Đinh Đông sụp đổ.
Làm gì có loại con gái nào.
Ném bình chữa cháy vào người khác.
Vừa thô lỗ vừa ngu ngốc.
Một chút cũng không phù hợp với hình tượng tổng tài bá đạo của cô.
Không.
Anh không nhìn thấy nó!
Đinh Đông vịt chết vẫn còn cứng mỏ*: “Anh nói cái gì em hoàn toàn không hiểu, mạnh mẽ cái gì đánh người cái gì, không hiểu, em không hiểu.”
* vịt chết vẫn còn cứng mỏ: cụm từ chỉ người có chết cũng không nhận sai.
Cố Đức Thiều: “Thật không?”
Đinh Đông: “Vâng.”
Cố Đức Thiều: “Chẳng lẽ do anh hoa mắt nên nhìn lầm?”
Đinh Đông: “Đúng vậy.”
Cố Đức Thiều: “Ồ. Hoá ra là như vậy. Đúng là vui mừng vô ích.”
Đinh Đông: “… Vui mừng gì cơ?”
Cố Đức Thiều: “Không uổng công thường ngày anh trai thương em.”
Đinh Đông: “…”
Hối hận.
Có thể rút lại lời vừa rồi không?
Cố Đức Thiều: “Ngoài ra, người đàn ông kia vừa mới kiểm tra toàn bộ, cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng nên tạm thời sẽ không truy cứu.”
Đinh Đông: Mẹ nó.
Ông đây dồn hết sức từ lúc cha sinh mẹ đẻ vậy mà không đánh chết anh ta?
Có lẽ do thể lực quá kém.
Tương lai phải chăm chỉ thể dục thể thao nâng cao sức khoẻ!
Cố Đức Thiều thấy cô không hề ăn năn hối cải nên cố tình nhắc nhở: “Hy vọng sau này vị anh hùng vô danh kia sẽ ngừng bốc đồng, động thủ đánh người tuy rằng hả giận nhưng không phải lần nào cũng có thể may mắn chạy thoát.”
Đinh Đông không nghĩ nhiều, trực tiếp “Vâng”.
Cố Đức Thiều cười: “Anh không nói với em, em vâng cái gì?”
Đinh Đông dừng lại.
Mặt đỏ tai hồng một lúc mới lắp bắp: “Em, em đồng ý với câu nói của anh …”
Cố Đức Thiều đứng dậy quay lưng lại cởi áo blouse trắng, che giấu nụ cười trên môi.
Được rồi.
Không trêu chọc cô nữa.
Cô gái nhỏ bị chọc tới hỏng rồi.
Hôm nay về nhà, hai người đi ngủ từ rất sớm.
Đinh Đông cầm túi nước đá chườm mặt cho Cố Đức Thiều suốt đêm.
Cuối cùng thiếp đi vì kiệt sức.
Nửa đêm tỉnh dậy phát hiện túi nước đá đã biến mất.
Còn bàn tay của cô thì đang dán trên mặt Cố Đức Thiều.
Trông giống như tên lưu manh vô liêm sỉ đùa giỡn cô gái thôn quê.
Khiến cô sợ hãi đến mức lăn ra mép giường ngủ.
Ngày hôm sau.
Cố Đức Thiều dậy từ rất sớm.
Đinh Đông phát hiện anh đã ngồi trước gương gần nửa tiếng.
Cố Đức Thiều thấy cô thức dậy thì hỏi: “Em có phấn nền dạng lỏng không?”
Đinh Đông: “Có.”
Cố Đức Thiều: “Che đi giúp anh.”
Đinh Đông nhìn thoáng qua khuôn mặt vẫn còn hơi sưng đỏ của anh, cố nén chua xót: “Được rồi.”
Cô trang điểm tương đối thô bạo.
Không có dụng cụ.
Trực tiếp dùng tay.
Cố Đức Thiều thấy cô bóp một ít phấn nền dạng lỏng vào lòng bàn tay, hai tay xoa nhẹ rồi trực tiếp xoa lên mặt anh như đang trát xi măng lên tường!
Anh há hốc mồm, “Ngày thường em đều trang điểm như thế này à?”
Đàn ông con trai trát vữa cũng không thô bạo như cô.
Đinh Đông vẫn không cảm thấy có gì lạ: “Sao vậy?”
Cố Đức Thiều thở dài, “Quên đi, để anh tự làm.”
Đinh Đông sửng sốt: “Anh biết trang điểm à?”
Cố Đức Thiều: À.
Chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ cũng chưa từng nhìn thấy heo chạy?
