Đỗ Lôi Ty tưởng câu “bỏ trốn” của sếp tổng là nói cho vui thôi, ai ngờ hôm sau anh kéo cô đi làm hộ chiếu, còn là loại lấy gấp. Làm xong hộ chiếu lại đi làm visa, làm visa xong lại phải chuẩn bị hành lý, bận đến nỗi không biết mệt là gì.
Đỗ Lôi Ty nghi ngại, sếp tổng thế này giống đang bỏ trốn lắm hay sao? Có mà giống đi nghỉ tuần trăng mật thì có!
Tuần trăng mật!
Lúc ba chữ này lóe lên trong đầu cô, cô cũng giật bắn mình trước suy nghĩ đó. Sếp tổng đại nhân chắc không mượn cớ bỏ trốn, để đưa cô đi tuần trăng mật chứ… Nghĩ đến đó, trong lòng bất giác vừa căng thẳng lại vừa kích động.
Cũng khó trách Đỗ Lôi Ty có phản ứng đó, từ khi hai người kết hôn tới giờ, phàm là những bước mà hai người ở bên nhau phải làm thì đều thực hành gần đủ rồi, tuy trình tự là: kết hôn, hẹn hò, tỏ tình, hoàn toàn ngược lại, nhưng chí ít cũng đủ rồi? Nhưng chuyện tuần trăng mật thì đúng là cô chưa nghĩ tới.
Có cô gái nào chưa từng nằm mơ giữa ban ngày? Lúc ấy một mình đi học, đi làm, Đỗ Lôi Ty cũng từng mơ mộng mình sẽ có ngày kết hôn, đi du sơn ngoạn thủy với chồng yêu. Yêu cầu của cô không cao, có thể đi Quế Lâm sông Phiếm Giang, hoặc đi Tích Lâm Quách Lặc ngắm thảo nguyên là thỏa mãn lắm rồi. Nào ngờ đến mấy năm sau, ước mơ đã thành sự thực, hơn nữa còn vượt xa hiện thực – nơi họ sắp đến là Ý!
Nghĩ thế, Đỗ Lôi Ty bất giác cảm thán: Quyết định của sếp tổng quả nhiên không phải là “trâu bò” bình thường, ngay cả trong nước cô còn chưa đi đủ một vòng, mà đã cùng sếp tổng ra hẳn nước ngoài, tiến ra thế giới! Cảm giác này, quá sướng
Trước khi xuất phát, Đỗ Lôi Ty gọi điện báo cáo cho mẹ cô.
“Mẹ, ngày mai con sẽ đi Ý với sếp tổng!”
“Cái gì mà sếp tổng, sếp tổng, cậu ấy là chồng con!” Bà Đỗ bỗng cảm thấy bi ai vì tính “nô lệ” của con gái.
“Ồ, ngày mai con sẽ đi Ý với chồng con…” Sao nghe có vẻ kỳ quặc thế nhỉ?
“Hai đứa đi Ý làm gì?”
“Bỏ trốn.”
“Cái gì?”
“Không phải, ý con là bọn con đi du lịch…” Đều tại sếp tổng, cứ nói bỏ trốn bỏ trốn, hại cô bây giờ bị nhiễm rồi.
“Du lịch hay đấy! Hai đứa kết hôn rồi chưa đi hưởng tuần trăng mật phải không? Nhân cơ hội này tăng thêm một bước tình cảm, thuận tiện giải quyết chuyện cháu ngoại cho mẹ, đúng rồi! Hôm qua mẹ đã bàn bạc với bố con rồi, sau này cháu ngoại của chúng ta sẽ tên là Liêm Pha, thật là hùng dũng làm sao… bla bla…”
“Mẹ!” Đỗ Lôi Ty choáng váng, chỉ sợ mẹ nói tiếp sẽ nói ra cả kế hoạch cháu ngoại rót xì dầu như thế nào, “Con đi Ý, mẹ có gì cần mua không?”
