Dưới Váy Thần

Chương 49 – Thẩm Đường và Tạ Quân Trình ” chia tay”
Trước
image
Chương 49
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
Tiếp

Tin tức đính hôn hoang đường nực cười, ngay cả người trong cuộc như cô còn không biết sự việc.

Có lẽ không phải Tiêu Đổng làm ra, ông ta biết rõ tính cách cá chết thì lưới cũng rách của cô, nếu thật sự chọc giận cô, cô sẽ không cho bất kỳ người nào có thể diện để dự lễ đính hôn.

Mà Lục Tri Phi, gần đây công ty có một loạt chuyện đủ để khiến cô ta sứt đầu mẻ trán, không có thời gian rảnh đi phát tán lời đồn thế kia.

Thẩm Đường trả điện thoại cho Tưởng Thành Duật: “Không đoán được là ai. Có lẽ mẹ của Tạ Quân Trình sẽ không không đáng tin như thế này. Đến lúc đó nếu như Tạ Quân Trình không phối hợp, người bị coi là trò cười chính là bà ta.”

Hành trình của Tưởng Thành Duật ở London đã kết thúc, ngày mai sẽ bay về nước, anh tạm thời thay đổi kế hoạch.

Nhận điện thoại từ trong tay cô: “Ngày mai đi Manhattan với anh.”

Giữa hai người không có tay vịn ngăn cách, cách nhau rất gần.

Thẩm Đường nhìn ra bên ngoài cửa sổ bên cạnh anh: “Đi cùng anh làm gì.”

“Em trở về Bắc Kinh cũng là một mình, không bằng đi với anh.” Tưởng Thành Duật không cho cô cơ hội từ chối: “Đến lúc đó anh hẹn gặp Korn, có lẽ có thể giúp được em chuyện gì đó.”

Thẩm Đường vui vẻ đồng ý, cuộc đối đầu giữa cô và Lục Tri Phi tiến vào giai đoạn gay cấn, sau khi Ninh Dần Kỳ rút vốn, chính là thời cơ tốt nhất để cô tận dụng lỗ hổng.

Cô dựa vào ghế ngồi, buông lỏng tất cả.

Tưởng Thành Duật xoay mặt, ánh mắt hai người chạm nhau.

Im lặng nhìn nhau một lúc lâu.

“Đang nghĩ gì vậy?” Cô hỏi anh.

Tưởng Thành Duật: “Đang nghĩ lại, những chỗ trước đây anh đối với em không tốt.”

Thẩm Đường vẫn có lương tâm: “Không phải không tốt, mà là quá tốt rồi, em mới muốn càng nhiều.” Nói được một nửa đã bị cô tự mình phủ định: “Anh từng lạnh mặt nói với em ‘Thẩm Đường, đêm nay em cứ luôn nổi nóng với anh’.”

“Sau này anh sẽ không nói với em như vậy nữa.”

Tưởng Thành Duật không nhớ đã nói câu này lúc nào, nếu cô đã nhớ rõ ràng như vậy, chắc chắn là đã từng nói. Anh muốn bù đắp: “Tối nay mời em đi xem phim. Vẫn chưa từng đi xem phim cùng em lần nào.”

Thẩm Đường nghĩ tới lần gặp anh ở rạp chiếu phim đó: “Coi như là từng xem rồi.”

“Xem ở nhà không tính.” Tưởng Thành Duật nói đến là: “Chưa từng xem phim ở rạp cùng em.”

“Em và anh từng cùng xem một bộ phim.” Thẩm Đường nói: “Bộ phim mà Cố Hằng là diễn viên chính, anh đi cùng Tranh Tranh, em đi cùng Ôn Địch, anh ngồi trước em một hàng.

Đây là điều Tưởng Thành Duật không ngờ tới: “Ngày đó anh cũng đã thấy em, ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.”

Thẩm Đường chậm rãi gật đầu. Cảm giác này thật kỳ diệu.

Cô ngồi thẳng ngẩng đầu nhìn lên nóc xe, không nhìn vào mắt anh nữa, nhìn ánh mắt của anh rất dễ chìm vào bên trong.

