Cú điện thoại như một cơn ác mộng, trái tim Khương Cách lênh đênh trên mặt nước, đến khi Tống Bách Hợp hô lớn một tiếng “Đồng Đồng”, trái tim Khương Cách đã rơi tõm xuống đáy hồ.
Cô vén chăn nhảy xuống giường, điên cuồng mở cửa hét lớn: “A Tranh!”
Hiện tại là ba giờ sáng, Quý Tranh vừa nghe tiếng Khương Cách mở cửa đã tỉnh dậy, anh chạy đến mở cửa, Khương Cách đã nhợt nhạt như một linh hồn.
“A Tranh, A Tranh, Khương Đồng, Khương Đồng…” Khương Cách vô thức gọi tên hai người, cô nhìn anh bằng đôi mắt vô hồn. Quý Tranh còn chưa kịp phản ứng, Khương Cách đã quay người chạy vụt xuống cầu thang.
Cô mặc bộ đồ ngủ bằng bông màu trắng, dáng chạy lảo đảo như sắp ngã. Quý Tranh hoàn hồn lại chạy theo sau, bế bổng Khương Cách lên. Khương Cách kêu lên đầy đau đớn, Quý Tranh ôm cô chạy đến trước cửa, cầm một đôi giày cho cô.
Giọng anh như vang lên từ đáy lòng cô, trầm ấm mà đáng tin cậy.
“Bệnh viện nào?”
Khương Cách được anh ôm vào lòng, cơ thể lạnh lẽo của cô cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ từ anh. Nhận ra Quý Tranh đang ở bên mình, cô như bừng tỉnh, rồi sợ hãi ôm lấy Quý Tranh run lẩy bẩy.
Bệnh của Khương Đồng đã dần dần khá lên từ năm năm trước, sau khi khống chế được bệnh tình, cô bé phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ, đề phòng trường hợp bệnh tái phát. Năm đó lúc xuất viện, bác sĩ đã nói thẳng với Khương Cách, nếu như Khương Đồng phát bệnh một lần nữa, cơ hội sống sót sẽ vô cùng thấp.
Căn hộ cách bệnh viện không xa, nửa tiếng sau, hai người đã đến nơi. Xe vừa dừng, Khương Cách đã nhảy xuống xe rồi vội vàng chạy vào bệnh viện. Dù đã nửa đêm vậy mà bệnh viện vẫn mở đèn sáng trưng, nhưng hành lang lại tĩnh lặng như chết, bóng lưng gầy gò mà ngoan cường của cô như một hồn ma chạy trong bệnh viện, chẳng mấy chốc đã biến mất không tăm tích.
Khương Đồng đã ho khan mấy ngày, Tống Bách Hợp dẫn cô bé đi kiểm tra sức khỏe nhưng không có gì bất thường, nên chỉ uống thuốc cảm bình thường thôi. Đến giai đoạn cuối của bệnh cảm, Khương Đồng càng ho nhiều hơn, tối hôm nay Khương Đồng ho khan chìm vào giấc ngủ.
Tống Bách Hợp đã lớn tuổi, thường ngủ không sâu, đêm nay từ lúc Khương Đồng lên giường ngủ đã ho khan. Tống Bách Hợp cũng trằn trọc không ngủ được. Đến ba giờ sáng, Tống Bách Hợp trong mơ màng không nghe thấy tiếng Khương Đồng ho khan nữa. Bà ra khỏi phòng gọi Khương Đồng, Khương Đồng lại không trả lời, Tống Bách Hợp cuống quít chạy vào phòng ngủ của cô bé thì thấy Khương Đồng đã hôn mê.
Năm năm trước Tống Bách Hợp đã trải qua cảnh tượng như thế vô số lần, nhưng khi phải đối mặt một lần nữa, Tống Bách Hợp vẫn hoang mang lo sợ như trước. Cả người bà đổ mồ hôi lạnh, bà gọi xe cứu thương, đến lúc Khương Đồng được đưa tới bệnh viện, bà mới sực nhớ gọi điện thoại cho Khương Cách.
Lúc Khương Cách đến, Tống Bách Hợp đang đứng trước phòng cấp cứu, cánh cửa phòng cấp cứu nặng nề đóng chặt, đèn đỏ sáng lên báo hiệu đang phẫu thuật, nhìn mà hoảng hốt.
