Cầu Than Thở một đầu nối liền với tòa án, còn đầu còn lại thì nối liền với nhà giam. Phải ngồi tù tức là tội chết, sau khi tử tù bị đưa đi qua cầu đá tới ngục giam, biết mình sắp vĩnh viễn từ biệt thế gian thì không khỏi thở dài một tiếng, vì thế chiếc cầu làm bằng đá này được gọi là cầu Than Thở. Theo truyền thuyết, khi ấy có một người tử tù khi đi ngang qua đây, nhìn ra ngoài cửa sổ lần cuối, thì chợt thấy dưới cầu có một đôi nam nữ đang hôn nhau, mà người phụ nữ kia lại chính là người con gái anh yêu. Anh ta đau khổ té xuống, cũng tại cây cầu đó tự tay đâm chết bản thân mình, máu văng tung tóe khắp nơi. Nhưng sau này lại có một câu chuyện khác:Khi hai người yêu nhau, chỉ cần họ ngồi trên Gondola, để thuyền đi tới dưới chân cầu thì trao cho nhau nụ hôn, như vậy họ có thể ở bên nhau mãi mãi. Cây cầu này đã trở thành biểu tượng tình yêu của nơi này.
Lương Tấn đã nghe qua truyền thuyết ấy, nhưng cũng chỉ là nghe qua mà thôi, trước giờ anh không để những chuyện này trong lòng. Lương Tấn nói: “Nếu là truyền thuyết, thì đa phần sẽ không có thật.”
Vưu Châu Châu nói: “Tôi biết ngay là anh sẽ nói như thế mà.”
“Nhìn cô cũng không giống như là người tin theo những gì truyền thuyết nói.” Lương Tấn đáp lại.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, đúng lúc có một chiếc gondola đang lướt ngang qua bên dưới, bên trên thuyền có một cặp nam nữ đang ôm hôn nhau.
Vưu Châu Châu cười: “Không tin, nhưng cũng có thể thử mà.”
Lương Tấn nhìn cô một cái, đôi mắt lại nhìn về phía hai công trình kiến trúc.
“Tôi muốn…” Cô khéo léo lấy chân khều khều anh.
“Nhanh lên, mang giày vào.” Anh quay đầu lại, hơi đưa mắt nhìn cô.
Vưu Châu Châu cười, cả người đột nhiên nghiêng đến trước mặt anh. Tay nắm lấy cà vạt, hơi dùng sức kéo một phát, nhanh chóng đưa môi bao phủ lấy môi anh, sau đó ngậm lấy cánh môi phía dưới, khẽ nhấp một phát, nhanh chóng nhả ra.
Cả người cô lùi lại, ngồi trên ghế, nhìn Lương Tấn, nhẹ cười.
“Lần này có cảm giác không?”
Lần trước ở buồng lái, cô cũng đã hỏi anh có cảm giác gì, anh đã trả lời không có cảm giác.
Lương Tấn nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, nói: “Không có.”
Vưu Châu Châu híp mắt, nghiêng người về trước, hai tay cau lấy cổ anh. Cô còn chưa nhúc nhích gì, thì chiếc gondola bất chợt chao đảo một cái. Lương Tấn nhanh chóng ôm lấy eo cô. Vưu Châu Châu lợi dụng lúc này, vội nhón chân lên chặn miệng anh lại, đầu lưỡi trượt vào khoang miệng anh.
Giữa răng và môi anh đều tràn đầy hơi thở của cô. Đầu lưỡi mềm mại kia ngăn anh lại. Một cảm giác kỳ lạ khó tả bắt đầu xuất hiện, len lỏi khắp chân tay và xương cốt của anh. Anh không kiềm chế được cũng di chuyển đầu lưỡi hòa quyện cùng với cô.
Người chèo thuyền nhìn quen nên không trách, cho thuyền chậm rãi lướt qua dưới cầu.
Dưới trời hoàng hôn, màn đêm dần dần bao phủ lấy mặt nước, cuối cùng hai người cũng tách khỏi nhau. Hai tay Vưu Châu Châu vẫn còn ôm lấy cổ anh, còn hai tay Lương Tấn lúc này còn đang vắt trên eo cô. Cô nhếch môi, nhìn anh cười, dáng vẻ đầy thỏa mãn.
Bàn tay anh cũng thả lỏng ra khỏi eo cô, cũng tiện thể gỡ hai tay đang ôm lấy cổ mình xuống. Khóe miệng hiện lên ý cười nhàn nhạt, như có như không.
“Lần này thì sao? Có tí cảm giác nào không?” Vưu Châu Châu lại hỏi.
Lương Tấn không trả lời câu hỏi, chỉ nói: “Đến nơi rồi.”
Lúc này gondola cũng đã cập bến, khi thuyền đụng lấy thành bờ cũng theo đó lay nhẹ một chút, sau đó mới dừng hẳn. Lương Tấn đứng dậy, xoay người nhìn cô vẫn còn mang chân không, nhắc lại lần nữa: “Mang giày của cô vào.” Nói xong, anh xoay bước lên bờ.
Cô vội vàng mang giày, nhanh chóng đuổi theo.
Bên cạnh quảng trường St.Marco có rất nhiều quán ăn lẫn nhà hàng. Vưu Châu Châu cũng đã đói bụng từ lâu, nên cô cứ thế bước đại vào một nhà hàng Ý ở đó.
