MỘT chiếc bánh souffle và những ly rượu Château d’Yquem trước lò sưởi trong phòng khách, cà phê sẵn sàng trên cái bàn ngay cùi chỏ Starling.
Ngọn lửa nhảy múa trong rượu vàng óng, mùi lửa bao trùm tiếng củi cháy trầm đục.
Họ nói về những tách trà, về thời gian và quy luật của cái vô trật tự.
“Và vì thế tôi tin là,” bác sĩ Lecter đang nói, “phải có một nơi cho Mischa trên thế giới này, một chỗ hoàn hảo chừa trống cho nó và tôi đi đến suy nghĩ, Clarice ạ, rằng cái nơi tuyệt nhất trên thế giới này là chỗ của cô.”
Ánh lửa không rọi thẳng được vào bộ ngực khoét sâu của cô như ánh nến, nhưng thật tuyệt vời khi đùa nghịch trên gương mặt cô.
Cô ngẫm nghĩ một lúc. “Cho tôi hỏi ông điều này, bác sĩ Lecter. Nếu một chỗ hoàn hảo trên thế giới này cần thiết cho Mischa, tôi không có ý là nó không cần thiết, thì chuyện gì xảy ra với chỗ của ông? Nó đã bị chiếm giữ hoàn toàn và tôi biết ông không bao giờ từ chối cô ấy. Cô ấy và tôi có thể như chị em. Và nếu, như ông nói, trong tôi có chỗ cho cha tôi thì tại sao trong ông không có chỗ cho Mischa?”
Bác sĩ Lecter có vẻ rất hài lòng, nhưng không thể biết là hài lòng với suy nghĩ kia hay với khả năng ứng đối của Starling. Có lẽ hắn lờ mờ cảm thấy lo ngại rằng hắn đã xây dựng tốt hơn là hắn tưởng.
Khi để lại cái ly lên bàn bên cạnh, cô đẩy tách cà phê làm nó vỡ tan trên nền lò sưởi. Cô không nhìn xuống.
Bác sĩ Lecter nhìn những mảnh vỡ, chúng nằm bất động.
“Tôi không nghĩ ông phải quyết định ngay lúc này.” Starling nói. Mắt cô và đôi hoa tai lục ngọc sáng lên trong ánh lửa. Một cái hà hơi từ lò sưởi, hơi lửa ấm xuyên qua lớp váy của cô, và một ký ức đã qua đến với Starling – rất lâu về trước bác sĩ Lecter đã hỏi Thượng Nghị sĩ Martin là bà có cho con gái bà bú không. Starling bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường: Trong giây lát rất nhiều cánh cửa sổ trong tâm trí cô xếp thẳng hàng và cô nhìn xuyên suốt những gì đã trải qua. Cô nói, “Hannibal Lecter, mẹ ông có cho ông bú không?”
“Có.”
“Ông có bao giờ cảm thấy ông phải từ bỏ bầu sữa mẹ cho Mischa? Ông có bao giờ cảm thấy ông bị bắt phải nhường nó cho cô ấy?”
Im lặng một khắc. “Tôi không nhớ nữa, Clarice. Nếu như tôi nhường thì tôi đã nhường một cách vui vẻ.”
Clarice Starling luồn bàn tay khum khum vào cổ váy khoét sâu để giải phóng bộ ngực, và nó nhanh chóng căng cứng lên. “Ông không phải nhường cái này.” Cô nói. Cô nhìn chăm chăm vào mắt hắn, ngón tay khêu gọi quét rượu Chateau d’Yquem ấm áp trên miệng và một giọt rượu ngọt ngào đặc sánh vương trên nhũ hoa như viên ngọc vàng óng run rẩy theo hơi thở của cô.
Hắn đi nhanh tới chỗ cô, quỳ một gối trước ghế cô, cúi mái đầu đen bóng xuống đầu nhũ hoa hồng hào trên lần váy màu kem của cô trong ánh lửa.