“Chỗ đó thì có gì mà mua? Có phải con đi Kim đâu, mẹ còn bảo con mang hai khúc xúc xích hun khói về, đúng rồi, hai đứa khi nào đi Kim Hoa, mang xúc xích hun khói về cho bố con? Bố con thích món đó nhất… bla bla…” (Kim Hoa: tên một thành phố ở Chiết Giang, có lịch sử lâu đời, phong cảnh tuyệt đẹp, con người thanh lịch, có danh thắng Song Long Động rất nổi tiếng)
“Mẹ!”
“Được rồi, không đùa với con nữa! Thực ra con chỉ cần đưa cháu ngoại về là được, chưa thành hình cũng không sao, về nước rồi có thể từ từ phân chia…”
Đỗ Lôi Ty:
Ngày hôm sau, mọi thứ đã chuẩn bị xong, Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã bước lên máy bay đi Ý, đặt bước chân đầu tiên hướng ra thế giới của cô.
Trên máy bay, tâm trạng cô vô cùng hưng phấn, hai mắt cứ đảo qua đảo lại quan sát mọi thứ.
Liêm Tuấn ngồi cạnh cười, nhắc cô: “Đừng nhúc nhích nữa, sắp cất cánh rồi.”
“Ồ.” Đỗ Lôi Ty thè lưỡi, mới chịu ngồi im.
Nhưng không lâu sau cô lại bắt đầu nhấp nhổm.
“Sao vậy?” Liêm Tuấn quay sang, thấy Đỗ Lôi Ty đang chọc ngón tay vào cánh tay anh.
Đỗ Lôi Ty tỏ bộ dáng lén lút gian tà: “Anh có phát hiện cái cô tiếp viên hàng không kia cứ đi qua đi lại ở ch không?”
Liêm Tuấn nhướng mày: “Có à?”
Có! Tuyệt đối có! Cô đã quan sát cô ta mấy lần rồi, không chỉ đi qua đi lại mà thỉnh thoảng còn hỏi sếp tổng có cần cái này, có cần cái kia không, thật chuyên cần.
“Chắc em không ghen đấy chứ?”
“…” Sếp tổng đại nhân, tại sao lần nào anh cũng nói trắng trợn ra vậy?
Có ghen hay không thì Đỗ Lôi Ty không biết, nhưng cô không ưa nổi thái độ phục vụ của cô tiếp viên đó, dù sao họ cũng đã mua vé máy bay, lấy tiền của người ta rồi còn định lấy luôn người của người ta? Xem kịch còn phải mua vé vào cửa, muốn ngắm sếp tổng miễn phí à? Không có cửa đâu!
Vì thế, Đỗ Lôi Ty quyết định lát nữa nếu cô ta còn đến thì nhất định sẽ giết chết cô ta bằng ánh mắt!
Chỉ tiếc là cô tiếp viên đó vừa đến mấy lần thì đều bị Liêm Tuấn từ chối chỉ bằng một câu, tiếp viên người ta dù sao cũng là phần tử trí thức cao cấp, bị cự tuyệt hai ba lần xong, chí ít cũng phải nhìn ra chân lý. Miếng thịt này tuy béo thật, nhưng còn sống, ăn vào rất dễ bị tiêu chảy! Là một cô gái thời đại mới, trước khi đầu tư nhất định phải tính toán nguy cơ, nguy cơ quá lớn thì cổ phiếu lời cũng nhiều, mà lỗ cũng càng nhiều!
Thế là, ánh mắt được “ủ” rất lâu của Đỗ Lôi Ty không có đất dụng võ, một lúc sau, hai mắt cô cứ mở trừng trừng đến nỗi mi mắt đã bắt đầu đánh nhau.
Cũng không lạ, tối qua cô quá hưng phấn, cứ lẩm bẩm là nên mang theo cái gì, còn tiện thể xem “Kỳ nghỉ ở Rome”, đã chuẩn bị sẵn tinh thần làm “Audrey Hepburn” phiên bản Trung Quốc, kết quả là dẫn đến việc thiếu ngủ trầm trọng hiện nay.
