“Ở trên đường bay có một đàn chim.” Sau khi bên nhân viên hải quan nhấc máy, Vưu Châu Châu liền nói.
Cô vừa dứt lời thì có tiếng chim hót vọng lại, cô ngẩng lên, thấy một đàn chim lại bay qua. Cô nhíu mày nói: “Hãy kiểm tra xem thiết bị đuổi chim có hoạt động bình thường không nhé.”
“Vâng, chúng tôi sẽ xuống xử lý ngay.” Nhân viên hải quan vội đáp.
Vưu Châu Châu cúp máy. Sau đó, cô nhìn bầu trời vào sáng sớm giăng đầy sương mù, thấp thoáng bóng dáng vài chiếc máy bay ở phía xa, sau đó phải vội bay lên khi gặp phải đàn chim.
“Cũng may là khi cất cánh không gặp phải đàn chim này.” Cô nói.
Lương Tấn nhìn bầu trời rồi gật đầu, sau đó quay đầu nhìn cô nói: “Em lên máy bay đi, để anh ở đây quan sát cho.” Bây giờ trời vẫn còn lạnh căm.
Cô lắc đầu, khói trắng phả ra khi cô nói chuyện: “Em phải quan sát bầu trời cho đến khi người của sân bay đến xử lý.”
Anh nhìn cô, cảm thấy dù là cô lười biếng rúc vào lòng anh, hay nghiêm túc cẩn thận khi bay đều quyến rũ cả. Anh nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng nói: “Em lại gần đây.”
“Hử?” Cô dời ánh mắt từ bầu trời sang anh.
Anh không lặp lại, đến gần cô, cầm lấy tay cô rồi bỏ vào túi áo của mình: “Sau khi kết thúc nhiệm vụ lần này thì chúng mình xin nghỉ phép nhé?”
“Ừ. Tụi mình có thể ở lại Scotland vài ngày để mẹ anh ngắm kỹ em.” Anh nói.
Cô hờn dỗi: “Vậy sao anh không ngắm kỹ em?”
“Sau này mỗi ngày đều ngắm em.”
Họ trò chuyện vài câu, tâm trạng thoải mái ban nãy đã tan biến khi nhìn về phía bầu trời.
“May là chúng ta chuẩn bị sớm trước bốn tiếng, giờ vẫn còn cách khá xa lúc check-in.” Vưu Châu Châu nói.
Từng đàn chim bay qua bầu trời, có con còn chao lượn rất lâu, mãi mà không chịu rời đi, khiến nhân viên trong tổ bay đã lên máy bay kinh ngạc không thôi.
Tống Thừa Lâm ra khỏi cabin, chống hông đứng ở trước cửa vào, ngẩng đầu nhìn đàn chim, chậc lưỡi nói: “Chắc vị của mấy con chim đó không tồi đâu nhỉ?”
“Săn bắn chim là phạm pháp.” Lý Nhất cũng đi ra, nhắc nhở anh ta.
“Sao cậu không có khiếu hài hước chút nào vậy?” Tống Thừa Lâm trừng Lý Nhất.
Minh Ngọc nhíu mày: “Sao mấy người còn đùa giỡn được vậy hả? Không gọi cho sân bay sao?”
“Đúng là chuyện này nghiêm trọng thật. Mọi người có còn nhớ sự kiện máy bay bị rơi khi động cơ bị tắc nghẽn bởi đàn chim không?” Lý Nhất hỏi.
“Có cơ trưởng Vưu và tổng giám đốc Lương thì sao có thể xảy ra chuyện được chứ?” Tống Thừa Lâm quay đầu nhìn Minh Ngọc. “Cô yên tâm đi.” Cuối cùng, anh ta vẫn quyết định gọi Lương Tấn là Tổng giám đốc Lương.
La Xán Xán, Tôn Nhất Phàm và tổ tiếp viên cũng ló đầu ra nhìn lên bầu trời.
