Ân Quả cũng không biết ai thắng.
Đến khi mọi người giải tán, cô tới gần mép cửa nhìn bảng ghi điểm thì đã bị xoá sạch sẽ rồi.
Mạnh Hiểu Đông lau sạch hai tay, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, hỏi Ân Quả: “Em về cùng anh không? Về khách sạn câu lạc bộ đã đặt ấy?”
“Em không đi đâu, trời tối rồi.” Ân Quả nói: “Mai em đến tìm anh.”
Mạnh Hiểu Đông đồng ý: “Vậy tiễn anh ra ngoài.”
Bình thường anh ấy chẳng bao giờ có yêu cầu này.
Hôm nay cái người không muốn người trong thiên hạ làm lỡ thời gian tập luyện của mình uống nhầm thuốc rồi hả?
Ân Quả lẩm bẩm trong lòng, cùng Mạnh Hiểu Đông đi ra ngoài cửa.
Lúc nãy đứng ở ngoài cửa chờ hai bọn họ chơi xong, cô đã hứng kha khá gió lạnh.
Vào trong chưa được mấy phút đã phải đi ra, cơn gió lạnh thốc vào gáy khiến cô phải rụt vai lại.
Một chiếc xe bán đồ ăn dừng ở ven đường, trong xe xếp đầy những lọ tương xanh xanh đỏ đỏ vàng vàng, tấm biển quảng cáo dán trước xe bị hất tung lên trong gió.
“Để em gọi xe cho anh.” Cô nói với anh họ.
“Không cần đâu, anh đi tàu điện ngầm.” Mạnh Hiểu Đông đi đến chỗ xe bán đồ ăn, mua một cái hotdog.
Ân Quả đứng chờ cạnh cửa gỗ màu nâu để tránh gió.
Hôm nay anh họ rất kỳ lạ, về khách sạn là có đồ ăn, việc gì phải mua hotdog bán dạo bên đường? Không bao lâu sau, người bán hàng đưa cho anh ấy một chiếc hotdog nóng hổi.
Mạnh Hiểu Đông nhận lấy, quay về chỗ Ân Quả.
Năm xưa ở cánh gà, một cô gái chặn Lâm Diệc Dương trong phòng thay đồ, anh ấy vẫn nhớ như in mình đã giải vây cho anh.
Bao nhiêu năm trôi qua, Lâm Diệc Dương và em gái mình thành một đôi, âu cũng là duyên phận.
Mạnh Hiểu Đông cúi đầu cắn một miếng hotdog, mày bỗng chau lại.
Anh ấy không ăn cay, chẳng hiểu sao lại bảo người ta cho thêm tương ớt vào, cũng không thể nhổ ra trước mặt em gái, đành cố gắng nhắm mắt nuốt vào.
Nuốt xong miếng bánh, anh ấy lên tiếng: “Hai đứa bọn em có ý định tiến tới hôn nhân không?”
Ân Quả ngỡ mình nghe nhầm, thốt lên: “Dạ?”
“Con người cậu ta được đấy, điều kiện gia đình hơi kém, quan trọng là không còn bố mẹ.
Nhưng không sao, nếu bố mẹ em không ưng, anh sẽ thuyết phục họ giúp em.”
Nghe anh họ nói mà Ân Quả ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.
Anh không có bố mẹ ư? Không phải, tại sao lại nhắc đến bố mẹ mình rồi?
Mạnh Hiểu Đông nói tiếp: “Em cố gắng dụ cậu ta về nước rồi hãy kết hôn.”
Sao lại nhắc đến chuyện cưới xin rồi?
“Anh hiểu lầm rồi.” Ân Quả vội ngắt lời: “Em và anh ấy chưa đến mức đó.”
Mạnh Hiểu Đông bật cười.
Nụ cười của anh họ càng khiến Ân Quả chột dạ hơn, nhưng đúng là anh và cô chưa phải mối quan hệ ấy mà…
Mạnh Hiểu Đông nhìn gương mặt đỏ bừng của em gái, xoa mái tóc của cô, “Tuổi nghề của tuyến thủ bi a khá dài, với thực lực của tên đó, chơi đến bốn mươi tuổi cũng không thành vấn đề.
Cậu ta mới hai mươi bảy tuổi, đang là độ tuổi chín muồi của đàn ông, còn rất nhiều cơ hội.
