Lòng buồn bực đến hanh hao.
Anh đi bộ trong nhà xưởng, ánh đèn trắng trên xà nhà lạnh lùng chiếu xuống, chiếc bóng kéo dài xa xăm.
Cuối cùng, anh tìm được một chiếc xe thuận mắt, lật đông lật tây tìm một đống dụng cụ, đẩy chống lên, rồi tháo ra.
Đồng hồ sắp điểm bốn giờ, anh gỡ bỏ không ít đồ bảo hộ vỏ bọc bên ngoài, cánh tay bám đầy dầu máy đen thùi lủi, với lên xà ngang trước cửa lớn nhà xưởng, đu người hai trăm cái, lúc đó mới tính là qua hết nửa đêm.
Trở về phòng, Tần Tiểu Nam đạp chăn bông ra.
Lộ Viêm Thần nhét tay chân nhỏ bé kia vào lại, bắt đầu sắp xếp túi hành lý của Tần Tiểu Nam, quần áo và một vài quyển sách mới, là do Quy Hiểu mua về. Trong đó còn có một quyển sách bản tiếng Anh mới nguyên “Harry Poter và hòn đá phù thủy”, anh lấy ra rồi ngồi lên giường lật xem.
Lúc mới tham gia quân ngũ trình độ tiếng Anh cũng xuống cấp nặng nề, khi đó trung đội trưởng vẫn thường dạy dỗ bọn anh, lúc chấp hành nhiệm vụ đặc biệt bảo vệ Olymlic, sáu nước Anh, Pháp, Nhật, Hàn, Arab và Tây Ban Nha đều phải giao tiếp hằng ngày, sự kiện thi đấu quốc tế càng lớn, giấy chứng nhận bằng tiếng anh cấp sáu cũng là một trong các yêu cầu tuyển chọn. Mặc dù những thứ này chẳng có quan hệ gì với lính biên phòng bọn anh, nhưng trong lòng anh lại muốn, một lần nữa nhặt lại vốn ngoại ngữ đã bỏ đi, cố gắng quay về học lại. Dù sao cũng là người đã từng thi Đại học, tuy rằng công thức hóa học vật lý có đặt trước mặt anh, anh cũng không biết rõ chúng nó là cái gì, nhưng mà tiếng nước ngoài muốn ôn luyện lại không phải là chuyện khó.
Anh kéo Tần Tiểu Nam đến lò sưởi bên cạnh, tựa đầu vào giường lật xem hai mươi mấy trang, thấy thằng bé đã tỉnh lại, còn nhìn mình chằm chằm, anh nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức, mới 4:30.
“Ngủ tiếp đi” Anh ra lệnh.
“Muốn nghe chuyện của dì Quy Hiểu ạ?” Tần Tiểu Nam bảy phần mơ hồ ba phần tỉnh, nhưng lại nhớ kĩ chuyện chung thân đại sự của Lộ Viêm Thần.
Anh xoa xoa cái đầu nhỏ kia, bất đắc dĩ đáp: “Nhanh ngủ nào”.
Tần Tiểu Nam lầu bầu lật người, chưa đến nửa phút sao lại kéo chăn bông xuống dưới: “Cháu vẽ bản đồ nhà dì cho chú nhé”.
Đang định ngăn cản thì thằng bé đã bỏ chăn ra ôm giấy bút lại đây, tựa vào lò sưởi bên cạnh, vẽ lại y như thật, vừa làm vừa giảng giải.
Lộ Viêm Thần cũng không từ chối nữa, một tay chống đầu, quấn thằng bé vào chăn thật kĩ.
Dựa theo ánh sáng nhìn về phía bức tranh kia. Nhà của cô…
…
Lần này Quy Hiểu đi công tác đến hơn mười ngày, từ Nghiễm Châu, Thành Đô, Đài Bắc, Macao, cuối cùng là đến Vũ Hán.
