Lại một trận tuyết lớn vừa ngừng.
Những tia nắng ban mai nghiêng nghiêng xuyên qua khung cửa.
Nước lạnh trong chậu phản chiếu gương mặt.
Đặt con dao nhỏ cạo râu xuống, Phục Đình sờ lên cổ, vết thương đã đóng vảy trở nên cứng hơn.
Chàng cúi đầu sửa quân phục, ngồi xuống bên bàn.
Ngoài cửa có người đi bước chậm tiến vào, chàng đưa mắt nhìn sang.
Không phải là Tê Trì đến thay thuốc cho chàng, mà chỉ là một người hầu đi vào dọn bữa sáng lên.
Lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, trời đã sáng được một chốc rồi, bình thường vào giờ này chàng đã ra khỏi phủ đến doanh trại.
Nhưng hôm nay vẫn còn ngồi đây.
Khóe miệng chàng nhếch lên, cảm thấy đúng là buồn cười.
Ngay cả việc mỗi ngày ra ngoài quay về đều được nàng tới bôi thuốc đổi thuốc mà cũng đã quen rồi ư.
Nghĩ đến đây, chàng lập tức đứng dậy, đi lấy roi ngựa.
Vừa ra tới hậu viện thì gặp La Tiểu Nghĩa đi tới.
“Tam ca khoan đi đã.” Hắn hồng hộc chạy tới, đưa tay ra cản: “Đệ có chuyện tốt muốn nói với huynh.”
Phục Đình dừng bước.
Hôm nay Tê Trì dậy trễ.
Nàng nghĩ hẳn người đàn ông đó đã đi rồi, nào ngờ tới ngoài thư phòng thì lại lấy cửa mở.
Tay nhấc vạt áo bước chân đi vào, người đàn ông bên trong lập tức ngoái đầu nhìn.
Đứng cạnh chàng là La Tiểu Nghĩa.
Nàng thấy thế thì giả vờ như xoay người: “Chắc hai người có chuyện cần nói, thiếp ra ngoài vậy.”
La Tiểu Nghĩa vội nói: “Tẩu tẩu là người trong phòng của tam ca, cần gì phải tránh, ở lại cũng không sao.”
Tê Trì nhìn Phục Đình, chàng mặc quân phục đứng đó, ánh mắt vẫn dừng trên người nàng, cũng không nói gì với chuyện lần này.
Nàng coi như chàng đồng ý, thế là đi vào.
Lúc tạt qua người chàng, không biết vô tình hay cố ý mà nàng nhón chân lên nhìn vết thương trên cổ chàng.
Nơi nghiêm trọng nhất ở vết thương đã lên da non, ửng đỏ một mảng, xem ra đã khá hơn rất nhiều nói.
Nàng tự nhủ, có vẻ cũng không cần nàng nữa rồi, thế là thuận tiện thu lại cao dán mà mình đem đến.
Chàng như nhận ra, nghiêng đầu về phía nàng.
Nàng đi tới hai bước, vén vạt áo lên ngồi xuống bên bàn.
Phục Đình quay đầu nhìn La Tiểu Nghĩa.
Chàng còn chưa mở miệng hỏi thì La Tiểu Nghĩa đã gọi với ra ngoài.
Một người lính thuộc hạ của hắn ôm một chiếc hộp đi vào, đặt lên bàn rồi lui ra.
Phục Đình nhìn lướt qua, hỏi: “Đây là gì?”
La Tiểu Nghĩa giơ tay mở ra, bốc lên cho chàng nhìn: “Tam ca nhìn là biết, là ngân phiếu.”
Phục Đình cúi đầu nhìn, đưa tay ra lật một cái, đúng là ngân phiếu rồi, hơn nữa còn là một xấp dày.
Những thứ này đều là chứng từ, cầm chúng đến tiệm bạc là có thể đổi lấy bạc thật.
Không phải là số lượng nhỏ.
Chàng giương mắt hỏi: “Từ đâu ra đây?”
La Tiểu Nghĩa nói: “Lưu dân ngoài thành gây rối đã đập phá không ít cửa tiệm, đệ phái người đi trấn giữ, cũng giữ được mấy ngày. Giờ những thương nhân kia đã kinh doanh lại bình thường, sinh lòng cảm kích, nên số ngân phiếu này là bọn họ tự nguyện chi ra sung làm quân lương.”
Phục Đình nhíu mày không lên tiếng.
La Tiểu Nghĩa không thấy chàng nói gì thì lại bảo: “Tam ca nghĩ gì thế, chúng ta đang cần chừng này để bù vào khoản thiếu đây, không phải số tiền này tới đúng lúc lắm sao?”
