Xem nhẹ những cảm xúc khác lạ trong lòng, Cố Đức Thiều lái xe ra khỏi tiểu khu.
Cô gái nhỏ im lặng suốt cả quãng đường.
Yên tĩnh khiến người ta sợ hãi.
Cố Đức Thiều biết cô đang tức giận.
Nhất thời cảm thấy thật mới lạ.
Thì ra lúc tức giận cô sẽ không để ý tới người khác.
Ánh mắt hung dữ lạnh lùng, hơn nữa còn bĩu môi.
Khuôn mặt nhỏ tức đến phồng quai hàm, giống như chiếc bánh bao nóng hôi hổi vừa mới ra lò.
Khiến người ta không kìm được muốn nắn bóp một chút.
Cái, cái gì?
Nắn bóp!
Cố Đức Thiều, có phải cậu độc thân quá lâu rồi không?.
Nhìn em gái mà còn cảm thấy thơm ngon hợp khẩu vị?
Hãy dừng ngay những suy nghĩ xấu xa của cậu lại.
Đinh Đông KHÔNG! THỂ! ĂN!
Cứ như vậy, cả hai người đều chìm trong im lặng với những suy nghĩ của riêng mình.
Đi ngang qua một cửa tiệm trái cây, Đinh Đông do dự muốn nói lại thôi, nghiêng mắt nhìn ngoài cửa.
Cố Đức Thiều tâm linh tương thông tấp xe ô tô vào lề, “Mua một ít trái cây đi.”
Đinh Đông lại nói: “Anh mua đi, em không mua.”
“Tại sao?”
“Có quỷ mới biết chút nữa anh sẽ bôi đen em như thế nào?” Đinh Đông vẫn còn ghi hận chuyện vừa rồi: “Dù sao thì hình tượng cũng sẽ bị anh huỷ hoại, em không muốn lãng phí thời gian bồi dưỡng.”
Cố Đức Thiều kìm nén nụ cười, “Được, anh mua.”
Xuống xe mua một rổ trái cây rồi đi lên.
Tiếp tục lái xe.
Nghĩ đến việc lát nữa gặp ông cụ, Đinh Đông lo lắng Cố Đức Thiều sẽ lại cợt nhả, đến ông cụ cũng không buông tha, nhắc nhở nói: “Lát nữa trước mặt ông nội của anh, anh đừng giống như vừa rồi nữa.”
Cố Đức Thiều nghiêng đầu nhìn cô, sau đó lại nhìn về phía trước, tiếp tục lái xe, giả vờ nghe không hiểu, “Anh vừa rồi làm sao, hả?”
Đinh Đông: Còn làm sao nữa? Cợt ! Nhả!
Thân mật ôm ấp cô cùng rửa tay.
Ở trước mặt ba mẹ nói những lời quy mô lớn như vậy.
Sống chung, ngủ chung giường, mang bao…
Cô không kìm được, hai vành tai đỏ bừng.
Thấy Đinh Đông đã lâu không nói lời nào, Cố Đức Thiều lặng lẽ liếc nhìn cô.
Khá tốt.
Không phải tức giận.
Chỉ là ngại ngùng.
Anh thật không có tiền đồ thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nhận ra điều này, Cố Đức Thiều vô cùng ngạc nhiên.
Mẹ nó.
Anh vậy mà đang nhìn sắc mặt của cô?
Nhưng nhớ tới vừa rồi ở nhà.
Cô bị anh làm cho tức giận đến mức vành mắt ửng đỏ.
Trái tim lại trở nên mềm mại.
Được rồi, là anh nợ cô.
Cố Đức Thiều nói: “Đừng lo lắng. Ông nội của anh lớn tuổi nên trí nhớ không được tốt lắm, ký ức vẫn luôn suy giảm, tình trạng thất thường lúc tốt lúc xấu, thậm chí có lúc anh ông ấy cũng không nhớ rõ. Ông ấy nhìn thấy em, một lát thì sẽ quên mất, em cứ tùy tiện trò chuyện với ông ấy vài câu là được.”
Đinh Đông có hơi bất ngờ, ngoài bất ngờ ra còn một chút thương cảm.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng lại trước một ngôi biệt thự cổ rất lớn.
Đinh Đông, người vẫn luôn nghĩ rằng ông cụ sẽ sống trong một khu dân cư xưa cũ: Trợn mắt há hốc mồm.
Lúc tiến vào thì thấy, khoảng sân rộng cả nghìn mét vuông.
Đinh Đông: Cằm cũng rơi xuống.
Người quản gia đưa Cố Đức Thiều và Đinh Đông đi qua hành lang thật dài.
