngoài ở rồi.”
“Lão Dư à?” Đỗ Lôi Ty nghĩ đến gương mặt mới nhìn đã biết không ưa chuyện của lão Dư lắc đầu, “Cháu thấy người chính trực như lão Dư sẽ không nói chuyện này ra đâu.”
Thím Ngô ú ở: “Thiếu phu nhân, trông tôi không chính trực ư?”
“… Không phải, ý cháu là trông thím… rất không chấp nhặt tiểu tiết.”
“Thật ư?” Thím Ngô được khen, dương dương đắc ý, lời nói ra cũng không e dè nữa: “Thiếu phu nhân, nếu cô thật sự muốn biết giữa thiếu gia và phu nhân đã xảy ra chuyện gì thì có thể lén lên lầu nghe họ nói mà.”
Đỗ Lôi Ty choáng váng trước tinh thần hóng chuyện của thím Ngô: “Như thế có được không?”
“Có gì mà không được?” Đây là nhà của cô, thiếu gia là chồng của cô, phu nhân là mẹ chồng của cô, nếu đã là của cô cả, thỉnh thoảng nghe chồng và mẹ chồng nói chuyện thì có là gì đâu?”
Đỗ Lôi Ty bị lý luận “của cô” của thím Ngô làm cho bùi tai, ngẩn ra một lúc, phát hiện bà nói cũng có lý.
“Nhưng…” Cô vẫn do dự, “Lỡ họ đột nhiên ra ngoài thì sao?”
Thím Ngô nghĩ ngợi: “Nếu thế thì cô giả vờ như bất cẩn đi ngang qua đó.”
“Thế nếu mẹ chồng không vui thì sao?”
“Nếu phu nhân không vui thì cô nịnh nọt lấy lòng! Khen bà đẹp, có khí chất!”
“…” Đỗ Lôi Ty vẫn không yên tâm. “Thế nếu…”
“Thiếu phu nhân, cô đừng rụt đầu sợ hãi nữa, cùng lắm tôi đi với cô!” Thím Ngô vỗ ngực, bỗng dưng có thêm vẻ khí thế của nữ hiệp.
“Thật không?” Đỗ Lôi Ty sáng mắt lên, bỗng cảm thấy an toàn.
Như thế, dưới sự khuyến khích của thím Ngô, Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã sải bước chân tà ác đó. Một già một trẻ hai bóng người lên lầu như ăn trộm,vừa lén lút thậm thụt mò đến cửa thư phòng.
Lúc ấy, Liêm Tuấn đang nói chuyện với mẹ.
“Con đã lớn rồi, chuyện hôn nhân mẹ không tiện can thiệp, nhưng mẹ vẫn phải khuyên con một câu – mẹ cảm thấy cô gái đó không hợp với Liêm gia chúng ta.”
“Hợp với Liêm gia hay không con không biết, con chỉ biết cô ấy hợp với con.”
“Con biết rõ bản thân đại diện cho cả Liêm Thị, một cô gái bình thường như cô ta rồi sẽ có ngày con chán ghét, hoặc cô ta chán ghét con, hôn nhân như vậy càng không bình đẳng!” Giọng bà hơi nặng, nghe có vẻ như đang chất chứa ẩn ý khó nói.
“Đừng áp dụng quan niệm tỉnh cảm của mẹ vào con!”
Bà Liêm An Na sững sờ, không ngờ con trai mình lại nói như thế, mắt bà tối lại: “Con sẽ hối hận,” bà nói.
“Con chưa bao giờ làm chuyện gì để hối hận.”
Bà Liêm An Na cười khô: “Câu này năm x cũng đã nói với ông ngoại, y hệt như thế…” Bà vừa nói vừa chìm đắm vào tâm sự, đôi mắt bắt đầu hoe đỏ.
Đó là một ngày mùa đông lạnh lẽo lạ thường.
Liêm An Na không thể nào quên, ba quỳ trước xe cha mình, khẩn cầu cha đồng ý cho bà được ở cạnh Tiêu Lễ Thạch. Gió lạnh thổi qua mặt, lạnh đến thấu xương. Trong cơn gió như thế, bà quỳ trước xe ba tiếng đồng hồ, đến khi gió làm gương mặt mất đi cảm giác, mà vẫn không hề rơi một giọt nước mắt.
