Ân Quả đang ở trong phòng khách sạn, gửi xong đoạn tin nhắn thoại ấy, cô bắt đầu bồn chồn thấp thỏm.
Chờ mãi mà không thấy anh trả lời lại.
Thật ra cũng không lâu lắm, chỉ năm phút mà thôi, nhưng năm phút mà thôi, nhưng năm phút là quá dài với câu hỏi này rồi.
Trong năm phút ấy cô đã làm được bao nhiêu việc, nào là mở vali ra tìm quần áo, nào là rửa mặt. Nhưng lại chẳng mấy để tâm.
Thứ cô để tâm là điện thoại, là WeChat.
Lúc cô đang lau khô mặt, điện thoại bỗng vang lên âm báo tin nhắn WeChat.
Ân Quả vội vã mở ra, căng thẳng không khác gì tra điểm thi cuối kỳ.
Lin: “Nghĩ gì thế hả?”
Câu trả lời ngắn gọn đúng phong cách của Lâm Diệc Dương, cô có thể tưởng tượng ra giọng điệu và đôi mắt đượm nét cười khi anh nói câu ấy.
Ngay sau đó, Lâm Diệc Dương gửi bốn tin nhắn liên tiếp, nhưng ngữ điệu đã thận trọng hơn.
Lin: “Ban nãy ở trên tàu không có sóng.”
Lin: “Hãy tin anh.”
Lin: “Anh rất nghiêm túc với em, vô cùng nghiêm túc.”
Lin: “Hãy tin anh.”
Chiếc khăn trắng mềm mại trong tay bị cô vo tròn thành một cục.
Không bao lâu sau lại có tin nhắn mới đến, vẫn nhắc lại câu nói rất đỗi chân thành ấy.
Lin: “Hãy tin anh.”
Không có câu từ sáo rỗng dư thừa nào.
Ân Quả tựa người vào bồn rửa mặt, ba chữ “Hãy tin anh” đã chạm vào nơi m3m mại nhất trong trái tim cô.
Ân Quả hoàn toàn không còn sức chống cự, gần như buông vũ khí đầu hàng ngay lập tức, thậm chí còn cảm thấy tội lỗi vì đã bắt nạt một người đàn ông thật thà.
Có điều, đúng là anh không mang khuôn mặt của người thật thà.
Môn thể thao của bọn họ có yêu cầu rất cao về chuẩn mực thi đấu, bắt buộc phải lịch thiệp.
Nhưng trong mắt Ân Quả, những người đàn ông này cũng chỉ là người bình thường, trong những buổi tụ tập riêng tư, họ sẽ nói cười về những cuộc “yêu” lần đầu, về chuyện tán gái, ai ai cũng hăng say “chém gió”.
Đương nhiên cũng có người sống nghiêm túc hướng nội, chẳng hạn như anh họ và Lý Thanh Nghiêm.
Có điều Lâm Diệc Dương của quá khứ chắc chắn không phải người hướng nội.
Theo lời tự miêu tả về mình, anh từng là cậu thiếu niên bất kham, hư hỏng, bất cần đời.
Cứ nghĩ đến anh, Ân Quả có thể tưởng tượng ra kiểu người thường gặp hồi cấp hai: Ngồi vắt vẻo trên xà kép trong sân trường, trốn tiết hút thuốc, chơi bời với đám thanh niên cá biệt trước cổng trường, túm năm tụm ba đánh nhau trong phòng bi a.
Cũng là con người ấy, nhưng khi anh không tán dóc, không trêu hoa ghẹo nguyệt lại mang theo sức quyến rũ khó cưỡng lại được.
Từ Chủ nhật đến thứ Năm còn năm ngày nữa mới được gặp anh.
Muốn gặp anh ngay quá.
*****
Lâm Diệc Dương đứng trong sân ga chờ tin nhắn trả lời của Ân Quả, anh sợ lên tàu rồi lại bị mất sóng.
Nơi này cách khách sạn cô đang ở chỉ một ga tàu điện ngầm, nằm trong khu phố sầm uất nhất.
Có một người đang gõ chiếc trống nhỏ cầm tay, ngồi quỳ trên một tấm thảm rách rưới hát ca, người tới kẻ đi song rất ít người dừng lại lắng nghe.
Chỉ có Lâm Diệc Dương đứng bên cạnh người chơi trống ấy.
Một phút sau, Ân Quả nhắn tin tới.
Red Fish: “Em đến ga tàu tiễn anh, bây giờ em đi ngay đây, chúng mình gặp nhau ở nhà ga nhé.”
Lúc nhận được tin nhắn, một chuyến tàu nữa vừa dừng lại.
