Nghỉ Tết xong, Nguyễn Tố nhận được thiệp cưới của Mã Văn, Mã Văn và bạn trai quyết định tiến tới hôn nhân.
Ngoài một tấm thiệp mời, Mã Văn còn mời cô đến làm phù dâu cho cô ấy.
Hôm nay đến giờ nghỉ trưa, mấy đồng nghiệp nữ chấu đầu vào một chỗ chia sẻ những chuyện lông gà vỏ tỏi đời thường. Nhắc đến chuyện này, một đồng nghiệp nữ nửa đùa nửa thật: “Mã Văn này, tôi thấy cô rộng lượng thật đó, tìm phù dâu không nên tìm người xinh đẹp hơn mình đâu, nếu không hôm đó lại bị lấn át mất, hôn lễ cả đời chỉ có một lần thôi mà.”
Mã Văn vừa nghe thấy thế thì không vui, “Suy nghĩ gì kỳ vậy, tôi không tin đâu, dù sao tôi vẫn muốn mời những người bạn thân nhất làm phù dâu, để bọn họ chứng kiến ngày hạnh phúc nhất đời tôi, Tố Tố càng xinh đẹp tôi càng nở mày nở mặt!”
Ở đây Mã Văn và Nguyễn Tố thân nhau nhất.
Cô ấy sợ Nguyễn Tố nghe xong thì trong lòng không vui, lúc tan làm lén tìm Nguyễn Tố, đưa cho cô một thanh chocolate rồi thấp giọng nói: “Những lời Giai Giai nói cậu đừng để trong lòng nhé, cô ấy chỉ ganh tị vì mình không mời cô ấy làm phù dâu thôi, nói nhỏ với cậu nè, mình đã nhắm cậu cho vị trí phù dâu từ lâu rồi. Trang phục cho phù dâu mình chọn xong rồi, đẹp lắm luôn, đảm bảo khiến khách khứa ai cũng phải thốt lên quả nhiên tiên nữ sẽ chơi với nhau, cô dâu là tiên nữ, mấy người phù dâu cũng vậy!”
Nguyễn Tố mím môi cười, cầm thanh chocolate trong tay, cảm thấy ấm lòng, “Ừ! Chắc chắn sẽ không khiến cậu mất mặt!”
Cô cảm thấy mình thật là may mắn.
Mặc dù trước đây cô không có một gia đình tốt, không có người thân ruột thịt, nhưng mỗi ngày sẽ luôn tốt hơn. Bạn thân của cô không nhiều lắm, nhưng bọn họ vô cùng yêu quý cô. Giờ cô lại có thêm một người mẹ, một người anh trai và một đứa cháu trai luôn che chở cho mình, thật tốt quá.
Trước kia có rất nhiều lúc khó khăn, không phải cô chưa từng oán trách số phận bao giờ, dù vận mệnh đối xử tệ với cô nhưng giờ cô không còn suy nghĩ như vậy nữa, cô bắt đầu cảm thấy Thần vận mệnh còn chưa quên mình, ngài ấy đang dần trả lại may mắn và hạnh phúc cho mình.
Năng suất làm việc của Mã Văn rất nhanh, cô ấy mời tổng cộng bốn phù dâu, cả bốn người đều là những người bạn thân thiết nhất của cô nàng.
Lúc nhận được trang phục cho phù dâu, Nguyễn Tố rất ngạc nhiên, trông đẹp hơn cái Mã Văn từng up lên vòng bạn bè nhiều.
Lúc cô cầm váy phù dâu về nhà, Quý Minh Sùng không có ở đây, mẹ Quý và Đậu Tương thì đều ở nhà. Hai người chưa từng thấy cô mặc kiểu váy này bao giờ nên có chút hiếu kỳ, giục cô nhanh mặc thử cho bọn họ xem.
Đậu Tương là hưng phấn, háo hức nhất.
Nguyễn Tố đành phải về phòng thay trang phục cho phù dâu.
