Tháng 9 năm Nguyên Khánh thứ 11.
Hoa vàng rụng khắp mặt đất, lúc ấm lúc lạnh, trong điện An Hoa rộn rã tiếng cười.
Mấy vị cô nương Hứa gia đang vây quanh Hứa hoàng hậu trò chuyện.
Hứa hoàng hậu ngồi trên ghế La Hán, cười nói với Trang ma ma: “Mấy nha đầu này xinh đẹp, lanh lợi cũng đẹp hơn nhiều so với bổn cung năm đó.”
Hứa Tứ Nương Hứa Liên Y nói: “Phong thái của cô mẫu ngàn dặm mới có một người, sao mấy người chúng con có thể so sánh được ạ?”
Hứa Tam Nương Hứa Ý Ninh gật đầu phụ họa nói:”Bây giờ không có người ngoài, Ý Ninh bạo dạn nói một câu, mấy vị nương nương vừa gặp, vị nào cũng không đẹp bằng cô mẫu.”
“Miệng đứa sau ngọt hơn đứa trước, như quét mật vậy.” Hứa hoàng hậu hé miệng cười, liếc mắt nhìn ra cửa sổ nói: “Trời cũng không còn sớm, bổn cung không giữ lại mấy người các con nữa, đi Thiên Điện lấy đồ rồi trở về đi.”
Mấy vị cô nương Hứa gia đồng loạt hành lễ, nói tạ ơn.
Hứa hoàng hậu nhấp một ngụm trà, nói: “Tam Nương ở lại, bổn cung có chuyện muốn nói với con.”
Mọi người hành lễ rồi lui ra ngoài. Hứa hoàng hậu nắm tay Hứa Tam Nương nói: “Ninh Nhi, con và mấy vị cô nương Thẩm gia rất thân thiết sao?”
Hứa Tam Nương gật đầu: “Thẩm Tam muội tuổi còn nhỏ, con nói chuyện với muội ấy không nhiều lắm, con thân với Thẩm Nhiễm, Thẩm Dao hơn.”
Hứa hoàng hậu gật đầu, nói thẳng: “Bổn cung có chuyện muốn nhờ con hỗ trợ.”
Vừa nghe lời này, Thẩm Tam Nương kinh hãi, lập tức nói: “Cô mẫu quá lời, Tam Nương là con cháu Hứa gia, tự nhiên phải xem lời cô mẫu là tiêu chuẩn, tôn kính nghe theo. Bất luận cô mẫu muốn con làm gì, đều không cần nói đến hai từ “hỗ trợ.”
Hứa hoàng hậu mỉm cười.
Bọn họ chính là con cháu của Hứa gia, mỗi người đương nhiên là tự hiểu rõ bổn phận của mình.
Hứa hoàng hậu ghé vào tai nàng ta thấp giọng nói thầm, con mắt của Hứa Tam Nương càng mở càng lớn.
“Nương nương!”
Hứa hoàng hậu thản nhiên nói: “Đừng lo, cứ làm theo lời bổn cung nói, chuyện này bổn cung sẽ không để bất luận kẻ nào nghi ngờ con, về sau con và Thẩm gia vẫn sẽ lui tới như thường.”
Hứa Tam Nương véo lòng bàn tay, nói: “Cháu gái còn có câu muốn hỏi.”
“Con nói đi.”
“Vậy Lý Đệ, là nhi tử nhà hàn môn hay sao ạ?”
Hứa hoàng hậu gật đầu: “Phải, chuyện còn lại con không cần quan tâm, Ninh Nhi, con chỉ cần làm cho Thẩm Nhiễm đi dự tiệc một mình là được.”
“Tam Nương đã hiểu ạ.”
Hứa hoàng hậu nhìn nàng ta nói: “Bổn cung biết con không muốn gả cho Thập Nhất Lang của Phạm Dương Lư gia(*).”
(*) Phạm Dương Lư gia một dòng họ nổi tiếng từ thời nhà Hán đến thời nhà Tùy, nhà Đường.
Hứa Tam Nương nói: “Việc hôn nhân đã định, Ý Ninh nhất định phải gả.”
Hứa hoàng hậu cười nói: “Bổn cung còn biết, con thích thế tử Tùy Ngọc của phủ Tuyên Bình hầu.”
