Thời tiết hẵng còn lạnh, nhưng tiệm lương thực trong thành vẫn mở cửa đón khách như bình thường, chủ tiệm vừa tiễn đưa mấy vị khách, bỗng thấy một nhóm người hộ tống một chiếc xe ngựa nào đó đi tới trước cửa.
Y nheo mắt nhìn kỹ, lập tức xua tiểu nhị đi dọn dẹp, cung kính đứng chờ ở cửa.
Chỉ trong giây lát, Thu Sương hay đến chuyển lời bước tới.
Thu Sương vẫn mặc áo viên lĩnh kiểu nam như bình thường, vừa vào cửa đã đánh mắt ra hiệu với y, sau đó quay đầu lại, buông thõng hai tay, lùi ra hai bước.
Tê Trì đội mũ đi vào, nhấc tay áo lên, để lộ miếng ngọc xanh.
Chủ tiệm vội đỡ người: “Chủ nhân.”
Tê Trì gật đầu, chậm rãi đi một vòng trong tiệm, xem xét một lượt từ trước ra sau rồi quay về, nói: “Giao sổ sách ta xem.”
Chủ tiệm lập tức đi lấy, hai tay nâng lên đưa tới trước mặt nàng.
Tê Trì cầm lấy, lật ra nhìn lướt qua một lượt, sau khi nắm chắc thì khép lại, giao trả cho y rồi bỗng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Chủ tiệm ngẩn người, ngạc nhiên nói: “Nhiều năm qua chủ nhân chưa hề hỏi tên của tiểu nhân, sao nay đột nhiên…”
Thu Sương ngắt lời: “Hỏi thì ngươi cứ trả lời đi.”
Chủ tiệm vâng dạ, báo tên: “Tiểu nhân tên là Giải Cửu.”
Tê Trì ghi lại, nói: “Ngày đó ở phường chế trà ngươi hành xử rất khéo, chuyện hồi trước làm cũng không tệ, sau này nếu ta không có ở đây, chuyện mua bán ở đất Bắc ta giao cho ngươi xử lý thay ta.”
Giải Cửu lấy làm lạ: “Rõ ràng chủ nhân đang ở đất Bắc mà, cớ gì lại nói lời ấy?”
“Không cần hỏi nhiều.” Nàng nói: “Cứ làm theo những gì ta bảo là được.”
Y vội thưa: “Vâng ạ, tiểu nhân xin ghi nhớ kỹ.”
Trên đường tới đây Tê Trì cũng đã kiểm tra các cửa tiệm lớn khác, tiệm này là tiệm cuối cùng.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, tiện thể sắp xếp lại đầu mối, chậm rãi nói: “Cuộc sống người dân ở đây vừa phát triển, bách tính vẫn nghèo khó, sau này nếu liên quan tới việc bán nông cụ và y dược trị thương thì cho phép bọn họ mua chịu, đặc cách giảm thêm một phần.”
Giải Cửu cúi đầu: “Xin nghe theo lời dặn của chủ nhân.”
“Mọi chuyện vẫn như cũ, các ngươi nên làm gì thì cứ làm đi, nếu có chuyện khó không quyết định được thì gửi thư cho ta, ta sẽ đích thân xử lý.”
“Vâng ạ.”
Tê Trì đứng lại ở cửa ra vào, tạm thời không nghĩ ra bàn giao gì nữa nên đi ra ngoài.
Quay về trên xe, Thu Sương đi sau, không nhịn được hỏi: “Gia chủ quyết định thật rồi ạ?”
Tê Trì gỡ mũ xuống, dựa vào thành xe ừ một tiếng.
Thu Sương nhìn sắc mặt nàng, không tiện nói gì thêm.
“Chàng đến doanh trại rồi à?” Bỗng Tê Trì hỏi.
Thu Sương đáp: “Vâng ạ, Đại đô hộ dẫn Thôi thế từ vào trong quân.”
Nàng gật đầu: “Thế thì tốt.”
…
Xe ngựa chạy về phủ đô hộ.
Trong phủ bận rộn, tôi tớ qua lại như thoi.
Tê Trì đi về nhà chính, trong phòng cũng đang bận bịu.
Tân Lộ lấy sổ sách nàng ra dọn dẹp lại, xếp chồng sách cẩn thận từng cuốn một rồi bọc chúng lại.
