Trong điện thoại, Thịnh Viễn và Nguyễn Tố đã hẹn gặp nhau ở cửa trạm tàu điện ngầm.
Nào ngờ khi anh tìm thấy cô, cô đang vướng vào một vụ cãi cọ.
Anh ta nghe lời kể của những người bên cạnh, muốn tìm hiểu thực hư câu chuyện, hóa ra một đôi tình nhân đã chia tay nảy sinh mâu thuẫn, một người muốn bỏ chạy, người kia giữ lấy không cho đi nên mới gây ra ồn ào. Cô gái vừa khóc vừa nói mình với gã kia không có tí quan hệ nào với nhau, gã kia lại nói với mọi người xung quanh đây là vợ mình. Lúc hai người đang giằng co, Nguyễn Tố xui xẻo đi ngang qua, rồi không biết bị ai trong hai người đụng trúng, điện thoại rơi xuống đất, màn hình cũng vỡ nát.
Nguyễn Tố bắt hai người hoặc bồi thường điện thoại hoặc phải đền tiền, gã kia không chịu, còn đổ ngược lại lỗi cho Nguyễn Tố.
Cứ cãi nhau mãi không chịu buông, Nguyễn Tố không đồng ý thả bọn họ đi, vì vậy làm ầm ĩ lên thu hút các nhân viên tuần tra của trạm tàu điện.
Cuối cùng đã xác thực được hai người này chia tay rồi, đang trong giai đoạn níu kéo. Dưới sự hòa giải của nhân viên tuần tra, Nguyễn Tố và gã kia mỗi người nhường một bước, gã kia trịnh trọng xin lỗi, Nguyễn Tố cũng không bắt đền nữa, chuyện này được giải quyết xong xuôi.
Nhân viên tuần tra lại phải đi hòa giải cho đôi nam nữ đã chia tay kia.
Mọi người xung quanh phải lên tàu của mình, đám đông cũng dần tản ra. Nguyễn Tố cầm điện thoại của mình lên, cười với Thịnh Viễn, “Hôm nay tôi xui thật, lại phải đi thay màn hình điện thoại. rồi”
Thịnh Viễn vẫn thấy hơi bất ngờ.
Bởi vì ban nãy Nguyễn Tố vô cùng lợi hại, giữ chặt người đàn ông kia không chịu buông, nét mặt đáng sợ, giọng và sức lực cũng lớn, nếu không sẽ không ầm ĩ thu hút nhiều người như vậy…
Thịnh Viễn lại nhìn Nguyễn Tố nhỏ nhẹ bây giờ, dáng vẻ dịu dàng thật sự khác xa với cô vừa nãy.
“Không sao.” Thịnh Viễn mỉm cười an ủi cô, “Bảo anh trai cô mua điện thoại mới cho, giờ cậu ấy phát tài rồi.”
Lúc hai người đang chuẩn bị đến bãi đậu xe thì một cô bé thoạt nhìn là một học sinh chạy chậm đến, lấy một viên kẹo sữa từ trong túi ra đưa cho Nguyễn Tố, “Chị ơi, vừa nãy em đã quan sát rất lâu, em biết chị cố ý ném điện thoại xuống đất, chắc ban đầu chị cho rằng người đàn ông kia là kẻ bắt cóc phụ nữ nên mới làm vậy có đúng không ạ! Chị thật sự dũng cảm lắm, em biết điều đó và cũng nhìn ra rồi!”
Nguyễn Tố không nhận kẹo, chỉ cười lịch sự: “Xin lỗi, chị không hiểu em đang nói gì, chị và bạn chị còn có việc cần phải đi gấp.”
Thịnh Viễn nhìn Nguyễn Tố.
Cô bé kia “À” một tiếng lưỡng lự.
Một lúc sau, cô bé vẫn kiên định với quan điểm của mình, nói: “Em đã nhìn thấy thật mà, chị muốn cứu cô gái kia nên mới làm như vậy.”
Nguyễn Tố mỉm cười, “Bọn chị phải đi đây, chào em.”
Nói xong, Nguyễn Tố lập tức đi luôn, Thịnh Viễn cũng theo sau, may là cô bé kia chỉ đứng đó chứ không đuổi theo nữa.