Ân Quả, em thử khuyên cậu ta về nước đi, em không biết…” Cậu ta tài năng đến nhường nào đâu.
Tâm trạng của Mạnh Hiểu Đông, Ân Quả không thể nào hiểu hết được.
Năm xưa ở trong nước, bọn họ đều là những người sớm bộc lộ năng khiếu, cùng nhau trải qua quãng thời gian luyện tập gian khổ.
Bao nhiêu người bước ra từ những giải đấu, nhưng bây giờ liệu còn mấy ai?
Thật ra hôm nay Mạnh Hiểu Đông đến đây còn có mục đích khác, đó là muốn thử xem kỹ thuật cơ bản của anh.
Mười năm khổ luyện đổi lấy một phút trên bàn đấu, nhưng chỉ cần anh có một chút lười biếng thôi thì chắc chắn không thể nào thoát khỏi con mắt của anh ấy.
Mừng thay, tận trong xương cốt Lâm Diệc Dương vẫn yêu thích môn thể thao này, không tài nào bỏ được.
Nhưng tiếc thay, anh không phải người hiếu thắng.
Lâm Diệc Dương là người không thích theo đuổi thắng thua, thắng đương nhiên sẽ vui, mà thua cũng đã thua rồi.
Thứ anh theo đuổi là những trận đấu đặc sắc, chơi phải ra chơi.
Chính người như anh mới giành được thành tích tốt nhất trong ba người.
Dù Lâm Diệc Dương năm mười mấy tuổi luôn tự giễu mình đi thi đấu chỉ vì tiền, nhưng một khi đã vào trận đấu, dù là cách chơi nào hay ở vị trí nào, mọi người đều có thể nhận ta anh đi cơ rất đẹp, và cũng thi đấu hết mình.
Đó mới là chuyện khó, dù bạn dùng khẩu hiệu “phải giành được vị trí đứng đầu thế giới” cũng chẳng khiến anh mảy may xao động.
Mạnh Hiểu Đông luôn bó tay với Lâm Diệc Dương, trong trận đấu cũng thế, mà trong cuộc sống cá nhân cũng vậy.
Từ tận đáy lòng, anh ấy cực kỳ hy vọng một mối tình đẹp có thể thay đổi được Lâm Diệc Dương.
Anh ấy cuộc giấy gói lại, không ăn chiếc hotdog kia nữa, nhắc lại: “Nhất định phải cưới đấy.”
“Anh!” Ân Quả lúng túng đến nỗi giậm chân.
Tâm trạng Mạnh Hiểu Đông rất tốt, anh ấy bật cười, tìm thấy bảng chỉ dẫn lối vào ga tàu điện ngầm, bèn rảo bước đi về phía khu phố.
Ân Quả yên lặng đứng ở cửa hồi lâu, suy ngẫm những gì anh họ vừa nói.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, cô mở ra, là anh họ.
Tin nhắn cuối cùng giữa hai anh em là Mạnh Hiểu Đông gửi bao lì xì cho cô.
M: “Cứ tưởng em sẽ tìm một người chín chắn, không ngờ lại thích một tên ẻo lả.”
Anh mới là tên ẻo lả cả giới đều công nhận đấy…
Tiểu Quả: “Chúng em vẫn chưa yêu nhau đâu, thật đấy.”
Anh họ không trả lời lại.
“Tách, tách.” Tiếng đóng mở bật lửa khe khẽ vang lên, nhẹ nhàng như chạm vào tim cô.
Ân Quả sực tỉnh, quay trở lại phòng bi a.
Lâm Diệc Dương đút một tay vào túi quần, tựa người vào cửa, vừa nghịch chiếc bật lửa vừa nhìn cô chăm chú.
Nhìn dáng vẻ này, hẳn là anh đã ra ngoài được một lúc rồi.
Con phố trước phòng bi a đang được sửa chữa lại.
Dàn giáo đã gỉ sét dựng khắp lối đi, trên đầu hai người còn có tấm gỗ treo lủng lẳng.
Lúc này trời đã tối hẳn, tấm gỗ chắn mất đèn đường, ánh sáng vàng vọt hắt xuống chân họ.
Những lời muốn nói cứ quanh quẩn nơi đầu môi mà không tài nào thốt ra được, tất cả là tại anh họ, lại còn cái gì mà cưới xin…!khiến cô không có cách nào nhìn thẳng vào anh.