Minh Ngọc xuống máy bay, đến thẳng chỗ của Vưu Châu Châu.
“Cơ trưởng Vưu, cơ… Lương Tấn, hai người có nhìn thấy đàn chim trên trời không?” Khi cô xuống máy bay tìm Vưu Châu Châu thì thấy Lương Tấn nắm tay Vưu Châu Châu ở trong túi, vội vàng rời mắt. Vì Lương Tấn có quá nhiều thân phận nên cô không biết gọi anh là gì, nhưng nghĩ lại thì anh trai của cô và anh là bạn tốt, dĩ nhiên là cô cũng khác với mọi người, thế là cô quyết định gọi thẳng tên anh luôn.
Vưu Châu Châu và Lương Tấn quay đầu nhìn Minh Ngọc. Cô gật đầu: “Có thấy.”
Minh Ngọc hỏi tiếp: “Sân bay có đang xử lý không?”
Di động của Vưu Châu Châu đột nhiên vang lên, không đáp lời Minh Ngọc mà nhận điện thoại.
“Hành trình của đoàn đại biểu có thay đổi, họ muốn check-in vào tám giờ.” Sắc mặt của Vưu Châu Châu không mấy dễ chịu sau khi nghe điện thoại, nói với Lương Tấn.
Anh giơ tay lên xem đồng hồ: “Còn hai mươi phút nữa.”
“Sao đột nhiên gấp dữ vậy?” Minh Ngọc ngạc nhiên hỏi.
Vưu Châu Châu quay đầu nói với Minh Ngọc: “Cô lên máy bay rồi kiểm tra lại phần cô phụ trách đi.”
Minh Ngọc nhìn Vưu Châu Châu, hé miệng như muốn nói tiếp: “Vậy đàn chim này…”
Vưu Châu Châu liếc Minh Ngọc, hai người nhìn nhau một lát, sau đó Minh Ngọc xoay người đi chuẩn bị.
Vưu Châu Châu lại gọi cho dịch vụ khách hàng của sân bay để hỏi tình huống bây giờ, họ nói thiết bị đuổi chim đã bị hư nên giờ đang xử lý, đường băng cũng đã bị đóng.
“Liệu họ có thể giải quyết trong vòng hai mươi phút không?” Cô hỏi.
“Chắc là được.”
Sau khi cô cúp điện thoại, anh liền lấy điện thoại ra gọi cho giám đốc quản lý của hãng hàng không Bắc Thành. “Để anh thử xem.”
Xong xuôi, anh nói với cô: “Năm phút sau sẽ xong.”
Cô khen anh: “Đúng là tổng giám đốc có khác.” Sau đó nói: “Chúng mình lên máy bay kiểm tra mọi thứ lại lần nữa đi.”
Khi họ lên máy bay thì nhìn thấy Tống Thừa Lâm và một số nhân viên trong tổ bay còn đứng ở cửa khoang, cô ngẩng đầu nói: “Đi vào!”
Nghe vậy, họ liền vội vàng đi vào trong.
Sau khi lên máy bay, Vưu Châu Châu nhìn lướt qua những người còn đang ngồi thảnh thơi trên ghế, nghiêm nghị nói: “Mọi người mau đi kiểm tra lại lần cuối trước khi cất cánh, hai mươi phút sau đoàn đại biểu sẽ check-in đấy!”
Nghe vậy, mọi người liền đứng lên kiểm tra lại tất cả mọi chỗ trong cabin.
Mười phút sau, họ thay nhau báo cáo.
Tiếp viên trưởng: “Mọi thứ trong khoang đều bình thường.”
Tống Thừa Lâm và Lý Nhất: “Thiết bị trong buồng lái vẫn ổn.”
Minh Ngọc: “Nhiên liệu đã đầy.”
La Xán Xán và Tôn Nhất Phàm: “Đồ ăn của đoàn đại biểu đã được kiểm tra.”