Hứa Tam Nương đỏ mặt nói: “Cô mẫu!”
“Tò mò vì sao ta biết?” Hứa hoàng hậu cong mắt đứng dậy: “Mấy cô nương các con tuổi còn nhỏ, tâm sự đều viết hết trên mặt, không khó đoán. Ninh nhi ta xem con như nữ nhi của ta, bất luận việc này có thành hay không, cô mẫu hứa sẽ giúp con lui việc hôn nhân giữa con và Lư gia.”
Hứa hoàng hậu điểm nhẹ mũi nàng ta nói: “Ta sẽ không nói cho mẫu thân con biết.”
Hứa Tam Nương đỏ mặt, thấp giọng nói: “Cô mẫu nói… thật sao ạ?”
Hứa hoàng hậu: “Không tin ta à?”
Hứa Tam Nương vội vàng nói: “Con không dám!”
Sáng sớm hôm sau, Hứa Tam Nương đi tới phủ Vân Dương hầu.
Quản gia dẫn nàng ta đi qua hành lang dài, đi vào Lan Ninh Uyển. Nơi này là sân viện của Thẩm Nhiễm.
Hứa Tam Nương vừa vào cửa đã kéo tay Thẩm Nhiễm nói: “Tỷ tỷ, thừa dịp Dao Dao không ở đây, muội muốn nói với tỷ một việc.”
Thẩm Nhiễm bất đắc dĩ cười: “Không phải muội thân với muội ấy nhất sao sao? Có chuyện gì mà còn phải tránh mặt?”
Hứa Tam Nương nói: “Muội có một chuyện không muốn cho Dao Dao biết, tỷ hứa với muội đi, đừng nói cho ai biết nhé. Chuyện này, ngay cả Hứa Liên Y cũng không biết đâu.”
Thẩm Nhiễm ngồi xuống, rót cho nàng ta chén nước, nói: “Được rồi, muội nói đi.”
Hứa Tam Nương ngồi xuống, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Muội và Thập Nhất Lang Phạm Lương Lư gia có hôn ước, tỷ biết rồi đó.”
Thẩm Nhiễm gật đầu, “Làm sao vậy?”
Mặt Hứa Tam Nương càng ngày càng đỏ, che miệng, ghé vào tai Thẩm Nhiễm nói: “Sang năm, hắn tham gia kì thi khảo công danh, bây giờ đã đến Trường An rồi.”
“Tỷ tỷ, muội và hắn đã có hôn ước từ nhỏ nhưng tới giờ vẫn chưa biết dáng vẻ hắn ra sao nữa…
Thẩm Nhiễm lập tức hiểu ý, nói: “Muội muốn gặp hắn? Người ở đâu? Hoằng Văn Quán?”
Hứa Tam Nương ấp úng một lúc lâu.
Thẩm Nhiễm nói: “Muội nói thẳng ra đi, ở đây không có người ngoài.”
Hứa Tam Nương nói: “Hoàng hậu nương nương muốn mở yến tiệc ngắm hoa ở hồ Mộ Lan, ngoại trừ nữ quyến… còn mời mấy sĩ tử đến làm thơ, bao gồm cả hắn nữa, mùng tám hôm ấy, tỷ đi cùng muội được không?”
Thẩm Nhiễm nói: “Nếu tỷ đi cùng muội, Dao Dao…”
“Không được!” Hứa Tam Nương vội vàng nói: “Tỷ tỷ cũng biết tính tình Dao Dao, từ trước đến nay nàng ấy luôn ồn ào, thích xem náo nhiệt không ngại việc lớn, nếu nói cho nàng ấy biết, nàng ấy nhất định sẽ không ngừng trêu ghẹo muội….”
Nghe xong lời này, Thẩm Nhiễm có thể nghĩ đến biểu tình giương cằm không có ý tốt của Thẩm Dao Dao, thở dài nói: “Được, tỷ đi cùng muội.”
Hứa Tam Nương giữ chặt cánh tay của Thẩm Nhiễm nói: “Tỷ đúng là tỷ tỷ thân thiết của muội.”
Buổi trưa, Hứa Tam Nương rời khỏi phủ Vân Dương hầu.
Ngồi trên xe ngựa, nàng ta nói với tỳ nữ bên người: “Tiến cung.”
Mùa thu, lá cây ngô đồng rơi rụng.
