Ở bên ngoài văng vẳng tiếng trống như có như không, Tê Trì thức giấc.
Trong phòng sáng choang, trời đã sáng tự bao giờ.
Nàng lười biếng nằm lì thêm chốc nữa rồi mới ngồi dậy, không cúi gập được mà chỉ có thể đưa chân móc lấy giày, lại nhìn quần áo trên người mình – chỉ một bộ trung y, có lẽ tối qua Phục Đình đã cởi áo ngoài cho nàng.
Nàng loáng thoáng có cảm giác tối qua chàng vẫn nằm bên cạnh, chỉ là không biết đã đi từ khi nào.
Nàng bất giác thấy tiếc, vất vả lắm mới tới được đây, thế mà chưa gì đã ngủ mất, nàng nghĩ, thậm chí cũng chưa nói được với nhau bao nhiêu.
Cuối cùng cũng đi giày xong, nàng đứng dậy đẩy cửa sổ ra.
Phủ đô đốc Hạ Lan cai quản Du Khê Châu cũng phải chịu sự nghèo khó ở đất Bắc, khung cửa đã tróc sơn loang lổ, mới đẩy có hai cái đã phát ra tiếng *cọt kẹt* khô khốc.
Nàng vịn tay lên thành cửa trông ra ngoài, muốn nghe xem tiếng trống ấy phát ra từ đâu.
Sợi mây mỏng tựa tơ tằm vắt mình trên tường viện, vầng thái dương đã nhô cao.
Bỗng cửa phòng bị đẩy ra, có người đi vào.
Nàng tưởng là Tân Lộ, thở dài bảo: “Chắc là ta đã ngủ lâu lắm rồi.”
Không có hồi âm, thay vào đó lại có một bàn tay đưa đến đỡ hông nàng, tay kia chống lên bệ cửa. Nàng ngoái đầu lại, đập vào mắt chính là khuôn ngực nam giới mặc Hồ phục, cổ áo đã lật; ánh mắt đi lên, trông thấy gương mặt của Phục Đình thì không khỏi ngẩn người.
“Chàng chưa đi à?”
Phục Đình đáp: “Đi rồi, mà mới về.”
Đã ra ngoài tuần tra một chuyến, đoán nàng đã dậy nên mới quay về.
Tê Trì nhướn mày, trong mắt thấm ý cười, nghe câu này thì chắc chắn là về vì nàng rồi.
Phục Đình che tay trước mắt nàng, nhìn nàng chớp mắt mấy lần thì mới buông xuống, có những lúc nàng cười thực quá chói mắt. Giọng chàng thấp xuống, mà cũng chân thực hơn: “Có chuyện này muốn nói với nàng.”
“Ừm?” Nàng nghiêm túc nhìn chàng: “Chuyện gì?”
Chàng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có nghe thấy tiếng trống không?”
Tê Trì gật đầu.
“Đấy là trống báo mọi chuyện vẫn yên ổn, nếu gặp nguy hiểm thì sẽ đánh trống dồn dập vừa mạnh vừa vang.”
Nàng đã rõ, chẳng trách lại khác với tiếng trống từng nghe ở phủ Hãn Hải hồi trước.
“Còn gì nữa không?”
“Doanh trại của ta ở ngoại thành, đi về phía Tây sáu mươi dặm.”
Tê Trì cẩn thận ghi nhớ.
Đã đến tiền tuyến thì vẫn nên làm quen với tình cảnh, nhất định phải nói những chuyện này. Lúc dặn dò, cánh tay chàng đang chống trên bệ cửa đã đỡ toàn bộ sức nặng trên người nàng, Phục Đình cúi đầu nhìn thật kỹ mặt nàng, ban ngày mới thấy rõ, cằm nàng vẫn nhọn như thế.
Bụng đã lộ rõ rồi, thế mà trên mặt không thêm tí thịt nào, chàng nghĩ, là do ăn ít quá sao?
“Hết rồi hả?” Tê Trì ngửa cổ nhìn chàng.
“Những chuyện còn lại ta đã dặn dò Tiểu Nghĩa và Tào Ngọc Lâm rồi.” Chàng nói xong thì lại nhìn nàng, giọng thấp đi: “Sắp lâm bồn mà còn đến tiền tuyến, cũng chỉ có mình nàng thôi đấy.”
