Đội cận vệ mau chóng dọn dẹp xung quanh, chẳng mấy chốc mọi dấu vết đã biến mất.
La Tiểu Nghĩa và Lý Nghiên đã buôn xong chuyện đời, Tân Lộ với Thu Sương cuối cùng cũng xuống xe ngựa, song lại không thấy bóng dáng của Đại đô hộ và phu nhân đâu.
Mọi người cũng không biết đi đâu tìm nên đành đợi tại chỗ.
Qua một lúc lâu mới thấy hai người một trước một sau quay về.
La Tiểu Nghĩa hứng thú bảo: “Chắc chắn là tam ca đi trấn an tẩu tẩu đúng không.”
Lý Nghiên nghe thế, sực nhớ cô bị giật mình vì cậu, vậy là vội đi tới để dìu cô.
Tê Trì đi trước, mắt cụp xuống chuyên tâm nhìn đường.
Lý Nghiên tới gần, thấy ráng đỏ trên mặt cô mình và cả cánh môi trông như sưng đỏ, ấy vậy mà cô vẫn cười thì lấy làm khó hiểu: “Cô sao vậy ạ, vì sao gặp nguy hiểm mà lại cười?”
Tê Trì hoàn hồn ngẩng đầu lên, lắc đầu nói: “Không sao, cháu còn nhỏ, đừng hỏi nhiều.”
Lý Nghiên nói: “Nhưng dượng nói cháu đã là đàn ông con trai rồi.”
Vừa nói vừa hận không thể đưa con dao găm ra cho cô xem.
Tê Trì mỉm cười, lẩm bẩm bảo thế thì phải đợi đến lúc gặp phụ nữ thì mới được xem là nam tử hán thực thụ.
Nghĩ đoạn, nàng lặng lẽ nhìn ra sau.
Phục Đình đeo đao lên lưng, tay giữ cương ngựa, phóng mắt nhìn tới.
Nàng bị chàng bắt gặp thì chợt nhớ đến chuyện ban nãy, nhớ lại khi chàng miết môi mình, đôi mắt vẫn mở bừng nhìn nàng.
Bỗng nàng có cảm giác, miệng của người đàn ông này cũng mạnh mẽ như con người chàng vậy.
Cánh môi vẫn còn hơi tê, nàng bất giác mím lại.
Trước khi đến đây, nàng không biết đôi môi của một người đàn ông lại nóng bỏng như vậy.
Một lúc lâu sau ở bên hồ băng, cuối cùng nàng cũng lấy lại hơi thở, nhưng vẫn phải để chàng kéo đứng dậy.
Chàng cúi đầu hỏi: Không đi nổi nữa hả?
Làm gì đến mức đó, nàng lập tức sải bước tự đi về phía trước.
Nàng ngoảnh mặt thôi nhìn, nhấc váy trèo lên xe.
Phục Đình nhìn nàng lên xe, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Chàng cúi đầu kéo vạt áo, nơi đó bị nhíu lại – là do nàng dùng sức níu lấy.
Chàng hồ nghi không biết có phải mình nhiệt tình quá không.
Bỗng La Tiểu Nghĩa đưa mặt lại gần.
“Tam ca, sao miệng huynh lại bị thương thế?” Hắn cứ tưởng bị thương trong lúc đánh thổ phỉ, nhưng nhìn lại hai lần thì lẩm bẩm: “Trông không giống bị binh khí làm thương.”
Phục Đình lạnh mặt, lườm hắn: “Lên đường.”
Bị ngắt lời bởi hai chữ này, La Tiểu Nghĩa biết chàng không muốn nói nhiều lời nên cũng không hỏi thêm.
Giữa đường gặp phải cướp bóc, quãng đường sau đó không còn dừng lại nữa.
Một ngày sau, xe ngựa tiến vào phủ Hãn Hải.
Khi đi qua một con phố lớn, vẫn chưa đến phủ Đại đô hộ nhưng đoàn người đã dừng lại.
Phục Đình siết cương, để những người khác hộ tống xe ngựa về phủ, còn chàng chỉ gọi La Tiểu Nghĩa theo mình đến quân doanh, định cho người kiểm tra kỹ càng toàn bộ đất Bắc lần nữa.
Bởi đời sống người dân đã có chuyển biến tốt, nên dẫu chỉ còn lại một thổ phỉ thì cũng phải diệt trừ.