Sau khi ăn xong, trời cũng đã sập tối, đèn được lúc này đã được mở lên, sáng rực cả quảng trường.
“Ở đâu?” Lương Tấn hỏi cô.
“Khách sạn Honi.”
Anh đưa cô về đến khách sạn.
“Anh ở đâu thế?” Vưu Châu Châu hỏi.
“Gần nhà ga.”
“Hình như có hơi xa. Nếu không thì anh ở lại đây luôn đi?”
Lương Tấn nhìn cô, cất giọng: “Tôi phải đi.” Sau đó, xoay người định bước đi.
Cô vội giữ chặt cánh tay của anh: “Khoan đã, khi nào thì anh về lại kia?”
“Ngày kia.”
“Vậy là ngày mai anh phải về lại Rome.”
“Ừm.”
“Ngày kia tôi cũng bay về.”
Hai người đứng trước cửa khách sạn nói chuyện, ánh đèn bên trong phảng phất hắt ra, hơi mờ sáng.
“Đi.” Lương Tấn quay người toan bỏ đi.
Cô nhanh chóng giữ tay anh lại, kéo đến chỗ tối, sau đó ôm chặt lấy Lương Tấn, nói: “Vậy thì hai chúng ta sẽ gặp lại ở Bắc Thành.”
Dứt lời, Vưu Châu Châu kiễng chân hôn anh. Đầu tiên là hôn cằm, sau đó môi lại tiếp tục dời lên, cuối cùng thì dừng lại ở môi.
Trên lầu truyền đến giọng của Tần Hãn: “Lục Phi này, mới nãy hình như tớ nghe được tiếng cơ trưởng Vưu đâu đó quanh đây ấy.”
“Tớ đâu có nghe thấy gì đâu.”
Tần Hãn lại nói: “Mà cơ trưởng Vưu đã về chưa nhỉ?”
“Ừm. Trời cũng tối rồi, cô ấy thân con gái, đi một mình bên ngoài cũng không an toàn. Để tớ gọi thử.”
Trong màn đêm, cả hai người đều nghe được cuộc nói chuyện kia, nhưng nụ hôn vẫn cứ mãi chẳng chịu dứt ra. Đột nhiên điện thoại của Vưu Châu Châu vang lên, Lương Tấn đẩy cô, cất giọng nói “Tôi đi đây.” Rồi quay người cất bước đi. Hình bóng của anh bước ra khỏi cửa khách sạn, rất nhanh đã chìm vào trong đêm tối.
Vưu Châu Châu vẫn chưa thỏa mãn. Cô nhìn về nơi Lương Tấn biến mất, nâng khóe môi. Tảng núi băng này đang dần tan ra rồi. Việc này đối với cô là một chuyện tốt.
Tiếng chuông điện thoại lại không ngừng vang lên, cô lấy ra, nhận cuộc gọi.
Thứ ba, Vưu Châu Châu từ Venice bay về nơi xuất phát, Lương Tấn cũng trở về từ Rome.
Bất quá, vì vấn đề thời gian nên anh phải bay về Bắc Thành trước, có lẽ là nửa tiếng trước khi cô bay.
Nhưng khi bay đến nơi, do sân bay đang kẹt bên dưới, nên không ít máy bay phải sắp hàng trên trời chờ đến lượt hạ cánh, bao gồm cả chiếc máy bay từ Cairo bay về của Minh Ngọc. thật đúng lúc, cô ấy cũng về ngay hôm ấy, trước đó bọn họ cũng đã bay cùng ngày bây giờ lại về cùng ngày.
Minh Ngọc theo sự hướng dẫn của đài không lưu, cô ấy phải bay quanh quẩn trên trời vài vòng. Khoảng một lúc sau, có một giọng trầm thấp truyền qua radio: “CJX777 xin phép được đến gần.”
Là Lương Tấn! Minh Ngọc không khỏi phấn khích.
Lúc này đài không lưu vẫn đưa ra chỉ thị: “CJX777 xin hãy chờ một lát.”
Minh Ngọc biết Lương Tấn cũng đang chờ đợi trên không, đang hỏi cách tiếp cận kiểm soát không lưu trong kênh này.
Đài không lưu thông báo: “Cứ tiếp tục duy trì độ cao.”
Hơn hai mươi phút sau, máy bay của Vưu Châu Châu cũng bay đến, cô chuyển đến kênh của đài.
Lúc này, trong kênh truyền đến một câu: “Ổn rồi, mời CJX777 đến gần.”
“CJX777?” Vưu Châu Châu nói: “Đây không phải là mã hiệu chuyến bay của Lương Tấn sao?” Ngừng một chút, lại tiếp tục nói: “Giọng nói này sao lại nghe quen thế nhỉ?” Cô lại quay sang hỏi cơ phó Lục Phi.
Cậu ấy trả lời: “Nghe quen thật, nhưng không nhớ là ai hết?”
Không lưu: “Mời BGS854 hạ thấp độ cao.”
“Không phải là tôi đang để CJX777 hạ cánh trước sao?”
Vưu Châu Châu lại tiếp tục nghe được một giọng nói ấy, giật mình nhớ đến, Minh Ngọc!
Minh Ngọc cũng đang trên không, đang nói với đài không lưu là nhường cho Lương Tấn hạ cánh trước?
Cô híp mắt, ho một tiếp, quay đầu nhìn vào radio bắt đầu nói.