Tê Trì đảo mắt, từ tốn nói: “Ai nói hả, chưa từng nghe chuyện Quang Vũ Đế nhà Hán à? Lúc đánh trận ông ấy còn dẫn theo cả phu nhân Âm Lệ Hoa đấy, khi ấy Âm Lệ Hoa cũng đang mang thai.”
Đương nhiên Phục Đình biết rất rõ về các chuyện hành quân đánh trận.
Quả thật có từng nghe nói Hán Quang Vũ Đế Lưu Tú từng dẫn theo Âm Lệ Hoa đang mang thai khi hành quân, thậm chí còn hành quân với tốc độ rất chậm vì nàng, cuối cùng Âm Lệ Hoa sinh con trong quân.
Chàng còn chưa mở miệng thì lại nghe thấy nàng nhỏ nhẹ nói tiếp: “Chàng không thể bắt chước Lưu Tú nâng niu thiếp như nâng niu Âm Lệ Hoa được à?”
Phục Đình cảm thấy ý dò xét trong lời này, vậy là cố tình nói: “Bắt chước ông ta làm gì? Ta nhớ ông ta có đến mấy bà vợ.”
Tê Trì nhíu mày, liếc chàng: “Con người chàng đúng là…”
Cố ý làm nàng cụt hứng hả!
Phục Đình sờ miệng, đoán nàng lại muốn nói xấu mình rồi, nín cười đứng thẳng dậy.
Bỗng bên ngoài vang lên giọng của La Tiểu Nghĩa: “Tam ca!”
Nghe giọng có vẻ rất gấp, chàng lập tức nghiêm túc, đỡ nàng đứng vững: “Ta phải đi rồi.”
Tê Trì cũng nhận ra điều khác thường, gật đầu một cái, không nói lời tán gẫu nữa.
Động tác của Phục Đình rất nhanh, buông tay nàng ra sải bước rời đi, cầm roi ngựa ném ở cửa ra ngoài.
Tân Lộ đã đứng chờ sẵn bên ngoài, bưng chậu nước nóng trong tay đi vào: “Bẩm gia chủ, các phu nhân đô đốc đã đợi từ nãy đến giờ rồi ạ.”
Phủ đô đốc Hạ Lan được dọn dẹp chỉ cho Tê Trì ở, còn các nàng chia nhau ra ở các nơi trong thành, nay đặc biệt tới.
Tê Trì thu lại ánh mắt dõi theo hướng Phục Đình rời đi: “Em phải gọi ta dậy sớm chứ.”
Vốn đã dậy muộn rồi, vừa nãy lại còn dây dưa, ắt hẳn đã khiến bọn họ chờ lâu.
Tân Lộ đặt chậu nước xuống, vừa vắt khăn vừa cười nói: “Gia chủ cứ yên tâm mà nghỉ ngơi, có ai dám nói gì đâu, bây giờ là lúc dễ mệt nhất, dẫu gì cũng sắp tới ngày chuyển dạ rồi.”
Tê Trì không khỏi giơ tay vuốt bụng, đỡ lưng đi tới rửa mặt chải đầu, tránh để bọn họ đợi lâu.
…
Các vị phu nhân đô đốc cũng chỉ vừa đến, đang ngồi quanh tiền sảnh ở phủ đô đốc trò chuyện.
Tê Trì vừa tới ngoài cửa thì đã nghe thấy các nàng tán gẫu ——
“Tuy phủ U Lăng chúng tôi sát biên giới nhưng cũng là một trong tám phủ đất Bắc, xưa nay là phủ lớn nộp thuế rất nhiều, giờ bị Đột Quyết chặn mấy tháng, dê bò sắp béo tới nơi rồi, chỉ cần đẩy được Đột Quyết lui binh là có thể nở mày nở mặt vào phủ Hãn Hải nộp thuế.” Âm thanh này là của phu nhân đô đốc U Lăng.
“Nếu nói về thuế, bảy phủ mười bốn châu bên dưới nơi nào hơn được thủ phủ? Nghe bảo năm nay phủ Hãn Hải có nhiều ruộng tốt cực, lại có rất nhiều người Hán mới đến, bọn họ cày cấy ghê lắm.”
“Đợt trước tộc Bộc Cố ở gần đây mới nhận được một nhóm dê béo tốt, Du Khê Châu của chúng tôi đương nhiên cũng không thể tụt lại được.”