La Tiểu Nghĩa biết chàng xưa nay luôn làm việc dứt khoát tác phong mạnh mẽ, ôm quyền nhận lệnh rồi theo chàng rời đi.
Phục Đình ngồi yên, nhìn về phía xe ngựa.
Rèm bên khung cửa sổ được vén lên, Tê Trì lộ ra nửa mặt nhìn chàng.
La Tiểu Nghĩa tinh mắt, thấy thế thì cười khà khà hai tiếng rồi biết điều giục ngựa đi trước: “Đệ đi trước chờ tam ca nhá.”
Tê Trì vén rèm lên trông ra ngoài.
Cả dọc đường, lúc này mới có cơ hội nói chuyện với chàng.
Nàng hỏi nhỏ: “Chàng cứ thế mà đi à?”
Nói rồi giơ tay ra chỉ vào môi.
Môi dưới chàng bị nàng cắn làm rách da rướm máu, giờ đã đóng vảy.
Nàng cũng không ngờ mình lại cắn nặng như vậy.
Phục Đình nhìn nàng, ngón cái đè lên môi, đoạn bảo: “Không có gì đáng ngại.”
Chàng quản thúc quân đội rất nghiêm, sẽ không ai dám bàn tán xì xào.
Tê Trì nhìn chàng rồi nói nhỏ một câu.
Quả thực rất nhỏ, Phục Đình không nghe rõ, hỏi lại: “Cái gì?”
Nàng chớp mắt nhìn chàng, ra hiệu chàng ghé tới.
Chàng nhìn hai bên, sau đó cúi người đến gần, cuối cùng cũng nghe rõ nàng nói gì.
Nàng nói: thiếp không định cắn đâu, là do chàng hôn mạnh quá, làm thiếp không thở nổi.
Câu nói này lập tức khiến Phục Đình nhớ lại lúc đó, rồi chàng không khỏi nhìn môi nàng.
Trong đầu nghĩ: Có lẽ lần sau nên nhẹ nhàng hơn.
Tê Trì thấy chàng chỉ nhìn mình mà không nói gì, vô thức mím môi.
Phục Đình thấy thế, ngón cái lại đè lên môi nín cười, quay đầu ngựa, nói: “Đi.”
Tê Trì dựa vào vách bên cửa sổ, nhìn theo bóng chàng đánh ngựa rời đi, ngón tay níu lấy góc áo.
Lòng tự nhủ: liệu bây giờ có được xem là nàng đã thành công lấy lòng chàng rồi không.
Cho đến khi xe ngựa lăn bánh, bóng lưng chàng khuất dạng thì nàng mới hoàn hồn, buông rèm xuống, gọi Thu Sương ở bên ngoài.
Thu Sương vén rèm cửa đi tới, nàng cẩn thận căn dặn vài câu.
Là muốn Thu Sương để ý tin tức quân đội tiêu diệt thổ phỉ hộ nàng.
Thu Sương khó hiểu: “Sao gia chủ lại muốn để ý tới chuyện này?”
Tê Trì cười: “Vì đã thấy được cơ hội tốt để kinh doanh.”
Trên đường gặp phải thổ phỉ khiến nàng thấy rõ quyết tâm bảo vệ thương nghiệp của Phục Đình, bây giờ nhu cầu cấp bách ở đất Bắc đã trở nên tốt hơn, đúng là cơ hội tuyệt hảo với bất cứ thương nhân nào.
Nhờ là phu nhân của chàng mà nàng có được tiên cơ, thì sao lại không nắm giữ cơ hội đó.
Thu Sương minh bạch: “Gia chủ muốn kinh doanh lớn ở đất Bắc ạ?”
Tê Trì lắc đầu, còn hơn thế nữa, lúc ở Cao Lan Châu nàng đã nghĩ, ở đây tiếp giáp ngoại bang, có lẽ còn có thể mở rộng hơn nữa.
Quay về phủ, mọi thứ vẫn như cũ.
Nhà chính đìu hiu mấy hôm, nay lại đốt than sưởi ấm.
Cuối cùng Tê Trì cũng đã có thể bởi bỏ chiếc áo khoác dày.
Ngoài cửa sổ le lói ánh chiều tà.
Nàng ngồi thẳng uống một bát thuốc, trước đó đã nhét vào miệng múi quýt để không bị đắng, sau đó mở bản đồ ra, đặt trên bàn nhỏ bên cạnh xem kỹ.
