Lúc trước Quý Thính cũng từng ngủ lại, nhưng khi đó uống rượu, đầu óc mờ mịt, mở mắt ra là trời đã sáng nên không có cảm giác gì, nhưng hôm nay tỉnh táo lại muốn ngủ lại, chuyện này….
“Gọi người chuẩn bị sương phòng cho bổn cung, bổn cung muốn ngủ một mình.” Quý Thính hất cằm nhìn Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh gạt bỏ: “Tầng hai nhiều người hỗn tạp, nếu bị người khác nhìn thấy điện hạ đi xuống, sợ là sẽ truyền ra lời ong tiếng ve cho rằng người và ta bất hòa.”
“Vậy chuẩn bị một gian trên tầng ba cho bổn cung.” Quý Thính không vui nói.
Thân Đồ Xuyên dùng ánh mắt trong veo nhìn nàng: “Điện hạ quên Phong Nguyệt Lâu là nơi thế nào rồi sao?”
“Có ý gì?” Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Xuyên: “Là nơi tìm vui sướng, giường ở đây không biết đã có bao nhiêu người ngủ qua, điện hạ không ngại bẩn sao?”
Quý Thính suy nghĩ một lúc, cảm thấy cực kì chán ghét, nhìn thấy hắn bình tĩnh như vậy thì hơi tức giận: “Chỗ khác bẩn còn nơi này của ngươi thì sạch sẽ?”
“Giường của Thân Đồ chỉ có mình và điện hạ từng ngủ qua” Thân Đồ Xuyên đáp, “Nếu ngay cả Thân Đồ điện hạ cũng ghét bỏ, vậy thì đêm nay chỉ có thể ngủ trên mặt đất.”
Quý Thính nghẹn một lúc, tức giận: “Dựa vào đâu mà bổn cung phải ngủ trên mặt đất?”
“Vậy ngủ trên giường.” Trong mắt Thân Đồ Xuyên thoáng qua ý cười nhẹ, “đồ ngủ đã được chuẩn bị, lát nữa sẽ có người mang nước lên, điện hạ tắm xong rồi thay.”
Quý Thính hừ lạnh: “Ngươi đi chỗ khác đi.”
“E là không được.” Thân Đồ xuyên nói xong, không đợi nàng nổi giận lập tức bổ sung thêm một câu, “Tiết Mang chủng sắp đến rồi, hôm nay người mới đến tìm ta, nếu không thức đêm chép, sợ là sẽ không kịp, những chỗ khác lộn xộn, Thân Đồ không thể tĩnh tâm được.”
Vừa nghe bảo muốn chép cờ cầu nguyện giúp mình, Quý Thính không chỉ không đuổi người đi mà còn dùng vẻ mặt dịu dàng mời người đến bàn: “Thân Đồ công tử nói đúng, vậy thì hôm nay vất vả cho ngươi rồi.”
Trong lúc nói chuyện, người hầu đã mang nước ấm đến, tay chân nhanh nhẹn lách vào sau bình phong, đổ đầy thùng tắm rồi mới lui ra.
Không biết có phải là do trong sương phòng có một thùng nước ấm lớn hay không mà Quý thính cảm thấy hơi nóng, có chút mất tự nhiên, muốn ra ngoài hít thở không khí.
“Mời điện hạ ngồi, Thân Đồ giúp người tháo tóc.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng.
Quý Thính mím môi: “Hôm nay bổn cung không muốn tắm.”
“Nước đã được đưa đến rồi, điện hạ vẫn nên tắm thôi, dạo này trời nóng, ban ngày hẳn là đổ không ít mồ hôi, tắm sạch ngủ cũng dễ chịu hơn.” Thân Đồ Xuyên nói rồi đi về phía nàng.
Ban ngày có nóng không Quý Thính không nhớ rõ, chỉ biết là giờ phút này bản thân đang rất nóng, sau lưng đổ một lớp mồ hôi mỏng, tuy rằng không khó chịu, nhưng cũng hơi dinh dính, vì vậy lúc Thân Đồ Xuyên đến hầu hạ nàng cũng không từ chối.”
Trang sức được bày ra trên bàn mỗi lúc một nhiều, Quý Thính hơi nhướn mày: “Ngươi cũng khá thuần thục nhỉ.”
“Điện hạ hài lòng là tốt rồi.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính cười khẽ: “Bổn cung chỉ nói ngươi thuần thục, nhưng không nói là hài lòng, tay nghề này của ngươi vẫn còn kém xa nha hoàn chải đầu trong phủ ta.”
