Hứa Tắc đặt tiền xong bèn dặn dò Thái Lạc Thừa chớ quên ghi thêm tiền cược của nàng vào sổ, sau đó cúi đầu chùi lên tấm vải trắng, chậm rãi rời đi.
Mọi người đều sững sờ, Thái Lạc Thừa định thần lại trước nhất, hắn vội mở sổ tay giở trang đầu tiên ra, giơ bút lên định thay đổi tiền cược của mình, đám người còn lại bu lại ngăn cản: “Không được! Thái Lạc Thừa sao ngươi có thể chỉ đổi một mình mình, mau sửa lại cho ta, cả Tào thư lại nữa, nhanh lên, đặt lớn vậy thực sự sẽ thua sạt nghiệp đấy, hỏng rồi!”, “Đi ra chỗ khác, ai bảo ngươi không cược cho Hứa thị lang từ đầu, bây giờ còn đổi sao được! Bút sa gà chết, chơi như các ngươi thì còn cá cược làm cái khỉ gì!”
Cãi vã một hồi, Thái Lạc Thừa chen khỏi đám người, cả khăn vấn đầu cũng rớt xuống đất, chỉ đành trỏ tay vào cái đầu rối tung của mình than thở: “Vật đổi sao dời, trên hay dưới trông mặt bắt hình dong quả nhiên không chính xác!”
Ở đây còn đang cãi nhau, Hứa Tắc đã từ cửa tây trở về Độ Chi. Nàng vừa tới cửa thì nhìn thấy một gã tiểu nội thị vội vàng chạy vào trong Diêm Thiết ty bên cạnh. Vốn Diêm Thiết ty đang yên tĩnh lập tức nhốn nháo. Tên nội thị nhếch miệng hỏi: “Sao lại không ở đây? Hôm nay cũng không phải ngày nghỉ! Hắn xin nghỉ à? Khốn kiếp, ngu ngốc!”
Đám quan lại Diêm Thiết ty quanh co úp mở: “Không phải, tôi không biết.”, “Thật …thật ra Trần Diêm Thiết sứ đã hai ngày nay không tới rồi…”, “Trời ạ, cả chồng giấy tờ cần phê duyệt đến bây giờ còn chưa giải quyết xong kia kìa.”
Nội thị nghe đám người này nói dông dài xong mới cảm thấy không ổn, hắn bèn quát tên nô bộc quét sân bên ngoài: “Nhanh qua nhà gọi quan nhân của các ngươi tới! Bảo là bệ hạ muốn gặp hắn!”
Tên nô bộc sợ ném cả chổi, vội vàng vọt ra cửa chạy đi kiếm trưởng quan gia nhà mình. Hắn chạy suốt một đường, đi qua Hàm Quang môn tới huyện Trường An, rồi dừng trước cửa nhà Trần Kỳ, hắn tuột khỏi con lừa giơ tay đập dồn dập lên cửa, nhưng đập tới đau cả tay cũng không có ai ra mở cửa.
Hắn dán lên kẽ hở trên cửa nhìn vào trong, bên trong đến một người đi qua đi lại cũng không có. Hắn lại thử lắng tai nghe nhưng ngay cả một tiếng thở cũng không! Tên nô bộc thấy chuyện kì lạ, vừa lúc này có một bà lão đi qua, hắn liền hỏi: “Bà biết người nhà này đi đâu không?”
Bà lão kia nói: “Hình như dọn đi rồi, đi ngay trong đêm, nghe mói mẹ mất! Không phải quan gia các người khi cha mẹ mất phải để tang ba năm ư? Chắc là về nhà chịu tang rồi.”
“Hửm.” Tên nô bộc không rõ nội tình, vội phóng lên lừa trở về bẩm báo.