Một đám trẻ con cầm cơ bi a từ hai toa tàu ùa xuống, chắc hẳn chúng đến tham dự giải đấu mở rộng vào tuần sau.
Đám trẻ chỉ mười mấy tuổi, vừa nói vừa cười vừa đi lướt qua Lâm Diệc Dương.
Hai cô bé tóc đen trong đó cứ ngoái đầu lại nhìn anh chăm chú, cười đùa thì thầm, hiếm hoi lắm mới gặp được anh chàng châu Á mắt đen tóc đen đẹp trai thế này trên phố.
Vậy nhưng người đàn ông đang được ngắm nghía ấy chỉ nhìn dòng chữ trước mắt mình.
Anh nhìn tay trốn mang phong cách Di-gan, trả lời cô giữa tiếng nhạc đầy tiết tấu.
Lin: “Anh đang ở ga tiếp theo.
Ngay trên sân ga.”
*****
Ân Quả chạy thẳng vào trong toa tàu điện ngầm, thở hổn hển nhìn cánh cửa đang đóng lại, tự ngẫm trong ba giây và tìm được một cụm từ miêu tả vô cùng chính xác về bản thân mình: Tình yêu làm mờ lý trí.
Cô bắt đầu suy nghĩ lại, rốt cuộc mình đã thay đổi cách nhìn về anh từ khi nào nhỉ?
Chắc hẳn là từ sớm hơn ly rượu ấy, chắc chắn thế.
Có lẽ bắt đầu từ cái hôm trong phòng bi a của ông chủ người Trung Quốc ở Flushing, khi anh quay lưng về phía cô, tay cầm viên bi a, khuyên mọi người nên đặt thêm tiền cược, khi anh nói rằng: “Hãy cho tôi thấy khả năng của anh.”
Mỗi vận động viên đều mang trong mình một trái tim khát khao chiến thắng, dù nó được cất giấu sâu đến mấy, khiêm nhường đến mấy, nhưng vẫn tồn tại từ trong xương cốt.
Có người muốn thi đấu giành chiến thắng trước người khác, cũng có người muốn chiến thắng chính bản thân mình.
Người có lòng hiếu thắng đương nhiên sẽ đánh giá cao kẻ mạnh.
Loa trong toa tàu thông báo đã đến ga tiếp theo.
Lâm Diệc Dương nói anh sẽ đứng trên sân ga đợi cô, dặn cô không cần xuống tàu.
Tàu vào nhà ga, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhanh chóng tìm thấy bóng hình người ấy.
Anh đeo ba lô thể thao đứng trên sân ga, ánh mắt kiếm tìm người trong toa tàu.
Lối vào ga gần khách sạn và ga này cùng một hướng, vì vậy vị trí cửa lên không quá khác nhau, Lâm Diệc Dương có thể dễ dàng đoán được vị trí toa tàu cô đang đứng.
Tàu vừa mở cửa, anh lập tức đi lên.
Ân Quả vịn tay vào thanh kim loại bên cạnh hàng ghế, nhìn anh bước vào trong, len lỏi qua hơn nửa toa tàu đến trước mặt cô.
“Dù sao em đã xin phép huấn luyện viên rồi, thời gian tập luyện rất linh hoạt, em đi tiễn anh rồi quay lại cũng không sao hết.” Cô tìm một cái cớ hợp lý cho hành động của mình: “Lần nào cũng là anh đưa em về, em nên tiễn anh một lần mới phải.”
Ở nơi công cộng, Lâm Diệc Dương không thể có những hành động quá suồng sã, nên chỉ cúi đầu nhìn cô.
Một Lâm Diệc Dương xa lạ, hoặc là một Lâm Diệc Dương chân thực.
Lúc này anh không phải một quý ông, nhưng cũng không phải chàng trai hư hỏng ngồi xổm bên ngoài phòng bi a, dùng ánh mắt ngả ngớn trêu chọc cô gái mình thích.
Ân Quả xinh xắn từ bé nên thường xuyên gặp phải loại người ấy, nhưng anh họ có rất nhiều bạn bè, họ phao tin khắp trường học và khu phố xung quanh, nói rằng không ai cưa đổ được em gái của Mạnh Hiểu Đông, bởi vậy cô càng không xa lạ gì với ánh mắt trêu chọc của họ.
Trước đây, những chuyện như vậy khiến cô rất khó chịu, còn bây giờ. Bị nhìn như thế, gương mặt cô dần dần nóng bừng, không đến mức như thiêu như đốt, chỉ nóng mà thôi.
“Nếu không nói gì, trạm tiếp theo em sẽ xuống đấy.”
Ân Quả không chịu nổi nữa, bèn làu bàu.
“Anh không giỏi ăn nói.” Anh thật thà nghiêm túc nhận: “Nói nhiều sợ làm em giận.”