Váy cưới của cô dâu màu trắng, váy của phù dâu lại có màu xanh sương mù đang thịnh hành, kiểu dáng khá giống với sườn xám cách tân, cổ áo đính trân châu tinh xảo, trông vừa lãng mạn hoài cổ, vừa toát lên vẻ tiên khí.
Da Nguyễn Tố trắng nõn, màu này vô cùng hợp với nước da của cô.
Để cho tiện, cô cầm chiếc kẹp tóc đính trân châu trên bàn trang điểm, thuận tay vấn mái tóc dài hơi xoăn lên rồi thay đôi giày cao gót phối với chiếc váy này. Cô hít sâu một hơi, ngại ngùng mở cửa ra, nào ngờ đụng phải Quý Minh Sùng mới từ công ty về.
Không chỉ mẹ Quý và Đậu Tương, Quý Minh Sùng cũng chưa thấy cô mặc như thế này bao giờ.
Đôi nhẫn và đám sen đá cũng chưa từng thấy!
Quý Minh Sùng và Nguyễn Tố bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng trước, chợt nghe thấy tiếng đôi nhẫn và đám sen đá hóa thành fangirl fanboy bắt đầu khen ngợt không ngớt —
“Hu hu hu Tố Tố xinh xỉu luôn á! Quả nhiên con gái nên mặc thật nhiều váy đẹp, đẹp nhưng mà vốn từ của tui hạn hẹp quá!”
“Mặc váy phù dâu đã đẹp vậy rồi, nếu đổi thành váy cưới không biết đẹp cỡ nào nữa! Mặc váy cưới đê! Nghe tui!”
“Mặc mặc qq á, bà không biết tên chóa kia gọi Tố Tố là em gái à, ôi, tôi chống mắt lên xem…”
“Thật ra không phải chỉ kết hôn mới được mặc váy cưới! Lúc này đừng có nhắc đến người không liên quan có được không, mất hết cả hứng!”
Đậu Tương chạy tới cạnh Nguyễn Tố, wow một tiếng: “Cô là công chúa ạ?”
Thằng bé hỏi như vậy.
Hôm nọ cô Bánh Quy kể chuyện cổ tích cho bọn nó nghe, trong chuyện cổ tích, công chúa là người xinh đẹp nhất.
Đậu Tương hỏi câu này, thành công khiến Nguyễn Tố thu lại ánh mắt đang nhìn Quý Minh Sùng. Cô thấy hơi ngại, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, “Không phải, cô không phải công chúa.”
“Cô chính là công chúa!” Đậu Tương quay đầu nhìn bà nội và chú đang làm nền bên cạnh, “Mọi người nói xem Tố Tố có phải công chúa không ạ?”
Mẹ Quý gật đầu cười, “Phải phải.”
Đậu Tương hài lòng.
Quý Minh Sùng không đáp, cũng may Đậu Tương mắc bệnh nhanh quên, cũng không hỏi anh mãi.
Anh chợt nhớ đến một thế giới đã từng đi qua, đó là thế giới cổ đại khắc nghiệt, anh cần phải trở thành người đứng đầu mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ. Sau này, anh trở thành cận thần của Vua, có rất nhiều người tặng anh vô số châu báu quý giá, danh họa nổi tiếng, trong đó có một bộ trang phục, nghe nói được rất nhiều tú nương lành nghề dùng vô số tơ vàng sợi bạc chế tạo ra, vải vóc nổi tiếng rất ít ỏi, vào ban đêm như có dải ngân hà phủ lên, lấp lánh rực rỡ, được lòng vô số thiếu nữ.
Đương nhiên bộ trang phục này lẫn châu báu danh họa đều bị anh cất hết trong kho, chắc sau này cũng bị phủ bụi hết.
Giờ anh nhìn Nguyễn Tố, không khỏi nghĩ rằng, nếu có thể lấy lại bộ trang phục đó về thì tốt, tặng cho cô là thích hợp nhất.
Nguyễn Tố thay bộ quần áo ở nhà thoải mái, phát hiện từ lúc về đến nhà Quý Minh Sùng vẫn chưa nói gì. Cô bước đến chỗ anh, nhẹ giọng hỏi với vẻ lo lắng: “Sao vậy, anh có chỗ nào khó chịu à?”