“Giờ đang cuối thu sắp vào đông rồi, đây là lúc các châu chuẩn bị thu hoạch, liệu Đột Quyết có tốt bụng ngoan ngoãn rút quân thật không?”
“Nếu rút quân được thì hay còn gì bằng, mới nghĩ đến đánh nhau là tim tôi đã đập bình bịch rồi, nhớ lại cuộc chiến năm đó thảm khốc biết bao.”
“Cô đang lo cho đô đốc nhà mình hả?”
“Có ai không lo, chẳng lẽ cô không lo à?”
“Cuộc chiến lần đó còn không phải là Đại đô hộ xung phong đi đầu sao, nếu lo thì cũng phải là phu nhân Đại đô hộ lo lắng kìa. Một mỹ nhân yểu điệu như phu nhân mà cũng không nhát gan như cô đâu.”
Tiếng cười rộ vang.
Tê Trì im lặng lắng nghe, trong lòng có áng chừng, lần này Đột Quyết đến quá chuẩn xác, không biết Phục Đình tính dùng cách gì để uy hiếp bọn chúng đây. Cứ kéo dài lâu như thế đúng là khó, nhưng nếu muốn rút quân không chiến tranh thì sợ là còn khó hơn, dẫu sao bọn chúng cũng đã tốn công gây rắc rối đến mức đó kia mà.
Tân Lộ ho một tiếng, né người mời nàng vào cửa. Tiếng cười dừng lại, mấy người trong sảnh vội đứng dậy, xoay về phía cửa làm lễ.
“Xin phu nhân thứ lỗi, chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm thôi, mong phu nhân chớ trách.” Người lên tiếng là phu nhân đô đốc Hạ Lan, tuy cũng là người Hồ nhưng lại có vóc dáng nhỏ nhắn.
Tê Trì đằm thắm cười: “Làm gì có, ta còn chờ chư vị đến phủ Hãn Hải đây.”
Phu nhân đô đốc Hạ Lan cười đáp: “Phu nhân yên tâm, tất nhiên sẽ đến ạ.”
Phu nhân đô đốc U Lăng tiếp lời: “Thấy phu nhân sắp đến ngày sinh, chúng tôi có dẫn theo bà đỡ đến giúp phu nhân đây.”
Vừa nói vừa vẫy tay ra ngoài cửa, lập tức có mấy vú già tuổi trung niên từ ngoài đi vào, cung kính hành lễ với Tê Trì. Xem chừng là được chọn rất kỹ, bọn họ đều là người Hán, lại biết thân phận hữu lễ.
Thực ra Tê Trì cũng đã có chuẩn bị, nhưng vì lúc lên đường phải gọn nhẹ nên không dẫn theo, may mà có các nàng cẩn thận, chưa đợi nàng mở miệng đã lo liệu xong xuôi.
Đang trò chuyện thì lại nghe thấy tiếng trống ở phương xa.
Nàng ngoái đầu nhìn ra ngoài.
Lần này không phải tiếng trống lúc trước nữa, nhưng cũng không dồn dập – nàng từng nghe ở phủ Hãn Hải rồi, là tiếng trống ra hiệu đóng cổng thành.
Trong tích tắc, các vị phu nhân đô đốc có mặt lập tức nhấc bước.
Phu nhân đô đốc U Lăng giành nói: “Xem chừng trong quân có động tĩnh rồi.”
Bọn họ không hẹn mà cùng đi ra ngoài, nhưng đến chỗ Tê Trì thì dừng lại.
“Phu nhân, có thể cho chúng tôi đi tiễn biệt trước khi đóng thành được không?” Phu nhân đô đốc Hạ Lan nhỏ giọng hỏi.
Tê Trì thân là phu nhân Đại đô hộ, nên mọi sự đều phải nghe theo nàng.
Thấy sáu đôi mắt nhìn thẳng vào mình, Tê Trì nhớ đến tiếng gọi gấp gáp của La Tiểu Nghĩa, còn cả bóng người nhanh chóng rời đi của Phục Đình, ít nhiều cũng đoán được đôi phần, bèn đưa mắt nhìn Tân Lộ: “Chuẩn bị xe đi, ta và các vị phu nhân cùng đi xem sao.”
Các vị phu nhân đồng thanh cám ơn.
