Hôm đó, đến hơn bốn giờ sáng mưa mới tạnh.
Lâm Diệc Dương lấy kính viễn vọng đã chuẩn bị trước ở vọng cốp sau ra, bảo cô cứ chờ trên xe.
Anh dựng giá đỡ, điều chỉnh góc độ ống kính xong xuôi mới quay về xe gọi cô.
Hình như anh hơi mệt nên không xuống xe ngắm sao cùng cô, chỉ nói: “Em xuống ngắm đi.
Đất đá nham thạch không bằng phẳng, cẩn thận kẻo trượt chân ngã bị thương đấy.”
Anh không xuống cùng cô ư?
Nhưng nghĩ lại thì anh quen đường thuộc lối ở đây như thế, chắc hẳn đã đến ngắm sao rất nhiều lần rồi.
Ân Quả xuống xe.
Gió đêm lùa qua mái tóc, cô trở tay đóng cửa xe lại, ngẩng lên nhìn bầu trời sao cao vời vợi.
Ở nơi đây, trên mảnh đất phủ nham thạch đen sì rộng mênh mông, trời đất giao nhau, chỉ còn lại những vì sao chợt sáng chợt tối trên dải ngân hà.
Bề mặt đất đá gồ ghề, nhấp nhô, hoang vu không một bóng người.
Thậm chí cô còn ngỡ rằng mình đang đứng trên mặt trăng ngắm nhìn ngân hà rộng lớn, chỉ ngắm bằng mắt thường thôi cũng thấy đẹp vô ngần rồi.
Ân Quả đứng trước kính viễn vọng, trước mắt là bầu trời sao được phóng to vô hạn, dường như cô chỉ cần vươn tay ra là chạm được vào.
Cô chăm chú ngắm từng vì sao, bỗng nhiên điện thoại vang lên âm báo tin nhắn WeChat, là của Lâm Diệc Dương sao?
Chỉ có thể là anh thôi, ngoài anh ra những người khác cô đều cài đặt chế độ tránh làm phiền.
Ân Quả khó hiểu quay đầu nhìn về phía xe.
Anh đang mỉm cười, dùng ngón trỏ gõ vào màn hình điện thoại, ý bảo cô đọc tin nhắn.
Làm gì mà thần thần bí bí vậy?
Ân Quả mở tin nhắn ra xem, anh gửi mấy tấm ảnh, một tấm là bầu trời sao anh vừa tiện tay chụp từ trong xe, tấm thứ hai là bản đồ sao và vũ trụ thiết kế rất nghệ thuật được xăm trên mặt ngoài cánh tay của anh.
Sau đó là tấm ảnh chụp dãy núi lửa ở phía xa xa, cuối cùng là hình dãy núi được xăm phía trong cánh tay anh.
Lin: “Chẳng phải em muốn đặt làm hình nền màn hình khóa sao? Chính là nơi đây.”
Vậy ra nguyên mẫu của hình xăm trên cánh tay anh chính là ở đây ư? Núi lửa và bầu trời sao?
Những hình xăm ấy được thiết kế rất nghệ thuật, nếu anh không nói, cô chắc chắn không thể nào liên tưởng và so sánh nổi.
Thế nên chuyến đi này không phải do anh đột nhiên nghĩ ra, muốn đi là đi, mà đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Từ buổi tối hôm cô muốn chụp hình xăm trên tay anh, anh đã nghĩ xong rồi…
Nhưng anh không nói gì cả, cũng chẳng báo trước một câu.
Ban ngày ngắm đài thiên văn trên núi tuyết, khi hướng dẫn viên du lịch giới thiệu tỉ mỉ thánh địa ngắm sao, cô đã lắng nghe rất chăm chú, còn trộm hỏi anh rất nhiều câu hỏi, nhưng anh đều không nhắc đến, cứ chờ cho đến tận bây giờ.
Cách một tấm kính, Ân Quả nhìn anh không rời mắt.
Lâm Diệc Dương đặt tay lên bàn phím, tựa người vào ghế nhanh chóng gõ chữ, câu nọ nối tiếp câu kia.