Cha bà cuối cùng đã không cầm lòng nổi trước sự cố chấp của con gái, ông đồng ý cho họ kết hôn, nhưng có một điều kiện là Tiêu Lễ Thạch phải ở rể Liêm gia.
Bà không quên được hôm đó, sau khi Tiêu Lễ Thạch nghe cha bà quyết định, vẻ do dự thoáng lướt qua trong đôi mắt. Nhưng khi đó còn trẻ tuổi nông nổi, bà không hề để tâm. Bà tuyệt đối tin rằng bằng tình yêu, bà sẽ nắm được trái tim người đàn ông ấy. Nào ngờ chỉ trong ba năm sau, hôn nhân của họ gói gọn trong một chữ chấm hết.
Liêm An Na là người phụ nữ thông minh, theo dòng thời gian, bà càng lúc càng nhận ra sự cay đắng khuất sau nụ cười của Tiêu Lễ Thạch. Bà thừa nhận mình luôn yêu người đàn ông ấy, nên bà không muốn nhìn thấy ông sống mệt mỏi như vậy.
Nếu đợi người ta buông tay, chi bằng mình buông tay trước, đó là sự tôn nghiêm của người phụ nữ nhà họ Liêm. Thế nên bà đã quyết định ly hôn.
Liêm An Na không ngờ, lúc quỳ trước cha mình bà không hề rơi lệ, vậy mà sau khi ký đơn đồng ý ly hôn, nhìn bóng ông xa dần, bà đã rơi những giọt nước mắt”>Yêu người đàn ông ấy vốn dĩ là một sai lầm, kết hôn với ông càng sai lầm. Sự trải nghiệm tình cảm đầy đau thương ấy đã mách bảo bà, hôn nhân không bình đẳng sẽ không đi xa được, bà từng bị tổn thương nên không muốn con trai bà cũng đi vào vết xe đổ đó.
Liêm An Na nghĩ đến đó thở dài nói: “Mẹ biết, con hận mẹ từ nhỏ đã bỏ con lại để ra nước ngoài.” Giọng bà rất khẽ, mất đi khí thế cũ, không còn là Liêm An Na cao ngạo nữa.
“Con chưa bao giờ hận mẹ điều gì cả.”
“Con đừng an ủi mẹ.” Liêm An Na cười khô, “Chuyện mẹ làm, mẹ rõ nhất. Có đứa con nào không mong mẹ kề cận bên cạnh, nhưng mẹ…” Bà nói, bắt đầu nghẹn ngào.
Liêm Tuấn nhìn chăm chú vào đôi mắt đỏ hoe của mẹ, muốn nói gì đó nhưng bỗng nhớ lại lời Đỗ Lôi Ty nói tối qua, “Thiên hạ có cha mẹ nào không yêu con cái? Em nghĩ hai người nên trò chuyện cùng nhau, không chừng hiểu lầm sẽ được xóa bỏ…”
Liêm Tuấn nói: “Con không hận mẹ, nhưng nếu mẹ muốn giải thích, con sẽ nghe.”
Liêm An Na sửng sốt, bà không ngờ con trai vốn không muốn nói chuyện với mình lại nói vậy, “Con muốn nghe mẹ nói?”
“Phải, con muốn.”
Liêm An Na định thần, cuối cùng cố lấy hết can đảm bắt đầu kể con trai nghe về chuyện cũ đã chôn sâu trong lòng bà mười mấy năm trước”>Chúng ta hãy tạm gác cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con họ sang một bên, xem thử tình trạng hai con chuột đang ở ngoài cửa thư phòng.
“Thiếu phu nhân, cô có nghe được gì không?” Thím Ngô phía sau dùng ngón tay chọc vào Đỗ Lôi Ty đang nghe trộm một cách chăm chú.
Đỗ Lôi Ty quay lại, đau khổ: “Thím Ngô, phòng này cách âm tốt quá.”
Thím Ngô choáng: “Đây là… biệt thự mà…?”
Đỗ Lôi Ty than vãn, cô ở đây nghe trộm lâu thế, lưng sắp gãy rồi mà chẳng nghe thấy cái khỉ gì hết, thậm chí cô còn nghi ngờ sếp tổng không có ở trong phòng.
“Thiếu phu nhân, cô đừng nản lòng, thời gian không phụ người có lòng, tôi tin cô nhất định sẽ nghem trộm được!” Thím Ngô cổ vũ hết lòng cho cô.