Không lâu sau đã chuẩn bị xong xe ngựa, cận vệ điều một đội ngũ canh phòng ở phủ đô đốc đi theo bảo vệ.
Tê Trì dặn Tân Lộ không được kinh động đến Lý Nghiên, tránh để cậu lo lắng thêm, chỉ dặn báo với Tào Ngọc Lâm một tiếng rồi lúc này mới ra khỏi cửa phủ đô đốc.
Trời đã trở lạnh, trước khi đỡ nàng lên xe, Tân Lộ đã khoác thêm cho nàng chiếc áo gấm màu xanh lơ.
Tào Ngọc Lâm mau chóng đi tới, vẫn bận đồ đen như thường lệ.
Tê Trì vãy tay với nàng ấy, nàng ấy lại gần bảo: “Tẩu tẩu muốn tiễn tam ca à?”
Dù gì cũng là quân nhân, nên nàng ấy biết rõ tiếng trống kia là báo hiệu điều gì.
Tê Trì gật đầu, giơ tay chỉ vào các phu nhân ở bên cạnh: “Cũng tránh các nàng ấy nhớ mong.”
Các vị phu nhân lại rất nôn nóng, ngựa vừa đến đã lập tức phốc lên.
Chỉ có phu nhân đô đốc Hạ Lan là đi cùng nàng, theo sau Tào Ngọc Lâm trèo lên xe ngựa của Tê Trì.
Nếu không phải cơ thể nặng nề thì Tê Trì cũng muốn cưỡi ngựa, như vậy sẽ thuận lợi hơn – có lẽ là bị sự vội vã của các nàng lây cho, sợ không đuổi kịp.
Lúc xe ngựa chạy ra khỏi thành, phu nhân đô đốc Hạ Lan tranh thủ giới thiệu với nàng về tình hình trong Du Khê Châu.
Du Khê Châu là nơi sinh sống của tộc Khế Bật thuộc bộ lạc Thiết Lặc, hầu hết đều là dân du mục nay đây mai đó, nên thành trấn cũng chỉ có ở chỗ phủ đô đốc Hạ Lan này mà thôi.
Trong châu phần lớn là bãi cỏ, cũng là nơi yếu nhất trong số các châu thuộc biên giới, đất mênh mông khó phòng thủ, là nơi Đột Quyết dễ dàng xâm chiếm nhất, chính vì thế mà các vị đô đốc mới cùng Đại đô hộ tăng cường phòng thủ ở đây như vậy.
Tê Trì vừa nghe nàng nói vừa vén rèm lên trông ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy một mái nhà lợp ngói ở góc phố, khung cửa sổ vuông vức hướng ra đường được một thanh gỗ chống mở, loáng thoáng trông thấy tủ thuốc cao ngất ngưởng bên trong, trước cửa sổ treo bảng gỗ hiệu buôn hình cá, nàng nhìn thoáng qua rồi buông rèm.
Là y xá được nàng mở để đối phó với ôn dịch.
Phố phường trống trơn, người dân bách tính đã được giải tỏa.
Cửa xe vẫn chưa đóng, nhưng chẳng còn lại bao nhiêu thời gian.
Ở cổng thành cũng có trọng binh canh giữ, may có cận vệ Đại đô hộ thu xếp thì mới cho qua.
Xe ngựa chạy ra khỏi thành, chẳng mấy chốc đã dừng lại.
Vẫn chưa tới doanh trại, song đại quân từ hướng đó đã đi tới.
Tân Lộ nhanh chóng xuống xe, vén rèm lên đỡ Tê Trì xuống, Tào Ngọc Lâm cũng dìu một bên.
Tê Trì giẫm lên mảnh đất cằn cỗi, khép áo khoác nhìn ra ngoài, xa xa là vùng quê bao la rộng lớn, thảm cỏ xanh chen lấn mảng vàng, đung đưa trong gió.
Đại quân từ xa đi đến, kéo dài tít tắp chừng như vô tận, tựa như một tấm bình phong xẻ đôi trời đất chắn ngang trước mắt.
Đi đầu đội ngũ có tiếng vó ngựa vang lên, có người giục ngựa tới.
Tào Ngọc Lâm ôm quyền lui ra, Tân Lộ cũng lùi về sau mấy bước.
