Không phải trực tiếp từ chối mà là cần thêm thời gian!
Tạ Tinh Thùy mở cờ trong bụng: “Em cần bao lâu?” Không đợi Tống Ý trả lời, anh đã chèn vào thêm: “Cả đời có đủ hay không?”
Trong mắt Tống Ý toàn là ý cười: “Có thể không lâu lắm.”
“Không lâu…” Tâm trạng của Tạ Thần tốt đến nỗi giống như anh đang thấy pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm tết Nguyên Tiêu, anh lại cười: “Trong thời gian này, chúng ta có thể mua một căn phòng, một chiếc xe và đi đăng kí kết hôn, làm một hôn lễ long trọng chấn động cả giới thể thao điện tử……”
Tống Ý bị anh chọc cười: “Đội trưởng, anh thật vui tính.”
Tạ Tinh Thùy khẽ thở dài, anh làm vẻ trang trọng: “Chắc là do giữ trong lòng đã quá lâu, em thấy đúng không?”
Tống Ý nhịn không được, trực tiếp cười ra tiếng.
Cái gì gọi là cười tươi như hoa, giờ phút này Tạ Tinh Thuỳ đã hiểu rõ.
Sợ Tống Ý không được tự nhiên, Tạ Tinh Thùy hỏi: “Em muốn vào chơi hai trận không?”
Ai ngờ Tống Ý lại nói: “Cho tôi xem tay anh.”
Tạ Tinh Thùy: “……”
Tống Ý nhìn anh.
Tạ Tinh Thùy không chịu: “Nó rất khó coi.”
Tống Ý dở khóc dở cười: “Tôi xem vết thương của anh mà.”
Tạ Tinh Thùy cố chấp: “Nó vốn dĩ rất đẹp, nhưng giờ xấu lắm, tôi không muốn em thấy.”
Tống Ý: “Bây giờ không cho tôi nhìn, vậy sau này tôi cũng không muốn nhìn nữa.”
Tạ Tinh Thùy bị ép buộc: “Em đang uy hiếp tôi.”
Tống Ý nén cười: “Không sai, tôi đang uy hiếp anh đó.”
Đôi mắt của Tạ Tinh Thùy lấp lánh ý cười: “Được rồi, tôi nhận thua.”
Tống Ý bị anh chọc đến nỗi không ngậm được miệng, nhưng khi nhìn thấy mảng bầm lớn trên tay anh, nụ cười của cô trở nên nhạt dần.
Nghiêm trọng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô.
Toàn bộ cánh tay đều sưng lên, làm người nhìn không khỏi đau xót.
Lúc ấy Tống Ý bị bịt mắt nên cô không thấy cụ thể tình huống, nhưng lúc sau cô đã thấy được hiện trường.
Trong tay người đó có một cây gậy gỗ, chắc hẳn là món đồ đánh vào tay Tạ Tinh Thuỳ.
Tống Ý nghĩ đến chuyện tối hôm qua liền căng thẳng: “Chúng ta đi bệnh viện khám đi.”
Tạ Tinh Thùy: “Không sao đâu, qua mấy ngày nữa là hết sưng thôi.”
Tống Ý khuyên: “Chúng ta đi chụp X-Quang xem có bị tổn thương đến xương không.”
Tạ Tinh Thùy vẫn cảm thấy chắc chắn không có gì đáng ngại, thật sự không đến mức bị thương đến xương, nhưng mà nếu hai người cùng đi bệnh viện,tính ra cũng là hẹn hò, vì thế anh đáp: “Vậy ngày mai đi.”
Tống Ý không muốn chậm trễ nữa, cô bắt anh đi: “Bây giờ vẫn còn sớm, hiện tại đi thì không chừng giữa trưa là về đến rồi.”
Tạ Tinh Thùy do dự một chút.
Tống Ý suy nghĩ xong hơi xấu hổ thì thầm: “Nếu còn dư thời gian thì còn có thể cùng nhau ăn trưa.”
Hai người cùng ăn trưa?
Tạ Tinh Thùy dứt khoát đồng ý: “Vậy chờ gì nữa? Chúng ta đi thôi.”
Tống Ý lại bị anh chọc cười, mắt cô cong cong, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, rất thoải mái, đồng thời cũng tràn ngập niềm vui.