Ngày mùng tám.
Xe ngựa dừng lại, Thẩm Nhiễm và Hứa Ý Ninh đến thỉnh an Hứa hoàng hậu trước, sau đó đến Thư Mịch Các thưởng cúc cùng nữ quyến.
Phóng tầm mắt ra xa…
Ven hồ Mộ Lan hôm nay đã khác xưa nhiều, người qua lại tấp nập, du khách y phục rực rỡ. Chỉ có sâu bên trong hành lang là có mấy vị nam tử mặc cẩm bào cầm sách nói cười.
Thẩm Nhiễm thấp giọng nói: “Có phải ở đằng kia không?”
Hứa Tam Nương gật đầu.
Mây xanh lững lờ trôi, sóng nước đánh dập dềnh, lá ngô đồng khẽ rụng, tùng bách xanh tươi tốt.
Cá hồng và vịt trời đuổi bắt nhau.
Các nữ quyến đang thưởng trà nói chuyện phiếm, Hứa Y Ninh thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ cùng muội qua đó đi.”
Mắt hạnh của Thẩm Nhiễm cong lên: “Được.”
Hai người nắm tay nhau, một đường đi tới nhà Thủy Tạ gần đó, Hứa Tam Nương do dự không tiến lên, khuôn mặt đều hiện rõ tâm tư của tiểu cô nương mới lớn.
Hứa Tam Nương nói: “Muội sắp không thở nổi nữa rồi.”
Thẩm Nhiễm cười nhạo nàng: “Có đi hay không nha, Ý Ninh?”
Hứa Tam Nương nói: “Tỷ ở chỗ này đợi muội, muội đi tìm hắn để hỏi đường, xem như muội bị lạc đi.”
Thẩm Nhiễm nhíu mi nói: “Muội làm vậy có lộ liễu quá không?”
Hứa Tam Nương lắc cánh tay Thẩm Nhiễm, “Tỷ có biện pháp khác sao?”
Chuyện như vậy Thẩm Nhiễm nào có biện pháp, bèn nói: “Loại chuyện như này muội đừng hỏi ta.”
Hứa Tam Nương nói: “Tỷ ở đây đợi muội, một khắc sau nếu muội vẫn chưa trở về thì tỷ hẵng đi tìm muội nhé, có được không?”
Thẩm Nhiễm nói: “Được rồi.”
Hứa Tam Nương rời đi, Thẩm Nhiễm đưa mắt thưởng thức hồ nước, ánh nắng chiếu nghiêng, phong cảnh như rực rỡ hẳn lên, nàng thầm nghĩ: Thật đẹp.
Nhưng nàng không hề biết, ở trong mắt nam nhân chốn sau bóng cây, nàng mới là đẹp nhất.
Ánh sáng trong mắt còn hơn làn thu thủy(*), nụ cười còn xinh đẹp hơn cả pháo hoa.
(*) Chỉ ánh mắt long lanh.
Hô hấp Lý Đệ như ngừng lại.
Nàng chính là trưởng nữ của phủ Vân Dương Hầu sao?
Một lát sau có bảy tám thị nữ cầm điểm tâm trong tay, nước trà, huân hương và những thứ khác chậm rãi đi về phía Thẩm Nhiễm.
Gió tây chợt thổi tới, tiếng ve đột nhiên ngừng lại, một thị nữ trong số đó đột nhiên bước nhanh nửa bước, giẫm lên làn váy phía trước ngã về phía Thẩm Nhiễm đang đi về hướng ngược lại.
Nước trà, điểm tâm, huân hương, đều đổ xuống đất.
Phát ra thanh âm đổ vỡ.
Thẩm Nhiễm bị đụng, dưới chân không vững, cả người mất trọng lượng ngã ngửa về ra sau…
Thị nữ nhìn thoáng qua phía sau cây, bốn mắt giao nhau, Lý Đệ gật đầu. Hắn chạy nhanh vài bước, thả người, “Bùm” một tiếng nhảy xuống hồ.
Thị nữ nhăn mày, sao nàng ta lại mơ hồ nghe được hai tiếng rơi xuống nước đây!
Sau đó nhìn lại!
Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ!
Tình huống trước mắt căn bản không kịp nghĩ nhiều, nàng ta đành phải giả vờ hô lên: “Người đâu tới đây! Có người rơi xuống nước rồi!”