“Muốn xem phim gì?” Tưởng Thành Duật hỏi cô, anh mở điện thoại, định đặt vé.

“Không xem. Bây giờ em mang danh nghĩa vợ chưa cưới của người khác, xem phim cùng anh là không thích hợp.”

Không chỉ không thích hợp, trong mắt những người không biết chuyện, đây là anh đang cạy góc tường nhà người ta: “Lần này đi Manhattan, anh sẽ giải quyết chuyện này.”

Tưởng Thành Duật đăng xuất ứng dụng đặt vé.

Tin tức Tạ Quân Trình và Thẩm Đường đính hôn đang tiếp tục lên men trên các nền tảng xã hội.

Chính Tạ Quân Trình cũng không hề hay biết chuyện này, vừa thức dậy đã bị thông báo mình phải đính hôn rồi.

Xem xong email thư ký gửi đến, anh ta gọi điện thoại thẳng đến cho mẹ mình.

“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì đây?” Giọng nói của anh ta tức giận chất vấn. Tin tức đính hôn khiến quan hệ mẹ con vốn dĩ đã lung lay nay càng thêm sụp đổ.

“Ai biết được tại sao lại biến thành như thế này!” Chính mẹ Tạ cũng cảm thấy kỳ lạ, hai ngày trước có phóng viên nhắc đến chuyện hôn nhân của Tạ Quân Trình và Thẩm Đường một lần, nói sắp đến ngày 20 tháng, trong mắt người trẻ tuổi là một ngày lãng mạn, Tạ Quân Trình và Thẩm Đường đều ở Bắc Kinh, đã suy xét sẽ đính hôn vào ngày này chưa.

Bà ta nói qua loa hai câu, nói ngày này cũng tốt, nhưng vẫn phải xem ý kiến của bọn trẻ.

Đợi phóng viên gửi bản thảo đi, đã biến thành đính hôn vào ngày ngày 20 tháng năm.

“Tuy mẹ thích Thẩm Đường, muốn tranh giành thay con, nhưng không đến mức dùng phương pháp ngu ngốc thế này ép con kết hôn.”

Mẹ Tạ vừa cãi nhau một trận với chồng xong, tất cả mọi người đều cho rằng bà ta tự ý tiết lộ tin tức cho truyền thông, dùng phương pháp này ép Tạ Quân Trình kết hôn.

Bà ta hơi bình tĩnh lại: “Vốn dĩ tập đoàn báo chí kia và tập đoàn tin tức mà M.K chúng ta giữ cổ phần là đối thủ, đừng hy vọng bọn họ có thể làm sáng tỏ.”

Tạ Quân Trình uống một cốc nước đá tỉnh táo lại, cúp điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Đường: [Là phóng viên cố ý xuyên tạc ý của mẹ mình, công ty của phóng viên là đối thủ của tập đoàn tin tức mà M.K giữ cổ phần. Vậy mà phóng viên kia biết được mình và cậu ở Bắc Kinh, cảm giác như đang nhằm vào cậu đó.]

Thẩm Đường: [Trong lòng mình đã có tính toán, đừng cãi nhau với mẹ cậu nữa, bà ấy cũng là bị người khác cố tình lợi dụng.]

Thẩm Đường chụp ảnh màn hình cuộc nói chuyện với Tạ Quân Trình gửi cho Tưởng Thành Duật: “Chuyện này có lẽ còn phức tạp hơn anh nghĩ.”

Tưởng Thành Duật xem xét xong: “Có lẽ nào là Phàn Ngọc bỏ đá xuống giếng không?” Cách thức chơi đùa dư luận quen thuộc như vậy, tạm thời anh không nghĩ ra được ai khác.

“Có khả năng.” Thẩm Đường ngồi thẳng: “Công ty điện ảnh và truyền hình của Phàn Ngọc hợp tác với không ít công ty giải trí Âu Mỹ, cũng có không ít giao tiếp với phóng viên giải trí bên đó, muốn quen biết một phóng viên kinh tế cũng không khó.”