Nguyễn Tố và Thịnh Viễn đều không nói gì suốt chặng đường đến bãi đậu xe, Thịnh Viễn giúp cô cất vali vào cốp xe, sau khi lên xe, anh do dự không biết nên mở miệng thế nào, hiển nhiên đang muốn hỏi gì đó nhưng lại do dự.
Nguyễn Tố khiến chuyện này ầm ĩ lên là vì muốn giúp cô gái kia thật sao?
Nguyễn Tố biết Thịnh Viễn không có bạn gái nên lần này không chọn ngồi ở ghế sau nữa mà ngồi ghế phó lái, như thế sẽ lịch sự hơn.
Dường như đã nhận ra ánh mắt của Thịnh Viễn, sau khi thắt dây an toàn, cô quay sang cười với Thịnh Viễn, có thể do vừa nãy nói to quá, giờ giọng cô có hơi khàn, “Sao vậy?”
Thịnh Viễn cười, “Không có gì, chỉ là nghĩ đến những lời cô bé vừa nãy nói thôi, những lời cô bé ấy nói là thật sao?”
Nguyễn Tố nắm điện thoại đã bị vỡ màn hình trong tay, nghe xong thì đáp, “Giả đấy.”
Trong mắt Thịnh Viễn đượm ý cười, “Được rồi, là giả.”
Thật ra anh đã biết rõ thực hư câu chuyện rồi.
Nhưng mà vẫn thấy hơi ngạc nhiên.
Bởi vì trông Nguyễn Tố không giống kiểu người sẽ ra mặt vì người khác, trên gương mặt cô lúc nào cũng là nụ cười ôn hòa, khiến người ta cảm thấy cô là một người dịu dàng, thậm chí còn hơi nhu nhược yếu đuối.
Nhưng ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Thịnh Viễn vẫn kính nể Nguyễn Tố từ tận đáy lòng.
Suy cho cùng, trong thời đại này, có rất nhiều người giữ quan điểm chỉ biết bo bo giữ mình, chẳng có ai thích tọc mạch vào chuyện của người khác, mặc dù đó không phải là tọc mạch, đó có thể quyết định chuyện cả đời của một ai đó.
Thịnh Viễn đưa Nguyễn Tố về nhà họ Quý. Sau khi bàn chuyện núi Dương Danh với Quý Minh Sùng trong phòng một lúc lâu, hai người mới ra khỏi phòng. Trong sân, Nguyễn Tố đang mang chăn ra phơi nhân lúc nắng đang lên, nhân tiện cho mấy cây sen đá của mình ra tắm nắng luôn. Mặc dù cô đang bận rộn nhưng làm việc không hề lộn xộn chút nào. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, hình ảnh cô đang bận bịu cũng trở nên đẹp hơn trong mắt người khác nhiều.
Có thể đấy chính là vầng hào quang phát ra từ những con người biết trân trọng cuộc sống của mình.
Đám sen đá rất thích ánh mặt trời, nên giờ được Nguyễn Tố mang ra ngoài, cả lũ bắt đầu kêu la sung sướng —
“Xoay xoay mông, lắc lắc cổ, thoải mái ấm áp quá đê, tui thích nhiệt độ này quá! Tố Tố siêu chu đáo luôn, không bao giờ quên chăm sóc chúng ta hê hê hê~”
“Tố Tố tốt nhất, hu hu hu nhất định kiếp trước tui đã cứu trái đất nên kiếp này mới được Tố Tố mua về nhà! Chắc chắn là thế~”
“Nếu vậy… không phải tên cờ hó kia đã cứu vớt cả thiên hà à?”
“Đừng có nhắc đến hắn ok, ảnh hưởng đến nhã hứng phơi nắng của tui!”
Quý Minh Sùng nghe thấy âm thanh líu ra líu rít của nhóm sen đá, lúc đang cảm thấy đau đầu, anh chợt phát hiện ánh mắt Thịnh Viễn vẫn luôn dừng ở một nơi. Thuận theo ánh mắt Thịnh Viễn nhìn sang, anh mới phát hiện, hóa ra tên này đang nhìn Nguyễn Tố.
…..
Thịnh Viễn rất tán thưởng Nguyễn Tố, có thể thấy đằng sau vẻ ôn hòa của cô là một mặt thông minh và dũng cảm.
Anh ta luôn luôn ngưỡng mộ và tôn trọng những người như vậy.
Đúng lúc ấy, một tràng ho khan kéo anh ta về hiện thực.