Nàng ngoái đầu lại, trông thấy Phục Đình thúc ngựa tới, ánh mắt dừng lại trên người chàng.
Phục Đình mặc khôi giáp trên người.
Khôi giáp đen tuyền ôm lấy thân thể chàng, lạnh lẽo dày nặng. Chàng ngồi trên lưng ngựa với tư thế thẳng tắp, nét viền quanh thân như khắc như mài.
Đây là lần đầu nàng trông thấy chàng trong dáng vẻ này, không khỏi nhìn thêm mấy lần: “Nhìn chàng như vậy, có cảm giác như sắp đánh nhau tới nơi rồi.”
Phục Đình mím môi, bước xuống ngựa đi đến gần nàng, đôi chân dài bọc trong ủng Hồ màu đen dừng trước mắt nàng: “Đã đến mùa các châu thu hoạch, Đột Quyết chắc sẽ không kiềm chế được.”
Tê Trì nhớ lại cuộc trò chuyện của các vị phu nhân đô đốc trước đó, cũng không ngoài suy đoán, đồng thời cũng thở phào, bởi vì nghe chàng nói thế thì tức chỉ mới là đề phòng trước, vẫn chưa tấn công.
“Phải sang bên kia à?”
Chàng chỉ về phía Đông Bắc: “Ở đây không tấn công được, chúng chuyển hướng rồi.”
Tê Trì gật đầu, bỗng thấy phu nhân đô đốc Hạ Lan ở xa giơ tay đè lên ngực người ngồi trên ngựa, nói câu gì đó, vị kia ắt chính là đô đốc Hạ Lan.
Không riêng gì nàng ấy, các phu nhân đô đốc khác cũng giống vậy, các vị đô đốc hoặc ngồi trên ngựa hoặc đã xuống ngựa, còn các phu nhân giơ tay trái ấn vào trước ngực họ, đồng thời nói một câu tiếng người Hồ.
“Các nàng ấy làm gì thế?” Nàng hỏi nhỏ.
Phục Đình ngoái đầu nhìn: “Là tập tục của bộ lạc Thiết Lặc, phụ nữ làm thế trước khi đàn ông xuất chinh là để cầu chúc bình an.”
Nói rồi đưa mắt nhìn nàng, bỗng khóe môi cong lên, xoay người bước đi.
Chàng vẫy tay với La Tiểu Nghĩa ở đầu kia, ra hiệu đội quân di chuyển.
La Tiểu Nghĩa ngồi trên ngựa, thôi nhìn Tào Ngọc Lâm đang đứng phía xa, ho hai tiếng, quay người đi thu xếp.
Phục Đình nắm dây cương, đang định lên ngựa thì cảm giác có người đi theo sau lưng, chàng ngoảnh đầu lại, thấy Tê Trì đứng đằng sau.
Nàng nhìn vào mắt chàng, khẽ nâng tay lên, ấn vào ngực chàng.
Phục Đình nhìn nàng chằm chằm, rồi lại nhìn xuống cánh tay nàng.
“Sao thế?” Nàng chớp mắt, “Thiếp tưởng vừa rồi chàng muốn thiếp làm vậy.”
Chàng im lặng đứng thẳng, hai chấm đen trong đôi mắt sâu hoắm như bóng tối bất tận.
Lòng bàn tay Tê Trì cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của chàng, liếc mắt nhìn xung quanh: “Thiếp nên nói gì đây?”
Chàng không nén được ý cười: “Tùy nàng.”
Tê Trì nghiêm túc nghĩ ngợi, không muốn chàng chậm trễ lên đường nên nói nhanh: “Chúc chàng lên đường đặng bình an.”
Phục Đình gật đầu, cụp mắt nhìn xuống bụng nàng, đưa tay vỗ nhẹ.
Nàng thu tay về, phát hiện xung quanh đều đang nhìn thì tai đỏ bừng, nhưng vẫn làm như hờ hững lùi ra hai bước.
Phục Đình lên ngựa, nhìn qua Tào Ngọc Lâm.
Nàng ôm quyền với chàng: “Muội sẽ hộ tống tẩu tẩu về.”
Chàng gật đầu, lại nhìn Tê Trì rồi mới đánh ngựa đi về phía trước.
Đại quân đi xa, các vị phu nhân quyến luyến quay đầu đi, sau đó tới bên cạnh Tê Trì cám ơn luôn miệng.