Nếu là Phàn Ngọc, vậy Phàn Ngọc đã mượn dao giết người.

Ô tô dừng lại ở cửa khách sạn.

“Em cứ lo chuyện giữa em và Lục Tri Phi đi, anh sẽ giải quyết chuyện này.” Tưởng Thành Duật xuống xe.

Thẩm Đường đi song song cùng anh vào khách sạn: “Tự em có thể đối phó được, còn chưa đến mức không thể xoay xở được.”

Lúc Tưởng Thành Duật nói chuyện với cô vẫn luôn nhìn vào cô: “Em phải để anh làm chuyện gì đó cho em. Em là vợ chưa cưới của ai, không có ảnh hưởng gì đến em, nhưng người bị ảnh hưởng là anh, chuyện này em không cần nhúng tay vào.”

“Hi, Tưởng.” Có một giọng nói từ tốn chào hỏi anh.

Tưởng Thành Duật ngẩng đầu nhìn sang, là Tiêu Đông Khải.

Hai người đàn ông cao ngang nhau bắt tay chào hỏi.

Thẩm Đường khoanh tay, xoay mặt nhìn những bức tranh tường trong sảnh lớn.

Tiêu Đông Khải đợi cô ở đây, vừa ngoài dự đoán lại giống như đã đoán được trước. Anh ta là con trai của anh cả Tiêu Chân, trên huyết thống là anh họ của cô, hiện tại đang làm luật sư, không có chút hứng thú với tập đoàn Tiêu Ninh, tự chiến đấu trong lĩnh vực của mình.

Anh ta là đối tác của Công ty luật Cathy, Công ty luật Cathy là một trong những công ty luật đứng đầu thế giới.

Doanh thu mỗi năm của Công ty luật tạo ra chưa từng thoát khỏi top mười lăm trong ngành, có hơn năm mươi phòng làm việc ở London, New York và các thành phố lớn trên thế giới.

Tưởng Thành Duật biết thành kiến của cô đối với nhà họ Tiêu không thể dùng từ hận để hình dung, muộn như vậy rồi Tiêu Đông Khải tự mình đến để đợi người, có lẽ là có chuyện quan trọng.

Anh chiều chuộng vuốt ve mái tóc dài của cô: “Anh lên tầng trên sảnh lớn đợi em, còn chưa ăn bữa tối, đợi lát nữa em ăn với anh.”

Tưởng Thành Duật rời đi trước, sảnh lớn rơi vào yên tĩnh.

Tiêu Đông Khải hỏi ý kiến của cô: “Muốn đi dạo bên ngoài hay tìm một chỗ uống ly cà phê?”

Thẩm Đường không muốn nói chuyện, hất cằm ra bên ngoài một chút.

Cô đi ra bên ngoài khách sạn trước.

Bóng đêm đầy sương mù, hai người chỉ cách nhau một mét.

Thẩm Đường nhìn con đừng dưới chân: “Lần này anh muốn giúp ai nói chuyện? Ông nội anh hay là cô của anh? Tiêu Đông Khải, anh từng giúp tôi một lần, tôi mới ra đây nói chuyện với anh mấy câu. Nếu như muốn giúp ai nói chuyện, vẫn là khuyên anh đừng lãng phí lời nói của anh.”

Lúc đầu cô về nước để vào giới giải trí, là Hà Sở Nghiêu nhờ anh ta cướp hộ chiếu của cô từ chỗ Tiêu Đổng.

Nếu như nợ ơn nghĩa, cũng phải trả lại anh ta một cái.

Tiêu Đông Khải hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Dần Kỳ đưa những bằng chứng và tài liệu em đưa cậu ấy cho anh, ủy thác cho công ty luật bọn anh đi hủy hợp đồng với Lục Tri Phi. Cậu ấy không tin được bộ phận pháp lý của Tiêu Ninh.”

Thẩm Đường hơi giật mình, xoay mặt nhìn anh ta: “Anh muốn nói gì?”