Nói như vậy nhưng bởi vì động tác của Thân Đồ Xuyên vô cùng nhẹ nhàng nên hài lòng đến híp cả mắt lại, trông như một chú mèo con vừa đủ tháng.
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên ý cười, sau khi tháo hết trang sức thừa thãi trên đầu nàng xuống liền nhẹ nhàng dùng lược ngọc chải tóc cho nàng, mãi đến khi mái tóc đen mềm mại như thác nước hắn mới dùng tay gom tóc lại.
Khi làm việc này, để tránh còn bất kì sợi tóc nào bị sót lại, tay hắn không thể không lướt qua cần cổ mảnh khảnh của Quý Thính, lần đầu chạm vào lỗ tai hắn hơi phiếm hồng, Quý Thính thì run lên một chút, không nhịn được cách xa hắn ra.
“Điện hạ đừng nhúc nhích, phải quấn tóc lên để tránh bị ướt lúc tắm.” Thân Đồ Xuyên nghiêm túc.
Quý Thính lúng túng trong giây lát, nhưng vẫn nghe theo, Thân Đồ Xuyên nhân lúc nàng vẫn chưa hết kiên nhẫn, nhanh chóng búi tóc lên rồi lùi lại một bước: “Điện hạ đi tắm đi.”
Quý Thính liếc nhìn hắn một cái, đi ra sau bình phong, gian phòng này của hắn không có chỗ tắm rửa riêng nhưng Quý Thính cũng không lo lắng lắm, dù sao thì nhân phẩm của Thân Đồ Xuyên ở phương diện này cũng rất tốt.
Nàng cởi xiêm y ra, tiện tay vắt trên bình phong, lúc cởi quần lót cuối cùng cũng không nghĩ nhiều, tiện tay ném lên, quên mất quần lót nhẹ hơn những xiêm y khác mà lại dùng lực như nhau, những quần áo khác đều được vắt lên ổn thỏa nhưng quần lót lại bay khỏi bình phong sang bên kia.
Quý Thính: “….”
Phải thừa nhận là giờ phút này nàng đang rất mờ mịt.
Ở phía bên này Thân Đồ Xuyên đang đối diện với một bàn cờ cầu nguyện nhưng một chữ cũng chưa chép được, thân thể hắn cứng ngắc rũ mắt, cố hết sức để mình không nhìn những phần xiêm y ở bình phong, vất vả lắm mới ép được tà hỏa xuống nhưng lại liếc thấy một vật được ném ra từ sau bình phong, trực tiếp rơi xuống đất.
Hắn vô thức nhìn qua, chỉ thấy một tấm vải lụa màu trắng nằm trơ trọi trên mặt đất, mắt Thân Đồ Xuyên lóe lên một tia nghi hoặc, không khỏi đứng dậy quan sát, đến khi hắn nhận ra được đó là thứ gì thì lỗ tai lập tức đỏ như máu.
Thứ này….nàng vẫn còn phải mặc, có cần đưa qua cho nàng không? Thân Đồ Xuyên do dự một lát, quyết định chờ Quý Thính phân phó.
Quý Thính đã buồn bực muốn chết rồi, vốn định mặc xiêm y vào rồi đi lấy nhưng nghĩ lại cảm thấy quá hèn nhát với không có phép tắc, đành để Thân Đồ Xuyên đưa đến……Bản thân tiêu nhiều bạc cho hắn như vậy, còn chưa ngủ với hắn, để hắn đưa quần lót thì có làm sao?!
Nghĩ như vậy, Quý Thính lập tức hùng hồn đứng lên, ho một tiếng rồi nói: “Thân Đồ Xuyên.”
“Vâng” Có vẻ như Thân Đỗ Xuyên vẫn luôn chờ nàng, sau khi nghe giọng nàng thì lập tức đi đến, dừng lại cách bình phong khoảng bốn năm bước.
“Quần lót của bổn cung rơi bên ngoài, đưa đến đây cho bổn cung.” Nói rất hùng hồn, nhưng gò má lại hơi nóng lên.
