ƠN CHÚA, việc xác định được bác sĩ Hannibal Lecter là hung thủ giết Rinaldo Pazzi đã cho Clarice Starling một việc nghiêm chỉnh để làm. Thực ra cô trở thành một liên lạc viên cấp thấp giữa FBI và chính quyền Ý. Thật hay khi được bền bỉ nỗ lực làm việc gì đó.
Thế giới của Starling đã thay đổi từ vụ bắn nhau trong trận càn quét ma túy. Cô và hai người nữa còn sống ở chợ cá Feliciana bị giam giữ trong một kiểu luyện ngục hành chính, vẫn còn chờ bản tường trình của Bộ Tư pháp tới một Tiểu ban Tư pháp Hạ viện.
Sau khi tìm thấy phim X-quang của Lecter, Starling đã phải giết thời gian bằng cách làm một viên chức tạm thời trình độ cao, làm thay cho những huấn luyện viên bị ốm hay đang nghỉ ở Học viện Cảnh sát Quốc gia Quantico.
Cả mùa thu và mùa đông, Washington bị ám ảnh bởi một vụ xì căng đan ở Nhà Trắng. Những nhà cải cách sùi bọt mép tốn nhiều nước bọt hơn kẻ phạm tội nhỏ bé buồn rầu, và tổng thống Mỹ đã công khai nuốt trọn nhiều lời lăng mạ để tránh bị cáo buộc.
Trong màn diễn huyên náo đó, sự cố nhỏ liên quan đến vụ thảm sát ở chợ cá Feliciana bị đẩy sang một bên.
Cứ mỗi ngày trôi qua, một nhận thức chắc nịch lại lớn dần bên trong con người Starling: với cô, công việc ở FBI sẽ không bao giờ còn như trước nữa. Cô đã bị đánh dấu. Đám đồng nghiệp có vẻ mặt cảnh giác khi làm việc với cô như thể cô mắc bệnh truyền nhiễm. Starling còn quá trẻ nên những thái độ kiểu này làm cô ngạc nhiên và thất vọng.
Thật tốt khi bận rộn – yêu cầu từ Ý về thông tin của Hannibal Lecter đổ vào ban Khoa học Hành vi thường thường được sao làm hai bản – một được chuyển tiếp tới Bộ Ngoại giao. Starling trả lời rất hăng say, liên tục fax và gửi email hồ sơ của Lecter. Cô ngạc nhiên thấy rất nhiều tư liệu bổ trợ đã vương vãi trong bảy năm trời từ khi tay bác sĩ trốn thoát.
Bàn làm việc nhỏ của cô ở tầng hầm ban Khoa học Hành vi tràn ngập giấy, bản fax vấy mực từ Ý và bản sao các giấy tờ từ Ý.
Cô có thể gửi cho Ý những gì có giá trị đây? Thứ họ nắm được là một truy vấn trên máy tính Questura về hồ sơ VICAP của Lecter ở Quantico một vài ngày trước lúc Pazzi chết. Báo chí Ý làm sống lại danh tiếng của Pazzi khi cho rằng ông đang bí mật hành động bắt giữ bác sĩ Lecter để lấy lại danh dự.
Mặt khác, Starling tự hỏi, thông tin nào từ vụ án Pazzi có thể sẽ hữu ích ở đây, trong trường hợp tay bác sĩ trở về Mỹ?
Jack Crawford không thường xuyên có mặt tại văn phòng để tham vấn cho cô. Ông hay ở tòa án và vì sắp nghỉ hưu, ông bị tống cho rất nhiều vụ án mở. Ông nghỉ bệnh ngày một nhiều hơn và khi ở văn phòng ông có vẻ ngày càng xa cách.
Nghĩ đến việc không còn sự khuyên bảo của ông, Starling thoáng lo sợ. Trong những năm ở FBI, Starling đã thấy rất nhiều việc. Cô biết rằng nếu
bác sĩ Lecter lại giết người ở Mỹ thì kèn trống huênh hoang sẽ lại vang lên ở Quốc hội, người ta sẽ gào thét chỉ trích ở Bộ Tư pháp và những thứ đáng ghét sẽ lại bắt đầu một cách ra trò. Hải quan và tuần tra biên giới sẽ lãnh đủ trước vì đã để hắn vào.
Chức trách địa phương nơi tội ác xảy ra sẽ yêu cầu mọi thứ liên quan đến Lecter và nỗ lực của FBI sẽ tập trung vào các vụ địa phương. Sau đó, khi tay bác sĩ lại giết người ở chỗ khác, mọi thứ sẽ di chuyển.
Nếu hắn bị bắt, các nhà chức trách sẽ tranh nhau công trạng như những con gấu vây quanh một con hải cẩu đầy máu.
Việc của Starling là chuẩn bị cho tình huống hắn sẽ đến, cho dù hắn có đến hay không, dù cô thừa biết điều gì sẽ xảy ra quanh quá trình điều tra.