Nguyễn Tố đang đứng trong sân cũng ngoảnh lại, thấy Quý Minh Sùng ho khan, cô gác chuyện trong tay sang một bên, chạy chậm đến bên anh, đỡ lấy anh rồi nhẹ giọng hỏi: “Sao lại ho rồi, hay do ở đây gió quá?”
Quý Minh Sùng cười “yếu ớt”, “Có hơi gió một chút, nhưng mà không sao, cô đừng lo, tôi vào trong ngồi lát là được,” dường như giờ mới nhớ ra Thịnh Viễn còn ở bên cạnh, anh lại nói: “Thịnh Viễn, tớ có vài chuyện muốn bàn bạc với cậu.”
Thịnh Viễn tỏ vẻ nghi hoặc: “….. Còn có chuyện gì à?”
“Còn.” Gương mặt Quý Minh Sùng đượm ý cười, nhưng tay đang kéo cánh tay Thịnh Viễn lại thầm dùng sức.
“Ồ, ok.” Thịnh Viễn không nghĩ ngợi nhiều, tưởng anh thật sự có chuyện gì muốn nói nên đỡ anh vào nhà.
Sau khi thấy bọn họ đi vào, Nguyễn Tố quay ra chăm chút cho mảnh sân nhỏ của mình, kèm theo đó là tiếng cười nói vui vẻ của đám sen đá.
Đêm khuya, có lẽ chuyện ban ngày đã khơi dậy những ký ức sâu đậm của Nguyễn Tố. Cô đã đi ngủ từ lúc mười giờ nhưng lại gặp ác mộng. Từ trong mơ tỉnh lại, cô liếc nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, còn chưa tới mười hai giờ. Cô ngồi trên giường ngẩn người, thật ra ngoại trừ lần đó nhắc đến chuyện này với mẹ Quý, đã lâu rồi cô không nhớ đến những chi tiết xảy ra lúc ấy.
Hồi học cấp ba, có rất nhiều đêm cô tỉnh lại từ trong mơ, chính là vì mơ đến chuyện đó.
Có lúc vô tình nhìn thấy một vài bài đăng tiêu cực trên mạng, cô không khỏi thấy lạnh sống lưng, thầm biết ơn vì được cha Quý tốt bụng cứu thoát khỏi nơi đó, đồng thời cũng sợ. Vì vậy cô luôn cẩn thận hơn bất kỳ ai, đến khi lên đại học, ngoài việc đi làm thêm, cô còn đăng ký tham gia một lớp học võ gần trường. Cô chưa bao giờ dám một mình đến những nơi vắng vẻ, thậm chí còn cẩn thận đến mức lúc đi KTV cùng bạn bè cũng không dám uống đồ uống ở đó. Đến kỳ nghỉ trở về quê, cô thà nán lại trong khách sạn gần đấy một đêm chứ nhất quyết không ngồi xe bất hợp pháp về. Bạn thân cô – Thi Vũ từng nói, từ bé đến giờ chưa thấy ai nhát gan hơn cô.
Còn việc đi đường nhỏ ngõ tắt cho kịp giờ, chuyện đó chưa bao giờ xảy ra.
Nhớ đến chuyện này, Nguyễn Tố càng ngủ không được, dứt khoát mặc áo khoác vào rồi ra khỏi phòng.
Lúc này đêm dài yên tĩnh, cô sợ làm ồn ảnh hưởng đến mọi người nên đi ra ngoài sân, thất thần ngồi ở cửa.
Quý Minh Sùng vì không ngủ được nên ra ngoài hít thở không khí, không ngờ lại gặp Nguyễn Tố cũng đang mất ngủ.
Nguyễn Tố pha hai cốc sữa ấm, ngồi trên ghế cùng Quý Minh Sùng, mỗi người cầm một cốc, lòng bàn tay cũng ấm hơn không ít. Trăng sáng sao thưa, cô thở dài một tiếng, “Sao anh lại không ngủ được?”
Cô hỏi Quý Minh Sùng như vậy.
Quý Minh Sùng không đáp mà hỏi ngược lai: “Vậy tại sao cô lại không ngủ được?”
“Nhớ đến một chuyện.” Nguyễn Tố nghiêng đầu cười, “Một chuyện rất đáng sợ ngày xưa, có thể nói là bóng ma tâm lý, mỗi lần nghĩ tới hay tình cờ gặp chuyện tương tự, tôi luôn bị mất ngủ.”