Hầu kết Thân Đồ Xuyên chuyển động, hồi lâu mới cúi đầu đáp lại, đi qua nhặt quần lót trên đất lên, trưởng công chúa luôn chi tiêu cho thứ tốt nhất, loại vật liệu may mặc sát người như thế này càng cẩn thận hơn, cầm trên tay rất mềm mại, còn mang theo mùi thơm đặc trưng của cơ thể nàng, khi hắn cầm nó giống như đang chạm vào nàng vậy.
Ý thức được trong đầu mình đang suy nghĩ chuyện đại bất kính gì, Thân Đồ Xuyên lập tức nhíu mày, thu hồi lại suy nghĩ, đang muốn hỏi xem có cần vắt lên bình phong không liền thấy một cánh tay nhỏ duỗi ra từ bình phong, đang quơ vào không khí.
“Ngươi đâu rồi?” Quý Thính quơ hai lần vẫn không bắt được thứ gì, không khỏi nhíu mày hỏi.
Vừa hỏi xong, quần lót liền được nhét vào tay, Quý Thính khựng lại một chút, lặng lẽ thu tay về.
Nước rất mau lạnh, điện hạ nên nhanh chóng tắm, nếu có việc gì cần Thân Đồ thì cứ nói.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính mím môi, sau khi treo quần lót xong liền dẫm lên ghế bước vào trong nước, ngay khi nước ấm bao trùm cơ thể nàng, nàng thoải mái hừ nhẹ một tiếng.
Thanh âm này rơi vào tai Thân Đồ Xuyên, tay cầm bút của Thân Đồ Xuyên run lên, làn cho cờ cầu nguyện đang viết tốt lập tức trở thành phế thải.
Quý Thính dựa vào thùng tắm, được nước ấm bao xung quanh, nàng khẽ ngáp một cái, tựa vào thành bồn nhắm mắt lại, bất giác ngủ mất, trong lúc ngủ cơ thể không còn chống đỡ nữa, dần dần trượt vào trong nước, lúc mũi cũng chìm vào nước thì đột ngột tỉnh dậy, không khỏi hoảng sợ giãy dụa.
Thân Đồ Xuyên đang ngồi thẫn thờ trước bàn, chợt nghe thấy tiếng nước vang lên, vốn dĩ hắn chỉ xem như tiếng động lúc nàng đi ra, nhưng sau khi âm thanh vang lên hai tiếng hắn mới nhận ra có gì đó không đúng, lập tức vọt đến: “Điện hạ!”
Quý Thính nghe thấy tiếng hắn, ngay lập tức muốn bảo hắn đừng đến đây nhưng vừa mở miệng ra liền uống vào một ngụm nước, sặc đến mức mặt đỏ bừng.
Thân Đồ Xuyên bước vào liền nhìn thấy bộ dạng chìm trong nước của nàng, lập tức đến vớt người từ dưới nước lên, ôm vào ngực rồi ngồi trên mặt đất, một tay ôm nàng, tay còn lại ấn vào ngực nàng: “Điện hạ!”
Ngụm nước Quý Thính sặc bị hắn ép ra ngoài, lập tức ho khan một tiếng, Thân Đồ Xuyên lo lắng nhìn nàng, không khỏi giúp nàng lau nước tràn ra khỏi miệng, hai tay Quý Thính vô thức nắm chặt lấy áo hắn, ở trong lòng hắn ho khan một hồi lâu mới bình ổn lại được, sau đó ý thức được trạng thái của mình thì xấu hổ và giận dữ không thôi.
“Ai cho ngươi vào…..” Hơi thở của Quý Thính vẫn còn hơi dồn dập, khóe mắt ngân ngấn lệ, lúc này vừa yếu đuối lại đáng thương, quở trách nhưng lời nói lại không có chút khí thế nào.
Thân Đồ Xuyên không đáp lời nàng mà cầm cổ tay nàng để bắt mạch, sau khi xác định mạch đập đã dần bình thường lại, hắn mới thở phào một hơi, nghiêm mặt dạy dỗ: “Vì sao đi tắm cũng có thể khiến bản thân rơi vào nguy hiểm?”
“….Ngươi thả ta ra trước đã.” Lúc này trên người Quý Thính không có lấy một mảnh vải che thân, xấu hổ muốn chui xuống đất, nào có tâm trạng nói gì với hắn.
Thân Đồ Xuyên không hài lòng: “Điện hạ trả lời câu hỏi của ta trước đã, sao lại bất cẩn như vậy?”
Lúc này rồi mà hắn còn dạy dỗ nàng như dạy một đứa trẻ, Quý Thính lập tức khó chịu: “Ngươi chắc là dáng vẻ lúc này của ta thích hợp để nói chuyện này à?!
