Hứa Lương Thần nhìn Giang Cánh Vu đặt đồ lên bàn trà, hai cái bát thủy tinh, một túi sữa tươi lớn, môt túi bơ nhạt nhỏ, một bình đường cát nhỏ, một túi mứt hoa quả, một ly đá còn có một túi gì đó cô không biết tên. Làm nước đá bào thế này sao? Cô tò mò nhìn Giang Cánh Vu, mấy nha đầu bê đồ tới giúp anh cũng chen lấn trước cửa cười hì hì nhìn.
Giang Cánh Vu cười liếc cô một cái, dùng ánh mắt ý bảo, nhìn đi.
Thấy anh cho sữa tươi, bơ nhạt thêm chút đường cát quấy đều, sau đó đến mứt hoa quả tiếp tục quấy, sau khi trộn đều đổ chất dịch hỗn hợp đó vào một cái túi dày, một cái túi khác thì đựng đá và vật thể không biết tên ngưng kết thành nước, sau đó đem túi đựng chất lỏng cho vào túi đá, bắt đầu dùng sức sóc, vừa cười hì hì vừa nói: “Thiên linh linh, địa linh linh, Tiểu Thần muốn ăn đá bào……”
Bộ dáng y hệt đạo sĩ, Hứa Lương Thần không khỏi phụt cười, bọn nha đầu cũng che miệng cười. Thiếu gia bình thường tuy hòa ái, nhưng cũng sẽ không đùa giỡn phô trương như vậy, hẳn là vì vị tiểu thư xinh đẹp này rồi? Vài nha đầu làm việc lâu năm ở dinh thự nhà họ Giang nhận ra vị khách xinh đẹp kia chính là tiểu thư nhà họ Hứa cùng lớn lên với thiếu gia, khó trách thiếu gia và lão gia, phu nhân vui vẻ như vậy, hóa ra là tiểu thư đã trở lại.
Giang Cánh Vu không để ý tới sự giễu cợt của Hứa Lương Thần và bọn nha đầu, tiếp tục tươi cười sóc cái túi. Khoảng một phút anh dừng lại, mở cái túi ra, mọi người kinh ngạc trợn tòn mắt, vừa rồi vẫn là chất lỏng đã biến thành nửa chất rắn, quả nhiên là đá bào ngon miệng.
Giang Cánh Vu cười tủm tỉm dùng muỗng canh xúc vào bát, còn tùy tay cắm một đóa hoa lan ở trên, nhìn vô cùng xinh đẹp mê người. Hứa Lương Thần bán tín bán nghi nhận lấy xúc ăn một miếng, không ngờ lại rất ngon!
Giang Cánh Vu đắc ý xúc thêm một bát, còn lại đưa cho bọn nha đầu: “Mọi người cầm lấy nếm thử, Tiểu Mai, coi chừng, không cho đánh nhau đâu đấy!……”
Tiểu Mai cười hì hì nhận lấy, than thở : “Cũng không phải trẻ con, ai sẽ đánh nhau chứ? Thiếu gia cứ thích giả vờ làm người lớn……”
Bọn nha đầu cảm ơn, tươi cười rời đi, vừa đi vừa nhăn mặt, thiếu gia muốn ở riêng với tiểu thư nên dùng đá bào dỗ đám bóng đèn chúng tôi đi chứ gì, hì hì.
Hứa Lương Thần xưa nay thích đồ ngọt, tay nghề của Giang Cánh Vu đúng là tuyệt không thể tưởng được, quá nhiều bất ngờ khiến cô không khỏi ăn vô cùng vui vẻ. Nhìn cái lưỡi phấn hồng của cô khẽ liếm chất kem nhẵn nhụi trắng như tuyết, môi dính một chút, đầu lưỡi kia liền nhẹ nhàng liếm một cái, tiếp theo giống con mèo nheo mắt lại cúi đầu “A” một tiếng.