Thật ra nghĩ kỹ lại, số câu nghiêm túc Lâm Diệc Dương nói với cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hai người rất ít khi nói chuyện với nhau.
“Trước đây anh cũng vậy à?” Ân Quả tò mò hỏi:
“Kiệm lời ấy.”
“Gần như là vậy.” Lâm Diệc Dương nhớ lại, “Nói chuyện với con trai không cần phải e dè.”
Giờ cô đã hiểu.
Đàn ông chơi với nhau càng thân thì càng ăn nói suồng sã, không cần kiêng dè.
Nhưng con gái chơi thân với nhau, lúc tán dóc hầu như đều liên quan đến chuyện tình yêu tình báo, cách nói chuyện cũng hoàn toàn khác nhau.
“Còn với con gái thì sao?” Cô lại hỏi tiếp.
“Con gái à?” Anh nói: “Có lẽ sợ anh nên rất ít khi bắt chuyện với anh.”
“Không có cô gái nào mà anh muốn chủ động bắt chuyện à? Chưa bao giờ có ư?” Ân Quả không tin lắm.
Lâm Diệc Dương biết cô muốn hỏi gì, bèn hỏi ngược lại: “Vậy trước đây em từng thấy anh họ em chủ động với ai chưa?”
Ân Quả lắc đầu.
Mạnh Hiểu Đông là một người lập dị, tự cao tự đại.
Anh hỏi tiếp: “Vậy em cho rằng anh thua kém anh trai em ư?”
Cuối cùng cô cũng đã gặp được một người tự tin ngạo mạn không khác gì Mạnh Hiểu Đông.
Ân Quả nghẹn họng không nói được gì.
Tuy nhiên cô nhanh chóng phát hiện ra một điểm sơ hở: Anh từng chủ động rồi, chủ động theo đuổi cô.
Lâm Diệc Dương cũng nhận ra mình nói hớ, song anh không vạch trần, chỉ nhìn thẳng vào mắt cô, chẳng cần lời đầu môi chót lưỡi mà trong lòng cả hai đều thấu hiểu.
Đó không phải tự cao tự đại, là do anh chưa gặp được người có thể khiến mình gục ngã mà thôi, người kiểu ngạo đều như vậy, không ai hơn ai.
Tàu sắp đến ga tiếp theo, nói cách khác, khoảng thời gian bên nhau của họ bị rút ngắn lại một ga.
“Sao lại hỏi anh có bạn gái ở Washington không?”
Anh khẽ hỏi, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cô.
“Vì em cảm thấy. Chúng mình nhanh quá.” Cô thẳng thắn bộc bạch: “Em cứ thấy không thật lắm.”
Dù cô đã đứng trong tàu điện ngầm, dù anh đã ở trước mặt cô, nhưng cô vẫn thấy không chân thật chút nào.
Thay vào đó là cảm xúc kỳ diệu, lâng lâng, xúc động.
Rất khó để miêu tả rõ ràng, Ân Quả biết rằng bản thân đã không còn bình tĩnh, nhưng trên tất cả, cô sợ hối hận hơn.
Nếu cô từ chối Lâm Diệc DƯơng theo lý trí, hai người sẽ quay trở lại quỹ đạo cuộc sống của riêng mình, sẽ dần dần không còn qua lại với nhau, hoặc vẫn giữ liên lạc, nhưng một ngày nào đó sẽ nhận được tin anh lấy vợ, sinh con…
Chỉ nghĩ như vâyh thôi cô đã không vui nổi rồi, trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Vậy phải làm sao để chứng minh anh trong sạch?”
Lâm Diệc Dương lại hỏi, nhưng lần này giọng điệu đã thoải mái hơn nhiều.
Ân Quả bật cười, “Em đã đến đây tiễn anh rồi, còn chứng minh gì chứ?”
Không tin đã chẳng đến.
Anh cũng nhoẻn miệng cười.
Đối với anh, từ trước đến nay, học hành chính là bận rộn làm thêm kiếm tiền, lên lớp, còn phải dành một khoảng thời gian cố định mỗi ngày để luyện bi a.
Kỳ tốt nghiệp này anh tranh thủ từng giây, từng phút làm nhiều việc cùng một lúc, vừa tìm việc, vừa xin học bổng tiến sĩ.
Chính anh cũng không tài nào tưởng tượng nổi, trong khoảng thời gian bận rộn tối mắt tối mũi mà tuần nào mình cũng có thể đi đi về về giữa New York và Washington.
Quả nhiên năng lượng tiềm ẩn cất giấu trong mỗi người là vô hạn.
Với tình hình này mà có bạn gái đã là điều xa xỉ, chứ đừng nói đến chuyện lén lút bắt cá mấy tay.
