Hannibal

Chương 101
Trước
image
Chương 101
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
Tiếp

MỘT chiếc bánh souffle và những ly rượu Château d’Yquem trước lò sưởi trong phòng khách, cà phê sẵn sàng trên cái bàn ngay cùi chỏ Starling.

Ngọn lửa nhảy múa trong rượu vàng óng, mùi lửa bao trùm tiếng củi cháy trầm đục.

Họ nói về những tách trà, về thời gian và quy luật của cái vô trật tự.

“Và vì thế tôi tin là,” bác sĩ Lecter đang nói, “phải có một nơi cho Mischa trên thế giới này, một chỗ hoàn hảo chừa trống cho nó và tôi đi đến suy nghĩ, Clarice ạ, rằng cái nơi tuyệt nhất trên thế giới này là chỗ của cô.”

Ánh lửa không rọi thẳng được vào bộ ngực khoét sâu của cô như ánh nến, nhưng thật tuyệt vời khi đùa nghịch trên gương mặt cô.

Cô ngẫm nghĩ một lúc. “Cho tôi hỏi ông điều này, bác sĩ Lecter. Nếu một chỗ hoàn hảo trên thế giới này cần thiết cho Mischa, tôi không có ý là nó không cần thiết, thì chuyện gì xảy ra với chỗ của ông? Nó đã bị chiếm giữ hoàn toàn và tôi biết ông không bao giờ từ chối cô ấy. Cô ấy và tôi có thể như chị em. Và nếu, như ông nói, trong tôi có chỗ cho cha tôi thì tại sao trong ông không có chỗ cho Mischa?”

Bác sĩ Lecter có vẻ rất hài lòng, nhưng không thể biết là hài lòng với suy nghĩ kia hay với khả năng ứng đối của Starling. Có lẽ hắn lờ mờ cảm thấy lo ngại rằng hắn đã xây dựng tốt hơn là hắn tưởng.

Khi để lại cái ly lên bàn bên cạnh, cô đẩy tách cà phê làm nó vỡ tan trên nền lò sưởi. Cô không nhìn xuống.

Bác sĩ Lecter nhìn những mảnh vỡ, chúng nằm bất động.

“Tôi không nghĩ ông phải quyết định ngay lúc này.” Starling nói. Mắt cô và đôi hoa tai lục ngọc sáng lên trong ánh lửa. Một cái hà hơi từ lò sưởi, hơi lửa ấm xuyên qua lớp váy của cô, và một ký ức đã qua đến với Starling – rất lâu về trước bác sĩ Lecter đã hỏi Thượng Nghị sĩ Martin là bà có cho con gái bà bú không. Starling bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường: Trong giây lát rất nhiều cánh cửa sổ trong tâm trí cô xếp thẳng hàng và cô nhìn xuyên suốt những gì đã trải qua. Cô nói, “Hannibal Lecter, mẹ ông có cho ông bú không?”

“Có.”

“Ông có bao giờ cảm thấy ông phải từ bỏ bầu sữa mẹ cho Mischa? Ông có bao giờ cảm thấy ông bị bắt phải nhường nó cho cô ấy?”

Im lặng một khắc. “Tôi không nhớ nữa, Clarice. Nếu như tôi nhường thì tôi đã nhường một cách vui vẻ.”

Clarice Starling luồn bàn tay khum khum vào cổ váy khoét sâu để giải phóng bộ ngực, và nó nhanh chóng căng cứng lên. “Ông không phải nhường cái này.” Cô nói. Cô nhìn chăm chăm vào mắt hắn, ngón tay khêu gọi quét rượu Chateau d’Yquem ấm áp trên miệng và một giọt rượu ngọt ngào đặc sánh vương trên nhũ hoa như viên ngọc vàng óng run rẩy theo hơi thở của cô.

Hắn đi nhanh tới chỗ cô, quỳ một gối trước ghế cô, cúi mái đầu đen bóng xuống đầu nhũ hoa hồng hào trên lần váy màu kem của cô trong ánh lửa.

Trước
image
Chương 101
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!