Nhìn giai nhân trong lòng ăn khóe mắt đuôi lông mày đều tràn đầy hạnh phúc thỏa mãn, vẻ mặt như đứa bé đáng yêu, ăn xong rồi còn có chút tiếc nuối liếm kem màu trắng từ thìa, lông mày Giang Cánh Vu nhướn lên, trên mặt bất giác hiện lên vẻ dịu dàng và cưng chiều.
Anh thích bộ dáng lúc này của Tiểu Thần, chỉ một chén đá bào đã hạnh phúc thỏa mãn như thế. Tiểu Thần vẫn là Tiểu Thần trong lòng anh, trong sáng, tốt đẹp, thuần túy như vậy.
Ăn xong đá bào, Hứa Lương Thần nhất quyết truy hỏi bí mật một phút này. Giang Cánh Vu chỉ nhìn cô đăm đăm dịu dàng cười, không trả lời. Thật ra bí mật chẳng qua là dùng thuốc hút ẩm ngưng kết mà thành, thuốc hút ẩm đổ vào nước đá có thành phần hóa học là Calcium chloride, nó có thể giảm nhiệt độ đông lạnh của vật thể, cho nên sẽ làm cho chất hỗn hợp ở trạng thái dịch sữa nhanh chóng ngưng kết trở thành kem.
Nhưng anh không muốn nói cho em, Tiểu Thần, chỉ cần em thích, anh nguyện tự tay làm cho em ăn……
Nhờ hai chén đá bào, hai người tựa như tìm về cảm giác trước đây. Vì thế nói liên miên không ngừng về những gì đã trải qua mấy năm nay, Liêu Ngọc Phượng thực hợp thời bảo nha đầu đưa album ảnh trước đây của hai người tới, thấy vật nhớ chuyện xưa, càng nói càng hăng say, cho đến chạng vạng Hứa Lương Thần xem tập văn mới xuất bản gần đây của Giang Chính Vũ, Giang Cánh Vu lặng lẽ đi ra ngoài.
Nha đầu đến gọi dùng cơm chiều, Hứa Lương Thần ngẩng đầu khỏi quyển sách, nhìn ngoài cửa sổ hoàng hôn đã buông xuống, liền gập sách lại, nâng tay xoa thắt lưng đau mỏi. Nha đầu tùy tay mở đèn điện cười nói: “Tiểu thư, vài năm cô không trở lại, tối nay phu nhân và thiếu gia tự mình xuống bếp, cô mau đi xem một chút đi……”
Hứa Lương Thần quay đầu nhìn cô, chớp mắt vui sướng nói: “Nhụy Nhi?”
Nhụy Nhi thấy Lương Thần nhận ra mình, không khỏi vui vẻ cười càng ngọt, khuôn mặt đã không còn vẻ mập mạp của trẻ con, đã trở thành tiểu giai nhân thanh tú.
Nhụy Nhi là cô nhi Giang Chính Vũ lưu dưỡng sau khi trở về, cũng tầm tuổi Hứa Lương Thần, có thể xem như cùng nhau lớn lên, cảm tình so với chủ tớ bình thường đương nhiên không giống, mà Lương Thần cũng chưa bao giờ coi cô như nha đầu.
Thời gian qua mau, vận mệnh bất đồng, hai người gặp lại đều xúc động. Đang trò chuyện, lại thấy Liêu Ngọc Phượng mỉm cười đi tới: “Nhụy Nhi, bảo cô đi gọi tiểu thư ăn cơm, thế mà lại mất hút? Hóa ra là cố nhân gặp lại nhìn nay nhớ xưa, được rồi, dùng cơm xong lại nói chuyện, đừng để Tiểu Thần đói bụng.”
Nói xong, kéo tay Hứa Lương Thần đi vào nhà ăn: “Dượng con và Thi tiên sinh muốn uống chút rượu, bảo chúng ta đừng để ý tới bọn họ.
Bữa cơm hôm nay chỉ có ba chúng ta, đều là những món ăn gia đình ngày xưa Tiểu Thần thích, nếm thử có phải là hương vị ngày xưa không?”