Ân Quả cố ý tỏ vẻ điềm nhiên, bắt đầu quan sát một ông chú đến chỗ chiếc xe bán đồ ăn mua hotdog, lọt mù tạt màu vàng bị bóp méo mó, rải thành hình xoắn ốc lên chiếc xúc xích.
Lâm Diệc Dương vẫn kiên nhẫn nghịch bật lửa, đứng đó chờ cô.
Ông chú mua hotdog đã đi mất, không còn ai để ngắm nữa, Ân Quả đành quay sang nhìn anh.
Lâm Diệc Dương mỉm cười, vẫn không lên tiếng.
Hết cách, cô đành vòng ra ngoài từ sau cánh cửa gỗ, bước xuống hai bậc thềm trước cửa phòng bi a, đứng trước mặt anh, nói một câu tầm phào không đâu vào đâu: “Hôm nay anh…!về nhà sớm hơn tuần trước.”
Giờ này tuần trước anh vừa mới đến New York, tuần này đã chơi bi a xong, còn tiễn cả anh họ về.
“Muốn gặp em sớm hơn.” Anh đóng nắp chiếc bật lửa lại.
Trong phòng bi a nhộn nhịp tiếng cười nói, đám người đó đang uống vui đến quên cả trời đất.
Màn đêm buông xuống, cuộc sống về đêm bắt đầu.
Lâm Diệc Dương cứ một mực nhìn cô.
“Chiếc bật lửa đẹp nhỉ.” Ân Quả tiếp tục nói vu vơ.
“Cũng được.”
“Của anh à?”
Lâm Diệc Dương lắc đầu.
Để chứng minh cho sự thành thật của mình, Ân Quả dứt khoát đưa tay ra, ý nói: Đưa em xem được không?
Lâm Diệc Dương đưa bật lửa ra, chiếc bật lửa với vỏ ngoài cũ kỹ làm bằng inox màu bạc loé sáng trong đêm tối, nhưng lại ném nó vào tay phải của mình, còn tay trái nắm chặt tay cô.
Có người đang cười, là con trai của ông chủ phòng bi a vừa mới đi ra, sau đó lập tức quay đầu đi vào.
Nhịp tim của Ân Quả không còn theo tiết tấu gì nữa rồi.
Giữa màn đêm trong một con phố ở New York, dường như tất cả mọi người đều đang nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay cô.
Ông chủ xe đồ ăn, người qua đường mua hotdog, khách khứa ngồi ngoài nhà hàng ven đường, và cả những người trong phòng bi a…!Nhưng thật ra chẳng ai biết họ là ai, cũng chẳng ai quan tâm họ là ai.
Có người bên trong cất tiếng gọi: “Lin.”
Cô sực tỉnh, muốn rút tay về.
Lâm Diệc Dương đáp: “Tôi không vào nữa, đưa cô ấy đi ăn đây.” Anh nói thế nhưng không hề nhúc nhích, vẫn đứng nguyên chỗ cũ gần sát cửa ra vào, kéo Ân Quả lại gần mình hơn.
Gần đến nỗi ai đi qua nhìn thấy họ, cũng chắc chắn rằng đây là một đôi đang yêu nhau say đắm.
Lâm Diệc Dương nghiêng đầu ngửi hương nước hoa vấn vít trên cổ và cằm cô, thoang thoảng, ngòn ngọt, chính là mùi hương hoa quả.
Cả người anh mỏi mệt vì phải ngồi tàu hoả gần bốn tiếng đồng hồ.
Tính cả thời gian lên tàu, chờ tàu, chờ xe bus, chờ tàu điện ngầm…!tổng cộng cả quãng đường phải mất khoảng sáu, bảy tiếng đồng hồ.
Tuần nào đi đi về về cũng mất mười hai, mười ba tiếng, gần bằng thời gian bay thẳng về nước rồi.
Anh nhắm mắt lại, thính giác càng nhạy bén hơn.
Anh nghe thấy mọi người trong phòng vẫn đang thảo luận về ván đấu giữa mình và Mạnh Hiểu Đông.
Thậm chí có người nổi hứng, hỏi trọng tài “tạm thời” luật chơi snooker để chơi thử một ván.