Thường ngày cô vẫn là một người ăn no không lo không lắng, từ trước đến giờ vẫn đi công tác du lịch bốn phương, chỉ có lần này, một giờ thôi cũng không muốn bị kéo chân bên ngoài. Cuối cùng cô còn tự bay tới Vũ Hán trước, nói mình có việc gấp phải trở về Bắc Kinh, sắp xếp liền một cuộc họp với người ta ở ngay tại nhà hàng sân bay. Vừa ăn vừa nói chuyện, ăn xong thì đăng kí quay về Bắc Kinh luôn, người phụ trách tổng kết lại là: 3 tiếng dạo chơi ở sân bay Vũ Hán.
Thực ra cũng chỉ có một nguyên nhân, em họ đã sắp xếp năm giờ chiều đưa Lộ Viêm Thần tới gặp.
Quy Hiểu lo lắng quá, trước khi lên máy bay còn nói chuyện điện thoại với Lộ Viêm Thần.
Gần nửa tháng không gặp, hai người chỉ gọi điện thoại có hai lần, một lần là trước khi cô lên máy bay rời Bắc Kinh, một lần là khi cô ngồi trên máy bay về Bắc Kinh, nửa phút trước khi tắt máy. Quy Hiểu không dám hỏi hôn ước của anh và Triệu Mẫn San thế nào rồi, có lẽ anh muốn xử lý hết chuyện rồi mới tự nói với cô, cũng bởi vì chuyện đó, cuộc nói chuyện giữa anh và cô vẫn có một khoảng cách vô hình.
Sợ phải vượt qua ranh giới đạo đức kia. Có lẽ đã từng tổn thương sâu sắc, cho nên cô vẫn xem việc phá hoại hôn nhân là một tội danh rất nặng nề.
Cho dù có bị ép buộc, nhưng hôn ước đó đúng là tồn tại.
Đến Bắc Kinh vào lúc giữa trưa, máy bay không trễ giờ một chút.
Quy Hiểu lấy hành lý rồi đi ra cửa sân bay cùng một đống hành khách khắp trời nam biển bắc, nhìn quanh một lúc, không nhìn thấy Lộ Viêm Thần mà lại thấy Hứa Diệu. Trên tay người đàn ông là chiếc âu phục vắt qua, áo sơ mi cài cúc cẩn thận chỉnh tề đến tận cổ áo, không hở ra chút nào, ngón tay đeo một chiếc nhẫn kết hôn. Quy Hiểu liếc mắt nhìn chiếc nhẫn kia, là loại bình thường, không phải nhãn hiệu gì đặc biệt.
“Tìm một chỗ ngồi đi, tôi còn phải chờ người đón”.
Hứa Diệu muốn cầm túi hành lý giúp cô, cô lại không chịu để. Túi hành lý nhỏ lắm, tự bản thân mình cũng có thể xách được.
Bởi vì Hứa Diệu phải lên máy bay rời Bắc Kinh, cho nên hai người hẹn gặp luôn ở sân bay, tùy tiện tìm một quán cà phê ngồi xuống.
Túi ném trên ghế sa lon, cô cầm tờ giới thiệu của quán, nhắn tin tên tiệm cho Lộ Viêm Thần, sau đó mới đặt trở về chỗ cũ, rồi lại lo anh không tìm thấy nơi này: “Anh miêu tả đường từ bãi đỗ xe đến chỗ này cho tôi với? Tôi nhắn cho người đón tôi”.
Hứa Diệu nhìn Quy Hiểu như người bị bệnh tâm thần: “Cô hẹn với đứa bé mười tuổi à?”
Quy Hiểu lắc đầu: “Anh ấy chưa từng tới đây, chắc cũng chưa đi máy bay bình thường nữa”.
“Bạn cô sợ bay à?”
Quy Hiểu lại lắc đầu.
Hứa Diệu miêu tả đơn giản cho cô xong, lấy tờ giấy ghi chú đưa đến trước mặt cô, trên đó là tên tài khoản, số tài khoản và tên người mở tài khoản.