Tân Lộ đi vào châm đèn, khuyên nàng: “Bệnh của gia chủ vẫn chưa thuyên giảm, trước mắt cứ nên nghỉ ngơi thêm đi ạ.”
Nàng xua tay ra hiệu nàng ta ra ngoài.
Tân Lộ đành lùi ra.
Một khắc sau, đèn trước mắt tối đi, có người vén rèm bước vào.
Tê Trì tưởng là Tân Lộ, nhưng khi ngẩng đầu lên thì lại thấy Phục Đình nhấc chân đi vào.
Trong chớp mắt ánh sáng trong phòng tối lại, vì bị cơ thể người đàn ông che đi.
Phục Đình cởi bội đao và roi ngựa sau thắt lưng xuống, đặt tại cửa ra vào, sau đó mở dây buộc trên tay áo, nới lỏng ống tay rồi nhìn qua.
Tê Trì nhìn chàng, suy nghĩ hỏi: “Mới về hả?”
“Ừ.” Chàng nhìn quanh phòng một vòng.
Bất chợt nhớ lại lần trước, chàng chủ động vào căn phòng này lại là vì chất vấn khoản tiền kia.
Lần này thì không sao rồi, chỉ là vừa về thì đến thôi.
Tê Trì nghe chàng bảo là đến thẳng đây, bên môi thấp thoáng ý cười.
Nàng nghĩ, phu nhân người ta thì thường vào lúc này phải nên ân cần hầu hạ phu quân, thay quần áo và sắc trà cho chàng.
Nhưng nàng chỉ ngồi một chỗ, cười cười nhìn chàng.
Phục Đình đi đến, thấy bản đồ trên bàn thì hỏi: “Xem thứ này làm gì?”
Tê Trì thôi cười, nói thật: “Xem xem ở đất Bắc có bao nhiêu tuyến đường kinh doanh.”
Tuy nàng có hiệu buôn ở đất Bắc, song vẫn chưa tự mình đi qua thương lộ ở đây bao giờ.
Chàng nhìn lên mặt nàng: “Sao lại muốn xem mấy tuyến đường này?”
Nàng nhận ra chàng có ý tra hỏi, mắt nhìn địa đồ, nói: “Thấy chàng bận rộn vì muốn đất Bắc được yên ổn, thân là phu nhân Đại đô hộ, thiếp sao có thể không tìm hiểu để giúp chàng được.”
Phục Đình im lặng nhìn nàng. Nhưng trong lòng lại rất thoải mái, có lẽ vì mọi câu chữ của nàng có ý hướng về chàng.
Tê Trì nhìn chàng, thấy ngoài mặt chàng có vẻ không định truy hỏi sâu thêm.
Nàng đứng dậy, đưa tay ra chỉ vào tay chàng đặt xuôi bên người: “Xem giúp thiếp nhé?”
Phục Đình nhìn bàn tay không yên phận của nàng, đưa lên bên môi, cuối cùng đi đến bên bàn, vén vạt áo ngồi xuống, nói: “Lại đây.”
Bàn thì thấp mà chàng chẳng bao giờ ngồi quỳ trang trọng như nàng, chỉ gập chân lại, tay chống lên đầu gối, xắn tay áo lên để lộ cánh tay rắn rỏi, nhìn nàng đợi nàng đi tới.
Tê Trì chậm rãi lại gần, thấy chàng đưa tay ra chỉ vào một điểm trên bản đồ.
Nàng biết chàng chịu chỉ cho nàng xem, cũng giơ tay chỉ vào: “Ở đây?”
Bỗng bàn tay bị nắm lấy, tay Phục Đình phủ trên mu bàn tay nàng, nắm lấy ngón trỏ từ từ chấm xuống rồi vạch một đường, kéo dài đến một đầu khác.
Chàng nói: “Đường này là con đường mà chúng ta đi về.”
Nàng biết, chính là con đường gặp đám thổ phỉ kia.
Tiếp đó nàng nhìn thấy trên tuyến đường vẽ một cái hồ, đoán không biết có phải là hồ băng nơi chàng hôn nàng không, rồi lại có cảm giác bàn tay chàng nắm mình trở nên nóng lên.
Phục Đình nắm tay nàng, lại chỉ vào mấy nơi.
Tê Trì đứng trước người chàng, tay được chàng nắm lấy như thể ôm trong vòng tay, trong một tích tắc, tư thế này khiến người ta có cảm giác vô cùng thân mật.
Nàng cố ghi nhớ những tuyến đường kia, tự nhủ: không được phân tâm.
