Đêm đã khuya, trong phủ nha đèn đuốc sáng chưng, hơn ba mươi người đứng quanh cái sân lộng gió, tập trung tinh thần nghe Quý Thính nói xong thì bắt đầu làm việc, mãi đến hơn nửa đêm mới tan cuộc.
Lúc Quý Thính trở về, khuôn mặt lạnh đỏ ửng lên, tay chân cũng cứng ngắc cả, Thân Đồ Xuyên đón nàng vào trong nhà, không nhịn được nói nàng đôi câu: “Chẳng nghe lời gì cả, nàng khiến mình lạnh cứng thành thế này, nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao?”
“Ta cũng không còn cách nào khác.” Quý Thính nhận lấy canh gừng của hắn, uống một hớp rồi thở phào một hơi: “Sai dịch trong phủ nha quả là chịu khó, nhưng vẫn kém những binh sĩ trong doanh trại của ta một chút, phải dặn dò cẩn thận mới không xảy ra sai sót, vì thế mới ở lại lâu như thế.”
“Đã dặn dò xong rồi chứ?” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng.
Quý Thính đáp: “Đều dặn dò cả rồi, đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ của Giao Huyền.”
“Lúc giả thần giả quỷ nhớ kiềm chế một chút, đừng khiến bách tính sợ đến vỡ mật.” Thân Đồ Xuyên liếc nhìn nàng.
Quý Thính mỉm cười: “Không đâu, ta có chừng mực.”
Thân Đồ Xuyên thấy sắc mặt nàng nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều thì thả lỏng theo: “Nếu đã có cách giải quyết rồi thì tối nay không được lo âu gì nữa, nghỉ ngơi đàng hoàng một hôm.”
“Nhưng mà! “
“Không nhưng gì hết.” Thân Đồ Xuyên ngắt lời nàng, kéo nàng về giường như trước đó: “Ngay bây giờ, nằm xuống, để cơ thể ấm lên trước đã.”
Quý Thính bị hắn cưỡng chế bịt kín chăn lại, chỉ để cái mặt nhỏ lộ ra ngoài, trơ mắt nhìn Thân Đồ Xuyên: “Trên giường rất ấm, ngươi làm ấm cho ta rồi mà.”
“Có phải thế không, trước đó ta nấu nước cho vào bình rồi đặt lên giường, khi nàng về mới lấy xuống.” Khóe môi Thân Đồ Xuyên cong lên, duỗi hai tay ra xoa mặt nàng, mãi đến khi mặt nàng ấm lên hắn mới buông tay ra.
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, sau đó đột nhiên mỉm cười: “Sao Thân Đồ đại nhân lại biết hầu hạ người khác thế nhỉ?”
“Trưởng công chúa điện hạ đã trêu chọc chuyện này nhiều lần rồi, nói mãi không thấy phiền sao?” Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính híp mắt lại: “Có bản lĩnh rồi đó hả, biết cãi lại rồi.”
Thân Đồ Xuyên khẽ mỉm cười, cởi giày ra rồi nằm xuống cạnh nàng, Quý Thính nhấc chăn lên đắp lên cả hắn nữa, cơ thể ấm nóng kề sát bên người hắn: “Lúc trước ngươi ở Phong Nguyệt Lâu ngoan biết nhường nào, có giận cũng sẽ nhịn, bây giờ thành phò mã rồi thì tính tình dễ nóng nảy, sớm biết thế này thì ta không nên thả ngươi ra ngoài.”
“Nếu điện hạ không thả ta ra thì hôm nay có thể ngủ trên chiếc giường ấm áp như thế này không?” Đáy mắt Thân Đồ Xuyên mang ý cười, ôm nàng vào lòng.
Quý Thính yên lặng, gối lên cánh tay hắn, nằm im: “Ngươi đúng là biết tranh công.”
Đèn nến trong phòng vang lên tiếng tí tách, cửa sổ đóng chặt ngăn cản gió lạnh bên ngoài, trong gian phòng ngủ ấm áp, Quý Thính nằm trên cánh tay rắn chắc của Thân Đồ Xuyên, tạm thời nhận được chút yên bình.
