Em Tới Là Để Ôm Anh

Chương 9
Trước
image
Chương 9
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
Tiếp

Vân Chức chịu tra tấn đến buổi chiều ngày thứ tư, rốt cuộc cũng chờ được tới hoạt động chính thức bắt đầu.

Viện hàng không vũ trụ của Thanh Đại đã được thành lập từ lâu đời, bên trong có vô số nghiên cứu trọng điểm của quốc gia, hơn nữa còn đã đào rạo ra đông đảo các đại lão cấp thần trong lĩnh vực này cho nên vẫn luôn rất được coi trọng, không thiếu tiền, tài đại khí thô tới mức một hoạt động này của viện thôi cũng đủ để sánh tầm quốc tế.

Hoạt động bắt đầu lúc hai rưỡi chiều, chưa tới hai giờ, Vân Chức đã cùng các nữ sinh phụ trách tiếp khách khác trang điểm xong, cuối cùng liền tập dượt lại một lượt quá trình tiếp đãi.

Người phụ trách đứng ở bên trên cường điệu nói chuyện, phía dưới có người lặng lẽ nghị luận: “Các cậu xem, biểu tình của giáo viên nghiêm túc như vậy, tôi cứ cảm thấy Tần thị không chỉ có Tần Chấn là tới đây.”

“Phân lượng của Tần Chấn đã đủ lớn rồi đi, bằng không còn có thể có ai nữa…” Người tiếp lời đối với cao tầng của Tần thị cũng khá quen thuộc, dùng lời lẽ bất an nói, “Không có khả năng là Tần Nghiên Bắc sẽ tới chứ? Vị kia ai có thể tiếp đãi được?”

Không chờ bọn họ nói nhiều thêm vài câu đã bị người phụ trách giận mắng đánh gãy, lại lần nữa cường điệu hôm nay cần phải đối đãi nghiêm túc.

Hai người lè lưỡi với nhau, chớp mắt ra hiệu với đám bạn xung quanh, ám chỉ quả nhiên không sai, tuyệt đối là có khách quý đặc thù tới trình diện, bằng không cũng không tới mức như vậy.

Chờ sau khi giải tán, từng người chia nhau tới những khu vực mình được phân công, Đường Dao thưởng thức ngũ quan khó có khi trang điểm của Vân Chức, dùng cánh tay chọc chọc cô, nhiều chuyện hỏi: “Chức Chức, bây giờ cậu cũng coi như là có thể tiếp xúc được với tình báo nội bộ bên trong, thế nào, có tin tức gì không? Tần Nghiên Bắc sẽ tới à?”

Vân Chức vi diệu dừng một chút, lắc đầu: “…!Không có tin tức của anh ấy, bất quá tớ đoán là anh ấy sẽ không tới đâu, trường hợp như thế này, anh ấy hơn nửa là chẳng mấy hứng thú.”

Nói xong cô liền cúi đầu, nhìn nhìn sườn xám màu hồng ở trên người mình, tuy rằng khoảng cách nhận được tin nhắn kia của trợ lý Tần tổng đã sắp qua một ngày, nhưng cô vẫn không thể hiểu.

Sao đột nhiên lại nhắc tới sườn xám, còn cường điệu rằng Tần Nghiên Bắc chán ghét cái này, cô cũng không có mặc nó lắc lư trước mặt anh mà.

Đường Dao là một cô nàng siêu nhiều chuyện, cái gì cũng có thể biết một chút, kéo Vân Chức tiếp tục nói: “Lần này trường học hạ lực độ rất nhiều, hy vọng thái tử gia có thể tới, nghe nói hôm qua còn đặc biệt đưa tới một tấm thiệp mời rất dụng tâm, trong đó kèm theo cả ảnh chụp sân khấu, bao gồm cả ảnh chúng ta huấn luyện cũng nhét vào trong đó, tớ thấy trường mình trên phương diện này nhiều ít có chút ngây thơ, Tần Nghiên Bắc nếu có thể bị vài thứ kia đả động đến thì chẳng phải rất kì quái sao, nơi này căn bản không có gì có thể hấp dẫn anh ta mà.”

Vân Chức bừng tỉnh, phỏng chừng là ảnh chụp chụp được cô, rồi bị Tần Nghiên Bắc thấy đi.