Lin: ” Tối hôm đầu tiên ban nhạc trong quán bar đã hát một đã hát một bài hát, còn hát mấy lần liền.
Em còn nhớ không?”
Tiểu Quả: “Nhớ ạ, là bài Yellow.”
Lin: “[Icon mặt cười] Nhớ lại hai câu đầu đi.”
Hai câu đầu ư?
“Look at the stars, look how they shine for you.”
Hãy nhìn những vì sao kia, chúng đang tỏa sáng rực rỡ vì em, lung linh lấp lánh…
Vốn chỉ là một bài hát không có gì đặc biệt, mà sao lại quá đỗi hợp với đêm nay, dường như tất cả đều là sự sắp xếp đặc biệt của Lâm Diệc Dương.
Cô chợt nhớ tới lời Giang Dương nói với mình: “Cậu ta thật lòng với em đấy.”.
Bài hát này viết về lòng ái mộ của một chàng trai dành cho cô gái mình thầm yêu, anh đã bị cô ấy hớp hồn mà không thể nào thoát khỏi, say mê si tình, yêu cô sâu đậm nhưng lại nhút nhát ngập ngừng vì không biết đến gần thế nào, làm quen ra sao…
Buổi tối đầu tiên họ gặp nhau, trong lúc nghe đi nghe lại bài hát này anh đã nghĩ gì nhỉ?
Cô muốn ngẩng đầu nhìn anh qua cửa kính xe.
Điện thoại cầm trong lòng bàn tay lại rung lên, vẫn là tin nhắn Lâm Diệc Dương gửi tới.
Lin: “Anh không cho em được nhiều.”
Lin: “Cảm ơn em.”
Lin: “Cảm ơn.”
Cảm ơn em đã giúp anh bước vào nhà thi đấu một lần nữa, dù chỉ là đứng ngoài quan sát; cảm ơn em đã trao tất cả cho anh, một người đàn ông chưa có tương lai ổn định, không có gia đình, nhà cửa.
Ân Quả nào còn tâm trạng ngắm sao, dường như trái tim đã bị anh cướp mất rồi, cô chỉ muốn ở bên anh từng giây, từng phút, cùng anh trải qua quãng thời gian còn lại, thậm chí cô bắt đầu thấy sợ khi sắp phải về nước.
Lâm Diệc Dương xuống xe, bình tĩnh chỉ vào kính viễn vọng, “Hiệu quả thế nào?”
Ân Quả ôm chầm lấy anh, “Còn giả bộ. Lúc nào cũng lừa em khóc thôi.” Cô quay mặt sang, áp tại lên trái tim anh, lắng nghe từng nhịp tim đập mạnh mẽ.
Lâm Diệc Dương không nén nổi nụ cười.
“Anh còn cười à. Em không muốn về nước rồi đây này.
Làm sao đây, sau này anh định về nước không?” Đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắc đến tương lai của hai người, “Nếu anh không muốn về mà muốn định cư bên này, vậy hãy chờ em một, hai năm.”
Thật ra nói lạc quan là thế, nhưng dù sao trong nhà chưa có kế hoạch cho Ân Quả ra nước ngoài định cư, muốn vượt qua cửa ải này, e rằng cô sẽ bị lột da mất thôi.
Anh nhè nhẹ vỗ lưng cô.
“Anh sẽ về.” Lâm Diệc Dương chỉ nói ba chữ này.
Một người đàn ông đã xa quê bao nhiêu năm, nay chịu trở về cố hương chỉ vì một cô gái.
Anh muốn có tương lai với cô, việc này không đơn giản như nói suông.
Cuộc sống của người trưởng thành không phải lời đầu mỗi chót lưỡi, vì ba chữ ngắn ngủi này, anh sẽ cần phải sắp xếp rất nhiều thứ.
Ân Quả, anh sẽ đi theo tiết tấu cuộc sống của em, anh sẽ đuổi theo em, tất cả những chuyện khó khăn hãy để anh lo em nhé!.