Quý Minh Sùng lắc đầu, nói với vẻ tiếc nuối: “Có một chuyện giờ nhớ lại nên thấy hơi hối hận.”
Lúc được nghỉ hưu, Cục Thời không có hỏi anh muốn được tặng thưởng gì không, lẽ ra anh không nên quên bộ trang phục kia.
Xuân đến, vạn vật hồi sinh, Nguyễn Tố đến thành phố lân cận tham dự hôn lễ của Mã Văn. Bạn trai Mã Văn là người thành phố bên cạnh, để tiện cho việc tổ chức, đám cưới diễn ra ở quê nhà của bạn trai, may là khoảng cách không xa, đi tàu chỉ mất một tiếng là tới nơi.
Điều khiến Nguyễn Tố bất ngờ chính là, trong rất nhiều người muốn tranh hoa cưới, cô vốn chỉ định lên góp mặt cho vui, ai ngờ cuối cùng hoa cưới lại rơi vào tay mình.
Hôm đó Mã Văn vô cùng xinh đẹp, vui vẻ nói với Nguyễn Tố: “Tố Tố, mình đoán cậu sắp gặp được tình yêu đích thực của đời mình rồi, chúc cậu may mắn nha!”
Vì hôm sau còn phải đi làm, sau khi hôn lễ kết thúc, Nguyễn Tố tẩy trang xong thì lên tàu về nhà.
Trên tàu điện, Nguyễn Tố nhận được điện thoại Quý Minh Sùng gọi đến.
Quý Minh Sùng cũng biết hôm nay cô sẽ về, không thể không nói, anh tuyệt đối đủ tư cách làm anh trai.
Vốn anh định bảo tài xế của mình, cũng chính là con trai bà Vương đến đón cô, nhưng trước khi ra khỏi nhà, nhà họ Vương có chuyện đột xuất, con trai bà Vương không thể đi được. Còn anh thì sao, giờ anh mới chỉ đi chậm được một đoạn, còn lâu mới đi xa được, vì vậy chỉ đành gọi điện cho Nguyễn Tố, bảo cô tự gọi xe về nhà.
Càng vào mỗi lúc thế này, Quý Minh Sùng càng hy vọng mình sẽ nhanh chóng hồi phục, có thể đi lại chạy nhảy như người bình thường, lúc ấy anh có thể tự đến đón cô.
Sau khi nghe xong lý do, Nguyễn Tố không khỏi mỉm cười. Cô sợ làm phiền đến hành khách đang ngủ bên cạnh nên quay đầu sang hướng khác, thấp giọng nói: “Không sao không sao, nhưng ông hay bà Vương có chuyện gì sao ạ?”
Mấy năm gần đây, ba người nhà họ Vương đã giúp đỡ nhà họ Quý rất nhiều.
Bà Vương cũng rất quan tâm cô.
“Bọn họ không sao, giờ đang ở chợ Hoa Điểu, nhưng đường ống nước trong nhà bị hỏng, Vương Kiên nhất thời không thể đi xa được, phải ở nhà kêu người ta tới sửa, cậu ta cũng phải dọn dẹp lại.”
Lúc này Nguyễn Tố mới thở phào, “Vậy là tốt rồi, không sao đâu, trước đây tôi đi đâu cũng đều đi một mình mà.”
Hồi còn học cấp ba ở thành phố, cô phải tự bắt chuyến xe bus đường dài đến trường, sau này lên đại học thì tự đi tàu với một chiếc vali và balo to đùng.
Sau đó nữa, bất kể đi đâu, cũng chẳng có ai đến đưa đón cô.
Cô đã sớm quen rồi.
Quý Minh Sùng nghe thấy vậy thì nói: “Chính cô cũng nói, đó là trước đây.”
Trở thành người một nhà, không phải chỉ là thay đổi cách xưng hô, mà là sự quan tâm và tình yêu được tích lũy dần dần theo năm tháng.