Mấy thị nữ khác cũng hô theo: “Người đâu! Có người rơi xuống nước!”
Thẩm Nhiễm khó khăn hít thở, nàng bị người ta mạnh mẽ kéo nổi lên. Nước hồ chui vào miệng làm nàng bị sặc, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Nàng không nhìn thấy.
Cũng không nghe thấy gì hết.
Cả người như mất đi trọng lượng.
Đợi khi nàng mở to mắt, vừa vặn bắt gặp một đôi mắt vừa hẹp dài vừa thâm thúy, đây là đôi mắt thuộc về nam nhân.
Trên trán, sống mũi thẳng tắp của nam nhân trước mắt có những bọt nước đang chảy xuống, chúng rơi “tí tách” lên người nàng.
Thẩm Nhiễm khó khăn hít thở từng hơi, ngày càng dồn dập, nàng ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại…
Nhưng mà nàng căn bản không bình tĩnh được.
Giờ phút này, nàng đang bị một nam nhân xa lạ bế ngang… Xiêm y của nàng đều ướt sũng!
Mắt đẹp tràn đầy kinh hoàng.
Nàng muốn nói, nói hắn thả mình xuống, nhưng há miệng lại không tự chủ được mà ho khan. Nam nhân đặt nàng xuống, vỗ nhẹ lưng nàng, nhẹ giọng nói: “Nói từ từ thôi.”
Thẩm Nhiễm đứng không vững, thân thể lảo đảo, nam nhân lại đưa tay qua: “Để tại hạ đỡ cô nương, tại hạ sẽ không động chạm lung tung.”
Gió thu phất qua, Thẩm Nhiễm rùng mình.
Cặp mắt xinh đẹp nhìn trừng trừng vào bộ thanh y cũ nát nhưng sạch sẽ trên người hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
Dứt lời, thân thể nàng lại run lên một cái.
Nam nhân đành phải tiến lên đỡ lấy nàng, thấp giọng nói: “Tại hạ họ Chu, tên Thuật An, tự là Dung Cảnh, người Gia Hưng Tô Châu.”
Tháng 9 năm Nguyên Khánh thứ 11.
Hoa vàng rụng khắp mặt đất, lúc ấm lúc lạnh, trong điện An Hoa rộn rã tiếng cười.
Mấy vị cô nương Hứa gia đang vây quanh Hứa hoàng hậu trò chuyện.
Hứa hoàng hậu ngồi trên ghế La Hán, cười nói với Trang ma ma: “Mấy nha đầu này xinh đẹp, lanh lợi cũng đẹp hơn nhiều so với bổn cung năm đó.”
Hứa Tứ Nương Hứa Liên Y nói: “Phong thái của cô mẫu ngàn dặm mới có một người, sao mấy người chúng con có thể so sánh được ạ?”
Hứa Tam Nương Hứa Ý Ninh gật đầu phụ họa nói:”Bây giờ không có người ngoài, Ý Ninh bạo dạn nói một câu, mấy vị nương nương vừa gặp, vị nào cũng không đẹp bằng cô mẫu.”
“Miệng đứa sau ngọt hơn đứa trước, như quét mật vậy.” Hứa hoàng hậu hé miệng cười, liếc mắt nhìn ra cửa sổ nói: “Trời cũng không còn sớm, bổn cung không giữ lại mấy người các con nữa, đi Thiên Điện lấy đồ rồi trở về đi.”
Mấy vị cô nương Hứa gia đồng loạt hành lễ, nói tạ ơn.
Hứa hoàng hậu nhấp một ngụm trà, nói: “Tam Nương ở lại, bổn cung có chuyện muốn nói với con.”
Mọi người hành lễ rồi lui ra ngoài. Hứa hoàng hậu nắm tay Hứa Tam Nương nói: “Ninh Nhi, con và mấy vị cô nương Thẩm gia rất thân thiết sao?”
Hứa Tam Nương gật đầu: “Thẩm Tam muội tuổi còn nhỏ, con nói chuyện với muội ấy không nhiều lắm, con thân với Thẩm Nhiễm, Thẩm Dao hơn.”
Hứa hoàng hậu gật đầu, nói thẳng: “Bổn cung có chuyện muốn nhờ con hỗ trợ.”