Cô đều có thể tưởng tượng ra phản ứng nhíu mày lúc ấy của anh, thái tử gia là bị phiền tới trình độ nào mới có thể bảo trợ lý đặc biệt nhắn một tiếng với cô chứ.

Vân Chức kéo kéo góc váy, khó tránh khỏi có chút hoài nghi.

…!Khó coi lắm sao?

Cách màn hình cũng bị ghét bỏ.

Còn may hôm nay Tần Nghiên Bắc không tới, Đường Dao có câu nói rất đúng, Thanh Đại thực sự không có cái gì có thể hấp dẫn anh.

Vân Chức với Đường Dao được phân tới cùng một khu vực, là cửa lớn của hội trường, là cánh cửa đầu tiên mà khách khứa đi vào, nhiệm vụ đặc biệt quan trọng.

Thừa dịp tạm thời còn chưa có người tới, Vân Chức lôi kéo Đường Dao trốn sau cái tấm che bên cạnh, gọi video cho nhân viên của phòng triển lãm, muốn xem tình hình của Nhạn Nhạn một chút.

Tiểu gia hỏa này từ sau khi bị thương liền trầm đi rất nhiều, cả ngày đều ủy khuất muốn được yêu thương, nhưng mấy ngày nay Vân Chức luôn bận việc ở trường, căn bản không có thời gian qua nhìn nó.

Trong video, con mèo con tuổi còn trẻ mà tính cách lại rất kiêu ngạo, hất đầu không cho cô xem, rõ ràng là đang cáu kỉnh.

Vân Chức bất đắc dĩ dỗ dành nó vài câu, nó mới ít nhiều cho cô chút sắc mặt tốt, rầu rĩ meo meo hai tiếng.

Rốt cuộc thì thời gian có hạn, không tiện nhiều lời, video rất nhanh đã kết thúc.

Vân Chức nhớ thương Nhạn Nhạn, trong lòng khó tránh khỏi không dễ chịu, dừng trong chốc lát mới nói với Đường Dao: “Đã ba bốn ngày rồi không gặp Nhạn Nhạn, khó trách nó giận tớ như thế, tớ lại không thể nói với nó là tớ cũng rất muốn nó, nếu không phải trường học bên này không rời đi được, tớ đã sớm tới chơi với nó rồi.”

Âm lượng của Vân Chức không cao, hơn nữa lễ đường có chút lạnh, cô lại mặc sườn xám mỏng, ít nhiều có mang theo chút giọng mũi, nghe vào giống như là nghẹn ngào.

Bên phía cổng lớn bên này là dùng các lớp màn dày nặng che đậy tầng tầng lớp lớp, mỗi một lớp là để một phần trái cây cùng trà bánh dự trữ cần dùng trong buổi lễ, lớp sâu nhất còn thông ra cửa hông của lễ đường.

Đồ dự trữ đều đã được dọn ra trước đó, hiện tại ở đây rất an tĩnh, ngăn cách với hoàn cảnh ầm ĩ ở bên ngoài, Vân Chức chưa từng nghĩ tới đằng sau tấm màn che đó lại sẽ có người.

Người đàn ông một thân tây trang chỉn chu, trên đùi đắp một tấm thảm mỏng, ngồi trên xe lăn, mi mắt lười nhác rũ thấp, tay tùy ý đặt trên đầu gối, ngón tay thon dài không có tiết tấu cố định gõ gõ nhẹ nhàng ở trên đùi.

Thẳng đến khi nghe thấy Vân Chức mang theo tiếng khóc nức nở mở miệng nói chuyện, động tác của anh đột nhiên dừng lại, không khí xung quanh giống như cũng ngưng đọng theo.

Tần Nghiên Bắc xác định, anh tuyệt đối không phải không có việc gì làm liền muốn tới tham dự cái hoạt động nhàm chán này của Thanh Đại, anh chỉ đơn giản là hôm nay rảnh rỗi một chút cho nên muốn tới trường xem một chút mà thôi.

Không muốn đi vào cửa chính rồi bị một đống người vây quanh rồi hô to gọi nhỏ, anh không thông báo cho bất cứ kẻ nào, trực tiếp đi vào từ cửa hông, chẳng qua là muốn tránh phiền toái mà thôi, tuyệt đối không phải biết trước Vân Chức lại đang ở khu vực dành cho khách này.