Ngẫu nhiên chọn ra một cô y tá nhỏ tới trang điểm còn chuyên nghiệp hơn cô.
Cố Đức Thiều nặn một ít phấn nền ra mu bàn tay, không có dụng cụ trang điểm nên anh dùng ngón giữa chấm chấm phấn đều lên mặt, vỗ nhẹ các ngón tay để phấn nhanh tiệp vào da.
Đinh Đông choáng váng, “Thật tự nhiên, chỗ sưng đỏ… đã hoàn toàn biến mất.”
Khuôn mặt trông rất ngốc.
Cố Đức Thiều không nhịn được lại muốn trêu cô.
“Thường xuyên trang điểm, dĩ nhiên là thông thạo.”
Đinh Đông tan vỡ, “Anh thường xuyên trang điểm à?”
Cố Đức Thiều: “Đàn ông trang điểm không phải là chuyện bình thường sao?”
Đinh Đông: “…”
Sắt thép thẳng nữ* bày tỏ chịu không nổi.
* Sắt thép thẳng nữ: là những cô gái khô khan, không có niềm yêu thích với những thứ như mỹ phẩm hay quần áo…
Cố Đức Thiều chơi đến nghiện rồi: “Nếu không em cho rằng anh đẹp trai như vậy là do trời sinh à?”
Đinh Đông: Cái, cái gì?
Cố Đức Thiều ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho cô nhìn kỹ hơn.
“Lông mày, điêu khắc kiểu Hàn Quốc; lông mi, tóc, cấy nang, và cả môi…”
Đinh Đông sụp đổ, “Môi cũng làm?”
Cố Đức Thiều: “Không tin à?”
Đinh Đông kiễng chân, nghiêng người lại gần, tròn xoe mắt nhìn…
Quá tự nhiên, thật sự không có một chút dấu vết của việc chỉnh sửa!
Đôi mắt cô vốn không to, bây giờ gần như dán vào nhau.
Cố Đức Thiều không kìm được mà cong khóe miệng.
Đinh Đông cuối cùng cũng phát hiện ra, thẹn quá hoá giận: “Anh chơi em!”
Cố Đức Thiều cười chết mất, “Anh còn nâng ngực, đến sờ thử đi?”
Đinh Đông tức giận đến mức không muốn để ý đến anh, “Hôm nay em không đi làm, em phải đi học!”
Cố Đức Thiều lại nói: “Anh đưa em đi.”
Đinh Đông: “Anh không đi làm à?”
Cố Đức Thiều: “Lãnh đạo quan tâm nên cho anh nghỉ ba ngày.”
Đinh Đông bán tín bán nghi*.
*Bán tín bán nghi: Vừa tin tưởng vừa hoài nghi. Miêu tả tâm lí không dám tin tưởng hoàn toàn, nửa tin nửa ngờ.
Cố Đức Thiều đưa cô đến cổng trường.
Hạ cửa kính xe xuống, nói lời tạm biệt với cô.
Chỉ một cái vung tay.
Đã khiến hàng loạt nữ sinh trở thành kẻ si mê anh.
Hai mắt Đinh Đông nheo lại.
Con chim hoàng yến này phô ra vẻ quyến rũ ở khắp mọi nơi.
Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô nhốt anh vào lồng sắt.
Giấu đi!
Trong giờ học, Đinh Đông lấy điện thoại di động ra.
Một lần tìm kiếm.
Đúng như dự đoán.
Người đàn ông bạo lực gia đình ngày hôm qua đã bị giam giữ vì tội gây rối, mấy tên đồng bọn không cam lòng nên lên mạng làm bậy.
Đăng bài khắp nơi để làm mất uy tín của Cố Đức Thiều.
Nói rằng một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nổi tiếng đã sử dụng các dụng cụ cao cấp và thêm vào các giải phẫu không cần thiết cho bệnh nhân nhằm mục đích kiếm thêm hoa hồng.
Chỉ vì tìm kiếm lợi nhuận mà làm trái với đạo đức ngành y.
Bọn họ cũng đã tải lên một phần của hoá đơn.
Chỉ ra rằng chi phí của vật liệu in 3D mà bác sĩ sử dụng chưa đến một trăm nhân dân tệ.
Bệnh viện tính phí lên đến 3000.
Quần chúng ăn dưa không biết rõ sự thật rất dễ bị lạc hướng.
Dư luận nghiêng về việc ủng hộ người đàn ông bạo hành gia đình.
Mắng té tát bác sĩ chủ trị.
Bệnh viện này rất nổi tiếng, Cố Đức Thiều lại là bác sĩ hàng đầu, rất nhanh đã bị người ta đem ra mắng chửi trên các diễn đàn công cộng.