Tê Trì dõi mắt nhìn bóng lưng khuất xa, mỉm cười một tiếng, dẫn mọi người quay về.
Phục Đình lên đường rất đúng lúc, giống như lần trước, chặn ngang ở chỗ Đột Quyết định tấn công.
Nghe nói lần này giao chiến, tiên phong Đột Quyết chịu thất bại, rút quân lui về sau mấy chục dặm, tạm thời không chiếm được gì.
Chỉ mấy hôm mà Tào Ngọc Lâm đã thăm dò được tin tốt này, tức tốc đưa về phủ đô đốc.
Đêm xuống, Tê Trì ngồi ở đầu giường, bưng bát thuốc bổ như thường lệ.
Tân Lộ thuật lại từng câu từng chữ báo tin cho nàng, nhân tiện cho thêm một muỗng mật vào trong bát: “Gia chủ có thể yên tâm được rồi.”
Nàng từ tốn uống hết bát canh, gật đầu một cái rồi súc miệng, yên tâm đi ngủ.
Có thể cầm cự lâu dài như vậy thì ắt sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
Nằm trên giường, bỗng nàng nhớ lại cảnh ấn tay lên ngực Phục Đình, mơ màng nghĩ: vẫn còn chuẩn lắm.
Vì dễ mệt nên gần đây nàng ngủ rất nhiều, chẳng mấy chốc đã thiếp ngủ.
Không biết lúc nào, bỗng bên ngoài vang lên tiếng trống dồn dập.
Tê Trì bị đánh thức, choàng mở mắt, lắng nghe lần nữa.
Là tiếng trống dồn dập vừa mạnh vừa vang.
Trước mắt mịt mùng, vậy mà lại như có luồng sáng nhảy nhót.
Nàng trợn mắt, nhìn đi nhìn lại luồng sáng kia, ánh sáng hắt lên tấm màn trước giường lay động.
Tinh thần đã hoàn toàn tỉnh táo, nàng lập tức đỡ bụng ngồi dậy, khoác áo choàng vào, giẫm chân trần xuống giường, đi tới cửa phòng kéo cửa ra.
Một luồng nhiệt ập đến, bên ngoài lửa cháy hừng hực.
Tân Lộ vội vã chạy vào: “Gia chủ, có hỏa hoạn!”
Tiếng trống dồn dập hết đợt này đến đợt khác.
Nàng ta lại vội nói: “Không chỉ một chỗ, nhiều nơi trong thành cũng có cháy!”
Tê Trì nhìn ra, bên ngoài tường viện cũng có ánh lửa chiếu sáng nửa vùng trời, không biết ngọn nguồn ở đâu.
Nhanh chóng có cận vệ đến báo: “Phu nhân, là người Đột Quyết lẻn vào thành châm hỏa, có cần phải tránh đi không?”
Tê Trì vịn khung cửa, lấy lại bình tĩnh, lắc đầu: “Trong thành phòng thủ nghiêm ngặt, dù có người Đột Quyết trà trộn thì cũng chỉ là số ít, có lẽ là kế sách muốn dẫn binh mã về thành, dập lửa trước đi.”
Thực tình nàng cũng rất hoảng, nhưng ngay lập tức liên hệ đến tin tức vừa nhận được, lại cẩn thận suy nghĩ, Đột Quyết đã đến thời điểm không thể không tấn công, thế mà hết lần này đến lần khác lại bị Phục Đình ngăn cản.
Bọn chúng phóng hỏa gây hỗn loạn tức muốn giương đông kích tây, thu hút đại bộ phận binh mã rời khỏi tiền tuyến, đến lúc đó sẽ có cơ hội tấn công vào đất Bắc.
Cận vệ ôm quyền rời đi.
Tân Lộ không yên tâm, đỡ tay nàng sốt ruột hỏi: “Gia chủ không tránh đi thật sao?”
Tê Trì đang định trả lời thì bỗng bụng quặn đau, lập tức bấu chặt khung cửa.
Tân Lộ thấy thế thì vội hỏi: “Gia chủ sao thế?”
Tê Trì đè bụng, mới đầu tưởng là thai máy như bình thường, nhưng rồi nhận ra không đúng.
“Hình như… sớm rồi.”
Sao lại đúng vào lúc này kia chứ.