Ông chủ lục tìm đĩa nhạc mà Lâm Diệc Dương đưa cho, bật một bài hát lên, là bài Năm tháng tình bạn.
Lâm Diệc Dương thuộc thế hệ con trai cuối cùng chịu ảnh hưởng bởi bộ phim Người trong giang hồ.
Anh hoài niệm những gì xưa cũ, bởi vậy hồi xưa làm thêm ở đây, vì quá muốn nghe nên đã đưa cho ông chủ toàn bộ đĩa nhạc phim.
Lâm Diệc Dương lắng nghe bài hát, cất chiếc bật lửa trên tay vào túi quần.
Trong tiếng nhạc, có người hỏi: “Căn phòng Lin bao ấy, dù sao cũng chẳng có ai, chúng tôi dùng được không?”
Ông chủ trả lời: “Người ta đã nói rồi, trừ bạn gái của cậu ta ra, không ai được dùng cả.”
Ân Quả có cảm giác cằm của anh sắp tựa lên vai mình rồi.
“Anh ôm em được không?” Anh thì thầm hỏi.
Câu hỏi ấy đã khiến cô mềm lòng, nhưng vẫn cứng miệng đáp: “Không được.”
Giọng nói rất nhẹ, song anh vẫn nhận ra ngữ điệu của cô, Lâm Diệc Dương mỉm cười, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Ân Quả.
Nếu ánh mắt có thể thiêu đốt con người thì Lâm Diệc Dương đã làm được rồi.
Phía sau có hai thanh niên đang nói cười, ra khỏi khúc ngoặt định vào phòng bi a.
Vì Lâm Diệc Dương và Ân Quả đang dựa vào cánh cửa bên trái nên hai người đó cố ý vòng sang nửa bước để tránh họ.
Nhưng đáng tiếc cửa vào không rộng, hai anh chàng kia lại cao to, khó tránh khỏi việc bị va đụng.
Ân Quả cảm thấy gót giày của mình bị người ta giẫm vào nên lịch sự bước lên phía trước nửa bước.
Lần này, cô dựa thẳng vào người anh.
Lâm Diệc Dương nhoẻn miệng cười, “Không cho sao còn dựa vào người anh?”
Nói thì nói vậy, nhưng tay anh vẫn đàng hoàng không làm gì cả.
Có cơn gió lành lạnh lùa qua mái tóc và khuôn mặt cô.
“Ở đây chật quá.” Ân Quả nhanh chóng rụt tay về.
Cô quay người nhìn chiếc xe bán đồ ăn, “Hay là…!ăn hotdog nhé?” Cô nhìn chằm chằm chủ quán lâu như vậy rồi, cũng nên ủng hộ việc làm ăn của người ta một chút.
Lòng bàn tay đầy mồ hôi, là của anh, cũng là của cô.
Lâm Diệc Dương nhìn cô gái của mình sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi, bèn đứng thẳng dậy, gọi con trai ông chủ đến, bảo cậu ta mang áo khoác ra giúp mình.
Cậu bé lập tức đưa cho anh, như thể cậu chàng đã núp sẵn ở phía sau cánh cửa, chỉ chờ có cơ hội để chạy ra vậy.
“Anh dẫn em đến Korea Town.” Anh nói với Ân Quả.
Lần này không đi tàu điện ngầm, anh bắt taxi đến thẳng đó.
Kết quả thật xui xẻo, khi xe đi qua một con đường ở Manhattan thì gặp phải một cuộc biểu tình, cả tuyến đường bị kẹt cứng không đi được.
Tài xế hỏi anh chọn đi đường vòng bằng ô tô hay xuống đi bộ.
Lâm Diệc Dương trả tiền, rồi cùng Ân Quả xuống xe.
Hai bên đường có rất nhiều cảnh sát, tay họ cầm dây thừng trắng và dùi cui, đứng bảo vệ khu vực này.
Lần nào cô ra nước ngoài cũng chỉ gặp biểu tình vào ban ngày, lần đầu tiên gặp phải đám người đông như kiến có vào buổi tối.
Ai cũng giơ cao đủ loại biểu ngữ nhiều màu sắc đi qua đi lại trước mặt khiến cô rùng mình.
“Lần trước sang đây em từng gặp chuyện này hai lần, họ biểu tình phản đối cảnh sát ngộ sát người da đen.” Ân Quả hỏi nhỏ: “Lần này không biết là vụ gì nhỉ?”