Tạ Tinh Thùy thành như này, chắc chắn không thể lái xe, mà đáng tiếc Tống Ý cũng chưa có bằng lái nên bọn họ đành phải tìm người lái thay.
Anh sợ gọi Phì ca và A Mãn theo họ sẽ quấy rầy buổi trưa lãng mạn của mình nên Tạ Tinh Thuỳ cố ý tìm tài xế trong căn cứ.
Tống Ý: “Đáng tiếc tôi không biết lái xe.” Còn phải làm phiền thêm một người.
Tạ Tinh Thùy vui vẻ: “Không sao hết, về sau tôi sẽ là tài xế riêng của em.”
Tống Ý nghiêng đầu nhìn anh: “Tay tài xế bị thương rồi thì phải làm sao bây giờ?”
Tạ Tinh Thùy lại bắt đầu giỡn: “Mang bệnh làm việc thôi.”
Tống Ý cười nói: “Tôi không dám dùng.”
Tạ Tinh Thùy chỉ chỉ cánh tay: “Nó khá buồn đó.” Chờ Tống Ý nhìn qua, anh lại hạ giọng: “Nó hỏi vì sao cô không dám dùng mà không phải là miễn cưỡng dùng nó.”
Trước kia Tống Ý thật sự không biết đội trưởng của cô vui tính đến độ này.
Thấy Tống Ý cười, Tạ Tinh Thùy tiếp tục sắm vai người vô tội: “Có một cánh tay thích biểu diễn, tôi cũng không biết làm sao.”
Cánh tay biết diễn? Anh là người điều khiển thì có!
Kỳ lạ thật, vốn tưởng sau khi làm rõ chuyện này, hai người sẽ mất tự nhiên khi ở chung,vì Tống Ý cũng chưa thật sự chấp nhận, cô cần một chút thời gian.
Bình thường, sẽ rất khó xử cho cả hai vào thời điểm này phải không?
Tuy nhiên Tống Ý không hề có cảm giác khó chịu, trái lại còn bị Tạ Tinh Thuỳ chọc cười không ngừng.
Tạ Tinh Thuỳ là một người rất tinh tế, anh biết điểm dừng ở đâu, làm Tống Ý hoàn toàn không có ý nghĩ bài xích anh.
Cười cười nói nói suốt đường đi, rất nhanh hai người đã đến bệnh viện.
Dù ở thành phố nào, bệnh viện luôn là nơi tập trung nhiều người nhất, kể cả ngày nghỉ hay ngày lễ.
Tống Ý đi lấy số, cô nhìn bảng nói: “Trước chúng ta có hai mươi người.”
Tạ Tinh Thùy đề nghị: “Thật ra chúng ta có thể đi ăn xong hẵn đến khám.”
Tống Ý: “Không được, anh phải khám trước.”
Theo tiến độ này,đợi đến lúc khám xong phải mất khá nhiều thời gian, vậy bữa trưa lãng mạn của anh……
Tống Ý thì thầm: “…… Ngày mai chúng ta ăn cũng được.”
Tạ Tinh Thùy chắc chắn là người theo chủ nghĩa cơ hội: “Em hứa rồi đó.”
Tống Ý: “……”
Tạ Tinh Thùy: “Trưa ngày mai tôi vẫn muốn ra ngoài ăn.”
Tống Ý lặp lại: “Tôi nói nếu như hôm nay……”
Tạ Tinh Thùy không đồng ý: “Hôm nay vẫn phải đi ăn, chúng ta cũng không thể để bụng đói được.”
Nhìn thì có vẻ không có chỗ nào khác lạ nhưng dường như điểm nào cũng lạ.
Tống Ý nhìn anh, cô mềm lòng thoả hiệp: “Nếu như khám ra trễ quá thì chúng ta tuỳ tiện ăn gì đó là được.”
Tạ Tinh Thùy mừng rỡ: “Cứ quyết định vậy đi.”
Tống Ý thấy đôi mắt sáng ngời của anh lại không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.
Trong lúc chờ đến số, Tạ Tinh Thuỳ lại giở chút mánh khóe.
Anh gửi cho tài xế một bao lì xì to, kêu anh ấy giúp anh chờ ở đây để anh đi dạo vườn hoa nhỏ dưới lầu với Tống Ý.