Hiện tại Tống Bách Hợp chẳng còn phân rõ được đâu là thật đâu là mơ, bà đã khóc đến sưng cả mắt, nhìn thấy Khương Cách, nước mắt bà lại tuôn rơi.
“Cách Cách…”
Tống Bách Hợp thuật lại mấy lời bác sĩ nói lúc Khương Đồng được đưa vào phòng cấp cứu, bệnh cũ tái phát, lần này kết quả ra sao còn không biết, người nhà nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Tống Bách Hợp khóc đến không thở được, trong đầu Khương Cách như trống rỗng, cô mờ mịt ôm Tống Bách Hợp, không an ủi, cơ thể cứng đờ run lẩy bẩy.
Thời gian phẫu thuật dài đằng đẵng, từng giây từng phút trôi qua, máu trong người Khương Cách như dần dần cô đọng lại. May mà còn có Quý Tranh đứng bên cạnh tiếp thêm cho cô chút sức lực, cô mới có thể chống đỡ nổi.
Hai giờ trôi qua, dù sắp sáng nhưng bầu trời vẫn tối đen, đèn đỏ của phòng cấp cứu tắt đi, ca phẫu thuật kết thúc.
Cơ thể Khương Cách đã tê dại, bác sĩ gỡ khẩu trang bước ra ngoài. Bà là bác sĩ chính của Khương Đồng, nhìn thấy Khương Cách, bà thầm nghĩ Khương Cách ở bên ngoài nhưng trạng thái còn kém hơn cả Khương Đồng đang nằm bên trong.
“Đã cứu được bệnh nhân.” Bác sĩ Hách nói.
Bà vừa nói thế, đôi mắt Khương Cách như một ngọn nến đã kiệt quệ bỗng nhiên được thắp sáng.
Mặc dù Khương Đồng qua cơn nguy kịch, nhưng các chức năng cơ thể đều rất thấp, hiện tại cô bé vẫn hôn mê, không biết lúc nào sẽ tỉnh.
Là người thân cùng huyết thống và người giám hộ của Khương Đồng, sau khi làm phẫu thuật xong bác sĩ Hách phải nói chuyện với Khương Cách.
Trải qua hai giờ giải phẫu, vẻ mặt bác sĩ Hách cũng hiện rõ sự mỏi mệt, bà ngồi trong phòng làm việc báo tình huống cụ thể của Khương Đồng cho Khương Cách.
“Mặc dù đã qua cơn nguy kịch, nhưng tình hình không tốt lắm, hiện tại bệnh của Khương Đồng tương đối hiếm gặp, trước mắt y học trong nước chưa thể điều trị được. Thế nên tôi đề nghị đưa bệnh nhân sang nước ngoài. Dạo trước tôi có tham dự hội nghị thảo luận ở nước ngoài, từng trao đổi về căn bệnh này. Xác suất tử vong khi bệnh tái phát là chín mươi phần trăm, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội sống, phải giữ vững niềm tin.”
Nói đoạn, bác sĩ Hách do dự một chút rồi tiếp tục: “Từ lúc bắt đầu chữa trị cho Khương Đồng đến bây giờ, các chi phí để kiểm tra và chữa trị cũng đã rất cao rồi. Nếu phải chữa trị lần thứ hai, chi phí sẽ chỉ cao lên chứ không thể thấp đi, cô cũng nên chuẩn bị tâm lý.”
Bác sĩ vốn đã quen với việc sống chết, lời nói cũng chẳng có mấy phần tình cảm. Khương Cách bình tĩnh lắng nghe, chờ bác sĩ nói xong thì hỏi: “Tôi nên đưa con bé sang nước ngoài lúc nào là tốt nhất?”
“Nếu như cô đã quyết định đưa Khương Đồng đi, tôi sẽ liên hệ với bác sĩ ngay bây giờ, trong hôm nay là có thể chuyển đi.” Bác sĩ Hách thở dài nói: “Mạng người quan trọng, chuyển đi càng sớm càng tốt.”
Khương Cách khẽ gật đầu, nói: “Vâng. Vậy xin cứ làm theo lời bác sĩ nói.”
Lúc Khương Cách theo bác sĩ tới phòng làm việc, cô nhờ Quý Tranh ở lại ICU trông chừng Tống Bách Hợp cùng Khương Đồng. Bước ra khỏi văn phòng bác sĩ, Khương Cách ngước mắt nhìn về phía khung cửa sổ cuối hành lang, ngoài kia chân trời đã hửng sáng.