Vừa nghe lời này, Thẩm Tam Nương kinh hãi, lập tức nói: “Cô mẫu quá lời, Tam Nương là con cháu Hứa gia, tự nhiên phải xem lời cô mẫu là tiêu chuẩn, tôn kính nghe theo. Bất luận cô mẫu muốn con làm gì, đều không cần nói đến hai từ “hỗ trợ.”
Hứa hoàng hậu mỉm cười.
Bọn họ chính là con cháu của Hứa gia, mỗi người đương nhiên là tự hiểu rõ bổn phận của mình.
Hứa hoàng hậu ghé vào tai nàng ta thấp giọng nói thầm, con mắt của Hứa Tam Nương càng mở càng lớn.
“Nương nương!”
Hứa hoàng hậu thản nhiên nói: “Đừng lo, cứ làm theo lời bổn cung nói, chuyện này bổn cung sẽ không để bất luận kẻ nào nghi ngờ con, về sau con và Thẩm gia vẫn sẽ lui tới như thường.”
Hứa Tam Nương véo lòng bàn tay, nói: “Cháu gái còn có câu muốn hỏi.”
“Con nói đi.”
“Vậy Lý Đệ, là nhi tử nhà hàn môn hay sao ạ?”
Hứa hoàng hậu gật đầu: “Phải, chuyện còn lại con không cần quan tâm, Ninh Nhi, con chỉ cần làm cho Thẩm Nhiễm đi dự tiệc một mình là được.”
“Tam Nương đã hiểu ạ.”
Hứa hoàng hậu nhìn nàng ta nói: “Bổn cung biết con không muốn gả cho Thập Nhất Lang của Phạm Dương Lư gia(*).”
(*) Phạm Dương Lư gia một dòng họ nổi tiếng từ thời nhà Hán đến thời nhà Tùy, nhà Đường.
Hứa Tam Nương nói: “Việc hôn nhân đã định, Ý Ninh nhất định phải gả.”
Hứa hoàng hậu cười nói: “Bổn cung còn biết, con thích thế tử Tùy Ngọc của phủ Tuyên Bình hầu.”
Hứa Tam Nương đỏ mặt nói: “Cô mẫu!”
“Tò mò vì sao ta biết?” Hứa hoàng hậu cong mắt đứng dậy: “Mấy cô nương các con tuổi còn nhỏ, tâm sự đều viết hết trên mặt, không khó đoán. Ninh nhi ta xem con như nữ nhi của ta, bất luận việc này có thành hay không, cô mẫu hứa sẽ giúp con lui việc hôn nhân giữa con và Lư gia.”
Hứa hoàng hậu điểm nhẹ mũi nàng ta nói: “Ta sẽ không nói cho mẫu thân con biết.”
Hứa Tam Nương đỏ mặt, thấp giọng nói: “Cô mẫu nói… thật sao ạ?”
Hứa hoàng hậu: “Không tin ta à?”
Hứa Tam Nương vội vàng nói: “Con không dám!”
Sáng sớm hôm sau, Hứa Tam Nương đi tới phủ Vân Dương hầu.
Quản gia dẫn nàng ta đi qua hành lang dài, đi vào Lan Ninh Uyển. Nơi này là sân viện của Thẩm Nhiễm.
Hứa Tam Nương vừa vào cửa đã kéo tay Thẩm Nhiễm nói: “Tỷ tỷ, thừa dịp Dao Dao không ở đây, muội muốn nói với tỷ một việc.”
Thẩm Nhiễm bất đắc dĩ cười: “Không phải muội thân với muội ấy nhất sao sao? Có chuyện gì mà còn phải tránh mặt?”
Hứa Tam Nương nói: “Muội có một chuyện không muốn cho Dao Dao biết, tỷ hứa với muội đi, đừng nói cho ai biết nhé. Chuyện này, ngay cả Hứa Liên Y cũng không biết đâu.”
Thẩm Nhiễm ngồi xuống, rót cho nàng ta chén nước, nói: “Được rồi, muội nói đi.”
Hứa Tam Nương ngồi xuống, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Muội và Thập Nhất Lang Phạm Lương Lư gia có hôn ước, tỷ biết rồi đó.”
Thẩm Nhiễm gật đầu, “Làm sao vậy?”