Quy Hiểu nhắn lại hướng dẫn của anh cho Lộ Viêm Thần, mắt lướt qua tờ giấy ghi chép rồi cất kĩ. Sau đó mới giải thích với Hứa Diệu: “Gần đây tôi cần giữ một khoản, nên không thể đưa hết cho anh được. Anh muốn mượn thì chỉ đưa trước hai phần ba thôi, tháng sau có quản lý một sản phẩm, đến kì sẽ gửi tiếp cho anh, được không?”
“Không có vấn đề”. Đối phương gật đầu, không nghĩ cũng có một ngày mình đi mượn tiền Quy Hiểu: “Lúc nhìn cô đi ra khỏi cửa lại nhớ lần đầu gặp năm mười mấy tuổi… Không ngờ một cô bé trưởng thành trong yên ổn, lại lăn lộn không hề tệ”.
Quy Hiểu biết rõ Hứa Diệu muốn nói điều gì, cô cười: “Anh xem video này chưa? Có một cô gái Hoa kiều rất thành công, khi được phỏng vấn cô có nói, mỗi người đều phải kiếm được một khoản fuck you money, khi đó mới có tư cách lúc làm việc gì không như ý, vất lại một câu fuck you rồi từ chức là được”.
Hứa Diệu quay đầu lại, thấy Lộ Viêm Thần bước tới gần tiệm, đoán chắc đây là người mà Quy Hiểu chờ.
Quy Hiểu ngồi trên một chiếc ghế sô pha lưng tựa cao, người phía sau sẽ nhìn không thấy được: “Không phải tôi muốn fuck working, làm việc tốt mà, lúc không vừa ý cũng có thể cho mình cơm no. Tôi cố gắng liều mình làm việc kiếm fuck life money, nửa đời sau dù có khó khăn gì, cũng không cần phải khom lưng người khác”.
Hứa Diệu khẽ nhấc cằm, ý bảo Quy Hiểu phía sau có người.
Quy Hiểu nhìn theo, trong chớp mắt nhìn thấy Lộ Viêm Thần ấy, ánh mắt dịu dàng đi hẳn, khẽ nói: “Em sợ anh không tìm thấy, đang định đi đón anh đấy”.
Cô xích người sang bên, Lộ Viêm Thần ngồi xuống.
Hứa Diệu nhìn dáng vẻ này của Quy Hiểu thì thấy khá thú vị, anh dò xét thử Lộ Viêm Thần. Vừa nhìn đã biết, đây là một người đàn ông từng đi lính. Mấy hôm trước kết hôn cũng có một bàn khách là người nhà chiến hữu, khí chất của họ không khác gì người kia, trong đó còn có cả binh lính đóng ở cảng và binh gìn giữ hòa bình. Mà nếu so họ với người trước mặt này, người kia còn sâu xa khó đoán. May mà ngoại hình tiểu bạch kiểm, cho nên nhuệ khí đó mới giảm đi không ít.
Ý nghĩ này vừa nảy ra đã bị ánh mắt của Lộ Viêm Thần đè xuống, anh không thể không nghĩ đến câu nói nổi danh của Lôi Phong: đối xử với địch phải như ngày đông giá rét, tàn khốc vô tình…
Nhìn đồng hồ trên tường quán cà phê, anh cầm áo khoác đứng lên: “Ý của cô không tệ, nhưng mà cô gái nhà ai cứ fuck đến fuck đi như thế không dễ nghe chút nào. Tôi phải đi đây, hai người từ từ nói chuyện nhé”.
Ly cà phê còn chưa uống đã rút lui.
Quy Hiểu đầy bụng tâm tư về người đàn ông vừa mới tới, đẩy ly cà phê mà phục vụ vừa bưng lên tới trước mặt anh: “Uống không?”
Bọt sữa trong ly Latte đã tan đi, một đường rãnh nho nhỏ làm tâm, rồi tản ra bên ngoài.
Lộ Viêm Thần lắc đầu.
“Mấy anh không có thói quen uống cà phê à”. Cô hiểu ra.
Lộ Viêm Thần lắc đầu: “Anh uống cà phê đen”.