Chẳng trách người mỗi ngày đều bận đến mức không có thời gian ăn cơm, đột nhiên lại được nghỉ ba ngày.
Đinh Đông tức giận đến mức đập bàn: Chết tiệt!
Giáo sư đang giảng bài trên bục giảng: “Bạn học, có việc gì thế?”
Đinh Đông: “…”
Giáo sư: “Nếu không có việc gì thì hãy lên đây, nói cho cả lớp nghe một chút về nguyên tắc này!”
Một trận cười vang lên trong phòng học.
Hiểu rõ giáo sư đang ra oai phủ đầu những sinh viên không nghiêm túc nghe giảng.
Đinh Đông bước lên bục giảng trong ánh mắt mong chờ xem kịch vui.
Miệng lưỡi lưu loát.
Giảng đến lúc tan học.
Rất xin lỗi vì cô không hề bối rối.
Để mọi người thất vọng rồi.
Đinh Đông: “Mọi người đã hiểu chưa?”
Tất cả mọi người có mặt đều không thể tin được: “Hiểu—— rồi—— thưa—— giáo —— sư——”
Đinh Đông: “Hiểu được là tốt. Tan học.”
Vừa ra khỏi phòng học, cô ngay lập tức khoác lên mình dáng vẻ bá đạo tổng tài.
Đinh Đông gọi điện cho công ty quan hệ công chúng.
“Tổng giám đốc Doãn có ở đó không?”
Thư ký: “Cô là?”
Đinh Đông: “Tiểu tâm can của chị Xán.”
Thư ký cũng chỉ sửng sốt trong giây lát, sau đó lập tức trả lời: “Được, tổng giám đốc Đinh.”
Không đến nửa giờ đồng hồ, dư luận bắt đầu chuyển hướng.
Đầu tiên là hoá đơn có vấn đề.
Một người dùng đã trực tiếp đăng tải bảng chi phí tiêu chuẩn do bộ y tế công bố.
Các mức phí của bệnh viện đều thấp hơn mức tiêu chuẩn.
Kế tiếp, là về vấn đề chi phí.
Một người dùng đã đề nghị rằng chủ đề tài nên trực tiếp đi in một khối xương 3D, sau đó về nhà tự mình lắp đặt.
Thuốc nhuộm tóc cũng chỉ có giá vài chục, tại sao bạn phải bỏ ra mấy ngàn để nhờ thầy TONY giúp?
Tay nghề không đáng giá sao?
Nói đến tay nghề thì không thể không đề cập tới y thuật của bệnh viện này.
Là bệnh viện nổi tiếng về cả y thuật lẫn y đức trong nước.
Đinh Đông vẫn cảm thấy không hài lòng sau khi nhìn thấy kết quả này.
Lại gọi điện thoại tới văn phòng luật sư.
Lớp học bắt đầu.
Đinh Đông kiên nhẫn đợi cho đến khi tan học.
Điện thoại reo lên.
Đinh Đông: “Luật sư Lư, mọi chuyện thế nào rồi?”
Luật sư Lư: “Thủ tục ly hôn đang được tiến hành, tôi sẽ cố gắng đấu tranh vì lợi ích tốt nhất cho nhà gái. Còn về nhà trai, tuỳ theo mức độ bạo lực gia đình, thời gian tạm giam tối thiểu một tháng đã được thực hiện.”
Không tồi.
Trừng phạt đúng tội.
Người đàn ông của ông đây các người cũng dám bôi đen.
Mẹ nó chính là chán sống.
Đinh Đông hỏi: “Thái độ của nhà gái như thế nào?”
Luật sư Lư: “Vô cùng cảm kích, trước đây không có đủ can đảm, cũng không có đủ tiền để mời luật sư, hiện tại không khác nào đưa than ngày tuyết*. Cô ấy đã hỏi tôi ai là người đứng sau hậu trường, muốn tự mình nói lời cảm ơn, cô xem…”
* Đưa than ngày tuyết: giúp người khi họ đang cần sự khó khăn, chật vật.
Đinh Đông: “Không cần đâu. Chuyện này tôi không muốn cho ai biết.”
Ngộ nhỡ chuyện này tiết lộ ra ngoài.
Làm kinh sợ tiểu tiên nam, thì cô phải làm sao bây giờ?
Anh đơn thuần như vậy ngây thơ như vậy…
Nhất định phải bảo vệ đúng cách.
Luật sư Lư: “Cô yên tâm.”
Lại tìm kiếm trên mang thì thấy, cục diện hoàn toàn xoay chuyển.