Cô nhóc dùng chiêu tự cắn nát môi mình để đổi lấy sự chú ý này, không tới phiền anh thì không phải là càng tốt sao, có cái gì phải để ý chứ.

Tần Nghiên Bắc mặt mày như có một tầng sương mỏng đã kết tụ bốn ngày, ngồi trên xe lăn đi vào bên trong, từ xa xa nghe thấy tiếng của Vân Chức đang nói chuyện, nét mặt dần xuất hiện vết rạn nứt.

Chờ anh đi tới gần, những lời thổ lộ chân tình thật cảm đó của cô một chữ cũng không thoát khỏi lỗ tai anh.

Vân Chức vẫn còn đang nói: “Nhạn Nhạn đi đường không tiện, hẳn là cảm xúc rất mẫn cảm yếu ớt đi, chắc là muốn được dỗ dành nhiều lắm, chờ hôm nay kết thúc, tớ không về ký túc xá nữa, đi qua thăm nó xem sao.”

Thanh âm của cô gái uyển chuyển nhẹ nhàng hòa hoãn, hơn nữa còn khổ sở đến nỗi muốn khóc nhưng lại không thể khóc, chỉ số nhớ thương đã thẳng tắp được kéo lên cao.

Lông mi Tần Nghiên Bắc vừa động, không tự giác siết chặt tay vịn xe lăn, nhiệt độ lòng bàn tay dần dần tăng cao.

…!Lại lén lén lút lút gọi anh là Nghiên Nghiên, ngay trước mặt anh lại chưa thấy cô dám gọi như thế bao giờ!

Ở trước mặt anh luôn có một biểu hiện giả dối ngây thơ hồn nhiên, ở bên cạnh người khác thế mà lại có lá gan thật lớn tùy tiện nói ra như vậy, hoàn toàn không biết xấu hổ, chỉ kém khắc ba chữ cô thích anh lên trên mặt mà thôi.

Hầu kết của Tần Nghiên Bắc lên xuống rất nhỏ, bị cổ áo sơ mi thắt vào có chút hô hấp không thông, ngón tay anh câu lấy cà vạt kéo xuống một chút, cởi một núi thắt ở trên cùng ra, ngẩng đầu nhìn về phía tấm rèm đang che đi Vân Chức ở bên trong, màu mắt rất sâu.

Vân Chức còn muốn nói gì đó, bên ngoài có người gọi: “Bạn học phụ trách bên này đâu rồi? Nhanh tới đây! Sắp làm chính sự rồi!”

Đường Dao vội đẩy Vân Chức ra ngoài, chờ hoàn toàn chạy ra khỏi phạm vi màn che, hội hợp lại cùng với đám người, cô ấy mới nhớ tới hỏi Vân Chức một câu: “Cậu đi xem Nhạn Nhạn, vậy Nam Sơn Viện bên kia phải làm sao bây giờ, hôm nay có tới đó không?”

Vân Chức rối rắm hai giây liền quyết định: “…!Thái tử cũng không cần được dỗ đâu, trước cứ để đó đã, tạm thời không rảnh để lo tới anh ấy.”

Đường Dao không hiểu sao lại muốn cười.

Thái tử gia thịnh khí lăng nhân* nhà họ Tần, từ trước tới giờ không để ai vào trong mắt, chỉ sợ là không thể tưởng tượng được bản thân ở chỗ Vân Chức lại còn xếp sau cả con mèo.

*Khí thế kiêu ngạo bức hiếp người khác

Vân Chức vuốt phẳng lại làn váy sườn xám, đứng nghiêm túc ở vị trí của mình, bảo trì nụ cười tươi tiêu chuẩn, đôi mắt quyến rũ cong lại thành vầng trăng non, lại cảm thấy được sau lưng như có gì đó, nhịn không được mà căng thẳng.

Cô bớt thời gian quay đầu lại nhìn thoáng qua, chưa thấy được cái gì dị thường, nhưng cảm giác có tầm mắt thâm trầm dõi theo lại càng mãnh liệt hơn.

Không đợi cô nghĩ nhiều, phía sau bất chợt liền trở nên ồn ào, không riêng gì người ở bên kia rối loạn mà ngay cả lãnh đạo nhà trường ở rất xa cũng đều nhanh chân đuổi tới, nhất thời không ai chú ý ở ngoài cửa.