Rất nhiều người có bóng ma tâm lý, có người sợ gián sợ chuột, có người sợ thang máy, cũng có người sợ sấm sét.
Quý Minh Sùng biết nếu Nguyễn Tố muốn nói thì sẽ nói thẳng luôn, anh không có ý thăm dò khi chưa được cô cho phép. Anh chỉ quay sang nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh mà dịu dàng khôn cùng, “Tôi kể cho cô một câu chuyện nhé, có muốn nghe không?”
“Ừm?”
“Có một người đàn ông sống trong thời mạt thế, nơi zombie còn nhiều hơn người sống gấp mấy lần. Để sinh tồn, người sống ai cũng cố gắng. Người đàn ông này đã tham gia vào một nhóm nhỏ có vài người, cùng nhau thăng cấp giết zombie, trông có vẻ như kề vai chiến đấu, thực chất quan hệ không thân thiết đến vậy, chẳng ai có thời gian thổ lộ tâm tình với ai. Có một hôm, bọn họ nhặt được một đứa trẻ, vì đứa trẻ này nên nảy sinh mâu thuẫn, người đàn ông đó muốn cứu đứa bé, nhưng những người khác lại cảm thấy nó là một gánh nặng, dẫn theo sẽ phải thêm một phần ăn. Thật ra chẳng thể nói ai đúng ai sai, ở nơi đó không có bất kỳ tiêu chuẩn đạo đức nào, có thể sống là được rồi.”
“Người đàn ông đó dẫn đứa bé đi, anh ta vốn không phải một người quá tốt bụng, nhưng anh ta nhìn đứa trẻ mới sáu, bảy tuổi, nghĩ nếu đứa bé này có thể sống tới bây giờ, có lẽ người thân đã đánh đổi cả mạng sống để bảo vệ nó. Đạo đức của anh ta chẳng có bao nhiêu, nhưng anh ta cảm thấy, nếu anh ta không làm như vậy sau này nhất định sẽ không an lòng.”
“Sau này thì sao?” Nguyễn Tố say mê nghe, nhịn không được hỏi.
Quý Minh Sùng nhìn lên mặt trăng bằng ánh mắt sâu thẳm, “Sau này, có lần người đàn ông đó mắc bệnh, trong lúc mơ màng, đứa bé vô cùng sợ hãi, nó sợ người vẫn luôn bảo vệ nó sẽ chết, lén chạy ra ngoài tìm thuốc, sau đó không thấy về nữa.”
Chuyện này, anh chưa từng kể nửa câu với bất kỳ ai khác.
Người như anh, nếu như có bóng ma tâm lý, vậy thì chuyện đó chính là bóng ma của anh.
Kỳ lạ thay, giữa đêm tối yên tĩnh, anh có thể dễ dàng trải lòng, thổ lộ như đang kể một câu chuyện xưa nào đó.
Có lẽ do ở bên Nguyễn Tố quá ấm áp và thoải mái, khiến anh bất giác tiết lộ những góc khuất trong lòng với cô.
Nguyễn Tố nghe xong thì trầm mặc. Trò chuyện đêm khuya, tưởng như chỉ là những chuyện không đâu, cô không biết mối liên hệ giữa Quý Minh Sùng và câu chuyện này là gì, nhưng cô nghe ra sự thê lương đằng sau giọng điệu điềm tĩnh của anh.
Anh chỉ kể lại câu chuyện của “một người đàn ông”, còn cô cũng chẳng nói bóng ma tâm lý của mình rốt cuộc là gì, nhưng khoảnh khắc đó, bọn họ giống như hai vì sao đang tỏa sáng cạnh mặt trăng vậy. Vào một đêm như thế, có một người ngồi ở bên cạnh mình, kể những chuyện có lẽ đối phương không hiểu, thật ra vẫn rất tốt.
Hai người đều ngẩng đầu ngắm trăng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Nguyễn Tố đột nhiên nói: “Quá khứ sẽ qua thôi đúng không?”
Dường như cô tự hỏi bản thân, không đợi ai đáp lời, cô đã tự trả lời câu hỏi này, “Nhất định là vậy.”
Quý Minh Sùng khẽ “Ừ”.
Đương nhiên, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua.
Chẳng phải anh đã trở về, yên ổn ngồi bên cô và cùng cô ngắm trăng đây sao?