Tiêu Đông Khải Dừng bước chân lại: “Đường Đường, tính cách em như thế này, người khác đắc tội em, em buộc phải giết chết người ta, phải thay đổi đi. Câu nói danh lợi là thứ ngoài thân, được ngày nào hay ngày đó. Em không biết người hôm nay là kẻ địch ngày mai có phải sẽ là người hợp tác với em hay không.”

Thẩm Đường cười một cái: “Tôi đã như thế này rồi, thay đổi cái gì mà thay đổi.”

Tiêu Đông Khải: “Tưởng cũng nuông chiều em như thế à?”

“Anh ấy không chỉ nuông chiều, còn là loại người nối giáo cho giặc trong miệng anh.”

“…”

Tiêu Đông Khải không biết phải nói gì.

Thẩm Đường nhìn người đàn ông có mặt mũi có hơi hao hao giống cô: “Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi phải trở về rồi.”

Tiêu Đông Khải nhìn ra sự không kiên nhẫn trên mặt cô, cũng không cần thiết nói nhiều: “Em có thể thử suy nghĩ bỏ số điện thoại của anh ra khỏi danh sách đen. Công ty luật Cathy và một Công ty luật bên Bắc Kinh đã có bước hợp tác ban đầu, có lẽ sau này có lúc em cần đến dịch vụ pháp lý.”

Trả lời anh ta là không khí.

Tiêu Đông Khải nhìn theo Thẩm Đường đi vào trong khách sạn, còn anh ta lên xe hơi của mình rời đi.

Thẩm Đường đến nhà hàng buffet ở tầng tám tìm Tưởng Thành Duật, lúc này người ăn bữa khuya không ít.

Tưởng Thành Duật đã lấy xong đồ ăn thanh đạm cho cô, có cả một ly nước ép trái cây.

“Nói chuyện năm phút thôi sao?” Tưởng Thành Duật nhìn đồng hồ đeo tay.

Thẩm Đường: “Có lẽ chưa tới.”

Trước đó cô đã ăn tối với Ninh Dần Kỳ, bây giờ không đói, cô đặt chiếc đĩa trước mặt Tưởng Thành Duật, chỉ giữ lại ly nước ép trái cây.

Tưởng Thành Duật không nhắc đến Tiêu Đông Khải, nói với cô sáng ngày mai sẽ bay đến New York.

Thời gian gấp gáp, máy bay tư nhân của anh không kịp đăng ký tuyến đường, thư ký đã đặt vé máy bay.

Lần đầu Thẩm Đường đi xa với Tưởng Thành Duật, chỗ ngồi hai người gần nhau.

Sau khi máy bay cất cánh, cô chỉnh sửa ghế ngồi, sau đó nằm xuống.

Giữa hai chỗ ngồi có một đoạn ngăn cách, Tưởng Thành Duật không nhìn thấy cô.

“Đường Đường.”

“Hửm?”

Thẩm Đường ngồi dậy: “Chuyện gì vậy?”

Như vậy Tưởng Thành Duật mới có thể nhìn thấy cô, anh hỏi: “Rất buồn ngủ sao?”

“Ừm, chênh lệch thời gian mà.”

“Vậy em ngủ đi.”

“…”

Thẩm Đường là không còn gì để nói.

Trên chuyến bay này, Thẩm Đường mơ một giấc mơ, trong mơ có Tưởng Thành Duật.

Buổi chiều ngày hôm sau tại Manhattan, Tưởng Thành Duật đã hẹn gặp mặt phóng viên, anh không lộ mặt, vệ sĩ của Thẩm Đường thay anh gặp mặt trực tiếp với phóng viên.

Phóng viên là bị buộc gặp mặt, không gặp không được.

Không biết làm thế nào thẻ nhớ tin tức trước đây anh ta phỏng vấn được bị người khác đánh tráo, ngay cả đoạn phỏng vấn mẹ của Tạ Quân Trình đã bị anh ta xóa bỏ vẫn được khôi phục lại.

Người hẹn gặp mặt anh ta đã lấy được đoạn ghi âm cuộc phỏng vấn.

Phóng viên không rõ người đàn ông cao lớn đang ngồi trước mặt anh ta là ai.