Thân Đồ Xuyên sửng sốt, lúc này mới nhận ra tiểu cô nương trên tay mình hoàn toàn không có quần áo, giờ phút này đang cuộn thành một cục trước mặt hắn, cố hết sức che thân thể lại.
Tai hắn đột ngột đỏ lên, cứng đờ xoay mặt đi, nhưng dù không nhìn thì làn da trắng như sứ của nàng cùng hai khối mềm mại đầy đặn trước người làm thế nào cũng không thể xua khỏi tâm trí.
Hắn bỗng dưng nhớ lại tay mình đã từng ấn vào chỗ nào, lòng bàn tay vốn đang bình thường bỗng trở nên nóng bừng, dường như cảm giác mềm mại trên tay vẫn còn đó.
“Là, là ta đường đột.” Thân Đồ Xuyên gian nan nói.
Quý Thính khó chịu di chuyển, cảm nhận được dưới thân có thứ gì đó đang chọc vào mình, liền khó chịu nắm lấy: “Đây là cái gì…..”
Ngay khi bị nàng chạm vào, Thân Đồ Xuyên lập tức ôm nàng đứng lên, suýt nữa thì Quý Thính bị ngã xuống đất nên không khỏi kêu lên: “Ngươi làm gì vậy?!”
Màu đỏ ở tai Thân Đồ Xuyên đã lan ra đến cổ, ngượng đến mức không nói được lời nào, chỉ ôm cô nhanh chóng đi đến giường.
Lòng Quý Thính lộp bộp, nghĩ rằng hắn muốn nổi thú tính, đang định răn dạy uy hiếp, hắn lại đặt đặt nàng xuống giường, rồi dùng chăn bông quấn chặt, những lời nói không tốt của nàng lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
“Che lại trước đã, ta đi lấy đồ ngủ cho người.” Thân Đồ Xuyên khàn giọng nói.
Quý Thính nhíu mày nhìn hắn một cái, rồi lại cúi xuống nhìn bàn tay của mình lặng im suy nghĩ, suy nghĩ xem vừa nãy rốt cuộc mình đã chạm vào thứ gì.
Thân Đồ Xuyên quay lại, nhìn thấy nàng đang trầm tư nhìn tay mình thì không khỏi khựng lại một chút, xoay người đi uống vài ngụm nước lạnh rồi mới nghiêm mặt quay về: “Điện hạ.”
Quý Thính nhìn hắn: “Ngươi đem quần lót của bổn cung lại đây, bổn cung muốn mặc.” Nhìn cũng đã nhìn hết rồi, bây giờ không có gì phải xấu hổ cả.
Thân Đồ Xuyên đáp lại, vâng lời đi lấy quần lót của nàng đến, sau đó đứng bên giường đưa lưng về phía nàng, Quý Thính vốn muốn hắn trực tiếp đi ra ngoài nhưng thấy hắn đã chủ động xoay sang chỗ khác nên cũng không nói gì nữa, chỉ chui khỏi chăn bông thay xiêm y.
“Chăn nệm đều ướt cả rồi, phải gọi người đến thay giường lần nữa.” Nàng cúi đầu mặc quần lót.
“…….Vâng.”
“Phải sạch sẽ, chưa từng có ai ngủ qua.” Quý Thính lo lắng dặn dò.
Thân Đồ Xuyên có chút lơ đễnh: “Điện hạ an tâm, đệm chăn của Thân Đồ đều được giặt phơi riêng.”
“Vậy thì ngươi có nhiều đặc quyền nhỉ, không biết còn nghĩ rằng Phong Nguyệt Lâu là do ngươi mở.” Quý Thính liếc hắn một cái.
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc: “Đúng thật là do ta mở.”
Tay đang cài cúc của Quý Thính dừng lại.
“Chính xác mà nói thì là sản nghiệp của mẫu thân ta, nhưng sau khi Thân Đồ bị hoàng thượng đày vào tiện tịch thì mới chuyển giao cho Thân Đồ, việc này ngay cả phụ thân ta cũng không biết, vì vậy xin điện hạ giữ bí mật.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Thông qua những lần ở chung trước đây, Quý Thính đã nhận ra quan hệ giữa hắn với Phong Nguyệt Lâu không đơn giản, nhưng thế nào cũng không ngờ được rằng chỗ này lại là sản nghiệp của hắn……..Sản nghiệp của Thân Đồ Xuyên đệ nhất quân tử của kinh thành?