Đúng lúc Đỗ Lôi Ty đang vật lộn với cơn buồn ngủ, ý thức dần dần mờ nhòa, thì bỗng một giọng nói thanh tao vang lên: “Tiên sinh, xin hỏi anh muốn uống gì không?”
Lại là cô tiếp viên ấy!
Đỗ Lôi Ty hơi tỉnh lại, đang định giết người bằng ánh mắt thì lại nghe một giọng nói vang lên: “Cà-phê nóng.” Giọng nói ấy không phải của Liêm Tuấn, nhưng có phần quen thuộc, một lát sau Đỗ Lôi Ty tỉnh hẳn, vì giọng ấy lại bổ sung câu nữa, “Phiền cô quá rồi, người đẹp ơi.”
Người đẹp thì ai cũng có thể gọi, nhưng gọi đến mức làm người ta lạc hồn thế, Đỗ Lôi Ty chỉ biết hai người, một là Hạ Khôn, còn người nữa là Tiêu Doãn.
Tiêu Doãn đang thưởng thức bóng dáng uyển chuyển bước đi của người đẹp một cách vô cùng thích thú, bỗng cảm giác có một ánh mắt bắn đến, anh ta quay sang, đầu tiên là giật bắn mình bởi đôi mắt vằn máu, y hệt mắt gấu trúc, tiếp đó, anh ta bỗng cảm thấy bên dưới như đang nhói đau.
Cảm giác ấy, thực sự là khó quên!
Anh ta bắn một ánh mắt đắm đuối về phía Đỗ Lôi Ty: “Em yêu, em biết thế nào là duyên phận trời định không?”
Đỗ Lôi Ty bỗng có cảm giác như muốn nôn mửa.
“Sao lại là cậu?” Liêm Tuấn cũng phát hiện ra Tiêu Doãn, bất giác nhíu mày lại.
bình tĩnh đáp: “Đừng nhăn nhó, tôi có phải hổ đâu.” Chẳng lẽ ăn thịt vợ của anh hay sao?
Liêm Tuấn hừ một tiếng.
Đỗ Lôi Ty nhận ra không khí có vẻ kỳ lạ, tuy lần trước cô uống say, cũng không biết hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng lờ mờ cảm thấy bản thân có thể đã làm sai, nếu không sếp tổng cũng sẽ không làm mặt lạnh, tránh né không trả lời khi cô dò hỏi sau đó.
Để hóa giải sự ngượng ngập đó, Đỗ Lôi Ty cười khan mấy tiếng, hỏi Tiêu Doãn: “Anh cũng đi Ý sao?”
Tiêu Doãn chớp mắt với cô: “Em nghĩ sao?”
Nghĩ cái đầu anh! Anh không đi Ý thì chẳng lẽ định trốn khỏi máy bay giữa đường? Đỗ Lôi Ty rất muốn mắng, nhưng nghĩ lại thì, câu nói lúc nãy của cô vốn dĩ đã khá là vô vị rồi.
“Sao em không hỏi anh đi để làm gì?”
“Hừm… anh đi làm gì?”
“Không nói em biết!”
Một đàn quạ đen bay vù qua đầu…
Lúc này, cô tiếp viên hồi nãy đi lấy cà-phê đang cầm ly ngúng nguẩy đi đến, thấy Tiêu Doãn thì cười một cách đầy quyến rũ, “Tiên sinh, cà-phê của anh~~~” Giọng nói ấy, sắp biến điệu mất thôi
“Thơm thật!” Tiêu Doãn hít một hơi như say mê, khen ngợi mà mặt không đỏ tim không đập, “Cà-phê này nồng đậm thơm tho như chính người đẹp vậy!”
Ọe…
Đỗ Lôi Ty muốn nôn cả bữa tối hôm qua ra ngoài.