Vệ sĩ cho anh ta nghe đoạn ghi âm một lượt: “Là ai đã cho anh lợi ích, khiến anh cố ý tung tin tức Tạ Quân Trình và Thẩm Đường đính hôn vào ngày 20 tháng năm ra ngoài? Đừng nói là ông chủ của anh, cũng đừng nói là khi cấp trên của anh đánh giá bản thảo đã không cẩn thận thay đổi từ quan trọng.”

Phóng viên nhìn có vẻ vẫn rất bình tĩnh: “Anh trai à, anh có thuyết âm mưu sao, hay anh cho rằng đang đóng phim? Khi tôi viết bản thảo dùng sai từ, chỉ như vậy mà thôi.”

Vệ sĩ không có thời gian tranh luận với anh ta: “Anh không nói là ai cũng không sao cả, tôi biết.”

Phóng viên lộ ra một nụ cười, nhàn nhã uống cà phê.

Vệ sĩ: “Là Phàn Ngọc.”

Sắc mặt phóng viên hơi thay đổi, bởi vì liên quan đến nghề nghiệp, anh ta không hề mắc mưu dễ dàng như vậy.

Chính là một chút thay đổi rất nhỏ này, đã bị vệ sĩ tinh ý nắm được.

Sau khi đã chắc chắn là Phàn Ngọc, anh ta làm theo lời dặn dò của Tưởng Thành Duật, từng bước ép sát phóng viên: “Một chút lợi ích Phàn Ngọc cho anh kia, không đủ để anh mạo hiểm bị mất nghề nghiệp và cuộc sống mà tuôn ra tin tức Tạ Quân Trình đính hôn. Bởi vì anh giữ số lượng lớn cổ phiếu của tập đoàn M.K và Tiêu Ninh, không chỉ anh, cấp trên của anh cũng nắm giữ.”

Phóng viên dùng sức nắm chặt ly cà phê, ly đã ở bên miệng, lại quên uống.

Vệ sĩ: “Sở dĩ anh nắm giữ cổ phiếu của tập đoàn M.K và Tiêu Ninh, là hai tháng trước, Tiêu Đổng tham gia hội nghị tài chính thượng đỉnh tại Manhattan, anh cũng ở tại đó, có phóng viên đã phỏng vấn Tiêu Đổng, Tiêu Đổng nói đã hẹn ông ngoại của Tạ Quân Trình đánh golf, những tin tức này đều là nhân tố khiến giá cả cổ phiếu biến động, anh dựa vào ưu thế nghề nghiệp, trước khi báo cáo tin tức này đã tăng nắm giữ cổ phiếu hai nhà bọn họ. Nhưng mà…”

Vệ sĩ cố ý dừng lại vài giây.

“Sau đó Phàn Ngọc liên lạc với anh, nói với anh, căn bản Tạ Quân Trình và Thẩm Đường không phải là một đôi. Bà ta không dám đắc tội Tưởng Thành Duật và M.K, nên bảo anh tìm một cơ hội thích hợp, tung tin tức Thẩm Đường và Tạ Quân Trình đính hôn ra ngoài. Theo cách này, giữa Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật sẽ rơi vào tình trạng khó xử, mục đích của Phàn Ngọc chính là không muốn để Thẩm Đường sống tốt.”

Phóng viên đã cầm ly cà phê gần hai phút.

“Một khi tin tức Thẩm Đường và Tạ Quân Trình không phải một đôi bị bại lộ, giá cổ phiếu sẽ giảm thành như thế nào, ai cũng không thể dự đoán, mấy năm nay ở thị trường cổ phiếu lỗ đến rối tinh rối mù, đã có suy nghĩ đánh cược, lúc đầu là vay tiền mua cổ phiếu của M.K và Tiêu Ninh, làm sao sẽ cam tâm thất thoát.”

Vệ sĩ hơi nhếch cằm: “Vẫn luôn cầm chiếc ly, không mệt à?”

Phóng viên hoàn hồn.