Không ngờ lúc hắn nghiêm chỉnh nói với gã nội thị rằng Trần Kỳ đã trở về chịu tang mẹ, gã ta liền tát vào mồm hắn: “Nói láo! Cha mẹ Trần Diêm Thiết sứ bảy tám năm trước đã chết sạch rồi, trong tộc hắn còn ai thân thích nữa!” Tên nô bộc sợ không dám thở mãi cho tới lúc gã nội thị hung hăng ra khỏi cửa hắn mới dám thở phào một hơi.
Nội thị vừa đi, bên trong Diêm Thiết ty hoàn toàn tĩnh lặng, có người tức giận nhưng không dám nói gì. Từ thái độ của nội thị thì thấy, Trần Kỳ chắc chắn đã phạm phải chuyện gì đó. Có điều xưa nay hắn là người nhu nhược luôn cúi đầu trước hoạn quan, một Trần Diêm Thiết sứ không chút khí phách sao lại có thể đối nghịch với hoạn quan chứ? Thật khó hiểu.
Hứa Tắc ở sát vách nghe thấy tình hình bên Diêm Thiết ty dần lắng xuống, nàng lập tức đứng dậy đi tới Ngự Sử Đài.
Luyện Hội mới từ Chính Sự Đường trở về, trên đường vừa hay gặp Hứa Tắc.
Cả không chào hỏi mà vào thẳng chủ đề, Luyện Hội vừa đi vừa nói: “Trần Kỳ vẫn chưa đi, nhưng gia quyến đã rời kinh, riêng hắn hiện tại đang quan sát xem thế nào nhưng mà tất cả chứng cứ đang chĩa vào hắn, đối với loại người nhát gan sợ lôi thôi như hắn, nếu có một con đường có thể tránh rắc rối thì đương nhiên sẽ chọn thôi. Hắn sẽ nhanh chóng phát hiện việc nán lại ngoại trừ làm tăng nguy cơ cho hắn cũng không có ý nghĩa gì cả. Huống chi, trên bản chất chuyện này không thể cấu thành tội danh, hoạn quan không thể đường đường chính chính trị tội hắn, hắn chỉ cần rời khỏi kinh thành thì sẽ không có chuyện gì.”
Hắn nói xong thì dừng lại, quang cảnh thoáng đãng, trên đường lớn không một bóng người.
Hứa Tắc gật đầu, Luyện Hội lại nói: “Theo chỉ thị của tướng công, ta đã sắp xếp người canh chừng Trần Kỳ, hắn muốn trở mặt gần như là chuyện không thể. Chẳng qua, ta chỉ lo…”
Lo lắng những thứ này đều vô dụng.
Hao tâm tốn sức bày ra chuyện này, còn đẩy tên Trần Kỳ vô dụng kia đi nhưng có lẽ chỉ chiếm được diêm lợi một hai tháng. Vì nếu bây giờ hoạn quan đem chuyện này tố cáo Xu Mật viện, trong ngoài kết hợp ban lệnh vua xuống là xong, cho nên nếu chúng muốn khôi phục lại hiện trạng vào tháng sau, thực ra cũng không phải chuyện khó…
“Ta chính vì chuyện này mà đến.” Hứa Tắc giơ tay tỏ ý bảo hắn tiếp tục đi, nàng cúi đầu nói: “Đối với Diêm giám viện, dù là cống hay giao cho quốc khố cũng không khác nhau là mấy, họ chỉ để ý là có thể tiếp tục kiếm lợi trên món hàng này hay không thôi. Hoạn quan có thể uy hiếp họ, vậy sao chúng ta không thể? Tham ô muối là trọng tội, chỉ cần lấy việc cách chức ra thì không trốn được. Cho nên, phục thì tiếp tục miễn, không phục thì để Ngự Sử Đài đến thẩm tra, tất nhiên chỉ cần tra một cái là ra.
Nàng nói cũng không phải không có lý, nhưng Luyện Hội lại thẳng thừng từ chối: “Giám sát Ngự Sử thế đơn lực bạc, một mình đụng tới Diêm giám viện, chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao, ta không thể bảo thuộc hạ của mình đi chịu chết.