Nhưng chút xíu yên bình ấy chẳng kéo dài được lâu, phương xa đột nhiên vang lên tiếng ầm lớn, Quý Thính ngồi bật dậy, hướng mắt nhìn về phía cửa.
Thân Đồ Xuyên cũng dậy theo: “Là người của nàng làm?”
“Ừm, tiếng động rất lớn, chắc hẳn toàn bộ Giao Huyền đều nghe thấy rồi.” Quý Thính cảm thấy rất hứng thú.
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng: “Vì thế nàng dựng lên màn thiên thạch rơi xuống, khuyên bách tính nghe theo những lời khắc trên mặt đá?”
“Không phải, bây giờ bách tính đều đóng cửa không ra ngoài, cho dù có thiên thạch rơi xuống cũng không có ai ra xem, tiếng động này chỉ khiến tất cả mọi người dậy mà thôi, bọn họ nghe tiếng, chắc chắn sẽ ra sân xem thế nào.” Quý Thính nói một cách chắc nịch.
Cuối cùng Thân Đồ Xuyên cũng có chút hứng thú với chuyện này: “Dẫn bọn họ ra sân rồi làm gì tiếp?”
“Đương nhiên là dựa vào bóng tối làm trò ảo thuật nho nhỏ.” Quý Thính cong khóe môi lên: “Nếu bọn họ không ra được thì ta đưa lời khuyên của trời cao đến trước mặt họ luôn.”
Bây giờ chính là lúc lòng người hoảng hốt, ai cũng ngóng trông ông trời phù hộ, nàng viết cách giải quyết lên giấy, cử người ném vào từng nhà một, rồi sau đó dùng tiếng vang thật lớn dẫn tất cả mọi người ra, tạo nên dấu vết của thần linh mà bọn họ cần nhất, chỉ hướng cho bọn họ.”
Thân Đồ Xuyên mỉm cười: “Bàng môn tà đạo gì nàng cũng rành quá nhỉ.”
“Ngươi đang khen ta đó hả?” Quý Thính híp mắt lại.
Thân Đồ Xuyên kéo nàng về giường một lần nữa: “Nàng đã hoàn thành việc ngày hôm nay rồi, ngày mai còn phải làm rất nhiều chuyện, ngủ sớm một chút đi.”
“Ta không ngủ được, hay là chúng ta ra ngoài xem phản ứng của người dân thế nào?” Quý Thính đề nghị.
Thân Đồ Xuyên ôm chặt nàng vào trong ngực, nhắm mắt lại nói: “Lạnh lắm, không đi.”
“Mặc nhiều một chút chắc không sao đâu, một nam nhân cao to như ngươi sao yếu ớt quá vậy?” Quý Thính bất mãn,Nhưng Thân Đồ Xuyên nhắm mắt lại, tỏ ý không muốn ra khỏi cửa, Quý Thính nằm trong lòng hắn một lúc, không nhịn được nói một câu: “Ngươi không đi thật sao?”
“Ừ, không đi, nàng cũng không được đi.” Thân Đồ Xuyên trả lời vô cùng kiên định.
Quý Thính không nói gì nữa, Thân Đồ Xuyên tưởng rằng cuối cùng nàng cũng yên tĩnh lại rồi nhưng nàng lại nhỏ giọng nói thầm: “Thật sự không đi hả?”
Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ mở mắt ra, Quý Thính đối diện với đôi mắt đen nhánh của hắn, cong khóe môi lên: “Đi đi mà, đi xem xem thế nào.”
“Nếu không ngủ được chi bằng làm chút chuyện đứng đắn đi.” Thân Đồ Xuyên hững hờ nói.
Quý Thính muốn hỏi hắn làm chuyện đứng đắn gì, còn chưa mở miệng hỏi thì người nào đso đã vươn mình ép lên người nàng, khi cảm nhận được sự thay đổi trên thân thể hắn, Quý Thính giật mình: “Không được không được, lần này ta không mang canh dưỡng sinh theo!”
“Ngẫu nhiên một lần, chắc sẽ không sao đâu.” Thân Đồ Xuyên xoa mặt nàng.
Quý Thính vội chặn tay giữa lồng ngực hắn: “Ngươi đừng làm nhắng, ngộ nhỡ có thì phải làm sao?”