Bệnh viện có quá nhiều người nên vườn hoa cũng không yên tĩnh hơn bao nhiêu, nhưng không khí lại tốt hơn nhiều so với phòng chờ trên lầu.
Hai người ngồi xuống cái ghế mây, bởi vì diện tích không lớn nên hai người ngồi rất gần, suýt chút đã đụng vào nhau.
Nhưng Tạ Tinh Thuỳ không vượt quá giới hạn, duy trì khoảng cách hoàn hảo.
Tống Ý cảm thấy rất ấm áp.
Hai người ngồi tán gẫu, nói về những chuyện thú vị trong giới điện tử, nói về những điều họ chưa biết về nhau, nhẹ nhàng phơi bày những bí mật bị giấu kín từ lâu.
Tống Ý rất bất ngờ: “Hai năm trước, anh đã……” Cô ngại ngùng, không dám nói ra hai chữ thích tôi.
Tạ Tinh Thùy bổ sung vào thay cô: “Hai năm trước, tôi đã thích em.”
Anh không nhỏ tiếng lại mà cứ thản nhiên nói, làm mặt Tống Ý hơi đỏ lên.
Cô nói: “Tôi khi đó……”
Nếu cô nhớ không lầm thì lúc đó cô thật sự rất ăn hại.
Lần đầu tiên bước lên sân thi đấu của KPL, tim cô hoàn toàn đóng băng.
Khi đó cô là tuyển thủ nữ đầu tiên trong cả liên minh, và với sự PR một cách cố ý của CST, cô trở thành người chưa lên sân khấu đã nổi tiếng.
Tất cả mọi người đều mong đợi ngày đêm, ai cũng muốn xem xem cô gái xinh đẹp này có thể tạo ra thành tích gì.
Gánh trên vai áp lực cực lớn như vậy, làm lần đầu tiên đối mặt với nhiều khán giả, Tống Ý căng thẳng đến mức tai không nghe được bất cứ tiếng gì từ đồng đội.
Điểm quá đáng nhất là lúc đó huấn luyện viên cũng không muốn cho cô lên sân khấu, anh ta cảm thấy cô chỉ là tuyển thủ mà chiến đội đặc biệt bồi dưỡng vì tiền tài, làm một cái bình hoa là được rồi, cần gì phải lên sân khấu.
Đối mặt với đủ loại vấn đề khó nhằn, Tống Ý năm mười tám tuổi ấy có thể trụ lại đã là một chiến thắng rất lớn rồi.
Đương nhiên người khác sẽ không thấy như vậy.
Các fan chỉ để ý thành tích, Tống Ý lên, chiến đội thua trận.
Vì thế Tống Ý bị mắng vô cùng thảm, mất luôn cơ hội ra sân.
Tạ Tinh Thùy: “Thật ra biểu hiện trong trận đấu đó của em thật sự không tồi đâu.”
Tống Ý không tin anh: “Anh đừng nghĩ chủ quan như vậy.”
Tạ Tinh Thùy đáp lại: “Ừm, đúng thật tôi rất chủ quan……”
Tống Ý: “……” Còn dám thừa nhận nữa!
Tạ Tinh Thùy rất bất đắc dĩ: “Cũng không còn cách nào khác, thích một người là cảm thấy cô ấy làm gì cũng tốt.”
Tống Ý xấu hổ nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy khá vui khi anh nói vậy.
Sau khi chấm dứt câu trước, Tạ Tinh Thuỳ nghiêm túc trở lại: “Trận đấu đó, tôi có ngồi ở hậu trường xem, để công bằng mà nói, ván đầu em thật sự không ổn, hoàn toàn không vào trạng thái để thi đấu, có lẽ là do quá căng thẳng.”
Vô cùng căng thẳng, chân tay luống cuống.
Tạ Tinh Thùy tiếp tục nói: “Trận đầu thua, ‘đáy chảo’ này em phải gánh.
Nhưng trận thứ hai thì không thể trách em, mấy lần có sai sót đều do người đi rừng, cậu ta gank quá mạo hiểm, rút lui rồi trì hoãn, đến cùng một vị trí hai lần đều không có lợi mà vẫn cứng đầu, căn bản là người mất lý trí.”
Thật ra Tống Ý không nhớ nổi tình huống của lúc đó, dù sao cũng đã qua hơn hai năm, nhưng bây giờ Tạ Tinh Thuỳ nhắc lại, cô đã nhớ ra được một ít.
