Ép Gả Vợ Hiền

Chương 42 – Tiểu thư Đoàn phủ
Trước
image
Chương 42
  • Chương 0
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
Tiếp

Đây là Đoàn Thiếu soái bị mọi người gọi là đại thiếu mặt lạnh sao? Anh cũng có lúc bị đánh không đánh trả?! Người tới mở to đôi mắt đen láy ngạc nhiên không thôi, khóe môi mang theo chút ý cười cực kỳ giống Đoàn Dịch Kiệt, còn có vẻ dịu dàng trong sáng, lúm đồng tiền hai bên má còn sâu hơn Hứa Lương Thần rất nhiều, trong khí chất mang một vẻ dịu dàng khác.

Ánh mắt của cô nửa là chế nhạo nửa là tò mò nhìn chăm chú, nhìn đến mức Đoàn Dịch Kiệt có chút mất tự nhiên nhíu mày: “Sao em lại tới đây?” Giọng anh vẫn trầm thấp như trước nhưng trong đó đã không còn vẻ cứng rắn mà mang theo một chút dịu dàng khó cảm thấy.

“Hoằng Nghĩa gọi điện thoại tới, sao em có thể không phải người đầu tiên chạy đến giúp đỡ được?” Cô gái hì hì cười nói, quay mặt hứng thú nhìn Giang Cánh Vu. Không biết người này là ai, lại có gan ra tay với lão đại? Vừa rồi nghe hai người nhắc tới “Tiểu Thần”, “Tiểu Thần” là ai? Nghe giống tên con gái, chẳng lẽ hai người này là vì tranh giành một cô gái sao?

Đây là chuyện lão đại mặt lạnh sẽ làm sao?! Thật đúng là quá kinh ngạc. . . . . . Cô gái bỗng nhiên nhớ tới tin đồn trên báo vài ngày trước, cô còn đặc biệt gọi điện về chứng thực, vị tiểu thư nhà họ Hứa kia hình như tên là Lương Thần, chẳng lẽ là vì cô ấy?

“Mưa lớn như vậy hai người đứng trong sân làm gì? Nhìn xem quần áo đều ướt đẫm rồi kìa, mau mau đi thay đi, cẩn thận cảm lạnh.” Cô gái không hỏi nhiều, chỉ cười nhìn Đoàn Dịch Kiệt và Giang Cánh Vu, nghĩ một chút, rộng rãi đi đến trước mặt Giang Cánh Vu, kéo mũ áo mưa xuống cười gật đầu: “Xin chào, tôi là Đoàn Kỳ Bình.”

Là vị Đoàn đại tiểu thư nghe đồn trở mặt với Đoàn đại soái, bị đuổi ra khỏi Phủ Đại Soái sao? Không ngờ lại được gặp Đoàn Kỳ Bình ở đây, Giang Cánh Vu cười nhẹ: “Tại hạ Giang Xuyên, rất vui được gặp cô.”

Kỳ tài trang bị quân sự được Quân Chính phủ mời về? Đoàn Kỳ Bình nghe vậy cười nhìn anh, lại khuyên hai người vào nhà. Đoàn Dịch Kiệt và Giang Cánh Vu nhìn nhau, đều có tâm tư không đáp lời. Không khí quái dị khiến Đoàn Kỳ Bình âm thầm kinh ngạc trong lòng, liền tìm cơ hội cáo từ đi vào phòng trước.

Nhìn Đoàn Kỳ Bình bước vào phòng, Đoàn Dịch Kiệt liếc xéo Giang Cánh Vu một cái, không nói gì, im lặng một lát xoay người vào theo.

Giang Cánh Vu nhìn bóng lưng bọn họ, gật đầu với La Hoằng Nghĩa: “Tôi đi về trước, phiền anh chuyển lời cho Quân Đoàn Trưởng, dù thế nào cũng xin để tôi gặp được người, bằng không. . . . . .” Anh nhìn La Hoằng Nghĩa, không nói thêm nữa, đi ra khỏi tiểu viện.