“Không nhất thiết, Diêm giám viện Hà Nam đã là người một nhà với nhau, diêm trường đông nam đều thuộc phái ôn hòa, không lẽ ngay cả những thứ này giám sát Ngự Sử cũng không làm được.”
“Chỉ cần đông nam thôi?”
“Chỉ cần như vậy là đã dư giả để nuôi quân biên cương, trước mắt nắm chắc muối, sắt, trà đông nam là được.”
Tranh lợi với hoạn quan chỉ có thể từ từ từng bước. Nếu quá nóng nảy, hoạn quan phản kích lại càng lợi hại hơn, nàng thấy quần thần hiện nay không có khả năng nuốt trọn khí thế của yêm đảng.
Cho nên, tranh giành chỉ có thể làm từ từ, nếu liều lĩnh làm bừa có thể sẽ phản tác dụng.
“Đã nói với tướng công chưa?”
“Nếu cần huynh có thể cùng thượng lượng với tướng công.” Hứa Tắc cẩn thận trả lời, nàng lại bổ sung thêm một câu: “Nếu làm được, ngày khác sẽ mời huynh bữa cơm.”
Nàng nói xong thì định quay về, Luyện Hội gọi nàng lại: “Ngươi và Thập thất lang…”
“Không có gì.” Nàng quay người lại, “Như những gì huynh nghĩ.” Nàng thản nhiên đáp, sau đó theo hướng đông trở về Độ Chi.
Mặt trời trong hoàng thành tĩnh lặng như nước, cách một con đường, lúc này từ trong cung điện lại tỏa ra không khí bất an.
Một đám triều thần của Trung Thư tỉnh và Thượng Thư tỉnh, đông tây Khu Mật sứ (cũng là hoạn quan), Mã Thừa Nguyên và tiểu hoàng đế đang giằng co trong điện Diên Anh.
Hứa Tắc cũng đứng trong nhóm đó.
Khu Mật sứ đơn giản là chất vấn tiểu hoàng đế sao lại tự tiện chủ trương hạ chiếu lệnh, tiểu hoàng đế nhát gan mở miệng: “Vì Trần ái khanh nói, nội khố đã tích rất nhiều tiền, mà quân sĩ biên ải lại ăn không đủ no, mặc không đủ ấm mới luôn thua trận. Hắn nói trẫm không nên yêu cầu bề tôi cống nạp quá nhiều, trẫm nghĩ một chút thấy cũng có lý.” Cậu lanh trí nêu ra một ví dụ: “Mỗi ngày trẫm chỉ ăn một chút xíu, đồ dùng cũng không quá xa hoa, chi phí ăn mặc của các cung nhân chắc chắn là không thể tốt hơn trẫm được, cho nên chi tiêu trong cung hiển nhiên là rất ít. Nếu trong cung đã không cần tiêu dùng nhiều như vậy, thế thì nội khố quả thật là không cần nhiều tiền, vậy phải cống tiền nhiều như vậy làm gì?”
“Bệ hạ, chi tiêu trong cung chẳng qua chỉ là một phần nhỏ trong các khoản chi của nội khố, ngày thường bệ hạ thường vung tiền ban thưởng cho Thần Sách quân, còn chưa tính tới các công trình chùa chiền, bố thí Phật Đạo vân vân phải chi. Huống chi nội khố cũng là kho dự bị cho tả hữu Tả Tàng khố, ngài đừng quên lúc tiên đế còn tại vị, rất nhiều quân phí đều là rút từ nội khố!” Đông viện Khu Mật sứ nói.