Đường Dao nhân cơ hội đi tới bên cạnh Vân Chức, nhón chân nhìn xung quanh vài lần, nắm lấy tay cô, thấp giọng cảm thán: “Ôi má, từ đâu ra đại cực phẩm như thế kia! Mẹ nó đẹp trai quá! Hoài Thành còn có loại đẳng cấp này sao, sao tớ lại chưa thấy bao giờ chứ!”

Vân Chức bị cô ấy nói tới tò mò, vừa lúc đám người ra đón kia tách ra thành một đường nhỏ, từ bên trong lộ ra một góc của chiếc xe lăn, người đàn ông mặc bộ tây trang định chế lộ ra, cánh tay lười nhác rũ xuống, nóng bỏng đến chói mắt.

Cô nhìn lầm rồi sao?!

Vân Chức nghẹn họng, đi lên phía trước hai bước, đụng phải con ngươi đen nhánh đang đảo qua của người đàn ông.

Anh ở trong đám người như chúng tinh phủng nguyệt, không muốn xã giao, nhưng thế mà còn có thời gian đi trừng cô.

Vân Chức mím môi, đoán rằng đây là lời cảnh cáo của thái tử gia, anh là không muốn ở trước mặt công chúng bị cô lại gần, vậy cô vẫn nên thức thời một chút, đừng ỷ vào ân tình mà đi lên gây thêm nhiều phiền toái cho anh.

Đường Dao kích động đến đỏ mặt: “Chức Chức có thấy không! Ôi mẹ ơi cực phẩm!”

Vân Chức đau lòng xoa xoa tóc cô ấy, tàn nhẫn nói: “Cực phẩm trong miệng cậu tên là Tần Nghiên Bắc.”

Đường Dao sửng sốt, vẻ mặt như sắp chết: “…!Ai! Rốt cuộc là ai! Ai có bản lĩnh đem vị tôn thần này câu tới đây!”

Vân Chức nào có biết rằng.

Tần Nghiên Bắc vừa lộ diện, toàn bộ hoạt động ở hiện trường đều chú ý đi theo anh, cửa bên này tự nhiên liền trở nên quạnh quẽ, nhưng Vân Chức vẫn phải giữ vững cương vị, không thể lộn xộn.

Cửa lớn rộng mở, vốn dĩ nhiệt độ trong phòng không tính là cao, gió lại không ngừng thổi vào, người ăn mặc áo dài quần dài còn không chịu được, huống chi trên người cô chỉ có một bộ sườn xám mỏng manh.

Vân Chức bị lạnh liền dễ hồng mắt rơi lệ, cô sợ làm trôi lớp trang điểm, cách một lát liền cúi đầu lau đuôi mắt một chút.

Từ xa nhìn lại, cô gái yếu ớt mỏng manh mặc một thân sườn xám, vòng eo được bao chặt không thể bắt bẻ, váy xẻ tà lộ ra đôi chân trắng nõn, cẳng chân nhỏ dài, mắt cá chân nhỏ đến mức bóp một cái liền gãy.

Người khác cũng mặc như vậy, nhưng chỉ có cô giống như đặt mình trong mưa bụi Giang Nam, không nhiễm phong trần, lông mi ngẫu nhiên run lên ươn ướt, động tác bất lực lau mắt của cô giống như chọc phải tâm của ai đó.

Đám lãnh đạo nhà trường cũng đã tụ lại xung quanh xe lăn của đại lão rốt cuộc cũng tới trình diện, giữa mày Tần Nghiên Bắc đè nặng sự bực bội, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Vân Chức, cười như không cười nhạt giọng hỏi: “Tài chính trong viện gần đây thiếu thốn lắm sao? Sao lại để cho sinh viên không có nổi một cái áo chống lạnh thế kia.”

Lãnh đạo viện ngây ra một lát, theo tầm mắt của anh vọng qua, đầu óc xoay hỏa tốc vài vòng rốt cuộc cũng hiểu được, cười nói: “Nào có nào có, là chúng tôi suy xét không chu toàn, chỉ lo tới hiệu quả của hoạt động.”

Ngay sau đó, ông ta vẫy tay một cái: “Bạn học kia!”