Lý Nghiên ngồi một bên, cậu mặc áo tơ trắng như tuyết, theo dõi Tân Lộ bận rộn, thấy Tê Trì tới thì nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
Tê Trì đi qua, ngồi xuống cạnh cậu cười: “Cháu có gì muốn nói à?”
Lý Nghiên nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, mở miệng hỏi: “Cô vui thật ạ?”
Nụ cười trên mặt dần tắt: “Sao lại hỏi thế?”
Lý Nghiên giơ tay ra kéo tay áo nàng: “Mấy năm qua vì cháu mà cô không chăm lo cho mình, bây giờ vất vả lắm mới đoàn tụ với dượng, chuyện này… Chẳng lẽ không còn cách nào khác?”
Thân là tôn thất lại âm thầm kinh doanh, tối qua thấy dáng vẻ kia của cô là cậu đã biết chuyện này rất nghiêm trọng, cứ lo ngay ngáy mãi.
Tê Trì vỗ vào lưng cậu: “Yên tâm, chí ít cháu còn có một người cô có tiền, cô đã nói với cháu rồi còn gì, tiền là thứ tốt.”
Lý Nghiên nhăn mặt, không biết nên đáp sao cho phải.
Tê Trì trấn an cậu: “Được rồi, đi thôi, bên cháu nhiều chuyện nhất đấy, mau đi chuẩn bị đi, đừng để sót gì.”
Nói rồi nàng nhìn Thu Sương.
Thu Sương hiểu ý, tới mời Lý Nghiên: “Thế tử, để nô tỳ đi dọn dẹp phụ người.”
Lý Nghiên đành đứng dậy, ra khỏi cửa thì lại ngoái đầu nhìn cô.
Tê Trì ngồi trân trân, ánh mắt rơi vào một góc trong phòng, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Cậu sờ con dao găm bên hông.
Đây là thứ dượng cậu cho cậu, dạy cậu rằng là một người đàn ông, nếu gặp chuyện không thể cứ nấp sau lưng phụ nữ mãi được.
Cậu vừa đi vừa nghĩ, rồi đứng trên hành lang gọi Thu Sương: “Ta muốn đi thưa với gia sư một tiếng, nếu cô có hỏi thì dặn cô chờ ta một chút.”
Thu Sương vâng dạ: “Vậy thế tử nhanh chân lên, chứ không sẽ muộn mất.”
Lý Nghiên đáp được rồi đi tới trước, nhưng không đến lớp học như bình thường mà trái lại, chân xoay gót đi ra ngoài.
Gió lùa qua quân doanh, trời đã xế chiều.
Phục Đình đi bên ngoài thao trường.
La Tiểu Nghĩa đi theo sau chàng, một tay xoa vết thương vẫn chưa lành hẳn, một tay giơ lên mời người đứng đằng sau.
Thôi Minh Độ được các viên quan phụng bồi, đi theo sau họ.
Chúng binh sĩ đang thao luyện trên thao trường, song không khí thế lắm.
Người khác không biết nhưng La Tiểu Nghĩa thì rất rõ, các binh sĩ chỉ làm dáng mà thôi, bình thường muốn chết, có gì đáng xem đâu.
Tam ca hắn đã dặn, vị thế tử này giả vờ giả vịt đến đất Bắc, không cần cho y xem đao thật thương thật gì cả.
Việc gì bọn họ phải đưa tinh nhuệ của phủ Hãn Hải ra cho một người của đại tộc Thôi thị không hay qua lại xem.
Thôi Minh Độ nhìn một lượt, đoạn đáp tạ Phục Đình: “Ta ở trong thành quấy rầy đã thất lễ rồi, giờ còn làm phiền Phục Đại đô hộ cho phép ta vào quân chiêm ngưỡng phong thái của chư vị tướng sĩ.”
Phục Đình nhìn y: “Trong phủ đô hộ của ta ngột ngạt, chắc Thôi thế tử không có ai nói chuyện, chi bằng vào quân doanh.”
Thôi Minh Độ nghe thế thì biến sắc, cứ cảm thấy câu đó là có ý tại ngôn ngoại, không khỏi nhìn chàng.
Đôi mắt đen của Phục Đình nhìn lướt qua người y rồi quay đầu đi.
Phủ đô hộ là của chàng, ngay dưới mắt chàng làm gì có nơi vắng vẻ.
Dưới gốc cây sau mưa, dù Thôi Minh Độ và Lý Tê Trì chỉ đứng đó một lát thì cũng bị chàng phát hiện.