Nhưng cô tiếp viên xinh đẹp lại rất thích thú, cười toe toét như một đóa hoa loa kèn. Cũng khó trách, cũng là trai đẹp, mà bên Liêm Tuấn mới hỏi hai, ba câu đã bị dội ngược, nhưng đến anh trai đẹp dịu dàng này, chỉ một lần đã được hậu đãi. Hai người so với nhau, khoảng cách quá xa!
Hoa loa kèn cao hứng, giọng nói chuyển điệu hoàng hạc lại vang lên: “Tiên sinh, xin hỏi anh có còn cần gì không?”
“Nhờ cô lấy cho vị tiểu thư bên kia một miếng bánh ngọt và một ly nước quả!”
“Vị tiểu thư bên kia” chẳng lẽ là chỉ cô? Đỗ Lôi Ty nhìn Tiêu Doãn, hình như chắc chắn là chỉ cô.
“Còn tiểu thư cái gì, đã là đàn bà rồi.” Liêm Tuấn bỗng nhiên nói một câu.
Đỗ Lôi Ty ngẩn người, lập tức nổi cáu, “Cái gì đàn bà? Anh mới là ông chú ấy! Cô nương đây mới hai tám tuổi, là cô gái lớn tuổi!”
Vừa nói xong, lấy Đỗ Lôi Ty làm trung tâm, ước khoảng trong vòng ba mét, vẻ mặt của mọi người đều méo mó, chỉ mỗi Liêm Tuấn vẫn tỏ ra bình thản không chút xao động, chỉ nhắc nhở: “Phu nhân, em đã là đàn bà có chồng
Sếp tổng, khéo léo là tính tốt, thầy không dạy anh hay sao?
“Tiểu thư, điểm tâm của cô.” Khi cô tiếp viên mang bánh kem dâu và nước dừa đến cho Đỗ Lôi Ty, cô rõ ràng cảm nhận được cô ta thực ra rất muốn gọi cô là “đàn bà”.
Nhưng đã không còn quan trọng, cái gì mà là đàn bà rồi cô gái, đều là phù vân! Miếng bánh và ly nước quả trước mặt mới là hiện thực!
Đỗ Lôi Ty mắt sáng rực, chuẩn bị ra tay.
“Khụ khụ.”
Hai tiếng ho khan đã cắt đứt cơn thèm ăn của cô, Đỗ Lôi Ty quay sang, thấy ngay ánh mắt mang đầy tính uy hiếp của sếp tổng, ánh mắt ấy rõ ràng đang nói là – em dám ăn thì chết chắc!
Ánh mắt ấy khiến cơn thèm ăn vừa trỗi dậy của Đỗ Lôi Ty chìm xuống, cô không kìm được gào thét trong lòng: Tha cho bánh kem và nước quả đi, bọn chúng chỉ là những đứa trẻ!
“Em yêu, không hợp vị à?” Tiêu Doãn hỏi.
Đỗ Lôi Ty cười ngượng ngập, “Bữa sáng… ăn no quá…”
Do hai món trước mặt không thể ăn, mà nếu gọi đồ ăn khác thì rõ ràng là không nể mặt Tiêu Doãn nên Đỗ Lôi Ty đành mở to mắt bần thần nhìn nó, một lúc sau, cô bỗng giác ngộ ra.
Bánh kem dâu? Nước dứa?
Dâu, dứa, dâu, dứa, dâu, dứa…
Mẹ ơi! Quá dâm tà!
Do sếp tổng và Tiêu Doãn hai bên chèn ép, đoạn đường vốn bình an yên ổn trở nên nguy hiểm tứ bề, hại Đỗ Lôi Ty cứ phập phồng lo sợ, đã chịu sự uy hiếp từ ánh mắt sếp tổng, mà còn phải chịu sự bông đùa quấy rối từ Tiêu Doãn, cứ sống không bằng chết như thế mười mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng lúc gần hạ cánh, cô không gượng nổi nữa, ngủ thiếp đi.
Lần này, cô ngủ rất say, ngay cả chuyện làm sao xuống máy bay cô cũng không nhớ, chỉ mơ mơ màng màng cảm nhận có tiếng người, có tiếng xe, và văng vẳng tiếng nước, rồi sau đó thực sự mất tri giác.