“Vậy thì sinh ra thôi.” Thân Đồ Xuyên híp mắt lại.
Quý Thính nuốt nước bọt, cố gắng khuyên ngăn hắn: “Không phải ngươi sợ nhất là đời con có tư chất bình thường sao? Chẳng may sinh ra một đứa tầm thường không tài cán gì thì ngươi không thoát nổi đâu.”
“Ta nghĩ rồi, nếu do nàng sinh ra thì bình thường chút cũng không sao cả.” Ngón tay Thân Đồ Xuyên trượt từ chóp mũi nàng xuống cổ áo, chậm rãi vẽ vòng vòng ở cổ áo: “Chỉ cần như nàng là được rồi.”
“Vậy thì ngươi phải thất vọng rồi, dù không có đầu óc, vẻ ngoài giống ta thì chắc chắn không có gì nổi bật.” Quý Thính liếc nhìn hắn.
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên lóe lên ý cười: “Vì thế ý của Thính nhi là đồng ý sinh đứa bé ra vì ra sao?”
“Nằm mơ.” Quý Thính không chút do dự đá một cái, Thân Đồ Xuyên nắm chặt mắt cá chân của nàng, thuận thế nằm bẹp trên người nàng.
Hắn thở dài một hơi: “Ngủ đi, nàng cần nghỉ ngơi.”
Quý Thính dẩu môi: “Chỗ đó của ngươi! Không giải quyết sao?” Khí nóng trên người ai đó vẫn chưa tiêu tan.
“Ừm.
” Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng, vừa dứt lời thì một bàn tay mềm mại duỗi tới, cả người hắn đều căng cứng cả lên: “Điện hạ! “
“Lúc này thì biết gọi điện hạ rồi?” Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, vùi mặt vào ngực hắn: “Đừng nói chuyện, không muốn nghe.”
Thân Đồ Xuyên không nói gì nữa, trông như đúng là yên phận rồi nhưng gân xanh trên trán vẫn để lộ cảm xúc của hắn.
Không biết qua bao lâu, sau một tiếng rên của hắn, cuối cùng cũng thả lỏng một cách triệt để, hắn cầm khăn mùi soa lau tay cho Quý Thính, lau thật sạch sẽ khô ráo mới ôm lấy nàng, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Đêm đó Quý Thính ngủ rất ngon, hôm sau bị tiếng động ngoài sân đánh thức, khi mở mắt ra Thân Đồ Xuyên đang định đi ra ngoài đuổi người đi thì bị nàng bắt quả tang.
“Định để nàng ngủ thêm một lúc nữa.” Thân Đồ Xuyên không biết làm sao.
Quý Thính ngáp một cái rồi dậy: “Đã ngủ ngon rồi, lại đây thay y phục cho ta.”
“Thính nhi thật là càng ngày càng biết sai bảo người khác rồi.” Thân Đồ Xuyên trêu chọc một câu nhưng vẫn nghe lời đi tới theo.
Quý Thính mỉm cười liếc mắt nhìn hắn: “Nếu ngươi đồng ý thì đương nhiên ta không sai bảo ngươi.”
“Có một thành ngữ rất phù hợp để hình dung điện hạ.” Thân Đồ Xuyên đi đến thay y phục cho nàng xong, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên chóp mũi nàng: “Được chiều sinh kiêu.”
Quý Thính lườm hắn một cái rồi đi ra phía cửa, lúc đẩy cửa ra nàng lại trở thành trưởng công chúa cao quý uy nghiêm của triều Lẫm.
“Đến sớm thế này, vì chuyện gì?” Quý Thính đứng trên bậc thềm nhìn xuống.
Chu Tiền vội tiến lên: “Điện hạ, sau khi làm chuyện kia vào đêm qua, hôm nay có rất nhiều người dân đồng ý đưa người nhiễm bệnh đến khu nhà trống, bên đó sắp đầy người rồi, không biết phải xử lý ba bữa một ngày thế nào, nếu để người bình thường đến chăm sóc thì e là sẽ rất dễ nhiễm bệnh.”
“Bổn cung bảo ngươi sắp xếp người bệnh nặng và người bệnh nhẹ tách riêng ra, ngươi đã làm chưa?” Quý Thính dò hỏi.