*****
Hôm đó đến nhà ga, Lâm Diệc Dương suýt nữa bị lỡ tàu.
Anh vội vàng chạy vào quẹt thẻ ở cổng soát vé, trước khi đi xuống thang máy thì vẫy tay với Ân Quả mấy lần, ý bảo cô mau về sớm.
Nhưng Ân Quả vẫn không chịu đi, cứ đứng chôn chân bên ngoài nhìn mãi đến khi bóng lưng anh hoà cùng dòng người trên tàu.
Lúc chuẩn bị quay đi, Ân Quả nhận được tin nhắn của Lâm Diệc Dương, là hình chụp màn hình ứng dụng Uber.
Lin: “Em ngồi xe mà về.”
Tiểu Quả: “Em về bằng tàu điện ngầm cũng được, tiện lắm.”
Lin: “Xe đến rồi, mau đi đi.”
Lin: “Nghe lời nào.”
Cô bị anh giục ra khỏi ga, sau khi tìm thấy xe, tài xế ngồi đằng trước ngoảnh ra sau, cười hỏi: “Có phải Lin gọi xe không?”
Ân Quả gật đầu, tài xế nổ máy lái xe.
*****
Cùng lúc đó chuyến tàu chở Lâm Diệc Dương đến Washington cũng lăn bánh rời ga.
Trên tàu không có nhiều hành khách lắm, Lâm Diệc Dương nhìn xung quanh, bất ngờ bắt gặp một bóng hình quen thuộc, chính là bà mẹ trẻ người da đen anh đã gặp trên chuyến tàu về TSu trận bão tuyết.
Anh không nhận ra khuôn mặt cô ấy ngay, mà nhận ra hai đứa bé đi cùng cô ấy.
Vẫn là một đứa đang khóc nghẹn ngào, một đứa tự chơi một mình, còn người mẹ da đen đang luống cuống pha sữa bột.
Lâm Diệc Dương để ba lô xuống, chủ động ngồi bên cạnh người mẹ trẻ, khẽ nói: “Để tôi giúp chị.”
Đối phương vẫn chưa nhận ra anh, mỉm cười nói cảm ơn.
Lâm Diệc Dương dựa theo kinh nghiệm lần trước để pha sữa bột, lắc đều bình.
Lúc đưa bình sữa cho người mẹ da đen, mừng rỡ nói: “Là lần trước, mấy tháng trước chúng ta từng gặp nhau trên tàu đúng không?”
Lâm Diệc Dương gật đầu, “Hai tháng trước.”
Người mẹ da đen vừa bón sữa cho con vừa kể mình đi thăm chồng định kỳ nên buộc phải mang hai đứa nhóc đi theo, cứ phải chạy đi chạy về, sẵn tiện còn hỏi có phải anh thường xuyên đi đi về về giữa hai nơi không? Là vì công việc? Bạn gái? Hay người thân?
Lâm Diệc Dương mỉm cười không nói gì cả.
Anh là người không dễ mở lòng, càng thận trọng càng kiệm lời, nhất là với người xa lạ.
Nửa quãng đường còn lại anh chợp mắt một lúc, khi tỉnh lại thì cổ họng đau rát, đây là dấu hiệu báo trước một trận ốm.
Cuộc sống bận rộn thật sự đã quá tải, đi đi lại lại giữa hai nơi, cả quãng đường vất vả càng làm anh thêm mệt mỏi, không đổ bệnh mới lạ.
Buổi tối về đến căn hộ, anh uống mấy viên vitamin C rồi ngủ mê man.
Lâm Diệc Dương tỉnh dậy vào rạng sáng, nhìn tin nhắn WeChat gửi cho Ân Quả đã soạn xong, hóa ra anh vẫn chưa ấn gửi cô.
Bốn giờ sáng, điện thoại Ân Quả để dưới gối bỗng rung lên.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, quờ quạng tìm điện thoại, mong sao là tin nhắn của Lâm Diệc Dương.
Cô đã chờ tin nhắn anh báo bình an suốt mấy tiếng đồng hồ, nghĩ anh đang bận nên cô cũng không giục.
Trong ánh sáng hắt ra từ màn hình, cô nheo mắt đọc.
Lin: “Anh đến rồi.”
Anh vừa mới đến nơi ư? Vào lúc bốn giờ sáng?
Tiểu Quả: “Trên đường gặp phải chuyện gì ư? Sao anh về muộn thế?”
Không có tin nhắn hồi đáp.
Muộn thế này mới đến nơi, chắc anh vẫn phải về dọn dẹp đồ đạc, tắm rửa rồi đi ngủ.
Ân Quả không nghĩ nhiều, tắt điện thoại ngủ tiếp..