“Cái này thật phiền phức.” Tiểu hoàng đế hạ giọng, “Có thể tạm thời ban thưởng ít đi không? Dù sao thì bình thường trẫm cũng không thiếu chúng một đồng bổng lộc nào…Còn về xây chùa chiền đạo quán, bố thí, trẫm không tin những thứ đó, không thể bớt lại một chút sao? Còn nữa, đã có Diên Tư khố rồi, sao còn phải lập ra một cái kho dự bị nữa chứ? Quân phí từ Diên Tư khố chi ra chẳng phải được rồi sao, trẫm nghe nói lúc trước Diên Tư khố đã thu lại tiền nợ từ Độ Chi và Hộ bộ rồi mà, bây giờ phải có rất nhiều tiền mới đúng…”
Giọng nói, tư thái tuy yếu đuối, nhưng lời nói đều là trọng điểm mà các triều thần muốn nói.
Đông tây Khu Mật sứ tức muốn chết, ngày thường Mã Thừa Nguyên làm gì vậy? Chẳng lẽ không lấy sách sử ra cho tiểu hoàng đế đọc sao? Trên sách ghi lại nhiều ví dụ về việc triều thần soán quyền đoạt vị, không lẽ tiểu hoàng đế không cảm thấy chúng không đáng tin à!
“Bệ hạ nghĩ như vậy thực sự là quá ngây thơ tùy hứng rồi, chi tiêu này đều là lệ cũ của nội khố, chẳng lẽ bệ hạ muốn vi phạm quy định mà tiên đế đã đặt ra ư?” Đông viện Khu Mật sứ lại nói.
“Nhưng…” Tiểu hoàng đế vừa vô tội vừa hoang mang nhìn Mã Thừa Nguyên, “Mã thường thị nói, nội khố là của trẫm, trẫm muốn như thế nào thì là thế đó. Chẳng lẽ không đúng sao?”
Mã Thừa Nguyên phát giác ra điểm không đúng, lúc trước hắn quá sơ sót, mặc kệ tiểu hoàng đế và đám triều thần qua lại, trước mắt xem ra không ổn rồi.
Tiểu hoàng đế vừa hỏi câu này, Khu Mật sứ buột miệng gây sự: “Bệ hạ còn nhỏ, sao mọi chuyện có thể tùy tính bệ hạ mà làm được!”
“Lời Trịnh Khu Mật là đang chất vấn quyền uy của bệ hạ đấy ư? Một lão thần áo tím hỏi: “Quân thần khác biệt, há có thể nói chuyện như vậy?”
Tiểu hoàng đế lại nói: “Không phải không phải, Trịnh Khu mật nói cũng đúng. Trẫm còn nhỏ, vì vậy phải thường xuyên lắng nghe ý kiến của mọi người mới có thể làm việc, không thể vọng đoán. Từ nay về sau trẫm muốn làm gì, đều phải cùng các khanh thương lượng thật kĩ, không làm giống như lần này nữa.”
Cậu tỏ ra yếu kém, hành động sai sót, rồi uyển chuyển bày tỏ mong muốn cùng các triều thần trao đổi cởi mở, rõ ràng là muốn đá đông tây Xu Mật viện ra khỏi vấn đề nội trình ngoại truyền như xưa nay.
Các triều thần bên dưới lại nói: “Lần này bệ hạ hạ chiếu dù không có thương lượng, nhưng mục đích lại tốt.” Lại nói: “Có điều Diêm Thiết ty không thể không có trưởng quan, nếu Trần Diêm Thiết sứ đã bỏ trốn, vậy phải có ai tiếp nhận.”
“Hắn bỏ trốn à?” Tiểu hoàng đế tỏ ra kinh ngạc: “Thật đáng tiếc, hắn đánh cờ mù rất lợi hại…”
“Chi bằng để Hứa thị lang của Độ Chi kiêm nhiệm Diêm Thiết sứ đi!” Một lão thần lên tiếng.
“Không được!” Tiểu hoàng đế nhìn Hứa Tắc cố ý nói: “Hứa thị lang vốn đã rất bận rồi, nếu lại kiêm nhiệm thêm Diêm Thiết sứ, chẳng phải càng không có thời gian cùng trẫm chơi cờ sao! Trần ái khanh đi rồi, Hứa thị lang lại không rảnh chơi cờ với trẫm, vậy trẫm chẳng còn việc gì để làm cả!”