Quy Hiểu vội uốn nắn sai lầm: “Hóa ra các anh cũng uống cà phê”.
Lộ Viêm Thần khẽ cười. Dăm ba câu đã phát hiện ra cô hiểu nhầm sinh hoạt hằng ngày của anh em binh lính trấn thủ biên cương quá, cho nên tạm thời không nên nghiên cứu thảo luận vấn đề này nữa.
Lộ Viêm Thần không nói lời nào, cô cũng cầm thìa yên lặng khuấy ly cà phê của mình. Chiếc thìa nhỏ chạm khắc màu bạc nằm giữa hai ngón tay, vang lên từng tiếng khẽ khàng khi va vào thành ly gốm sứ.
Nửa tháng này lúc cô không có việc gì lại điều tra tự liệu, suy nghĩ về những điều Lộ Viêm Thần đã trải qua, không có tin gì cụ thể, mấy bài báo rải rác cũng không có mấy. Sau đó cô lại gọi điện thoại hỏi thử mấy bạn bè tiểu học từng nhập ngũ, về chủ quan thì chẳng có gì khác biệt so với người bình thường, nhưng thoát khỏi lớp da kia vẫn là những đứa trẻ ưa thích dota… Quy Hiểu cảm thấy, cõ lẽ mỗi nơi sẽ đều khác biệt nhau, giống như binh lính ở biên giới Vân Nam và binh lính đóng ở cảng chắc chắn cũng khác biệt, mà anh lại trấn thủ ở biên cương chống khủng bố nữa, có lẽ sẽ càng không giống nhau nhỉ?
Hỏi một đống câu lộn xộn vô ích, ví dụ như vấn đề sinh hoạt thói quen này, đúng là lỗ hổng trong lỗ hổng.
Không gian chật chội dưới bàn, giày cứng của hắn chạm vào mũi giày của cô.
Va chạm như thế, dựa vào cảm giác, lại khiến cho người ta cực kì an tâm. Suy nghĩ cũng thêm nhẹ nhàng.
Lúc trước vừa ở cùng nhau cũng là lúc cô chuẩn bị thi cấp ba, anh thì thi đại học.
Lộ Thần sợ ảnh hưởng đến cô, ở trường cũng không biểu hiện gì về quan hệ giữa hai người, cứ cách một hai ngày sẽ ở lại muộn nhìn cô.
Bởi vì sợ lái xe qua bắt mắt quá, ai mà nhận ra sẽ chỉ trích cô, cho nên anh vẫn tự đạp xe sang.
Từ xưởng sửa xe đến nhà cô cô, nhanh thì một giờ mười phút, lại chỉ gặp được cô có một giờ.
Mỗi lần tới, anh đều đạp xe né khu nhà gia đình, từ khu đó đạp xe đến khu quân sự, qua học viện binh lính rồi đến lầu kí túc xá, lại đi thẳng một đường tới cửa nhỏ dưới chân núi Yến Sơn rồi dừng lại.
Chỗ đó vắng vẻ, còn có mấy nấm mồ, hơn nửa đêm âm u rùng rợn. Cô tựa vào lòng anh, nói chuyện với anh, có lúc lính tuần tra đi ngang qua lại nhìn tới vài lần. Khi đó da mặt cô rất mỏng, mỗi lần có lính tuần tra là lại trốn vào vai anh che hết nửa khuôn mặt, mặt vừa nóng vừa khô, xấu hổ muốn chết. Giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy Lộ Thần muốn làm chuyện gì thân mật với mình, cứ lái xe chở cô rời đại viện là được, nhưng anh chưa từng làm gì như thế.
Có một số việc, khi trưởng thành lớn lên rồi, nghĩ sâu hơn mới hiểu, người bên cạnh mình, ai hơn ai kém, ai tốt ai hư.
Hai người cũng không có nhiều thời gian dừng lại ở sân bay, trước ba giờ phải đến nơi hẹn trước.