La Hoằng Nghĩa nhìn bóng lưng của anh muốn nói lại thôi, nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc bỏ ý định đuổi theo.

Nghe được câu “Anh tôi có thể, vì sao Hứa Lương Thần không thể tới?” Người phía sau cửa sổ ngạc nhiên, sau một lúc lâu mới chậm rãi hoàn hồn. Đột nhiên trong lòng cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Trong dòng lịch sử dài dằng dặc của Trung Quốc, gần như không có bóng dáng phụ nữ. Dưới sự trói buộc của lễ giáo tam tòng tứ đức, phụ nữ không có quyền hành động tự do, không có quyền hưởng thụ giáo dục, không có cơ hội lựa chọn nghề nghiệp. Sau khi có làn gió phương Tây, các tư tưởng quan niệm phương Tây truyền bá trong nước, nếp sống xã hội mới dần thay đổi.

Con gái có thể ra khỏi khuê các, đến trường học, dần dần đi vào các ngành các nghề xã hội. Nhưng vẫn có rất nhiều người nặng nề truyền thống quy phạm đạo đức cũ đặc biệt là những người đàn ông có địa vị cao. Áp lực phụ nữ phải chịu khi tìm việc tự lập trong xã hội người ngoài khó mà tưởng tượng nổi.

Ví dụ như ngành tin tức tự cô đã tiếp xúc, trước ‘phóng viên’ thêm chữ ‘nữ’ làm nổi bật giới tính là một minh chứng rõ nhất trong xã hội nam quyền. Nữ phóng viên Yến Châu thường bị xếp đi phỏng vấn tin tức về phụ nữ, lại bị người lên án suốt ngày chỉ vào nha môn phu nhân Đông gia, ra biệt thự phu nhân Tây gia, nghe ngóng vài cuộc họp, thăm hỏi, chăm sóc linh tinh, không thoát khỏi vòng luẩn quẩn phu nhân, tiểu thư, đứa nhỏ.

Nếu không bị nói thành đồ trang trí thủy tinh, suốt ngày vào bên này ra bên kia, đến một cơ quan ngồi chưa được vài phút lại cầm ví đi ra, tỏ ra bận rộn nhiều việc thì là quá mạnh mẽ, thiếu nhẫn nại, quyến rũ có thừa, hoạt bát không đủ. Ít có ai có chí tiến thủ mạnh mẽ, hào phóng, có gan cạnh tranh với các nam phóng viên.

Trong khoảng thời gian về nước, cô có nghe được đại chúng tán dương tòa soạn mới trong giới tin tức, cũng khá nổi tiếng. Đó chính là ‘Thời báo’ ở Bắc Bình[1] chủ bút là nhóm người Thiệu Kỳ Bình. Có thể thấy một cô gái tạo ra thành tích trong một ngành nghề khó khăn đến mức nào.

[1]Bắc Bình: Tên gọi cũ của Bắc Kinh

Nhưng ngay cả thanh niên từng đi du học tiếp thu tư tưởng mới như Cánh Vu cũng cảm thấy cô đến hồ Vi Mạch là không ổn, huống chi là người kia? Cho nên Hứa Lương Thần nằm mơ cũng không ngờ đại thiếu mặt lạnh lại không có loại quan niệm mốc meo này, trong lòng anh thực sự không có loại ‘nam tôn nữ ti’ này sao? Nếu vậy không thể không bội phục sự khoan dung độ lượng trong lòng ai kia.

May có Đoàn Kỳ Bình tiến vào, phân tán sự chú ý của hai con gà chọi kia. Hứa Lương Thần hoàn toàn yên tâm, dù thế nào hai người này chắc sẽ không ra tay nữa. Tinh thần được thả lỏng, choáng váng lại ập tới, cô không nhìn ngoài cửa sổ nữa, đỡ tường từ từ về giường nằm.