Màn đêm đã tan đi, gió tháng năm lùa qua cửa sổ, mang theo hơi thở thanh mát của ngày hè, xua tan mùi nước khử trùng của bệnh viện.
Khương Cách lặng lẽ đứng nhìn, cơ thể và đầu óc đã căng cứng cả đêm bây giờ mới có thể thư giãn. Khương Cách lấy điện thoại, bước về phía cầu thang.
Trong cầu thang vẫn bật đèn, bầu không khí lạnh lẽo u ám quanh quẩn bên người, tri giác của Khương Cách dần hồi phục, làn da cũng dần dần lấy lại xúc giác. Cô đứng trên bậc thang gọi điện thoại cho Thái Kỷ.
Hôm qua tên fan cuồng quấy rối Khương Cách đã bị bắt, Thái Kỷ bận rộn từ đêm qua đến sáng sớm hôm nay mới xóa hết được mấy tin tức sai lệch. Vất vả lắm mới nghỉ ngơi được một lúc, Khương Cách lại gọi điện thoại đến, anh ấy tưởng Khương Cách lại gặp chuyện nên vội vàng bắt máy.
“Sao thế Cách Cách?” Giọng Thái Kỷ hiện rõ sự mệt mỏi và lo lắng.
Khương Cách nói: “Anh giúp em tổng hợp lại tài sản dưới tên em, thêm cả bất động sản ở Nam Thành nữa, đem bán hết giúp em đi, chỉ chừa lại căn hộ ở hồ Bạch Lộ thôi.”
Thái Kỷ vừa được thư thả một chút, vừa nghe mấy lời Khương Cách, đầu óc anh ấy lập tức căng thẳng trở lại: “Em định làm gì?”
“Bệnh của Khương Đồng tái phát.” Khương Cách bình tĩnh nói, “Em đưa con bé ra nước ngoài chữa bệnh.”
Những người thân quen đều biết Khương Đồng quan trọng với cô đến mức nào, Thái Kỷ vội vàng đứng bật dậy khỏi giường, hỏi: “Con bé có sao không?”
“Đã qua cơn nguy kịch.” Khương Cách trả lời.
Giọng cô rất nhẹ, Thái Kỷ im lặng một lúc lâu, rồi hỏi: “Vậy còn em? Em không sao chứ?”
Sức lực đang cùng kiệt, Khương Cách cầm điện thoại tựa vào tường, hơi lạnh từ vách tường thấm vào cơ thể cô, cả người cô như dần dần bị đông cứng đến chết lặng. Cúi đầu nhìn mũi chân, Khương Cách nói: “Em không thể xảy ra chuyện.”
Khương Đồng đã được chuyển vào phòng bệnh, Tống Bách Hợp ngồi bên giường nhìn Khương Đồng trên người cắm đầy ống dẫn, nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống.
Quý Tranh đứng bên cạnh, chỉ chốc lát sau, Khương Cách đã trở lại từ văn phòng. Sắc mặt cô vẫn trắng bệch, người nhiễm khí lạnh. Quý Tranh đưa tay giữ chặt bờ vai cô, muốn xoa dịu tâm trạng của cô, anh hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Lúc nào cũng có thể chết.” Khương Cách đáp lời.
Ánh mắt Quý Tranh đầy lo lắng, nước mắt của Tống Bách Hợp vừa lau khô lại rơi xuống.
Khương Cách vẫn giữ nguyên vẻ mặt, cô quay đầu nhìn Tống Bách Hợp, đưa tay lau nước mắt cho bà. Từ lúc nhận được điện thoại của Tống Bách Hợp đến bây giờ, Khương Cách không hề rơi một giọt nước mắt. Đầu ngón tay cô lạnh buốt, cô nói với Quý Tranh: “A Tranh, anh ra ngoài chờ tôi trước, tôi có chuyện cần nói với dì.”
Nghe Khương Cách nói thế, Quý Tranh và Tống Bách Hợp đều nhìn cô. Tống Bách Hợp đã sống đến từng tuổi này, có những việc chỉ cần nhìn là đã nhận ra được. Tình cảm giữa Quý Tranh cùng Khương Cách, người ngoài cuộc như bà nhìn thấy rất rõ ràng.