Đinh Đông không nhịn được hỏi: “Ông nội của anh làm gì vậy?”
Cố Đức Thiều: “Khi còn trẻ, có làm vịt.”
Đinh Đông loạng choạng, suýt chút nữa ngã khỏi bậc thềm.
Cố Đức Thiều nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, “Sao vậy?”
“Không, không sao.” Đinh Đông cười gượng: “Có vẻ như anh đã không tiếp nối truyền thống của gia tộc, hoàn toàn không thể so sánh với những thành tựu mà ông nội anh đã đạt được.”
Cố Đức Thiều tỏ vẻ không vui, “Mục tiêu theo đuổi của mỗi người là khác nhau. Ông nội anh coi trọng lợi ích, anh thì chú trọng đến cảm giác thành tựu về mặt tinh thần.”
Cho nên anh đã làm những con vịt bằng cả trái tim của mình?
Không có gì ngạc nhiên khi đến bây giờ anh vẫn đang trả các khoản vay mua nhà.
Người quản gia đưa hai người lên tầng hai.
Tới phòng của chủ nhà.
Đầu ông cụ đã đầy tóc bạc nhưng tinh thần vẫn rất rất quắc thước.
Cố Đức Thiều bước vào cửa, kêu lên: “Ông nội ơi.”
Ông cụ trừng mắt, bộ dáng không giận mà uy, khiến Đinh Đông có chút chột dạ.
Cố Đức Thiều nắm lấy tay cô, siết chặt, thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, ông nội sẽ thích em.”
Đinh Đông cảm kích mà “Vâng” một tiếng.
Chưa kịp nói xong, đã thấy ông cụ giận tím mặt: “Ông nội ? Tôi là ba của anh! Vợ anh đâu? Tại sao anh lại mang một cô gái nhỏ trở về, lại còn nắm tay nhau … Thật kỳ cục!”
Đinh Đông: “…”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên tuấn lãng đi tới bên cạnh, dời sự chú ý của ông cụ đi nơi khác.
Ngoại hình của ông ấy có vài phần giống với Cố Đức Thiều, Cố Đức Thiều nhìn thấy ông thì gọi “Bác cả.”
Bác cả nhìn Đinh Đông cười, “Cuối cùng cũng mang bạn gái về gặp ông nội à?”
Cố Đức Thiều khó có được lúc lịch sự: “Tới quá muộn, khiến ông nội phải chờ lâu.”
Bác cả: “Quả thực là lâu quá rồi, bệnh tình của ông nội con gần đây dần chuyển biến xấu, rất nhiều người rất nhiều việc đã không còn nhớ rõ.”
Cố Đức Thiều cảm thấy chua xót.
Nhớ hồi còn nhỏ ông nội chiều chuộng anh nhất, mỗi lần gặp anh ông nội đều lén nhét thêm tiền tiêu vặt, âu yếm gọi anh bằng nhũ danh…
Nhưng bây giờ, thậm chí không còn nhớ anh.
Anh nhìn ông nội.
Hốc mắt hơi ẩm ướt.
Vô cùng chua xót.
Bàn tay bị ai đó cầm, mềm mại, nhẹ nhàng nắm lấy.
Cảm giác khổ sở đã vơi đi rất nhiều.
Cố Đức Thiều ngẩng đầu nhìn Đinh Đông.
Đinh Đông bị ánh mắt của anh đánh trúng, lúng túng quay đầu đi, nhìn đồ cổ, ngắm tranh chữ.
Bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay anh.
Từ đầu đến cuối không hề buông ra.
Sau chuyến thăm hỏi, hai người đi ra cửa lớn.
Ông nội đi ra cửa với sự giúp đỡ của bác cả.
Đêm tối ve kêu, nắng hè gay gắt.
Ông cụ nói với Cố Đức Thiều: “Con trai à, nhớ mặc thêm quần dài cho Thiều Thiều, trời càng ngày càng lạnh, thằng bé thích xinh đẹp nên cố tình ăn mặc ít, hai đứa đừng để thằng bé lừa, luôn luôn nói rằng nó không lạnh không lạnh, cận thận đừng để bị đông cứng.”
Cố Đức Thiều mím môi, gật gật đầu: “Con biết rồi ba. Đừng tiễn nữa, ngài trở về đi.”
Ông cụ lắc đầu: “Bên ngoài trời mát mẻ, ba đứng đây một lát.”
Nói xong đi vài bước đến giao lộ, nhìn về phía giao lộ, lại quay đầu, chậm rãi lui về phía sau, dường như không thấy được người muốn chờ.