Dường như biết nàng đang nghĩ gì, Thân Đồ Xuyên trầm giọng nói: “Phong Nguyệt Lâu không ép buộc hay mua bán người, cũng không kí khế ước bán thân, những người ở lại hoàn toàn là tự nguyện, nếu muốn rời đi thì cứ việc đi, nếu như ở bên ngoài không tốt, muốn trở về vẫn thì được sắp xếp chỗ ở, Phong Nguyệt Lâu có thể có ngày hôm nay một là do mẫu thân ta có phương pháp quản lí, hai là do những người ở đây đều thật lòng mong muốn Phong Nguyệt Lâu tốt lên.”
Nghe có vẻ khác biệt so với những thanh lâu khác những dù sao vẫn là thanh lâu, việc Thân Đồ Xuyên là ông chủ đứng sau thanh lâu đúng là làm người ta kinh ngạc.
Quý Thính chợt nhớ lại kiếp trước, nàng muốn nhận Thân Đồ Xuyên vào phủ làm thị phu, lúc đó sắc mặt hắn xanh mét, không nói nên lời…..thảo nào người ta lại lạnh lùng với mình, hóa ra là bị biếm vào Phong Nguyệt Lâu cũng giống như trở về nhà mình vậy, người ta đang ở nhà riêng đợi đến khi nào ổn, nàng lại ép buộc mang người đi, đưa cho thân phận thị phu mà hắn rất ghét.
….Nghĩ vậy, cuối cùng cũng cũng hiểu được vì sao lúc trước Thân Đồ Xuyên lại muốn tiễn mình đi.
“Điện hạ đang nghĩ gì vậy?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính hoàn hồn: “À, nghĩ đến bạc của bổn cung.” nàng thuận miệng nói, chợt nhớ đến chuyện vài ngày trước, “Nói vậy tú bà tặng bạc cho bổn cung cũng là do ngươi bảo à?”
“Vâng.” Thân Đồ xuyên đáp.
Quý Thính nhíu mày, không hiểu tại sao hắn phải làm vậy, Nếu Phong Nguyệt Lâu là của hắn, hắn tất nhiên không phải lo lắng bị làm nhục, hoàn toàn không cần phải lấy lòng nàng, trông chờ nàng mang mình ra ngoài.
Nàng đang suy nghĩ thì Thân Đồ Xuyên hỏi: “Điện hạ đang nghĩ gì vậy?”
Quý Thính qua quít nói: “Vẫn suy nghĩ về chuyện bạc, nếu Thân Đồ công tử là ông chủ, vậy thì số bạc bổn cung nợ trước đây có thể không cần tính toán nữa rồi.”
“Vốn cũng không mong đợi điện hạ trả.” Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi nhếch lên.
Quý Thính hơi đăm chiêu nhìn hắn, vẫn không nghĩ ra được mấu chốt của vấn đề.
“Điện hạ thay xong chưa?” Thân Đồ Xuyên trong lúc trò chuyện với nàng đã dần bình ổn lại, thấy phía sau không có động tĩnh gì bèn hỏi một câu.
Nếu đã không nghĩ ra thì không làm khó bản thân nữa, Quý Thính lên tiếng: “Ừm, xong rồi.”
Lúc này Thân Đồ Xuyên mới xoay người, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của nàng thì hơi khựng lại một chút, tóc nàng lúc này đã xõa ra gần hết, lệch về sau tai, trông vừa lười biếng vừa phong tình, nàng mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ, phía trên có một nút thắt lỏng lẽo, lộ ra cần cổ trắng nõn sạch sẽ, xuống chút nữa là cơ thể đầy đặn, Thân Đồ Xuyên nhớ đến xúc cảm vừa rồi, thân thể vất vả lắm mới bình ổn lại được lập tức nóng lên.
“Không thấy ngươi có đeo thứ gì trên người, sao vừa nãy bổn cung cảm thấy có thứ gì đó chọc trúng nhỉ?” Quý Thính hồn nhiên hỏi.
Tai Thân Đồ Xuyên lại đỏ lên, ánh mắt mơ hồ: “Cái gì?”
“Hơi cộm.” Quý Thính khua tay, “Có lẽ là lớn thế này.”
