Quy củ lễ nghi liên quan đến việc thành hôn của công chúa của triều Lẫm vốn không nhiều, lại thêm thân phận công chúa của Quý Thính đặc thù, không chỉ nắm thực quyền trong tay ra vào triều đình, còn phủ của riêng mình và phong hào từ rất sớm, quy tắc vốn đã không nhiều thay đổi lần nữa theo thận phận của nàng.
Bình thường công chúa thành hôn đều xuất giá từ trong cung, được phò mã đón về phủ bái đường thành thân, nhưng Quý Thính thì khác, Thân Đồ Xuyên từ biệt viện đến phủ trưởng công chúa trước, đón nàng rồi đi quanh thành một vòng rồi mới vào cung gặp Quý Văn và các trưởng bối, bái đường ngay trong cung xong thì quay về phủ trưởng công chúa mở tiệc đãi khách.
Lúc này, Thân Đồ Xuyên đã chờ ở bên ngoài, Quý Thính ngồi vào xe ngựa, cổng phủ trưởng công chúa chậm rãi mở ra, xe ngựa cài hoa đỏ thắm từ từ đi ra khỏi cổng.
Nhìn thấy xe ngựa đi ra, dân chúng vây xem bắt đầu trầm trồ khen ngơi, người nào biết ăn nói thì cao giọng cất lời may mắn, bầu không khí vô cùng vui sướng.
Quý Thính nghe tiếng chúc mừng kéo dài không dứt bên ngoài, khóe môi hơi cong lên: “Ban thưởng.”
“Vâng!” Phù Vân đáp một tiếng, ra hiệu với người bên ngoài, lập tức có mười mấy nô tài cầm rổ bện bằng dây thừng đỏ vung bánh màn thầu hoa và tiền đồng đã chuẩn bị từ trước về phía người dân.
Đây là tập tục dân gian đặc biệt vẩy tiền mừng, bánh màn thầu và tiền đồng đều đại diện ho điềm báo tốt lành, Quý Thính cũng không nghĩ đến điềm tốt hay điềm không tốt gì, chỉ cảm thấy khá là thực dụng, bèn bảo Lễ bộ thêm cái này vào quy trình.
Người dân cũng không ngờ có thể bắt được mấy thứ này ở đại hôn của trưởng công chúa, nhất thời càng náo nhiệt hơn.
Thân Đồ Xuyên cưỡi ngựa lớn, nhìn xe ngựa đang đi về phía mình giữa khung cảnh tưng bừng, giữa hai hàng lông mày luôn xa cách lạnh nhạt có thêm phần dịu dàng mềm mại.
Xe ngựa sắp đi tới trước mặt hắn, phu xe thấy hắn vẫn đứng yên thì cười nhắc nhở: “Phò mã gia, ngài đi trước dẫn đường đi.”
Thân Đồ Xuyên hoàn hồn, nhìn xoáy vào màn xe ngựa, thấy xe ngựa không có ý vén lên thì mím môi kéo dây cương, cưỡi ngựa đi đầu, dọc đường đi Chử Yến dẫn theo khoảng một trăm hộ vệ, khung cảnh oai phong và khí thế không nói lên lời, hễ đi qua chỗ nào là chỗ đó lại vang lên tiếng hoan hô không ngớt.
Phù Vân tính tình trẻ con, mặc dù không muốn Quý Thính và Thân Đồ Xuyên thành hôn nhưng vẫn lén vén một góc rèm xe lên nhìn, thấy mọi người bên ngoài vui mừng thì cũng vui theo: “Điện hạ, hôm nay nhiều người quá, năm đó Chu lão tướng quân thắng trận hồi triều cũng không thấy nhiều người thế này.”