Lúc này Phục Đình mới mở miệng: “Ta chưa bao giờ thấy có chuyện nào tốt đến vậy cả.”
Thương nhân trọng lợi, sao bỗng dưng lại tự nguyện chi tiền.
La Tiểu Nghĩa sửng sốt, nhưng phản ứng cũng rất nhanh, tức khắc nói: “Thì cứ coi như bọn họ đóng thuế nhiều thôi, hiện tại đất Bắc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục ổn định, cũng chỉ có những thương hộ này là thừa tiền trong tay, bọn họ tiêu tiền để tăng cường quân bị, cũng là để bảo vệ bình an của bản thân, chuyện thường tình ấy mà.”
Nói đoạn, hắn lặng lẽ nhìn sang tẩu tẩu, oán thầm tam ca: dĩ nhiên sẽ không có chuyện tốt thế rồi, còn không phải nhờ huynh cưới được cô vợ tốt sao.
Tê Trì ngồi một bên, nhón lấy một quả quýt trong khay trên bàn.
Số quýt này được nàng tốn một mớ tiền vận chuyển từ phía Nam đến, chỉ vì Lý Nghiên thòm thèm muốn ăn.
Nàng cũng bảo Tân Lộ đặt một ít trong thư phòng, thế nhưng người đàn ông này chưa bao giờ động vào.
Nàng dùng tay từ từ bóc vỏ quýt, làm như không nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Tay Phục Đình đè ở ngang hông, mắt nhìn chiếc hộp chằm chằm, chậm rãi sải chân.
Chàng hoàn toàn đi từng bước từng bước một mới tới được ngày hôm nay, thế nên chưa bao giờ tin vào may mắn.
Nhưng nay chuyện tốt rành rành trước mắt, nói không kỳ quái thì đúng là giả.
La Tiểu Nghĩa quan sát sắc mặt chàng rồi lại liếc nhìn tẩu tẩu, thấy nàng đúng chỉ là nghe thôi chứ không nói gì, thế là hạ quyết tâm, bảo: “Dù sao đệ cũng đã nhận rồi, tam ca không muốn cũng chịu.”
Phục Đình sầm mặt, giương mắt nói: “Thế thì đệ còn nói với ta làm gì?”
La Tiểu Nghĩa bật cười: “Tam ca là Đại đô hộ, không nói với huynh thì nói với ai đây.”
Nói đoạn lại quay sang đầu bên kia bàn, bảo: “Đã làm tẩu tẩu chê cười rồi.”
Tê Trì bóc múi quýt, ngẩng đầu lên: “Hai người nói gì thế, ban nãy ta không để ý.”
La Tiểu Nghĩa cười nói: “Đúng vậy, mấy chuyện trong quân vô vị lắm, tẩu tẩu không cần quan tâm, cứ coi như ta và tam ca đang nói đùa là được.”
Hai người giả vờ khách sáo xong, hắn lại nhìn Phục Đình: “Tam ca và tẩu tẩu nói chuyện đi, đệ ra ngoài chờ.”
Nói xong câu thì quay người đi ra cửa.
Còn hộp thì để lại.
Đến lúc này, Phục Đình mới quay qua nhìn nàng.
Nàng vẫn chỉ ngồi đó bóc quýt, không rõ có phải là không để tâm thật không.
Chàng nghĩ có lẽ không nên nói trước mặt nàng, nếu để nàng biết tình hình trong quân thì còn đâu thể diện của chàng.
Tê Trì đưa một múi quýt đặt lên môi, ngẩng đầu lên, thấy chàng nhìn mình thì đặt quýt xuống.
“Thiếp thấy vết thương của chàng đã khá nhiều rồi.” Nàng nói.
Phục Đình sờ cổ, bảo: “Đã đóng vảy rồi.”
Nàng đứng lên, biết chàng phải đi, lúc đi tới cạnh chàng thì cầm roi ngựa bên cạnh dắt vào hông chàng.
Phục Đình cúi đầu, nhìn nàng duỗi tay nhét roi vào bên người.
Thắt lưng buộc chặt, nàng phải dùng hai tay mới nhét vào được, ngón tay ấn mạnh lên hông chàng.
Chàng lại ngửi thấy hương thêm quen thuộc trên tóc nàng, hai mắt dao động, lại thấy cần cổ trắng tựa tuyết của nàng.
“Vậy sau này thiếp không cần sáng tối mỗi ngày lại đến nữa.” Nàng bỗng cất lời.
Phục Đình hiểu nàng đang nói chuyện vết thương.