Cô mơ một giấc mơ, cô mơ bốn bề toàn là nước, cô ngồi trên một con thuyền hẹp dài, bên cạnh là sếp tổng và mẹ anh. Con thuyền nhỏ cứ lắc lư chao đảo, như thể hễ sơ ý là sẽ lật ngay. Lúc này bà Liêm An Na bỗng hỏi Liêm Tuấn: “Nếu con thuyền này lật, con sẽ cứu mẹ trước hay cứu vợ con trước?”
Đỗ Lôi Ty hồi hộp quan sát phản ứng của Liêm Tuấn, thấy anh nhìn cô rồi lại nhìn bà Liêm An Na, không nói.
“Con nói xem nào.” Bà hối thúc, ánh mắt tràn ngập sự khiêu khích.
“Tất nhiên là cứu…” Liêm Tuấn vừa nói vừa nhìn Đỗ Lôi Ty ý tứ sâu sắc.
Là gì? Mau nói! Đỗ Lôi Ty cũng thúc giục trong lòng.
“Cứu mẹ trước.”
Vừa nói xong, thuyền lật.
“Cứu em! Mau cứu em!” hai tay cô đập vùng vẫy trong nước, xung quanh toàn nước, như thấp thoáng thấy gương mặt sếp tổng, còn cả Liêm An Na, họ đều ngồi trên thuyền bình thản nhìn cô…
“Đỗ Đỗ! Đỗ Đỗ! Bên tai văng vẳng giọng nói quen thuộc, hơi gấp gáp, “Đỗ Đỗ, dậy mau! Đỗ Đỗ…”
Đỗ Lôi Ty mở mắt, nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Liêm Tuấn.
“Chồng ơi!” Đỗ Lôi Ty túm lấy tay anh, hồn phách lên mây.
Tâm trạng Liêm Tuấn bỗng vui vẻ hẳn sau khi cô buột miệng gọi “chồng ơi”: “Sao, ác mộng à? Lớn thế này rồi mà gặp ác mộng lại thất kinh thế kia, người không biết chắc còn tưởng em rơi xuống nước đấy.” Anh bỗng dừng lại, vì anh nhận ra vẻ kỳ dị trong mắt cô.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
“Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?”
Liêm Tuấn hơi mơ hồ: “Sao tự dưng lại hỏi thế?”
“Anh đừng quan tâm vì sao, cứ trả lời em đi!” Đỗ Lôi Ty thúc giục, trong lòng cũng căng thẳng theo.
Liêm Tuấn không trả lời ngay, anh hỏi: “Nếu anh vố em cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai trước?”
Anh lại quăng vấn đề đó cho cô! Đỗ Lôi Ty hơi ngẩn người, sau đó đáp: “Bố em.”
“Anh cũng thế.” Liêm Tuấn nói gọn, “Anh sẽ cứu mẹ trước.”
Rõ ràng là câu trả lời đã được đoán trước, nhưng Đỗ Lôi Ty vẫn thấy cô đơn trong tim, thất vọng cúi đầu xuống. Anh sẽ cứu mẹ anh trước, như giấc mơ ấy…
“Nhưng,” Liêm Tuấn lại nói tiếp, “Nếu anh không cứu được em, anh sẽ chìm với em.”
Đỗ Lôi Ty sững sờ.
Cô cảm thấy trong sâu thẳm trái tim như có thứ gì đó phá kén chui ra, dâng lên đầu, mũi cay cay, mắt cũng sưng lên.
“Đỗ Đỗ, chắc em không dễ dàng cảm động thế chứ?”
Đỗ Lôi Ty hoàn hồn, chú ý đến nụ cười bên khóe môi của Liêm Tuấn: “Ai… ai cảm động chứ?” Cô lúng túng, mắt đảo tứ phía.
Bỗng nhiên, cằm bị giữ chặt, không mạnh lắm, nhưng đủ để cô phải nhìn thẳng anh.