Em họ là người rất hiểu chuyện, đã chuẩn bị hết quà cáp rồi, khi vào thang máy còn dặn dò hai người họ: phải nói vài lời nịnh nọt, thêm cả vẻ đau khổ nữa, tất nhiên là không thể thiếu việc tiếp lời, tóm lại là nếu muốn chuyển trường cho con tới nơi tốt hơn, cửa giáo viên chủ nhiệm nhất định phải suôn sẻ. Đứng bên ngoài cửa nhà giáo viên, em họ cô đưa tay gõ cửa.
Chưa được nửa phút sau, một cô gái dáng vẻ sinh viên mở cửa ra, nhìn thấy mọi người thì lịch sự mỉm cười, mặt cứng đờ ra, có kinh ngạc, có không tin nổi, rồi quay đầu gọi liền: “Mẹ, mẹ! Có người tìm. Anh rể, chị, mau tới, có khách”.
Nói xong cũng khác khí mời họ mau vào, không cần đổi giày. Ánh mắt nhấp nháy kia như có thiên ngôn vạn ngữ, cứ nhìn chằm chằm vào Lộ Viêm Thần. Tất cả mọi người đều thấy không ổn, nhưng cũng không biết không ổn ở đâu.
Vào phòng, mọi người ngồi xuống.
Hai chị em nói nhỏ, em gái còn không ngừng đẩy anh rể đeo mắt kinh nhã nhặn kia. Chủ nhiệm lớn Tần Tiểu Nam là giáo viên nữ trên dưới năm mươi, rất nghiêm túc, thấy người nhà không biết lễ phép như vậy thì cực kì tức giận: “Mấy con làm cái gì đấy?”
“Mẹ, người quen của chúng ta mà”. Chị giải thích xong lại đến bên ghế sô pha Lộ Viêm Thần đang ngồi, gật đầu ý bảo: “Xin hỏi, trước kia anh là cảnh sát đặc vụ à?”
“Là cảnh sát vũ trang”. Lộ Viêm Thần sửa lại.
Có khác nhau à? Chị gái kia sửng sốt, bỏ qua mấy vấn đề không quan trọng này, tiếp theo liền kéo em gái mình, nói về chuyện quốc khánh mấy năm trước họ đi du lịch mạo hiểm. Khi đó hai chị em hẹn bảy tám học sinh đi Tây Bắc, ở nhà ga lại có rất nhiều lữ khách mắc lại.
Khi ấy vị đội trưởng Lộ đang ngồi trên ghế sa lon này dẫn một đống cảnh sát tới, giữ trật tự hiện trường. Đêm đó có không ít lữ khách ở lại chờ đợi đến mười mấy giờ, người khắp trời nam biển bắc, đủ loại hỗn tạp, đến sau nửa đêm không biết là ai bắt đầu náo loạn lên, hết sức căng thẳng. Chính họ tạo thành một bức tường người, để cho lữ khách xếp hàng qua khu vực an toàn. Những cô gái này mới đầu không quá quan tâm, vẫn vui tươi hớn hở thảo luận xem có nên thừa dịp chen chúc mà lao tới người anh đẹp trai kia không, tạo thành một chuyện tình yêu lãng mạn.
Mãi đến khi đám người chuyển thành bạo động.
“Lúc ấy chính là anh, ghìm súng đặt trên vai em, đẩy chúng em ra sau lưng chiến hữu của anh”. Cô em gái nhìn sang anh, “Anh nhớ không? Bạn em tóc rất dài, đến ngang eo. Em tóc quăn, màu rám nắng ấy”.
Đây là lần đầu tiên trong đời của một cô gái, có lẽ là lần duy nhất tiếp xúc với súng đạn thật, đúng là khó quên, trong xã hội hiện đại, còn được anh hùng cứu mỹ nhân. Khó khăn lắm đấy.
Sau khi hỏi xong, tất cả mọi người đều hăng hái chờ đáp án.
Mà người trong cuộc là Lộ Viêm Thần, trước bảy tám ánh mắt nhìn chăm chú, anh lại trả lời không chút gợn sóng: “Không có ấn tượng”.