Đoàn Kỳ Bình đi vào phòng, cởi áo mưa, quét mắt nhìn bố cục trong phòng. Cô đứng ở gian ngoài, bên trong có một gian nội thất, cửa phía tây mở ra, phía đông lại đóng kín, có thể ngửi thấy mùi hoa mai thoang thoảng. Cô giật mình, lão đại thật sự dẫn vị tiểu thư nhà họ Hứa kia theo quân? Trong lòng không khỏi vô cùng tò mò, rốt cuộc là cô gái như thế nào mà lại khiến đại thiếu mặt lạnh xưa nay lạnh nhạt với phụ nữ vì cô tranh giành tình nhân. . . . . .

Đoàn Kỳ Bình tính cách thẳng thắn, nghĩ là làm, liền đi qua nhẹ nhàng đẩy cửa ra, giương mắt chạm vào tầm mắt Hứa Lương Thần đang dựa người trên gối đầu, hai người không khỏi giật mình.

Cô gái trên giường khoác một chiếc áo quân phục phổ thông, cánh tay trái băng lớp gạc màu trắng thật dày, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng vẫn không che giấu được sự xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt to như ngôi sao trong đêm, tinh khiết động lòng người. Tóc dài như mực xõa trên vai, làm nổi bật lên da thịt trắng như tuyết mặt mày như họa.

Bên cạnh anh cả thực sự giấu mỹ nhân nha! Đoàn Kỳ Bình chớp chớp mắt, lúm đồng tiền trên má dần dần hiện ra: “Thực xin lỗi, quấy rầy cô, tôi là Đoàn Kỳ Bình, em gái Đoàn Dịch Kiệt, cô là. . . . . . Hứa tiểu thư?”

Em gái đại thiếu mặt lạnh? Hứa Lương Thần mỉm cười, lịch sự gật đầu: “Tôi là Hứa Lương Thần.” Cô đã gặp hai chị em sinh đôi Kỳ Phương, Kỳ Ngọc Phủ Đại Soái. Nhớ lại ngày ấy mơ hồ nghe được Lư phu nhân và Đoàn Chính Huân nhắc tới “Kỳ Bình”, là vị tiểu thư này sao? Đoàn Chính Huân dường như không cho cô về nhà, vì sao?

Đang nghĩ tới đó, Đoàn Kỳ Bình đã rộng rãi cười đi tới, nhìn vết thương của Hứa Lương Thần, thân thiết hỏi: “Cô bị thương? Đã đỡ chưa?”

Cô quan sát kỹ lưỡng sắc mặt Hứa Lương Thần: “Lão đại cũng thật là, đánh giặc cần gì phải kéo cô tới chịu khổ, lại còn không làm tròn trách nhiệm bảo vệ cô chu toàn.”

Trong lời Đoàn Kỳ Bình biểu lộ quan tâm tự nhiên khiến Hứa Lương Thần nhanh chóng có hảo cảm với vị Đoàn tiểu thư này; nhưng đồng thời sự thân thiết của cô lại khiến Hứa Lương Thần có chút mất tự nhiên. Nghe giọng điệu cô ấy dường như đã đặt cô dưới phạm vi che chở của Đoàn Dịch Kiệt, cô bị thương là do đại thiếu mặt lạnh thiếu trách nhiệm, vì thế mỉm cười: “Đã tốt hơn nhiều rồi. . . . . . Súng đạn không có mắt, trên chiến trường bị thương là chuyện bình thường, Đoàn tiểu thư không cần để ý.”

Thái độ lạnh nhạt đối với chuyện bị thương của cô làm Đoàn Kỳ Bình không khỏi hơi giật mình, chỉ cảm thấy ý cười nhàn nhạt trên mặt Hứa Lương Thần trong nháy mắt bỗng sáng ngời quyến rũ, ngay cả cô là con gái mà cũng không khỏi động lòng. Đang muốn nói thêm mấy câu cửa phòng lại khẽ vang, thư ký Bành bưng một cái khay đến: “Tiểu thư đói bụng rồi đúng không? A, đại tiểu thư cũng ở đây sao? Đại thiếu đã dặn phòng bếp, đồ ăn của cô đang đặt ở bên ngoài. . . . . .”