Khi đó người đi rừng của CST không phải Phong Dao, mà là một người cũ trong giới, bây giờ đã giải nghệ.
Anh ta lúc đó rất bất mãn chuyện Tống Ý lên sân khấu, cứ cảm thấy con gái đến đây chỉ được cái làm phiền người khác, cùng suy nghĩ với huấn luyện viên.
Lúc xảy ra vấn đế, Tống Ý có nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng người đi rừng đó không nghe, cứng đầu muốn xông lên, cuối cùng lại làm rối tiết tấu.
Khán giả không nhìn ra vấn đề này, nhưng các tuyển thủ và huấn luyện viên đắm chìm trong trò chơi này nhiều năm chắc chắc sẽ nhìn ra.
Nhưng lúc ấy không ai trong CST nói ra, nói chung là vẫn bài xích chuyện cô lên sân khấu.
Tạ Tinh Thùy kể lại: “Khi đó tôi nhìn thấy em ở sau sân khấu.”
Tống Ý ngẩng đầu nhìn anh.
Tạ Tinh Thùy nói ra suy nghĩ của mình khi ấy: “Tôi nghĩ rằng em đang khóc.”
Tống Ý thật sự không thể nhớ ra lúc đó mình đang làm gì.
Tạ Tinh Thùy tiếc nuối: “Lúc ấy tôi nghĩ, nếu em đang khóc, tôi sẽ lập tức đi dỗ, không chừng sẽ dỗ đến YD luôn.”
Tống Ý bị anh chọc cười: “Vậy khi ấy tôi đang làm gì thế?”
Tạ Tinh Thùy quay đầu nhìn cô: “Em đang đấu hạng.”
Tống Ý nghĩ một lát, có chút ấn tượng……
Lúc ấy câu lạc bộ có tuyển thủ tham gia thi đấu SOLO, mọi người phải chờ đông đủ rồi mới về cùng nhau nên cả đội ngồi sau sân khấu một lúc.
Tạ Tinh Thùy tiếp tục thuật lại: “Em rất bình tĩnh.
Rõ ràng là mới đi ra từ thất bại, nhưng em không hề có biểu cảm nhụt chí hay mất mát nào, rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mê người.”
Tống Ý hỏi: “Anh chắc không phải là đáng sợ chứ?”
Tạ Tinh Thùy: “Nhưng trong trận em rất đáng sợ, đặc biệt là sau khi tôi đến gần.”
Tống Ý không có ấn tượng: “Lúc đó chúng ta có nói chuyện sao?”
Tạ Tinh Thùy đau lòng: “Em quá chăm chú, tôi đứng sau lưng mười phút, mà từ đầu đến cuối em vẫn không phát hiện ra.”
Tống Ý: “……”
Tạ Tinh Thùy nhớ lại trận đó: “Khi ấy em dùng Luna, một đánh năm, đánh đối phương đến nỗi người ta gục ngã.”
Tống Ý: “Dù sao cũng chỉ là trận người qua đường thôi.”
Tạ Tinh Thùy: “Có nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đều từng là người qua đường hạng Cao thủ 100 sao mà.”
Có thể nói, Tống Ý đấu được trận ở có thứ hạng cao như vậy thì chứng tỏ kĩ năng và chiến thuật của cô vô cùng mạnh.
Đến nay Tạ Tinh Thùy vẫn chưa thể quên được khung cảnh làm tim anh đập loạn kia.
Một cô gái nhỏ bé mang theo vô số áp lực và lời mắng chửi mà vẫn bình tĩnh ngồi ở đó, không sợ thắng thua, không sợ bão giông, ngón tay mảnh khảnh di chuyển trên màn hình, mang theo cơn mưa đẫm máu.
Câu thoại của Luna vô cùng hợp với tình cảnh khi đó.
“Đừng tuyệt vọng khi chưa làm tốt.”
“Thanh kiếm còn cháy, lòng còn nhiệt huyết!”
Câu đầu tiên là cho Tống Ý, câu thứ hai là cho Tạ Tinh Thùy.
Trong mười phút ngắn ngủi, tim anh như rực cháy, chính là bởi vì cô gái này.
Quên đi ý nghĩ trong đầu, Tạ Tinh Thuỳ lại nhìn cô: “Được rồi, thành thật mf nói, lúc đó tôi thấy em rất đẹp.”