Mặt Hứa Tam Nương càng ngày càng đỏ, che miệng, ghé vào tai Thẩm Nhiễm nói: “Sang năm, hắn tham gia kì thi khảo công danh, bây giờ đã đến Trường An rồi.”
“Tỷ tỷ, muội và hắn đã có hôn ước từ nhỏ nhưng tới giờ vẫn chưa biết dáng vẻ hắn ra sao nữa…
Thẩm Nhiễm lập tức hiểu ý, nói: “Muội muốn gặp hắn? Người ở đâu? Hoằng Văn Quán?”
Hứa Tam Nương ấp úng một lúc lâu.
Thẩm Nhiễm nói: “Muội nói thẳng ra đi, ở đây không có người ngoài.”
Hứa Tam Nương nói: “Hoàng hậu nương nương muốn mở yến tiệc ngắm hoa ở hồ Mộ Lan, ngoại trừ nữ quyến… còn mời mấy sĩ tử đến làm thơ, bao gồm cả hắn nữa, mùng tám hôm ấy, tỷ đi cùng muội được không?”
Thẩm Nhiễm nói: “Nếu tỷ đi cùng muội, Dao Dao…”
“Không được!” Hứa Tam Nương vội vàng nói: “Tỷ tỷ cũng biết tính tình Dao Dao, từ trước đến nay nàng ấy luôn ồn ào, thích xem náo nhiệt không ngại việc lớn, nếu nói cho nàng ấy biết, nàng ấy nhất định sẽ không ngừng trêu ghẹo muội….”
Nghe xong lời này, Thẩm Nhiễm có thể nghĩ đến biểu tình giương cằm không có ý tốt của Thẩm Dao Dao, thở dài nói: “Được, tỷ đi cùng muội.”
Hứa Tam Nương giữ chặt cánh tay của Thẩm Nhiễm nói: “Tỷ đúng là tỷ tỷ thân thiết của muội.”
Buổi trưa, Hứa Tam Nương rời khỏi phủ Vân Dương hầu.
Ngồi trên xe ngựa, nàng ta nói với tỳ nữ bên người: “Tiến cung.”
Mùa thu, lá cây ngô đồng rơi rụng.
Ngày mùng tám.
Xe ngựa dừng lại, Thẩm Nhiễm và Hứa Ý Ninh đến thỉnh an Hứa hoàng hậu trước, sau đó đến Thư Mịch Các thưởng cúc cùng nữ quyến.
Phóng tầm mắt ra xa…
Ven hồ Mộ Lan hôm nay đã khác xưa nhiều, người qua lại tấp nập, du khách y phục rực rỡ. Chỉ có sâu bên trong hành lang là có mấy vị nam tử mặc cẩm bào cầm sách nói cười.
Thẩm Nhiễm thấp giọng nói: “Có phải ở đằng kia không?”
Hứa Tam Nương gật đầu.
Mây xanh lững lờ trôi, sóng nước đánh dập dềnh, lá ngô đồng khẽ rụng, tùng bách xanh tươi tốt.
Cá hồng và vịt trời đuổi bắt nhau.
Các nữ quyến đang thưởng trà nói chuyện phiếm, Hứa Y Ninh thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ cùng muội qua đó đi.”
Mắt hạnh của Thẩm Nhiễm cong lên: “Được.”
Hai người nắm tay nhau, một đường đi tới nhà Thủy Tạ gần đó, Hứa Tam Nương do dự không tiến lên, khuôn mặt đều hiện rõ tâm tư của tiểu cô nương mới lớn.
Hứa Tam Nương nói: “Muội sắp không thở nổi nữa rồi.”
Thẩm Nhiễm cười nhạo nàng: “Có đi hay không nha, Ý Ninh?”
Hứa Tam Nương nói: “Tỷ ở chỗ này đợi muội, muội đi tìm hắn để hỏi đường, xem như muội bị lạc đi.”
Thẩm Nhiễm nhíu mi nói: “Muội làm vậy có lộ liễu quá không?”
Hứa Tam Nương lắc cánh tay Thẩm Nhiễm, “Tỷ có biện pháp khác sao?”
Chuyện như vậy Thẩm Nhiễm nào có biện pháp, bèn nói: “Loại chuyện như này muội đừng hỏi ta.”
