Cơ Trưởng Cất Cánh Đi

Chương 19 – Tôi chỉ biết lái máy bay thôi, không biết đạp xe. Anh chở tôi, được không?
Trước
image
Chương 19
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
Tiếp

Địa điểm Vưu Châu Châu hẹn là Queens Quay. Nơi đó có tàu đi đến Centreville Amusement Park, bao gồm Centre Island, Ward’s Island và Algonquin island, thuộc một phần của quần đảo Toronto. Lương Tấn vừa nhìn địa điểm hẹn đã biết cô muốn lấy việc công làm việc tư.

“Sáng nay cô đi gặp cơ trưởng Vưu sao cô không gọi tôi? Tôi đã nói với cô rồi là tôi và cô ấy có giao tình, có thể giúp cô một tay.” Lý Sơ Nhất từ trong phòng mình đi ra, nhìn thấy Lương Tấn đứng trước mặt tiếp viên trưởng Lưu thì hỏi.

Tiếp viên Lưu quay sang nhìn Lý Sơ Nhất: “Sáng sớm nay tôi đến nhấn chuông cửa, anh có mở cửa đâu.”

“A, chắc là tôi đang ngủ.” Lý Sơ Nhất ngượng ngùng cười.

“Bây giờ anh ấy phải đi gặp mặt cơ trưởng Vưu nói chuyện, có thể cơ trưởng Lương sẽ thuyết phục được cô ấy qua làm việc cho Trường Cát.” Tiếp viên trưởng Lưu nói.

Lý Sơ Nhất nghĩ đến việc Vưu Châu Châu hỏi mình số điện thoại của Lương Tấn, còn nhiều lần dò la hành tung của người kia, anh cười, nụ cười mang theo ý vị sâu xa: “Ồ ồ ồ, mấy chuyện đó cứ giao cho cơ trưởng Lương đi.”

Lương Tấn hơi liếc nhìn Lý Sơ Nhất, xoay người vào phòng.

Anh đến Queen Quay sớm hơn mười phút, còn Vưu Châu Châu đúng giờ mới đến. Cô từ trong đám đông, khẽ cười đi đến trước mặt Lương Tấn: “Để anh đợi lâu rồi.”

Lương Tấn cúi đầu nhìn cô: “Muốn ngồi tàu sao?”

Vưu Châu Châu gật đầu, giơ điện thoại lên: “Tôi đã mua vé xong rồi.”

“Ngày mai tôi sẽ bay về điểm xuất phát.” Lương Tấn nói.

“Phải ngủ sớm đúng không?” Cô cong mắt cười: “Yên tâm đi, anh sẽ có thời gian ngủ.”

Anh nhìn cô, lời này từ trong miệng cô nói ra anh có cảm giác không phải cho lắm, nhưng mà hết lần này đến lần khác ánh mắt cô nhìn vô cùng thản nhiên. Lương Tấn nói: “Tôi không nói giỡn với cô.”

Nếu như anh phải chấp hành nhiệm vụ, thì trước khi bay phải ngủ đủ tám tiếng.

Vưu Châu Châu: “Được được.”

Khi hai người đang nói chuyện, âm thanh vù vù của tàu vang lên. Cô nói: “Tôi muốn lái nó, chúng ta lên tàu đi!”

Lương Tấn đi sau lưng cô, hai người tiến về phía bến tàu. Thời gian này người lái tàu trên đảo không nhiều lắm, chiếc tàu lớn hai tầng còn chưa đủ trăm người ngồi ở trong.

Vưu Châu Châu đi đến phía cửa sổ bên mạn tàu rồi tìm một chỗ để ngồi xuống. Anh và cô ngồi cách nhau một khoảng cách.

Sao lại ngồi xa như vậy? Sợ cô ăn anh sao? Cô “Này” một tiếng, nói: “Ngồi đây đi!”

Cô dùng tiếng Trung để nói, vừa dứt lời ngay lập tức có một người đàn ông da trắng chống gậy ngồi xuống ở giữa cô và Lương Tấn, mà nơi ấy có tận ba chỗ ngồi. Vưu Châu Châu từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến trước mặt Lương Tấn, nói: “Chúng ta lên boong tàu đi.”

“Không đi.”

Cô nói: “Nếu như tôi lỡ không cẩn thận rơi xuống nước, thì anh sẽ ăn nói như thế nào với lãnh đạo của anh đây.”

Lương Tấn không để ý đến cô.

Vưu Châu Châu lại nói tiếp: “Anh lên boong tàu với tôi thì tôi sẽ cho anh về sớm một chút….để ngủ.”

Hai chữ cuối cùng được cô kéo rất dài. Nói xong cô nhanh chóng xoay người đi về phía cầu thang, lên boong tàu.

Cũng vào lúc này thuyền khởi hành. Cô lên đến boong tàu, trên boong nhiều người hơn so với trong khoang. Vưu Châu Châu đi đến một bên rào chắn, hai tay khoát lên trên lan can, gió mát thổi vào mặt, vô cùng dễ chịu.

Cô quay đầu, Lương Tấn cũng từ dưới đi lên, đứng sau lưng cô cách đó một mét. Cô nhếch khóe môi, lấy điện thoại ra, chụp chung một tấm của cô và anh. Bọn họ cách nhau khá xa, tư thế của cả hai không cân đối, ở giữa lại còn nhiều người khác đi qua đi lại, vì thế nên cô rất không hài lòng.