Cô gái trước mặt chợt ngẩng đầu, trong mắt rộ lên ý cười: “Nhưng mà hình như thiếp cũng quen tới rồi, không biết chàng có quen không.”
Chàng mím chặt môi.
Bị nàng nhìn như vậy, chàng bất giác nghĩ xem nên trả lời như thế nào.
Nhớ lại thì đúng là đã thành thói quen thật rồi.
Nhưng nàng có vẻ không quan tâm lắm, rụt tay về mà nói: “Được rồi, đi đi.”
Phục Đình lại nhét roi ngựa vào bên hông lần nữa, tựa như sự tiếp xúc mềm mại ban nãy vẫn còn.
Phát hiện dường như mình nhìn nàng quá lâu, lúc này chàng mới sải bước.
“Đợi đã.” Tê Trì gọi chàng lại.
Phục Đình ngoái đầu lại, thấy nàng chỉ vào chiếc hộp trên bàn: “Không cần tiền sao.”
Chàng đi tới cầm lên, kẹp vào dưới cánh tay, nhưng vừa ra đến cửa thì dừng bước, ngoái lại nhìn nàng: “Không để ý nghe?”
Là hỏi ngược lại lời nàng nói trước đó.
Tê Trì đối mắt với chàng, chàng cao ráo tuấn tú đứng ngay trước mặt, tròng mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm đầy ý tứ.
Nàng bất giác xuất thần, sau đó chuyển tầm mắt sang chỗ khác, ngón tay kéo lấy ống tay áo: “Ừm.”
Phục Đình nhìn nàng xoay mặt đi là biết tỏng nàng đã nghe hết, khóe miệng giật giật, thế nhưng chẳng nói gì mà quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Ra khỏi cửa phủ, La Tiểu Nghĩa đã dắt ngựa của chàng đến chờ sẵn, phía xa là đội binh lính.
Phục Đình đi đến nhận lấy dây cương.
La Tiểu Nghĩa xoa tay thở ra, chòng ghẹo: “Tam ca và tẩu tẩu nói chuyện riêng gì mà làm đệ đợi lâu thế.”
Nếu nói ra thì còn gì là chuyện riêng nữa.
Chàng ném hộp qua một bên, giẫm lên bàn đạp phi lên ngựa.
La Tiểu Nghĩa đỡ lấy, lại nói chuyện chính: “Chẳng giấu gì tam ca, đệ đã cho người về trước chuẩn bị phát lương rồi, chỉ chờ số tiền trong hộp này là gom đủ.”
Ý bảo là phải dùng tiền trong hộp.
Phục Đình rút roi ngựa ra, nói: “Lần sau mà còn tiên trảm hậu tấu nữa thì ta giết đệ.”
“Đương nhiên rồi, tuyệt đối không có lần sau.” La Tiểu Nghĩa vội vàng đảm bảo.
Sau đó hắn rút khăn vải trong ngực ra, cẩn thận bọc chiếc hộp lại, ôm vào trước ngực rồi leo lên ngựa, vung tay lên, dẫn người đến tiệm bạc.
Trong phòng, Tê Trì đang ngồi trước gương.
Đã lâu rồi nàng chưa động vào một khoản lớn như vậy.
Lần cuối chi tiêu nhiều là giúp anh trai nàng cống nạp cho thiên gia, cũng đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.
Một tay nàng cầm sách, một tay cầm bút, vẽ mấy đường trên giấy rồi gấp lại, giao cho Thu Sương.
Thu Sương thấy ý cười trên mặt nàng thì nghi ngờ hỏi: “Rõ ràng gia chủ tiêu nhiều tiền thế mà, vì sao lại vui vẻ vậy.”
Không như tiêu tiền mà lại như kiếm được tiền vậy.
Tê Trì cười khẽ: “Tiêu đúng chỗ thì đương nhiên sẽ vui.”
Tiêu trên người người đàn ông kia, dù là bao nhiêu cũng đáng cả.
Chàng nắm trọng binh trong tay, chỉ là tạm thời hổ xuống đồng bằng mà thôi, chỉ cần tiêu tiền mà giải quyết được thì sao lại không vui.
Trong quân phát lương nên thực sự rất bận rộn.
La Tiểu Nghĩa giải quyết được chuyện lớn trong lòng, vì thế rất ung dung.
Trời nhá nhem tối, hắn lại mặt dày đi theo Phục Đình về phủ ăn cơm chùa.
Bụng nghĩ, hắn vừa giúp tẩu tẩu lại vừa giúp tam ca, vậy coi như là công thần rồi, tối nay nhất định phải làm một chầu no say với tam ca mới được.