“…”
Thấy Đỗ Lôi Ty vẫn ủ rũ, thím Ngô bỗng sáng mắt: “Thiếu phu nhân, hay là tôi lấy một cái máy nghe trộm đến cho cô?”
Đỗ Lôi Ty choáng, thím Ngô, thím tưởng cháu là 007 hay sao?
Đúng lúc hai người đang to nhỏ bàn xem nên nghe trộm thế nào cho thuận tiện thì một giọng nói vô cùng to rõ vang lên: “Bà ơi! Hai người làm gì ở đây”>Đỗ Lôi Ty bị Lượng Lượng làm cho giật mình, cơ thể chúi về phía trước, đâm sầm vào ngay cửa thư phòng.
Rầm…
Sau một âm thanh cực lớn, Đỗ Lôi Ty, thím Ngô, Lượng Lượng, bao gồm cả hai người bên trong, đều bàng hoàng.
Đỗ Lôi Ty sống hai mươi mấy năm, chưa bao giờ tiếp xúc nhiệt tình với cánh cửa như thế, đến nỗi âm thanh sống động đo vang lên rồi, ngay cả đau mà cô cũng không thấy, chỉ thấy cả người như bay lượn, trên đầu như có ngôi sao đang bay vòng vòng.
Đến khi cô hoàn hồn thì cửa thư phòng đã mở toang, một đôi chân mang giày cao gót màu đen xuất hiện.
Đỗ Lôi Ty thấy chuyện không lành, vội quay lại tìm thím Ngô, ngờ đâu sau lưng đã trống vắng tự khi nào, thím Ngô không biết đã đưa Lượng Lượng chạy đi đâu từ bao giờ.
Thím Ngô, thật tàn nhẫn!
Đỗ Lôi Ty đành mặt dày quay lại, ngẩng lên, cười lúng túng vơi Liêm An Na: “Phu nhân…”
Liêm An Na không quan tâm, chỉ lạnh lùng hỏi: “Cô làm gì ở đây?”
Đỗ Lôi Ty nghĩ đến lời khuyên của thím Ngô, vội đáp: “Con… con vừa đi ngang qu”>“Thế à?” Liêm An Na lạnh lùng, giọng nói rõ ràng không tin cô.
Thím Ngô! Thím lừa cháu, lời nói dối này làm gì có ai tin! Đỗ Lôi Ty cảm thấy vô cùng lúng túng, không biết phải nói gì để nịnh nọt gương mặt lạnh lùng kia, đành tỏ vẻ xun xoe nịnh hót.
“Phu nhân, hôm nay mẹ thật xinh đẹp!”
Liêm An Na nhướng mày: “Hôm qua tôi không đẹp à?”
“Không phải không phải!” Đỗ Lôi Ty vội khoát tay, “Hôm qua mẹ cũng đẹp! Nhưng hôm nay càng đẹp hơn hôm qua!”
“Vậy ý cô là trước hôm qua tôi không đẹp à?”
“Không phải ý đó ạ!” Đỗ Lôi Ty giật bắn mình trước những câu hỏi của Liêm An Na, vội bổ sung, “Hôm nay mẹ đẹp, hôm qua đẹp, năm ngoái đẹp, mười năm trước đẹp, vừa sinh ra cũng đẹp, ngay cả lúc thụ tinh trứng cũng đẹp gấp trăm ngàn lần người ta! Sắc đẹp của mẹ thiên sầu vạn tải, nhất thống giang hồ!”
Cô nói xong, Liêm An Na sặc.
Mẹ chồng lại không phản bác cô, xem ra lần này nịnh nọt thật toàn diện! Đỗ Lôi Ty vô cùng đắc ý, tiếp tục khen ngợi: “Phu nhân, mẹ không những đẹp mà ăn mặc cũng rất phong cách! Mẹ nhìn bộ lễ phục này, cắt rất khéo, chất lượng tốt, đặc biệt là hoa sơn trà thêu ở cổ, màu nhạt tao nhã, to nhỏ vừa phải, cánh hoa nhiều hơn thì lại thừa, mà ít hơn thì lại thiếu…”
“… Đó là mẫu đơn.”