“Nói, có phải em cảm động không?” Anh hỏi.
Làm gì có ai nói thẳng từ “cảm động” ra chứ? Sếp tổng đại nhân đúng là biến thá
“Nếu em thực sự cảm động, anh không ngại để em lấy thân đền đáp!” Anh vừa nói vừa thò móng vuốt đến nút áo cô.
Đỗ Lôi Ty phản ứng, đỏ mặt lùi ra sau: “Cái đó… em… em vẫn chưa tỉnh…” Vừa nói vừa rúc vào chăn như một con cá chui vào bùn.
Nhưng dù sao cô cũng chẳng phải cá, phía trên cũng chẳng có bùn nên rất nhanh đã bị sếp tổng lôi ra. Hơn nữa cơ thể cũng bị anh đè chặt xuống dưới.
Đỗ Lôi Ty bỗng có cảm giác bị sa lưới, sếp tổng chính là ngư dân thả lưới, đợi con cá nhỏ mập ú là cô bơi vào trong, anh chỉ việc thu lưới – đến tay thì tóm!
Đỗ Lôi Ty cảm nhận sâu sắc rằng nếu lúc này cô không phản công thì rất có khả năng cả đời sẽ bị anh đè xuống mãi mãi.
“Em muốn ở trên!” Cô mới nói xong đã hối hận. Vì cô vốn dĩ tưởng sếp tổng sẽ giận dữ, ai ngờ anh lại cười, mà còn cười rất gian tà.
“Đỗ Đỗ, nói rồi không được hối hận.”
Đỗ Lôi Ty muốn khóc: “Em… em đã hối… Á!”
Một tiếng kêu thét, tay anh đã ôm chầm lấy eo cô, sau đó lật người, tư thế hai người đã đổi cho nhau một cách lạ lùng, cô ở trên, anh ở dưới.
“Bắt đầu đi.” Anh nói thoải mái.
Đỗ Lôi Ty cảm nhận rõ bên dưới có một vật gì cứng cứng tì vào, mặt “soạt” đỏ bừng lên.
“Em… em… em…” Nói liền bảy, tám từ em mà vẫn không nói ra được, lại nhìn Liêm Tuấn, vẻ mặt anh “Đó là do em tự nguyện”, nhìn cô như thể đang xem kịch.
“Sao không động đậy nữa?” Liêm Tuấn hỏi.
Đỗ Lôi Ty nuốt nước bọt, bắt đầu tính toán thầm: Câu này cũng đã nói rồi, làm thì ở trên! Không làm, thế thì ở dưới! Sống chết đều phải chịu, chi bằng chịu một cách tôn nghiêm!
“Ai nói em không động đậy? Em… em chỉ đang suy nghĩ xem nên cởi nút nào trước.”
“Đã nghĩ xong chưa?”
“Xong, xong rồi.” Cô vừa nói vừa run rẩy thò tay ra, mò vào nút áo đầu tiên của anh, sau đó là nút thứ hai, thứ ba… Đến khi mọi nút áo đã được cởi hết, lồng ngực rắn chắc cũng hiện ra trước mắt.
Đỗ Lôi Ty hiểu sâu sắc rằng cô đã bị sếp tổng rèn luyện đến mất cảm giác rồi, nhìn thấy lồng ngực quyến rũ thế này mà cô lại không chảy máu mũi!
Liêm Tuấn một tay gối đầu, nhìn cô biểu diễn với vẻ thú vị.
“Tiếp theo sau là?” Anh hỏi.
“Gấp gáp gì chứ?” Cô trừng mắt, dời ánh mắt đến dây kéo khóa quần, sau đó bất giác bị nơi cộm lên ở dưới khóa kéo thu hút.
Sau đó, máu trào lên, toàn thân sôi sùng sục, cảm giác muốn chảy máu mũi lại quay về!
Đỗ Lôi Ty bỗng có cảm giác mồm miệng khô rát.
“Em xin được uống ly nước rồi làm tiếp!” Cô giơ tay.