Chàng không tới nghe lén, càng không vạch trần, vì biết đó là chuyện cũ của Lý Tê Trì, lẽ ra phải do chính nàng xử lý.
Nhưng không có nghĩa là chàng không biết.
Thôi Minh Độ nhìn thao trường, lại khách khí khen một câu: “Chẳng trách có thể ngăn được cường binh của Đột Quyết.”
Y cố ý đổi để tài.
Nhưng Phục Đình không tiếp lời.
La Tiểu Nghĩa xoa sau thắt lưng, cười cười nói: “Thôi thế tử quá khen.”
Hắn nghĩ, đúng là không hổ danh văn nhân đầy văn vở, thậm chí tới chuyện này cũng khen được.
Bất thình lình nghe thấy tiếng ngựa hí, Phục Đình xoay người lại, mắt nhìn ra xa.
Có một người cưỡi ngựa lao vội đến, tay chỉ mới ghìm cương.
Thị lực của chàng tốt, vừa nhìn đã nhận ra đó là ai, không đợi cận vệ đến báo đã sải bước đi qua.
La Tiểu Nghĩa thấy chàng đột nhiên rời đi thì vô thức nhìn lướt qua đầu bên kia, nheo mắt lại nhìn, cậu thiếu niên quý phái mặc áo tơ trắng tuyết kia không phải là tiểu thế tử đó sao, sao lại chạy tới quân doanh thế này.
Lần trước Lý Nghiên đã đến đây một lần nên vẫn nhớ đường, chỉ là lần trước dượng dẫn cậu tới, còn lần này cậu tự đi, rất tốn công tốn sức.
Quân doanh canh chừng nghiêm ngặt, cậu còn chưa tới gần thì đã bị binh lính tuần tra chặn lại vặn hỏi, may mà có cận vệ của dượng nhận ra cậu nên mới cho cậu vào.
Cậu thấy dượng từ xa đi lại, lập tức xuống ngựa.
Phục Đình tới trước mặt cậu, nhìn cậu từ đầu xuống chân: “Đến quân doanh làm gì?”
Lý Nghiên cưỡi ngựa quá nhanh, thở phì phò, đoạn nói: “Cháu đến để tìm dượng.”
“Có việc?” Phục Đình hỏi.
Lý Nghiên do dự nhìn hai bên.
Phục Đình quay người: “Vào trong lều của dượng đi.”
Lý Nghiên nhanh chóng đuổi theo.
Vào lều, Phục Đình đi thẳng tới trước giá đỡ đồ, ngoái đầu nói: “Nói đi.”
Lý Nghiên sờ con dao găm ở bên hông mà chàng đã tặng, lấy hết dũng khí nói: “Cháu muốn hỏi dượng, có phải dượng ghét cô không.”
Phục Đình nhíu mày: “Cái gì?”
Lý Nghiên cúi đầu rồi lại ngước lên, giọng rất bé: “Cháu biết thương nhân luôn bị coi khinh, cô có thân phận cao quý mà lại làm việc này, chắc chắn sẽ bị cho là hèn kém, nên cháu không biết dượng có vì vậy mà ghét cô của cháu không.”
Cậu chỉ muốn biết rằng, liệu dượng cậu có phải vì chuyện này mà không tha cho cô của cậu không.
Nếu thật là như vậy thì không cần nói câu tiếp theo nữa.
Phục Đình nói: “Không phải.”
Chàng trả lời rất dứt khoát, không chút lưỡng lự.
Hai mắt Lý Nghiên sáng lên lập tức: “Thật ạ?”
Chàng gật đầu.
Một người đi từng bước một cho đến ngày hôm nay như chàng, thì thân phận là thứ chàng không để ý nhất.
Thương nhân thì có sao, chí ít không lo về cuộc sống, lúc chàng khó khăn nhất thì ngay đến chuyện ấm no cũng khó mà giải quyết được, sao lại xem thường thương nhân.
Nhưng chuyện với Lý Tê Trì đâu có thể nói rõ được với một cậu nhóc, chàng chỉ bảo: “Nếu cháu đến chỉ để hỏi chuyện này thì có thể yên tâm được rồi, quay về đi.”
Nói xong, chàng định đi ra khỏi lều.
Lý Nghiên vội nói: “Dượng gượm đã, cháu còn có việc.”
Phục Đình dừng bước nhìn cậu.
