Dù sao quãng đường chỉ có mấy phút, thời tiết cũng đẹp nên Lâm Diệc Dương không mặc áo khoác, cầm nó trên tay đi thẳng tới phòng bi a.
Mạnh Hiểu Đông dựa vào bản đồ tìm thấy phòng bi a, đang chờ anh ở ngoài cửa.
Lâm Diệc Dương cũng không nhiều lời với anh ấy, thuê luôn căn phòng kia.
Vì Ân Quả phải luyện tập suốt nên cô bao hẳn căn phòng ấy từ sáng đến tối, đương nhiên là nhờ mối quan hệ cá nhân của Lâm Diệc Dương.
Anh vừa vào, mấy ông chú bên trong đều niềm nở chào hỏi, thậm chí còn bảo cô bạn gái của anh chăm chỉ thật đấy, ngày nào cũng đến tập luyện.
Mạnh Hiểu Đông nghe thấy, liền lườm anh một cái sắc lẹm.
Lâm Diệc Dương coi như không nghe thấy gì, đóng cửa lại, chỉ vào bàn bi a 9 bi trước mặt, “Chơi cái này nhé?”
Mạnh Hiểu Đông nói: “Ông thừa biết tôi không bao giờ chơi bi a 9 bi mà, trừ khi chuyển nghề hoặc giải nghệ.”
Anh ấy luôn giành một sự tôn trọng cho nội dung mình đang chơi.
Lâm Diệc Dương nở nụ cười hờ hững, “Kể từ lúc rời khỏi câu lạc bộ, tôi chưa đụng vào bàn snooker lần nào.”
Hai người nhìn nhau, dường như không ai chịu nhường ai.
Lâm Diệc Dương cầm viên bi màu cam trên bàn lên, tung mấy cái rồi nói: “Đợi một lát.”
Anh đi ra ngoài.
Mạnh Hiểu Đông dựa người vào cửa sổ, nhìn con phố dần dần chìm trong màn đêm.
Mấy lần đến đây thi đấu, anh ấy đều ở cùng người trong câu lạc bộ tại một khách sạn được đặt riêng, cả phòng bi a cũng được đặt trước, sạch sẽ, rộng rãi và yên tĩnh.
Còn căn phòng bi a nhỏ xíu này, bên ngoài có người uống rượu, hút thuốc ầm ĩ không ngớt, còn có cả tiếng nhạc xập xình, thật giống như thuở bé.
Không bao lâu sau, Lâm Diệc Dương quay vào, tay trái xách cây cơ, tay phải ôm một chiếc thùng các tông, bên trong đụng một bộ bi snooker.
Ở đây chỉ có một bàn snooker ít người dùng đến, bình thường toàn để không, bi snooker được đựng trong thùng nước ngọt.
Anh đổ hết bi trong thùng lên mặt bàn.
Một viên bi trắng, mười lăm viên bi đỏ, sáu viên bi khác màu, tổng cộng hai mươi hai viên.
Sợ thiếu, anh còn phân loại ra đếm lại một lượt.
Chợt thấy cả bàn toàn bi đỏ, lại còn năm trên bàn màu xanh nước biển vốn không thuộc về chúng, trông thật lạ lẫm.
Lâm Diệc Dương nhượng bộ cúi người, tự tay xếp ngay ngắn từng viên bi, “Bàn bi a 9 bi, chơi snooker, mỗi người nhường một bước.”
Bàn bi a 9 bi nhỏ hơn bàn snooker, lỗ lại to hơn snooker.
Mạnh Hiểu Đông chưa bao giờ chơi trên bàn bi a nhỏ như thế này, còn anh mười mấy năm rồi không động vào snooker.
Phân chia thế này khá công bằng.
Lâm Diệc Dương chỉ tay ra bên ngoài, ý muốn nói: Chọn cơ đi.
Anh biết Mạnh Hiểu Đông không mang theo cơ của mình, “Dùng tạm cơ chung vậy.”
Lúc quay lại, Mạnh Hiểu Đông lấy một đồng xu trong ví tiền ra.
Snooker và bi a pool 9 bi không giống nhau, giành được quyền khai cuộc cũng chẳng có lợi thế gì mấy.
Trước đây khi họ thi đấu, trọng tài đều tung đồng xu để quyết định ai đánh khai cuộc trước.
Lâm Diệc Dương không muốn tung đông xu nên nói luôn:
“Bạn bè từ xa tới là khách, ông khai cuộc đi.”
Vì phải tính điểm, nên anh gọi một ông chú am hiểu snooker vào giúp hai người họ tính điểm.
Ông chú không hay đến phòng bi a này lắm, nhưng vừa vào liền nhận ra Mạnh Hiểu Đông.