Hơn hai mươi phút sau đã đến đảo Centre. Tàu cập bến, mọi người lần lượt xuống thuyền.

Vưu Châu Châu đi đến chỗ cho thuê xe đạp, thuê một chiếc.

Lương Tấn nhíu mày: “Muốn đi chỗ nào?”

“Đảo Ward.”

“Thuê thêm một chiếc nữa.” Lương Tấn đưa thêm một tờ đô la cho ông chủ.

Vưu Châu Châu nói: “Tôi không biết chạy xe đạp.”

Có ngụ ý là chỉ muốn thuê một xe.

Lương Tấn không tin, ngẩng đầu nhìn bảng hướng dẫn ven đường, đạp xe về phía đảo Ward.

Cô nhanh chóng nhảy lên xe đạp rồi chạy lảo đảo, xiêu vẹo phía sau. Lương Tấn nhìn thấy phía trước có người, đột ngột dừng xe. Anh quay đầu nhìn lại phía sau mình, thì thấy cô ngã sõng xoài trên mặt đất, cả chiếc xe đạp cũng nằm bên cạnh.

“Thật sự không biết đạp?” Lương Tấn đạp trở về.

Vưu Châu Châu đỡ xe đạp ngồi dậy: “Tôi chỉ biết lái máy bay thôi, không biết đạp xe đâu. Anh chở tôi, được không?”

Anh bảo cô ngồi lên xe, nghiêm túc dạy: “Quan trọng nhất là giữ thăng bằng.”

Vưu Châu Châu không muốn học, những lời anh nói đều từ lỗ tai này chạy sang lỗ tai rồi đi ra. Sau cùng, cô quảng chiếc xe đạp qua một bên, không chịu đạp nữa.

“Lên đi!” Lương Tấn biết cô giở mánh khóe nhưng vẫn để cô ngồi cùng xe.

Cô khoái chí ngồi sau lưng, hai tay vòng ôm lấy eo eo anh. Lương Tấn ngồi phía trước ra sức đạp xe.

Đạp trong chốc lát, hai tay của Vưu Châu Châu không an phận nhích tới nhích lui.

“Cơ trưởng Lương, cơ bụng của anh sờ thật thích.”

Lương Tấn dừng xe, quay đầu cảnh cáo cô: “Ngồi yên!”

“Được thôi.” Bàn tay cô không động đậy ôm lấy eo anh. Sau đó anh tiếp tục đạp xe, khuôn mặt cô kề sát vào lưng anh. Lương Tấn nhíu chân mày vài lần, nhưng ngược lại không nói gì cả.

Điểm đến là một biệt thự tư nhân trên đảo Ward. Trước đó Vưu Châu Châu đã hẹn với chủ căn biệt thự đó, nên khi đến nơi, chủ nhà giao chìa khóa cho cô rồi vội đi.

Vưu Châu Châu và Lương Tấn ngồi trước bàn ăn, mặt đối mặt.

Anh vào thẳng chuyện chính: “Lãnh đạo bên công ty chúng tôi, bọn họ hi vọng rằng cô sẽ qua Trường Cát làm việc, quyết định của cô sẽ như thế nào?”

“Ăn xong, tôi sẽ nói cho anh biết.”

Cả hai người lẳng lặng ngồi ăn. Sau khi ăn xong, Lương Tấn hỏi lại: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết câu trả lời của cô chưa?”

Vưu Châu Châu cười: “Anh muốn nghe câu trả lời của tôi gấp đến thế sao?”

Lương Tấn nói: “Chẳng qua là việc công.”

“Được rồi, giải quyết việc chung.” Vưu Châu Châu nói: “Tôi không đến Trường Cát.”

“Được, tôi sẽ truyền đạt lại câu trả lời này của cô.”

Anh biết ngay cô đang giở trò mà.

Lương Tấn nói xong cũng rời khỏi, bộ dạng thật sự giống như đang giải quyết việc chung.

Vưu Châu Châu nhìn ra ánh chiều tà ngoài cửa sổ, từ chỗ cô có thể nhìn thấy toàn bộ trung tâm thành phố Toronto, tháp truyền hình CN cao năm mét, xẹt qua đường chân trời. Nhưng lá phong vẫn chưa đổi màu, có vẻ cô tới không đúng lúc.

Vào khoảng thời gian cô đang chìm đắm với cảnh vật, đúng lúc đó chủ nhiệm Trần gọi đến, hỏi câu trả lời cuối cùng của cô. Vưu Châu Châu nhận điện thoại, nói: “Cháu sẽ ở lại.”

“Nếu thế thì tốt quá rồi! Cơ trưởng Vưu, bao giờ thì cháu sẽ kết thúc kì nghỉ đây?”

“Ngày mai.”

“Thật tốt, thật tốt! Có thể nhận nhiệm vụ luôn được không?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Vưu Châu Châu cúp máy, ngồi trước bàn ăn im lặng suy nghĩ. Còn Sonja vì sao lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ, cô cầm điện thoại, cúi đầu nhập một hàng số.

Trước
image
Chương 19
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!