Hộp chuyển phát nhanh của DHL được làm rất công phu. Chuyên gia về vân tay đang ngồi bên bàn dưới ánh đèn nóng hập ở khu vực chờ trong phòng Mason, cẩn thận vặn mấy con ốc ra bằng một chiếc tô vít điện.
Cái vòng tay bạc lớn được giữ trên một giá trang sức bằng nhưng ràng lại trong hộp để bề mặt ngoài của vòng không tiếp xúc với một thứ gì.
“Đem nó lại đây.” Mason nói.
Lấy dấu vân tay cái vòng sẽ dễ dàng hơn nếu làm tại phòng nhận dạng của cảnh sát Baltimore nơi chuyên viên làm việc vào ban ngày. Tuy nhiên Mason trả công rất cao cùng với phí bằng tiền mặt rút từ hầu bao của hắn và khăng khăng đòi phải tiến hành trước mắt hắn. Hay đúng hơn là trước một con mắt của hắn, chuyên viên nhớ lại một cách khó chịu lúc anh để cái vòng, cái giá và tất cả lên một cái đĩa sứ do một người hầu nam cầm.
Người hầu nam giữ cái đĩa trước con mắt lồi của Mason. Anh ta không thể để nó xuống cuộn tóc trên ngực Mason vì máy hô hấp làm ngực hắn động đậy lên xuống liên tục.
Cái vòng tay nặng trịch vằn vện và đóng đầy máu, bụi máu khô rớt lên đĩa sứ. Mason nhìn nó bằng con mắt lồi. Vì không có da mặt, hắn không có biểu cảm gì nhưng mắt hắn sáng lên.
“Phủi nó đi.” Hắn nói.
Chuyên viên có một bản sao mặt trước thẻ vân tay FBI của bác sĩ Lecter. Cái vân thứ sáu ở mặt sau và đặc điểm nhận dạng không được sao lại.
Anh phủi chỗ giữa những vết máu. Bột vân tay hiệu Máu Rồng anh ưa dùng có màu rất giống máu khô trên cái vòng nên anh chuyển sang màu đen và quét thật kỹ.
“Chúng ta có vân rồi.” Anh nói và dừng lại lau mặt dưới ánh đèn nóng rát ở chỗ ngồi. Ánh đèn rất hữu ích để chụp hình, anh bèn chụp hình dấu vân in situ trước khi nhấc lên so sánh bằng kính hiển vi. “Ngón giữa và ngón cái bàn tay trái, mười sáu điểm trùng khớp – có thể dùng tại tòa án.” Cuối cùng anh nói. “Không nghi ngờ gì nữa, đó là cùng một người.”
Mason không hứng thú gì đến tòa án. Bàn tay nhợt nhạt của hắn đã trườn qua khăn phủ giường đến chỗ điện thoại.