Vãn Hứa Lương Thần ngồi xuống, không thấy Giang Cánh Vu cô có chút khó hiểu hỏi: “Dì Liêu, Cánh Vu đâu……”
Lời còn chưa dứt, cửa nhà ăn mở ra, Giang Cánh Vu bưng một cái đĩa trắng cười hì hì đi đến: “Đây là tay nghề tuyệt nhất của tôi, mời hai vị nữ sĩ nếm thử.”
Cái đĩa được đặt xuống trước mặt, Hứa Lương Thần nhìn thấy là trứng nước hấp cô thích nhất khi còn bé.
“Đã khoe khoang như vậy, Tiểu Thần mau nếm thử, làm không tốt xem nó xuống đài thế nào?”
Liêu Ngọc Phượng cười lấy thìa múc một ít cho vào bát Hứa Lương Thần, liên tục thúc giục cô ăn thử.
Thấy Giang Cánh Vu vẻ mặt như đã dự định trước, Hứa Lương Thần không khỏi cười rộ lên, không hề khách khí ăn một miếng, cẩn thận nhấm nháp hương vị, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, tiếp theo lại nếm thêm một miếng.
Chính cô đã ăn món này rất nhiều lần, lại dường như chưa bao giờ ăn trứng nước hấp trơn mềm ngon miệng như vậy?!
Nhìn ánh mắt kinh ngạc và ca ngợi của Hứa Lương Thần, nụ cười thỏa mãn yêu chiều của con trai, Liêu Ngọc Phượng thở dài trong lòng.
Trứng nước hấp là món ăn gia đình rất thông thường, muốn biến đồ ăn như vậy thành mỹ vị, bí quyết chính là dốc hết tâm huyết.
Nghe Cánh Vu nói, lúc nó mới học làm trứng nước hấp không phải lượng nước quá nhiều, trứng nước bị vỡ; thì là hấp hơi quá lâu, trứng nước thành tổ ong, khó mà ăn nổi. Muốn hấp trứng nước ngon, cần khống chế tốt lượng nước, nhiệt độ, kỹ xảo đánh trứng cùng độ lửa, đứa con ngốc nghếch này không biết đã thử bao nhiêu lần, mới hấp được món trứng nước trơn mềm ngon lành như thế này.
Chỉ vì nụ cười của giai nhân mà dốc sức vô cùng cực khổ, ngay cả người làm mẹ như bà cũng không thể không mềm lòng, có thể thấy được con trai nặng lòng với Tiểu Thần đến mức nào! Chỉ mong Tiểu Thần có thể hiểu được, hai người tình chàng ý thiếp hiểu nhau không cần nói mới tốt……
Một trong “Tam công tử Yến Châu” ở Thượng Hải, vô số giai lệ danh viện ái mộ Giang đại thiếu, vì cô mà tự mình xuống bếp, hơn nữa món ăn cũng rất ngon, có thể thấy được đây không phải lần đầu ra tay. Cánh Vu không thích ăn trứng gà, vì cô mà anh dụng tâm như vậy……
Phần tình cảm này Hứa Lương Thần sao lại không rõ?
Nhưng…… trước mắt Hứa Lương Thần hiện lên đôi mắt sáng quắc của đại thiếu mặt lạnh, Cánh Vu bây giờ là cảnh trưởng Phủ Đại Soái, nếu Đoàn Dịch Kiệt biết…… Có thể gây bất lợi với Cánh Vu hay không?
Một bàn ăn làm những ký ức đẹp ngày xưa sống lại, dì Liêu và Giang Cánh Vu tự mình xuống bếp nấu thật nhiều món ngon, trong lòng Hứa Lương Thần lại không yên, chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt làm cô khó xử.
Cô không ngờ chuyện làm cho cô càng khó xử hơn còn đang ở sau……
[1] Trứng nước hấp (Chinese steamed water eggs)