Khương Cách nói xong thì cúi đầu nhìn Khương Đồng đang nằm trên giường. Mấy năm trước ba người họ đến Nam Thành dựa vào nhau mà sinh sống. Khương Cách có lời muốn nói mà không muốn để anh nghe, đây cũng là chuyện bình thường.
Quý Tranh dời mắt đi, khẽ gật đầu rồi rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng chỉ còn lại Tống Bách Hợp, Khương Cách và Khương Đồng trên giường, chỉ có thể dựa vào điện tâm đồ để chứng minh tính mạng của cô bé vẫn chưa tan biến.
Quý Tranh rời đi, cửa phòng bệnh đóng lại, Khương Cách nói ngắn gọn: “Bác sĩ Hách nói nếu Khương Đồng ra nước ngoài điều trị, tỉ lệ sống sẽ cao hơn một, cháu đã đồng ý.”
Nghe tỉ lệ sống sẽ cao hơn, trong mắt Tống Bách Hợp lại dấy lên hi vọng, nhưng vừa nghĩ phải ra nước ngoài, Tống Bách Hợp lại lo lắng nhìn vẻ mặt trắng bệch của Khương Cách, nói: “Vậy còn cháu…”
“Cháu phải ở lại nước kiếm tiền.” Khương Cách nói rồi thì ngước mắt nhìn thẳng về phía Tống Bách Hợp. Bà đã khóc cả đêm, con mắt đã sưng đỏ, đường nét khuôn mặt của bà rất dịu dàng, rất giống với mẹ cô. Tống Bách Hợp sống cùng hai chị em cô nhiều năm như vậy, tình cảm giữa bà và hai chị em đã không khác gì tình cảm mẹ con.
“Cháu đã bảo Thái Kỷ bán tài sản của cháu, tiền cháu sẽ chuyển vào tài sản của dì.” Khương Cách dời mắt đi, nhìn về phía Khương Đồng trên giường bệnh nói: “Đến lúc đó nhờ dì chăm sóc cho Khương Đồng.”
Giọng Khương Cách không lớn, nhưng nghe ngữ khí không giống như đang nói đùa. Tống Bách Hợp nhìn xem Khương Cách, dáng người cô gầy gò mảnh khảnh, gương mặt trẻ trung mịn màng, đôi mắt hoa đào lạnh lùng trầm tĩnh, giọng điệu như chỉ đang nói về một chuyện bình thường không đáng kể.
Từ khi Khương Đồng đổ bệnh, Tống Bách Hợp đã ở bên chăm sóc cả hai chị em. Mặc dù bà ở bên Khương Đồng nhiều hơn, nhưng địa vị của Khương Cách và Khương Đồng trong lòng bà đều bằng nhau.
Khương Cách bước từng bước từ một diễn viên quần chúng nhỏ thành một đại minh tinh như hiện tại, bao nhiêu cay đắng mà cô trải qua, Tống Bách Hợp đều chứng kiến rõ. Sau khi đến Nam Thành, Khương Cách gần như hi sinh tất cả cho Khương Đồng. Khương Cách là một cô gái ưu tú, nếu như không phải vì Khương Đồng, Khương Cách đã có một cuộc sống đầy rực rỡ của riêng mình.
Tống Bách Hợp nhìn Khương Cách, lần đầu tiên bà nghiêm túc so sánh cuộc sống của hai chị em. Khương Cách đã hi sinh quá nhiều, lúc này cần phải có một quyết định đúng đắn.
“Cách Cách, cháu làm vậy có đáng không? Không nói đến việc Đồng Đồng sẽ khỏi bệnh hay không, sau khi chữa khỏi con bé chắc chắn sẽ trở về, mà sau khi trở về, Khương Khang chắc chắn sẽ không buông tha cho con bé…”
“Khương Đồng sẽ khỏi bệnh.” Khương Cách hơi cúi người, cô ngắt lời Tống Bách Hợp, ngữ khí kiên định mà nghiêm túc: “Con bé sẽ bình an, sẽ sống thật khỏe mạnh.”
“Về phần Khương Khang, ông ta sẽ không gây phiền phức cho Khương Đồng.” Giọng Khương Cách bỗng trầm đi, cô đứng thẳng người, đáy mắt cuồn cuộn cảm xúc.
“Năm đó lúc ông ta bị bắt vào xe cảnh sát, cháu nói với ông ta, là cháu gọi điện thoại báo cảnh sát.”
Trái tim Tống Bách Hợp đau như vỡ nát.