Bác cả có ý xấu mà chọc thủng ông cụ: “Ba, mẹ đi đánh bài muộn mới trở về, ngài đừng đợi!”
Ông cụ thẹn quá hóa giận: “Ai chờ bà ấy, ba đang xem đèn đường đã được tu sửa chưa! Sửa được rồi! Vậy ba trở về!”
Nói xong, run rẩy trở về phòng.
Cố Đức Thiều nói lời tạm biệt với bác cả, đưa Đinh Đông lên xe.
Xe chạy được một lúc, Đinh Đông nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ cho nên không kìm được hỏi: “Bà nội anh đi chơi bài muộn vậy sao?”
Cố Đức Thiều nghe thế thì trầm mặc.
Sau đó mới miễn cưỡng cười nói: “Bà nội anh qua đời đã nhiều năm, bà ấy lúc còn sống rất thích đánh bài, ông nội anh rất chiều chuộng bà, bà muốn chơi bao lâu thì chơi, dù sao ông cũng sẽ chờ, nhiều năm như vậy đã trở thành thói quen.”
Đinh Đông: Lệ cay cay nơi khoé mắt.
Thật tình cảm.
Cố Đức Thiều thấy bầu không khí không tồi, rất thích hợp để nói ra những gì anh đang nghĩ, “Anh đưa em tới gặp người nhà của anh để em cảm nhận được thái độ của anh và người nhà đối với hôn nhân, là cực kỳ nghiêm túc và thiêng liêng. Hôn nhân được hình thành bởi tình yêu, dùng tình cảm để duy trì, không thể khinh nhờn, cũng không phải trò đùa.”
Đinh Đông rầu rĩ trả lời: “Em biết.”
Cố Đức Thiều rất vui mừng khi thấy thái độ của cô đã trở nên thoải mái.
“Nhưng kết hôn giả là cách tốt nhất, em không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn cách này. Nếu anh nghĩ ra cách nào tốt hơn thì hãy nói với em.” Đinh Đông khẩu thị tâm phi mà nói: “Nếu có cách khác tốt hơn, ai hiếm lạ gả cho anh?”
Cố Đức Thiều nghe xong, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Cô muốn lấy tứ hợp viện, không muốn kết hôn.
Anh cũng rất bất đắc dĩ, “Bao nhiêu năm nay anh vẫn luôn cố gắng thuyết phục ba mẹ em, để bọn họ lấy lại tứ hợp viện, nhưng bọn họ luôn từ chối yêu cầu của anh, nói phải tuân thủ di nguyện của bà ngoại, nếu không chính là bất hiếu.”
Mặt Đinh Đông nhanh chóng đỏ lên: Mẹ nó, mắng ai bất hiếu.
Cố Đức Thiều: “Anh không biết xuất phát điểm của bà ngoại là gì mà có thể nghĩ ra loại biện pháp này, cách duy nhất có thể giải quyết vấn đề là để anh cưới em. Nếu không nhìn thấy thái độ hiện tại của em, anh sẽ cho rằng em đã thích thầm anh từ nhỏ, cố tình để bà ngoại sắp xếp như vậy.”
Tâm tư suýt chút nữa bị nói trúng.
Đinh Đông liều mạng che giấu sự hoảng sợ của mình, “Em cũng hoài nghi việc này là do anh làm đấy.”
Cố Đức Thiều mỉm cười: “Có lẽ bà thực sự nghĩ rằng chúng ta rất xứng đôi. Nhưng thật đáng tiếc, phụ ý tốt của bà cụ.”
“Ai nói nhất định sẽ phụ lòng…” Đinh Đông nỗ lực khống chế cảm xúc bá đạo, da mặt lại dày hơn, “Em cảm thấy trải qua khoảng thời gian ở chung này, em đối với anh… vẫn có cảm giác. Anh trai thì sao, anh có ghét em không?”
Cố Đức Thiều thực sự hơi hoảng hốt trước lời thú nhận đột ngột của cô, “… Không chán ghét.”
Thậm chí có một chút ấn tượng tốt.
Một chút.
Đinh Đông kìm lại niềm vui, giọng điệu thương cảm nói: “Anh xem, chuyện này vốn đang có hy vọng, tất cả đều do em làm rối tung lên, đều do em mưu đồ gây rối, làm hỏng ý tốt của bà ngoại.”
Cố Đức Thiều an ủi nói: “Không hẳn. Yêu một người không hề đơn giản như vậy. Ngược lại thì kết hôn giả mới dễ dàng thực hiện mục đích.”
Đinh Đông: “Anh chưa thử thì làm sao biết được? Có lẽ tình yêu cũng rất đơn giản.”