“Không thể so sánh như vậy.” Quý Thính buồn cười lườm y một cái: “Chu lão tướng quân đánh thắng trận là chuyện hay xảy ra, dân chúng xem nhiều rồi, không muốn tham gia náo nhiệt nữa, nhưng ta thành hôn thì khác, từ đời tổ tiên cũng chỉ có một vị công chúa là ta, có thể nói tất cả người dân triều Lẫm chưa từng thấy công chúa thành hôn bao giờ, muốn ra mở mang kiến thức cũng là điều bình thường.”
“Cứ coi như lời điện hạ có đạo lý cũng không thể phủ nhận dân chúng vì yêu thích điện hạ mới đến xem lễ thành hôn của điện hạ.” Phù Vân không phục nói.
Quý Thính nghĩ ngợi: “Nói thế cũng đúng.” Nếu ở kiếp trước, nàng mất hết danh tiếng, sợ là làm trò điên khùng bên đường cũng không có ai muốn xem, chứ đừng nói chi là thành hôn, hôm nay có nhiều người đến xem như vậy, chắc là gần đây cái nhìn của dân chúng đối với nàng thay đổi không ít mới có thể bằng lòng tán tụng khung cảnh này.
“…Mặc dù Phù Vân không thích Thân Đồ Xuyên nhưng không thể không nói điện hạ và hắn thành hôn là đúng rồi, mấy ngày nay ta đi trên đường vẫn luôn nghe người khác nói mấy lời tin đồn trước kia của điện hạ đều là giả, điện hạ là một người có tình có nghĩa mới không chê thân phận bây giờ của Thân Đồ Xuyên.” Phù Vân nói xong thì dừng một chút: “Nhưng ta vẫn không thích hắn, say này cũng không thể thích.”
“Không cho phép ngươi thích hắn.” Quý Thính lười biếng dựa vào ghế quý phi, trong lòng hơi phiền muộn.
Phù Vân cười hì hì, lấy lòng dâng một cái bánh ngọt lên: “Điện hạ, ăn chút lót dạ đi, lát nữa làm lễ sợ chưa hết nửa ngày thì chưa xong.”
Quý Thính liếc mắt nhìn bánh ngọt, không có hứng thú: “Trời quá oi bức, cái này hơi ngấy, không có đồ ăn khác sao?”
Phù Vân hơi khựng lại: “Bình thường trên xe ngựa đều bày bánh ngọt, không có gì khác.”
Quý Thính thở dài, xoa cái bụng hơi đói: “Vậy thì thôi đi, không ăn nữa.”
“Nhưng nếu không ăn thì lát nữa phơi nắng, chẳng phải sẽ càng không chịu nổi sao?” Phù Vân đã thấy mồ hôi bên tóc mai nàng, nhất thời lo lắng.
Quý Thính khẽ lắc đầu: “Nếu ép mình ăn thì càng khiến bản thân khó chịu, vẫn thôi thì hơn.”
Phù Vân nghe vậy thì đang phải đặt bánh ngọt trong tay xuống, cầm quạt lên quạt cho nàng.
Mặt trời dần lên cao, thùng đựng băng trong xe ngựa cũng tan gần hết, không gian nhỏ hẹp bên trong đúng là ngột ngạt.
Trang phục thành hôn của Quý Thính có bảy, tám lớp, cuốn bản thân nàng kín mít, lúc này bên trong đã ướt đẫm, bên ngoài không thể hiện được một nửa, chỉ có thể tự mình chịu buồn bực.
Phù Vân thấy nàng khó chịu thì sốt ruột theo, tối qua trời mát mẻ, y tưởng rằng hôm nay cũng thế nên chuẩn bị ít băng, kết quả bây giờ nóng cũng không biết kiếm mấy thứ đó ở đâu được.
Trong lúc y không biết phải làm sao thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, Phù Vân bực mình: “Không nhanh chóng đi vòng quanh thành đi, đột nhiên dừng lại làm gì?”
Y vừa dứt lời, giọng nói quen thuộc vang lên: “Điện hạ, thời tiết nóng bức, chắc hẳn trong xe ngựa rất khó chịu, thảo dân dâng lên chút thành ý, mong điện hạ vui lòng nhận cho.”