“….Thân Đồ không biết người đang nói gì.” Thân Đồ Xuyên lảng tránh, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, kì lạ nhìn nàng: “Sao người lại không biết đó là gì?”
Lời nói này có chút xem thường, cứ như là nàng không nên không biết vậy, Quý Thính không thể làm gì khác nhưng lòng tự trọng lớn nên vừa nghe hắn nói như vậy, vẫn tò mò nhưng lại nghiêm mặt: “Đương nhiên là bổn cung biết đó là gì, chỉ đùa ngươi thôi.”
Nghe nàng nói biết, trong lòng Thân Đồ Xuyên vẫn cảm thấy hơi mất mát, nhẹ giọng nói: “Điện hạ đã nhìn qua vô số người, đương nhiên là biết rồi.”
Quý Thính tò mò đó là thứ gì nhưng nếu đã nói là mình biết rồi thì tất nhiên không thể hỏi lại, suy nghĩ kĩ lại thứ lớn như vậy có thể mang theo bên người có lẽ cũng chỉ là con dấu, hắn là ông chủ Phong Nguyệt Lâu, bình thường mang theo con dấu bên người cũng là bình thường thôi.
Nàng tự nhận thấy suy luận của mình rất đúng, không khỏi nhướn mày: “Nhưng đồ vật đó của ngươi có hơi nhỏ quá, không tương xứng lắm với thân phận ngươi.” Con dấu nhỏ thường dễ bị bắt chước hơn so với con dấu lớn, Phong Nguyệt Lâu làm ăn lớn như vậy thì nên cẩn thận mới đúng.
Thân Đồ Xuyên nghe thấy lời của nàng, sắc mặt nhanh chóng đen lại, toàn thân tràn đầy lửa giận, trên mặt lại vô cùng kìm nén: “Của ta không nhỏ!”
“Còn không nhỏ?” Quý Thính nhìn hắn một cách kì lạ, “Quý phủ của ta hễ có thì đầu to hơn ngươi, loại này của ngươi thật sự không được.”
Ngay cả Phù Vân còn biết rằng con dấu càng lớn càng giấu nhiều huyền cơ.
“Vừa rồi điện hạ chỉ mới sờ soạng một chút, làm sao biết lớn hay nhỏ?” Thân Đồ Xuyên nghiến răng nghiến lợi.
Quý Thính khựng lại một chút: “Nhưng bổn cung chỉ nói sự thật thôi, sao ngươi lại tức giận? Thôi, loại này của ngươi bình thường bổn cung tuyệt đối không bao giờ dùng.”
Thân Đồ Xuyên cảm thấy như dây cung trong đầu mình vừa bị chặt đứt, khóe mắt hắn ửng đỏ, trực tiếp đè Quý Thính xuống giường: “Điện hạ còn chưa dùng thử, sao biết tuyệt đối sẽ không dùng?”
Hắn mạnh mẽ áp sát, một chân đè lên người nàng, một chân khác quỳ gối cạnh người nàng, hai cánh tay gắt gao giam cầm nàng trong ngực, không để nàng có cơ hội thoát ra.
Quý Thính sững sờ, sau đó lạnh mặt: “Ngươi muốn làm gì?!”
“Làm chuyện điện hạ thích nhất.” Thân Đồ Xuyên gằn từng chữ.
Trông hắn như muốn ép buộc nàng làm chuyện nam nữ.
Quý Thính theo bản năng cảm thấy nguy hiểm nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy hắn sẽ không muốn làm chuyện này với mình, hai loại trực giác không ngừng giằng xé nhau, nàng cố hết sức làm mình tỉnh táo lại, nghĩ đến lí do khiến hắn nổi điên, bèn gượng cười một tiếng:
“Bổn cung chỉ đùa với ngươi chút thôi, sao ngươi lại tức giận chứ?”
Người này thật là kì lạ, bình thường khá tốt, sao vừa nhắc đến con dấu của hắn, hắn đã tức giận thành vậy, chẳng lẽ là con dấu có nguồn gốc sâu xa gì đó? Nếu thật sự là vậy thì đúng là nàng đáng đời, đi chọc vào xúi quẩy, thảo nào hắn tức giận đến vậy.
“Bình thường điện hạ vẫn hay nói đùa với nam nhân như vậy sao?” Trong lòng Thân Đồ Xuyên đầy tức giận, nhưng vẫn không nỡ chạm một ngón tay vào nàng.