Lý Nghiên siết chặt lòng bàn tay, quyết tâm nói thật: “Cô cháu, muốn đi.”
Gọi Tân Lộ điểm lại người đem theo từ Quang Châu tới, thu dọn đồ đạc, vào thành xem cửa hàng, ngay cả chuyện của cậu cũng đã xử lý đâu vào đấy.
Cô chuẩn bị đi rồi.
…
La Tiểu Nghĩa vừa tiếp Thôi Minh Độ đi ra từ thao trường, bỗng nhìn thấy cửa lều lớn ở đằng xa vén lên, tam ca nhà hắn bước ra ngoài.
Hắn còn đang thấy lạ thì thấy Lý Nghiên đi ra theo, có vẻ bứt rứt bất an.
“Đó là thế tử Quang vương phải không?” Thôi Minh Độ hỏi, y đã gặp một lần hồi ở Cao Lan Châu nên vẫn có ấn tượng, cũng phần bởi mặt mày Lý Nghiên khá giống Tê Trì, y nghĩ rồi nói: “Tới đây tìm Phục Đại đô hộ, chẳng lẽ huyện chủ Thanh Lưu đã gặp chuyện gì?”
La Tiểu Nghĩa nghe y nhắc tới tẩu tẩu thì bật cười, trong đầu nghĩ tam ca với tẩu tẩu vẫn đang xích mích, cái người này tốt nhất đừng chen vào, thế là đáp qua loa: “Nào có, thế tử theo ta tập võ nên muốn đến tìm ta đấy.”
Hắn vừa nói vừa đi về bên kia.
Tới gần, La Tiểu Nghĩa vỗ vai Lý Nghiên: “Sao thế?”
Lý Nghiên nhìn xung quanh, tiến tới gần hắn nói nhỏ đôi câu.
La Tiểu Nghĩa nghe thế thì biến sắc, vội tìm kiếm bóng dáng của tam ca hắn, nhưng chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí dài – chàng đã phóng lên ngựa xông ra ngoài, biến mất trong chớp mắt.
Tê Trì ngồi trước gương, sửa lại lớp trang điểm rồi đứng dậy.
Tân Lộ đi tới nói: “Thưa gia chủ, đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi ạ, có điều thế tử đã đi chào tạm biệt gia sư, có lẽ phải chờ thêm chốc nữa.”
Tê Trì gật đầu: “Giục nó nhanh lên, trời không còn sớm, nếu chậm trễ thì cổng thành sẽ đóng mất.”
Tân Lộ nhận lệnh rời đi.
Tê Trì ra khỏi cửa.
Trên hành lang yên ắng, việc cần làm đã xong, chúng người hầu đều đã lui ra.
Nàng ra khỏi hậu viện, đi dọc hành lang, lúc gần tới cửa phủ thì bỗng dừng bước.
Trong sắc trời chiều tà, có bóng dáng người đàn ông đang đứng trên hành lang.
Nàng ngây ngẩn, không ngờ chàng bỗng nhiên quay về.
Bộ quân phục ôm sát người Phục Đình, dáng người cao to đứng phía trước, cách nàng chỉ mấy bước.
Chàng nhìn nàng chằm chằm, quét mắt từ trên xuống dưới.
Tê Trì búi tóc vấn cao, khoác trên người chiếc áo lụa mỏng màu xanh nhạt, là trang phục rất dễ thấy.
Lúc vừa về chàng đã thấy xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài, tùy tùng nàng đưa từ Quang Châu tới cũng đang khoanh tay đứng chờ.
Lý Nghiên nói đúng, nàng muốn rời đi.
Giọng chàng nặng nề: “Nàng muốn không từ mà biệt?”
Tê Trì chớp mắt, đoán có lẽ chàng đã thấy rồi, hai tay nhẹ nhàng khép lại: “Chỉ là thiếp không muốn chàng nghĩ, thiếp lấy chuyện rời đi để ép buộc chàng.”
Huống hồ hiện tại Thôi Minh Độ còn ở đây, không cần phải để mọi người biết chuyện.
Chàng nhìn nàng chăm chú: “Nên nàng muốn lặng lẽ rời đi.”
Tê Trì cụp mắt, giọng nhẹ bẫng: “Nếu có một chút khả năng thì thiếp cũng không muốn đi, nhưng đi tới mức này là do thiếp tự gây nên, có lẽ vợ chồng hai ta duyên mỏng, sau này, thiếp sẽ không cưỡng cầu nữa.”