Người gửi bài đã bị lột trần, vốn dĩ anh ta không phải là người đàn ông tốt, yêu thương vợ con.
Mà là tên phú nhị đại* ham ăn biếng làm, thường xuyên đánh đập vợ.
* Phú nhị đại (nghĩa đen: “thế hệ giàu có đời thứ hai”) là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc. Cụm từ này nói chung mang hàm nghĩa tiêu cực.
Quần chúng ăn dưa đứng nhầm hàng đồng loạt chỉ trích lũ cặn bã.
Vị bác sĩ vô tội bị tạt nước bẩn cả buổi sáng cuối cùng cũng được rửa sạch oan khuất.
Nữ bệnh nhân đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện.
Chân tướng minh bạch.
Mọi người đều vui vẻ.
Điều duy nhất không thoải mái là…
Sự thiện lương và nhiệt tình của Cố Đức Thiều đã giúp anh thu về một lượng lớn fan hâm mộ.
Đinh Đông nhìn đồng hồ, đã 12 giờ trưa.
Tại sao Cố Đức Thiều vẫn chưa tới?
Cô gọi điện thoại qua: “Anh tiểu Thiều?”
Cố Đức Thiều: “Buổi chiều có lớp học không?”
Đinh Đông: “Không có, hai ngày này đều không có lớp. Sao vậy?”
Cố Đức Thiều: “Anh phải về quê một chuyến, có muốn đi cùng nhau không?”
Đinh Đông: Gặp, gặp cha mẹ sao?
Vội trả lời: “Bây giờ gặp người lớn có phải quá sớm không?”
Cố Đức Thiều: “Không còn sớm, nói chuyện yêu đương kết hôn một năm, rất vừa vặn.”
Đinh Đông nhắm mắt lại, âm thầm gào thét: Hai người chính thức yêu đương rồi sao!
Hét xong mới bình tĩnh trả lời điện thoại: “Vẫn là anh trai nhìn xa trông rộng. Chúng ta gặp nhau ở chỗ nào, bây giờ anh đang ở đâu?”
Cố Đức Thiều: “Cổng trường.”
Đinh Đông: “…”
Thật ra, từ lúc 10 giờ sáng, anh đã ở đây.
Tối hôm qua có tin từ bệnh viện, nói rằng có ai đó đang gây rối trên mạng.
Để đảm bảo an toàn, bệnh viện đã cho anh nghỉ phép để hồi phục sức khoẻ.
Những rắc rối y tế không có căn cứ không đáng để bạn mất thời gian lo lắng giải quyết.
Không thèm nhìn, mọi việc cũng sẽ đi qua.
Cố Đức Thiều không ngờ rằng sẽ có người giúp anh giải quyết ổn thoả.
Kỹ năng quan hệ công chúng vô cùng chuyên nghiệp và tinh vi, những tin tức tiêu cực nhanh chóng bị dập tắt.
Người khác không hiểu, anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu, tò mò rốt cuộc ai là người đứng sau nên anh nhờ người hỏi thăm một chút.
Thật sự rất hào phóng.
Lại có thể nhờ cậy nữ hoàng xã giao – Doãn Xán Xán.
Có máu mặt.
Hoàn toàn không giống với phong cách lạnh nhạt và hờ hững thường thấy của Đinh đại tiểu thư.
Tựa như kim chủ ba ba không thể nhìn thấy tình nhân bé nhỏ của mình chịu ủy khuất.
Vô cùng bá đạo, không bộc lộ công lao của bản thân.
Yêu đến dè dặt.
Cố Đức Thiều cảm thấy hơi khó hiểu, tại sao Đinh Đông lại đối xử với anh theo cách này?
Không phải chỉ muốn tiếp cận anh vì tứ hợp viện thôi sao?
Vì anh làm những việc này có phải quá dư thừa rồi không?
Cố Đức Thiều càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.
Đơn giản là lái xe đến cổng trường của cô rồi chờ đợi.
Lúc chờ anh có lên mạng xem, cục diện đã thay đổi trong nháy mắt.
Anh phát hiện ra cô em gái này thật sự rất lợi hại.
Một buổi sáng vừa đi học, vừa giải quyết cái này, vừa thu dọn cái kia.
Rất có bản lĩnh.
Cuối cùng, chờ đến khi nghe thấy bước chân nhẹ nhàng của Đinh Đông, cô như không có chuyện gì lên xe anh.
Anh giả vờ như không biết, “Đi học có nghiêm túc nghe giảng không?”
Đinh Đông khéo léo trả lời: “Mỗi một phút đều nghiêm túc nghe giảng đó.”
Cố Đức Thiều: Ha ha, anh tin em cái quỷ.