Cô tự hỏi mình một câu đơn giản nghe có vẻ ủy mị đối với một người cầu tiến trong sự nghiệp ở hệ thống chính trị trung ương: bằng cách nào cô có thể làm chính xác những gì cô thề sẽ làm? Bằng cách nào cô có thể bảo vệ người dân và bắt hắn nếu hắn tới?
Rõ ràng là bác sĩ Lecter có giấy tờ hợp lệ và tiền bạc. Hắn rất xuất sắc trong việc lẩn trốn. Ví như cuộc lẩn trốn đầu tiên vừa ngon lành vừa tao nhã sau khi hắn trốn khỏi Memphis – hắn mướn phòng ở một khách sạn bốn sao kế bên viện giải phẫu thẫm mỹ lớn tại đường St Louis. Một nửa khách trọ bị băng mặt. Hắn tự băng mặt mình và sống sung sướng bằng tiền của một kẻ đã chết.
Giữa hàng trăm mớ giấy tờ, cô có hóa đơn dịch vụ phòng của hắn ở đường St Louis. Số tiền vô cùng lớn. Một chai Bâtard-Montrachet một trăm hai mươi lăm đô la. Chắc hẳn vị của nó phải rất ngon lành sau bao nhiêu năm ăn cơm tù.
Cô đã yêu cầu bản phô tô của mọi thứ từ Florence và phía Ý đã chấp thuận. Từ chất lượng bản phô tô, cô nghĩ hẳn là họ đã dùng muội than để phô tô.
Không có một trật tự nào cả. Đây là giấy tờ tùy thân của bác sĩ Lecter từ Biệt điện Capponi. Một vài ghi chú về Dante bằng nét chữ quen thuộc, một lời nhắn cho bà lau dọn, một hóa đơn từ tiệm tạp hóa cao cấp Vera dal 1926 ở Florence cho hai chai Bâtard-Montrachet và tartufi bianchi. Lại cùng một loại rượu và những thứ kia là gì đây?
Cuốn từ điển Ý-Anh Bantam New College của Starling cho cô biết tartufi bianchi là nấm cục trắng. Cô gọi cho bếp trưởng của một nhà hàng Ý nổi tiếng ở Washington để hỏi về nó. Cô phải xin cúp máy sau năm phút vì ông ấy cứ thao thao ca ngợi vị của nó.
Gu thưởng thức. Rượu, nấm cục trắng. Gu thưởng thức mọi thứ vẫn không hề thay đổi trong cuộc sống của bác sĩ Lecter ở Mỹ và châu Âu, giữa cuộc sống của một bác sĩ thành công và một con quái vật chạy trốn. Khuôn mặt hắn có thể đổi thay nhưng gu thưởng thức thì không, và hắn không phải là người từ chối bản thân mình.
Gu thưởng thức là một lĩnh vực nhạy cảm với Starling vì bác sĩ Lecter lần đầu tiên làm cô hơi cảm động trong chuyện này khi hắn khen ngợi ngắn gọn cuốn sách bỏ túi của cô và trêu cô về đôi giày rẻ tiền. Hắn đã gọi cô là gì ấy nhỉ? Một kẻ nhà quê bon chen sáng láng có chút gu thẩm mỹ.
Chính gu thưởng thức đã quấy rầy cô trong cuộc sống cơ quan thường ngày với những thiết bị thuần túy chức năng được sắp đặt một cách vị lợi.
Cùng lúc đó, niềm tin của cô vào kỹ thuật đã chết để nhường chỗ cho một điều gì đó.
Starling mệt mỏi vì kỹ thuật. Niềm tin vào kỹ thuật là một thứ niềm tin vào mua bán nguy hiểm. Đối mặt với một tên tội phạm có vũ khí trong một cuộc đấu súng hay đánh nhau với hắn trong vũng lầy, bạn phải tin vào kỹ thuật hoàn hảo và luyện tập chăm chỉ, đảm bảo sẽ không bị đánh bại. Điều này không đúng như vậy, đặc biệt là trong đấu súng. Bạn có thể chiếm ưu thế, nhưng nếu cứ đấu mãi rồi bạn sẽ bị giết ở một trong những trận đó.
Starling đã thấy điều đó.
Đã đến lúc nghi ngờ về niềm tin ở kỹ thuật, Starling có thể đi theo hướng nào đây?
Trong sự não nề, trong chuỗi ngày giống nhau một cách mòn mỏi, cô bắt đầu nhìn vào hình dạng của sự vật. Cô bắt đầu tin rằng những phản ứng bên trong cơ thể là do các sự vật bên ngoài tác động lên, mà không định lượng hay giới hạn chúng bằng từ ngữ. Cũng vào khoảng thời gian này, cô nhận thấy sự thay đổi trong thói quen đọc sách của mình. Trước đây, cô thường đọc chú thích trước khi nhìn hình vẽ. Nhung giờ thì không thế nữa. Thỉnh thoảng, cô còn chẳng thèm đọc chú thích.