Đột nhiên mắt Phục Đình tối đi: “Nàng lặp lại xem.”
Câu nói của chàng lọt vào tai Tê Trì mà như đập vào tận con tim, nàng ngẩng đầu lên: “Vợ chồng chúng ta duyên mỏng, thiếp sẽ không cưỡng cầu nữa.”
Phục Đình mím thật chặt môi, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt đen nhìn thẳng vào mặt nàng.
Nàng nhìn mặt chàng, một lúc lâu sau mới đi về phía trước, lướt qua chàng đi ra cửa phủ.
Lúc đi lướt qua, chàng vẫn cứ sầm mặt, không hề cử động.
Ra khỏi cửa, nàng giẫm bục trèo lên xe ngựa.
Bỗng có tiếng bước chân vang lên sau lưng, tất cả tùy tùng cúi thấp đầu.
Một bàn tay chụp lấy cánh tay nàng.
Nàng đứng trên xe, từ trên nhìn xuống, vừa ngoái đầu lại thì đã bị chàng giữ lấy eo.
Phục Đình bế bổng nàng vác lên vai.
Nàng kinh hãi.
Chàng vác nàng sải bước đi về phủ.
Nàng nằm trên vai chàng, nắm lấy quân phục của chàng, cắn môi, muốn giãy giụa nhưng hai chân đã chàng giữ chặt, cứ thế bị chàng vác về phòng.
Chàng đạp phăng cánh cửa, ấn nàng ngồi xuống ghế.
Trời đất đảo lộn, lúc Tê Trì ngồi xuống, hơi thở dồn dập, đối mặt với chàng.
“Vợ chồng duyên mỏng?” Mấy con chữ này như rít lên từ kẽ răng: “Vậy nàng duyên dày với ai?”
Tê Trì không trả lời được, đứng dậy toan bỏ đi.
Phục Đình giữ nàng lại, cười lạnh: “Đi? Ta nợ nàng nàng cũng không cần nữa ư?”
“Không cần, thiếp không cần gì cả.” Nàng cố ý giữ vẻ bình thản, áo khoác trên người bất cẩn tuột xuống.
Phục Đình nắm tay nàng, bỗng nhiên dùng lực.
Chàng đứng phía sau ôm eo nàng kéo nàng vào lòng, âm thanh lại gần tai nàng: “Nàng thực sự không muốn gì hết?”
Nàng giật mình, thắt lưng bị tay chàng rút ra.
Tê Trì vịn ghế, cổ lộ ra khỏi áo nên thấy lạnh, có một chớp mắt, cả người đột nhiên căng cứng.
Môi Phục Đình chạm vào lưng nàng, nàng run lên, bên tai cứ lặp đi lặp lại câu nói kia của chàng: nàng thật sự không muốn gì hết?
Cả mặt lẫn người nóng ran, nàng chống tay vịn, cắn chặt môi.
Phục Đình bỗng duỗi tay ra xoay mặt nàng lại, cúi đầu chặn môi nàng.
Nàng ngẩn người, tim đập mạnh.
Chàng hôn nàng rất mạnh bạo, chà xát từ khóe môi đến cả đôi môi, đầu lưỡi cạy răng nàng ra.
Nàng rên lên, suy nghĩ dừng lại.
…
Trong phòng không thắp đèn, bầu trời bên ngoài dần tối.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Phục Đình cứ ôm nàng từ phía sau như thế, hai thân hình dán chặt vào nhau.
Tê Trì mặc kệ người đàn ông ở sau lưng, hết lần này đến lần khác bị chàng xoay mặt lại hôn.
Người nàng mềm oặt vô lực, quên luôn lý do.
Vào những lúc không chống đỡ nổi suýt thì đã ngã, lại lập tức được chàng ôm chặt vào lòng.
Bọn họ cứ thế quấn lấy nhau.
Cho tới khi được chàng buông ra, nàng mới có thể xoay người nhìn mặt chàng.
Một tay Phục Đình ôm nàng, tay khác nâng cằm nàng lên, giọng trầm thấp: “Rồi sẽ có ngày, ta sẽ khiến phủ Hãn Hải trở thành mái nhà thực sự của nàng.”
Ánh mắt Tê Trì dần dần dừng lại trên mặt chàng, nhìn vào mắt chàng, vừa như hoàn hồn lại càng như bàng hoàng, đáp khẽ: “Thiếp chờ.”