Vào cửa phủ đi được một đoạn thì gặp Lý Nghiên tan học. Tiểu thế tử mặc áo gấm đi ra, trong tay cầm mấy cuốn sách.
La Tiểu Nghĩa không thể làm như không nhìn thấy, ôm quyền hành lễ: “Chào thế tử.”
Lý Nghiên nhìn hắn, rồi tầm nhìn chuyển ra sau lưng hắn, gọi: “Chào dượng ạ.”
Phục Đình đưa dây cương cho người dưới để dắt ngựa đi, quay sang thấy cậu thì gật đầu.
Mỗi lần Lý Nghiên thấy dáng vẻ đó của chàng là lại nhớ tới cô từng nói dượng chính là người như vậy, thành ra cậu cũng không biết nên nói gì, hành lễ rồi rời đi.
La Tiểu Nghĩa quay sang nói: “Tam ca, tiểu thế tử này đúng là có ý tứ, đệ đắc tội cậu ấy mà không có lần nào cậu ấy lạnh lùng khi gặp đệ cả, xem ra vẫn là tẩu tẩu dạy bảo tốt.”
Phục Đình nhìn hắn, không biết từ bao giờ hắn lại gần gũi với Lý Tê Trì đến vậy, gọi tẩu tẩu còn luôn mồm hơn bất cứ ai.
“Dẫu gì cũng là thế tử.” Chàng nói.
Dòng suy nghĩ của La Tiểu Nghĩa bay xa, thở dài: “Nếu tẩu tẩu sớm đoàn tụ với tam ca thì kiểu gì con cái cũng biết chạy rồi, nói không chừng đệ cũng có thể dẫn đứa nhỏ đi cưỡi ngựa.”
Phục Đình không khỏi nhớ lại phần cổ trắng tựa tuyết và đôi tay mềm mại của cô gái đó, bụng nhủ người còn chưa chạm vào thì có con kiểu quái gì.
Chàng ném roi ngựa sang, nói: “Phắn đi hơ lửa đi.”
La Tiểu Nghĩa nhận lấy, cười cười rời đi.
Chân trước chàng vừa rời đi thì chân sau có người hầu đến bẩm báo.
Nói là bên ngoài có một thương hộ đến mời La tướng quân, ban sáng hắn đem ngân phiếu đến tiệm bạc nhưng chưa đổi xong đã đi, nghĩ chắc bận lắm nên tới mời hắn đến lấy phần còn dư.
Phục Đình nghĩ ngợi, lệnh cho người hầu dắt ngựa tới, không gọi La Tiểu Nghĩa mà tự đi.
…
La Tiểu Nghĩa ở trong phòng hơ lửa rất lâu, bụng đã sôi ùng ục từ hồi nào mà mãi vẫn không thấy tam ca của hắn tới.
Cuối cùng không nhịn được định ra ngoài xem sao, nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì va phải Tân Lộ.
Nói là gia chủ của nàng ta biết hắn tới, vẫn chưa ăn cơm nên đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, sẽ đưa tới ngay.
La Tiểu Nghĩa vô cùng cảm kích, vẫn là vị huyện chủ tẩu tẩu biết thương người, hắn càng cảm thấy tam ca đã cưới đúng người.
Tân Lộ đang dọn đồ lên thì có người sải bước đi vào.
La Tiểu Nghĩa ngẩng đầu, vui vẻ nói: “Tam ca đến thật đúng lúc, vừa hay có thể dùng cơm.”
Phục Đình nhìn qua, một tay kéo cổ áo hắn lôi ra ngoài.
Mọi người giật mình, vội vàng tránh đi.
La Tiểu Nghĩa cũng giật mình, nhưng không dám phản kháng, tam ca hắn cao to, bắt hắn đi dễ như bỡn.
Đi tới dưới hiên, Phục Đình mới buông lỏng tay.
Hắn đứng yên, sợ hãi hỏi: “Tam ca sao thế?”
Phục Đình hỏi: “Số tiền kia từ đâu mà ra?”
La Tiểu Nghĩa sửng sốt: “Đã nói với tam ca rồi mà, chính là từ những thương hộ kia.”
Phục Đình lạnh lùng: “Vậy vì sao nhiều ngân phiếu thế mà lại đặt ở cùng một tài sản, còn là cùng ngày ký?”
La Tiểu Nghĩa nhủ thầm không xong rồi, không ngờ đến chuyện này cũng bị lão phát hiện.
Hắn đã nói với tẩu tẩu rồi, không dễ gì lừa được tam ca đâu.
Phục Đình cũng không nói nhiều với hắn nữa: “Muốn bị đánh quân côn hay nói thẳng, tự đệ chọn một trong hai.”