Phục Đình cảm giác nàng tựa sát vào mình, rồi lại ngửi thấy hương hoa quen thuộc trên tóc nàng hòa lẫn cùng mùi thuốc nàng vừa mới uống.
Chàng ngẩng đầu nhìn, định hỏi là hoa gì nhưng nghĩ rồi lại thôi.
Dẫu sao cũng là thứ chỉ nàng dùng.
“Nhớ hết rồi chứ?” Chàng buông tay ra.
Tê Trì gật đầu, ánh mắt chuyển từ tấm bản đồ sang cánh tay trần của chàng.
Cánh tay rắn chắc của chàng gác lên đầu gối, thấp thoáng dưới ống tay áo là vết sẹo kéo dài.
Phục Đình trông thấy ánh mắt nàng thì thả tay ra, kéo tay áo xuống.
Chàng không muốn để nàng thấy nó, lo nàng chưa thấy bao giờ sẽ thấy gớm ghiếc.
Nhưng Tê Trì đã thấy rồi, nàng hỏi: “Trên người chàng có bao nhiêu vết sẹo?”
Phục Đình để ngoài tai, người trong quân ngũ có một hai vết sẹo chỉ là chuyện bình thường, trên người chàng cũng có mấy vết không nhiều chẳng ít, có đáng là bao.
Chàng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nàng muốn xem?”
Lời vừa thốt ra, lập tức ý thức được ẩn ý đằng sau.
Tựa như có thêm phần tình nồng khó tả.
Cánh môi nhoẻn lên, Tê Trì không trả lời.
Ánh mắt lướt nhẹ qua người đàn ông trước mặt.
Phục Đình bị nàng nhìn, hầu kết động đậy, nhìn ngược lại nàng.
Nàng mặc váy áo giao lĩnh*, buộc quanh vòng eo mảnh khảnh là một dải lụa, chỉ cần chàng duỗi tay ra là có thể ôm trọn vào lòng.
*Đây là loại trang phục với áo cổ chéo vạt được mặc ở trên, bên dưới là váy dài.Ảnh minh họa.
Chàng ngước mắt nhìn lên, vừa trông thấy mặt nàng thì dừng suy nghĩ.
Gương mặt kia vẫn còn phiếm đỏ, lại ngửi thấy mùi thuốc trên người nàng.
Biết là nàng vẫn chưa khỏe.
Từ từ nhớ lại trước đó, chàng nghĩ, không biết có phải là do mình dùng nước lạnh rửa mặt cho nàng mà khiến bệnh nàng trở nặng không.
“Nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi.” Chàng bỗng nói.
Mắt Tê Trì giật giật, tự nhủ câu này nói sau câu kia lại ngẫm ra được ý khác.
Nàng cũng suýt tưởng người đàn ông này cố ý.
Ở ngoài cửa, giọng Tân Lộ truyền đến: “Bẩm Đại đô hộ, La tướng quân đã tới.”
Phục Đình đứng dậy, buộc lại tay áo.
Lúc này Tê Trì mới biết, chàng chỉ nửa đường quay về một chốc mà thôi.
Nàng đứng đó nhìn chàng cầm lấy đao và roi ngựa, hỏi nhỏ một câu: “Bao giờ thì trở lại?”
Phục Đình không khỏi ngoái lui, mắt nhìn nàng như có ý cười: “Bất cứ lúc nào.”
Nơi này là chỗ ở của chàng, nàng là phu nhân của chàng, dĩ nhiên chàng có thể đến bất cứ khi nào.
Tê Trì cũng nhận ra mình hỏi nhiều, đáp một tiếng, trên mặt treo nụ cười như có như không.
Chàng nhìn nụ cười của nàng thì không biết nàng lại đang lém lỉnh nghĩ gì, vén rèm đi ra ngoài.
Phục Đình đi thẳng ra bên ngoài cửa phủ, La Tiểu Nghĩa đang chờ ở đó.
“Nửa đường tự dưng về phủ, tam ca có chuyện gì gấp hả?” Hắn tới gọi Phục Đình đi điểm binh, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa xong xuôi.
Phục Đình nói: “Nói ít thôi.”
La Tiểu Nghĩa động não, trong phủ có gì nhỉ, ngoài vị tẩu tẩu kia của hắn thì có gì nữa.
Hắn cười hai tiếng rồi không nói gì thêm.
Chỉ là cảm thấy, trước kia tam ca đâu có như vậy bao giờ.