Vệ sĩ tiếp tục: “Vì thế anh đã mạo hiểm cơ hội có lẽ sẽ mất đi việc làm, tung tin tức Tạ Quân Trình và Thẩm Đường muốn đính hôn ra ngoài. Hai ngày nay, cổ phiếu M.K và Tiêu Ninh liên tục tăng giá, anh và cấp trên của anh nhân cơ hội bán tất cả cổ phiếu ra ngoài, tiền kiếm được là số tiền cả đời này công việc của anh cũng không thể kiếm được.”

Cho đến bây giờ M.K vẫn chưa vội phủ định tin tức đính hôn, cũng là cưỡi trên lưng cọp khó xuống. Một khi quan hệ xã hội không tốt, bị đối thủ cạnh tranh lợi dụng, đến lúc đó giá cổ phiếu của M.K sẽ gặp phải chuyện gì, ai cũng không dám đảm bảo.

“Phàn Ngọc nói, anh đã lấy của bà ta không ít tiền.” Vệ sĩ lấy bằng chững chuyển khoản từ trong túi ra: “Đây là Phàn Ngọc đưa cho tôi, tôi không biết là thật hay giả.”

Năm trăm ngàn đô la Mỹ.

Phóng viên không thể bình tĩnh được nữa, bởi vì chuyện liên quan đến cổ phiếu mà vệ sĩ đã nói, không có một chút sai lệch, phòng tuyến tâm lí trong lòng anh ta hoàn toàn sụp đổ: “Tôi chỉ lấy một trăm ngàn đô là Mỹ của bà ta! Không phải chuyển khoản!”

Nói xong, cả thế giới đều yên lặng.

Vệ sĩ cười cười: “Ồ, thì ra là một trăm ngàn đô la Mỹ.”

Anh ta cất đi bằng chứng, đứng dậy: “Chậm rãi thưởng thức trà chiều của anh đi.”

Phóng viên vò đầu, liên tục chửi mấy câu.

Anh ta đã mắc mưu của vệ sĩ, Phàn Ngọc không cho bọn họ bằng chứng gì cả, tất cả là bọn họ làm giả, kích thích anh ta đến không còn lý trí.

Vệ sĩ lên xe, giao bản ghi âm cho Tưởng Thành Duật: “Chủ tịch Tưởng, giống hệt với dự đoán của anh.”

Tưởng Thành Duật gật đầu, gửi tin nhắn cho Tạ Quân Trình: [Vẫn phải làm phiền bác gái Tạ phối hợp ghi âm với tôi.]

Tạ Quân Trình: [Không thành vấn đề, anh quyết định thời gian đi.]

Tưởng Thành Duật hỏi: [Bọn anh đã thương lượng xong với Tiêu Đổng khi nào công bố tin tức hợp tác rồi chứ?]

Tạ Quân Trình: [Sáng ngày mai.]

Tưởng Thành Duật: [Vậy bây giờ tôi sẽ cho người đến đón bác gái Tạ.]

Mẹ Tạ không tình nguyện, bà ta đã nhìn trúng Thẩm Đường làm con dâu của mình, nhưng hôm nay phải nghĩ đến tình hình chung của M.K, chỉ có thể miễn cưỡng nghe theo.

Sáng sớm ngày hôm sau, M.K và tập đoàn Tiêu Ninh chính thức công bố chiến lược hợp tác.

Một tiếng sau, tin tức Tạ Quân Trình và Thẩm Đường chia tay cũng bắt đầu leo lên đầu hot search.

Là một đoạn ghi âm phỏng vấn: “Sắp đến ngày 20 tháng năm rồi, trong mắt những người trẻ tuổi trong nước 20 tháng năm là một ngày lãng mạn, nghe nói Tạ Quân Trình và Thẩm Đường đều ở Bắc Kinh, đã suy xét sẽ đính hôn vào ngày này chưa?”

Mẹ Tạ: “Ngày này rất tốt, đáng tiếc, hai đứa trẻ đã chia tay trong hòa bình mấy ngày trước rồi, nhưng vẫn là bạn bè như cũ, không ảnh hưởng đến hợp tác giữa hai nhà chúng tôi.”

Ghi âm bị kết thúc ở đây.