Quý Thính mím môi khô khốc, lựa lời dỗ dành hắn: “Tất nhiên là không đùa giỡn như vậy với người ngoài rồi, bổn cung cũng thân với ngươi nên mới nói chuyện này.”
“Ta không thích kiểu đùa này, xin điện hạ sau này đừng nói nữa.” Mặt Thân Đồ Xuyên không chút thay đổi, nói xong còn không quên bổ sung, “Của ta không nhỏ.”
“Không nhỏ không nhỏ, không chỉ không nhỏ mà còn rất lớn nữa.” Quý Thính vội trấn an.
Hầu kết Thân Đồ Xuyên giật giật, lửa giận trong lòng đột ngột giảm xuống một nửa: “Thật sao?”
“Tất nhiên là thật, bổn cung lừa ngươi làm gì?” Vẻ mặt Quý Thính chân thành, nói xong tự cảm thấy mình nói dối không biết ngượng.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, khí thế đột nhiên biến mất một nửa, muốn đứng dậy nhưng lại có chút luyến tiếc, vì vậy tiếp tục ở trên người nàng.
Quý Thính đợi hồi lâu vẫn chưa thấy hắn ngồi dậy, không khỏi nheo mắt: “Còn không ngồi dậy?”
Môi mỏng của Thân Đồ Xuyên khẽ động nhưng không nói gì.
“Nếu ngươi không đứng lên, bổn cung sẽ bá vương ngạnh thượng cung.” Quý Thính biết hắn không đời nào thân mật với mình nên lấy cái này ra uy hiếp.
Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên nháy mắt trở nên kì lạ, cái chân sắp nhấc lên lại mất đi sức lực.
Quý Thính thấy lời đe dọa của mình không có tác dụng liền tăng thêm khẩu khí: “Bổn cung đang có hứng, ngươi là ông chủ Phong Nguyệt Lâu thì thế nào, bổn cung không dừng lại đâu.”
Thân Đồ Xuyên cứng đờ hai tai đỏ lên, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Trong lòng Quý Thính hừ một tiếng, đột ngột vươn tay ôm cổ hắn, hung hăng hôn một cái lên môi hắn, nàng không kiểm soát được sức lực, lúc hôn không cẩn thận bị răng nhanh đập vào, kết quả là trên môi bùng lên một trận đau đớn, cô cố hết sức kiềm nén mới không kêu ra tiếng.
Mà Thân Đồ Xuyên vẫn giống như đầu gỗ, vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô, giống như bị tác động mạnh vậy.
“……Quên đi, hôm nay bổn cung không có hứng thú, ngươi cút ngay cho bổn cung.” Quý Thính giả vờ không kiên nhẫn, nghĩ thầm rằng nếu hắn không đi, thì nàng….
Chưa kịp nghĩ xong thì hắn đã chủ động đứng dậy, lúc đứng lên còn không quên kéo nàng lên.
“Không còn sớm nữa, Thân Đồ đưa điện hạ đến nhuyễn tháp ngồi trước, rồi gọi người đưa đệm mới đến đây.” Môi Thân Đồ Xuyên vẫn còn đau, nhưng đôi mắt lại trong trẻo.
Quý Thính khẽ gật đầu, vừa muốn xuống giường đã bị hắn bế lên, đi về phía nhuyễn tháp.
Nàng cứng đờ, thấy vẻ mặt hắn điềm tĩnh nên cũng không khỏi bình tĩnh lại.
Sau khi Thân Đồ Xuyên đặt cô xuống nhuyễn tháp liền gọi người đưa chăn đệm đến, rất nhanh đã có người bận rộn ở giường bên kia, Thân Đồ Xuyên rót một tách trà mang đến nhuyễn tháp.
Quý Thính nhận tách trà, ngoắc tay với hắn, Thân Đồ Xuyên hơi khựng lại, sau đó phối hợp đi đến, cúi người lắng nghe.
“Chờ bọn họ đi rồi, ngươi lấy đồ vật kia ra cho bổn cung nhìn xem.” Quý Thính nhỏ giọng thì thầm vào tai hắn.
Thân Đồ Xuyên sững sờ, lỗ tai nhanh chóng đỏ lên: “Người muốn xem?”
“Ừ, muốn xem.” Quý Thính thực sự tò mò, con dấu gì đáng để hắn tức giận đến vậy, vì thế nhìn hắn với ánh mắt mong chờ, “Cho ta xem được không?”
“…Cho.”