Đoàn Kỳ Bình cười gật đầu, nhìn thư ký Bành cẩn thận đặt khay lên trên bàn. Bành Minh Hà là thư ký riêng của Đoàn Dịch Kiệt, thân phận đặc biệt. Nếu là nhân vật tầm thường lão đại mặt lạnh tuyệt đối sẽ không phái cô ấy ra trận, xem ra anh đối với vị Hứa tiểu thư này quả thực rất đặc biệt.

“Hứa tiểu thư cô cứ dùng cơm trước, lát nữa chúng ta lại tán gẫu. . . . . .” Thư ký Bành đã đặt cái bàn nhỏ đến bên giường, Đoàn Kỳ Bình rất tinh mắt đứng dậy. Nói còn chưa dứt lời đã nghe được Đoàn Dịch Kiệt ở bên ngoài nói: “Tiểu Bình, em ra đây, anh có lời muốn hỏi em.”

Đoàn Kỳ Bình đáp một tiếng, gật đầu mỉm cười với Hứa Lương Thần, đi ra ngoài. Hứa Lương Thần nhận lấy chiếc đũa trong tay thư ký Bành đang định ăn cơm lại nghe thấy Đoàn Dịch Kiệt trầm giọng nói: “Nói thật với anh, có phải ở trong đó chịu khổ đúng không? Sao không nói sớm cho anh biết? Em cũng thật to gan, một đứa con gái mà ba phen mấy bận chọc những người này. . . . . .”

Tiếng Đoàn Kỳ Bình cười dịu dàng đầy sức sống: “Cám ơn anh cả. Hiện giờ quân phiệt hỗn chiến, các phái vì ích lợi của bản thân tranh đấu không ngừng, dùng vũ lực đồng thời còn muốn mượn dư luận và khả năng tuyên truyền. Các chính khách quân phiệt trực tiếp khống chế tòa soạn, còn dùng tiền trợ cấp và thủ đoạn gián tiếp nắm trong tay hướng phát triển của các tòa soạn. Hiện nay hơn bảy mươi tòa soạn lớn nhỏ ở Bắc Bình, hơn hai phần ba đã có bối cảnh chính trị nhất định. Chúng nó theo tình hình chính trị chìm nổi, không có chính kiến và chủ trương nhất quán. Thậm chí hoàn toàn không có “phong cách báo”. Em đã làm, sẽ giữ vững khát vọng và sứ mệnh của mình, không vì tiền tài thế lực mà thay đổi, đại biểu dân ý, quan tâm vận mệnh quốc gia dân sinh.”

Nói xong, cô bỗng nhiên cười, giọng điệu thoải mái: “Anh cả không cần lo lắng, bị bắt cũng không phải lần đầu. Người ta nói chủ bút không ngồi tù không phải chủ bút, em coi như vẫn tốt, chưa khiến anh cả mất mặt. . . . . . A, anh có xem chuyên mục thông tin đặc biệt Bắc Bình ở Trình báo của em không? Cảm thấy như thế nào?”

Đoàn Dịch Kiệt có chút đau lòng nhìn cô, gật đầu: “Rất được. . . . . . Lần này tòa soạn lại bị niêm phong à?”

“Vâng.” Đoàn Kỳ Bình thấp giọng đáp, tiếp theo sang sảng cười nói: “Lần trước niêm phong, chủ bút là em không phải bị buộc sang đại học pháp chính Nhật Bản học sao? Lần này anh cả cứu em ra, nói không chừng họa phúc cùng nhau còn có chuyện tốt bất ngờ đó. . . . . .”

Nghe đến đó, chiếc đũa trong tay Hứa Lương Thần không khỏi tạm dừng. Thời báo cùng chuyên mục thông tin đặc biệt Bắc Bình cô đọc mỗi ngày, chủ trì chuyên mục là nữ phóng viên có tiếng trong nước – Thiệu Kỳ Bình. Chẳng lẽ vị Đoàn tiểu thư này chính là cô ấy?!

Trước
image
Chương 42
  • Chương 0
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!