Vốn dĩ lời phóng viên nói là trong ghi âm cuộc phỏng vấn, chỉ có lời nói của mẹ Tạ Quân Trình được ghi âm thêm sau đó, Tưởng Thành Duật nhờ nhân viên chuyên nghiệp hợp thành cuộc phỏng vấn này.

Sau đó lại có một bài báo được tập đoàn tin tức do M.K nắm giữ cổ phần phát ra, lên án mạnh mẽ tập đoàn báo chí không có giới hạn nghề nghiệp, vô căn cứ, bẻ cong sự thật.

Giá cổ phiếu của tập đoàn M.K và Tiêu Ninh không bị ảnh hưởng, ngược lại vì hai nhà tuyên bố hợp tác mà tăng mạnh.

Cuối cùng cô và Tạ Quân Trình đã hoàn toàn ‘chia tay’, trở về độc thân.

Thẩm Đường xem xong, nhìn Tưởng Thành Duật bên cạnh: “Do một tay anh lập kế hoạch sao?”

“Cái gì gọi là lập kế hoạch? Đây là làm sáng tỏ sự thật.” Tưởng Thành Duật đưa một cốc cà phê cho cô: “Bây giờ bắt đầu, anh có thể quang minh chính đại theo đuổi em rồi.”

Trong nước cũng đã đồng bộ hotsearch cô và Tạ Quân Trình chia tay.

“Em ở đây thêm vài ngày, đợi tin nóng trong nước qua đi, em lại về Bắc Kinh. Anh sẽ ở đây với em.”

Thẩm Đường không muốn làm chậm trễ công việc của anh: “Anh trở về đi.”

“Em muốn đi đâu?” Tưởng Thành Duật hỏi cô.

Thẩm Đường nhấp một ngụm cà phê: “Tạm thời không rảnh, em muốn gặp Lục Tri Phi.”

“Đợi em và Lục Tri Phi gặp mặt rồi, em muốn đi du lịch ở đâu không?” Tưởng Thành Duật kiên nhẫn hỏi.

Thẩm Đường vẫn từ chối: “Không có thời gian du lịch, em phải đến đảo nhỏ của Tạ Quân Trình, đến mùa gieo hạt rồi, em qua đó cày cuốc miếng đất kia của em.”

Tưởng Thành Duật không do dự: “Anh cũng sẽ đến đó.”

Anh đưa toàn bộ bản ghi âm hôm qua của vệ sĩ và phóng viên cho cô: “Thật sự là Phàn Ngọc.”

Thẩm Đường cất thẻ nhớ, bây giờ cô không có tinh thần sức lực tính sổ với Phàn Ngọc, đợi trong tay cô có vốn lại nói.

“Em về đây.”

Buổi sáng cô nhận được điện thoại của anh, vội vàng từ căn hộ đến công ty anh.

Ở đây cũng có công ty Kinh Húc, văn phòng của anh cách nơi cô ở không xa.

Tưởng Thành Duật lại thêm cà phê vào cốc của cô: “Em đi về cũng không có việc gì, ở đây xử lý công việc với anh đi.” Sợ cô quên rồi, lại nhắc cô: “Ở Bắc Kinh, khi em đến văn phòng của anh học tập, anh cũng ở cùng em như thế này.”

Thẩm Đường tìm cái cớ: “Em ở đây ngược lại sẽ ảnh hưởng anh.”

“Cũng có chút ảnh hưởng.” Tưởng Thành Duật nhìn cô: “Nếu như em không ở đây, càng ảnh hưởng đến anh.”

“…”

Nói không lại anh.

Cô lấy một cuốn tạp chí lên lật xem.

Tưởng Thành Duật lấy tai nghe cho cô, bộ tai nghe này kết nối với điện thoại của anh.

Thẩm Đường nhét vào trong lỗ tai, cô nghĩ rằng Tưởng Thành Duật sẽ cho cô nghe ghi âm của phóng viên và vệ sĩ.

Khúc nhạc dạo vang lên, cô nhìn về phía anh.

Bên tai vang lên là tiếng hát của anh, phần giọng nữ theo sau là cô.