“Mẫu đơn? Ưm… Có nghĩa là bộ lẽ phục này chú trọng thêu tay, đồng thời còn dung nạp nghệ thuật trừu tượng Tây phương, nhìn xa giống mẫu đơn, nhìn gần giống sơn trả, nhìn trái giống phượng hoàng, nhìn phải giống kỳ lân, mẹ mặc một bộ quần áo mà như đã có thể thể hiện ra phong vận của bốn bộ, thực sự là không đơn giản, không đơn giản…”
Đỗ Lôi Ty càng lúc càng nịnh hót quá đà, Liêm An Na nghe mà khóe môi giật giật, ngay cả Liêm Tuấn trong phòng cũng không nghe nổi nữa.
“Đỗ Đỗ, em đến đây.” Anh khẽ gọi, môi như nở nụ cười.
“Khoan đã, em chưa nói hết!” Đỗ Lôi Ty khoát tay, “Đôi giày cao gót này, kỹ thuật may đẹp, chất liệu da mềm, thiết kế đơn giản, giày cao hơn thì lại quá cao, thấp hơn thì lại quá thấp…”
Liêm An Na
“Còn sợi dây chuyền trên cổ phu nhân nữa, mới nhìn đã biết là kim cương Nam Phi chính hãng! Góc cạnh hoàn mỹ, vô cùng mạnh mẽ, rất hợp với bạch kim thật… Á á á! Anh đừng kéo em!” (Đỗ Đỗ, cô còn nói nữa thì có thể quảng cáo ti vi được rồi đó
Bị sếp tổng tóm vào trong như tóm một con gà con, nhiệt tình nịnh nọt của Đỗ Lôi Ty chưa giảm: “Anh kéo em làm gì? Em chưa khen xong, em chưa khen tóc mà, thật là đen bóng sáng rực, suôn mềm như dòng suối… ối…”
Không nói được nữa, vì đã bị h
Sếp tổng à, anh không thể cứ dụng cách này bịt mồm người ta được! Sáng tạo lên đi chứ!
Tuy chiêu này của Liêm Tuấn thực sự không chút sáng tạo nhưng hiệu quả vẫn tốt vô cùng, Đỗ Lôi Ty lúc nãy còn lảm nhảm giờ đã câm miệng lại, cúi dầu, vẻ mặt e thẹn.
“Đừng thế mà, mẹ anh còn nhìn đó…” Lén lút nhìn một cái, cửa phòng làm gì có ai? Ngay cả cửa cũng khóa kín rồi.
Toi rồi! Mẹ chồng nhất định tức quá bỏ đi rồi.
Đỗ Lôi Ty như bị sét đánh, tâm trạng hụt hẫng vô cùng.
“Sao vậy?” Liêm Tuấn thỏa mãn liếm môi hỏi.
Đỗ Lôi Ty ngẩng lên, vô cùng ai oán: “Đều do anh, làm mẹ tức?”
Liêm Tuấn bình thản hỏi lại: “Em có chắc là do anh làm mẹ tức?”
Không phải anh thì chẳng lẽ là em? Đỗ Lôi Ty cáu tiết lườm anh một cái.
Anh không giận, chỉ lẩm bẩm: “Nếu anh là mẹ, thấy có con chuột lén lén lút lút không biết đang làm gì ở cữa cũng sẽ không vui”>“Em không nghe lén!” Đỗ Lôi Ty buột miệng.
“Anh biết em không nghe lén, em chỉ bất cẩn nghe trộm thôi.”
Sếp tổng đại nhân, tại sao anh không nói khéo hơn tí? Đỗ Lôi Ty đành khai thật: “Được rồi… em thừa nhận là em có ý muốn nghe lén một tí ti…”
“Vậy em nghe thấy rồi?”
“Phòng cách âm tốt thế, làm sao mà nghe được…” Đỗ Lôi ty làu bàu, bỗng “á” lên một tiếng.
Vì tay sếp tổng đã chạm vào phần trán bị sưng của cô.
“Úi da, đau chết mất!” Đỗ Lôi Ty hét to.
“Giờ mới biết đau, phản xạ của em cũng lâu thật…” Anh bất lực lắc đầu, lòng tràn ngập xót thương.
Nhưng Đỗ Lôi Ty không chú ý ánh mắt anh, cô ai oán nhìn anh một cái, đau khổ ôm trán, trong lòng mắng thầm một câu: Sếp tổng, anh độc thật!
