" " ""

Con Đường Bá Chủ

Chương 4: BẤT HỦ DIỄN SINH KINH
Trước
image
Chương 4
  • Chương 0
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 102
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 164
  • Chương 165
  • Chương 166
  • Chương 167
  • Chương 168
  • Chương 169
  • Chương 170
  • Chương 171
  • Chương 172
  • Chương 173
  • Chương 174
  • Chương 175
  • Chương 177
  • Chương 178
  • Chương 179
  • Chương 180
  • Chương 181
  • Chương 182
  • Chương 183
  • Chương 184
  • Chương 185
  • Chương 186
  • Chương 187
  • Chương 188
  • Chương 189
  • Chương 190
  • Chương 191
  • Chương 192
  • Chương 193
  • Chương 194
  • Chương 195
  • Chương 196
  • Chương 197
  • Chương 198
  • Chương 199
  • Chương 200
Tiếp

“Xác định triệu hoán ngẫu nhiên công pháp Cấm Kỵ?”

Âm thanh Hệ Thống vẫn không mang theo cảm xúc.

“Đúng” Lạc Nam hô hấp hơi dồn dập, đây là bước ngoặc quan trọng quyết định tương lai của hắn, nói không khẩn trương chính là dối trá.

“Keng! Bắt đầu triệu hoán công pháp Cấm Kỵ”

“Keng! Bắt đầu đếm ngược: 3600, 3599,…, 3588….”

Âm thanh đếm ngược bắt đầu tích tắc vang lên.

Lạc Nam hít một ngụm không khí, đôi môi khô khốc nuốt nuốt nước miếng, một trái tim không kịp ức chế đập thình thịch.

Phải biết rằng, dù là pháp bảo cấp bậc Địa Cấp thì thời gian triệu hoán chỉ là 8 giây mà thôi. Hắn đã suy đoán trước đó Cấm Kỵ rất khủng bố, thời gian triệu hồi có thể lên đến vài trăm giây, nhưng không ngờ rằng con số đếm ngược Hệ Thống mang lại lên đến tận 3600.

Một phút là 60 giây, con số khủng bố 3600 tức 60 phút, nghĩa là nửa canh giờ đồng hồ.

Theo như lời Kim Nhi, vật phẩm càng mạnh triệu hoán thời gian sẽ càng lâu.

Vậy loại tồn tại Cấm Kỵ rốt cuộc mạnh đến mức nào? Lạc Nam đã không đủ khả năng để tưởng tượng, dù sao hắn chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi mà thôi. Sắp được sở hữu loại tồn tại như Cấm Kỵ, không nhẩy cẫng hét lên điên dại vì chứng tỏ tâm trí của hắn đã rất khá rồi.

“Không có gì đáng kinh ngạc, đối với Cấm Kỵ, Hệ Thống muốn triệu hoán nó cũng không hề dễ dàng. Tuy nhiên do Hệ Thống còn ở trạng thái cấp 1 mà thôi, nếu ngày sau nâng cấp thì sẽ khác” Kim Nhi mở đôi môi nhỏ nhắn nói khẻ, sắc mặt nàng cũng ngưng trọng vô cùng.

“1800, 1799, …, 1790,…” Âm thanh của Hệ Thống vẫn chậm rãi vang lên.

“Trước hết rời khỏi Linh Giới Châu” Lạc Nam hơi động ý niệm.

Hắn không muốn bất chợt xảy ra điều gì ngoài ý muốn, dù sao thì Linh Giới Châu chỉ là pháp bảo Địa Cấp mà thôi, bên trong nó triệu hoán loại tồn tại như Cấm Kỵ thấy thế nào cũng không thỏa đáng.

Thân ảnh Lạc Nam xuất hiện bên trong phòng nhỏ, hơi cảm ứng đã phát hiện vị trí của Linh Giới Châu trên mặt đất, Lạc Nam đem nó ẩn giấu trong mái tóc dài của mình, Linh Giới Châu vẫn ở trạng thái nhỏ hơn hạt bụi.

Từng giây đếm ngược trôi qua, Lạc Nam lúc này đả tọa ngay ngắn trên đống rơm, lòng hắn cũng dần bình tĩnh lại, dù là loại công pháp nào hắn cũng phải bất chấp tu luyện, cho dù là loại Tà hay Ma công cũng không ngoại lệ.

Kim Nhi lúc này cũng hết sức nghiêm túc xếp bằng trên không trung.

Không gian im ắng vô cùng, chỉ có âm thanh đếm ngược tích tắc của Hệ Thống vẫn không ngừng vang lên.