Thì ra ca khúc đêm đó cô hát cùng anh ở câu lạc bộ, anh đã ghi âm lại.

Mấy ngày nay Lục Tri Phi bận tối mày tối mặt, vừa phải xử lý chuyện Ninh Dần Kỳ muốn rút vốn, còn phải bận ký hợp đồng với cổ đông mới.

Cũng may cô ta sớm đã có chuẩn bị, hai tháng trước đã bắt đầu tìm kiếm đối tác chất lượng tốt, cho dù bây giờ Ninh Dần Kỳ rút vốn, cô ta cũng đã có ngọn núi khác để dựa vào.

Chuyện này còn phải cảm ơn Ninh Dần Kỳ, có anh ta tham gia trước đó, người cổ đông mới bây giờ sẽ mua cổ phiếu.

Cổ đông mua cổ phiếu mới chính là một tập đoàn công nghiệp, thực lực kém hơn Tiêu Đổng một chút, nhưng đủ để che mưa chắn gió cho sự nghiệp của cô ta. Không có quan hệ sâu rộng, sự nghiệp của cô ta rất khó lên một bậc thang nữa.

Cổ đông mới đã tham gia hội đồng quản trị, có tên trong danh sách đổng sự.

Hôm nay triển khai đại hội cổ đông tạm thời, công tác chuẩn bị trước đó đã gần xong, lúc này Lục Tri Phi mới rảnh rỗi xem tin tức tài chính và tin tức giải trí mấy ngày nay.

Vì để Thẩm Đường và Tạ Quân Trình ‘chia tay’, Tưởng Thành Duật đã ra tay.

Cô ta tìm ra điện thoại của Thẩm Đường gọi tới, bên kia lập tức nhận cuộc gọi.

“Cô Thẩm, chúc mừng độc thân trở lại.”

“Cảm ơn chủ tịch Lục nhớ tới.” Thẩm Đường nhẹ nhàng nói: “Vẫn là công lao của chủ tịch Lục, nếu không tôi nào có vinh hạnh tạm giữ chức bạn gái của thái tử M.K được.”

Lục Tri Phi cười một cái: “Không phải khách sáo.”

Trong điện thoại, tiếng giày cao gót ‘cộc cộc’ vang lên lanh lảnh.

Có lẽ Thẩm Đường đang đi đường.

Cô ta chuyển đề tài: “Suýt nữa đã quên nói cho cô, thủ tục rút vốn của Ninh Dần Kỳ đã hoàn thành, nên bồi thường cho anh ta cũng đã xong. Biết cổ đông khác của tôi bây giờ là ai không? Là một tập đoàn công nghiệp cô vẫn không có khả năng đắc tội, cũng không thể thu mua, Công nghiệp Ston.”

Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, là thư ký qua đây báo cáo: “Chủ tịch Lục, đại biểu của… Công nghiệp Ston qua đây tham gia đại hội cổ đông đã đến rồi.”

“Được, mời anh ta vào đi.”

Lục Tri Phi còn muốn nói tạm biệt với Thẩm Đường, kết quả cuộc gọi đã kết thúc.

“Chủ tịch Lục, đã lâu không gặp.” Giọng nói của Thẩm Đường vang lên trong văn phòng của cô ta.

Đột nhiên Lục Tri Phi ngẩng đầu lên, Thẩm Đường mỉm cười bước vào.

Vậy mà cô ta lại hỏi một câu không có đầu óc: “Sao cô lại vào đây?” Muốn vào văn phòng của cô ta phải đi qua mấy gác cổng, người ngoài không thể vào được.

Nhìn thấy thư ký đứng ở bên cửa, cô ta híp mắt, đại biểu của Công nghiệp Ston đến tham gia đại hội cổ đông chính là Thẩm Đường.

“Sao lại là cô?”

Thẩm Đường đưa thư ủy quyền của Công nghiệp Ston cho cô ta: “Chủ tịch Lục, món khai vị cô đã ăn trước đây rồi, món chính hôm nay thế nào, có bất ngờ không nhỉ?”

Trước
image
Chương 49
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!