Tuy snooker không được ưa chuộng ở đất nước này, song cái danh “đứng thứ mấy trên bảng xếp hạng thế giới” cũng thu hút được rất nhiều người.
Ông chú làm trọng tài tạm thời lặng lẽ truyền tin ra, bỗng chốc người chơi trong phòng bi a đều vây kín ngoài cửa.
Hai người, một người mặc áo sơ mi đen, một người mặc áo sơ mi trắng.
Lâm Diệc Dương cao hơn Mạnh Hiểu Đông một chút.
Vì là người châu Á nên trông khá trẻ, trong con mắt ông chú, họ không khác gì mấy cậu nhóc ngoài đôi mươi.
Ván đầu tiên Mạnh Hiểu Đông khai cuộc trước.
Mạnh Hiểu Đông chọc cú nào chắc cú đó, từ nhỏ đã nổi tiếng nhờ độ chính xác.
Trước khi mỗi viên bi lăn vào lỗ, anh ấy đều tính toán rất kĩ càng, nói là tính toán nhưng cũng chỉ kéo dài trong vòng hai mươi lăm giây.
Trong lúc anh ấy đi cơ, Lâm Diệc Dương tựa người vào chiếc ghế nghỉ kê sát tường, nhìn những viên bi đỏ khắp bàn mà thẫn thờ trong giây lát.
Chỉ có snooker mới có những viên bi màu đỏ, mỗi lần bi màu đỏ rơi xuống lỗ, những hình ảnh quen thuộc lại lướt qua trong đầu anh.
Anh tưởng rằng ván đầu tiên Mạnh Hiểu Đông sẽ một cơ dọn bàn, còn nhờ người ta lấy hộ mình cốc nước nóng uống cho ấm bụng.
Song không ngờ “cậu lớn” lại bất ngờ thất thủ trong một ván đấu xoàng xĩnh chẳng nổi danh gì này.
“Đến lượt ông đấy.” Mạnh Hiểu Đông nói.
Khoé miệng Lâm Diệc Dương nhoẻn cười, anh đặt cốc xuống, vui vẻ khi giành được lượt từ Mạnh Hiểu Đông.
Một tay anh cầm cơ, tay kia đút vào túi quần, cúi người nhìn những viên bi còn sót lại trên mặt bàn nhờ ánh đèn phía trên, “Định nhường tôi đấy à?”
Mạnh Hiểu Đông không đếm xỉa đến lời trêu chọc của anh.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen nhấc cây cơ lên vòng qua hơn nửa chiếc bàn, bỗng nhiên cúi người xuống, dùng sức chọc vào một viên bi đỏ mà không cần suy nghĩ.
Lâm Diệc Dương đứng thẳng người, ngón trỏ chỉ vào viên bi đen phía xa nhất, như muốn nói với Manh Hiểu Đông rằng: Tôi sẽ đánh viên bi đó.
Quy định tính điểm của snooker và bi a pool 9 bi không giống nhau.
Trước tiên phải đưa một viên bi màu đỏ vào lỗ, sau đó có thể lựa chọn một màu bất kỳ để đánh.
Mỗi lần bi màu vào lỗ đều phải nhặt lên để vào chỗ cũ.
Cho đến khi mười lăm viên bi đỏ trên bàn đều lọt lỗ thì không cần lấy bi màu khác ra, đánh từng viên bi vào lỗ theo thứ tự là kết thúc ván chơi.
Bi đỏ 1 điểm, bi vàng 2 điểm, bi xanh lá cây 3 điểm, bi nâu 4 điểm, bi xanh nước biển 5 điểm, bi hồng 6 điểm, bi đen 7 điểm.
Nói cách khác, muốn giành được điểm cao thì phải đánh liên tiếp những viên bi có giá trị cao.
Còn rất nhiều quy tắc khác nữa, chỉ cần sơ sẩy một giây thôi là sẽ mất điểm ngay.
Bởi vậy đến xế chiều, trong phòng bi a xuất hiện một cảnh tượng hiếm thấy.
Lâm Diệc Dương vốn ưa thích lối chơi đánh nhanh thắng nhanh lại dừng lại, người ta có thể nhận ra anh đang suy ngẫm.
Ngoại trừ Mạnh Hiểu Đông, không ai biết được Lâm Diệc Dương đang nghĩ gì.
Anh đang nhớ lại luật chơi snooker, những viên bi này được bao nhiêu điểm.
Hai người đều là cao thủ, sau ba ván đã hoàn toàn bước vào trạng thái thi đấu.
Lâm Diệc Dương càng đánh càng nhanh, đến ván thứ tư chỉ cần một cơ đã dọn bàn, chiến thắng trong tiếng vỗ tay và reo hò của cả phòng bi a.
Có người giơ chai bia lên, hét lớn “Lin” để cổ vũ cho anh.