Quý Thính khựng lại, ra hiệu Phù Vân vén rèm lên, thấy tú bà dùng khăn đội đầu che mặt lại, y phục trắng thuần đứng cạnh xe ngựa, trong tay là một thùng băng.
Quý Thính nhìn thấy y phục của nàng ta thì nhướng mày.
“Thân phận của thiếp không thể đến nơi trang nhã, khó tránh điện hạ sẽ bị người khác chê trách, chỉ đành mặc thế này, mong điện hạ thứ tội.” Tú bà nói xong thì xách thùng lên xe ngựa: “Hôm qua Thân Đồ công tử dặn ta chuẩn bị cái này, nói nếu hôm nay trời nóng thì ở đây chờ đưa cho điện hạ.”
Quý Thính nghe vậy thì trầm ngâm nhìn về phía trước, đúng lúc chạm mắt với Thân Đồ Xuyên.
Hôm này là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, mặc hỉ bào đỏ thẫm, gương mặt như tranh vẽ, dáng người thẳng tắp như trúc, ngồi trên con ngựa cao lớn có cảm giác như thần tiên.
Tú bà đưa băng đá xong thì vội vã đi khỏi đó, rèm lại được thả xuống, ngăn cách giao tiếp ánh mắt của Quý Thính và Thân Đồ Xuyên.
“Không ngờ Thân Đồ Xuyên cũng rất chu đáo…” Phù Vân lầm bầm một tiếng, không nói gì khác nữa.
Lần này y sai sót, hại điện hạ khó chịu lâu như vậy, nếu không phải do Thân Đồ Xuyên đưa nhiều băng đến như vậy thì chỉ đi quanh thành thôi cũng có thể khiến điện hạ nóng hỏng người luôn.
Trong xe ngựa mát mẻ hơn nhiều, mồ hôi trên người Quý Thính dần bay mất, tâm trạng cũng không phiền muộn như trước, nàng cầm một miếng bánh ngọt trên bàn lên, nếm thử một miếng rồi mím môi.
“Điện hạ làm sao vậy?” Phù Vân vội hỏi.
Quý Thính đặt đồ xuống: “Cứ cảm thấy trong xe ngựa oi bức, hình như đồ ăn cũng hỏng rồi.”
Phù Vân nghe vậy thì nhanh chóng cầm một miếng lên nếm thử, ăn xong mới thở phào: “Không bị hỏng, nhưng nếu điện hạ cảm thấy không ăn được thì không nên ăn nữa, tránh để ăn đồ ôi thiu lại đau bụng.”
“Ừ, gọi một thị vệ đến đây, truyền lời cho Thân Đồ Xuyên, bổn cung đói rồi, bảo hắn đưa chúng ta đi mua hạt dẻ rang đường.” Quý Thính lười biếng nói.
Phù Vân hơi do dự: “Chúng ta còn đang đi tuần quanh thành đó, hoàng thượng đang chờ, giờ chúng ta đi mua đồ ăn, có phải không tốt lắm?”
“Có gì đâu, không bảo Thân Đồ Xuyên đi mua, chỉ muốn hắn dẫn đường chờ đến chợ thì để thị vệ đi mua, chúng ta chỉ lo đi tuần của chúng ta, thị vệ mua xong thì đuổi theo không phải là được rồi sao.” Quý Thính không nhanh không chậm căn dặn.
Phù Vân nghĩ thấy cũng đúng, lập tức gọi thị vệ đến, dặn dò mấy câu thì mấy người đó đi lên trước, truyền lời cho Thân Đồ Xuyên, khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi nhếch lên, sau đó đáp: “Bảo điện hạ chờ, ta cử người đi mua đồ ăn cho nàng.”
“Vâng.”