Kêu lên tiếng thứ hai, Vân Chức mới ý thức được là đang gọi mình, cô xoay người, người kia gật đầu ý bảo cô qua đây, thấy Tần Nghiên Bắc ở kia, bước chân của cô nhịn không được có chút chần chờ.

Làm sao bây giờ, cô còn đang mặc sườn xám mà Tần Nghiên Bắc ghét nhất, lấy tính tình của anh, có phải sẽ đen mặt ngay tại đây không, tuy nói hiện tại… biểu tình cũng không tốt là mấy.

Vân Chức do dự một chút, mắt thấy thần sắc của Tần Nghiên Bắc càng không vui, vẫn là nghe lời đi tới gần.

Lãnh đạo viện cười tủm tìm: “Vân Chức phải không? Hôm nay Tần tiên sinh là khách quý của hoạt động của chúng ta, nhiệm vụ tiếp đãi giao cho em đấy, giới thiệu tình huống trong viện cho Tần tiên sinh nhé.”

Vân Chức nhìn sắc mặt của Tần Nghiên Bắc một chút, thấy anh không từ chối, vì thế gật đầu.

Có thể chiếu cố được ân nhân, cô đương nhiên là nguyện ý, chỉ Tần Nghiên Bắc bảo trợ lý đem một cái áo khoác dài tới, giống như thuận tay ném cho cô, ánh mắt sắc bén đảo qua trên người cô: “Mặc vào, bộ dáng bây giờ giống cái gì.”

Vân Chức chớp chớp mắt. Thái tử gia thật sự là ghét cô mặc sườn xám, cô tin rồi.

Người xung quanh tụ lại biết Tần Nghiên Bắc ghét nhất là bị vây xem như thế này, liền rất thức thời sôi nổi tản ra, Vân Chức mặc áo khoác vào liền ấm áp hơn không ít, gương mặt chậm rãi có lại huyết sắc làm theo dặn dò của lãnh đạo viện, đẩy Tần Nghiên Bắc đi tới vị trí tốt nhất trong thính phòng.

Thời gian mở màn đang tới gần, âm thanh trên sân khấu với xung quanh đều đồng loạt tăng lớn lên, một đợt lại một đợt chấn động màng tai.

Vân Chức thấy môi Tần Nghiên Bắc động đậy, lại bị tạp âm ồn ào làm cho choáng váng đầu óc, vì để nghe rõ, cô theo bản năng khom lưng về phía xe lăn, đầu cũng dựa gần vào anh một chút.

Hô hấp ấm áp thanh thiển của cô gái phất qua, như lông chim nhẹ cọ làn da khiến anh tê tê ngứa ngứa.

Sống lưng Tân Nghiên Bắc thẳng tắp, làn da dưới lớp tây trang vào thời điểm cô áp lại gần bỗng dưng theo phản xạ mà trở nên căng thẳng, nhiệt độ xung quanh như cũng đang tăng lên, ý đồ xâm nhập hết cả toàn thân của anh.

Xương ngón tay của anh căng chặt, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm lên sân khấu, vừa ngẩng đầu lên, đường cong hầu kết khẽ nhúc nhích.

“Tần tiên sinh…” Vân Chức ở bên tai anh nhẹ gọi, “Anh nói gì thế?”

Hơi thở trên người cô mang theo sự mềm mại bao phủ xuống, một tấc lại một tấc bao trùm anh.

Ngữ khí Tần Nghiên Bắc vững vàng: “Không phải bảo cô giới thiệu tình huống trong viện sao? Không muốn?”

Vân Chức đương nhiên là vui vẻ cống hiến sức lực vì ân nhân, chỉ là âm thanh ở hiện trường vẫn vang lên không ngừng, cô chỉ có thể giữ nguyên tư thế này, ghé sát bên tai anh, một chữ một chữ chậm rãi nói lại bản thảo mà mình đã đọc thuộc trong ba ngày qua.

Nội dung cụ thể là cái gì, Tần Nghiên Bắc có nghe được, nhưng không có câu nào thật sự để tâm vào.

Lực chú ý của anh bị tóc mai rũ xuống của cô gái nhiễu loạn, sợi tóc mềm nhẹ nhu thuận, chậm rãi cọ xát ở bên cổ anh, kích thích mạch máu giấu dưới da của anh.