Tống Ý: “……”
Tạ Tinh Thùy không nghiêm túc được quá ba giây: “……đẹp như người yêu định mệnh của tôi.”
Mặt Tống Ý lập tức đỏ lên.
Không thể chịu nổi, Tạ Thần triển khai toàn bộ hoả lực, cho dù Thiên Thần dùng support lá chắn thịt cũng không đỡ nổi!
Lúc này điện thoại của Tạ Tinh Thuỳ reo lên.
Là anh tài xế gửi tin nhắn đến.
Tạ Tinh Thùy nói với Tống Ý: “Đi thôi, đến số rồi.”
Tống Ý mau chóng đứng lên, đi cạnh Tạ Tinh Thuỳ, kiên định nhìn về phía trước.
Vốn tưởng rằng Tạ Thần đã kết thúc trêu đùa cô, ai ngờ trước khi vào thang máy, anh lại thốt ra một câu: “…… Người đẹp không nhất định phải xinh đẹp, có đôi khi bạn gặp được một người, bất luận cô ấy có dáng vẻ như thế nào, bạn đều cảm thấy cô ấy đẹp.”
“Dĩ nhiên rồi.” Anh thì thầm: “Em thật sự rất đẹp.”
Tống Ý hít nhẹ một hơi, cô nhịn không được, đẩy anh một cái: “Đi…… Đi thôi, lỡ số bây giờ.”
Tạ Tinh Thùy nhoẻn miệng cười, dáng dấp khôi ngô làm mấy cô gái trong thang máy không ngừng nhìn anh.
Vừa rồi chỉ có mặt đỏ lên, bây giờ tim Tống Ý cũng bắt đầu đập loạn.
Không chỉ bởi vì câu nói của Tạ Tinh Thuỳ, mà …… Có người rõ ràng thích cô lâu như vậy, nhưng vì không muốn quấy rầy cuộc sống của cô mà chờ đợi trong im lặng.
Hai năm, đời người có được mấy cái hai năm chứ?
Huống chi là ở độ tuổi đẹp nhất.
Bác sĩ khám cho họ cũng cực kỳ vui tính, ông ấy xem cánh tay của Tạ Tinh Thuỳ xong lại đỡ mắt kính: “Có cô bạn gái xinh như vậy, ăn một gậy cũng đáng rồi.”
Có thể ông ấy cho rằng Tạ Tinh Thuỳ trẻ tuổi nông nỗi, động thủ đánh nhau với người khác.
Tạ Tinh Thùy cũng không giải thích, anh chỉ cười: “Vẫn chưa phải là bạn gái đâu ạ.”
Bác sĩ: “Chữa tay xong là phải rồi.”
Tạ Tinh Thùy cười tủm tỉm: “Xin nhận lời vàng ngọc của bác.”
Tống Ý không dám chen lời.
Chụp X-Quang xong, một tiếng sau mới nhận được kết quả.
Tạ Tinh Thùy chèo kéo: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Bây giờ vừa đúng 11 rưỡi, ăn no xong quay lại là đúng hẹn.
Tống Ý đồng ý: “Được, chúng ta đừng đi xa quá, lúc đi về có thể đi nhanh hơn.”
Tạ Tinh Thùy trả lời: “Được.”
Lần đầu tiên hai người chính thức “Hẹn hò”, sao Tạ Thần có thể sơ ý được?
Không đi xa cũng không sao, vừa khéo khu thương mại có một nhà hàng Pháp khá ngon, đầu bếp ở đó cực kỳ nổi tiếng, khẩu vị rất đỉnh, đương nhiên giá cả cũng vô cùng hợp lý.
Tống Ý vừa thấy nơi này đã không kiềm được lên tiếng: “Chỗ này……”
Tạ Tinh Thùy: “Nếu em nghĩ vậy……”
Tống Ý: “Hửm?”
Tạ Tinh Thùy: “Nếu thời gian đã đến, em quyết định từ chối tôi, vậy hôm nay chính là bữa trưa ngon nhất đời tôi.”
Tống Ý lại cười: “Vậy nếu tôi không từ chối thì sao?”
Tạ Tinh Thùy nhìn cô: “Vậy hôm nay chính là ngày bắt đầu chuỗi hạnh phúc của tôi”.