“Bệ hạ, lúc này trong triều nhất thời thật không có ai có thể dùng, để Hứa thị lang tạm thay mặt quản sự vụ của Diêm Thiết ty thôi.” Lão thần nói.
“Không được ư?” Cậu quay đầu lại liếc nhìn Mã Thừa Nguyên: “Mã thường thị…”
Quyết sách chuyện đại sự vậy mà cậu ta lại tìm Mã Thừa Nguyên hỏi, chính là đã nể mặt mũi của hoạn quan. Mã Thừa Nguyên trầm ngâm rồi đáp: “Chẳng qua chỉ là tạm thời, chuyện này bệ hạ không thể tự làm chủ à?”
“Trẫm, trẫm làm chủ ư?” Tiểu hoàng đế nhíu mày tỏ vẻ khó xử: “Trong lòng trẫm vốn không muốn, nhưng mà…”
Hứa Tắc cúi đầu không nói tiếng nào, vì nàng biết câu tiếp theo tiểu hoàng đế nói nhất định là: “Ờ, vậy Hứa ái khanh tạm thời vất vả rồi.”
Chữ “tạm” này rất tinh tế, chữ “thay” lại càng tinh tế hơn. Hứa Tắc dù quản Diêm Thiết sự vụ, nhưng không phải là Diêm Thiết sứ, hoạn quan muốn thay nàng không khó; Hơn nữa Mã Thừa Nguyên không muốn sau này nàng lấy cớ đánh cờ tiếp xúc quá nhiều với tiểu hoàng đế, dứt khoát cho nàng thật bận rộn vào.
Quan trọng nhất là, Mã Thừa Nguyên hoàn toàn không cảm thấy nàng có tài cán gì, chẳng qua nàng chỉ là một con tốt thí của chúng lão thần, không có uy hiếp gì lớn.
Sau khi tiểu hoàng đế đồng ý thỉnh cầu này liền thở dài mất hứng, giống như một đứa trẻ mất bạn cùng chơi.
Đợi Hứa Tắc tạ ơn xong, cậu ta không nhịn được nữa: “Cứ như vậy đi, trẫm thấy buồn ngủ rồi.”
Đông, tây Khu Mật sứ còn định nói gì đó, nhưng Mã Thừa Nguyên đã trừng mắt ngắt lời. Cả đám triều thần cũng nhao nhao xin cáo lui, rời khỏi điện Diên Anh.
Triệu tướng công dẫn đầu đi trước tiên, Hứa Tắc cúi đầu đi bên cạnh ông ta.
Một ngày trời trong nắng ấm, không giống thường ngày âm u lạnh lẽo, Triệu tướng công hiếm khi tỏ ý cười: “Ngọc thô chưa mài dũa, có thể bồi dưỡng. Thật không ngờ đến.”
Hứa Tắc biết ông ta ám chỉ ai, nàng tiếp lời: “Xin tướng công phải bảo vệ bệ hạ.”
Triệu tướng công lưỡng lự khoảnh khắc, cuối cùng sau khi đi xuống bậc thang bạch ngọc, đón ráng chiều, ông ta đáp: “Từ Gia à,…ngươi thật quá đơn thuần.”
Thành Trường An lại đón hoàng hôn, trên đường tiếng trống gõ tùng tùng, Diệp Tử Trinh cầm mảnh giấy đi trong một con hẻm ở Vụ Bản phường. Tìm cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy căn nhà nát của Hứa Tắc.
Hắn nhìn ngó ngoài cửa, thầm nhủ: “Thà ở căn chòi rách nát này cũng không cầm tiền của ta, ngu ngốc hết sức!”
Chợt có người từ sau lưng hắn cẩn thận hỏi: “Là cửu thúc phải không?”
Diệp Tử Trinh cứng đờ người, Lý Mậu Mậu do dự đi vòng sang bên cạnh hắn.