Lâm Diệc Dương không quan tâm lắm, “Việc này xảy ra thường xuyên, mục đích mỗi lần đều không giống nhau.”
Có những dịp mọi người xuống đường diễu hành rất vui vẻ, nhưng đôi khi cũng có mấy vụ rất phiền phức.
Lúc mới sang đây, anh gặp phải một lần ở San Francisco, cũng vào mùa đông, ban đêm đã xảy ra một vụ bạo lực chỉ vì một cuộc ẩu đả phá siêu thị.
Tuy Manhattan có chỉ số an toàn cao, nhưng giờ đã khuya, anh không muốn để cô ở đây quá lâu.
Xung quanh có quá nhiều người, Lâm Diệc Dương đẩy Ân Quả lên phía trước, hai tay nắm chặt hai cánh tay cô, chầm chậm nhích dần lên.
Như thế anh có thể ngăn dòng người hai bên và phía sau mình, vóc dáng anh cao nên cũng có thể nhìn rõ con đường phía trước.
Bình thường con đường này vốn đã đông đúc, giờ càng thêm tắc cứng.
Ân Quả đi qua vạch kẻ sang đường, ngược hướng với dòng người giơ biểu ngữ đi trên tuyến đường chính, phía trước bắt đầu hỗn loạn, một số người lùi về chỗ cũ.
Lâm Diệc Dương đưa mắt nhìn giao lộ phía trước, đoán có người xô xát ẩu đả.
Giọng anh cất lên từ bên phải Ân Quả: “Rẽ phải, đổi đường khác.”
Nhưng hai người còn chưa kịp chuyển hướng, đám đông đã bắt đầu hỗn loạn.
Mu bàn chân Ân Quả đau nhói vì bị người khác dẫm vào, cô sợ hãi kêu lên, vai trái cũng bị va phải.
Anh rất thông minh, không chọn chạy dưới lòng đường mà kéo cô vào một góc để tránh bị xô đẩy, sau đó quay lưng về phía đường, dùng cơ thể mình để tách cô ra khỏi dòng người.
Lưng Ân Quả dán sát vào bức tường bẩn thỉu, còn chóp mũi chạm vào túi áo sơ mi trước ngực anh.
Vì quá căng thẳng nên cổ họng đau rát, tai cũng đau âm ỉ.
Cách một lớp vải, anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
Sau lưng không ngừng có người va phải anh, họ đi rất nhanh nên va chạm cũng rất mạnh, bắp chân Lâm Diệc Dương đau nhói, không phải bị người khác giẫm phải, mà bị thứ gì đó quệt qua.
Vậy mà anh chẳng nhíu mày lấy một cái, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía con đường chính, xem xét liệu tình hình có nghiêm trọng hơn không.
Nếu nghiêm trọng, vậy không thể ở lại đây lâu.
May mà vụ biểu tình chỉ dừng lại ở phạm vi nhỏ.
Những người qua đường hoảng sợ đã chạy hết, tốp người mới đến không biết gì, tiếp tục đi về phía trước, như thể chưa từng xảy ra vụ náo loạn vừa rồi.
“Không sao rồi.” Anh nói với cô gái trong lòng:
“Đằng trước đang có xô xát, không phải chuyện gì nghiêm trọng lắm, đám người vừa mới chạy qua thần hồn nát thần tính thôi.”
Anh buông cô ra.
Tầm mắt trở nên thoáng đãng, Ân Quả ngoảnh lại nhìn mà vẫn còn sợ, nhóm người đó vẫn đang ở phía trước.
“Chúng ta…!vào nhà hàng kia nhé?” Cô chỉ tay vào một nhà hàng giản dị bên kia đường, “Ăn ở đấy luôn đi.”
Lâm Diệc Dương gật đầu, muốn ôm Ân Quả qua đó, song nghĩ lại thấy không ổn lắm, bèn nắm lấy cánh tay phải của cô, để cô giữ khoảng cách thật gần với mình.
Anh đi sát bên cạnh dắt cô qua con đường nhỏ, đấy cửa kính ra.
Đây là một quán ăn bình dân giá rẻ, bên trong toàn dân bản xứ.