“10, 9, 8, 7, …, 3, 2, 1”

“Keng! Triệu hoán hoàn tất”

Lạc Nam một mặt căng thẳng, thời gian nửa canh giờ vừa qua đối với hắn như hàng thập kỷ.

“Chúc mừng ký chủ nhận được công pháp Cấm Kỵ – Bất Hủ Diễn Sinh Kinh”

Âm thanh Hệ Thống vẫn lạnh lùng vô cảm.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lạc Nam rõ ràng cảm ứng được bên trong giọng điệu máy móc của nó chứa đựng một tia run rẩy.

“Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, Bất Hủ, Diễn Sinh” Lạc Nam thì thầm lặp lại, nghe tên thôi đã biết thuộc hàng trâu bò rồi, cưỡng chế kích động trong lòng, hắn quay sang Kim Nhi tỏ ý dò hỏi.

“Cái này…, loại cấp bậc Cấm Kỵ này, mặc dù trong Vũ trụ đã từng xuất hiện cái công pháp Cấm Kỵ khác, nhưng tên loại công pháp này của công tử ta chưa từng nghe qua” Kim Nhi lắp bắp, hiển nhiên đến bản thân nàng cũng không có thông tin về Bất Hủ Diễn Sinh Kinh.

“Keng! Cấm Kỵ đã bị phong ấn, ký chủ có chấp nhận tu luyện?” Hệ Thống lại lên tiếng.

Lạc Nam cũng không tiếp tục thắc mắc, lập tức gật đầu xác nhận.

“Keng! Bắt đầu truyền thụ”

Giây phút đó, Lạc Nam cảm thấy linh hồn bản thân bị tách ra khỏi cơ thể, không gian tối sầm lại, tất cả giác quan như bị đóng kín.

……

Không biết qua bao lâu, Lạc Nam tỉnh giấc, đập vào tầm quan sát của hắn là một mảnh không gian rộng lớn vô tận, đầy trời đêm tối, linh hồn hắn đang lơ lửng giữa mảnh không gian bao la này, hư vô và phiêu lãng.

Trong không gian đêm tối vô tận ấy, bất ngờ có một chùm sáng nhỏ nhắn với vô số màu sắc đang lấp lóe như đã tồn tại từ rất lâu rồi, có lẽ là nghìn năm, vạn năm hoặc hơn thế nữa.

Chùm sáng tồn tại giữa trung tâm không gian, như một tinh cầu mỹ lệ nhất trong toàn Vũ trụ bẩn thỉu.

Thần bí mà cao quý…

Đó là đánh giá mà Lạc Nam dành cho chùm sáng.

Hắn muốn biết thứ gì được bao phủ bên trong chùm sáng ấy, rất tiếc không thể, ánh sáng ấy không lóa mắt nhưng đủ để lấp kín thứ được nó bao phủ, như một nữ tử có nhan sắc bình thường nhưng lòng đầy kiêu ngạo.

Bên ngoài chùm sáng, vô số mắt xích lẳng lặng đan xen, Lạc Nam quan sát kỹ, cuối cùng nhận ra các mắt xích ấy hợp thành một chữ “Trấn”

Lạc Nam rốt cuộc hiểu rõ.

Mảnh không gian tăm tối vô hạn này chính là Không gian riêng biệt của Hệ Thống.

Các mắt xích thần bí kia là phong ấn dùng để trấn áp.

Mà bên trong chùm sáng kia, thứ đang bị trấn áp chính là “Bất Hủ Diễn Sinh Kinh” của hắn.

Như có điều gì đó thôi thúc, Lạc Nam vươn ra hai tay ôm lấy chùm sáng cùng phong ấn bên ngoài nó. Chỉ thấy phong ấn bên ngoài chùm sáng có dấu hiệu buông lỏng rất nhỏ, rất nhỏ.

Trong khoảnh khắc đó, dị biến phát sinh.

Một luồng lực lượng cực mạnh từ chùm sáng phát ra, mãnh liệt công kích về phía linh hồn gầy gò của Lạc Nam, với ý đồ đánh tan linh hồn của kẻ muốn chiếm hữu mình.

Linh hồn Lạc Nam chấn động kịch liệt hình thành từng cơn sóng lớn, phần mặt hắn bắt đầu vặn vẹo vì đau đớn. Lạc Nam muốn mở miệng gầm thét để giảm bớt cơn đau, nhưng vô luận thế nào đều không làm được.