Vừa rủa xong, Liêm Tuấn bỗng đưa tay gỡ lấy bàn tay cô đang ôm trán ra.
“Làm… làm gì thế?” Đỗ Lôi Ty sửng sốt trước hành động bất ngờ của anh, phát hiện ra ánh mắt anh hơi kỳ quặc, muốn nói gì đó thì đã không kị
Liêm Tuấn chồm tới, hôn lên trán cô.
Thời gian đột nhiên dừng lại, trong đôi mắt đen nhánh, sóng mắt chuyển động dịu dàng như muốn làm tan chảy người ta ra.
Không biết bao lâu sau, anh khẽ hỏi: “Còn đau không?”
Đỗ Lôi Ty mơ màng lắc đầu, cảm khái: “Cũng may không phải va mông vào cửa…”
Sau chuyện nghe lén, Đỗ Lôi Ty luôn mang tâm trạng nặng nề, vì cô nhận ra, mẹ chồng dường như rất bất mãn với cô.
Cô ngoe nguẩy nịnh nọt, khen Liêm An Na từ tóc tới ngón chân, suýt nữa khen cả lông cả mạch máu, Liêm An Na vẫn bình chân như vại!
Chẳng phải phụ nữ đều thích khen hay sao? Sao mẹ sếp tổng lại dửng dưng? Đỗ Lôi Ty rất băn khoăn, rút ra kết luận – mẹ chồng nhất định vì chuyện nghe lén lần trước mà hiểu lầm, nên mới lạnh nhạt với cô như vậy.
Đỗ Lôi Ty quyết định nghĩ cách lấy lòng Liêm An Na.
Thế là Đỗ Lôi Ty vội vàng lên mạng, dưới chỉ dẫn của baidu đại thần, học được mấy tuyệt chiêu.
Cách sử dụng tuyệt chiêu này: Nhất định phải khiến mẹ chồng bạn cảm thấy bạn rất quan tâm, mệt thì đấm lưng, khát thì đưa nước, đói thì i cơm… Nhớ lấy! Quan tâm càng nhiều, quan hệ càng thân!
Hiệu quả chiêu này ra sao? Xin mời xem VCR>>>
Buổi sáng bà Liêm An Na ra khỏi phòng, cửa vừa mở ra giật bắn mình.
“Cô ở đây làm gì thế?”
Đỗ Lôi Ty cười rạng rỡ: “Mẹ, mẹ mệt không? Con đấm lưng cho mẹ?”
“…”
Kế hoạch đấm lưng, thất bại!
Ăn sáng xong, bà Liêm An Na đang ngồi trên sofa xem báo, Đỗ Lôi Ty bưng ly nước lại gần.
“Mẹ uống nước ạ!”
Liêm An Na đón lấy, hớp một ngụm rồi để sang bên.
Mười phút sau, Đỗ Lôi Ty nói: “Mẹ uống nước ạ.”
“Ừ.”
Lại mười phút sau
“Mẹ, mẹ có khát không?”
“…”
Kế hoạch đưa nước, thất bại!
Lúc ăn cơm trưa, bà Liêm An Na vừa ngồi xuống, Đỗ Lôi Ty vội giật lấy bát cơm trong tay thím Ngô: “Mẹ, con xới com cho mẹ!”
Liêm An Na gật đầu.
Mười phút sau.
Liêm An Na: “Đây là gì?”
Đỗ Lôi Ty: “Cơm!”
“Tôi hỏi cái cô dùng xới cơm là gì?”
“Cái tô…”
Kế hoạch xới cơm, tuyên cáo thất bại!
Tuyệt chiêu 1: Hoàn toàn thất bại!
Tuyệt chiêu 2: Chiều theo ý mẹ!
Cách sử dụng tuyệt chiêu này: Mẹ chồng thích cái gì thì nói cái đó tốt, tuyệt đối không đối đầu với bà!
Hiệu quả như thế nào đây? Mời tiếp tục xem VCR>>>
Ăn trưa xong, bà Liêm An Na mở ti vi, trong đó đang chiếu cuộc thi nhảy, bà xem rất thú vị.
Bỗng dưng, sau lưng vẳng đến một giọng nói hào hứng: “Hay!”
Bà Liêm An Na giật mình, tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
“Cô nói gì?”