Đằng sau Vân Chức có người đi qua, không cẩn thận chạm vào cô một chút, cô lại đang đi giày cao gót, hơi chút nhoáng lên, khóe môi chỉ cách Tần Nghiên Bắc có mấy mm, đan xen qua lại.

Tần Nghiên Bắc tận lực làm cho mình giống như bình thường, nhưng hai tay đã siết chặt lại, khớp xương giống như đang đè nén, ẩn ẩn phát đau.

Bắt đầu rồi.

Cô liền không thể kìm nén được nữa.

Cô vẫn muốn hôn anh, rốt cuộc thì bây giờ cũng có cơ hội tốt như vậy, muốn giả bộ thành việc ngoài ý muốn thực thi đối với anh đi.

Anh đã sớm biết, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ mà.

Vân Chức không chú ý tới chuyện vừa rồi, cô ổn định thân mình đứng vững lại, cẩn trọng tiếp tục giới thiệu cho Tần Nghiên Bắc, dây thanh có tiết tấu chấn động làm cho người đàn ông không ngừng bị lôi kéo.

Anh nghiêng đầu, dư quang liếc nhìn cô, vết thương bên môi cô còn chưa có khỏi hoàn toàn, rất đỏ.

Vân Chức cho rằng anh có việc muốn nói, theo bản năng lại cúi người về phía trước, hơi thở giao hội lẫn nhau trong một khắc.

Tần Nghiên Bắc liếc cô, hầu kết không tiếng động ép xuống, Vân Chức sợ bản thân phục vụ không chu toàn làm anh mất hứng, liền cần mẫn mà mở miệng: “Sao vậy?”

Thái tử gia ẩn ẩn tức giận.

Muốn hôn anh mà còn giả vờ, nói Đông nói Tây mấy cái vô dụng kia làm gì?! Cho rằng anh không nhìn ra?!

Rồi sau đó, ánh mắt Tần Nghiên Bắc nhảy dựng, híp mắt, lướt qua Vân Chức, nhìn về phía bóng người từ bên kia đi tới đây.

Ăn mặc tây trang chỉn chu, thần thái ôn hòa, một đường khiêm tốn cười cười chào hỏi với người khác, bất luận là ở đâu, nhân duyên của chú tư Tần gia cũng rất tốt, Tần Chấn.

Làn da ở tai của Tần Nghiên Bắc giống như được hòa tan nhiệt độ, đuôi mắt anh xẹt qua Vân Chức.

Cô gái ngoan ngoãn kề sát bên cổ anh, nghĩ mọi cách tìm cơ hội hôn nh, gấp gáp như vậy, chỉ sợ… cũng là do Tần Chấn qua đây đi, gánh trên vai nhiệm vụ làm một công cụ, ở trước mặt Tần Chấn, cô cần phải biểu hiện ra chút tiến triển trong tiến độ theo đuổi anh?

Nếu hôn không được, cô sẽ như thế nào?

Tần Chấn sẽ không bỏ qua cô.

Cô gái này, bị anh thuận miệng nói vài câu cũng uất ức tới phát khóc, nếu để Tần Chấn thật sự dùng thủ đoạn với cô, cô có thể xử lý được sao.

Mấy cái tâm cơ đó của cô cũng chỉ biết dùng để câu dẫn anh.

Chậc. Phiền phức.

Mi mắt Tần Nghiên Bắc đè xuống, hô hấp nóng bỏng âm thầm biến tấu.

Vào lúc Tần Chấn đi gần tới, bước vào phạm vi tầm nhìn, Vân Chức đang nghiêm túc giới thiệu về sự phát triển của ngành hàng không của Thanh Đại mấy năm nay cho Tần Nghiên Bắc nghe, thanh âm của cô ôn nhu thanh triệt, lại ngừng lại ở trong một nháy mắt.

Trong thính phòng ầm ĩ.

Ánh đèn cũng không dám chiếu tới trung tâm.

Tần Nghiên Bắc lãnh đạm mím khóe môi, mi mắt nửa mở, dưới thanh âm che trời lấp đất dựa về phía Vân Chức.

Mà môi đỏ của cô vừa lúc rơi xuống, ấm áp ướt mềm, gắt gao dán lên vành tai phiếm hồng của người đàn ông.

Trước
image
Chương 9
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!