Ánh mắt Giang Cánh Vu làm trong lòng Hứa Lương Thần cảm thấy ấm áp. Mấy năm không gặp, chàng trai trước mặt cao lớn, mạnh mẽ.
Khi đến Cambridge cô còn cao hơn anh một chút, bây giờ cũng đã cao hơn cô nửa cái đầu…… Cũng từng nghe không ít người nói anh chuyên nghiên cứu, học mà thành tài, là người mà quân phiệt khắp nơi tranh nhau vung tiền mời về. Nhưng ánh mắt của anh vẫn trong suốt như xưa, nụ cười vẫn sáng ngời như vậy, y hệt bộ dáng năm đó……
Thấy vẻ mặt hai người vui sướng đánh giá lẫn nhau, Liêu Ngọc Phượng nhanh mồm nhanh miệng không nhịn được cười trêu chọc nói: “Sao vậy, đã lâu không gặp? Cánh Vu, không kịp đón Tiểu Thần, gặp mặt sao lại chẳng nói câu nào? Tiểu Thần, Cánh Vu không đi đón con được đều do dì không tốt…… Hôm nay theo dì trở về, để Cánh Vu tự mình xuống bếp làm trứng chưng con thích ăn nhất tạ tội được không? Ở nước ngoài vài năm, cái khác không nói làm gì nhưng tay nghề nấu ăn của Cánh Vu rất tiến bộ……”
Nhìn một nam một nữ ‘trai tài gái sắc’, Liêu Ngọc Phượng vui sướng không thôi, đây chính là giai nhi giai phụ bà để ý từ rất nhiều năm trước, bây giờ trưởng thành, dù là phẩm chất hay học thức đều rất xứng đôi. Thấy lại là một đoạn lương duyên, bà vui vẻ từ tận đáy lòng.
Đối với chuyện xấu của Phủ Đại Soái, tính cách hào sảng như Liêu Ngọc Phượng không thèm để ý. Tính tình Tiểu Thần như thế nào bà rất rõ. Vị Thiếu soái Phủ Đại Soái kia tuy bà tiếp xúc không nhiều lắm nhưng cũng có biết, tính tình lạnh lùng cứng ngắc như vậy sao Tiểu Thần có thể thích? Cô không màng danh lợi, không ham vinh hoa phú quý, khả năng vì quyền thế lựa chọn Thiếu soái mặt lạnh gần như không có. Hơn nữa, mới từ Mỹ trở về mấy chục ngày mà hai người đã cùng vui vẻ đến mức nói chuyện cưới gả, Liêu Ngọc Phượng không tin.
Hơn nữa khi Tảo Thần và Mỹ Thần gọi đến, bà hỏi về tin đồn này thì ấp a ấp úng, Liêu Ngọc Phượng trực tiếp khẳng định trong đó có ẩn tình khác.
Thái Phượng Kỳ sớm biết Liêu Ngọc Phượng kỳ vọng vào Hứa Lương Thần, lại thấy Giang Cánh Vu mỉm cười vô cùng hữu tình không khỏi thầm than trong lòng. Hứa Nhị tiểu thư quả thật có sao hồng loan chiếu rọi, hoa đào thật nhiều. Vị Giang thiếu gia này đã là nhân tài xuất chúng vạn dặm khó chọn một người, ai ngờ ngay cả Thiếu soái Phủ Đại Soái trong ‘trăm hồng bách mị’ cũng chỉ để ý một mình cô, nhất quyết theo đuổi.
Liêu Ngọc Phượng thấy hai người ngồi xuống, rõ ràng trong lòng muốn nói lại chỉ thản nhiên chào hảo qua loa, ra vẻ bà và Tôn phu nhân ở đây nên có chút ngại ngùng. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên eo Hứa Lương Thần rồi cười nói: “Tiểu Thần vết thương ở thắt lưng đỡ chưa? Mấy ngày nay trung y nổi tiếng Bắc Bình (tên gọi cũ của Bắc Kinh) – Thi Trọng An tiên sinh đang ở Yến Châu, sáng sớm hôm nay dì đã bảo Chính Vũ đi mời. Tuy bây giờ quan điểm của không ít người với trung y đã khác, nhưng Thi tiên sinh dùng Hoàng Kì mười hai, Đảng Sâm sáu lượng trị bệnh tiểu đường đã được ghi nhận, y thuật cao minh là sự thật. Tiểu Thần không ngại cùng dì đi xem, Tôn phu nhân nghĩ như thế nào?”
Hỏi không phải Hứa Lương Thần, mà là nữ chủ nhân nơi đây Thái Phượng Kỳ.
Đây là lễ phép và tôn trọng của Liêu Ngọc Phượng, Thái Phượng Kỳ đương nhiên hiểu được, vì thế cười nói: “Em hai có thể được Liêu phu nhân thương yêu là phúc của em nó; Em hai, nếu Liêu phu nhân đã mời Thi tiên sinh, vậy nhanh đi một chuyến đi, đừng phụ tấm lòng của Liêu phu nhân và tiến sĩ Giang.”
Không chỉ không ngăn cản ngược lại còn khuyên bảo.