Cố Đức Thiều: Phì!
“Thử xem đi, có thể thành công thì ở bên cạnh nhau. Không thể thành công, thì quên đi. Nói chuyện yêu đương, có thể lớn tới mức nào chứ?” Đinh Đông căng da đầu làm nũng: “Anh trai, em muốn thử, anh cho em một cơ hội được không?”
Cố Đức Thiều tức giận đến mức bật cười.
Chưa đủ lông đủ cánh, vậy mà lại tại đây học lưu manh đùa giỡn đàn ông lớn tuổi.
Có biết khiêu khích một tên đàn ông xử nam độc thân đã lâu, là nguy hiểm như thế nào không?
“Cơ hội, anh trai có thể cho em.” Cố Đức Thiều cố ý nói: “Chẳng qua cách người trưởng thành bọn anh thử, không biết em có thể chống đỡ được không?”
Đinh Đông nghe xong, tim đập loạn xạ, “… Anh trai có ý gì?”
Cố Đức Thiều: “Thật đấy, em gái có dám không?”
Đinh Đông:!!!
Bình tĩnh bình tĩnh.
Không thể ở thời điểm mấu chốt quất đuôi quay ngựa.
Cố Đức Thiều tăng thêm trọng lượng: “Kẻ nào mưu đồ gây rối mà rút lui giữa chừng, kẻ đó sẽ cô độc sống phần đời còn lại, mất đi tình yêu mãi mãi. Em có dám không?”
Anh đánh cuộc là cô không dám.
Đinh Đông nghẹn ở trong ngực, bình tĩnh nói: “Ai không dám thì người đó là đồ khốn.”
Cố Đức Thiều ngẩn người: “… Được.”
Hai người ghi lại lời thề độc.
Tải lên, mã hóa.
Cố Đức Thiều hơi sững sờ.
Chuyện gì đã xảy ra vậy.
27 năm chán ngấy làm người.
Muốn thay đổi khẩu vị làm súc sinh hay sao?
Đinh Đông: “Nếu trò chơi anh trai em gái đã kết thúc, em và anh có thể đổi xưng hô không? Anh trai Tiểu Thiều, bốn chữ này mỗi lần kêu lên, cánh tay của em đều nổi một lớp da gà đấy.”
Cố Đức Thiều: “…”
Người trẻ tuổi bây giờ.
Tại sao lại thành ra như vậy?
“Được nha.” Cố Đức Thiều cũng không chịu nổi sự khiêu khích của cô gái nhỏ, “Từ nay về sau anh gọi em là gì? Đinh Đông, Đinh Đông…”
Anh khẽ thì thầm tên cô, lặp lại một cách nỉ non, như dòng nước suối chảy xuôi trên đá ngầm.
Trái tim Đinh Đông run rẩy.
Kết quả là Cố Đức Thiều nói: “Hay là gọi em là Đại Đinh Đinh nhỉ? Tiểu Đinh Đinh thì thế nào? Hay là… Đinh Đinh?”
Fuck.
Đinh Đông suýt chút nữa nôn ra máu.
Nhưng ở giai đoạn này, cô vẫn phải dỗ dành tiểu tiên nam, nếu anh tức giận thì sẽ không chơi với cô nữa.
Đinh Đông ngoài cười nhưng trong không cười: “Tuỳ anh.”
Cố Đức Thiều: “Thật ra cái xưng hô anh trai tiểu Thiều này, không chỉ có em mà cả anh nghe xong cũng không thoải mái, vì phép lịch sự với em gái cho nên vẫn luôn nghẹn lại không nói ra. Chi bằng, em hãy dùng cái tên anh và bạn bè thân quen hay dùng đi…”
Đinh Đông vểnh tai lên.
Cố Đức Thiều: “Cục cưng.”
Quá tàn nhẫn.
Đinh Đông lạnh lùng nắm chặt quần jean của mình.
Không được, ông đây sắp phun ra rồi.
Cố Đức Thiều bất ngờ nói: “Nào, kêu một tiếng anh nghe thử.”
Khoé miệng Đinh Đông run rẩy, từ kẽ răng phun ra hai chữ: “Cục… cưng.”
Buồn nôn.
Cơm tối đều nôn ra hết.
Cố Đức Thiều: “Đinh Đinh, ngoan.”
Đinh Đông: Mẹ nó.
Ông đây muốn giết anh.
Tên đàn ông chó má!
Cố Đức Thiều nhìn bộ dáng sắp phát điên của cô, trong lòng cười trộm.
Trêu cô thật là vui.
Anh không còn muốn làm người nữa rồi.