Chờ thị vệ đi khỏi, Thân Đồ Xuyên tiếp tục đi đầu đội ngũ tuần thành, sau đó lúc sắp đi xuống một con đường thì đột nhiên rẽ về phía chợ.
Quý Thính thấy xe ngựa chuyển hướng thì tâm trạng tốt hẳn lên, không sợ vò nhăn trang phục cưới trên người, nghiêng lên giường quý phi như người không xương, không lâu sau thì có người đưa đồ ăn đến.
Phù Vân liếc mắt nhìn đậu phụ rán và hoành tháng vừa được đưa tới, nhíu mày hỏi người đến: “Không phải bảo ngươi mua hạt dẻ rang đường sao?
“Thưa thiếu gia, phò mã gia nói không có ai bóc giúp ngài, nên ăn những thứ đơn giản này thì hơn.” Người đến cung kính nói.
Phù Vân không vui: “Chẳng lẽ ta không phải người hả?”
Người đến tựa như biết y sẽ trả lời như vậy, lập tức nói lại lời Thân Đồ Xuyên trước đó: “Phò mã gia nói, hạt dẻ rang đường của điện hạ chỉ mình ngài ấy mới bóc được.”
“…Đầu óc hắn có vấn đề à?” Phù Vân cạn lời quay đầu lại, thấy Quý Thính đang ăn thì dừng lại một lát: “Điện hạ, ngon không?”
“Mùi vị khá được, ngươi cũng nếm thử đi.” Quý Thính nói xong thì đưa một đôi đũa cho y.
Chờ đến khi nàng lấp đầy bụng thì xe ngựa đi quanh thành cũng kết thúc, đi về phía hoàng cung.
Sau khi vào trong thì không có người dân nữa, ngựa của Thân Đồ Xuyên đi chậm lại, từ từ đi đến cạnh xe ngựa: “Điện hạ, no chưa?”
Quý Thính vừa mới đặt đũa xuống khựng người: “Ừ, no rồi.”
“Không mua hạt dẻ cho người, giận rồi sao?” Thân Đồ Xuyên lại hỏi.
Quý Thính cạn lời: “Đâu đến mức đấy.”
“Không giận là ổn rồi.” Thân Đồ Xuyên nhếch khóe môi lên, “Trong xe ngựa còn đủ đá không? Không đủ thì ta gọi người mang đến chút nữa.”
“Đủ, có không đủ thì cũng lấy hai thùng trong cung luôn là được, không cần làm lại từ đầu.” Quý Thính lười nhác trả lời.
Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng, đột nhiên hỏi: “Hình như màu sắc hoa thêu trên trang phục thành hôn của điện hạ không giống với của ta.”
“…Ngươi và ta nam nữ khác nhau, đương nhiên màu hoa cũng phải khác.” Quý Thính nói chuyện, lông mày nhíu lại: “Ngươi đặc biệt chạy tới chỉ vì hỏi câu thừa thãi này?”
“Không phải.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính sừng sộ lên: “Vậy thì muốn nói gì?”
Nàng hỏi xong thì Thân Đồ Xuyên không nói gì cả, không biết qua bao lâu hắn mới khẽ khàng nói một câu: “Muốn nói với điện hạ, ta nhớ nàng.”
Phù Vân từ nãy vẫn luôn không lên tiếng bỗng ngẩn người, sau đó là vẻ mặt kinh hãi.
Quý Thính vô cùng bình tĩnh: “Biết rồi, cút về vị trí của ngươi đi.”
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên lóe lên ý cười, lúc này mới quay lại vị trí của mình.
Sau khi hắn đi, Phù Vân ngây ngốc nói: “Điện hạ, hắn thích ngài từ lúc nào vậy?” Bản thân y lại chẳng hề hay biết gì cả.
“Hắn không thích ta.” Quý Thính mặt không cảm xúc, “Hắn chỉ đang khoe khang mình đã học được chút gì đó ở Phong Nguyệt Lâu mà thôi.”
Phù Vân: “?”.