Mấy năm không thấy, trong lòng Hứa Lương Thần cũng nhớ hoa cỏ ở dinh thự nhà họ Giang. Nơi đó có ký ức tốt đẹp khi cô còn thiếu nữ, nơi đó từng đã cho cô một gia đình ấm áp, gian phòng khách nho nhỏ cô từng ở không biết đã thay đổi như thế nào? Không biết sau khi cô rời khỏi Yến Châu cây Ngọc Đường Xuân cô tự tay trồng trong phủ thế nào rồi?……
Vì thế cô thoải mái cười gật đầu: “Dù dì không mời, con cũng phải đến, còn chưa đến gặp dượng nữa. Bạn học của dượng ở Havard rất quan tâm đến con, hơn nữa con còn mang theo quà chuyển cho dượng. Huống chi, từ nhỏ nhà dì chính là nửa gia đình của con mà.”
Nói trúng ý Liêu Ngọc Phượng khiến nụ cười của bà càng trở nên thoải mái, nhìn đồng hồ treo trên tường nóng vội nói: “Nếu Tiểu Thần đã nói như vậy, Tôn phu nhân, chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa, lần khác lại đến bái phỏng, hỏi thăm lão phu nhân và Tôn thị trưởng……”
Thái Phượng Kỳ cười đáp ứng, đưa bọn họ lên xe; Trở lại, vừa khéo nhìn thấy Dương Nhược Lan ôm một quyển giấy vẽ từ bên ngoài trở về, sắc mặt không khỏi lạnh xuống một ít, xoay người đi thẳng vào cửa; Dương Nhược Lan nhìn bóng dáng của cô, sắc mặt hơi ảm đạm, cúi đầu thầm thở dài trong lòng.
Ở Tô Châu bị ép hôn, Tôn Mạnh Lâm trượng nghĩa cứu giúp, một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, chính trực có lòng thương hại sẽ khiến phụ nữ muốn ngừng mà không được, vì hiểu nhau không cần nói, cô cam tâm tình nguyện làm thiếp của anh.
Trước khi đến Yến Châu đã nghĩ sẽ bị chính thất chỉ trích, nhưng không ngờ lại khó xử đến mức này. Thái Phượng Kỳ không phải người xấu, nhưng cô ấy cũng là kiểu phụ nữ truyền thống, đối với người đột nhiên chen vào giữa mình và chồng, cô ấy vĩnh viễn không thể tha thứ. Lớn làm chủ nhỏ thấp hèn, là nguyên tắc vững chắc của cô ấy. Cô chỉ hơi không nhượng bộ, sẽ khiến Tôn Mạnh Lâm khó xử. Dương Nhược Lan đau lòng lại bất đắc dĩ, làm thế nào cũng là mình khó xử.
Không muốn ở nhà cao cửa rộng ngấm ngầm đấu đá khiến tinh thần sa sút, cô nhất quyết vào trường mỹ thuật học, dựa vào năng khiếu hội họa trời cho và cố gắng, nhanh chóng trở thành hoạ sĩ nổi tiếng với lối vẽ công bút trọng thải.
Hiệu trưởng Lưu Hải có mắt nhìn người của trường mỹ thuật đã chống lại ý kiến của đám đông mà sắp xếp Dương Nhược Lan làm chủ nhiệm kiêm người hướng dẫn của phòng nghiên cứu hội họa. Cô chưa kịp vui sướng vì thành công đã bị một tiếng cười lạnh của Thái Phượng Kỳ bóp chết dưới đáy lòng: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, lớn làm chủ nhỏ thấp hèn là lý lẽ từ ngàn đời, dù làm giáo sư cũng không thể vọng tưởng cùng ngồi cùng ăn với tôi……”
Dương Nhược Lan quả thật muốn khóc, cô muốn được sống giống con người, nhưng nguyện vọng hèn mọn này trước hiện thực cũng chỉ là nguyện vọng mà thôi……
Xe ra khỏi Tôn phủ, gặp phải hai chiếc xe quân dụng chặn đường. Nhìn huy chương bằng đồng trên mui xe rõ ràng khắc một chữ “Đoàn”, mày kiếm Giang Cánh Vu hơi nhíu lại. Xe dừng lại, người lính mặc quân trang xuống xe đúng là thư ký Bành, tươi cười rạng rỡ: “Nhị tiểu thư, vết thương ở thắt lưng cô còn chưa khỏi hẳn, tin đồn còn ồn ào huyên náo, thuộc hạ phụng lệnh Quân đoàn trưởng, khi ra ngoài đi theo chăm sóc cô……”
Thấy có người ngoài ở đây, Bành Minh Hà dùng “Danh hiệu” của Đoàn Dịch Kiệt – Quân đoàn trưởng tập đoàn quân phía Nam.
Đoàn Dịch Kiệt làm cái gì vậy? Thấy Liêu Ngọc Phượng và Giang Cánh Vu hoang mang nhíu mày nhìn tình huống trước mắt, trong lòng Hứa Lương Thần không khỏi căm tức, trên mặt lại lạnh nhạt: “Cám ơn thư ký Bành quan tâm, xin trở về chuyển lời, ‘ý tốt’ của anh tôi ‘hiểu được’, chẳng qua là đi thăm lại bạn bè cũ mà thôi, thư ký Bành không cần đi theo ‘chăm sóc’.”
Chăm sóc cái gì, là đi theo giám sát thì có? Hứa Lương Thần trào phúng thầm nghĩ, có cần thiết sao?
Nói xong, bảo lái xe đi thẳng. Thư ký Bành vội cười nói: “Xin nhị tiểu thư thông cảm, thuộc hạ có công vụ……”
Bộ dáng quả nhiên là nhất quyết phải đi cùng.