Ông chủ đứng sau quầy thu ngân, nhìn thấy Lâm Diệc Dương bèn giơ hai ngón tay lên, ý hỏi đi hai người phải không, sau đó cầm menu dẫn họ đến một bàn bốn người kê sát tường.
Ông ta đặt menu lên bàn, đổi một người khác đến ghi món.
Ân Quả vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, còn đang trong trạng thái ngơ ngác, Lâm Diệc Dương chỉ bừa vào hai món, “Cánh gà và khoai tây chiên nhé?”
“À, vâng.”
“Mỳ Ý thì sao?” Anh nhớ cô từng mời anh ăn một lần, chắc không ghét món này.
“Vâng.”
“Loại nào? Em ăn loại mì nào?”
Ân Quả bối rối nhìn anh, tâm hồn vẫn đang ở trên mây.
Giây phút này, dưới ánh đèn vàng sáng rực, trong quán ăn nhỏ ồn ào náo nhiệt, sau khi vừa mới được anh ép sát vào tường, được anh bảo vệ trong lòng, được anh nắm chặt tay, được anh dắt qua con đường nhỏ…!Ngắm nhìn gương mặt và đôi mắt của anh, cô bắt đầu thất thần, mặt đỏ bừng lên, thầm nhận ra mình đã hoàn toàn sa và bẫy của anh mất rồi.
“Ở đây không có nhiều loại mì lắm, có sợi dài, sợi dẹt, nui ống, nui xoắn và Lasagna* nữa.”
*một loại mì phẳng, rất rộng.
Món ăn này thường được phục vụ dưới dạng xếp lớp chồng lên nhau xen kẽ với phô mai, nước sốt, cùng với các thành phần khác như thịt hoặc rau quả.
“Nui ống đi ạ.” Cô chọn cái tên dễ nghe nhất.
Sau khi Lâm Diệc Dương nói lại với nhân viên phục vụ, Ân Quả mới sực tỉnh: Hả? Ôi không, mình ghét nhất là nui ống mà.
Bữa ăn này là bữa ăn khó nuốt nhất kể từ khi cô qua đây.
Có điều tối hôm nay lại là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên giữa cô và Lâm Diệc Dương.
Mỳ Ý được bưng lên, hình thức không đẹp lắm nhưng nhiều gấp ba các nhà hàng khác.
Cánh gà cà khoai tây chiên cũng vậy, nhiều gấp ba, bốn lần khẩu phần ăn thường ngày.
Hèn gì anh chỉ gọi ba món này với đồ uống.
Ân Quả cố gắng ăn hết một phần ba, cuối cùng buông dĩa xuống, uống một ngụm nước lớn.
Khó ăn quá đi mất.
Cả bữa ăn Lâm Diệc Dương đều để ý tới cô, đến khi cô đặt cốc nước xuống, anh mới hỏi: “Em thích không?”
Lâm Diệc Dương đã ăn hết cánh gà, không phải vì ngon, mà do không muốn lãng phí, nên anh đương nhiên có thể đoán ra được chất lượng món ăn của nhà hàng này.
“Ừm.” Ân Quả không khen nổi, đành phải làm trái lương tâm mình, giả bộ chỉ vào cốc nước, “Cốc trà chanh này khá ngon.”
Đây là thứ duy nhất đạt tiêu chuẩn trong bữa ăn này.
Đôi mắt anh rất đẹp, sống mũi cũng thế, đôi môi quyến rũ, cằm và đường nét khuôn mặt quả thực rất hoàn hảo.
Vóc dáng cao ráo, đầu tóc bù xù nhưng vẫn ưa nhìn, huống hồ hôm nay anh đã cạo râu sạch sẽ.
Sao trước đây cô không cảm thấy anh đẹp xuất sắc nhường này nhỉ? Thảo nào Mạnh Hiểu Thiên luôn miệng gọi là “anh đẹp trai”.
Ân Quả cắn ống hút, cố gắng rời mắt khỏi khuôn mặt anh, nhìn chằm chằm vào bức tường đã bị tróc sơn bên cạnh.
“Anh thấy bình thường, không hợp khẩu vị lắm.”
Lâm Diệc Dương nói: “Về nhà có thể nấu gì đó.”
“Anh biết nấu sao?” Ánh mắt cô hướng sang anh.
“Không hẳn, nấu mấy món đơn giản thì ok.” Nói xong, anh cầm hoá đơn đi tính tiền..