Song Lâm Diệc Dương chỉ nhún vai, chỉ về phía góc tường bên ngoài, “Tôi mời mọi người một két bia.”
Câu nói này khiến mọi người càng reo hò nhiều hơn.
Ván thứ năm, đến lượt Mạnh Hiểu Đông đánh khai cuộc.
Lâm Diệc Dương quay trở về ghế nghỉ, con trai ông chủ lập tức sáp đến gần, “Ai thế ạ?” Cậu nhóc tò mò hỏi.
“Một người anh em…” Lâm Diệc Dương khựng lại, chậm rãi nói nốt: “Trước đây.”
“Tuyển thủ snooker chuyên nghiệp ạ?” Cậu bé lại thắc mắc.
Lâm Diệc Dương gật đầu.
“Chú trọng tài nói anh ấy đứng top năm thế giới, tiền thưởng cao lắm.”
Lâm Diệc Dương không rõ tình hình trong giới bây giờ thế nào, hôm nọ Giang Dương lấy Mạnh Hiểu Đông làm ví dụ cho anh biết về chế độ tiền thưởng.
Từ mùa giải trước cho đến nay, Mạnh Hiểu Đông tạm xếp thứ năm trong bảng xếp hạng thế giới, tiền thưởng gộp lại đã lên đến hơn sáu trăm nghìn bảng Anh, thu nhập một năm quả thật không thấp.
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Nếu anh chịu khó tìm thêm mấy công việc thi vài năm nữa muốn đuổi kịp Mạnh Hiểu Đông cũng chẳng khó lắm, có lẽ cuộc sống của anh và Ân Quả sẽ không đến nỗi giật gấu vá vai.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi bật cười: Mày đang nghĩ gì thế hả, Lâm Diệc Dương?
Anh vuốt tóc mái trước trán lên để bản thân tỉnh táo hơn, rồi rút tiền trong túi ra đưa cho con trai ông chủ, thì thầm dặn dò mấy câu, bảo cậu bé đi thanh toán hộ tiền bia.
Cậu bé ngoan ngoãn chạy đi, lát sau quay lại lén ghé vào vai anh, khẽ nói: “Bạn gái anh đang ở bên ngoài đấy.”
Ân Quả ư?
Lâm Diệc Dương lấy điện thoại ra, tìm đến cái tên Red Fish.
Lin: “Đến rồi à?”
Red Fish: “…!Em dặn thằng bé đừng nói cho anh biết, đợi lát nữa anh chơi xong hãy nói.”
Lin: “Chơi xong rồi.”
Red Fish: “Nhanh thế á? Ai thắng vậy?”
Lin: [Icon mặt cười]
Anh để điện thoại lên ghế, đi tới vỗ vào mép bàn bi a, “Dọn bi thôi.”
Ván này vẫn chưa phân thắng bại.
Mạnh Hiểu Đông đứng thẳng người dậy, “Ông nghiêm túc hơn được không hả?”
Lâm Diệc Dương dựa người vào bàn, chẳng còn ý chí chiến đấu nữa, “Mệt rồi.”
Có một câu anh chẳng buồn nói: Tôi ngồi mấy tiếng tàu hoả về đây không phải để chơi bi a với ông nhé.
Lâm Diệc Dương nhìn ba viên bi đỏ và tất cả bi màu khác trên bàn, cầm cơ lên nhanh chóng đánh từng viên vào lỗ.
Chọc bi mạnh, vào lỗ nhanh, di chuyển vị trí đứng cũng nhanh, chẳng màng đến luật snooker, đánh từng viên bi vào lỗ dọn bàn cho xong.
Cuối cùng trên bàn chỉ còn lại bi trắng và bi đen, Lâm Diệc Dương đơn thuần chỉ chơi cho vui, cúi người xuống, đặt cằm lên cây cơ màu nâu.
Bỗng bóng hình Ân Quả xuất hiện trong tầm mắt anh, cô đứng đằng sau đám đông, nhìn vào bên trong.
Anh mỉm cười, dùng sức chọc một cú.
Bi đen lao như bay về phía lỗ, một tiếng “cạch” vang lên, rơi thẳng xuống dưới.
Mạnh Hiểu Đông nhìn viên bi cái sắp rơi xuống miệng lỗ kia, nở nụ cười tán thưởng.
Cú đánh dùng lực mạnh như thế này, bi đen rất dễ bị bật ngược trở lại, bi trắng cũng dễ lăn theo xuống lỗ, nhưng cả hai trường hợp đều không xảy ra.
Nếu không tập luyện vô số lần thì sao có thể đánh một cú đẹp nhường ấy?
Lâm Diệc Dương vẫn là con người trước đây, mỗi cú chọc, mỗi lần đánh đều theo đuổi sự hoàn mĩ tuyệt đối..