Đỗ Lôi Ty ngoe nguẩy đuôi chồm đến, khen ngợi: “Điệu Tango này nhảy đẹp quá, người nhảy rất đẹp, âm nhạc cũng rất báo bạo…”
“… Đó là điệu đấu bò.”
Đỗ Lôi Ty: “…”
Tuyệt chiêu 2: Thất! Bại!
Kế hoạch nịnh hót của Đỗ Lôi Ty chưa kịp thành công Liêm An Na đã không chịu nổi.
“Ngày mai mẹ đến nhà dì con ở vài ngày.”
Liêm Tuấn hỏi: “Sao vậy? Ở nhà không quen sao?”
“Không có gì.” Liêm An Na lắc đầu, “Mẹ chỉ cảm thấy con nói đúng, vợ con chắc chắn sẽ không ngoại tình.”
Liêm Tuấn: “Sao mẹ nghĩ vậy?”
Liêm An Na: “… Trèo đến đầu tường cũng chẳng ai dám đón.”
“Mẹ nhầm, với IQ của cô ấy thì trèo không đến đầu tường được đâu.”
“Mẹ cứ ở nhà đi.”
“Sao?”
Khóe môi nhướn một nụ cười nham hiểm: “Bọn con ra ngoài ở.”
Tối ấy, lúc Liêm Tuấn vào phòng, Đỗ Lôi Ty đã tắm xong ngồi thẫn thờ trên giường
“Sao vậy?” Liêm Tuấn hỏi.
Đỗ Lôi Ty nhìn anh ai oán, còn chuyện gì được? Đương nhiên là vì mẹ anh rồi!
Chuyện là thế này, ngay lúc nãy, Đỗ Lôi Ty đã gọi điện cho Chu Dao Phi.
Đỗ Lôi Ty hỏi: “Phi Phi, mẹ chồng tớ hình như không thích tớ lắm.”
Chu Dao Phi: “Mẹ chồng con dâu thế nào cũng có mâu thuẫn chút chút, cậu lo cái gì?”
Đỗ Lôi Ty: “Không phải, tớ nói chuyện với bà ấy, hình như bà ấy cứ hờ hững sao đó…”
Chu Dao Phi: “Hờ hững thì kệ, còn hơn bà ấy ép hai người ly hôn chứ?”
Ly hôn? Đầu Đỗ Lôi ty nổ bùng: “Cậu… cậu nói mẹ chồng tớ sẽ ép bọn tớ ly hôn?”
“Cậu có nghe rõ tớ nói không đấy? Ai bảo ép hai cậu ly hôn? Câu tưởng đang đóng phim, mẹ chồng dọa con trai không ly hôn sẽ từ bỏ hay sao? Làm ơn đi, bây giờ là thế kỷ 21 rồi.. bla bla bla…” Những câu sau đó, Đỗ Lôi Ty không nghe vào nổi, trong đầu cô chỉ có hai chứ –
Tiêu rồi, chắc không nghiêm trọng thế chứ?
Đỗ Lôi Ty yếu ớt hỏi: “Mẹ anh không thích em phải không?”
Liêm Tuấn lặng lẽ nhìn cô, không đáp.
Bộ dạng sếp tổng như vậy, xem ra là ngầm thừa nhận rồi. Tâm trang cô hẫng hụt, run rẩy hỏi: “Vậy chắc mẹ muốn chúng ta… ly hôn?”
Liêm Tuấn tiếp tục im lặng.
Lại ngầm thừa nhận!
“Chắc mẹ không nói là… nếu không ly hôn sẽ không nhận anh là con chứ?” Nhìn sếp tổng ở khoảng cách gần như vậy, cô lại không đỏ mặt và tim cũng chẳng đập nhanh, cô chỉ nghĩ sau ngày không được nhìn gương mặt ấy nữa, mũi cay cay, lại có cảm giác như muốn khóc.
“Thực ra cũng không phải là không có cách.” Liêm Tuấn bỗng mở miệng.
Hả? Có cơ hội thay đổi! Đỗ Lôi Ty sáng mắt, nhìn sếp tổng đầy mong chờ.
“Đó chính là…” Anh khựng lại, nhìn chăm chú vào mắt cô, chậm rãi thốt ra, “Đỗ Đỗ, chúng ta bỏ trốn đi?”