Nỗi thống khổ linh hồn đau gấp trăm vạn lần nỗi đau xác thịt, lại không thể hét lớn phát tiết, tử vong như bao phủ thân hình gầy gò ấy. Linh hồn Lạc Nam ngày càng mờ nhạt, sắp hồn phi phách tán.

Lạc Nam biết chỉ cần hắn buông tay ra khỏi chùm sáng, mọi đau đớn đang gánh chịu sẽ biến mất nhưng, điều đó đồng nghĩa với thất bại

Hắn cam tâm sao? Đương nhiên là không cam.

Nghĩ lại cảnh tượng kiếp trước cùng cha nuôi chôn thây trong biển lửa, nghĩ đến vô vàn tủi nhục ở kiếp này cuối cùng oan ức chết đi. Lạc Nam mới biết sinh mệnh rất đáng trân quý, nhưng thứ càng trân quý hơn đó là tôn nghiêm.

Sống mà không có tôn nghiêm thì sống làm gì?

Tại cái thế giới chó má này, không có sức mạnh tuyệt đối, ai sẽ cho ngươi tôn nghiêm?

Lạc Nam muốn được sống, lại muốn có được tôn nghiêm.

“Cơ hội đang ở trước mắt, dù linh hồn có tiêu tán, dù kết cục có thê thảm, ta vẫn phải đánh cược một lần”

Ý nghĩ duy nhất tồn tại trong đầu Lạc Nam lúc này.

Hắn gắt gao ôm chặt chùm sáng ấy, dù cơn đau vẫn liên miên không dứt, linh hồn gợn sóng ngày càng mãnh liệt, dường như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.

Không biết qua bao lâu, ngay khi linh hồn Lạc Nam trở nên trong suốt như dần hòa vào đêm đen, ý thức cũng hoàn toàn sắp tan rã, tuy nhiên phần hồn phách ngay hai cánh tay vẫn lỳ lợm ôm chặt chùm sáng.

Như hài lòng với biểu hiện của Lạc Nam. Kỳ tích phát sinh.

Chùm sáng cấp tốc xoay tròn bên trong phong ấn.

Vô tận các cổ tự thần bí có đầy đủ màu sắc từ chùm sáng xuất hiện truyền vào linh hồn Lạc Nam. Linh hồn vốn yếu đuối của hắn đột nhiên cấp tốc ngưng tụ, chỉ là bên trên linh hồn lúc này đã có thêm vô số cổ tự hòa lẫn vào.

Rõ ràng các cổ tự thần bí kia được khắc trực tiếp vào linh hồn Lạc Nam, hoàn mỹ dung hợp.

Ý thức vì đau đớn mà ngất đi của hắn cũng bắt đầu thức tỉnh.

Lạc Nam cảm giác tình huống hồn phách, hắn cảm giác linh hồn mình lúc này so với khi vừa tiến vào không gian Hệ Thống mạnh hơn gấp trăm vạn lần.

Đối với một phàm nhân như hắn thì đây quả là bất khả tư nghị.

Chưa kịp vui mừng, hắn đã cảm ứng được các cổ tự được khắc vào linh hồn mình một cách hoàn mỹ, Lạc Nam bắt đầu tìm hiểu nội dung các cổ tự.

Lúc này đây, các cổ tự thần bí đã là của hắn, Lạc Nam có thể hiểu rõ chúng một cách kỳ diệu.

“Thế nào Phàm?

Thế nào Tiên?

Truy cầu Bất Hủ

Vạn linh bình đẳng

……

Không cần thể chất

Không nhìn thiên tư

Truy cầu Diễn Sinh

Tâm tính duy nhất.”

……

“Bất Hủ Diễn Sinh Kinh tầng thứ nhất: Tụ Đỉnh – Luyện Hồn”

……

Trước
image
Chương 4
  • Chương 0
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 102
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 164
  • Chương 165
  • Chương 166
  • Chương 167
  • Chương 168
  • Chương 169
  • Chương 170
  • Chương 171
  • Chương 172
  • Chương 173
  • Chương 174
  • Chương 175
  • Chương 177
  • Chương 178
  • Chương 179
  • Chương 180
  • Chương 181
  • Chương 182
  • Chương 183
  • Chương 184
  • Chương 185
  • Chương 186
  • Chương 187
  • Chương 188
  • Chương 189
  • Chương 190
  • Chương 191
  • Chương 192
  • Chương 193
  • Chương 194
  • Chương 195
  • Chương 196
  • Chương 197
  • Chương 198
  • Chương 199
  • Chương 200
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!