Nguyễn Tố hiểu ý anh, cũng biết anh đang quan tâm mình nên chỉ cười chứ không đáp.
Một giây trước vừa cúp máy, giây sau điện thoại của Quý Minh Sùng lại rung lên, Thịnh Viễn gọi đến.
Trên điện thoại, Thịnh Viễn nói: “Lúc cậu gọi điện thoại tớ vừa hay hết pin, mới tìm thấy sạc điện thoại trên xe để sạc pin, cậu gọi tớ có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ định hỏi cậu ít thông tin liên quan đến dự án núi Dương Danh thôi, tớ đã tra kỹ rồi.”
Hồi trước nhà họ Thịnh cũng thò một chân vào dự án núi Dương Danh này nên có không ít thông tin nội bộ, Thịnh Viễn cũng biết.
Thịnh Viễn có hơi ngạc nhiên, “Dự án đó bị đình công lâu lắm rồi, sao cậu còn nhận?”
Mọi chuyện vẫn nằm trên kế hoạch và đang được thảo luận, chuyện mà bản thân Quý Minh Sùng không chắc chắn, anh sẽ không nói ra, anh chỉ nói: “Chỉ hỏi thôi, à… cậu mới nói cậu đang trên xe à?”
“Ừ, bệnh viện bọn tớ có một cuộc họp với một bệnh viện khác, chủ nhiệm phái tớ đi, giờ đang trên đường về, có chuyện gì sao?”
“Khi nào thì về? Cậu tự lái xe à?”
Mặc dù Thịnh Viễn thấy ngờ vực nhưng vẫn trả lời: “Chắc tầm hai mươi phút nữa là tới trạm, xe đậu ở bãi đậu xe trạm tàu điện, sao thế?”
“Cậu đến trạm nào?”
“Trạm phía Nam ấy.”
Đang buồn ngủ lại có người đưa gối.
Hết thảy rất là trùng hợp.
Quý Minh Sùng hoàn hồn, hỏi Thịnh Viễn: “Chắc khoảng lúc ấy Nguyễn Tố sẽ đến trạm phía Nam, nếu cậu đi xe thì thuận đường đưa cô ấy về với, sau đó tớ với cậu lại bàn chuyện núi Dương Danh.”
“Được thôi, dù sao chiều nay tớ cũng rảnh.” Thịnh Viễn lại nói, “Tớ có số Nguyễn Tố rồi, cô ấy chưa đổi số chứ?”
“Chưa, cậu liên lạc với cô ấy đi. Cảm ơn nhé.”
Thịnh Viễn bật cười, “Cảm ơn cái gì, chăm sóc em gái cậu là điều tớ nên làm mà.”
Cúp điện thoại, Quý Minh Sùng còn chưa kịp suy nghĩ xem sự khó chịu vì câu nói kia đến từ đâu đã nghe thấy tiếng ai đó đằng sau.
“Con bảo Thịnh Viễn đến đón Tố Tố à?”
Quý Minh Sùng quay lại nhìn, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ về từ lúc nào vậy? Sao không lên tiếng?”
“Vừa mới về, con bảo Thịnh Viễn đến đón Tố Tố sao?” Mẹ Quý lại hỏi.
“Vâng, vừa hay thuận đường.”
Mẹ Quý khẽ “Ừ”, chậm rãi đi đến bên cạnh rót cho mình một cốc nước, sau đó giả vờ vô tình hỏi: “Thịnh Viễn đã có bạn gái chưa nhỉ?”
Câu hỏi này lại càng kỳ quặc. Trong ấn tượng của anh, mẹ Quý không phải người hay quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác.
Quý Minh Sùng cau mày, “Hình như không có, sao vậy, có chuyện gì ạ?”
Uống hết một cốc nước, mẹ Quý thản nhiên cười, “Không có gì, chỉ là hỏi linh tinh thôi ấy mà.”
Nói xong, bà xách làn thức ăn đi vào bếp, vừa đi vừa ngâm nga, có thể thấy tâm trạng rất vui vẻ.
Quý Minh Sùng trong phòng khách: “………….”