Lục Phi, Tần Hãn và Triệu Huân: “Toàn bộ cabin đều đạt chất lượng.”
Vưu Châu Châu gật đầu: “Ai về chỗ nấy đi, đoàn đại biểu sắp check-in rồi.”
Sau khi mọi người giải tán, cô quay đầu hỏi Lương Tấn: “Chắc vụ đàn chim đã được xử lý rồi nhỉ?”
Anh lại gọi điện thoại lần nữa, gật đầu nói: “Đã lo liệu xong xuôi.”
Cô cười nói: “Vậy chúng mình vào buồng lái đi.”
Sau khi vào buồng lái, Vưu Châu Châu lại tự mình kiểm tra thêm một lần nữa, đoàn đại biểu cũng đang check-in.
Một lát sau, tiếp viên trưởng vào báo: “Họ đã check-in hết.”
Vưu Châu Châu nhìn Lương Tấn: “Kiểm tra trước khi cất cánh.”
Anh gật đầu, một người hỏi, người kia đáp.
Vị trí cơ phó hai đầu tiên là Minh Ngọc, bây giờ cô ấy chỉ có thể ngồi nghe họ nói.
“Mạch điện chính đã khởi động chưa?”
“Rồi.”
“Bộ phận hạ cánh thì sao?”
“Đã đóng.”
“Còn cánh phụ?”
“Đã đóng.”
“Đèn định vị thì sao?”
“Đã bật.”
“Máy liên lạc thế nào?”
“Đã mở.”
Vưu Châu Châu: “Xin phép cất cánh đi.”
Lương Tấn liền xin đài không lưu để cất cánh. Sau khi được đồng ý, cô lại nói với anh: “Chuẩn bị cất cánh thôi.”
Máy bay an toàn cất cánh. Sau mười hai tiếng, máy bay của đoàn đại biểu tham gia hội nghị ở nước G vững vàng hạ cánh xuống sân bay.
“Sau màn cất cánh đẹp mắt thì cũng là lúc chúng mình đi Scotland.” Vưu Châu Châu vừa tháo dây an toàn vừa nói với Lương Tấn.
“Mẹ anh gọi đấy.” Điện thoại của anh vang lên, anh cúi xuống nhìn tên người gọi rồi vừa cười vừa nói với cô, sau đó bắt máy.
Cô ngồi bên cạnh nghe anh nói chuyện.
“Tụi con sẽ đến mừng thọ mẹ đúng lúc mà.”
“Cô ấy sẽ đi chung với con.”
“Ông nội cũng đến Scotland ạ?”
Nghe vậy, cô bỗng nhiên nhớ tới việc anh phải dùng mười tám loại ngôn ngữ thì mới nói chuyện được với ông nội. Sau khi anh cúp điện thoại, cô chớp mắt nói: “Em hơi sợ.”
“Em sợ gì?”
“Người nhà của anh.”
“Em mà cũng có lúc sợ ư?”
“Có chứ, em sợ rất nhiều thứ và nhiều người.”
Bốn ngày sau, máy bay trở về điểm xuất phát.
Nhưng khi quay về, Vưu Châu Châu lại nhận được một nhiệm vụ đặc biệt: Mấy trăm du khách Trung Quốc bị kẹt ở nước H đang xảy ra động đất, nhiệm vụ của cô là đến đón họ về nước.
Nghe vậy, cô liền tập hợp toàn bộ nhân viên trong tổ bay rồi nói: “Tình huống lần này hơi đặc biệt, chúng ta phải đón khá nhiều đồng bào nên phải cố gắng tiết kiệm không gian hết mức có thể, không cần toàn bộ tổ bay. Tôi sẽ điểm danh những người làm nhiệm vụ lần này với tôi.”
Ai cũng biết, người bị cô điểm danh sẽ là người có năng lực để làm nhiệm vụ lần này. Họ nhìn cô, chờ đợi cô điểm danh.