Hứa Tam Nương nói: “Tỷ ở đây đợi muội, một khắc sau nếu muội vẫn chưa trở về thì tỷ hẵng đi tìm muội nhé, có được không?”
Thẩm Nhiễm nói: “Được rồi.”
Hứa Tam Nương rời đi, Thẩm Nhiễm đưa mắt thưởng thức hồ nước, ánh nắng chiếu nghiêng, phong cảnh như rực rỡ hẳn lên, nàng thầm nghĩ: Thật đẹp.
Nhưng nàng không hề biết, ở trong mắt nam nhân chốn sau bóng cây, nàng mới là đẹp nhất.
Ánh sáng trong mắt còn hơn làn thu thủy(*), nụ cười còn xinh đẹp hơn cả pháo hoa.
(*) Chỉ ánh mắt long lanh.
Hô hấp Lý Đệ như ngừng lại.
Nàng chính là trưởng nữ của phủ Vân Dương Hầu sao?
Một lát sau có bảy tám thị nữ cầm điểm tâm trong tay, nước trà, huân hương và những thứ khác chậm rãi đi về phía Thẩm Nhiễm.
Gió tây chợt thổi tới, tiếng ve đột nhiên ngừng lại, một thị nữ trong số đó đột nhiên bước nhanh nửa bước, giẫm lên làn váy phía trước ngã về phía Thẩm Nhiễm đang đi về hướng ngược lại.
Nước trà, điểm tâm, huân hương, đều đổ xuống đất.
Phát ra thanh âm đổ vỡ.
Thẩm Nhiễm bị đụng, dưới chân không vững, cả người mất trọng lượng ngã ngửa về ra sau…
Thị nữ nhìn thoáng qua phía sau cây, bốn mắt giao nhau, Lý Đệ gật đầu. Hắn chạy nhanh vài bước, thả người, “Bùm” một tiếng nhảy xuống hồ.
Thị nữ nhăn mày, sao nàng ta lại mơ hồ nghe được hai tiếng rơi xuống nước đây!
Sau đó nhìn lại!
Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ!
Tình huống trước mắt căn bản không kịp nghĩ nhiều, nàng ta đành phải giả vờ hô lên: “Người đâu tới đây! Có người rơi xuống nước rồi!”
Mấy thị nữ khác cũng hô theo: “Người đâu! Có người rơi xuống nước!”
Thẩm Nhiễm khó khăn hít thở, nàng bị người ta mạnh mẽ kéo nổi lên. Nước hồ chui vào miệng làm nàng bị sặc, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Nàng không nhìn thấy.
Cũng không nghe thấy gì hết.
Cả người như mất đi trọng lượng.
Đợi khi nàng mở to mắt, vừa vặn bắt gặp một đôi mắt vừa hẹp dài vừa thâm thúy, đây là đôi mắt thuộc về nam nhân.
Trên trán, sống mũi thẳng tắp của nam nhân trước mắt có những bọt nước đang chảy xuống, chúng rơi “tí tách” lên người nàng.
Thẩm Nhiễm khó khăn hít thở từng hơi, ngày càng dồn dập, nàng ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại…
Nhưng mà nàng căn bản không bình tĩnh được.
Giờ phút này, nàng đang bị một nam nhân xa lạ bế ngang… Xiêm y của nàng đều ướt sũng!
Mắt đẹp tràn đầy kinh hoàng.
Nàng muốn nói, nói hắn thả mình xuống, nhưng há miệng lại không tự chủ được mà ho khan. Nam nhân đặt nàng xuống, vỗ nhẹ lưng nàng, nhẹ giọng nói: “Nói từ từ thôi.”
Thẩm Nhiễm đứng không vững, thân thể lảo đảo, nam nhân lại đưa tay qua: “Để tại hạ đỡ cô nương, tại hạ sẽ không động chạm lung tung.”
Gió thu phất qua, Thẩm Nhiễm rùng mình.
Cặp mắt xinh đẹp nhìn trừng trừng vào bộ thanh y cũ nát nhưng sạch sẽ trên người hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
Dứt lời, thân thể nàng lại run lên một cái.
Nam nhân đành phải tiến lên đỡ lấy nàng, thấp giọng nói: “Tại hạ họ Chu, tên Thuật An, tự là Dung Cảnh, người ở Gia Hưng Tô Châu.”