Liêm Tuấn nhăn mày: “Không phê chuẩn!”
“Tại sao không cho? Trước khi chặt đầu còn cho bữa cơm ăn no mà! Không được, em phải uống nước! Em phải uống nước! Uống nước, uống nước, uống nước…”
“Em đi uống đi.” Liêm Tuấn thở dài vẻ cực kỳ bất lực, sau đó thao láo mắt nhìn cô nàng trên người trượt xuống khỏi người anh, ngoáy mông đi uống nước.
Cô bé này, đúng là biết dày vò người khác!
Liêm Tuấn không ngờ công phu dày vò người khác của Đỗ Lôi Ty lại thâm sâu như thế, uống ly nước mà cô lại đi cả gần nửa tiếng! Thấy dục vọng sắp bị dập tắt, cuối cùng anh không kìm được ngồi dậy, đi xem xem rốt cuộc cô đang làm gì.
Ra ngoài phòng ngủ, tối đen như mực, vẫn không thấy bóng cô đâu.
“Đỗ Đỗ?” Anh lên tiếng gọi.
“Ưm…” Loáng thoáng nghe có tiếng đáp lại.
“Em
“Ưm…” Lần này giọng to hơn, anh bước về phía ấy, cuối cùng nhìn thấy Đỗ Lôi Ty đang ngồi phía sau tủ rượu, ôm một cái chai.
“Em uống rượu hả?”
“Ưm.” Cô gật gật với vẻ mơ màng.
Liêm Tuấn cúi xuống, lấy chai rượu khỏi tay cô, đã rỗng không.
“Em chỉ muốn uống chút rượu để can đảm hơn, uống xong mới phát hiện rượu này hình như bắt đầu bằng chữ W, anh nói xem liệu có phải là Whisky không? Em không uống rượu mạnh…” Đỗ Lôi Ty ngồi đó lảm nhảm, ánh mắt lờ đờ.
“Đứng dậy.” Liêm Tuấn đặt mạnh chai Whisky rỗng không xuống, hẳn nhiên đã tức giận, một chai, cả một chai Whisky! Thế mà cô cũng uống được? Nếu anh không ra, có lẽ ngay cả chai Brandy bên cạnh cô cũng xử lý luôn rồi.
“Anh đừng đỡ em.” Đỗ Lôi Ty bám vào anh để đứng dậy, “Em không say.” Cô nói xong lại nhìn chằm chằm Liêm Tuấn, bỗng hỏi, “Có phải chúng ta còn có chuyện chưa làm?”
Say thế này mà trông có vẻ như không say vậy.
Anh tức giận, ấm ức đáp: “Có, nhưng em còn khả năng không?”
“Có!” Đỗ Lôi Ty trả lời dứt khoát, sau đó đưa tay bắt đầu cởi quần áo của mình, tốc độ nhanh đến kinh ngạc.
Thoáng chố quần áo của cô đã được cởi sạch.
Sau đó, hai tay cô bám vào cổ anh, bắt đầu hôn – điên – cuồng!
Sau một trận hôn cuồng loạn ngang ngược, Liêm Tuấn hỏi: “Đỗ Đỗ, có phải em hơi chủ động quá không?”
“Không thích à?” Cô nheo mắt, nhìn anh ở khoảng cách gần, sau đó thở một hơi trên mặt anh.
“Thích.”
Vừa nói dứt, nụ hôn của anh đã trả lại, nụ hôn này còn mãnh liệt hơn cả lúc nãy cô trao cho anh, hai bàn tay đã ôm eo cô, chậm rãi di chuyển trên người cô.
Cô mê loạn rên rỉ, mùi thơm rượu mạnh tỏa ra từ người cô hòa lẫn với âm thành rên rỉ thoát ra từ miệng cô, sự hòa trộn của hai thứ đó như một thứ thuốc mê mạnh nhất thế gian.
Đầu óc anh và cô đã trống rỗng, hai người ôm chặt nhau, liên tiếp, nụ hôn quấn quýt, cùng chìm vào hoan lạc vô tận…