Trong nhiều năm, cô đã đọc những bài báo về thiết kế thời trang một cách kín đáo, tội lỗi như thể chúng là sách báo khiêu dâm. Giờ đây, cô bắt đầu thừa nhận với chính mình rằng có điều gì đó trong những hình ảnh này làm cho cô thấy khao khát. Trong khuôn khổ ý thức bị kích động bởi tư tưởng Lutheran chống lại sự thối nát, cô cảm tưởng như mình bị một sự đồi bại hấp dẫn khuất phục.
Rồi cô cũng sẽ tìm được chiến lược của mình thôi, khi đến thời điểm, nhưng cô được những thay đổi to lớn bên trong hỗ trợ: nó khơi gợi cho cô ý tưởng rằng gu thưởng thức những thứ tinh tế, những thứ trong một thị trường nhỏ, có lẽ chính là cái vây lưng của gã quái vật thò lên mặt nước giúp cô phát hiện ra hắn.
Dùng và so sánh bảng danh sách khách hàng được nhập vào máy tính, Starling có thể tìm được một trong những đặc điểm nhận dạng của hắn. Để làm được điều này, cô phải biết sở thích của hắn. Cô cần phải hiểu rõ hắn hơn bất kỳ ai trên thế giới này.
Những thứ gì hắn thích mà mình biết nhỉ? Hắn thích âm nhạc, rượu, sách, thức ăn. Và hắn thích mình.
Bước đầu tiên để phát triển gu thưởng thức là sẵn sàng tin vào ý kiến của bản thân. Trong lĩnh vực ẩm thực, rượu và âm nhạc, Starling phải theo những tiền lệ của tay bác sĩ, xem lại những gì hắn đã dùng trong quá khứ, tuy nhiên trong một lĩnh vực, cô ít nhất cũng được ngang hàng với hắn. Xe hơi. Starling là một kẻ sành xe và bất kỳ ai thấy chiếc xe của cô đều nhận ra điều đó.
Trước khi sa cơ, bác sĩ Lecter từng sở hữu một chiếc Bentley siêu nạp. Siêu nạp chứ không phải tăng áp. Hệ thống siêu nạp với quạt gió loại Roots nên không bị giảm độ trễ turbo. Cô nhanh chóng nhận ra rằng thị trường xe Bentley thông dụng rất nhỏ và hắn có thể gặp rủi ro nếu quay trở lại đó.
Hắn sẽ mua gì lúc này? Cô hiểu cái cảm giác mà hắn thích. Một động cơ di chuyển nhanh và mạnh V8 với tiếng tắt máy nhỏ mà không yếu. Cô sẽ mua gì trên thị trường hiện thời?
Không thắc mắc gì nữa, một chiếc xe mui kín siêu nạp XJR Jaguar.
Cô gửi fax đến các đại lý phân phối xe Jaguar ở cả bờ Đông và Tây yêu cầu báo cáo bán hàng mỗi tuần.
Bác sĩ Lecter còn thích gì nữa mà Starling biết rõ? Hắn thích mình, cô nghĩ.
Hắn đã phản hồi thật nhanh với cảnh ngộ của cô? Ngay cả khi tính đến sự chậm trễ do dùng dịch vụ chuyển tiếp thu để viết cho cô nhằm giấu nguồn gốc bức thư. Tiếc là đầu mối theo dấu bưu chính sớm thất bại. Máy đóng dấu bưu chính ở một nơi công cộng mà bất kỳ tên trộm nào cũng có thể sử dụng.
Tờ National Tattler đã tới Ý sớm như thế nào? Chính trong tờ báo đó, hắn đọc thấy rắc rối của Starling, một bản được tìm thấy ở Biệt điện Capponi. Vụ xì căng đan có website không nhỉ? Nếu có máy tính ở Ý, có lẽ hắn đã đọc tóm lược cuộc đấu súng trên website công khai của FBI. Từ máy tính của bác sĩ Lecter có thể thu được gì?
Không có máy tính nào trong danh sách những vật dụng cá nhân ở Biệt điện Capponi.
Tuy nhiên, cô đã từng thấy gì đó. Cô lấy mấy tấm hình trong thư viện ở Biệt điện Capponi ra. Đây là tấm hình cái bàn đẹp đẽ mà hắn từng ngồi viết thư cho cô. Trên bàn là một máy tính. Máy tính xách tay Philips. Trong những tấm hình kế tiếp, nó đã biến mất.
Với cuốn từ điển, Starling vất vả viết một bức fax tới Questura ở Florence: Trong số các đồ dùng cá nhân của bác sĩ Lecter, có máy tính xách tay không?
Và cứ thế, bằng những bước nhỏ, Clarice Starling bắt đầu lần theo bác sĩ Lecter dựa trên những sở thích của hắn với sự tự tin vào bản thân chứ không phải vào minh chứng hoàn toàn.