Chu Tiền gật đầu: “Đều làm theo những gì điện hạ căn dặn.”
“Vậy thì vẫn như trước, để người bệnh nhẹ làm việc, trả thêm nửa cân lương thực theo mức trả công mỗi ngày, đưa đến nhà bọn họ.” Quý Thính nói chậm rãi.
Chu Tiền đáp: “Nếu thế thì sẽ không để người bình thường tiếp xúc quá nhiều với khu nhà trống nữa.”
“Vẫn phải đến, không đến thì người bên khu nhà trống sẽ suy nghĩ nhiều, ngộ nhỡ lại xuất hiện bạo loạn thì lợi bất cập hại, cử người hằng ngày đi tới đó thì mặc thêm nhiều đồ một chút, đeo thêm hai miếng khăn che mặt, mỗi lần đi qua đó đều phải nhớ luộc lại bằng nước sôi.”
Quý Thính dặn dò.
Nàng suy nghĩ một chút, lại dặn thêm một số công việc rồi đi đến chỗ ở của thái y, Thân Đồ Xuyên cũng vội vàng đi theo, hai người bận rộn đến tối mới về.
Người đến ở khu nhà trống càng ngày càng nhiều, người nhiễm bệnh ở những nơi còn lại ở Giao Huyền cũng càng ít hơn, lúc đầu tất cả mọi người đều đóng cửa không ra ngoài, chỉ ngẫu nhiên ra mua một vài món đồ, cuối cùng mới tìm thấy một tia hi vọng, nhưng các thái y mãi không tìm ra cách chữa trị dứt điểm dịch bệnh, chỉ có thể kéo dài thế này.
Vốn dĩ Quý Thính tưởng rằng chuyện khẩn cấp nhất là các thái y nghĩ ra cách chữa, nhưng không được mấy ngày mới nhận ra quan trọng nhất là lương thực.
Mấy ngày nay lương thực dự trữ trong nhà dân chúng cũng ăn gần hết rồi, càng ngày càng có nhiều người bò lên nóc nhà xin lương thực, số lương thực nàng mang đến và số trong kho phủ nha chẳng mấy mà đã thấy đáy, cứ tiếp diễn thế này thì ôn dịch chưa giải quyết được thì nạn đói đã đến.
“Ta đã dâng tấu cho hoàng thượng, để y nhanh chóng đưa lương thực tới đây, nhưng nhanh nhất cũng phải mất bốn, năm ngày.” Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh uống một ngụm trà: “chỉ cần chịu đựng được bốn, năm ngày là được, điện hạ không cần lo lắng.”
“Ngươi nói thì dễ, mấy ngày nói dài không dài, mà ngắn cũng chẳng ngắn, dân chúng không còn lương thực, sợ là sẽ sinh sự.” Quý Thính vừa nghĩ tới chuyện vừa phải xử lý ôn dịch còn phải lo chuyện khác nữa thì không nhịn được thở dài một hơi, nàng ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt bình thản của Thân Đồ Xuyên, dừng một chút rồi hỏi: “Ngươi có cách gì sao?”
“Không dám giấu, ta quả thực có cách, mặc dù không đến mức giúp toàn bộ bách tính đề ăn no nhưng miễn cưỡng vượt qua bốn, năm ngày thì không thành vấn đề.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính lập tức hỏi: “Cách gì?”
“Ăn hôi (của người giàu).” Thân Đồ Xuyên nhấn mạnh từng chữ.
Quý Thính sững sờ: “Người dân ở Giao Huyền đều là bách tính bình thường, mặc dù cũng có vài hộ giàu có nhưng cũng không đến mức nứt đố đổ vách, ngươi sẽ không nghĩ ở đây như kinh đô đó chứ?”
“Bách tính thì bình thường nhưng các nhà buôn ở đây không tầm thường, nhà giàu mà ta nói là các nhà buôn.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng.
Quý Thính bỗng im lặng: “Ý ngươi là?”
Thân Đồ Xuyên im lặng một lát rồi mỉm cười hài lòng: “Hình như Mục Dự Chi có mấy tiệm gạo mì.”
Quý Thính: “! “.